Nam Phi
-
Chương 135
Người quyền cao chức trọng sống quá lâu, đối với đời sau của lão mà nói có đôi khi lại là một dạng phiền não, càng là một dạng dằn vặt. Đạo lý này Ngộ Quân Diễm hiểu, Tô Ngọc Hành lại không hiểu.
“Ý của ngươi là Phượng Miễn muốn… Không thể nào! Đó là cha ruột của hắn mà!” Tô Ngọc Hành không dám tin nhìn Ngộ Quân Diễm.
“Trước quyền lực, đôi khi tình thân rất nhạt.” Ngộ Quân Diễm cười khổ, liếc nhìn Kim Ngôn, “Kim hộ pháp, ta nói đúng không?”
“Các hạ nói…” Kim Ngôn cảm thấy khó xử, vấn đề này y tán thành cũng không được, chối bỏ cũng không xong, đành phải nói, “Các hạ thật sự là liệu sự như thần.”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Ta còn một điểm chưa rõ, Thanh Y hội và Nam Cung thế gia đều là môn phái giang hồ, Phượng Miễn gây sóng gió cũng chỉ nên trong giới giang hồ thôi chứ. Tại sao người của các ngươi lại xuất hiện ở Tây Ngõa, trợ giúp cho quân chủ Tây Ngõa?”
Tô Ngọc Hành thêm một câu: “Tại sao lại muốn giết chúng ta?”
Kim Ngôn đáp: “Vấn đề này phải nói từ Nam Cung thế gia. Nam Cung thế gia có thể có được khí thế xa hoa, một điểm quan trọng nhất là bọn họ có tiền. Bang chủ xưa nay hào phóng, trọng nghĩa khinh tài lại thích kết giao bằng hữu, cho nên trên giang hồ đi tới đâu cũng sẽ có người nể mặt lão. Nhưng cũng vì lão trượng nghĩa, tiền vung ra rất nhiều, dù lão có muốn gây dựng khí thế như Nam Cung thế gia cũng không có thực lực. Thiếu gia muốn xây một tòa sơn trang, nhưng kinh tế túng quẫn, nếu nhờ các huynh đệ khác trong bang hội hỗ trợ, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, vì vậy hắn mới có suy nghĩ đó.”
Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đồng thanh hỏi: “Suy nghĩ gì?”
“Không biết thiếu gia nghe ai nói quân chủ Tây Ngõa muốn chọn một mỹ nhân biết dùng độc, coi như lễ vật dâng tặng cho Tộc trưởng tộc Đồ Lộ, sau khi xong việc sẽ nhận được ngàn vàng. Cho nên hắn mới phái Tô Quả đi.” Kim Ngôn nói, “Về phần tại sao muốn giết các người… Có lẽ thiếu gia cho rằng các người là người của Bang chủ phái tới phá hỏng chuyện của hắn.”
“Nhưng sao hắn lại biết được chúng ta đang ở đâu?” Tô Ngọc Hành nói xong, chợt nhớ đến hương khí tỏa ra từ xe ngựa đi phía trước, sáng tỏ nói, “Thì ra là thế. Không ngờ Phượng thiếu gia cũng là người tinh thông dùng độc.”
“Ai, chuyện này nói ra đều là lỗi của ta.” Kim Ngôn tự trách, “Vốn thiếu gia không nghiên cứu độc thuật, nhưng hơn nửa năm trước lại đột nhiên có hứng thú, không ngừng tới thỉnh giáo ta. Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, không nói thì thôi, nếu nói sẽ nói cho bằng hết mà giảng dạy cho hắn, ai ngờ lại hắn dùng để…”
“Đúng là dùng để giao dịch với người Tây Ngõa sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh, “Chúng ta mặc kệ hắn có mưu đồ gì, chỉ mong hắn đừng làm hỏng chuyện của chúng ta. Còn nữa, ngươi trở về chuyển lời tới Phượng Miễn, chúng ta không ngăn cản tài lộ của hắn, hắn cũng đừng tới gây sự với chúng ta nữa!”
Ngộ Quân Diễm nói xong xoay người định đi, Tô Ngọc Hành cũng lập tức theo sau hắn. Hai người đi chưa tới hai bước đã bị Kim Ngôn ngăn lại: “Xin hai vị dừng bước.”
“Sao thế?” Tô Ngọc Hành nhíu mày nhìn Kim Ngôn, “Lời của chúng ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là Kim hộ pháp cũng cảm thấy chúng ta sẽ cản trở chuyện của ngươi?”
“Không, không, ta tuyệt đối không có ý này.” Kim Ngôn vội giải thích, “Chỉ là ta nhận được tin tức, lần này thiếu gia không nhận được ngàn vàng của quân chủ Tây Ngõa, rất là tức giận, đã tự mình dẫn người tới tìm các người. Những người đêm qua các người chạm mặt chỉ là toán đầu tiên, phía sau không biết còn bao nhiêu người nữa sẽ mai phục ám sát. Lần này ta cũng là phụng mệnh Bang chủ, nhất định phải bảo vệ hai vị an toàn, cho nên kính xin hai vị tạm thời không trở về, ở lại chỗ này, sẽ tránh được đầu sóng ngọn gió.”
“Thật vô lý!” Tô Ngọc Hành có chút tức giận, “Rõ ràng là thiếu gia của các ngươi phái người giết chết Tô Quả, sao giờ lại thành chúng ta làm hắn lỡ mất tiền thưởng?”
Ngộ Quân Diễm cũng nói: “Bảo chúng ta ở lại nơi này khác nào là giam lỏng trá hình? Kim hộ pháp, nếu như chúng ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu như hai vị nhất quyết muốn đi, ta đương nhiên không thể ngăn cản.” Kim Ngôn nói, “Nhưng quả thật là ta phụng mệnh Bang chủ bảo vệ an toàn của hai vị. Lúc này Bang chủ cũng đang trên đường tới đây, kính xin hai vị hợp tác, trong thời gian này nhất định phải bảo vệ tính mạng của mình, chớ khiến ta mắc tội không có bản lĩnh làm việc.”
Ý trong lời của Kim Ngôn rất rõ ràng, ta không quan tâm đến sống chết của các người, ta chỉ để ý cái nhìn của Bang chủ đối với ta, các người muốn chết muốn sống, muốn gì cũng được, đừng để sau khi chết còn hại ta bị mắng.
Tô Ngọc Hành quay người nhìn Kim Ngôn, hỏi: “Kim hộ pháp thật sự cảm thấy dựa vào một mình ngươi có thể bảo vệ an toàn cho hai chúng ta? Còn chưa chắc chắn tất cả sát thủ đều sợ ngươi, nghe ngươi nói mấy câu đã sợ hãi bỏ chạy như đám người hôm qua.”
“Các hạ yên tâm.” Kim Ngôn cười nói, “Ta không có bản lĩnh giết người, nhưng xem như có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình. Quán trọ này tạm thời vô cùng an toàn, thiếu gia và người của hắn tuyệt đối không vào được.”
“Ồ?” Tô Ngọc Hành biến sắc, “Ngươi hạ độc?”
Kim Ngôn gật đầu: “Không sai. Ta đã giăng lưới độc quanh đây, bọn họ tuyệt đối không thể vào được.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy có gì đó không đúng: “Vậy tại sao chúng ta từ bên ngoài vào lại không bị trúng độc?”
Kim Ngôn cười nói: “Hôm qua ta đã rắc thuốc bột giải độc trong phòng của các người, các người đã hít thuốc giải, đương nhiên có thể vào được nơi này.”
“Ngươi!” Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm cùng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, thì ra hôm qua bọn họ đã bị y tính kế.
“Nếu Kim hộ pháp đã sắp xếp kế hoạch thỏa đáng, xem ra chúng ta đành phải mặc ngươi bố trí rồi.” Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói, “Được, chúng ta ở lại chỗ này, kính xin Kim hộ pháp dẫn đường.”
Kim Ngôn chắp tay cười nói: “Nói lâu như vậy, đến bây giờ ta vẫn chưa biết phải xưng hô với hai vị thế nào.”
“Ta tên Tô Ngọc Hành.” Tô Ngọc Hành trả lời, chỉ Ngộ Quân Diễm, “Hắn gọi Quân Diễm.”
Tô Ngọc Hành cố ý không nói họ của Ngộ Quân Diễm, bởi vì dù sao ở Nguyên Quốc, họ Ngộ rất hiếm. Ngay từ ngày đầu xây dựng cơ nghiệp, Hoàng đế vì muốn thể hiện huyết mạch cao quý của Hoàng thất đã hạ lệnh huỷ bỏ họ Ngộ, chỉ để lại nhất mạch Hoàng thất. Cho nên ngày nay những người mang họ Ngộ đều là thân thích Hoàng gia. Y không muốn Ngộ Quân Diễm bị lộ thân phận. Tô Ngọc Hành làm như vậy còn có một mục đích khác, y muốn biết Kim Ngôn nói không biết bọn y là nói thật hay nói dối.
“Ồ, thì ra là Tô công tử và Quân công tử. Mời hai vị.” Kim Ngôn nói xong giơ tay ra dấu mời.
Tô Ngọc Hành giả ngây giả dại bao năm, khá tâm đắc với khả năng nhìn mặt nói chuyện của mình. Lúc này thấy ánh mắt Kim Ngôn thản nhiên, không chút hoài nghi, biết y tin lời mình, cũng chứng tỏ y thật sự không biết thân phận của mình và Ngộ Quân Diễm. Xem ra Thanh Y hội đột nhiên xuất hiện hẳn đúng như lời y nói, Phượng Miễn cầu tài cũng không phải là mệnh lệnh của Hoàng thượng, nghĩ vậy trong lòng cũng an tâm.
Hai người theo Kim Ngôn đi đến gian phòng, Kim Ngôn chỉ nói bọn họ có việc thì cứ tìm y, rồi xoay người rời đi.
Sau khi y đi, Ngộ Quân Diễm cẩn thận kiểm tra bài trí, vật dụng trong phòng, đến cả chén trà, góc bàn cũng không bỏ sót.
“Nghe nói y độc không phân biệt, thuốc giải ở rất nhiều thời điểm nào đó có thể trở thành độc dược trí mạng.” Ngộ Quân Diễm vừa lau mồ hôi trên thái dương vừa nói, “Ngươi nói Kim Ngôn kia có thể giấu độc dược gì đó trong phòng này hay không?”
“Đừng lao lực nữa.” Tô Ngọc Hành bước tới, lau mồ hôi cho Ngộ Quân Diễm, “Với khả năng dùng độc xuất thần nhập hóa của Kim Ngôn, sao có thể giấu độc ở nơi chúng ta tìm được?”
Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Vậy chúng ta cứ ngồi im chờ chết?”
“Đây không gọi là ngồi im chờ chết mà là yên lặng theo dõi biến hóa.” Tô Ngọc Hành nói, “Bây giờ chúng ta không có ưu thế, hành động vội vàng sẽ chỉ để lộ nhược điểm, không bằng chờ xem tiếp theo bọn họ định làm gì.”
“Địch không động ta không động, Ngọc Hành, binh pháp ngươi học cũng không tệ.” Ngộ Quân Diễm vỗ vai y, “Hay là sau khi trở về ta tiến cử ngươi với Hoàng huynh, để huynh ấy phong tướng cho ngươi, chúng ta cùng nhau ra trận giết địch, tung hoành bốn bể.”
Nghĩ đến Ngộ Quân Khiêm, Ngộ Quân Diễm như trút được gánh nặng, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, khối đá lớn đè trên ngực cuối cùng cũng hạ xuống. Cũng may, Tô Quả không phải do Hoàng huynh phái tới, mọi chuyện không phải do Hoàng huynh sắp xếp. Cũng may, huynh đệ hắn không bị cường quyền làm cho trở mặt thành thù.
“Không, ta không muốn làm tướng quân, càng không muốn chiến tranh.” Tô Ngọc Hành cũng không vui vẻ nhận lời, thậm chí còn có chút bài xích, “Ta chỉ muốn làm một đại phu bình thường, hàng ngày bắt mạch chẩn bệnh cho người, rảnh rỗi thì ngao du khắp nơi, hái thảo dược, đến khi có kinh nghiệm sẽ thu nhận mấy dược đồng ham học làm đồ đệ, truyền lại y thuật của Tô gia.”
“Cứu người bị bệnh nào sánh bằng ra trận giết địch.” Ngộ Quân Diễm không đồng ý, “Đợi cho Nguyên Quốc thu phục toàn bộ dân du mục, khiến chúng quy thuận chúng ta mới thật sự là quốc thái dân an, dân chúng cơm no áo ấm.”
“Quân Diễm, ngươi muốn dân chúng cơm no áo ấm, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới chinh chiến bốn phương đồng thời sẽ gây ra chiến loạn?” Tô Ngọc Hành thở dài, “Quân Diễm, thật ra đối với dân chúng, triều đình mang họ gì không quan trọng.”
Ngộ Quân Diễm bất mãn phản bác: “Sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy? Những năm này ta chinh chiến bốn phương, chính là để thiên hạ mang họ Ngộ! Theo cách nói của ngươi, tướng sĩ chúng ta bao nhiêu năm nay đều chảy máu vô ích hả?”
“Là ta nói sai.” Tô Ngọc Hành nhận lỗi, nhưng Ngộ Quân Diễm không nghe ra chút hối lỗi nào từ trong giọng điệu của y, mà chỉ có bất lực.
Bầu không khí vui vẻ bị phá hỏng, không ai nói với ai câu nào. Tô Ngọc Hành cảm thấy khoảng cách giữa hai người hình như lại xa hơn một chút.
“Ý của ngươi là Phượng Miễn muốn… Không thể nào! Đó là cha ruột của hắn mà!” Tô Ngọc Hành không dám tin nhìn Ngộ Quân Diễm.
“Trước quyền lực, đôi khi tình thân rất nhạt.” Ngộ Quân Diễm cười khổ, liếc nhìn Kim Ngôn, “Kim hộ pháp, ta nói đúng không?”
“Các hạ nói…” Kim Ngôn cảm thấy khó xử, vấn đề này y tán thành cũng không được, chối bỏ cũng không xong, đành phải nói, “Các hạ thật sự là liệu sự như thần.”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Ta còn một điểm chưa rõ, Thanh Y hội và Nam Cung thế gia đều là môn phái giang hồ, Phượng Miễn gây sóng gió cũng chỉ nên trong giới giang hồ thôi chứ. Tại sao người của các ngươi lại xuất hiện ở Tây Ngõa, trợ giúp cho quân chủ Tây Ngõa?”
Tô Ngọc Hành thêm một câu: “Tại sao lại muốn giết chúng ta?”
Kim Ngôn đáp: “Vấn đề này phải nói từ Nam Cung thế gia. Nam Cung thế gia có thể có được khí thế xa hoa, một điểm quan trọng nhất là bọn họ có tiền. Bang chủ xưa nay hào phóng, trọng nghĩa khinh tài lại thích kết giao bằng hữu, cho nên trên giang hồ đi tới đâu cũng sẽ có người nể mặt lão. Nhưng cũng vì lão trượng nghĩa, tiền vung ra rất nhiều, dù lão có muốn gây dựng khí thế như Nam Cung thế gia cũng không có thực lực. Thiếu gia muốn xây một tòa sơn trang, nhưng kinh tế túng quẫn, nếu nhờ các huynh đệ khác trong bang hội hỗ trợ, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, vì vậy hắn mới có suy nghĩ đó.”
Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đồng thanh hỏi: “Suy nghĩ gì?”
“Không biết thiếu gia nghe ai nói quân chủ Tây Ngõa muốn chọn một mỹ nhân biết dùng độc, coi như lễ vật dâng tặng cho Tộc trưởng tộc Đồ Lộ, sau khi xong việc sẽ nhận được ngàn vàng. Cho nên hắn mới phái Tô Quả đi.” Kim Ngôn nói, “Về phần tại sao muốn giết các người… Có lẽ thiếu gia cho rằng các người là người của Bang chủ phái tới phá hỏng chuyện của hắn.”
“Nhưng sao hắn lại biết được chúng ta đang ở đâu?” Tô Ngọc Hành nói xong, chợt nhớ đến hương khí tỏa ra từ xe ngựa đi phía trước, sáng tỏ nói, “Thì ra là thế. Không ngờ Phượng thiếu gia cũng là người tinh thông dùng độc.”
“Ai, chuyện này nói ra đều là lỗi của ta.” Kim Ngôn tự trách, “Vốn thiếu gia không nghiên cứu độc thuật, nhưng hơn nửa năm trước lại đột nhiên có hứng thú, không ngừng tới thỉnh giáo ta. Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, không nói thì thôi, nếu nói sẽ nói cho bằng hết mà giảng dạy cho hắn, ai ngờ lại hắn dùng để…”
“Đúng là dùng để giao dịch với người Tây Ngõa sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh, “Chúng ta mặc kệ hắn có mưu đồ gì, chỉ mong hắn đừng làm hỏng chuyện của chúng ta. Còn nữa, ngươi trở về chuyển lời tới Phượng Miễn, chúng ta không ngăn cản tài lộ của hắn, hắn cũng đừng tới gây sự với chúng ta nữa!”
Ngộ Quân Diễm nói xong xoay người định đi, Tô Ngọc Hành cũng lập tức theo sau hắn. Hai người đi chưa tới hai bước đã bị Kim Ngôn ngăn lại: “Xin hai vị dừng bước.”
“Sao thế?” Tô Ngọc Hành nhíu mày nhìn Kim Ngôn, “Lời của chúng ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là Kim hộ pháp cũng cảm thấy chúng ta sẽ cản trở chuyện của ngươi?”
“Không, không, ta tuyệt đối không có ý này.” Kim Ngôn vội giải thích, “Chỉ là ta nhận được tin tức, lần này thiếu gia không nhận được ngàn vàng của quân chủ Tây Ngõa, rất là tức giận, đã tự mình dẫn người tới tìm các người. Những người đêm qua các người chạm mặt chỉ là toán đầu tiên, phía sau không biết còn bao nhiêu người nữa sẽ mai phục ám sát. Lần này ta cũng là phụng mệnh Bang chủ, nhất định phải bảo vệ hai vị an toàn, cho nên kính xin hai vị tạm thời không trở về, ở lại chỗ này, sẽ tránh được đầu sóng ngọn gió.”
“Thật vô lý!” Tô Ngọc Hành có chút tức giận, “Rõ ràng là thiếu gia của các ngươi phái người giết chết Tô Quả, sao giờ lại thành chúng ta làm hắn lỡ mất tiền thưởng?”
Ngộ Quân Diễm cũng nói: “Bảo chúng ta ở lại nơi này khác nào là giam lỏng trá hình? Kim hộ pháp, nếu như chúng ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu như hai vị nhất quyết muốn đi, ta đương nhiên không thể ngăn cản.” Kim Ngôn nói, “Nhưng quả thật là ta phụng mệnh Bang chủ bảo vệ an toàn của hai vị. Lúc này Bang chủ cũng đang trên đường tới đây, kính xin hai vị hợp tác, trong thời gian này nhất định phải bảo vệ tính mạng của mình, chớ khiến ta mắc tội không có bản lĩnh làm việc.”
Ý trong lời của Kim Ngôn rất rõ ràng, ta không quan tâm đến sống chết của các người, ta chỉ để ý cái nhìn của Bang chủ đối với ta, các người muốn chết muốn sống, muốn gì cũng được, đừng để sau khi chết còn hại ta bị mắng.
Tô Ngọc Hành quay người nhìn Kim Ngôn, hỏi: “Kim hộ pháp thật sự cảm thấy dựa vào một mình ngươi có thể bảo vệ an toàn cho hai chúng ta? Còn chưa chắc chắn tất cả sát thủ đều sợ ngươi, nghe ngươi nói mấy câu đã sợ hãi bỏ chạy như đám người hôm qua.”
“Các hạ yên tâm.” Kim Ngôn cười nói, “Ta không có bản lĩnh giết người, nhưng xem như có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình. Quán trọ này tạm thời vô cùng an toàn, thiếu gia và người của hắn tuyệt đối không vào được.”
“Ồ?” Tô Ngọc Hành biến sắc, “Ngươi hạ độc?”
Kim Ngôn gật đầu: “Không sai. Ta đã giăng lưới độc quanh đây, bọn họ tuyệt đối không thể vào được.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy có gì đó không đúng: “Vậy tại sao chúng ta từ bên ngoài vào lại không bị trúng độc?”
Kim Ngôn cười nói: “Hôm qua ta đã rắc thuốc bột giải độc trong phòng của các người, các người đã hít thuốc giải, đương nhiên có thể vào được nơi này.”
“Ngươi!” Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm cùng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, thì ra hôm qua bọn họ đã bị y tính kế.
“Nếu Kim hộ pháp đã sắp xếp kế hoạch thỏa đáng, xem ra chúng ta đành phải mặc ngươi bố trí rồi.” Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói, “Được, chúng ta ở lại chỗ này, kính xin Kim hộ pháp dẫn đường.”
Kim Ngôn chắp tay cười nói: “Nói lâu như vậy, đến bây giờ ta vẫn chưa biết phải xưng hô với hai vị thế nào.”
“Ta tên Tô Ngọc Hành.” Tô Ngọc Hành trả lời, chỉ Ngộ Quân Diễm, “Hắn gọi Quân Diễm.”
Tô Ngọc Hành cố ý không nói họ của Ngộ Quân Diễm, bởi vì dù sao ở Nguyên Quốc, họ Ngộ rất hiếm. Ngay từ ngày đầu xây dựng cơ nghiệp, Hoàng đế vì muốn thể hiện huyết mạch cao quý của Hoàng thất đã hạ lệnh huỷ bỏ họ Ngộ, chỉ để lại nhất mạch Hoàng thất. Cho nên ngày nay những người mang họ Ngộ đều là thân thích Hoàng gia. Y không muốn Ngộ Quân Diễm bị lộ thân phận. Tô Ngọc Hành làm như vậy còn có một mục đích khác, y muốn biết Kim Ngôn nói không biết bọn y là nói thật hay nói dối.
“Ồ, thì ra là Tô công tử và Quân công tử. Mời hai vị.” Kim Ngôn nói xong giơ tay ra dấu mời.
Tô Ngọc Hành giả ngây giả dại bao năm, khá tâm đắc với khả năng nhìn mặt nói chuyện của mình. Lúc này thấy ánh mắt Kim Ngôn thản nhiên, không chút hoài nghi, biết y tin lời mình, cũng chứng tỏ y thật sự không biết thân phận của mình và Ngộ Quân Diễm. Xem ra Thanh Y hội đột nhiên xuất hiện hẳn đúng như lời y nói, Phượng Miễn cầu tài cũng không phải là mệnh lệnh của Hoàng thượng, nghĩ vậy trong lòng cũng an tâm.
Hai người theo Kim Ngôn đi đến gian phòng, Kim Ngôn chỉ nói bọn họ có việc thì cứ tìm y, rồi xoay người rời đi.
Sau khi y đi, Ngộ Quân Diễm cẩn thận kiểm tra bài trí, vật dụng trong phòng, đến cả chén trà, góc bàn cũng không bỏ sót.
“Nghe nói y độc không phân biệt, thuốc giải ở rất nhiều thời điểm nào đó có thể trở thành độc dược trí mạng.” Ngộ Quân Diễm vừa lau mồ hôi trên thái dương vừa nói, “Ngươi nói Kim Ngôn kia có thể giấu độc dược gì đó trong phòng này hay không?”
“Đừng lao lực nữa.” Tô Ngọc Hành bước tới, lau mồ hôi cho Ngộ Quân Diễm, “Với khả năng dùng độc xuất thần nhập hóa của Kim Ngôn, sao có thể giấu độc ở nơi chúng ta tìm được?”
Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Vậy chúng ta cứ ngồi im chờ chết?”
“Đây không gọi là ngồi im chờ chết mà là yên lặng theo dõi biến hóa.” Tô Ngọc Hành nói, “Bây giờ chúng ta không có ưu thế, hành động vội vàng sẽ chỉ để lộ nhược điểm, không bằng chờ xem tiếp theo bọn họ định làm gì.”
“Địch không động ta không động, Ngọc Hành, binh pháp ngươi học cũng không tệ.” Ngộ Quân Diễm vỗ vai y, “Hay là sau khi trở về ta tiến cử ngươi với Hoàng huynh, để huynh ấy phong tướng cho ngươi, chúng ta cùng nhau ra trận giết địch, tung hoành bốn bể.”
Nghĩ đến Ngộ Quân Khiêm, Ngộ Quân Diễm như trút được gánh nặng, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, khối đá lớn đè trên ngực cuối cùng cũng hạ xuống. Cũng may, Tô Quả không phải do Hoàng huynh phái tới, mọi chuyện không phải do Hoàng huynh sắp xếp. Cũng may, huynh đệ hắn không bị cường quyền làm cho trở mặt thành thù.
“Không, ta không muốn làm tướng quân, càng không muốn chiến tranh.” Tô Ngọc Hành cũng không vui vẻ nhận lời, thậm chí còn có chút bài xích, “Ta chỉ muốn làm một đại phu bình thường, hàng ngày bắt mạch chẩn bệnh cho người, rảnh rỗi thì ngao du khắp nơi, hái thảo dược, đến khi có kinh nghiệm sẽ thu nhận mấy dược đồng ham học làm đồ đệ, truyền lại y thuật của Tô gia.”
“Cứu người bị bệnh nào sánh bằng ra trận giết địch.” Ngộ Quân Diễm không đồng ý, “Đợi cho Nguyên Quốc thu phục toàn bộ dân du mục, khiến chúng quy thuận chúng ta mới thật sự là quốc thái dân an, dân chúng cơm no áo ấm.”
“Quân Diễm, ngươi muốn dân chúng cơm no áo ấm, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới chinh chiến bốn phương đồng thời sẽ gây ra chiến loạn?” Tô Ngọc Hành thở dài, “Quân Diễm, thật ra đối với dân chúng, triều đình mang họ gì không quan trọng.”
Ngộ Quân Diễm bất mãn phản bác: “Sao ngươi có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy? Những năm này ta chinh chiến bốn phương, chính là để thiên hạ mang họ Ngộ! Theo cách nói của ngươi, tướng sĩ chúng ta bao nhiêu năm nay đều chảy máu vô ích hả?”
“Là ta nói sai.” Tô Ngọc Hành nhận lỗi, nhưng Ngộ Quân Diễm không nghe ra chút hối lỗi nào từ trong giọng điệu của y, mà chỉ có bất lực.
Bầu không khí vui vẻ bị phá hỏng, không ai nói với ai câu nào. Tô Ngọc Hành cảm thấy khoảng cách giữa hai người hình như lại xa hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook