Nam Nhi Cũng Đổ Lệ
-
Chương 1
Đại Á hoàng triều xây dựng được 120 năm, truyền đế mười sáu vị, vương hiện tại đế hiệu Phụng Thực, tên Hoàng Phủ Thúy, dưới trướng có bốn vị hoàng tử, sáu vị công chúa.
Sáu phi đứng đầu, Chu quý phi không có con, thu “Thoán”con của Vinh quý phi làm nghĩa tử, để củng cố địa vị trong cung của mình.
Nhân Phụng Thực đế vẫn chưa lập thái tử, khiến trong triều, trong cung các thế lực tranh đấu. Bốn vị hoàng tử trong lúc đó sóng ngầm mãnh liệt, đặc biệt hoàng hậu, mẹ của Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật cùng Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán văn võ song tuyệt tranh đấu gay gắt không ngừng nghỉ!
Từ năm năm trước, Phụng Thực đế bị bệnh ma quấn thân thường xuyên nằm trên giường, không dậy nổi, không thể lo việc triều chính. Trong triều đại thần nhân cơ hội này từng bước xâm quyền,cha Chu quý phi là đương triều Thừa tướng Chu Sĩ Phú, cùng cha hoàng hậu là Lí thái sư đuổi dần đại quyền trong triều.
Thừa tướng Chu Sĩ Phú cùng Lí thái sư đại quyền độc tài, ở trong triều tạo thân tín bài trừ những kẻ đối lập, ở các chức quan trọng yếu xếp thân bằng hoặc môn hạ của mình vào, làm cho chi sĩ tài giỏi không thể thăng tiến, hoặc cáo lão hồi hương hoặc phẫn nộ mà xin đi hoặc đóng cửa không màng thế sự. Hơn nữa hai phái nhân mã hổ đấu, tài lực không thể thiếu, vì thế tăng thêm thuế má, trưng thu của dân chúng, làm cho dân chúng Đại Á hoàng triều lầm than, tiếng oán than dậy đất! Bắc thổ đại hạn ba năm không thấy triều đình cứu viện mà lại còn bị thu thêm thuế, rốt cục có người dấy lên khởi nghĩa, nói muốn thay đổi cục diện Đại Á hoàng triều!
==================================
Kinh thành, đường cái phía đông.
Một vị dáng người thon thả, bộ mặt thuần hậu, tuổi đời thanh niên, vai gánh một gánh nặng hướng đến hoàng cư cuối đường.
Mười ba năm, không biết Thoán Thoán hiện tại trở nên như thế nào? Rời đi khi hắn mới bốn tuổi, khẳng định đã không nhớ từng có một ca ca như ta…
Đường Trì vừa đi vừa nhớ lại người cũ chợt thấy động lòng, nghĩ đến chỗ đáng yêu không kìm được lộ ra một tia mỉm cười.
Mẹ, ta tuy rằng nghe lời người tuyệt đối không đi gặp lại Thoán Thoán, nhưng hiện giờ thiên hạ tình thế không ổn, triều cương không vượng, trong cung hoàng tử tranh ngôi thái tử, hơn nữa Đại hoàng tử cùng hoàng hậu liên thủ chờ cơ hội đăng ngôi, mà vô luận chuyện gì thì Nhị hoàng tử Thoán tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, bọn họ luôn muốn trừ khử hắn! Hiên giờ tình huống cấp bách, nếu Đại hoàng tử đến được ngôi vị hoàng đế quyền thế, Thoán Thoán tất nhiên gặp nguy hiểm!
Thực xin lỗi, mẹ, tha thứ ta không giữ lời thề, ta thật sự lo lắng cho Thoán Thoán. Mẫu thân đã bị người hoàng tộc đoạt đisinh mệnh, ta không muốn lại mất đi tiểu đệ duy nhất này. Chỉ sợ hắn đã quên ta…
Ta ở bên cạnh bảo vệ hắn vài năm, chờ hắn củng cố được thế lực cho mình hoặc ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta sẽ rời hắn trở lại bên sư phó chuyên tâm y học. Mẹ, xin người trên trời có linh thiêng phù hộ ta!
“Đứng lại! Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra!” Cửa chính hoàng cư của Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán, thị vệ ngăn cản Đường Trì bố y màu lam.
Liền ôm quyền, “Làm phiền huynh đài, tại hạ Đường Trì, đến hưởng ứng lệnh triệu tập chức thị vệ của Nhị hoàng tử điện hạ. Thỉnh cầu thông cáo.”
“Ngươi? Ngươi cũng biết thị vệ của hoàng tử điện hạ đều là đệ tử của tứ phẩm quan viên mới có thể đảm nhiệm, hoặc là người thân có võ chức công danh?”
“Không có. Nhưng tại hạ nghe nói Nhị hoàng tử điện hạ chiêu mộ thiên hạ hữu dụng chi sĩ (những người có tài), chỉ cần có thì không hỏi xuất thân, lúc này mới lớn mật đến hưởng ứng lệnh triệu tập.”
“Ngươi có gì mới? Nếu quả thật rất tuyệt, ta sẽ thông báo thủ lĩnh thị vệ cho ngươi. Chờ thủ lĩnh kiểm tra, sẽ đem ngươi tiến cử với Nhị hoàng tử điện hạ.” Thị vệ có lẽ thường xuyên gặp nhân sĩ tới tự tiến cử, cũng có thể nghe qua lời, đối với áo lam bố sĩ (chỉ người mặc bố y màu lam) tự tiến cử coi như khách khí.
“Đa tạ huynh đài, tại hạ ngoài tài năng, còn có một chút võ thuật cùng một chút y dược. Không biết là có thể gặp thủ lĩnh thị vệ đại nhân?”
“Ngươi từ từ.” Một người trong bốn thị vệ xoay người bước vào bên trong.
Được thị vệ dẫn vào thiên môn lĩnh trong hoàng cư của Nhị hoàng tử, đi vào một chỗ có bốn hợp viện. Xem chung quanh trong viện sở bãi binh khí đặt trên giá, nói vậy đây chính là chỗ thị vệ luyện võ.
Tám gã thị vệ từ trong phòng đi ra, trong đó có một vị thân mặc phục sức quan tứ phẩm, vai quấn khăn, đeo đao thị vệ đỏ. Chỉ thấy bộ mặt người này anh tuấn, thắt đáy lưng ong, xem tuổi ước chừng khoảng hai mươi. Tuổi trẻ tài năng như thế ở dưới tay Nhị hoàng tử rất nhiều, xem ra chắc chắn người có tài nghệ tuyệt vời hoặc ý nghĩ hơn người.
“Ngươi đến hưởng ứng lệnh triệu tập quan võ? Ngươi tên gì? Là nhân sĩ phương nào? Gia có mấy khẩu? Có công danh không? Có tuyệt kỹ gì? Được người nào truyền? Có từng đảm nhiệm chức vụ trong phủ nào chưa?” Người này nhìn từ trên xuống dưới Đường Trì, bắt đầu điều tra.
Khom lưng chắp tay, mặt tươi cười hồi đáp: “Tại hạ Đường Trì, đến hưởng ứng lệnh triệu tập thị vệ của Nhị hoàng tử. Nguyên quán Giang Nam, cư trú ở Kiến Khang, cha mẹ chết sớm được bà nội nuôi nấng, hiện bà nội đã mất một năm trước, tại hạ lúc này mới xuất ngoại tìm chức. Từ nhỏ cùng sư phụ Phó Tôn ở trong núi, bình sinh học nghệ, nhân gia dù không có dư tiền cũng có chút công danh, cho nên cùng sư phó học được mấy kỹ năng hoa mầu cùng một ít dược thảo. Nhân trên đường nghe nói Nhị hoàng tử điện hạ chiêu hiền nạp sĩ, liền nghĩ đến thử một lần. Xin có việc làm, không muốn ở hoang sơn dã lĩnh hoang phế cả đời.” Nói xong, Đường Trì thoải mái nhìn thẳng đối phương, tỏ vẻ trong lòng vô quỷ.
Nửa thật nửa giả, thật giả nửa nọ nửa kia, có điều khảo nhân có điều tra, sư phó ở địa phương không phải dùng tên mà là danh, nói vậy cũng sẽ không lộ chuyện hắn nổi danh trên giang hồ. Hiện tại thấy đối phương có vẻ không tin tưởng.
Gật gật đầu, thủ lĩnh thị vệ rất vừa lòng Đường Trì quang minh hào phóng đúng mức, xem vẻ ngoài ngoài hắn cũng không giống người gian trá. Để xem võ nghệ hắn, nếu được thì phái người điều tra thân thế hắn có đúng như lời nói không sau, rất nên thu về dưới trướng Nhị điện hạ.
“Tại hạ Trần Sâm, là thủ lĩnh thị vệ của Nhị hoàng tử. Thỉnh cầu Đường huynh đệ cho huynh đệ xem võ nghệ của ngươi.” Ôm quyền hành lễ xong, Trần Sâm tiện tay chỉ một tảng đá lớn, “Đá này nặng có trên dưới một trăm cân, ngươi thử nâng lên xem.”
Quẳng cục nợ trên vai, học kiểu múa của người giang hồ, tay áo cuồn cuộn nổi lên, nhưng không ngờ nhổ nước miếng vào tay, tùy tiện vỗ vài cái, đi đến bên tảng đá lớn.
Trần Sâm cùng các thị vệ khác thấy hắn hành vi tầm thường như thế, đều không khỏi lộ ra điểm khinh thị, mỉm cười. Đều suy nghĩ, người này cho dù có võ nghệ trong người, chỉ sợ cũng chỉ là giống như lời hắn nói, rằng chỉ có mấy kĩ năng hoa màu thôi.
Cũng không thấy hắn vận khí, cũng không thấy hắn khai khí phun thanh, chỉ thấy Đường Trì lập tức đem tảng đá lớn đưa lên quá… đầu, sau đó nhẹ nhàng buông.
Mọi người ngạc nhiên!
Đường Trì đem tảng đá lớn buông xong, còn không biết mình vừa làm chuyện khiến mọi người kinh ngạc, mang theo nụ cười ngại ngùng nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ Trần Sâm.
Hô, chỉ là một tảng đá lớn trên dưới một trăm cân mà thôi, nói không chừng hắn có chút sức mạnh. Dù sao ở trong núi quá lâu, thân có sức mạnh cũng không chút nào thần kỳ.”Ân, không tồi, ngươi chọn một binh khí thuận tay, đơn độc thi đấu. Thỉnh!” Trần Sâm lại phân phó nói.
Lần này Đường Trì chọn binh khí biểu hiện cũng rất bình thường. Hắn tùy tay chọn một cây trường côn, múa một đường mà chỉ cần là người luyện võ trên cơ bản sẽ nhận ra là Thiếu Lâm côn pháp.
Nhưng khi thi đấu, Trần Sâm nhìn ra kiểu cách Đường Trì không đồng nhất, nhìn động tác hắn làm như thong thả nhưng đúng lúc, không sớm không muộn vừa lúc ngăn đối thủ đích công kích, mà lại vẫn duy trì thủ thế không chủ động công kích.
Trần Sâm hướng về người thị vệ gật đầu, ý sai hắn cũng tham gia trận đấu. Trần Sâm tiếp tục cẩn thận quan sát động tác Đường Trì, sau đó hắn phát hiện, thêm một đối thủ tình thế đã thay đổi, Đường Trì vẫn có thể duy trì thủ thế nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn, nhưng vẫn chưa biểu hiện cố hết sức.
Liên tục cho thêm ba người, đến khi người thứ năm nhảy vào, mới thấy Đường Trì bắt đầu chống đỡ hết nổi.
Biết Trần Sâm thăm dò mình, Đường Trì lo lắng nhìn những tên mật thám đứng cạnh ao. Đã muốn cho đối phương coi trọng mình, đem mình đề cử với Nhị hoàng tử, lại không thể biểu hiện năng lực làm cho đối phương hoài nghi cảnh giác, như thế nào mới có thể toàn vẹn đôi đường? Trải qua một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, khi Trần Sâm phái ra người thứ ba, Đường Trì bắt đầu chuyển sang tấn công. Đến khi người thứ năm thượng đài, liền bắt đầu biểu hiện chống đỡ hết nổi.
“Tốt lắm! Đến đây được rồi! Các vị huynh đệ dừng tay!” Trần Sâm đạt được kết quả vừa lòng, ra tiếng quát bảo ngưng trận đấu lại.
“Bội phục, bội phục! Vị huynh đài này hảo thân thủ! Tại hạ không thể sánh bằng!” Bọn thị vệ cũng khen ngợi công phu của Đường Trì, tức thì liền đến vây quanh.
“Không dám nhận. Tại hạ đa tạ chư vị huynh đài.” Thái độ khiêm tốn của Đường Trì càng khiến bọn thị vệ có cảm tình.
“Lợi hại! Lợi hại! Huynh đệ thật sự là thâm tàng bất lộ a!(tài năng không để lộ) Nhị hoàng tử điện hạ có thể có cao thủ như ngươi đúng là gặp may mà, buổi chiều huynh đệ sẽ đưa ngươi đi tiến cử. Đầu tiên, giới thiệu mọi người với ngươi một chút, về sau nói không chừng mọi người sẽ ăn cùng một nồi cơm. Ha ha ha!” Trần Sâm giữ chặt Đường Trì, cười to hào phóng nói.
Buổi chiều, sau khi nữa rửa mặt chải đầu, Đường Trì được Trần Sâm dẫn đi yết kiến Nhị hoàng tử.“Đường huynh đệ, ngươi yên tâm. Nhị hoàng tử điện hạ tuy rằng mặt làm lạnh, nhưng cực kỳ coi trọng nhân tài, đối cấp dưới cũng tương đối rộng lượng. Ngươi chỉ cần không ăn ở hai lòng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ chọc giận điện hạ mà gặp tai họa bất ngờ.” Lời nói vừa giống giải sầu vừa giống cảnh cáo.
“Đó là đương nhiên, tại hạ tuyệt đối sẽ không ăn ở hai lòng! Trên đường cũng nghe không ít về việc điện hạ chiêu hiền đãi sĩ văn võ song tuyệt, đoán điện hạ tất là người trung chi long phượng,(hiểu nôm na là người tài đi a =.=) tại hạ nghĩ thầm, muốn sớm gặp mặt!” Ta sao có thể ăn ở hai lòng với hắn! Vì hắn ta có mất mạng cũng là tình nguyện a!
Đi đến trước một trung điện, hai người dừng lại.
“Ngươi từ từ, để ta vào thông báo.” Trần Sâm ho khan một tiếng, ngăn lại thị vệ truyền báo, tự mình đi vào phía trong thông báo: “Thuộc hạ Trần Sâm, dẫn Kiến Khang nhân sĩ Đường Trì khấu kiến điện hạ!”
“Cho vào!” Bên trong truyền ra thanh âm to rõ ràng.
Nhắm mắt lại, Đường Trì cố gắng kiềm chế không kích động nội tâm. Thoán Thoán, đây chính là thanh âm củaThoán Thoán! Mười ba năm, ta rốt cục lại có thể nhìn thấy ngươi…
Đẩy cửa đi vào trong điện, Trần Sâm tiến lên trước chào, Đường Trì hơi lui ra phía sau một chút cúi đầu đứng ở bên cạnh hắn.
“Ngươi tên Đường Trì? Ngẩng đầu lên.” Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán ngồi ở sau án phân phó nói.
“Phải” ngẩng đầu, nhìn về phía người trên ghế.
Mẹ! Đường Trì thiếu chút nữa là gọi nhầm!
Hít sâu một hơi, cố gắng đem khát vọng trong tâm áp chế. Trong lòng chấn động, không ngờ rằng Thoán Thoán lớn lên lại giống hệt mẫu thân như vậy! Một nam tử ngày thường xinh đẹp như thế, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh. Lại nghĩ, từ nhỏ Thoán Thoán đáng yêu rất được Hoàng Thượng sủng ái, cho dù trưởng thành đẹp như thế tựa hồ cũng không phải chuyện lạ.
“Ân, nghe Trần Sâm nói, công phu của ngươi không tồi. Ngươi học võ bao lâu rồi? Môn phái nào?” Hoàng Phủ Thoán đưa mắt nhìn nam tử tướng mạo thuần hậu, lòng bắt đầu sinh cảnh giác.
Người bình thường lần đầu gặp ta, không phải liếc mắt một cái cũng không dám nhìn lại, thì là nhìn chằm chằm ta ngẩn người chảy nước miếng! Nam tử trẻ tuổi này thật bình tĩnh, làm như không bị vẻ ngoài của ta ảnh hưởng. Ngoại trừ đầu tiên ánh mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền bình tĩnh, thậm chí còn mang theo điểm hoài niệm, cảm giác ấm áp. Hừ! Người này nếu không phải huấn luyện nhiều năm không làm nên sự cũng không thể là sát thủ, chỉ là hắn quen nhìn người đẹp nên mới giữ được phong thái bình thường. Mặc kệ hắn là ai nhưng hẳn không đơn giản!
Hoàng Phủ Thoán ngờ vực nhiều vậy cũng có căn cứ, dù sao những kẻ làm bộ tự tiến cử đến ám sát hắn cũng đã có, trong đó không thiếu người tướng mạo thanh bình thành thật. Mà những người này cũng vì vẻ ngoài của hắn mà ít nhiều kích động, tưởng rằng hắn là người trong tranh bước ra.
“Hồi bẩm Nhị hoàng tử điện hạ, tại hạ ở trong núi đi theo sư phó học võ đã mười ba năm, về phần môn phái, bởi vì sư phó nói là theo động vật thực vật trong núi tự lĩnh ngộ mà ra võ, cho nên không xưng môn phái.”
“Ờ, sư phó của ngươi tên gì? Ở giang hồ có danh không?”
“Sư phó tên Tôn Bình Sinh, nghe sư phó nói, năm nào cũng từng đi du ngoạn giang hồ, nhưng không có lưu lại danh hào, công phu cũng là đến tuổi già mới có thành tựu. Nhưng sư phụ ở Kiến Khang coi như có chút danh tiếng.”
Nhìn thoáng qua Đường Trì, bất động thanh sắc (không nói lời nào), quay sang chỗ Trần Sâm phân phó nói: “Ngươi đi tìm xem trong phủ có người xuất thân Kiến Khang không, nếu có thì đưa đến.”
“Tuân mệnh” Trần Sâm thi lễ rời đi.
Đem thân mình dựa vào bảo khố y (ghế tựa thuộc loại quý hiếm a), Hoàng Phủ Thoán cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Nếu hắn là thích khách, sẽ chọn khi nào thì động thủ? Hiện tại thị vệ của ta không bên cạnh, hẳn là thời cơ động thủ tốt nhất của hắn, nhưng hắn giống như không hề có ý động thủ. Hay hắn là người nằm vùng? Hắn là do ai phái tới?
Trong khi Thoán đánh giá Đường Trì, đồng thời Đường Trì đã gần như tham lam nhìn Thoán Thoán.
Thoán Thoán, tiểu Thoán Thoán của ta! Ngươi đã lớn như vậy, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy có tốt không? Có người khi dễ ngươi không? Chuyện mẫu thân có ảnh hưởng đến địa vị ngươi trong cung không?? Ngươi hiện tại công phu nhất định tốt lắm đúng không? Sẽ không giống trước đây kéo mộc kiếm đuổi theo con bướm chạy loạn nơi nơi? Ha hả, đứa nhỏ đáng yêu, ca ca rất nhớ ngươi. Nhìn ngươi hiện tại lớn lên tốt như vậy, ta thật sự hảo vui vẻ!
Nghe nói ngươi thường xuyên bị người ám sát, ngươi có bị thương không? Có bị đau không? Thoán Thoán, Thoán Thoán đáng thương của ta…
Ngươi yên tâm, về sau đại ca sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi, sẽ không cho ngươi bị một chút thương tổn! Ta sẽ làm cho từng âm mưu thương tổn đến ngươi đều suốt đời hối hận vì đã làm chuyện ngu xuẩn! Ta thề!
Trong mắt người kia lóe ra gì vậy? Không phải là nước mắt đấy chứ? Hoàng Phủ Thoán hoài nghi hai mắt của mình.
Bởi vì sao lại dùng ánh mắt… ánh mắt quan tâm như vậy nhìn ta? Vì cái gì? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Hắn có lẽ không phải thích khách chăng? Nếu không hắn vì cái gì đến bây giờ còn chưa động thủ?
Hoàng Phủ Thoán luôn hướng về quyền lực, nhiều mưu mô kín đáo, khó lường, khiến mọi người trong cung lẫn trong triều đều e ngại. Nhưng lúc này nghĩ cũng không nghĩ đến tại sao trong mắt Đường Trì, hắn lại thấy sự thương xót, ánh mắt dịu dàng yêu thương chứ không phải là sự đau khổ.
“Bẩm điện hạ, Kiến Khang nhân sĩ Trương Lương Thủ cầu kiến.” Ngoài điện truyền đến thanh âm của thủ lĩnh thị vệ Trần Sâm.
“Dẫn hắn vào.”
“Tuân mệnh” cửa lại bị đẩy ra, Trần Sâm cùng Trương Lương Thủ tiến vào điện phủ.
Khi Trương Lương Thủ thấy Đường Trì, mắt lộ kinh ngạc, trên mặt không kìm hãm được lộ vẻ sung sướng.
Hoàng Phủ Thoán tự nhiên đem biểu hiện đó thu hết vào đáy mắt, trong lòng cũng có phán đoán riêng.
Chờ Trương hành lễ xong, Thoán mở miệng hỏi: “Trương Lương Thủ, ta hỏi ngươi, ngươi có biết người này không? Có từng nghe qua tên Tôn Bình Sinh?” Đưa tay chỉ Đường Trì.
“Bẩm điện hạ. Thuộc hạ biết Đường Trì, cũng biết sư phó Tôn Bình Sinh của hắn. Hai người họ ở Kiến Khang cũng coi như danh nhân, từng cứu không ít dân chúng Kiến Khang nghèo khổ. Mẫu thân thuộc hạ sáu năm trước bị bệnh, thuốc và châm cứu không có hiệu quả, cũng là nhờ Tôn tiên sinh cứu giúp.” Nói xong, Trương Lương Thủ lại hướng về phía Đường Trì thi lễ.
Đường Trì vội vàng đáp lễ.
“Điện hạ, xin hỏi, Đường Trì cũng là đến đầu nhập vào dưới trướng điện hạ sao?” Trương nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ân.”
“A, thật sự là quá tốt! Điện hạ có Đường Trì tương trợ, tất như hổ thêm cánh! Đường trì bản tính lương thiện, tâm luôn lo cho dân chúng thiên hạ, lại có tuyệt kỹ trong người, chính là lương sĩ hiếm có! Thuộc hạ chúc mừng điện hạ có được người tài.” Vẻ mặt Trương Lương Thủ không giấu được sự cao hứng.
“Trương huynh quá khen, tiểu đệ thật sự không dám nhận. Xấu hổ quá!” Đường Trì được tán dương thì tỏ ra ngượng ngùng, gương mặt thuần hậu đoan chính hơi ửng đỏ.
Nhìn Đường Trì mặt mỏng như thế, Hoàng Phủ Thoán không khỏi cảm thấy thú vị, hơn nữa trong lòng còn bớt đi nửa phần nghi hoặc hắn, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, cất cao giọng nói: “Ha ha, Đường Trì ngươi nếu có thể được khen ngợi như thế, thật là bất phàm. Hoàng Phủ Thoán ta có thể có nhân tài như ngươi cảm thấy rất vui mừng.Nếu ngươi quả thật quyết tâm phò tá ta, ta sẽ giao cho ngươi chức vị thích hợp, cho ngươi cơ hội trổ tài. Người đâu, ban thưởng yến!”
Đường Trì cuối cùng cũng an tâm, dù sao cũng đã được ở bên Thoán Thoán. Cảm kích liếc mắt nhìn Trương Lương Thủ một cái, cám ơn khẳng định của hắn đã trừ bỏ nghi hoặc trong lòng Thoán Thoán.
Trần Sâm cùng Trương Lương Thủ vốn có hảo cảm với Đường Trì, nghe được Nhị hoàng tử điện hạ ban thưởng yến, mừng rỡ, vội vàng hướng điện hạ cùng Đường Trì chúc mừng
Sáu phi đứng đầu, Chu quý phi không có con, thu “Thoán”con của Vinh quý phi làm nghĩa tử, để củng cố địa vị trong cung của mình.
Nhân Phụng Thực đế vẫn chưa lập thái tử, khiến trong triều, trong cung các thế lực tranh đấu. Bốn vị hoàng tử trong lúc đó sóng ngầm mãnh liệt, đặc biệt hoàng hậu, mẹ của Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật cùng Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán văn võ song tuyệt tranh đấu gay gắt không ngừng nghỉ!
Từ năm năm trước, Phụng Thực đế bị bệnh ma quấn thân thường xuyên nằm trên giường, không dậy nổi, không thể lo việc triều chính. Trong triều đại thần nhân cơ hội này từng bước xâm quyền,cha Chu quý phi là đương triều Thừa tướng Chu Sĩ Phú, cùng cha hoàng hậu là Lí thái sư đuổi dần đại quyền trong triều.
Thừa tướng Chu Sĩ Phú cùng Lí thái sư đại quyền độc tài, ở trong triều tạo thân tín bài trừ những kẻ đối lập, ở các chức quan trọng yếu xếp thân bằng hoặc môn hạ của mình vào, làm cho chi sĩ tài giỏi không thể thăng tiến, hoặc cáo lão hồi hương hoặc phẫn nộ mà xin đi hoặc đóng cửa không màng thế sự. Hơn nữa hai phái nhân mã hổ đấu, tài lực không thể thiếu, vì thế tăng thêm thuế má, trưng thu của dân chúng, làm cho dân chúng Đại Á hoàng triều lầm than, tiếng oán than dậy đất! Bắc thổ đại hạn ba năm không thấy triều đình cứu viện mà lại còn bị thu thêm thuế, rốt cục có người dấy lên khởi nghĩa, nói muốn thay đổi cục diện Đại Á hoàng triều!
==================================
Kinh thành, đường cái phía đông.
Một vị dáng người thon thả, bộ mặt thuần hậu, tuổi đời thanh niên, vai gánh một gánh nặng hướng đến hoàng cư cuối đường.
Mười ba năm, không biết Thoán Thoán hiện tại trở nên như thế nào? Rời đi khi hắn mới bốn tuổi, khẳng định đã không nhớ từng có một ca ca như ta…
Đường Trì vừa đi vừa nhớ lại người cũ chợt thấy động lòng, nghĩ đến chỗ đáng yêu không kìm được lộ ra một tia mỉm cười.
Mẹ, ta tuy rằng nghe lời người tuyệt đối không đi gặp lại Thoán Thoán, nhưng hiện giờ thiên hạ tình thế không ổn, triều cương không vượng, trong cung hoàng tử tranh ngôi thái tử, hơn nữa Đại hoàng tử cùng hoàng hậu liên thủ chờ cơ hội đăng ngôi, mà vô luận chuyện gì thì Nhị hoàng tử Thoán tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, bọn họ luôn muốn trừ khử hắn! Hiên giờ tình huống cấp bách, nếu Đại hoàng tử đến được ngôi vị hoàng đế quyền thế, Thoán Thoán tất nhiên gặp nguy hiểm!
Thực xin lỗi, mẹ, tha thứ ta không giữ lời thề, ta thật sự lo lắng cho Thoán Thoán. Mẫu thân đã bị người hoàng tộc đoạt đisinh mệnh, ta không muốn lại mất đi tiểu đệ duy nhất này. Chỉ sợ hắn đã quên ta…
Ta ở bên cạnh bảo vệ hắn vài năm, chờ hắn củng cố được thế lực cho mình hoặc ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta sẽ rời hắn trở lại bên sư phó chuyên tâm y học. Mẹ, xin người trên trời có linh thiêng phù hộ ta!
“Đứng lại! Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra!” Cửa chính hoàng cư của Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán, thị vệ ngăn cản Đường Trì bố y màu lam.
Liền ôm quyền, “Làm phiền huynh đài, tại hạ Đường Trì, đến hưởng ứng lệnh triệu tập chức thị vệ của Nhị hoàng tử điện hạ. Thỉnh cầu thông cáo.”
“Ngươi? Ngươi cũng biết thị vệ của hoàng tử điện hạ đều là đệ tử của tứ phẩm quan viên mới có thể đảm nhiệm, hoặc là người thân có võ chức công danh?”
“Không có. Nhưng tại hạ nghe nói Nhị hoàng tử điện hạ chiêu mộ thiên hạ hữu dụng chi sĩ (những người có tài), chỉ cần có thì không hỏi xuất thân, lúc này mới lớn mật đến hưởng ứng lệnh triệu tập.”
“Ngươi có gì mới? Nếu quả thật rất tuyệt, ta sẽ thông báo thủ lĩnh thị vệ cho ngươi. Chờ thủ lĩnh kiểm tra, sẽ đem ngươi tiến cử với Nhị hoàng tử điện hạ.” Thị vệ có lẽ thường xuyên gặp nhân sĩ tới tự tiến cử, cũng có thể nghe qua lời, đối với áo lam bố sĩ (chỉ người mặc bố y màu lam) tự tiến cử coi như khách khí.
“Đa tạ huynh đài, tại hạ ngoài tài năng, còn có một chút võ thuật cùng một chút y dược. Không biết là có thể gặp thủ lĩnh thị vệ đại nhân?”
“Ngươi từ từ.” Một người trong bốn thị vệ xoay người bước vào bên trong.
Được thị vệ dẫn vào thiên môn lĩnh trong hoàng cư của Nhị hoàng tử, đi vào một chỗ có bốn hợp viện. Xem chung quanh trong viện sở bãi binh khí đặt trên giá, nói vậy đây chính là chỗ thị vệ luyện võ.
Tám gã thị vệ từ trong phòng đi ra, trong đó có một vị thân mặc phục sức quan tứ phẩm, vai quấn khăn, đeo đao thị vệ đỏ. Chỉ thấy bộ mặt người này anh tuấn, thắt đáy lưng ong, xem tuổi ước chừng khoảng hai mươi. Tuổi trẻ tài năng như thế ở dưới tay Nhị hoàng tử rất nhiều, xem ra chắc chắn người có tài nghệ tuyệt vời hoặc ý nghĩ hơn người.
“Ngươi đến hưởng ứng lệnh triệu tập quan võ? Ngươi tên gì? Là nhân sĩ phương nào? Gia có mấy khẩu? Có công danh không? Có tuyệt kỹ gì? Được người nào truyền? Có từng đảm nhiệm chức vụ trong phủ nào chưa?” Người này nhìn từ trên xuống dưới Đường Trì, bắt đầu điều tra.
Khom lưng chắp tay, mặt tươi cười hồi đáp: “Tại hạ Đường Trì, đến hưởng ứng lệnh triệu tập thị vệ của Nhị hoàng tử. Nguyên quán Giang Nam, cư trú ở Kiến Khang, cha mẹ chết sớm được bà nội nuôi nấng, hiện bà nội đã mất một năm trước, tại hạ lúc này mới xuất ngoại tìm chức. Từ nhỏ cùng sư phụ Phó Tôn ở trong núi, bình sinh học nghệ, nhân gia dù không có dư tiền cũng có chút công danh, cho nên cùng sư phó học được mấy kỹ năng hoa mầu cùng một ít dược thảo. Nhân trên đường nghe nói Nhị hoàng tử điện hạ chiêu hiền nạp sĩ, liền nghĩ đến thử một lần. Xin có việc làm, không muốn ở hoang sơn dã lĩnh hoang phế cả đời.” Nói xong, Đường Trì thoải mái nhìn thẳng đối phương, tỏ vẻ trong lòng vô quỷ.
Nửa thật nửa giả, thật giả nửa nọ nửa kia, có điều khảo nhân có điều tra, sư phó ở địa phương không phải dùng tên mà là danh, nói vậy cũng sẽ không lộ chuyện hắn nổi danh trên giang hồ. Hiện tại thấy đối phương có vẻ không tin tưởng.
Gật gật đầu, thủ lĩnh thị vệ rất vừa lòng Đường Trì quang minh hào phóng đúng mức, xem vẻ ngoài ngoài hắn cũng không giống người gian trá. Để xem võ nghệ hắn, nếu được thì phái người điều tra thân thế hắn có đúng như lời nói không sau, rất nên thu về dưới trướng Nhị điện hạ.
“Tại hạ Trần Sâm, là thủ lĩnh thị vệ của Nhị hoàng tử. Thỉnh cầu Đường huynh đệ cho huynh đệ xem võ nghệ của ngươi.” Ôm quyền hành lễ xong, Trần Sâm tiện tay chỉ một tảng đá lớn, “Đá này nặng có trên dưới một trăm cân, ngươi thử nâng lên xem.”
Quẳng cục nợ trên vai, học kiểu múa của người giang hồ, tay áo cuồn cuộn nổi lên, nhưng không ngờ nhổ nước miếng vào tay, tùy tiện vỗ vài cái, đi đến bên tảng đá lớn.
Trần Sâm cùng các thị vệ khác thấy hắn hành vi tầm thường như thế, đều không khỏi lộ ra điểm khinh thị, mỉm cười. Đều suy nghĩ, người này cho dù có võ nghệ trong người, chỉ sợ cũng chỉ là giống như lời hắn nói, rằng chỉ có mấy kĩ năng hoa màu thôi.
Cũng không thấy hắn vận khí, cũng không thấy hắn khai khí phun thanh, chỉ thấy Đường Trì lập tức đem tảng đá lớn đưa lên quá… đầu, sau đó nhẹ nhàng buông.
Mọi người ngạc nhiên!
Đường Trì đem tảng đá lớn buông xong, còn không biết mình vừa làm chuyện khiến mọi người kinh ngạc, mang theo nụ cười ngại ngùng nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ Trần Sâm.
Hô, chỉ là một tảng đá lớn trên dưới một trăm cân mà thôi, nói không chừng hắn có chút sức mạnh. Dù sao ở trong núi quá lâu, thân có sức mạnh cũng không chút nào thần kỳ.”Ân, không tồi, ngươi chọn một binh khí thuận tay, đơn độc thi đấu. Thỉnh!” Trần Sâm lại phân phó nói.
Lần này Đường Trì chọn binh khí biểu hiện cũng rất bình thường. Hắn tùy tay chọn một cây trường côn, múa một đường mà chỉ cần là người luyện võ trên cơ bản sẽ nhận ra là Thiếu Lâm côn pháp.
Nhưng khi thi đấu, Trần Sâm nhìn ra kiểu cách Đường Trì không đồng nhất, nhìn động tác hắn làm như thong thả nhưng đúng lúc, không sớm không muộn vừa lúc ngăn đối thủ đích công kích, mà lại vẫn duy trì thủ thế không chủ động công kích.
Trần Sâm hướng về người thị vệ gật đầu, ý sai hắn cũng tham gia trận đấu. Trần Sâm tiếp tục cẩn thận quan sát động tác Đường Trì, sau đó hắn phát hiện, thêm một đối thủ tình thế đã thay đổi, Đường Trì vẫn có thể duy trì thủ thế nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn, nhưng vẫn chưa biểu hiện cố hết sức.
Liên tục cho thêm ba người, đến khi người thứ năm nhảy vào, mới thấy Đường Trì bắt đầu chống đỡ hết nổi.
Biết Trần Sâm thăm dò mình, Đường Trì lo lắng nhìn những tên mật thám đứng cạnh ao. Đã muốn cho đối phương coi trọng mình, đem mình đề cử với Nhị hoàng tử, lại không thể biểu hiện năng lực làm cho đối phương hoài nghi cảnh giác, như thế nào mới có thể toàn vẹn đôi đường? Trải qua một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, khi Trần Sâm phái ra người thứ ba, Đường Trì bắt đầu chuyển sang tấn công. Đến khi người thứ năm thượng đài, liền bắt đầu biểu hiện chống đỡ hết nổi.
“Tốt lắm! Đến đây được rồi! Các vị huynh đệ dừng tay!” Trần Sâm đạt được kết quả vừa lòng, ra tiếng quát bảo ngưng trận đấu lại.
“Bội phục, bội phục! Vị huynh đài này hảo thân thủ! Tại hạ không thể sánh bằng!” Bọn thị vệ cũng khen ngợi công phu của Đường Trì, tức thì liền đến vây quanh.
“Không dám nhận. Tại hạ đa tạ chư vị huynh đài.” Thái độ khiêm tốn của Đường Trì càng khiến bọn thị vệ có cảm tình.
“Lợi hại! Lợi hại! Huynh đệ thật sự là thâm tàng bất lộ a!(tài năng không để lộ) Nhị hoàng tử điện hạ có thể có cao thủ như ngươi đúng là gặp may mà, buổi chiều huynh đệ sẽ đưa ngươi đi tiến cử. Đầu tiên, giới thiệu mọi người với ngươi một chút, về sau nói không chừng mọi người sẽ ăn cùng một nồi cơm. Ha ha ha!” Trần Sâm giữ chặt Đường Trì, cười to hào phóng nói.
Buổi chiều, sau khi nữa rửa mặt chải đầu, Đường Trì được Trần Sâm dẫn đi yết kiến Nhị hoàng tử.“Đường huynh đệ, ngươi yên tâm. Nhị hoàng tử điện hạ tuy rằng mặt làm lạnh, nhưng cực kỳ coi trọng nhân tài, đối cấp dưới cũng tương đối rộng lượng. Ngươi chỉ cần không ăn ở hai lòng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ chọc giận điện hạ mà gặp tai họa bất ngờ.” Lời nói vừa giống giải sầu vừa giống cảnh cáo.
“Đó là đương nhiên, tại hạ tuyệt đối sẽ không ăn ở hai lòng! Trên đường cũng nghe không ít về việc điện hạ chiêu hiền đãi sĩ văn võ song tuyệt, đoán điện hạ tất là người trung chi long phượng,(hiểu nôm na là người tài đi a =.=) tại hạ nghĩ thầm, muốn sớm gặp mặt!” Ta sao có thể ăn ở hai lòng với hắn! Vì hắn ta có mất mạng cũng là tình nguyện a!
Đi đến trước một trung điện, hai người dừng lại.
“Ngươi từ từ, để ta vào thông báo.” Trần Sâm ho khan một tiếng, ngăn lại thị vệ truyền báo, tự mình đi vào phía trong thông báo: “Thuộc hạ Trần Sâm, dẫn Kiến Khang nhân sĩ Đường Trì khấu kiến điện hạ!”
“Cho vào!” Bên trong truyền ra thanh âm to rõ ràng.
Nhắm mắt lại, Đường Trì cố gắng kiềm chế không kích động nội tâm. Thoán Thoán, đây chính là thanh âm củaThoán Thoán! Mười ba năm, ta rốt cục lại có thể nhìn thấy ngươi…
Đẩy cửa đi vào trong điện, Trần Sâm tiến lên trước chào, Đường Trì hơi lui ra phía sau một chút cúi đầu đứng ở bên cạnh hắn.
“Ngươi tên Đường Trì? Ngẩng đầu lên.” Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán ngồi ở sau án phân phó nói.
“Phải” ngẩng đầu, nhìn về phía người trên ghế.
Mẹ! Đường Trì thiếu chút nữa là gọi nhầm!
Hít sâu một hơi, cố gắng đem khát vọng trong tâm áp chế. Trong lòng chấn động, không ngờ rằng Thoán Thoán lớn lên lại giống hệt mẫu thân như vậy! Một nam tử ngày thường xinh đẹp như thế, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh. Lại nghĩ, từ nhỏ Thoán Thoán đáng yêu rất được Hoàng Thượng sủng ái, cho dù trưởng thành đẹp như thế tựa hồ cũng không phải chuyện lạ.
“Ân, nghe Trần Sâm nói, công phu của ngươi không tồi. Ngươi học võ bao lâu rồi? Môn phái nào?” Hoàng Phủ Thoán đưa mắt nhìn nam tử tướng mạo thuần hậu, lòng bắt đầu sinh cảnh giác.
Người bình thường lần đầu gặp ta, không phải liếc mắt một cái cũng không dám nhìn lại, thì là nhìn chằm chằm ta ngẩn người chảy nước miếng! Nam tử trẻ tuổi này thật bình tĩnh, làm như không bị vẻ ngoài của ta ảnh hưởng. Ngoại trừ đầu tiên ánh mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền bình tĩnh, thậm chí còn mang theo điểm hoài niệm, cảm giác ấm áp. Hừ! Người này nếu không phải huấn luyện nhiều năm không làm nên sự cũng không thể là sát thủ, chỉ là hắn quen nhìn người đẹp nên mới giữ được phong thái bình thường. Mặc kệ hắn là ai nhưng hẳn không đơn giản!
Hoàng Phủ Thoán ngờ vực nhiều vậy cũng có căn cứ, dù sao những kẻ làm bộ tự tiến cử đến ám sát hắn cũng đã có, trong đó không thiếu người tướng mạo thanh bình thành thật. Mà những người này cũng vì vẻ ngoài của hắn mà ít nhiều kích động, tưởng rằng hắn là người trong tranh bước ra.
“Hồi bẩm Nhị hoàng tử điện hạ, tại hạ ở trong núi đi theo sư phó học võ đã mười ba năm, về phần môn phái, bởi vì sư phó nói là theo động vật thực vật trong núi tự lĩnh ngộ mà ra võ, cho nên không xưng môn phái.”
“Ờ, sư phó của ngươi tên gì? Ở giang hồ có danh không?”
“Sư phó tên Tôn Bình Sinh, nghe sư phó nói, năm nào cũng từng đi du ngoạn giang hồ, nhưng không có lưu lại danh hào, công phu cũng là đến tuổi già mới có thành tựu. Nhưng sư phụ ở Kiến Khang coi như có chút danh tiếng.”
Nhìn thoáng qua Đường Trì, bất động thanh sắc (không nói lời nào), quay sang chỗ Trần Sâm phân phó nói: “Ngươi đi tìm xem trong phủ có người xuất thân Kiến Khang không, nếu có thì đưa đến.”
“Tuân mệnh” Trần Sâm thi lễ rời đi.
Đem thân mình dựa vào bảo khố y (ghế tựa thuộc loại quý hiếm a), Hoàng Phủ Thoán cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Nếu hắn là thích khách, sẽ chọn khi nào thì động thủ? Hiện tại thị vệ của ta không bên cạnh, hẳn là thời cơ động thủ tốt nhất của hắn, nhưng hắn giống như không hề có ý động thủ. Hay hắn là người nằm vùng? Hắn là do ai phái tới?
Trong khi Thoán đánh giá Đường Trì, đồng thời Đường Trì đã gần như tham lam nhìn Thoán Thoán.
Thoán Thoán, tiểu Thoán Thoán của ta! Ngươi đã lớn như vậy, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy có tốt không? Có người khi dễ ngươi không? Chuyện mẫu thân có ảnh hưởng đến địa vị ngươi trong cung không?? Ngươi hiện tại công phu nhất định tốt lắm đúng không? Sẽ không giống trước đây kéo mộc kiếm đuổi theo con bướm chạy loạn nơi nơi? Ha hả, đứa nhỏ đáng yêu, ca ca rất nhớ ngươi. Nhìn ngươi hiện tại lớn lên tốt như vậy, ta thật sự hảo vui vẻ!
Nghe nói ngươi thường xuyên bị người ám sát, ngươi có bị thương không? Có bị đau không? Thoán Thoán, Thoán Thoán đáng thương của ta…
Ngươi yên tâm, về sau đại ca sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi, sẽ không cho ngươi bị một chút thương tổn! Ta sẽ làm cho từng âm mưu thương tổn đến ngươi đều suốt đời hối hận vì đã làm chuyện ngu xuẩn! Ta thề!
Trong mắt người kia lóe ra gì vậy? Không phải là nước mắt đấy chứ? Hoàng Phủ Thoán hoài nghi hai mắt của mình.
Bởi vì sao lại dùng ánh mắt… ánh mắt quan tâm như vậy nhìn ta? Vì cái gì? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Hắn có lẽ không phải thích khách chăng? Nếu không hắn vì cái gì đến bây giờ còn chưa động thủ?
Hoàng Phủ Thoán luôn hướng về quyền lực, nhiều mưu mô kín đáo, khó lường, khiến mọi người trong cung lẫn trong triều đều e ngại. Nhưng lúc này nghĩ cũng không nghĩ đến tại sao trong mắt Đường Trì, hắn lại thấy sự thương xót, ánh mắt dịu dàng yêu thương chứ không phải là sự đau khổ.
“Bẩm điện hạ, Kiến Khang nhân sĩ Trương Lương Thủ cầu kiến.” Ngoài điện truyền đến thanh âm của thủ lĩnh thị vệ Trần Sâm.
“Dẫn hắn vào.”
“Tuân mệnh” cửa lại bị đẩy ra, Trần Sâm cùng Trương Lương Thủ tiến vào điện phủ.
Khi Trương Lương Thủ thấy Đường Trì, mắt lộ kinh ngạc, trên mặt không kìm hãm được lộ vẻ sung sướng.
Hoàng Phủ Thoán tự nhiên đem biểu hiện đó thu hết vào đáy mắt, trong lòng cũng có phán đoán riêng.
Chờ Trương hành lễ xong, Thoán mở miệng hỏi: “Trương Lương Thủ, ta hỏi ngươi, ngươi có biết người này không? Có từng nghe qua tên Tôn Bình Sinh?” Đưa tay chỉ Đường Trì.
“Bẩm điện hạ. Thuộc hạ biết Đường Trì, cũng biết sư phó Tôn Bình Sinh của hắn. Hai người họ ở Kiến Khang cũng coi như danh nhân, từng cứu không ít dân chúng Kiến Khang nghèo khổ. Mẫu thân thuộc hạ sáu năm trước bị bệnh, thuốc và châm cứu không có hiệu quả, cũng là nhờ Tôn tiên sinh cứu giúp.” Nói xong, Trương Lương Thủ lại hướng về phía Đường Trì thi lễ.
Đường Trì vội vàng đáp lễ.
“Điện hạ, xin hỏi, Đường Trì cũng là đến đầu nhập vào dưới trướng điện hạ sao?” Trương nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ân.”
“A, thật sự là quá tốt! Điện hạ có Đường Trì tương trợ, tất như hổ thêm cánh! Đường trì bản tính lương thiện, tâm luôn lo cho dân chúng thiên hạ, lại có tuyệt kỹ trong người, chính là lương sĩ hiếm có! Thuộc hạ chúc mừng điện hạ có được người tài.” Vẻ mặt Trương Lương Thủ không giấu được sự cao hứng.
“Trương huynh quá khen, tiểu đệ thật sự không dám nhận. Xấu hổ quá!” Đường Trì được tán dương thì tỏ ra ngượng ngùng, gương mặt thuần hậu đoan chính hơi ửng đỏ.
Nhìn Đường Trì mặt mỏng như thế, Hoàng Phủ Thoán không khỏi cảm thấy thú vị, hơn nữa trong lòng còn bớt đi nửa phần nghi hoặc hắn, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, cất cao giọng nói: “Ha ha, Đường Trì ngươi nếu có thể được khen ngợi như thế, thật là bất phàm. Hoàng Phủ Thoán ta có thể có nhân tài như ngươi cảm thấy rất vui mừng.Nếu ngươi quả thật quyết tâm phò tá ta, ta sẽ giao cho ngươi chức vị thích hợp, cho ngươi cơ hội trổ tài. Người đâu, ban thưởng yến!”
Đường Trì cuối cùng cũng an tâm, dù sao cũng đã được ở bên Thoán Thoán. Cảm kích liếc mắt nhìn Trương Lương Thủ một cái, cám ơn khẳng định của hắn đã trừ bỏ nghi hoặc trong lòng Thoán Thoán.
Trần Sâm cùng Trương Lương Thủ vốn có hảo cảm với Đường Trì, nghe được Nhị hoàng tử điện hạ ban thưởng yến, mừng rỡ, vội vàng hướng điện hạ cùng Đường Trì chúc mừng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook