Nam Phi
-
Chương 75
Nhìn bóng lưng buồn bã của Kim Mục, Tô Ngọc Hành nghĩ tới sư phụ mình, nhẹ giọng hỏi Ngộ Quân Diễm: “Ngươi nói xem tội của sư phụ lẽ nào đời này không thể chuộc được sao?”
“Trên chiến trường, dù là nhất thời do dự hay nhát gan, sai lầm phạm phải có thể cả đời cũng không bù đắp được.” Rất lâu sau đó Ngộ Quân Diễm mới trả lời một câu như vậy.
Trong mấy tháng sau đó, dưới sự chỉ huy của Kim Mục và Ngộ Quân Diễm, thành Cát Liễu chẳng những không thất thủ, ngược lại còn đánh cho đại quân Tây Ngõa liên tiếp thua trận. Hoàng đế nghe tin tức truyền về mà hoảng sợ, y vốn không biết Kim Mục đã mang binh đến thành Cát Liễu hiệp trợ Ngộ Quân Diễm, chỉ nói Ngộ Quân Diễm thực sự có bản lĩnh, có thể dùng quân Thiết Giáp mà đối kháng với đại quân Tây Ngõa, càng nghĩ như vậy, trong lòng y càng bất an.
“Vẫn chưa có tin tức gì của Trần Dũng sao?” Đây là câu hỏi mấy ngày nay Hoàng đế thường hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Trần tướng quân không truyền tin tức gì về.”
“Rốt cuộc Trần Dũng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoàng thượng bớt giận, có lẽ là tình hình chiến đấu căng thẳng, Trần tướng quân không tiện truyền tin.” Trần Thiện đứng bên cạnh Hoàng đế nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tình hình chiến đấu căng thẳng? Không tiện truyền tin?” Hoàng đế tức giận nói, “Y đã quên Trẫm phái y đi làm gì rồi sao?”
Trần Thiện tiếp tục nói: “Hoặc có thể là bị Vương gia chú ý nên ngài ấy không có cách nào.”
“Đúng! Nhất định là như vậy!” Hoàng đế nói, “Nhưng tiếp tục thế này, một khi Ngộ Quân Diễm đánh bại lũ người man Tây Ngõa, chẳng lẽ Trẫm thật sự phải luận công ban thưởng, cho hắn thăng quan tiến tước hay sao?”
“Chiến sự đã kéo dài mấy tháng, tiếp tục như vậy e rằng lương thực của đại quân Tây Ngõa cạn kiệt, đến lúc đó chúng không thể không lui về thảo nguyên.” Trần Thiện nhắc nhở, “Đến khi ấy, Vương gia chiến thắng trở về, cho dù Hoàng thượng không muốn luận công ban thưởng chỉ sợ sẽ không thể tìm ra lý do.”
“Điểm này Trẫm đương nhiên hiểu, vậy ngươi nói xem phải làm sao?”
“Theo ngu kiến của lão nô, nếu đại quân Tây Ngõa đã không làm gì được Vương gia, chi bằng Hoàng thượng trợ giúp bọn họ một tay.”
“Ý của ngươi là… Trẫm xuất binh giúp đỡ ngoại bang đánh tướng sĩ của mình? Chuyện này… quá hoang đường!”
“Hoang đường hay không cần phải xem hiện tại cái gai trong mắt Hoàng thượng là gì.” Khóe mắt Trần Thiện hiện ra hai đường vân dài, không nhanh không chậm nói, “Tây Ngõa mọi rợ đánh chúng ta, đơn giản là cần lương muốn tiền, cùng lắm thì cho chúng là được, chờ sau này binh lực cường thịnh rồi, có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào. Nhưng nếu Vương gia lập công lao hiển hách sẽ khiến nhiều người ủng hộ hắn hơn, đến lúc đó công cao hơn chủ, tổn thất của Hoàng thượng sợ rằng…”
“Đừng nói nữa!” Hoàng đế cắt ngang lời Trần Thiện, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, “Truyền lệnh, Ngự Y Vệ lựa ra một đội tinh binh, ta muốn Ngộ Quân Diễm hai mặt thụ địch!”
Cùng lúc đó, Ngộ Quân Diễm đang ở thành Cát Liễu cũng nhận được một tin tức khiến hắn nóng lòng.
Tô Ngọc Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Ngộ Quân Diễm hỏi: “Quân Diễm, trên thư viết gì thế?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Đại ca gửi thư đến, nói mẫu thân mắc bệnh lạ, mấy ngày trước chỉ là trên đùi xuất hiện một vài nốt mẩn đỏ, thỉnh thoảng thấy ngứa, nhưng thời gian này lại chuyển biến xấu, sưng tấy lên, không thể xuống giường đi lại bình thường.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Đã mời đại phu đến xem chưa?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Trong thư nói đã mời rất nhiều đại phu nhưng vẫn không tìm ra được căn nguyên căn bệnh. Đại ca gọi ta về, nói cứ tiếp tục thế này, e rằng mẫu thân…”
Tô Ngọc Hành thấy vẻ mặt hắn đau khổ, vội vàng an ủi: “Ngươi chớ thương tâm. Thế này đi, ta cùng ngươi trở về, xem rốt cuộc mẫu thân của ngươi mắc bệnh lạ gì.”
Tô Ngọc Hành những lời này khiến Ngộ Quân Diễm đang chìm trong thương tâm chợt nhớ ra – người trước mặt hắn chẳng phải là thần y y thuật cao minh đây sao? Như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, hắn nắm chặt cổ tay Tô Ngọc Hành, tha thiết cầu khẩn: “Ngọc Hành, ngươi nhất định phải cứu mẫu thân của ta! Nhất định phải cứu bà ấy!”
Ánh mắt bất lực của Ngộ Quân Diễm khiến Tô Ngọc Hành đau lòng, y nhẹ nhàng ôm Ngộ Quân Diễm vào trong ngực, vỗ lưng của hắn, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, đừng quên ta là con trai của Viện phán Thái Y viện, y thuật tuyệt không phải đai phu bình thường có thể so sánh được.”
“Ta biết, ta… A…” Ngộ Quân Diễm còn chưa nói hết câu, đột nhiên hai tay ôm bụng khom người xuống.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành hoảng hốt đỡ hắn ngồi xuống giường, lo lắng hỏi, “Làm sao vậy? Đứa nhỏ náo loạn sao?”
“Nó hình như… vừa đá ta.” Trên mặt Ngộ Quân Diễm lộ ra vẻ không biết làm sao, trong bất ngờ hiện vui vẻ, trong vui vẻ lại lộ ra dịu dàng, vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Tô Ngọc Hành cảm thấy Ngộ Quân Diễm đã từ từ tiếp nhận sự tồn tại của đứa bé này rồi. Y cúi người nhẹ hôn lên bụng Ngộ Quân Diễm, dịu giọng nói: “Con ngoan, nghe lời, đừng làm phụ thân khó chịu.”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Ngốc, con sao có thể nghe hiểu lời ngươi nói.”
Tô Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Ngươi không phải con, sao biết con nghe không hiểu?” Nói xong khẽ vuốt ve bụng Ngộ Quân Diễm: “Chúng ta về thăm bà ngoại con, con có vui không?”
Ngộ Quân Diễm vốn định trêu Tô Ngọc Hành ngây thơ, không ngờ y vừa dứt lời, đứa nhỏ trong bụng lại đạp, như là đang đáp lời y, xem ra Ngộ Quân Diễm không tin không được.
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, nhớ ra thân thế không rõ ràng của mình, vẻ mặt Ngộ Quân Diễm trở nê phức tạp: “Ngọc Hành, chuyện đứa nhỏ không được nói cho bất kỳ ai, kể cả mẹ của ta.”
Tô Ngọc Hành từ vẻ mặt nghiêm trọng của Ngộ Quân Diễm có thể hiểu ra sự nguy hiểm của sự tình, gật đầu đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật.”
Ngộ Quân Diễm vì che dấu tai mắt người khác, chỉ dẫn theo Tô Ngọc Hành cùng một vài tùy tùng thân tín đi suốt đêm về U Vương phủ. Ngộ Quân Khiêm đang canh giữ trong phòng của Vương phu nhân, mẹ đẻ của Ngộ Quân Diễm. Ở trong phòng cùng với y còn có mấy đại phu, bọn họ nghiên cứu nhưng vết sưng màu tím đỏ trên chân Vương phu nhân rất lâu, nhưng đều bất lực lắc đầu.
“Vương gia, U An Quận vương về rồi…”
Thị vệ ngoài cửa còn chưa bẩm báo xong, Ngộ Quân Diễm đã đợi không kịp mà đẩy gã ra, tự đi vào phòng.
“Mẫu thân!” Ngộ Quân Diễm nhìn Vương phu nhân mặt vàng như sáp nến nằm trên giường, đi tới nắm chặt tay bà, “Mẫu thân, con bất hiếu trở về thăm mẹ đây!”
“Diễm nhi…” Vương phu nhân nắm chặt tay Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm phát hiện tay bà cũng đã sưng vù, trong lòng càng thêm đau lòng, sống mũi cay xè, nước mắt bất giác dâng lên.
“Hì hì, Quân Diễm, ta tìm được ngươi rồi, thì ra ngươi ở đây, hì hì.” Cùng với tiếng cười ngây ngô, Tô Ngọc Hành vui vẻ hớn hở đi vào gian phòng, nhìn một lượt những người trong phòng, vỗ tay cười nói, “Nhiều người thế, thật vui, hì hì, thật vui!”
Ngộ Quân Khiêm thấy người này chính là Tô Ngọc Hành, Vương phi Hoàng đế tứ hôn cho Ngộ Quân Diệm, mặc dù cảm thấy y hô to gọi nhỏ trong phòng Vương phu nhân đang bị bệnh liệt giường thế này thật không hợp lễ nghĩa, nhưng nghĩ dù sao y cũng chỉ là một tên ngốc nên không mở miệng trách cứ nữa, chỉ bước lại khách sáo nói: “Ngọc Hành, đệ bôn ba vất vả nhất định là đã mệt rồi, để ta sai người dưới dọn dẹp phòng cho đệ nghỉ ngơi.”
Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Khiêm, cười tít mắt, nói: “Không cần, bên kia chẳng phải có một chiếc giường lớn sao? Đệ ngủ chỗ đó cũng được.”
Tô Ngọc Hành vừa nói xong vừa đi tới giường Vương phu nhân đang nằm, tay chỉ chân bà, kêu la: “Oa! Bắp chân của người này sao lại có màu đỏ tím? A, thật to.”
Tô Ngọc Hành dứt lời lại đi lên phía trước cầm tay Vương phu nhân tay, càng thêm ngạc nhiên nói: “Kỳ lạ quá, màu tay và màu chân khác nhau?”
“Không được đụng vào, không được đụng vào!” Mấy đại phu Ngộ Quân Khiêm mời tới thấy Tô Ngọc Hành sờ soạng lung tung như vậy, vội vàng kéo y ra.
Ngộ Quân Khiêm thấy thế cũng cảm thấy để y ở lại đây không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, vì vậy đi đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, nhỏ giọng dò hỏi, “Nhị đệ, đệ xem… có nên đưa Ngọc Hành về phòng nghỉ ngơi trước?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, dẫn Tô Ngọc Hành về gian phòng Ngộ Quân Khiêm đã chuẩn bị sẵn cho hai người. Vừa đóng cửa lại đã không thể chờ đợi mà nắm cánh tay của Tô Ngọc Hành, hỏi: “Ngọc Hành, chân mẫu thân bị sao thế? Có thể chữa trị được không?”
Trên mặt Tô Ngọc Hành đã không còn nụ cười ngây ngô nữa, mà nghiêm túc tự nói một mình: “Hai chân sưng vù, tụ huyết khó thông, mạch máu nổi rõ… Đây cũng triệu chứng bị trùng đốt.”
“Sao cơ? Bị trùng đốt?” Nếu không phải Ngộ Quân Diễm thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Hành vô cùng nghiêm túc, nhất định sẽ hoài nghi y đang tự nói đùa một mình, “Ta chỉ nghe nói bị trùng đốt sẽ bị ngứa, sưng đỏ, da hiện màu tím, chứ chưa từng nghe nói sẽ làm người không thể đi lại được.”
Tô Ngọc Hành nói: “Quân Diễm, ngươi chưa biết rồi, chớ thấy trùng nhỏ bé mà coi thường nó. Trong cơ thể trùng có mang độc tố, đủ để khiến người bị nó đốt mất mạng ngay tức khắc.”
Ngộ Quân Diễm khẩn trương hỏi: “Vậy mẫu thân bị trùng gì đốt? Độc trong người mẫu thân có thể giải được không?”
“Vấn đề này ta tạm thời không dám kết luận bữa.” Tô Ngọc Hành nói, “Mẫu thân của ngươi là bị một loại trùng rất hiếm thấy ở Nguyên Quốc đốt. Về phần độc trong người bà ấy đã tiến triển đến đâu, ta cần thăm khám thêm.”
“Loại trùng rất hiếm thấy ở Nguyên Quốc?” Ngộ Quân Diễm nhắc lại lời của Tô Ngọc Hành, “Ý ngươi nói có người muốn hại mẫu thân của ta?”
“Quan điểm của ta lại ngược với ngươi.” Tô Ngọc Hành nói, “Loại trùng này tên Xích nha, cơ thể rất nhỏ bé, nếu một người bị năm, sáu Xích nha cùng đốt thì có thể lập tức mất mạng. Nhưng nếu chỉ bị một, hai con đốt, sẽ như mẫu thân của ngươi, huyết bắt đầu tụ từ vết cắn, dần dần lan rộng toàn thân. Nếu như có người thật sự có ý đồ xấu với mẫu thân của ngươi, ta nghĩ nhất định sẽ không dùng cách này đâu.”
“Trên chiến trường, dù là nhất thời do dự hay nhát gan, sai lầm phạm phải có thể cả đời cũng không bù đắp được.” Rất lâu sau đó Ngộ Quân Diễm mới trả lời một câu như vậy.
Trong mấy tháng sau đó, dưới sự chỉ huy của Kim Mục và Ngộ Quân Diễm, thành Cát Liễu chẳng những không thất thủ, ngược lại còn đánh cho đại quân Tây Ngõa liên tiếp thua trận. Hoàng đế nghe tin tức truyền về mà hoảng sợ, y vốn không biết Kim Mục đã mang binh đến thành Cát Liễu hiệp trợ Ngộ Quân Diễm, chỉ nói Ngộ Quân Diễm thực sự có bản lĩnh, có thể dùng quân Thiết Giáp mà đối kháng với đại quân Tây Ngõa, càng nghĩ như vậy, trong lòng y càng bất an.
“Vẫn chưa có tin tức gì của Trần Dũng sao?” Đây là câu hỏi mấy ngày nay Hoàng đế thường hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, Trần tướng quân không truyền tin tức gì về.”
“Rốt cuộc Trần Dũng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoàng thượng bớt giận, có lẽ là tình hình chiến đấu căng thẳng, Trần tướng quân không tiện truyền tin.” Trần Thiện đứng bên cạnh Hoàng đế nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tình hình chiến đấu căng thẳng? Không tiện truyền tin?” Hoàng đế tức giận nói, “Y đã quên Trẫm phái y đi làm gì rồi sao?”
Trần Thiện tiếp tục nói: “Hoặc có thể là bị Vương gia chú ý nên ngài ấy không có cách nào.”
“Đúng! Nhất định là như vậy!” Hoàng đế nói, “Nhưng tiếp tục thế này, một khi Ngộ Quân Diễm đánh bại lũ người man Tây Ngõa, chẳng lẽ Trẫm thật sự phải luận công ban thưởng, cho hắn thăng quan tiến tước hay sao?”
“Chiến sự đã kéo dài mấy tháng, tiếp tục như vậy e rằng lương thực của đại quân Tây Ngõa cạn kiệt, đến lúc đó chúng không thể không lui về thảo nguyên.” Trần Thiện nhắc nhở, “Đến khi ấy, Vương gia chiến thắng trở về, cho dù Hoàng thượng không muốn luận công ban thưởng chỉ sợ sẽ không thể tìm ra lý do.”
“Điểm này Trẫm đương nhiên hiểu, vậy ngươi nói xem phải làm sao?”
“Theo ngu kiến của lão nô, nếu đại quân Tây Ngõa đã không làm gì được Vương gia, chi bằng Hoàng thượng trợ giúp bọn họ một tay.”
“Ý của ngươi là… Trẫm xuất binh giúp đỡ ngoại bang đánh tướng sĩ của mình? Chuyện này… quá hoang đường!”
“Hoang đường hay không cần phải xem hiện tại cái gai trong mắt Hoàng thượng là gì.” Khóe mắt Trần Thiện hiện ra hai đường vân dài, không nhanh không chậm nói, “Tây Ngõa mọi rợ đánh chúng ta, đơn giản là cần lương muốn tiền, cùng lắm thì cho chúng là được, chờ sau này binh lực cường thịnh rồi, có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào. Nhưng nếu Vương gia lập công lao hiển hách sẽ khiến nhiều người ủng hộ hắn hơn, đến lúc đó công cao hơn chủ, tổn thất của Hoàng thượng sợ rằng…”
“Đừng nói nữa!” Hoàng đế cắt ngang lời Trần Thiện, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, “Truyền lệnh, Ngự Y Vệ lựa ra một đội tinh binh, ta muốn Ngộ Quân Diễm hai mặt thụ địch!”
Cùng lúc đó, Ngộ Quân Diễm đang ở thành Cát Liễu cũng nhận được một tin tức khiến hắn nóng lòng.
Tô Ngọc Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Ngộ Quân Diễm hỏi: “Quân Diễm, trên thư viết gì thế?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Đại ca gửi thư đến, nói mẫu thân mắc bệnh lạ, mấy ngày trước chỉ là trên đùi xuất hiện một vài nốt mẩn đỏ, thỉnh thoảng thấy ngứa, nhưng thời gian này lại chuyển biến xấu, sưng tấy lên, không thể xuống giường đi lại bình thường.”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Đã mời đại phu đến xem chưa?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Trong thư nói đã mời rất nhiều đại phu nhưng vẫn không tìm ra được căn nguyên căn bệnh. Đại ca gọi ta về, nói cứ tiếp tục thế này, e rằng mẫu thân…”
Tô Ngọc Hành thấy vẻ mặt hắn đau khổ, vội vàng an ủi: “Ngươi chớ thương tâm. Thế này đi, ta cùng ngươi trở về, xem rốt cuộc mẫu thân của ngươi mắc bệnh lạ gì.”
Tô Ngọc Hành những lời này khiến Ngộ Quân Diễm đang chìm trong thương tâm chợt nhớ ra – người trước mặt hắn chẳng phải là thần y y thuật cao minh đây sao? Như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, hắn nắm chặt cổ tay Tô Ngọc Hành, tha thiết cầu khẩn: “Ngọc Hành, ngươi nhất định phải cứu mẫu thân của ta! Nhất định phải cứu bà ấy!”
Ánh mắt bất lực của Ngộ Quân Diễm khiến Tô Ngọc Hành đau lòng, y nhẹ nhàng ôm Ngộ Quân Diễm vào trong ngực, vỗ lưng của hắn, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, đừng quên ta là con trai của Viện phán Thái Y viện, y thuật tuyệt không phải đai phu bình thường có thể so sánh được.”
“Ta biết, ta… A…” Ngộ Quân Diễm còn chưa nói hết câu, đột nhiên hai tay ôm bụng khom người xuống.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành hoảng hốt đỡ hắn ngồi xuống giường, lo lắng hỏi, “Làm sao vậy? Đứa nhỏ náo loạn sao?”
“Nó hình như… vừa đá ta.” Trên mặt Ngộ Quân Diễm lộ ra vẻ không biết làm sao, trong bất ngờ hiện vui vẻ, trong vui vẻ lại lộ ra dịu dàng, vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Tô Ngọc Hành cảm thấy Ngộ Quân Diễm đã từ từ tiếp nhận sự tồn tại của đứa bé này rồi. Y cúi người nhẹ hôn lên bụng Ngộ Quân Diễm, dịu giọng nói: “Con ngoan, nghe lời, đừng làm phụ thân khó chịu.”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Ngốc, con sao có thể nghe hiểu lời ngươi nói.”
Tô Ngọc Hành hỏi ngược lại: “Ngươi không phải con, sao biết con nghe không hiểu?” Nói xong khẽ vuốt ve bụng Ngộ Quân Diễm: “Chúng ta về thăm bà ngoại con, con có vui không?”
Ngộ Quân Diễm vốn định trêu Tô Ngọc Hành ngây thơ, không ngờ y vừa dứt lời, đứa nhỏ trong bụng lại đạp, như là đang đáp lời y, xem ra Ngộ Quân Diễm không tin không được.
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, nhớ ra thân thế không rõ ràng của mình, vẻ mặt Ngộ Quân Diễm trở nê phức tạp: “Ngọc Hành, chuyện đứa nhỏ không được nói cho bất kỳ ai, kể cả mẹ của ta.”
Tô Ngọc Hành từ vẻ mặt nghiêm trọng của Ngộ Quân Diễm có thể hiểu ra sự nguy hiểm của sự tình, gật đầu đáp: “Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật.”
Ngộ Quân Diễm vì che dấu tai mắt người khác, chỉ dẫn theo Tô Ngọc Hành cùng một vài tùy tùng thân tín đi suốt đêm về U Vương phủ. Ngộ Quân Khiêm đang canh giữ trong phòng của Vương phu nhân, mẹ đẻ của Ngộ Quân Diễm. Ở trong phòng cùng với y còn có mấy đại phu, bọn họ nghiên cứu nhưng vết sưng màu tím đỏ trên chân Vương phu nhân rất lâu, nhưng đều bất lực lắc đầu.
“Vương gia, U An Quận vương về rồi…”
Thị vệ ngoài cửa còn chưa bẩm báo xong, Ngộ Quân Diễm đã đợi không kịp mà đẩy gã ra, tự đi vào phòng.
“Mẫu thân!” Ngộ Quân Diễm nhìn Vương phu nhân mặt vàng như sáp nến nằm trên giường, đi tới nắm chặt tay bà, “Mẫu thân, con bất hiếu trở về thăm mẹ đây!”
“Diễm nhi…” Vương phu nhân nắm chặt tay Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm phát hiện tay bà cũng đã sưng vù, trong lòng càng thêm đau lòng, sống mũi cay xè, nước mắt bất giác dâng lên.
“Hì hì, Quân Diễm, ta tìm được ngươi rồi, thì ra ngươi ở đây, hì hì.” Cùng với tiếng cười ngây ngô, Tô Ngọc Hành vui vẻ hớn hở đi vào gian phòng, nhìn một lượt những người trong phòng, vỗ tay cười nói, “Nhiều người thế, thật vui, hì hì, thật vui!”
Ngộ Quân Khiêm thấy người này chính là Tô Ngọc Hành, Vương phi Hoàng đế tứ hôn cho Ngộ Quân Diệm, mặc dù cảm thấy y hô to gọi nhỏ trong phòng Vương phu nhân đang bị bệnh liệt giường thế này thật không hợp lễ nghĩa, nhưng nghĩ dù sao y cũng chỉ là một tên ngốc nên không mở miệng trách cứ nữa, chỉ bước lại khách sáo nói: “Ngọc Hành, đệ bôn ba vất vả nhất định là đã mệt rồi, để ta sai người dưới dọn dẹp phòng cho đệ nghỉ ngơi.”
Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Khiêm, cười tít mắt, nói: “Không cần, bên kia chẳng phải có một chiếc giường lớn sao? Đệ ngủ chỗ đó cũng được.”
Tô Ngọc Hành vừa nói xong vừa đi tới giường Vương phu nhân đang nằm, tay chỉ chân bà, kêu la: “Oa! Bắp chân của người này sao lại có màu đỏ tím? A, thật to.”
Tô Ngọc Hành dứt lời lại đi lên phía trước cầm tay Vương phu nhân tay, càng thêm ngạc nhiên nói: “Kỳ lạ quá, màu tay và màu chân khác nhau?”
“Không được đụng vào, không được đụng vào!” Mấy đại phu Ngộ Quân Khiêm mời tới thấy Tô Ngọc Hành sờ soạng lung tung như vậy, vội vàng kéo y ra.
Ngộ Quân Khiêm thấy thế cũng cảm thấy để y ở lại đây không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, vì vậy đi đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, nhỏ giọng dò hỏi, “Nhị đệ, đệ xem… có nên đưa Ngọc Hành về phòng nghỉ ngơi trước?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu, dẫn Tô Ngọc Hành về gian phòng Ngộ Quân Khiêm đã chuẩn bị sẵn cho hai người. Vừa đóng cửa lại đã không thể chờ đợi mà nắm cánh tay của Tô Ngọc Hành, hỏi: “Ngọc Hành, chân mẫu thân bị sao thế? Có thể chữa trị được không?”
Trên mặt Tô Ngọc Hành đã không còn nụ cười ngây ngô nữa, mà nghiêm túc tự nói một mình: “Hai chân sưng vù, tụ huyết khó thông, mạch máu nổi rõ… Đây cũng triệu chứng bị trùng đốt.”
“Sao cơ? Bị trùng đốt?” Nếu không phải Ngộ Quân Diễm thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Hành vô cùng nghiêm túc, nhất định sẽ hoài nghi y đang tự nói đùa một mình, “Ta chỉ nghe nói bị trùng đốt sẽ bị ngứa, sưng đỏ, da hiện màu tím, chứ chưa từng nghe nói sẽ làm người không thể đi lại được.”
Tô Ngọc Hành nói: “Quân Diễm, ngươi chưa biết rồi, chớ thấy trùng nhỏ bé mà coi thường nó. Trong cơ thể trùng có mang độc tố, đủ để khiến người bị nó đốt mất mạng ngay tức khắc.”
Ngộ Quân Diễm khẩn trương hỏi: “Vậy mẫu thân bị trùng gì đốt? Độc trong người mẫu thân có thể giải được không?”
“Vấn đề này ta tạm thời không dám kết luận bữa.” Tô Ngọc Hành nói, “Mẫu thân của ngươi là bị một loại trùng rất hiếm thấy ở Nguyên Quốc đốt. Về phần độc trong người bà ấy đã tiến triển đến đâu, ta cần thăm khám thêm.”
“Loại trùng rất hiếm thấy ở Nguyên Quốc?” Ngộ Quân Diễm nhắc lại lời của Tô Ngọc Hành, “Ý ngươi nói có người muốn hại mẫu thân của ta?”
“Quan điểm của ta lại ngược với ngươi.” Tô Ngọc Hành nói, “Loại trùng này tên Xích nha, cơ thể rất nhỏ bé, nếu một người bị năm, sáu Xích nha cùng đốt thì có thể lập tức mất mạng. Nhưng nếu chỉ bị một, hai con đốt, sẽ như mẫu thân của ngươi, huyết bắt đầu tụ từ vết cắn, dần dần lan rộng toàn thân. Nếu như có người thật sự có ý đồ xấu với mẫu thân của ngươi, ta nghĩ nhất định sẽ không dùng cách này đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook