Nam Phi
Chương 105

Hai người ồn ào ăn cơm xong, Tô Ngọc Hành bắt tay sửa soạn dược liệu. Mặc dù y không đồng tình với lần tấn công này của Ngộ Quân Diễm, nhưng dù thế nào y cũng không thể trơ mắt nhìn Ngộ Quân Diễm đang mang thai lại xông pha tới nơi xa xôi đó. Cầm lên mấy bình dược liệu, nghĩ người Tây Ngõa hung mãnh, cảm thấy mấy bình này chắc chắn không đủ, lại lấy thêm vài bình nữa, trái thêm phải lấy, hận không thể mang cả lò thuốc theo.

Ngày xuất phát, Ngộ Quân Khiêm đích thân đến tiễn đưa, Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Diễm cưỡi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng, dáng vẻ vui sướng cùng nụ cười mong đợi, nụ cười này chỉ gặp khi Ngộ Quân Diễm mặc áo giáp, Tô Ngọc Hành hiểu, Ngộ Quân Diễm thuộc về chiến trường.

Đến biên quan, vó ngựa của Ngộ Quân Diễm không lúc nào ngừng nghỉ, bố trí phương án tác chiến. Sau khi suy tính kỹ càng cùng bố trí hoàn hảo, ba ngày sau, Ngộ Quân Diễm dẫn quân đánh vào một thôn xóm hẻo lánh của Tây Ngõa. Trong thôn có trên trăm miệng ăn, ở trong tình huống hoàn toàn bất ngờ bị bắt toàn bộ.

“Vương gia, thuộc hạ đã đếm kỹ càng, tổng cộng bắt được chín mươi hai tù binh.” Chu Bân nói, “Ngài tính xử trí những người này như thế nào?”

Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lát rồi nói: “Truyền lệnh, giết toàn bộ thanh niên trai tráng và trẻ nhỏ, chỉ giữ lại phụ nữ và người già, nhốt hết lại.”

Tô Ngọc Hành ở ngoài doanh trướng nhìn thấy cảnh tượng: những tù binh bị bắt, tất thảy đàn ông hai, ba mươi tuổi cùng trẻ nhỏ bị trói chặt tay, bịt mắt, quỳ gối ở giữa, vòng quanh là binh sĩ cầm cung tên. Một hiệu lệnh vang lên, tất cả mũi tên đồng loạt bắn vào những người đang kêu gào thảm thiết, toàn bộ đều ngã xuống mặt đất.

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Tô Ngọc Hành bất chấp ngăn cản, xông vào doanh trướng của Ngộ Quân Diễm, quát lớn.

Ngộ Quân Diễm đang cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, lại bị tiếng quát của Tô Ngọc Hành dọa cho hết hồn, thấy y xông tới, hai mắt đỏ vằn như con báo đang nổi giận.

“Ta làm gì?” Ngộ Quân Diễm nghe không hiểu lời chất vấn không đầu không đuôi của y.

“Những người ngoài kia! Những người ngươi giết ngoài kia không phải là mạng người hay sao?”

“Ta chỉ sai người giết chết thanh niên trai tráng và trẻ nhỏ.” Ngộ Quân Diễm bình tĩnh nói, “Những người khác vẫn nhốt trong tù.”

“Tại sao ngươi phải làm vậy?” Tô Ngọc Hành quát, “Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, không phải kỵ binh Tây Ngõa! Tại sao ngươi phải giết những người vô tội đó?”

“Dân chúng bình thường? Vô tội?” Ngộ Quân Diễm dở khóc dở cười nhìn Tô Ngọc Hành, “Ta hỏi ngươi, những kỵ binh Tây Ngõa kia là từ đâu mà có? Chẳng lẽ không phải là từ dân chúng hay sao? Người Tây Ngõa từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, trời sinh đã biết cưỡi ngựa bắn cung. Những người mà ngươi nói là dân chúng vô tội đó, chỉ cần cầm đao lên ngựa liền trở thành kỵ binh tàn ác rồi.”

Ngộ Quân Diễm đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Ngọc Hành: “Chuyện này rất nhanh sẽ đến tai quân chủ Tây Ngõa, bọn họ chắc chắn sẽ phái người tới cứu con tin. Nếu như giữ mạng cho tất cả, những thanh niên kia rất có thể sẽ cầm binh khí mà trở thành một thành viên trong đám kỵ binh, cùng với những người tới trong ứng ngoài hợp. Còn đám trẻ nhỏ, khi chúng lớn lên nhất định sẽ tìm mọi cách báo thù chúng ta. Ta không muốn để lại hậu họa cho con cháu của mình, cho nên chúng nhất định phải chết! Còn nữa, dù sao ngươi cũng là Vương phi của ta, Vương phi phải có quy củ của Vương phi. Ngươi hết lần này đến lần khác chống đối ta, ngươi coi Vương gia như ta là gì chứ?”

Tô Ngọc Hành cười phá lên nói: “Coi là gì? Ha ha… Đúng vậy, coi là gì đây? Là Vương gia? Là Tướng quân? Là anh hùng? Hay là… đao phủ? Bản thân ta cũng không biết nữa rồi.”

Ngộ Quân Diễm ngước đầu, lạnh lẽo trong mắt khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống: “Ngươi nói những lời vừa rồi… là có ý gì?”

Tô Ngọc Hành không trả lời câu hỏi của Ngộ Quân Diễm, mà là tiếp tục tự nói: “Trong mắt của ta, bây giờ ngươi có quá nhiều mặt, duy chỉ không có Ngộ Quân Diễm mà ta yêu, duy chỉ không có Ngộ Quân Diễm một lòng vì dân…”

Ngộ Quân Diễm vung tay, ném một chén trà về phía đầu của Tô Ngọc Hành. Tô Ngọc Hành không tránh, mặc cho nước trà trong chén hắt lên mặt mình, lên người mình. Trán bị chén trà đập lên, theo đó là tiếng chén sứ bị vỡ. Đôi môi mím chặt của Ngộ Quân Diễm run rẩy: “Sao thế? Không tránh được hả?”

Tô Ngọc Hành nở nụ cười bi thương: “Tránh sang một bên thì có ích lợi gì? Nếu ngươi muốn làm ta bị thương, hay thậm chí là muốn giết ta, ta có thể phản kháng sao?”

“Được! Nói hay lắm! Tô Ngọc Hành, xem như ngươi có gan!” Ngộ Quân Diễm loạng choạng, may mà kịp thời vịn lấy bàn mới có thể đứng vững, tay hắn siết chặt đến nổi gân xanh, quát lớn, “Người đâu!”

Thị vệ ngoài trướng đều bị tiếng quát của hắn làm cho hoảng hốt, vội vàng chạy vào hỏi: “Vương gia có gì sai bảo?”

“Áp giải Tô Ngọc Hành vào đại lao cho bổn vương!”

“Ai? Ai cơ ạ?” Hai thị vệ nhìn nhau, rồi đồng thời quay sang nhìn Tô Ngọc Hành, thầm nghĩ đây không phải là Vương phi sao? Sao cũng bị nhốt vào trong ngục? Lắp bắp hỏi lại: “Vương… Vương gia muốn nhốt Vương phi…?”

“Bổn vương sai các ngươi nhốt Tô Ngọc Hành vào đại lao, các ngươi không nghe thấy hay sao?” Ngộ Quân Diễm giận lây sang thị vệ, “Có phải là muốn bổn vương cắt lỗ tai của các ngươi xuống mới biết được rốt cuộc lỗ tai của các ngươi dùng để làm gì?”

“Chuyện này… Vương gia tha mạng… Thuộc hạ… thuộc hạ đã hiểu ý của Vương gia, thật sự hiểu…”

Ngộ Quân Diễm quát: “Hiểu thì còn không mau thực thi?”

“Vâng! Vâng…” Hai người vội vàng đứng dậy, dùng dây thừng trói Tô Ngọc Hành lại, áp giải tới đại lao.

Buổi tối, lúc Chu Bân đưa cơm tới, vẫn như cũ mang bát đũa dành cho hai người, lại thấy trong doanh trướng chỉ có một mình Ngộ Quân Diễm. Đồ ăn vừa đặt xuống bàn thì thấy hắn không nói không rằng bắt đầu ăn, thầm cảm thấy kỳ quái, lúc ra ngoài liền hỏi thị vệ ngoài cửa: “Vương phi đâu? Vẫn chưa về sao?”

Một người trong đó ghé sát tai Chu Bân, hạ giọng nói: “Vương phi bị Vương gia hạ lệnh nhốt vào đại lao rồi.”

“Hả?” Chu Bân không tin lắc đầu, “Sao có thể? Ngươi nghe ai nói bậy bạ thế hả?”

Thị vệ nọ nói: “Tiểu Hổ Tử nói cho tiểu nhân biết.”

Chu Bân cười nói: “Tiểu tử kia nói mà ngươi cũng tin? Lại bị y lừa rồi.”

Không ngờ thị vệ nọ nghiêm túc nói tiếp: “Không phải là lừa gạt đâu, là chuyện thật đó! Chính Tiểu Hổ Tử và lão Thạch áp giải Vương phi đi mà. Vương gia có vẻ như rất tức giận, còn suýt chút nữa đòi cắt tai bọn họ.”

Chu Bân nghe giọng điệu của y không giống như đang nói giỡn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Những lời ngươi nói… đều là sự thật?”

“Ngài còn không tin?” Thị vệ kia gãi đầu, cuối cùng vỗ đùi nói, “Thế này đi. Bây giờ Vương phi đang bị giam ở phòng giam phía bắc, nếu ngài không tin thì tới đó nhìn xem, xem có phải ngài ấy đang ở đó không.”

Đã nói đến như vậy, Chu Bân không thể không tin. Hắn bước nhanh tới phòng giam phía bắc, quả nhiên thấy Tô Ngọc Hành đang ngồi sau song sắt.

“Vương phi!” Chu Bân chạy nhanh tới, “Ngài… Xảy ra chuyện gì thế này?”

Tô Ngọc Hành thấy Chu Bân tới, cười khổ nói: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi nhìn thấy chuyện gì thì chính là chuyện đó.”

“Ngài… Rốt cuộc ngài làm gì chọc giận Vương gia thế? Sao lại bị giam vào trong đại lao?”

Tô Ngọc Hành sửa sang quần áo nói: “Chuyện này một hai câu nói không rõ được. Hay là ngươi mang ghế tới đây ngồi nghe?”

“Vương phi của tôi ơi, lúc này ngài vẫn còn tâm trạng để nói giỡn sao?” Chu Bân vội la lên, “Phi tử dù phạm sai lầm, bình thường cũng chỉ bị giam lỏng. Bị giam vào đại lao chính là…” Chu Bân do dự, hạ giọng nói: “Chính là tội rơi đầu đó!”

“Thật sao?” Tô Ngọc Hành cười khẽ, “Xem ra ta đúng là đã chọc giận Vương gia rồi.”

Chu Bân thở dài: “Cuối cùng Vương phi cũng hiểu ra rồi. Thế này đi, ta lấy một tờ giấy, ngài viết một bức thư nhận sai cho Vương gia, ngài ấy đọc xong hết giận, chắc hẳn sẽ thả ngài ra.”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Ta không phạm lỗi, sao phải nhận sai?”

“Chuyện này…. Chuyện này phải làm thế nào…” Chu Bân khó xử đi đi lại lại, Vương gia nhà hắn từng nói, Tô Ngọc Hành là người quan trọng, bảo hắn hầu hạ cho tốt. Trước giờ hắn chưa từng hoài nghi lời của Vương gia. Nhưng nay ngài ấy nổi nóng, Vương phi lại phạm một sai lầm buồn cười như vậy: những lúc thế này, ai thèm quan tâm ngươi đúng hay sai, ngươi cứ thừa nhận mình sai, để Vương gia hạ hỏa trước đã, giữ được mạng mình không phải là quan trọng hơn hết sao?

Nhưng theo như Chu Bân thấy, thái độ của Vương phi rất kiên quyết, không có chuyện y chịu nhận sai đâu. Thầm nghĩ có nói nữa cũng vô ích. Tục ngữ nói rất đúng, một cây làm chẳng nên non, dẫn đến tình huống này cũng là vì hai người kia đều nóng tính. Nghĩ giờ mình khuyên nữa cũng vô ích, liền thay đổi chủ đề: “Vương phi ở trong này ổn chứ? Cần gì cứ nói với ta.”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Chu hộ vệ thật có lòng.”

“Ha ha, nên làm, nên làm.”

Chu Bân đang nói, thị vệ Tiểu Hổ Tử của Ngộ Quân Diễm chợt hấp tấp chạy tới: “Chu ca, Chu ca, đúng là huynh ở trong này. Vương gia đang tìm huynh đó.”

Chu Bân vừa nghe Ngộ Quân Diễm tìm mình, vội vàng hành lễ với Tô Ngọc Hành, nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

Tô Ngọc Hành giơ tay nói: “Chu hộ vệ, mời.”

Chu Bân vội vàng xoay người theo Tiểu Hổ Tử chạy ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương