Nam Phi
-
Chương 80
Hoa Vũ Tiên nheo mắt hồi tưởng, nói: “Trịnh Phi mười sáu tuổi gia nhập bang Phi Ưng, xem như tầm sư học đạo, công phu nổi danh trong đám những đệ tử ngang hàng, nhưng lại không được lão Bang chủ coi trọng, nghe nói là bởi vì lão Bang chủ cảm thấy y tâm thuật bất chính mới chưa trọng dụng. Năm đó, y còn từng đề nghị lão Bang chủ gả nữ nhi duy nhất cho mình, nhưng lão Bang chủ cũng không đồng ý, mà lại gả cho sư đệ của y. Trong đêm đại hôn, Trịnh Phi đại náo tiệc mừng, bị lão Bang chủ đánh cho bị thương rồi đuổi ra khỏi bang Phi Ưng. Sau đó trên giang hồ rất hiếm khi nghe được tin đồn về y, có người nói y thoái ẩn giang hồ, cũng có người nói y vẫn hành tẩu giang hồ, chỉ là đã thay tên đổi họ, thậm chí có tin đồn y dựa vào quan hệ thân thích, đã mua được một chức quan trong triều.”
“Vào triều làm quan?” Hai mắt Ngộ Quân Diễm đảo quanh, “Đại tẩu có biết Trịnh Phi trông như thế nào không? Có đặc điểm gì đặc biệt không?”
“Tướng mạo khó nói lắm, người này ta chưa từng gặp.” Hoa Vũ Tiên trả lời, “Về đặc điểm đặc biệt… Nghe nói lúc y đại náo tiệc mừng, lão Bang chủ ra tay rất nặng, y bị đứt một ngón tay cái.”
“Ngón cái…” Ngộ Quân Diễm nhớ Tô Ngọc Hành đã từng nói với hắn, hung thủ năm đó cũng bị mất một ngón tay cái, nghi là đã từng bị thương, điểm này có chút phù hợp với Trịnh Phi mà Hoa Vũ Tiên miêu tả.
Ngộ Quân Diễm cáo từ Hoa Vũ Tiên rồi vội vàng rời đi. Đến khi hắn đi, Hoa Vũ Tiên không hề hỏi một câu hắn muốn biết về Trịnh Phi là vì mục đích gì. Nhìn theo bóng lưng của hắn xa dần, rồi nàng tiếp tục tưới hoa, vẫn là một U Vương phi đoan trang, hiền lành như cũ.
Ngộ Quân Diễm trở lại phòng thì thấy Tô Ngọc Hành đang đi qua đi lại, hiển nhiên là vô cùng nóng lòng. Vừa thấy Ngộ Quân Diễm đi vào vội vàng bước tới hỏi: “Thế nào? Có tin tức gì không?”
Ngộ Quân Diễm đáp: “Có một người rất khả nghi, tên là Trịnh Phi.”
“Trịnh… Phi…” Tô Ngọc Hành hung ác nói, “Y đang ở đâu?”
“Sau khi bị bang Phi Ưng đuổi ra khỏi sư môn thì không còn tin tức, nhưng rất có thể đã vào triều đình.”
“Vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Tô Ngọc Hành nói, “Năm đó Trần phi giết hại thái tử, suýt nữa bị cha ta phá hỏng kế hoạch. Nếu Trịnh Phi nghe theo chỉ thị của bà ta tới giết ta, thì nhất định là y đã làm quan trong triều.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Bây giờ ngươi đã biết hung thủ, tiếp theo ngươi muốn làm gì?”
Tô Ngọc Hành thốt ra: “Đương nhiên là về Đế đô giết y báo thù cho tỷ tỷ!”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Nếu bây giờ ngươi về Đế đô tìm y, khó tránh khỏi bại lộ bí mật, cho dù võ công của ngươi cao tới đâu cũng là ‘song quyền khó địch tứ thủ’, đến lúc đó bị phát hiện kháng chỉ về Đô thành, không chỉ không báo thù được cho tỷ tỷ ngươi, người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy, mất nhiều hơn được.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Đâu thể đã biết rõ hung thủ là ai lại không đi báo thù.”
“Thù đương nhiên là phải báo, nhưng cũng không vội phải ngay lập tức.” Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Thế này đi, chúng ta trở về thành Cát Liễu trước, đợi đến khi đánh lui đại quân Tây Ngõa, Hoàng đế nhất định sẽ phải gọi ta về Đế đô lĩnh công, sau đó ta sẽ cùng người đi tìm Trịnh Phi, giúp ngươi báo thù, được không?”
Tô Ngọc Hành cảm thấy Ngộ Quân Diễm nói có lý, mặc dù nóng lòng báo thù, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, cứ làm theo ngươi nói.”
Tô Ngọc Hành đưa phương thuốc cho Ngộ Quân Diễm, nói: “Sắc thuốc theo phương thuốc này, đúng giờ cho nương ngươi uống, trong ba đến năm ngày tất sẽ có chuyển biến tốt.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, bởi vì lòng vẫn ở tiền tuyến cho nên không ở lại phủ lâu, giao phương thuốc cho Ngộ Quân Khiêm, liền dẫn Tô Ngọc Hành vội vàng rời đi, về thành Cát Liễu.
Đúng như lời Tô Ngọc Hành nói, trong vòng vài ngày sau đó, bệnh tình của Vương phu nhân quả thật có chuyển biến tốt đẹp. Mà vào một buổi tối nọ, Hoa Vũ Tiên đang ngồi bên bờ hồ ngắm trăng, chợt nghe sau lưng vang lên những tiếng sột soạt. Nàng cười nhạt, cũng không vội lên tiếng. Một lát sau, một bóng người xuất hiện ở hòn non bộ bên bờ hồ.
Dưới ánh trăng, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, đi quanh hòn non bộ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hàn phu nhân, đã muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi, mà tìm kiếm gì ở đây thế?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói nhẹ khiến nữ nhân kia giật mình, bối rối quay đầu, nhìn thấy là U Vương phi Hoa Vũ Tiên, bình phục tâm trạng, hắng giọng lấy tiếng, Hàn phu nhân bày ra tư thế bề trên, nói: “Ta thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp nên ra đây ngắm. Đã muộn thế này, ngươi không ở trong phòng hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
Hoa Vũ Tiên cười nhu hòa: “Thật trùng hợp, ta cũng muốn ngắm trăng. Chỉ có điều, thấy phu nhân nhìn chằm chằm vào hòn núi giả, chắc không phải vầng trăng sáng sẽ từ hòn núi giả bay lên đấy chứ?”
Hàn phu nhân nghi hoặc nhìn Hoa Vũ Tiên, cảm thấy hôm nay Hoa Vũ Tiên hoàn toàn trái ngược với vị Vương phi mềm giọng dịu dàng, tiếc chữ như vàng mọi ngày. Năm đó chuyện Ngộ Quân Khiêm, khi ấy vẫn là Thế tử, lấy danh kỹ thanh lâu Hoa Vũ Tiên về Vương phủ làm chính phi náo động khắp trên dưới triều đình. Hoàng gia vốn là nơi chú trọng xuất thân nhất, không có danh môn vọng tộc chống lưng thì dù có là chính phi cũng bị người chê cười. Mà Hoa Vũ Tiên, kể từ khi gả vào Vương phủ đều nhất mức cẩn thận, lời không nói thừa một câu, đi không đi thêm một bước, dịu dàng ngoan ngoãn y hệt cừu non. Cũng chính vì thế mà Hàn phu nhân chưa từng để nàng vào mắt. Nhưng Hoa Vũ Tiên hôm nay, trong dịu dàng lại có sắc bén, đôi mắt nhìn ả chằm chằm như muốn nhìn thấu ả.
“Ngươi nói nhảm gì thế?” Hàn phu nhân cao giọng, hai mắt trừng lên, bày ra dáng vẻ của bậc phu nhân. Dù thế nào, ả cũng là trưởng bối của Hoa Vũ Tiên, tuy không biết hôm nay nữ nhân này nghe lệnh của ai mà xuất hiện ở đây, nhưng mong là bị ả dọa sẽ quay người chạy về.
Đáng tiếc, mong muốn của Hàn phu nhân không thành sự thật.
Hoa Vũ Tiên đi tới trước mặt Hàn phu nhân, chỉ vào một tảng đá trên hòn núi giả hỏi: “Hàn phu nhân đang tìm thứ này sao?”
Dứt lời nhấc một tảng đá phía trên lên. Hàn phu nhân ghé đầu lại nhìn, thấy giữa hòn núi giả có một lỗ nhỏ như chiếc bình rỗng, mà trên các vách xung quanh có vật gì đó giống như hạt vừng màu trắng bám vào. Nhìn kỹ, những ‘hạt vừng’ kia không hề động đậy, hiển nhiên chính là xác của Xích nha.
“A…” Hàn phu nhân hoảng hồn.
Hoa Vũ Tiên không nhanh không chậm nói: “Chuyện này kể ra cũng thật trùng hợp. Mấy hôm trước nhị đệ chơi đùa ở bờ hồ, lấy nước ao đổ vào khe hở trong hòn non hộ, lại tình cờ làm những con trùng kia chết đuối. Ta còn đang suy nghĩ ai lại nuôi đám trùng nhỏ này, không ngờ lại là phu nhân. Thật khiến người ta thắc mắc.”
Hàn phu nhân nghe nàng nói như vậy, biết kế hoạch của mình đã bại lộ, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, rút từ trong ống tay áo ra một con dao, kề lên cổ Hoa Vũ Tiên, lạnh lùng quát: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe theo lời ta!”
Lúc này xung quanh đèn đuốc sáng trưng, U vương Ngộ Quân Khiêm đích thân dẫn theo một đám người tới vây hai người lại.
“Ngươi đã không có đường lui, còn không mau buông tay chịu trói?”
Hàn phu nhân dí vào vào sát cổ Hoa Vũ Tiên, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn mỹ nhân của ngươi đổ máu thì lập tức lệnh cho đám người này rút về phía sau hai mươi thước!”
Ngộ Quân Khiêm như không hề nhìn thấy con dao sáng loáng, đừng nói hai mươi thước, ngay cả một bước cũng không lùi.
Hàn phu nhân hung ác nói: “Ngươi thật sự không sợ nàng chết?”
Vẻ mặt Ngộ Quân Khiêm vẫn vô cảm như trước, tựa như người bên cạnh Hàn phu nhân không có chút quan hệ nào với mình.
“Ha ha ha ha…” Hàn phu nhân cười to nói, “Nghe nói năm đó U vương bất chấp sự phản đối của mọi người mang một nữ tử phong trần về Vương phủ làm Vương phi, thực sự là nam nhân si tình, lại không ngờ ngươi lòng dạ sắt đá, vì lợi ích mà không màng sống chết của thê tử kết tóc! Hay lắm, hay lắm. Nam nhân xưa nay đều bạc tình, quả nhiên không sai!”
Ngộ Quân Khiêm trầm mặt trầm nhìn Hàn phu nhân, không hề để ý tới nụ cười khinh miệt của ả, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi nuôi trùng kia có phải là muốn hại ta?”
Hàn phu nhân cười nói: “Vương gia thế này chẳng phải là đã biết còn cố hỏi?”
“Ngươi nghe lệnh của ai?”
Hàn phu nhân cười càng thêm điên cuồng: “Ta nghe lệnh của ai, chẳng lẽ ngươi không đoán ra? Tuổi của ta lớn hơn ngươi không nhiều lại gả làm phu nhân của phụ thân ngươi, ngươi nói xem là vì sao? Người đưa ta tới đây có mục đích gì? U Vương gia, chẳng lẽ ngươi không đoán ra?”
Ngộ Quân Khiêm vẫn vô cảm nói: “Là Hoàng đế.”
“Ha ha, xem đi, không phải ngươi cũng hiểu ra rồi sao?” Hàn phu nhân nói, “Đừng lừa mình dối người nữa. Hoàng đế đã có lòng diệt trừ ngươi, cho dù ngươi không làm gì, hắn vẫn sẽ tìm ra cớ để giết ngươi. Ngoài sáng không trị được tội ngươi thì trong tối âm thầm ra tay, đây không phải là thủ đoạn Hoàng thượng của chúng ta thường dùng hay sao? Nếu không ngươi cho rằng đám Vương gia kia chết như thế nào?”
Hàn phu nhân biết mình khó thoát khỏi cái chết, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa: “Ngươi giết ta thì có ích lợi gì? Ngươi cho rằng Hoàng thượng chỉ phái một mình ta mai phục bên cạnh ngươi? Ta chết đi, sẽ có người thứ hai, người thứ ba tới chỗ của ngươi, theo sát ngươi, nhăm nhe tìm cơ hội giết ngươi! Hoàng thượng ban người, ngươi nhận hay không nhận? Không nhận chính là kháng chỉ, mà nếu nhận… Ha ha, ngươi khó mà mỗi giờ mỗi khắc đều phòng bị, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi chết trong tay Hoàng thượng!”
“Những lời ngươi nói, bổn vương đương nhiên hiểu. Ngươi không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.” Ngộ Quân Khiêm bình tĩnh nói, “Cho nên giết ngươi chỉ là phương pháp trị ngọn không trị gốc, nếu muốn tự bảo vệ mình, phải tìm được ngọn nguồn.”
“Ngọn nguồn? Ha ha, ngọn nguồn chính là Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi muốn giết Hoàng thượng, tự mình lên làm Hoàng đế?”
“Ha ha, không ngờ bị ngươi đoán trúng rồi.”
Nụ cười trên mặt Hàn phu nhân cứng đờ. Đúng lúc này, Hoa Vũ Tiên bị nàng cầm dao kề cổ đột nhiên đưa tay khống chế cổ tay ả. Tay Hoa Vũ Tiên nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt nhưng lực rất lớn. Vừa túm một cái, Hàn phu nhân cảm thấy như xương tay của mình sắp bị nàng bóp nát. Tay không nắm nổi con dao nữa, dao rơi xuống, lại bị tay kia của Hoa Vũ Tiên tiếp được, trở tay, con dao xuyên thẳng vào lồng ngực của Hàn phu nhân.
Một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, Hàn phu nhân không sao tin được mà mở trừng mắt nhìn ‘kỹ nữ thanh lâu’ mà ả luôn coi thường, há miệng muốn nói gì đó, nhưng máu tươi trào lên trong miệng, ả chưa kịp nói thành lời đã ngã xuống đất, tắt thở.
“Vào triều làm quan?” Hai mắt Ngộ Quân Diễm đảo quanh, “Đại tẩu có biết Trịnh Phi trông như thế nào không? Có đặc điểm gì đặc biệt không?”
“Tướng mạo khó nói lắm, người này ta chưa từng gặp.” Hoa Vũ Tiên trả lời, “Về đặc điểm đặc biệt… Nghe nói lúc y đại náo tiệc mừng, lão Bang chủ ra tay rất nặng, y bị đứt một ngón tay cái.”
“Ngón cái…” Ngộ Quân Diễm nhớ Tô Ngọc Hành đã từng nói với hắn, hung thủ năm đó cũng bị mất một ngón tay cái, nghi là đã từng bị thương, điểm này có chút phù hợp với Trịnh Phi mà Hoa Vũ Tiên miêu tả.
Ngộ Quân Diễm cáo từ Hoa Vũ Tiên rồi vội vàng rời đi. Đến khi hắn đi, Hoa Vũ Tiên không hề hỏi một câu hắn muốn biết về Trịnh Phi là vì mục đích gì. Nhìn theo bóng lưng của hắn xa dần, rồi nàng tiếp tục tưới hoa, vẫn là một U Vương phi đoan trang, hiền lành như cũ.
Ngộ Quân Diễm trở lại phòng thì thấy Tô Ngọc Hành đang đi qua đi lại, hiển nhiên là vô cùng nóng lòng. Vừa thấy Ngộ Quân Diễm đi vào vội vàng bước tới hỏi: “Thế nào? Có tin tức gì không?”
Ngộ Quân Diễm đáp: “Có một người rất khả nghi, tên là Trịnh Phi.”
“Trịnh… Phi…” Tô Ngọc Hành hung ác nói, “Y đang ở đâu?”
“Sau khi bị bang Phi Ưng đuổi ra khỏi sư môn thì không còn tin tức, nhưng rất có thể đã vào triều đình.”
“Vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Tô Ngọc Hành nói, “Năm đó Trần phi giết hại thái tử, suýt nữa bị cha ta phá hỏng kế hoạch. Nếu Trịnh Phi nghe theo chỉ thị của bà ta tới giết ta, thì nhất định là y đã làm quan trong triều.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Bây giờ ngươi đã biết hung thủ, tiếp theo ngươi muốn làm gì?”
Tô Ngọc Hành thốt ra: “Đương nhiên là về Đế đô giết y báo thù cho tỷ tỷ!”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Nếu bây giờ ngươi về Đế đô tìm y, khó tránh khỏi bại lộ bí mật, cho dù võ công của ngươi cao tới đâu cũng là ‘song quyền khó địch tứ thủ’, đến lúc đó bị phát hiện kháng chỉ về Đô thành, không chỉ không báo thù được cho tỷ tỷ ngươi, người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy, mất nhiều hơn được.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Đâu thể đã biết rõ hung thủ là ai lại không đi báo thù.”
“Thù đương nhiên là phải báo, nhưng cũng không vội phải ngay lập tức.” Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Thế này đi, chúng ta trở về thành Cát Liễu trước, đợi đến khi đánh lui đại quân Tây Ngõa, Hoàng đế nhất định sẽ phải gọi ta về Đế đô lĩnh công, sau đó ta sẽ cùng người đi tìm Trịnh Phi, giúp ngươi báo thù, được không?”
Tô Ngọc Hành cảm thấy Ngộ Quân Diễm nói có lý, mặc dù nóng lòng báo thù, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, cứ làm theo ngươi nói.”
Tô Ngọc Hành đưa phương thuốc cho Ngộ Quân Diễm, nói: “Sắc thuốc theo phương thuốc này, đúng giờ cho nương ngươi uống, trong ba đến năm ngày tất sẽ có chuyển biến tốt.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, bởi vì lòng vẫn ở tiền tuyến cho nên không ở lại phủ lâu, giao phương thuốc cho Ngộ Quân Khiêm, liền dẫn Tô Ngọc Hành vội vàng rời đi, về thành Cát Liễu.
Đúng như lời Tô Ngọc Hành nói, trong vòng vài ngày sau đó, bệnh tình của Vương phu nhân quả thật có chuyển biến tốt đẹp. Mà vào một buổi tối nọ, Hoa Vũ Tiên đang ngồi bên bờ hồ ngắm trăng, chợt nghe sau lưng vang lên những tiếng sột soạt. Nàng cười nhạt, cũng không vội lên tiếng. Một lát sau, một bóng người xuất hiện ở hòn non bộ bên bờ hồ.
Dưới ánh trăng, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, đi quanh hòn non bộ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hàn phu nhân, đã muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi, mà tìm kiếm gì ở đây thế?”
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói nhẹ khiến nữ nhân kia giật mình, bối rối quay đầu, nhìn thấy là U Vương phi Hoa Vũ Tiên, bình phục tâm trạng, hắng giọng lấy tiếng, Hàn phu nhân bày ra tư thế bề trên, nói: “Ta thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp nên ra đây ngắm. Đã muộn thế này, ngươi không ở trong phòng hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
Hoa Vũ Tiên cười nhu hòa: “Thật trùng hợp, ta cũng muốn ngắm trăng. Chỉ có điều, thấy phu nhân nhìn chằm chằm vào hòn núi giả, chắc không phải vầng trăng sáng sẽ từ hòn núi giả bay lên đấy chứ?”
Hàn phu nhân nghi hoặc nhìn Hoa Vũ Tiên, cảm thấy hôm nay Hoa Vũ Tiên hoàn toàn trái ngược với vị Vương phi mềm giọng dịu dàng, tiếc chữ như vàng mọi ngày. Năm đó chuyện Ngộ Quân Khiêm, khi ấy vẫn là Thế tử, lấy danh kỹ thanh lâu Hoa Vũ Tiên về Vương phủ làm chính phi náo động khắp trên dưới triều đình. Hoàng gia vốn là nơi chú trọng xuất thân nhất, không có danh môn vọng tộc chống lưng thì dù có là chính phi cũng bị người chê cười. Mà Hoa Vũ Tiên, kể từ khi gả vào Vương phủ đều nhất mức cẩn thận, lời không nói thừa một câu, đi không đi thêm một bước, dịu dàng ngoan ngoãn y hệt cừu non. Cũng chính vì thế mà Hàn phu nhân chưa từng để nàng vào mắt. Nhưng Hoa Vũ Tiên hôm nay, trong dịu dàng lại có sắc bén, đôi mắt nhìn ả chằm chằm như muốn nhìn thấu ả.
“Ngươi nói nhảm gì thế?” Hàn phu nhân cao giọng, hai mắt trừng lên, bày ra dáng vẻ của bậc phu nhân. Dù thế nào, ả cũng là trưởng bối của Hoa Vũ Tiên, tuy không biết hôm nay nữ nhân này nghe lệnh của ai mà xuất hiện ở đây, nhưng mong là bị ả dọa sẽ quay người chạy về.
Đáng tiếc, mong muốn của Hàn phu nhân không thành sự thật.
Hoa Vũ Tiên đi tới trước mặt Hàn phu nhân, chỉ vào một tảng đá trên hòn núi giả hỏi: “Hàn phu nhân đang tìm thứ này sao?”
Dứt lời nhấc một tảng đá phía trên lên. Hàn phu nhân ghé đầu lại nhìn, thấy giữa hòn núi giả có một lỗ nhỏ như chiếc bình rỗng, mà trên các vách xung quanh có vật gì đó giống như hạt vừng màu trắng bám vào. Nhìn kỹ, những ‘hạt vừng’ kia không hề động đậy, hiển nhiên chính là xác của Xích nha.
“A…” Hàn phu nhân hoảng hồn.
Hoa Vũ Tiên không nhanh không chậm nói: “Chuyện này kể ra cũng thật trùng hợp. Mấy hôm trước nhị đệ chơi đùa ở bờ hồ, lấy nước ao đổ vào khe hở trong hòn non hộ, lại tình cờ làm những con trùng kia chết đuối. Ta còn đang suy nghĩ ai lại nuôi đám trùng nhỏ này, không ngờ lại là phu nhân. Thật khiến người ta thắc mắc.”
Hàn phu nhân nghe nàng nói như vậy, biết kế hoạch của mình đã bại lộ, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, rút từ trong ống tay áo ra một con dao, kề lên cổ Hoa Vũ Tiên, lạnh lùng quát: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe theo lời ta!”
Lúc này xung quanh đèn đuốc sáng trưng, U vương Ngộ Quân Khiêm đích thân dẫn theo một đám người tới vây hai người lại.
“Ngươi đã không có đường lui, còn không mau buông tay chịu trói?”
Hàn phu nhân dí vào vào sát cổ Hoa Vũ Tiên, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn mỹ nhân của ngươi đổ máu thì lập tức lệnh cho đám người này rút về phía sau hai mươi thước!”
Ngộ Quân Khiêm như không hề nhìn thấy con dao sáng loáng, đừng nói hai mươi thước, ngay cả một bước cũng không lùi.
Hàn phu nhân hung ác nói: “Ngươi thật sự không sợ nàng chết?”
Vẻ mặt Ngộ Quân Khiêm vẫn vô cảm như trước, tựa như người bên cạnh Hàn phu nhân không có chút quan hệ nào với mình.
“Ha ha ha ha…” Hàn phu nhân cười to nói, “Nghe nói năm đó U vương bất chấp sự phản đối của mọi người mang một nữ tử phong trần về Vương phủ làm Vương phi, thực sự là nam nhân si tình, lại không ngờ ngươi lòng dạ sắt đá, vì lợi ích mà không màng sống chết của thê tử kết tóc! Hay lắm, hay lắm. Nam nhân xưa nay đều bạc tình, quả nhiên không sai!”
Ngộ Quân Khiêm trầm mặt trầm nhìn Hàn phu nhân, không hề để ý tới nụ cười khinh miệt của ả, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi nuôi trùng kia có phải là muốn hại ta?”
Hàn phu nhân cười nói: “Vương gia thế này chẳng phải là đã biết còn cố hỏi?”
“Ngươi nghe lệnh của ai?”
Hàn phu nhân cười càng thêm điên cuồng: “Ta nghe lệnh của ai, chẳng lẽ ngươi không đoán ra? Tuổi của ta lớn hơn ngươi không nhiều lại gả làm phu nhân của phụ thân ngươi, ngươi nói xem là vì sao? Người đưa ta tới đây có mục đích gì? U Vương gia, chẳng lẽ ngươi không đoán ra?”
Ngộ Quân Khiêm vẫn vô cảm nói: “Là Hoàng đế.”
“Ha ha, xem đi, không phải ngươi cũng hiểu ra rồi sao?” Hàn phu nhân nói, “Đừng lừa mình dối người nữa. Hoàng đế đã có lòng diệt trừ ngươi, cho dù ngươi không làm gì, hắn vẫn sẽ tìm ra cớ để giết ngươi. Ngoài sáng không trị được tội ngươi thì trong tối âm thầm ra tay, đây không phải là thủ đoạn Hoàng thượng của chúng ta thường dùng hay sao? Nếu không ngươi cho rằng đám Vương gia kia chết như thế nào?”
Hàn phu nhân biết mình khó thoát khỏi cái chết, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa: “Ngươi giết ta thì có ích lợi gì? Ngươi cho rằng Hoàng thượng chỉ phái một mình ta mai phục bên cạnh ngươi? Ta chết đi, sẽ có người thứ hai, người thứ ba tới chỗ của ngươi, theo sát ngươi, nhăm nhe tìm cơ hội giết ngươi! Hoàng thượng ban người, ngươi nhận hay không nhận? Không nhận chính là kháng chỉ, mà nếu nhận… Ha ha, ngươi khó mà mỗi giờ mỗi khắc đều phòng bị, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi chết trong tay Hoàng thượng!”
“Những lời ngươi nói, bổn vương đương nhiên hiểu. Ngươi không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.” Ngộ Quân Khiêm bình tĩnh nói, “Cho nên giết ngươi chỉ là phương pháp trị ngọn không trị gốc, nếu muốn tự bảo vệ mình, phải tìm được ngọn nguồn.”
“Ngọn nguồn? Ha ha, ngọn nguồn chính là Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi muốn giết Hoàng thượng, tự mình lên làm Hoàng đế?”
“Ha ha, không ngờ bị ngươi đoán trúng rồi.”
Nụ cười trên mặt Hàn phu nhân cứng đờ. Đúng lúc này, Hoa Vũ Tiên bị nàng cầm dao kề cổ đột nhiên đưa tay khống chế cổ tay ả. Tay Hoa Vũ Tiên nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt nhưng lực rất lớn. Vừa túm một cái, Hàn phu nhân cảm thấy như xương tay của mình sắp bị nàng bóp nát. Tay không nắm nổi con dao nữa, dao rơi xuống, lại bị tay kia của Hoa Vũ Tiên tiếp được, trở tay, con dao xuyên thẳng vào lồng ngực của Hàn phu nhân.
Một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, Hàn phu nhân không sao tin được mà mở trừng mắt nhìn ‘kỹ nữ thanh lâu’ mà ả luôn coi thường, há miệng muốn nói gì đó, nhưng máu tươi trào lên trong miệng, ả chưa kịp nói thành lời đã ngã xuống đất, tắt thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook