Nam Phi
-
Chương 133
Tất cả phát sinh chỉ trong chớp nhoáng. Không một ai trong phòng ngờ được Tô Ngọc Hành dù làm mình bị thương cũng quyết lấy tính mạng của kẻ nọ. Người lớn tuổi phía sau vốn muốn ngăn cản nhưng không kịp, đứng đó nhìn Tô Ngọc Hành cầm ám khí đẫm máu đã chuyển sang màu đỏ sậm, cười lạnh: “Trên ám khí có độc, ngươi giết hắn, bản thân cũng trúng độc, sẽ không sống được bao lâu nữa đâu. Chàng trai trẻ, ngươi thật quá dại dột.”
“Vậy sao?” Máu bắn lên mặt làm cho gương mặt vốn ôn hòa của Tô Ngọc Hành thêm lạnh lùng. Y dùng y phục của kẻ đã chết lau máu trên tay mình, nhìn người lớn tuổi, lạnh nhạt nói, “Nếu đã không thể sống được bao lâu nữa, xem ra ta càng phải tranh thủ thời gian, kéo lên mấy đệm lưng, để đường xuống hoàng tuyền đỡ cô đơn.”
Còn chưa nói xong, thân thể đã vọt tới. Người lớn tuổi vội lui về sau hai bước, không trực tiếp giao đấu với y, thầm nghĩ chờ đến khi độc trong người y phát tác, nội lực không còn, mình ra tay cũng chưa muộn. Nhưng qua mấy chiêu, nội lực của Tô Ngọc Hành chẳng những không mất đi mà ngược lại càng đánh càng hăng. Người lớn tuổi hoảng hốt, chẳng lẽ y không bị trúng độc? Lại nghĩ cũng phải, ai lại chỉ vì một lời nói lỗ mãng mà bất chấp tính mạng mình để giết người cơ chứ? Vì vậy rút kiếm đón chiêu. Nhưng mới đỡ được một chiêu đã cảm nhận được nội lực cuồn cuộn của đối phương truyền sang người mình, vội nháy mắt với đồng đội, ý bảo chúng mau bao vây Ngộ Quân Diễm để nhiễu loạn tinh thần của y. Lúc này, phép tắc giang hồ gì đó đều ném ra sau đầu, giết người, bảo vệ tính mạng mới là lẽ phải!
Một tiếng địch du dương từ bên ngoài vẳng vào. Cùng với tiếng địch, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm thầm than: Khinh công xuất sắc!
Người tới y phục màu trắng, không chút lén lút, khoan thai bước đến trước mặt mọi người. Người lớn tuổi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, sợ hãi đến suýt chút nữa nắm không vững thanh kiếm trong tay: “Kim… Kim hộ pháp!”
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Người mặc đồ trắng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt người lớn tuổi, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm khắc, tựa như tiên sinh dạy học.
“Kim hộ pháp, thiếu gia sai chúng tôi làm chuyện này. Chúng tôi… chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc!” Người lớn tuổi như chuột thấy mèo, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Thiếu gia?” Kim hộ pháp cười lạnh, “Các ngươi chỉ biết đến thiếu gia, lại không biết Thanh Y hội vẫn còn Bang chủ hay sao? Hơn nữa, bang quy của Thanh Y hội là gì, lẽ nào ngươi đã quên? Thiếu gia nhỏ tuổi không hiểu chuyện, các ngươi không khuyên giải thì thôi, lại còn nối giáo cho giặc, mặc hắn muốn làm gì thì làm!”
“Thuộc hạ… thuộc hạ biết sai rồi!” Người lớn tuổi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhận sai, “Thuộc hạ không dám nữa!”
Kim hộ pháp liếc nhìn người đang run rẩy trước mặt, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết sai thì tự đến chỗ Phùng hộ pháp nhận phạt đi.”
“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!”
Mấy người sắp ra khỏi phòng, Kim hộ pháp chợt nói thêm: “Khoan đã!”
Trái tim bọn họ đều căng lên.
“Y…” Kim hộ pháp chỉ thi thể kẻ bị đâm vào yết hầu đang nằm trên mặt đất hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Người lớn tuổi liếc nhìn Tô Ngọc Hành, lại nhìn Kim hộ pháp. Kim hộ pháp hiểu ra, không hỏi thêm nữa, chỉ phất tay: “Ta biết rồi, mang thi thể của y đi.”
Đám người kia như trút được gánh nặng mà rời đi. Tô Ngọc Hành chắn trước người Ngộ Quân Diễm, cảnh giác nhìn Kim hộ pháp.
“Các hạ bị thương.” Kim hộ pháp chỉ ám khí vẫn găm trên vai phải của Tô Ngọc Hành, “Ta có thuốc giải, hay là…”
“Chúng ta dựa vào đâu để tin ngươi?” Ngộ Quân Diễm không hề cảm kích.
Kim hộ pháp nghe thấy tiếng nói của Ngộ Quân Diễm cũng sững sờ. Nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là người đang mang thai, sao lại là nam nhân? Nghe nói trong thiên hạ còn có tộc Bách Lý, Thánh đồng của tộc này có thể dùng thân nam tử sinh con, không lẽ vị trước mắt này chính là người của tộc Bách Lý?
Nhưng những ý nghĩ này không mảy may hiện lên gương mặt của Kim hộ pháp. Y lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, đặt xuống mặt bàn, mỉm cười nói: “Tin hay không là chuyện của các vị. Nhưng nếu muốn gây bất lợi cho các vị, ta không cần phải tốn công sức như vậy làm gì, bất động chờ độc của các hạ phát tác là được.”
Ngộ Quân Diễm thấy y nói cũng có lý, lại hỏi: “Ngươi cứu chúng ta, mục đích là gì?”
“Mục đích?” Kim hộ pháp cười yếu ớt, “Người của ta đắc tội trước, tại hạ làm như vậy chỉ là bồi tội với hai vị.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Ngộ Quân Diễm không tin, thầm nghĩ nếu người này đã quen biết đám thích khách kia, chắc hẳn cũng là người trong Thanh Y hội. Đám người kia gọi y là ‘hộ pháp’, lẽ nào y lại là một trong tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội. Phải biết rằng tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, giờ y xuất hiện ở nơi này tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Tuy từ tình hình vừa phát sinh có thể thấy, y và đám thích khách kia có vẻ không cùng chiến tuyến, nhưng trong chuyện này còn rất nhiều chỗ Ngộ Quân Diễm chưa lý giải được, sao hắn có thể yên tâm để Tô Ngọc Hành dùng thứ gọi là thuốc giải kia?
Tô Ngọc Hành nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngài là ‘Người Bất Tử’ Kim Ngôn?”
Kim Ngôn mỉm cười: “Chính là tại hạ Kim Ngôn. Còn về ‘Người Bất Tử’… Ha ha, chỉ là danh xưng bằng hữu trên giang hồ gọi vui mà thôi.”
Tô Ngọc Hành ho khan mấy tiếng, chậm rãi nói: “Được Kim hộ pháp ban thuốc, thật là vinh hạnh vô cùng, tại hạ cảm kích.”
Kim Ngôn cười nói: “Thuốc giải ta để lại đây, hai vị mời tự nhiên.”
“Ngươi đi đâu?” Ngộ Quân Diễm thấy Kim Ngôn sắp đi, vội hỏi.
Kim Ngôn trả lời: “Ta sẽ ở lại quán trọ dưới chân núi hai ngày, nếu hai vị cảm thấy có duyên với tại hạ, muốn trò chuyện đôi điều, hoan nghênh tới bất cứ lúc nào.”
Kim Ngôn đi rồi, Ngộ Quân Diễm cầm viên thuốc trên bàn lên, do dự hỏi Tô Ngọc Hành: “Ngươi cảm thấy thuốc này… không sao chứ?”
“Yên tâm, Kim Ngôn giết người không dùng độc, y sẽ không đưa thuốc giải giả cho chúng ta… Khụ… khụ… Phụt!” Tô Ngọc Hành nói đến đây, chợt ho ra một búng máu. Máu màu đỏ sậm, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm vội vàng bước tới, đút viên thuốc vào trong miệng Tô Ngọc Hành, nhìn vết máu dưới mặt đất, run giọng nói, “Sao lại thế này? Ngươi trúng độc? Không phải ngươi bách độc bất xâm sao? Sao có thể trúng độc?”
“Chỉ là tính chống cự với độc của ta cao hơn người thường mà thôi, nào phải bách độc bất xâm gì.” Tô Ngọc Hành yếu ớt nói, “Huống hồ, thiên hạ này độc đâu chỉ có mấy trăm loại, dù là bách độc bất xâm cũng không thể chống lại tất cả các loại độc.”
“Sao ngươi lại liều lĩnh như vậy?” Ngộ Quân Diễm xé phần áo trên vai Tô Ngọc Hành ra, nhìn ám khí cắm sâu vào trong da thịt, đau lòng trách cứ, “Gã chỉ nói cho sướng miệng, ngươi cứ để gã nói cho đã, sao lại mất kiên nhẫn như thế? Chưa hiểu rõ đối thủ đã vội vã xông tới! Ngươi xem vết thương này…”
“Gã làm nhục ngươi, đáng chết!” Tô Ngọc Hành thản nhiên đáp, như là nói ra một điều rất hiển nhiên.
“Dù có đáng chết, ngươi cũng nên đảm bảo mình không bị thương hãy ra tay chứ.” Ngộ Quân Diễm dùng dao nhỏ nhẹ nhàng rạch phần da quanh ám khí, dùng sức rút ám khí ra. Đồng thời với tiếng rên khẽ bị đè nén từ yết hầu của Tô Ngọc Hành, thân thể y nhẹ run lên, đầu ám khí dính theo một ít da thịt của y được rút ra.
Trước khi máu chảy ra nhiều hơn, Ngộ Quân Diễm đã nhanh tay đổ Kim Sang Dược lên vết thương, bàn tay run rẩy làm thuốc bột trắng rơi vãi ra xung quanh. Sau đó dùng băng gạc băng bó vết thương. Đến khi Tô Ngọc Hành thôi run rẩy, hắn mới hít vào một hơi, tựa như người bị đau chính là mình.
Tô Ngọc Hành yếu ớt tựa đầu lên bờ vai Ngộ Quân Diễm, thì thào: “Ta đã nói, ngươi là ngọc, ta là vàng, ta sẽ vây ngươi trong thân thể của mình, mãi mãi bảo vệ ngươi… Ngươi là người của ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp ngươi…”
“Ngươi…” Nghe thấy lời này của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm càng đau lòng, trái tim cũng ấm áp. Hắn vòng tay qua người y, ghé vào lỗ tai y, khàn giọng mắng: “Đồ ngốc!”
“Vậy sao?” Máu bắn lên mặt làm cho gương mặt vốn ôn hòa của Tô Ngọc Hành thêm lạnh lùng. Y dùng y phục của kẻ đã chết lau máu trên tay mình, nhìn người lớn tuổi, lạnh nhạt nói, “Nếu đã không thể sống được bao lâu nữa, xem ra ta càng phải tranh thủ thời gian, kéo lên mấy đệm lưng, để đường xuống hoàng tuyền đỡ cô đơn.”
Còn chưa nói xong, thân thể đã vọt tới. Người lớn tuổi vội lui về sau hai bước, không trực tiếp giao đấu với y, thầm nghĩ chờ đến khi độc trong người y phát tác, nội lực không còn, mình ra tay cũng chưa muộn. Nhưng qua mấy chiêu, nội lực của Tô Ngọc Hành chẳng những không mất đi mà ngược lại càng đánh càng hăng. Người lớn tuổi hoảng hốt, chẳng lẽ y không bị trúng độc? Lại nghĩ cũng phải, ai lại chỉ vì một lời nói lỗ mãng mà bất chấp tính mạng mình để giết người cơ chứ? Vì vậy rút kiếm đón chiêu. Nhưng mới đỡ được một chiêu đã cảm nhận được nội lực cuồn cuộn của đối phương truyền sang người mình, vội nháy mắt với đồng đội, ý bảo chúng mau bao vây Ngộ Quân Diễm để nhiễu loạn tinh thần của y. Lúc này, phép tắc giang hồ gì đó đều ném ra sau đầu, giết người, bảo vệ tính mạng mới là lẽ phải!
Một tiếng địch du dương từ bên ngoài vẳng vào. Cùng với tiếng địch, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm thầm than: Khinh công xuất sắc!
Người tới y phục màu trắng, không chút lén lút, khoan thai bước đến trước mặt mọi người. Người lớn tuổi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, sợ hãi đến suýt chút nữa nắm không vững thanh kiếm trong tay: “Kim… Kim hộ pháp!”
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Người mặc đồ trắng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt người lớn tuổi, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm khắc, tựa như tiên sinh dạy học.
“Kim hộ pháp, thiếu gia sai chúng tôi làm chuyện này. Chúng tôi… chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc!” Người lớn tuổi như chuột thấy mèo, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Thiếu gia?” Kim hộ pháp cười lạnh, “Các ngươi chỉ biết đến thiếu gia, lại không biết Thanh Y hội vẫn còn Bang chủ hay sao? Hơn nữa, bang quy của Thanh Y hội là gì, lẽ nào ngươi đã quên? Thiếu gia nhỏ tuổi không hiểu chuyện, các ngươi không khuyên giải thì thôi, lại còn nối giáo cho giặc, mặc hắn muốn làm gì thì làm!”
“Thuộc hạ… thuộc hạ biết sai rồi!” Người lớn tuổi toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhận sai, “Thuộc hạ không dám nữa!”
Kim hộ pháp liếc nhìn người đang run rẩy trước mặt, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết sai thì tự đến chỗ Phùng hộ pháp nhận phạt đi.”
“Vâng! Thuộc hạ đi ngay!”
Mấy người sắp ra khỏi phòng, Kim hộ pháp chợt nói thêm: “Khoan đã!”
Trái tim bọn họ đều căng lên.
“Y…” Kim hộ pháp chỉ thi thể kẻ bị đâm vào yết hầu đang nằm trên mặt đất hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Người lớn tuổi liếc nhìn Tô Ngọc Hành, lại nhìn Kim hộ pháp. Kim hộ pháp hiểu ra, không hỏi thêm nữa, chỉ phất tay: “Ta biết rồi, mang thi thể của y đi.”
Đám người kia như trút được gánh nặng mà rời đi. Tô Ngọc Hành chắn trước người Ngộ Quân Diễm, cảnh giác nhìn Kim hộ pháp.
“Các hạ bị thương.” Kim hộ pháp chỉ ám khí vẫn găm trên vai phải của Tô Ngọc Hành, “Ta có thuốc giải, hay là…”
“Chúng ta dựa vào đâu để tin ngươi?” Ngộ Quân Diễm không hề cảm kích.
Kim hộ pháp nghe thấy tiếng nói của Ngộ Quân Diễm cũng sững sờ. Nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng là người đang mang thai, sao lại là nam nhân? Nghe nói trong thiên hạ còn có tộc Bách Lý, Thánh đồng của tộc này có thể dùng thân nam tử sinh con, không lẽ vị trước mắt này chính là người của tộc Bách Lý?
Nhưng những ý nghĩ này không mảy may hiện lên gương mặt của Kim hộ pháp. Y lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, đặt xuống mặt bàn, mỉm cười nói: “Tin hay không là chuyện của các vị. Nhưng nếu muốn gây bất lợi cho các vị, ta không cần phải tốn công sức như vậy làm gì, bất động chờ độc của các hạ phát tác là được.”
Ngộ Quân Diễm thấy y nói cũng có lý, lại hỏi: “Ngươi cứu chúng ta, mục đích là gì?”
“Mục đích?” Kim hộ pháp cười yếu ớt, “Người của ta đắc tội trước, tại hạ làm như vậy chỉ là bồi tội với hai vị.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Ngộ Quân Diễm không tin, thầm nghĩ nếu người này đã quen biết đám thích khách kia, chắc hẳn cũng là người trong Thanh Y hội. Đám người kia gọi y là ‘hộ pháp’, lẽ nào y lại là một trong tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội. Phải biết rằng tứ đại hộ pháp của Thanh Y hội đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, giờ y xuất hiện ở nơi này tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Tuy từ tình hình vừa phát sinh có thể thấy, y và đám thích khách kia có vẻ không cùng chiến tuyến, nhưng trong chuyện này còn rất nhiều chỗ Ngộ Quân Diễm chưa lý giải được, sao hắn có thể yên tâm để Tô Ngọc Hành dùng thứ gọi là thuốc giải kia?
Tô Ngọc Hành nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngài là ‘Người Bất Tử’ Kim Ngôn?”
Kim Ngôn mỉm cười: “Chính là tại hạ Kim Ngôn. Còn về ‘Người Bất Tử’… Ha ha, chỉ là danh xưng bằng hữu trên giang hồ gọi vui mà thôi.”
Tô Ngọc Hành ho khan mấy tiếng, chậm rãi nói: “Được Kim hộ pháp ban thuốc, thật là vinh hạnh vô cùng, tại hạ cảm kích.”
Kim Ngôn cười nói: “Thuốc giải ta để lại đây, hai vị mời tự nhiên.”
“Ngươi đi đâu?” Ngộ Quân Diễm thấy Kim Ngôn sắp đi, vội hỏi.
Kim Ngôn trả lời: “Ta sẽ ở lại quán trọ dưới chân núi hai ngày, nếu hai vị cảm thấy có duyên với tại hạ, muốn trò chuyện đôi điều, hoan nghênh tới bất cứ lúc nào.”
Kim Ngôn đi rồi, Ngộ Quân Diễm cầm viên thuốc trên bàn lên, do dự hỏi Tô Ngọc Hành: “Ngươi cảm thấy thuốc này… không sao chứ?”
“Yên tâm, Kim Ngôn giết người không dùng độc, y sẽ không đưa thuốc giải giả cho chúng ta… Khụ… khụ… Phụt!” Tô Ngọc Hành nói đến đây, chợt ho ra một búng máu. Máu màu đỏ sậm, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm vội vàng bước tới, đút viên thuốc vào trong miệng Tô Ngọc Hành, nhìn vết máu dưới mặt đất, run giọng nói, “Sao lại thế này? Ngươi trúng độc? Không phải ngươi bách độc bất xâm sao? Sao có thể trúng độc?”
“Chỉ là tính chống cự với độc của ta cao hơn người thường mà thôi, nào phải bách độc bất xâm gì.” Tô Ngọc Hành yếu ớt nói, “Huống hồ, thiên hạ này độc đâu chỉ có mấy trăm loại, dù là bách độc bất xâm cũng không thể chống lại tất cả các loại độc.”
“Sao ngươi lại liều lĩnh như vậy?” Ngộ Quân Diễm xé phần áo trên vai Tô Ngọc Hành ra, nhìn ám khí cắm sâu vào trong da thịt, đau lòng trách cứ, “Gã chỉ nói cho sướng miệng, ngươi cứ để gã nói cho đã, sao lại mất kiên nhẫn như thế? Chưa hiểu rõ đối thủ đã vội vã xông tới! Ngươi xem vết thương này…”
“Gã làm nhục ngươi, đáng chết!” Tô Ngọc Hành thản nhiên đáp, như là nói ra một điều rất hiển nhiên.
“Dù có đáng chết, ngươi cũng nên đảm bảo mình không bị thương hãy ra tay chứ.” Ngộ Quân Diễm dùng dao nhỏ nhẹ nhàng rạch phần da quanh ám khí, dùng sức rút ám khí ra. Đồng thời với tiếng rên khẽ bị đè nén từ yết hầu của Tô Ngọc Hành, thân thể y nhẹ run lên, đầu ám khí dính theo một ít da thịt của y được rút ra.
Trước khi máu chảy ra nhiều hơn, Ngộ Quân Diễm đã nhanh tay đổ Kim Sang Dược lên vết thương, bàn tay run rẩy làm thuốc bột trắng rơi vãi ra xung quanh. Sau đó dùng băng gạc băng bó vết thương. Đến khi Tô Ngọc Hành thôi run rẩy, hắn mới hít vào một hơi, tựa như người bị đau chính là mình.
Tô Ngọc Hành yếu ớt tựa đầu lên bờ vai Ngộ Quân Diễm, thì thào: “Ta đã nói, ngươi là ngọc, ta là vàng, ta sẽ vây ngươi trong thân thể của mình, mãi mãi bảo vệ ngươi… Ngươi là người của ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp ngươi…”
“Ngươi…” Nghe thấy lời này của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm càng đau lòng, trái tim cũng ấm áp. Hắn vòng tay qua người y, ghé vào lỗ tai y, khàn giọng mắng: “Đồ ngốc!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook