Nam Phi
-
Chương 109
Tù binh Tây Ngõa bạo động, tuy thấy chết không sờn, nhưng dù sao thực lực chênh nhau rất xa, chẳng mấy chốc đã bị đội ngũ của Ngộ Quân Diễm áp chế. Vì tránh đêm dài lắm mộng, Ngộ Quân Diễm hạ lệnh, giết chết toàn bộ những tù binh kia, không giữ lại dù chỉ một người.
Mà sau bạo động, Tô Ngọc Hành đã trở lại doanh trướng của Ngộ Quân Diễm, hai người rất ăn ý, không hề nhắc lại chuyện Tô Ngọc Hành bị giam vào đại lao. Ngộ Quân Diễm tiếp tục mang binh tấn công Tây Ngõa, Tô Ngọc Hành thì ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc cho Ngộ Quân Diễm, nhưng sức chiến đấu của dân du mục thật không thể khinh thường, mãi vẫn chưa thể chiếm được Tây Ngõa, mà bụng Ngộ Quân Diễm mỗi ngày một lớn.
“Bây giờ ngươi đã mang thai tám tháng rồi, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.” Tô Ngọc Hành ngồi đối diện Ngộ Quân Diễm, nghiêm túc đề cập đến vấn đề mà y đã từng nói rất nhiều lần, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, lần này quyết không thỏa hiệp.
“Ngươi nói không sai, nhưng tình hình chiến đấu lúc này…”
“Tình hình chiến đấu lúc này ta có thể nhìn ra được, người Tây Ngõa không dễ đối phó, tiếp tục cũng chưa chắc sẽ dành được phần thắng. Mà đứa nhỏ trong bụng ngươi thì không thể đợi được. Việc ngươi cần làm lúc này là bình an sinh con ra.”
Ngộ Quân Diễm hơi cúi đầu, hắn hiểu, những lời Tô Ngọc Hành nói là đúng. Chuyện hắn là Thánh đồng Bách Lý tộc, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, nếu không chính hắn, và cả Tô Ngọc Hành đều sẽ gặp nguy hiểm. Lỡ như bị các tướng sĩ phát hiện, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
“Nhưng… Mọi người đều biết ta lĩnh chỉ đánh Tây Ngõa, bây giờ còn chưa đánh hạ được Tây Ngõa, sao ta rút về được?”
“Chúng ta có thể diễn một vở kịch.” Tô Ngọc Hành nói.
Ngộ Quân Diễm chớp chớp mắt: “Diễn kịch thế nào?”
“Nếu như ngươi bị thương, thì sẽ không thể dẫn binh đánh giặc được nữa.”
“Ý của ngươi là ta nói dối là mình bị thương?”
Tô Ngọc Hành lắc đầu: “Diễn kịch phải diễn cho trọn, chuyện bị thương không phải nói dối là được, mà phải bị thương ngay trước mắt các tướng sĩ.”
“Ý của ngươi là…?”
Tô Ngọc Hành ghé tai Ngộ Quân Diễm, nói khẽ mấy câu.
“Tô Ngọc Hành ơi là Tô Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói, “Ngươi thật đúng là cáo già lừa người.”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta có thể cho rằng ngươi đang khen ta?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Tùy ngươi nghĩ.”
Tô Ngọc Hành nói: “Nếu không như vậy, sao ta có thể an toàn sống đến bây giờ?”
“Vậy…” Ngộ Quân Diễm ghé tới gần, nhìn y hỏi, “Làm cách nào để ta phân biệt được những lời ngươi nói với ta, câu nào là thật, câu nào là giả?”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Không cần phân biệt, những lời ta nói với ngươi đều là thật lòng.”
Ngộ Quân Diễm cười yếu ớt: “Câu này của ngươi thật đáng nghi ngờ.”
“Thế sao?” Bàn tay của Tô Ngọc Hành chậm rãi luồn vào trong lớp áo của Ngộ Quân Diễm, xoa phần bụng nhô lên của hắn, làn da trơn mượt, ấm áp, tựa như có thể hòa tan lòng người.
“Này! Bây giờ là ban ngày đó!” Ngộ Quân Diễm đánh lên mu bàn tay của y, nhăn mày quở trách.
“Ban ngày thì sao?” Tô Ngọc Hành nhất quyết không buông, “Ta là Vương phi của ngươi, hầu hạ Vương gia ngươi còn cần nhìn sắc trời sáng hay tối sao?”
“Làm chuyện xấu còn khoe mẽ!” Ngộ Quân Diễm trừng mắt, không thèm để ý đến y nữa, nằm xuống giường. Tô Ngọc Hành cũng nghiêng người nằm xuống bên cạnh hắn, ngón tay thon dài vẽ từng vòng tròn trên bụng hắn.
“Nhột…” Ngộ Quân Diễm vặn vẹo thân thể, muốn tránh ngón tay y.
Tô Ngọc Hành lại không chịu buông tha, trêu chọc: “Không ngờ Phúc vương không sợ địch thiên quân vạn mã, lại sợ nhột.”
“Đây là hai việc khác nhau.” Ngộ Quân Diễm bắt lấy tay Tô Ngọc Hành, ngăn hành động của y lại, “Ngươi định bao giờ thì thực hiện kế hoạch của ngươi?”
“Ngày mai.”
“Gấp như vậy sao?”
“Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Hôm sau, khi Tô Ngọc Hành mặc chiến giáp cho Ngộ Quân Diễm đã lén nhét thêm một cái bọc, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi đã nhớ kỹ những lời ta dặn chưa?”
“Yên tâm.” Ngộ Quân Diễm vỗ vai Tô Ngọc Hành, “Đầu óc của ta rất tốt, sẽ không vấn đề gì đâu.”
“Cẩn thận.”
“Ta biết.”
Ngộ Quân Diễm dứt lời xoay người, bước ra ngoài doanh trướng, tung người lên ngựa. Xông ra mặt trận, Ngộ Quân Diễm vung thương hô lớn: “Giết!” Sau đó giống như mọi khi, xông lên đầu tiên.
Tướng sĩ Tây Ngõa trông thấy Ngộ Quân Diễm, mắt kẻ nào kẻ nấy đều vằn tia máu, múa đao xông tới. Ngộ Quân Diễm giết từng tên, thấy chủ soái Tây Ngõa xách đao lao đến, thầm nghĩ tên này thật là kẻ khó trị, nếu trực chiến giao tranh, sợ là kế hoạch của mình khó thành. Vì vậy mà, khi một kỵ binh tầm thường đâm tới, hắn cố tình chậm lại, hơi nghiêng người, tay phải đỡ cây đao gã chém tới, nhưng lúc đao của gã sắp chém tới, hắn lại chuyển hướng, khiến đao của gã cắt qua tay mình. Tình huống này xảy ra hết sức chóng vánh, ở trong mắt mọi người, hình như là Ngộ Quân Diễm kỵ binh Tây Ngõa kia chém bị thương, sau đó máu vẩy đầy đất, Ngộ Quân Diễm lật người, rớt khỏi lưng ngựa.
“Vương gia!”
“Vương gia bị thương! Mau bảo vệ Vương gia!”
Binh lính lập tức xông tới, vây quanh Ngộ Quân Diễm vừa bị thương. Tô Ngọc Hành hốt hoảng đi tới. Mặc dù biết kế hoạch của mình không nhiều nguy cơ, nhưng bởi vì là Ngộ Quân Diễm cho nên y vẫn không yên lòng, không kiềm được lo lắng.
“Quân Diễm, ngươi thế nào? Có bị thương không?” Tô Ngọc Hành chạy đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, lo lắng hỏi.
“Ngươi không có lòng tin với kế hoạch của mình như vậy sao? Uổng công ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.” Ngộ Quân Diễm trêu chọc, nhưng thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Hành, hắn lại cảm thấy thương tiếc, không nỡ trêu chọc y nữa, nhỏ giọng nói tiếp, “Yên tâm, tất cả đều theo đúng kế hoạch. Tên Tây Ngõa kia chỉ chém trúng túi máu ngươi chuẩn bị, cũng không làm ta bị thương.”
Lúc này Tô Ngọc Hành mới thở phào, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Ngộ Quân Diễm nhắm mắt lại, ngẹo đầu, ngã trong ngực Tô Ngọc Hành. Trước khi ‘hôn mê’, hắn còn nói khẽ một câu: “Tiếp theo phải xem ngươi đó.”
Tô Ngọc Hành đợi cho Quân Diễm không còn động đậy nữa mới hốt hoảng la lớn: “Không hay rồi! Vương gia ngất xỉu rồi! Mau! Mau đỡ Vương gia trở về!”
Mà sau bạo động, Tô Ngọc Hành đã trở lại doanh trướng của Ngộ Quân Diễm, hai người rất ăn ý, không hề nhắc lại chuyện Tô Ngọc Hành bị giam vào đại lao. Ngộ Quân Diễm tiếp tục mang binh tấn công Tây Ngõa, Tô Ngọc Hành thì ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc cho Ngộ Quân Diễm, nhưng sức chiến đấu của dân du mục thật không thể khinh thường, mãi vẫn chưa thể chiếm được Tây Ngõa, mà bụng Ngộ Quân Diễm mỗi ngày một lớn.
“Bây giờ ngươi đã mang thai tám tháng rồi, không thể tiếp tục chiến đấu nữa.” Tô Ngọc Hành ngồi đối diện Ngộ Quân Diễm, nghiêm túc đề cập đến vấn đề mà y đã từng nói rất nhiều lần, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, lần này quyết không thỏa hiệp.
“Ngươi nói không sai, nhưng tình hình chiến đấu lúc này…”
“Tình hình chiến đấu lúc này ta có thể nhìn ra được, người Tây Ngõa không dễ đối phó, tiếp tục cũng chưa chắc sẽ dành được phần thắng. Mà đứa nhỏ trong bụng ngươi thì không thể đợi được. Việc ngươi cần làm lúc này là bình an sinh con ra.”
Ngộ Quân Diễm hơi cúi đầu, hắn hiểu, những lời Tô Ngọc Hành nói là đúng. Chuyện hắn là Thánh đồng Bách Lý tộc, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, nếu không chính hắn, và cả Tô Ngọc Hành đều sẽ gặp nguy hiểm. Lỡ như bị các tướng sĩ phát hiện, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
“Nhưng… Mọi người đều biết ta lĩnh chỉ đánh Tây Ngõa, bây giờ còn chưa đánh hạ được Tây Ngõa, sao ta rút về được?”
“Chúng ta có thể diễn một vở kịch.” Tô Ngọc Hành nói.
Ngộ Quân Diễm chớp chớp mắt: “Diễn kịch thế nào?”
“Nếu như ngươi bị thương, thì sẽ không thể dẫn binh đánh giặc được nữa.”
“Ý của ngươi là ta nói dối là mình bị thương?”
Tô Ngọc Hành lắc đầu: “Diễn kịch phải diễn cho trọn, chuyện bị thương không phải nói dối là được, mà phải bị thương ngay trước mắt các tướng sĩ.”
“Ý của ngươi là…?”
Tô Ngọc Hành ghé tai Ngộ Quân Diễm, nói khẽ mấy câu.
“Tô Ngọc Hành ơi là Tô Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói, “Ngươi thật đúng là cáo già lừa người.”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta có thể cho rằng ngươi đang khen ta?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Tùy ngươi nghĩ.”
Tô Ngọc Hành nói: “Nếu không như vậy, sao ta có thể an toàn sống đến bây giờ?”
“Vậy…” Ngộ Quân Diễm ghé tới gần, nhìn y hỏi, “Làm cách nào để ta phân biệt được những lời ngươi nói với ta, câu nào là thật, câu nào là giả?”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Không cần phân biệt, những lời ta nói với ngươi đều là thật lòng.”
Ngộ Quân Diễm cười yếu ớt: “Câu này của ngươi thật đáng nghi ngờ.”
“Thế sao?” Bàn tay của Tô Ngọc Hành chậm rãi luồn vào trong lớp áo của Ngộ Quân Diễm, xoa phần bụng nhô lên của hắn, làn da trơn mượt, ấm áp, tựa như có thể hòa tan lòng người.
“Này! Bây giờ là ban ngày đó!” Ngộ Quân Diễm đánh lên mu bàn tay của y, nhăn mày quở trách.
“Ban ngày thì sao?” Tô Ngọc Hành nhất quyết không buông, “Ta là Vương phi của ngươi, hầu hạ Vương gia ngươi còn cần nhìn sắc trời sáng hay tối sao?”
“Làm chuyện xấu còn khoe mẽ!” Ngộ Quân Diễm trừng mắt, không thèm để ý đến y nữa, nằm xuống giường. Tô Ngọc Hành cũng nghiêng người nằm xuống bên cạnh hắn, ngón tay thon dài vẽ từng vòng tròn trên bụng hắn.
“Nhột…” Ngộ Quân Diễm vặn vẹo thân thể, muốn tránh ngón tay y.
Tô Ngọc Hành lại không chịu buông tha, trêu chọc: “Không ngờ Phúc vương không sợ địch thiên quân vạn mã, lại sợ nhột.”
“Đây là hai việc khác nhau.” Ngộ Quân Diễm bắt lấy tay Tô Ngọc Hành, ngăn hành động của y lại, “Ngươi định bao giờ thì thực hiện kế hoạch của ngươi?”
“Ngày mai.”
“Gấp như vậy sao?”
“Yên tâm, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Hôm sau, khi Tô Ngọc Hành mặc chiến giáp cho Ngộ Quân Diễm đã lén nhét thêm một cái bọc, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi đã nhớ kỹ những lời ta dặn chưa?”
“Yên tâm.” Ngộ Quân Diễm vỗ vai Tô Ngọc Hành, “Đầu óc của ta rất tốt, sẽ không vấn đề gì đâu.”
“Cẩn thận.”
“Ta biết.”
Ngộ Quân Diễm dứt lời xoay người, bước ra ngoài doanh trướng, tung người lên ngựa. Xông ra mặt trận, Ngộ Quân Diễm vung thương hô lớn: “Giết!” Sau đó giống như mọi khi, xông lên đầu tiên.
Tướng sĩ Tây Ngõa trông thấy Ngộ Quân Diễm, mắt kẻ nào kẻ nấy đều vằn tia máu, múa đao xông tới. Ngộ Quân Diễm giết từng tên, thấy chủ soái Tây Ngõa xách đao lao đến, thầm nghĩ tên này thật là kẻ khó trị, nếu trực chiến giao tranh, sợ là kế hoạch của mình khó thành. Vì vậy mà, khi một kỵ binh tầm thường đâm tới, hắn cố tình chậm lại, hơi nghiêng người, tay phải đỡ cây đao gã chém tới, nhưng lúc đao của gã sắp chém tới, hắn lại chuyển hướng, khiến đao của gã cắt qua tay mình. Tình huống này xảy ra hết sức chóng vánh, ở trong mắt mọi người, hình như là Ngộ Quân Diễm kỵ binh Tây Ngõa kia chém bị thương, sau đó máu vẩy đầy đất, Ngộ Quân Diễm lật người, rớt khỏi lưng ngựa.
“Vương gia!”
“Vương gia bị thương! Mau bảo vệ Vương gia!”
Binh lính lập tức xông tới, vây quanh Ngộ Quân Diễm vừa bị thương. Tô Ngọc Hành hốt hoảng đi tới. Mặc dù biết kế hoạch của mình không nhiều nguy cơ, nhưng bởi vì là Ngộ Quân Diễm cho nên y vẫn không yên lòng, không kiềm được lo lắng.
“Quân Diễm, ngươi thế nào? Có bị thương không?” Tô Ngọc Hành chạy đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, lo lắng hỏi.
“Ngươi không có lòng tin với kế hoạch của mình như vậy sao? Uổng công ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.” Ngộ Quân Diễm trêu chọc, nhưng thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Hành, hắn lại cảm thấy thương tiếc, không nỡ trêu chọc y nữa, nhỏ giọng nói tiếp, “Yên tâm, tất cả đều theo đúng kế hoạch. Tên Tây Ngõa kia chỉ chém trúng túi máu ngươi chuẩn bị, cũng không làm ta bị thương.”
Lúc này Tô Ngọc Hành mới thở phào, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Ngộ Quân Diễm nhắm mắt lại, ngẹo đầu, ngã trong ngực Tô Ngọc Hành. Trước khi ‘hôn mê’, hắn còn nói khẽ một câu: “Tiếp theo phải xem ngươi đó.”
Tô Ngọc Hành đợi cho Quân Diễm không còn động đậy nữa mới hốt hoảng la lớn: “Không hay rồi! Vương gia ngất xỉu rồi! Mau! Mau đỡ Vương gia trở về!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook