Nam Nô
Chương 63

CHƯƠNG SÁU BA

Dịch Thủy và Hạ Hầu Thư nhìn nhau, bốn mắt không hẹn mà cùng hừng hực lửa giận; tên A Ba Kim đê tiện chết tiệt, cư nhiên dám phái sứ giả tới, hắn còn không sợ tên sứ thần ấy sẽ bị binh sĩ Tuyết Duyên nộ khí xung thiên lột da xẻ thịt sao? Hừ, chủ tướng đã trọng thương, quân sĩ nào còn quản cái gì quy củ chó má “Giao tranh không chém sứ giả” nữa.

“Cho bọn chúng vào.” Dịch Thủy lạnh lùng nói, thanh âm hàm chứa nùng nùng sát khí.

Bọn thuyết khách vừa tiến vào, Hồn Thái nhìn thấy Hạ Hầu Thư phong thái tuấn mỹ trước tiên, lập tức lớn tiếng hét toáng lên: “A!! Vương phi tôn quý đây rồi! Hoa Lặc sứ thần Hồn Thái ta xin thi lễ tại đây a.” Hắn nói xong liền cung cúc chực cúi xuống, mà chưa chi đã bị Phong Nhiễm túm áo kéo lại: “Ậy, chủ thượng phái chúng ta qua đây, đừng có làm trò mất mặt vậy. Ngươi coi kỹ lại xem nào, rõ ràng người kia đẹp hơn a?”

Hồn Thái khựng lại, đảo đảo con mắt nhìn hết Dịch Thủy tới Hạ Hầu Thư mấy bận rồi cãi: “Không cơ, ta thấy hắn mới đẹp hơn cơ.” Hắn trỏ vào Hạ Hầu Thư, cương quyết khẳng định hắn là Vương phi khiến Phong Nhiễm thiếu chút nữa xì khói đằng mũi, hùng hồn nạt lại: “Ta nhận ra hắn ta, hắn ta là thị tòng của Lạc Vương gia, Hồn Thái, con mắt ngươi có vấn đề rồi.”

Dịch Thủy làm gì còn tâm tư nghe bọn chúng cãi qua cãi lại, hắn chậm rãi lùi hai bước, ngờ vực nhìn Hồn Thái và Phong Nhiễm: “A Ba Kim sai các ngươi tới đây hẳn không phải để giám định Vương phi thực giả chứ?”

Phong Nhiễm nghe vậy liền ngượng ngùng cười: “Ây nha, đương nhiên là không phải rồi.”, lại ngây ngốc nhìn dung nhan mỹ lệ của Dịch Thủy rồi buột miệng hỏi: “A, Vương phi nương nương, thứ cho ta lắm miệng, dung mạo người mỹ miều như vậy cớ gì phải che giấu bằng mấy vết sẹo kinh dị kia a? Này quả là so với băng tuyết che phủ Tuyết Liên hoa còn tàn nhẫn bội phần, so với…”

“Các ngươi rốt cuộc tới làm gì hả!?” Dịch Thủy tức giận quát lớn, tới giờ hắn bắt đầu hồ nghi phải chăng A Ba Kim phái hai kẻ ngu ngơ này tới là để kéo dài thời gian, hại Hạ Hầu Lan trọng thương không được kịp thời chữa trị?

Phong Nhiễm và Hồn Thái giật nảy mình, bụng bảo dạ Vương phi này coi mặt mũi xinh đẹp ôn nhu mà tính tình nóng nảy quá đi, trách nào có thể đứng trên chiến trường, đại diện Hạ Hầu Lan để chỉ huy tướng sĩ tác chiến.

Phong Nhiễm vội vàng nói: “Vương phi, chủ thượng chúng ta tinh thông Thiên Quân tiễn, xưa nay không đời nào hạ độc trên tên cả. Lần nay thực ra là chuyện trùng hợp không may, lúc lấy cung tiễn ra, vì nặng quá nên đám vệ binh sơ suất đánh rơi hai mũi tên xuống khóm Thi Hương Lan, lại gặp đúng lúc loài kỳ hoa này đương kỳ dục chủng*, trấp dịch* trên hạt mầm dính lên đầu mũi tên. Đám vệ binh sợ bị trách tội nên giấu giếm không báo, đến khi chủ tử trở về phát hiện khóm Thi Hương Lan bị gãy nát liền nghiêm khắc truy vấn, lúc ấy mới phát hiện việc này. Vì vậy chủ tử lập tức phái chúng ta làm sứ giả tới đây a.”

“Hừm, vậy A Ba Kim có sai các ngươi đem giải dược tới không?” Dịch Thủy lạnh lùng vặn lại, lập tức khiến cả Phong Nhiễm lẫn Hồn Thái đỏ mặt: “Ầy, cũng không có…”

“Vậy các ngươi nói những lời kia có ích gì chứ?” Dịch Thủy hết kiên nhẫn dông dài với bọn họ, hắn quay lưng lệnh cho Hạ Hầu Thư tiễn khách. Lại nghe Phong Nhiễm lớn tiếng nói:

“Vương phi chờ đã, chủ thượng chúng ta có nói, chỉ cần các ngươi thỏa mãn yêu cầu của chủ thượng, giải dược xin sẵn sàng dâng tặng.”

“Yêu cầu?” Dịch Thủy quay phắt lại: “Yêu cầu gì hả?! Lần trước các ngươi yêu sách hàng bao nhiêu lương thực, tơ lụa; giờ còn muốn đòi cái gì nữa!? Lại lương thực, vải vóc, trà lá sao?”

Phong Nhiễm lắc đầu đáp: “Vương phi nói vậy không đúng rồi, lần trước chính Lạc Vương gia muốn trao đổi cả các nô lệ nên mới tự nâng điều kiện lên gấp đôi, cũng đâu phải do chúng ta yêu cầu…” Đang nói dở câu đã thấy nhãn thần Dịch Thủy trừng trừng nhìn mình đầy sát khí, hắn vội giả lả tiếp lời: “Ầy, chủ thượng chúng ta lần này không cần thứ gì cả, mà hắn muốn… người.”

“Đòi người?” Dịch Thủy và Hạ Hầu Thư nhìn nhau, đều không hiểu Hoa Lặc quốc chủ kia rốt cuộc đưa ra thứ yêu cầu kỳ quái gì, mất một hồi Dịch Thủy mới cẩn trọng mở miệng hỏi: “Hắn muốn đòi người thế nào?”

“Chủ thượng muốn Vương phi nương nương.”

Ậy, làm sao bỗng dưng không khí lại lạnh thế này? Phong Nhiễm lẫn Hồn Thái đều kìm không được rụt rụt cổ lại, mà vừa ngước lên thấy nhãn thần Dịch Thủy bọn họ lập tức manh nha hối hận lần này xui xẻo nhận mệnh làm sứ giả. Mắc gì chỉ vì hiếu kỳ mà không chịu suy xét hậu quả não đại đặt tại lưng quần* chứ? Ô ô ô~ đến giờ kiếm đường lui còn kịp nữa không a~

“Vương phi nương nương chớ nên hiểu lầm.” Hồn Thái vội vàng giải thích: “Tên Phong Nhiễm này thực không biết đường ăn nói, là như vầy, chủ thượng chúng ta mới rồi được chứng kiến tư thế oai dũng của nương nương trên chiến trường, thực thập phần ngưỡng mộ. Vậy nên lần này chủ thượng có ý thỉnh nương nương dời giá đến Hoa Lặc quốc rồi lưu lại ít bữa, quốc gia chúng ta không giống với Tuyết Duyên, ở Hoa Lặc không có phân bì thân phận nô lệ, quý tộc chi cả, bách tính đều đoàn kết thân ái, Tuyết Duyên trọng giai cấp tuyệt đối không thể sánh bằng. Chủ thượng có lời, nương nương chỉ cần đến một lần, nhất định sẽ yêu thích Hoa Lặc quốc. Chủ thượng vốn định đích thân mời nương nương, bất quá vừa hay dịp Vương gia trúng độc, ha ha… may quá chủ thượng đỡ phí công đi một bận…”

Hắn đương nói tới đây đã bị Phong Nhiễm lén đạp cho một cước, lúc ấy mới nhận ra mình đã lỡ miệng, bất quá đã chậm, lập tức bên tai nghe thấy giọng nói trầm vang uy nghiêm:

“Hừ, A Ba Kim càng ngày càng ngông cuồng a. Dám xâm phạm Tuyết Duyên chưa tính, giờ cả Vương phi của Bản vương cũng dám mơ tưởng. Nói vậy, hắn vốn định dùng loại phương cách nào thỉnh Dịch Thủy thế? Lén lút lẻn vào bắt người sao? Hừ, bằng một mẩu công phu nhận không ra người của hắn cũng dám dụng chiêu này?”

Thanh âm càng lúc càng trầm thấp, hiển nhiên Hạ Hầu Lan đang nằm mê man trên giường đã ngồi dậy như kỳ tích, hắn liếc nhìn hai vị sứ giả xui xẻo, sát khí trong mắt chớp lóe rồi tiêu biến.

——-

*dục chủng: ươm giống, gây giống.

*trấp dịch: chất lỏng, nhựa (của cái ‘kỳ hoa’ đó đó =.=)

*”não đại đặt tại lưng quần”: “脑袋别在裤腰上” = làm chuyện nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương