Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ
-
Chương 32
Năm tháng trước, Trọng Sinh môn hạ của học y ở Thần Quỷ Thủ, bước lên con đường đến kinh thành.
Vừa ra trước cửa, tưởng là sư phụ đã ngủ nhưng lại ngồi ở cửa cạnh bàn đá chờ hắn.
Trọng Sinh muốn giải thích gì đó với sư phụ, đã thấy sư phụ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra đồ gì đó đưa cho hắn.
“Đây là mặt nạ da người sư phụ làm thần quỷ thủ đã sử dụng khi hành tẩu giang hồ, cho ngươi mượn, có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến. Huống hồ với y thuật của ngươi, cho dù chưa có kinh nghiệm như vi sư, nhưng kỹ thuật phối dược luyện đan của ngươi so với sư phụ có hơn chứ không kém. Tin tưởng ngươi sẽ không bôi nhọ danh hiệu của lão đầu tử ta đây.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận. Sư phụ chờ ngươi trở về.” Phân phó vô cùng đơn giản, lại có một loại thâm tình sâu lắng như thế.
Trọng Sinh không hề nói nhiều, tiếp nhận mặt nạ da người, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với sư phụ.
Không nghĩ tới đi đi ở ở, do do dự dự một tháng sau, lại nghe Chu gia bị giết, tin tức người nọ lại ngự giá thân chinh. Làm sao bây giờ, lúc đó quay đầu lại không? Hay…
Đấu tranh hồi lâu, kết quả là đấu tranh đến ba tháng, mắt thấy chiến sự đã chấm dứt, hơn nữa ***g ngực nóng loạn không hiểu, vẫn là nhịn không được, quyết định tạm thời không quay về, chuyển đến thăm dò chiến trường.
Không biết bây giờ y ra sao, bên người có thể có người tri kỷ, có quan tâm đồ ăn chú ý ấm lạnh không, trên chiến trường nguy hiểm như vậy, có bị thương hay không, có nặng không…
Tính toán lộ trình, ước chừng nhanh chạy chậm đuổi cũng cần đến mười lăm ngày mới có thể đến thủ đô Tây Lưu quốc, nhìn trời cũng không còn sớm nữa, Trọng Sinh quyết định tối nay tạm thời nghỉ chân ở thành nhỏ này.
Trương Lương Thủ? Không phải là cận vệ của y sao? Tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn vội vội vàng vàng. Trước ngực hắn xuyên chính là…
Trọng Sinh tập trung nhìn lại.
Lệnh cấp tốc! Chẳng lẽ!
Liều lĩnh, hắn há miệng kêu: “Trương đại nhân!”
Rời khỏi Thoán bị thương đã mười bốn ngày, Phong thái y cũng duy trì không được mà sắp sứt đầu mẻ trán. Khi y nhìn thấy Trương Lương Thủ mang theo sư huynh Thần quỷ thủ đột nhiên xuất hiện ở doanh trướng, kinh ngạc đến há hốc mồm. Nhưng rất nhanh, ông nhìn ra không đúng. Trì nhi? A, đứa ngốc này! Chẳng lẽ còn muốn ở bên cạnh y sao?
Thoán nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có hơi thở quen thuộc bên cạnh, nhàn nhạt, mùi thơm dễ ngửi thoáng qua chóp mũi của y. Thoán ở trong mộng khuôn mặt tràn ngập nụ cười, Trì, đã trở lại.
Quan sát vết thương của người bệnh, nghe Phong thái y nói tình hình đã trị liệu qua, cẩn thận bắt mạch, Trọng Sinh xác định chuyện đầu tiên cần làm là ── phải đem ngăn miệng vết thương kia rỉ máu nữa.
Từ trong ngực lấy ra một túi nhỏ, mở ra là một vòng dật gân cừu với một cây kim. Đem châm đặt trên lửa tiêu độc, dùng dương cân tuyến xuyên qua.
Phong thái y nhìn động tác của Trọng Sinh, có một chút khó hiểu nhưng cũng khá rõ vài phần. Không khỏi bội phục sư huynh của ông, cũng chỉ có ông ta mới quái nhân như vậy, mới có thể nhìn ra cách trị liệu to gan như vậy!
Cởi bỏ băng vải của người bị thương, tận lực không nhìn tới mặt của y, tận lực chăm chú vào vết thương, dùng vải sạch lau sạch vết thương, lộ ra vết thương đáng sợ, trái tim nam tử run rẩy.
Mạnh mẽ kiềm chế phần co rút đau đớn, ném đi cảm giác phức tạp trong lòng, cưỡng chế chính mình với thân phận đại phu cư xử trước hoàng đế hơi thở mong manh.
Vẩy thuốc bột tiêu độc cầm máu lên miệng vết thương, để cho thái giám đi theo cùng Trương Lương Thủ đè tay chân của hoàng đế, cầm con dao đã hơ lửa sau khi tiêu độc, cắt đi khối thịt sắp rữa ở đầu vai nam nhân.
Hoàng đế cũng không vì đau đớn mà giãy giụa kịch liệt như tưởng tượng, cơ thể y cong lên, hiển nhiên là y nhẫn nại tự cường, kỳ quái nhất chính là biểu hiện trên mặt y, nhìn kỹ sẽ thấy miệng của y hơi cong lên.
Y đang cười? Vì sao y lại cười? Hay là đau đớn quá mà cơ thịt run rẩy!
Cẩn thận cắt bỏ nơi hư thối, lại dùng thuốc bột cầm máu tiêu độc lần nữa. Trọng Sinh cầm kim chỉ lên chuẩn bị.
Thái giám há hốc miệng, không thể tin được người cũng có thể vá như quần áo.
Mắt thấy vết thương được từng chút từng chút may lại, mắt của của Trương Lương Thủ cũng tròn lên. Phong thái y lại không ngừng gật đầu, tìm cái ghế ngồi xuống. Mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ nhìn thấy sau khi sư diệt được sư huynh chân truyền, an tâm để ông có thể buông lỏng.
“Trong cơ thể của hoàng thượng còn thừa độc, bởi vì hắn mất máu nhiều quá nên mới làm thân thể quá suy nhược, cho dù đã cho hắn ăn thuốc giải, cũng không cách nào giải hết tức khắc. Lão phu vì lo lắng này mới tạo mầm họa sau này cho hoàng thượng, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến tu vi công lực.” Thấy Trọng Sinh buột sợi gân cừu lại, Phong thái y ở bên bổ sung.
Trọng Sinh gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Để cho thái giám bưng nước ấm tới, lau vết máu chảy ra khi vừa mới khâu lại. Sau khi dùng thuốc lần nữa, dùng băng vải sạch quấn lại cẩn thận.
“…Tôn tiền bối, ngài đi đường tới còn chưa nghỉ ngơi, tiểu tử ta an bài chỗ nghỉ cho ngài.” Trương Lương Thủ nói xong, vừa muốn đi ra để an bài.
Trọng Sinh gọi hắn lại, lắc đầu, “Không cần phiền, tình hình hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có chuyển biến, ta ở đây là được rồi. Nhưng ngược lại Trương tướng quân cùng Phong thái y cần phải nghỉ ngơi mới đúng.”
“Đây…” Trương Lương Thủ gãi gãi đầu, quả thật hắn rất mệt, nhưng Trọng Sinh cùng mình tới đây, cũng mệt không chịu nổi mới đúng.
Phong thái y đứng lên, cũng không biết ông suy nghĩ gì, nắm lấy tay áo của Trương Lương Thủ kéo đi, “Một khi đã vậy, nơi này kính nhờ Tôn huynh. Lão phu cùng Trương tướng quân cũng không quấy rầy. Nếu có chuyện gì, phái người gọi ta một tiếng là được.” Nói xong, kéo Trương Lương Thủ đi ra ngoài.
Trọng Sinh như có chút không an lòng, nhìn hai người đi ra ngoài cũng không chào.
Đứng lên, đi đến bên người của Thoán, ngồi xuống mép giường. Dừng ở khuôn mặt đầy mị lực đã ngàn vạn lần xuất hiện trong mộng của hắn… Y gầy đi rất nhiều.
Nén không được vươn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt không chút máu kia, đau đớn vạn phần. Phải làm thế nào mới có thể giúp y bổ sung lượng máu đã mất? Trọng Sinh tự hỏi.
Cái ôm ấm áp quen thuộc như thế, mùi thơm ngát nhàn nhạt an tâm như thế, phần ấm áp kia, phần cảm giác thật kia, đều nói rõ người ôm y không phải hư ảo, không phải tưởng tượng, mà là ngươi nọ thật sự đã trở lại.
Trì, rốt cuộc ngươi đã trở lại sao? Ta… nhớ rất nhớ ngươi, ngươi cũng biết…
Cái gì ấm áp mềm mại dán lên môi của y, khớp hàm được nhẹ nhàng mở ra, một chất lỏng vị tanh nồng đậm chảy vào trong miệng của y, từ yết hầu chảy vào trong cơ thể. Đây là gì…
Mềm mại rời đi, rồi lại tiếp tục dán lên. Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, một lượng dịch vị tan chảy vào trong bụng y.
Dần dần, vùng đan điền ấm lên, kéo theo máu trong cơ thể bắt đầu tuần hoàn, chân khí nóng bỏng truyền lên ngực, cảm giác lạnh như băng dần dần biến mất, thần kinh toàn bộ thân thể tựa hồ được tỉnh lại, hết thảy cơ năng lại bắt đầu vận động lần nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày, lúc Thịnh Lẫm đế mở hai mắt, Trọng Sinh mới thu hồi chủy thủ, băng bó cánh tay giấu trong tay áo. Bây giờ, so với hoàng đế, sắc mặt của hắn càng tái hơn, nhưng có mặt nạ da người che khuất nên không sao thấy được.
“Ngươi là… ai?” Thanh âm khàn khàn vang lên, hoàng đế chất vấn người trước mặt.
Đó là khuôn mặt già nua, trong mắt có lãnh đạm cùng tang thương.
Mở túi nhỏ, lấy ra bình sứ nhỏ màu xanh, trút ra viên thuốc màu đỏ hồng ra, cùng khuôn mặt già nua lên tiếng hồi đáp: “Lão phu Tôn Dự Phác.” Viên thuốc đưa tới bên miệng của y, “Đây là [Cửu chuyền hoàn hồn đan] do lão phu luyện, ngươi mà ăn vào, sau khi ăn vào công lực tăng mười hai chu thiên, nhưng vẫn bồi bổ nguyên khí cho ngươi không mất máu thân thể hư nhược.”
Tôn Dự Phác? Dường như đã nghe tên này ở đâu đó. Nếu có, người này… người này…
“Phong… thái y đâu?” Hoàng đế khó nhọc hỏi.
“Đang nấu thuốc. Trương tướng quân ở bên ngoài trướng chờ.” Thanh âm lạnh lạnh nhàn nhạt không nhân tình.
“Truyền hắn… vào.” Hoàng đế đa nghi hiển nhiên không thể tin lão già trước mắt.
Sau khi Trương Lương Thủ tiến vào, thấy hoàng đế đã tỉnh không khỏi cao hứng kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh hoàng đế giới thiệu Tôn Dự Phác với y, cũng không ngừng tán thưởng y thuật của hắn. Đương nhiên, hắn cũng không ngốc nói với đương kim hoàng thượng người kia là đệ tử của Tôn Dự Phác, Đường Trì từng chết mà chưa chết kia.
Nghe được lão già trước mặt chính là Thần Quỷ Thủ vang danh trên giang hồ, Thịnh Lẫm đế không khỏi nhiều lần quan sát hắn. Càng nhìn lại càng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc chỗ nào không đúng, y nhất thời không rõ.
Bàn tay rõ khớp xương lại vươn tới trước mặt y, “Ăn đi.”
Nghe đồn tính tình quái của người này, cùng ngữ khí không lạ lùng của hắn, Thoán đang chuẩn bị đưa tay ra, viên thuốc đã nhét vào trong miệng của y. Thuốc vừa vào miệng đã tan.
Người này làm sao vậy! Hoàng đế tức giận, nhưng cũng không có cách nào.
Tôn Dự Phác đi đến bên hòm thuốc bắt đầu thu xếp, vừa lúc Phong thái y dẫn thái giám bưng thuốc vào, Tôn Dự Phác lập tức nói với Phong Thập:
“Hắn đã không có việc gì, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng nửa tháng. Nơi này không có việc của lão phu, vậy cáo từ ở đây.”
Hắn đeo hòm thuốc đi ra ngoài. Ngay cả suy nghĩ chào hỏi với đương kim hoàng đế cũng không có.
“Tôn… phu tử, ngươi vì trẫm… diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần diệu), trẫm…” Thịnh Lẫm đế không nghĩ người này lại nhanh rời đi như thế, giãy giụa ngồi dậy muốn mở miệng giữ lại.
Cũng không cho y có cơ hội nói hết, Tôn Dự Phác cũng không quay đầu lại mà nói: “Hoàng thương hiện tại độc vừa mới đẩy, độc trong cơ thể còn mới hết, nguyên khí còn chưa phục hồi, không cần nói nhiều. Hãy dưỡng thật tốt long thể của ngươi, bảo trọng. Cáo từ!” Quan tâm sâu sắc bị ngữ khí lạnh lùng che dấu. Nói xong, người đã đi ra khỏi trướng.
Cửa trướng mở ra, một trận gió thổi vào, dược hương nồng đậm bị gió thổi đi, theo gió, một mùi thơm ngát nhàn nhạt lướt vào trong trướng.
Người trong trướng không ai chú ý đến mùi thơm lãnh đạm ít ai cảm thấy được, nhưng đó là với người khác. Có một người tựa như bị sét đánh trúng, đông cứng.
Đợi đến lúc y phản ứng, hô to định lao xuống giường, người nọ đã không còn thấy được bóng dáng, thân thể nhiều ngày bị thương cũng không thể sử dụng thoải mái như tưởng tượng, thân thể đã ngã sấp trên giường.
“Nhanh! Nhanh… Đuổi theo… Người nọ! Nhanh!” Tim đau đớn, hy vọng vô tận gần như bao trùm lấy y.
“Hoàng thượng!”
“Bệ hạ!” Mọi người vây quanh lại.
Thoán bắt lấy áo của Phong thái y, hơi thở dồn dập, “Nói! Người nọ… là ai! Người nọ đến… đến là ai! Vì sao… vì sao hắn lại… có mùi của hắn… Nói!”
Trong bụng rõ ràng biết hoàng thượng đang hỏi cái gì nhưng Phong Thập vẫn giả vờ hồ đồ nói: “Hoàng thượng, người nọ là Tôn Dự Phác danh y thiên hạ Thần Quỷ thủ. Chỉ là được mời đến chữa cho hằng thượng. Mùi, mùi gì?
“Trì… Người nọ… Đường Trì…” Thân thể bệnh lâu đã không thể chịu được tâm tình thay đổi đột ngột như vậy, đã sắp không chống đỡ được.
“Hắn vì sao… lại có mùi thơm… Đường Trì…” Gắng sức, nói ra nghi ngờ trong lòng.
Trong doanh trướng rơi vào trầm mặc, không ai đáp lời.
Thái giám là vì căn bản không biết chuyện gì xảy ra, không biết nên đáp lời làm sao. Trương Lương Thủ biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám đáp lời. Phong thái y căn bản không muốn nói.
“Nói ──” Thịnh Lẫm đế hét lớn.
“Hoàng thượng, hắn chính là…” Trương Lương Thủ nhịn không được, đột nhiên thấy Phong thái y hung hăng trừng mắt với hắn, vội vàng sửa lời: “Thần không dám giấu, kỳ thật… Hắn chính là sư phụ… của Đường đại nhân.”
“Cái gì…” Hoàng đế sửng sốt, tay phải vô lực trượt xuống. Không đúng, vậy vì sao hắn…
“Nếu hoàng thượng ngài hỏi làm sao hương vị trên người Tôn Dự Phác lại giống với Đường đại nhân, khụ khụ,” Phong thái y ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Nghe Trung đại nhân nói, Đường đại nhân từ nhỏ đã ở cùng sư phụ, ăn uống đều giống nhau, mỗi ngày ở cạnh nhau, hương vị trên người họ giống nhau cũng không kỳ quái.”
“Bệ hạ, hiện tại thân thể của ngài không nên để kích động mệt nhọc, có chuyện gì hãy đợi thân thể ngài tốt lên rồi nói. Hơn nữa, bây giờ chiến trường căng thẳng…”
Hóa ra, Tôn Dự Phác là sư phụ của hắn. Ha ha, ông trời ơi, ngươi thật tàn nhẫn! Lại đánh vỡ hy vọng của ta, ngươi đang trừng phạt ta sao!
Tôn bình sinh Tôn Dự Phác, trẫm đã nói trên đời này sao có nhiều thần y như vậy. Trách không được hắn lại lãnh đạm đối với trẫm, nếu hắn biết ái đồ (học trò cưng) của hắn chết trong tay trẫm, đại khái đừng nói khám bệnh, hạ độc còn được nữa mà. Nếu hắn trực tiếp độc chết trẫm cũng…
“Truyền… Lý tướng quân!”
Mà hiện tại, trẫm là hoàng thượng, thiên tử hoàng triều Đại Á.
Trong quân đồn đãi hoàng đế bế doanh tư sách rốt cuộc lại hạ lệnh, lệnh lòng người đại chấn. Rất nhanh, đối đầu với quốc trưởng Đại Uyên một tháng rốt cuộc tuyên bố chấm dứt, chiến tranh lần nữa lại bắt đầu.
Ban ngày hoàng đế bày mưu tính kế suy nghĩ thượng sách tấn công, buổi tối đêm dài người lặng, nghi ngờ của y lại càng trở nên càng sâu.
Trong mộng, vậy thật là mộng sao? Thân thể ấm ấp kia, hơi thở quen thuộc kia, mùi thơm không cách nào quên được, những cái vuốt ve ôn nhu kia, vầng ngực rắn chắc, còn mấy ngày kia chất lỏng rót vào miệng của y, mỗi điều đều khắc sâu trong đầu của y.
Khi mình điên cuồng, đã bao nhiêu lần cắt phá da thịt của người nọ hút máu của hắn! Mùi kia thật giống.
Nghe Phong thái y nói vì vết thương quá lớn, hơn nữa ám tiễn có độc, đến nỗi mất nhiều máu, thân thể suy nhược. Mà không thể ba, bốn ngày ngắn ngủi có thể bù lại được? Thần dược gì có thể có tác dụng như vậy! Nếu người nó thật sự là Tôn Dự Phác, hắn sẽ vì ta là hung thủ giết đồ đệ, chiết máu mình cứu ta sao!
Còn bóng dáng rời đi kia, tấm lưng kia làm sao có thể quên được!
Ngươi là gì?
Trì, là ngươi…
Thịnh Lẫm đế lại xuất hiện ở trên chiến trường, cơ hồ mỗi người đều nhìn ra ý chí sống còn tràn ngập trong y! Mạnh mẽ này, dâng trào này làm cho từng quân sĩ đều không nén khỏi xúc động trong lòng. Hoàng đế sinh khí bộc phát như vậy, hoàng đế lẫm liệt uy nghi như vậy, Đại Á lo gì mà không thịnh không mạnh!
Thịnh Lẫm ngày năm tháng hai, trận chiến kéo dài đến tháng tám, chiến tranh xoay vòng ba nước rốt cuộc với cục diện Đại Á toàn thắng chấm dứt. Nguyên nam Đại Á, biên giới tây quốc của Nam Hi, Tây Lưu, Đại Uyên bị Thịnh Lẫm đế đánh tan công chiếm, bản đồ của Đại Á lại mở rộng.
Ngày mười bảy tháng ba, Thịnh Lẫm đế mang binh chiến thắng trở về kinh.
Chuyện đầu tiên sau khi quay về, thiên tử tuổi trẻ cũng không phải tế tổ tiên cũng không phải an ủi phong thưởng, dĩ nhiên là chạy đến Úc Vinh cung mở quan tài xác nhận!
Ngoại trừ Phong Thập, một đám thái y của thái y viện vây quanh bên quan tài đá, đợi kiểm nghiệm xác chết.
Quan tài đá bị hoàng đế tự tay đẩy ra, người trong quan tài bị đóng chặt gần hai năm lại sắp xuất hiện.
Trong quan tài chỉ có bộ y sức hình người, trong quan tài hình như có chút nước khô, chợt nhớ, quả thật rất giống vì nguyên nhân nào đó hóa thành thi thủy chỉ để lại y phục.
Thịnh Lẫm đế đã học được lãnh tính đầu tiên phát hiện không đúng ── bức họa với ngọc thạch kia cũng không ở trong quan tài! Chẳng lẽ chúng nó cũng tan sao!
Hy vọng dần dần nảy lên trong lòng hoàng đế, khoái trá bắt đầu tràn ngập tâm linh của y.
Ra lệnh một tiếng, các thái y nhanh chóng xác nhận nước khô trong quan tài kia rốt cuộc là gì.
Qua nửa ngày, các thái y cho ra kết luận đồng thời nói: Nước kia chỉ là dấu vết của nước thuốc bình thường, nước thuốc đen đặc ở trên tảng đá sau khi khô cũng như thế.
Hoàng đế nở nụ cười, cười vừa vui vẻ vừa giảo hoạt. Còn có chút tức giận như thế?
Ba ngày sau, thủ lĩnh cấm vệ quân Trương Lương Thủ cùng thái y Phong Thập từng người bị gọi lên, không biết tại sao, hai người lại đồng thời bị hạ lệnh cấm túc.
Nửa tháng qua đi rất nhanh, Đại Á sau chiến tranh dần dần ổn định, đời sống hoàng triều dưới ảnh hưởng của cuộc chiến này, cũng tiến vào thời kỳ tung bay sôi nổi. Hóa ra các quốc gia chung quang nhìn tình hình cũng phái sứ giả đến, tiến hành tỏ vẻ hữu hảo.
Bản đồ Đại Á khuếch trương lớn nhất từ khi lập nước đến nay, dưới thiết huyết lãnh đạo của Thịnh Lẫm đế một hoàng triều hùng mạnh, gây địa vị chí chí tôn của đại quốc đệ nhất đại lục trăm năm sau!
Đầu tháng tư, không biết là không phải vì chiến tranh mang đến, hay là hậu hoạn nước Hoàng Hà, biên giới hoàng triều nổi lên đại hình ôn dịch đáng sợ.
Sau khi Thịnh Lẫm đế biết tin, lúc này bố trí y cục miễn phí ở các nơi, chuyển lệnh ở mọi nơi phát vật tư cứu viện. Chuyện tìm Đường Trì đành phải tạm thời quên đi.
Nhưng ôn dịch chẳng những không bị chặn, ngược lại bắt đầu lan tràn đến phía nam. Người chết vì dịch bệnh càng ngày càng nhiều, cùng với ôn dịch, nạn đói cũng đến cùng lúc.
“Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Thủ lĩnh tả cung quân Tôn Sa Hải ngoài cửa cầu kiến.
“Vào đây.”
“Bệ hạ, ngài bảo thần điều tra chuyện, hiện giờ có chút manh mối.”
“Sao? Nhanh nhanh nói đi!” Thoán phất tay sai người ban ngồi.
“Tạ ơn bệ hạ.” Tôn Sa Hải tạ ơn ngồi xuống, thanh thanh cổ họng, nói: “Nghe đồn vùng phía bắc Giang Nam, xuất hiện một vị thần y. Thần y thần kỳ này mặc dù y thuật như thần, tuổi cũng không lớn, mà lại còn là người đánh xe ngựa của người ta.”
“Người đánh xe? Trẫm khi nào lệnh ngươi tìm người đánh xe!” Thịnh Lẫm đế thất vọng nói.
Cười ha hả, “Bệ hạ, người đừng nóng vội, cứ nghe thần nói hết, Thần y đánh xe này gọi là Trọng Sinh, tướng mạo thuần hậu dáng người thon dài, thích mặc bố y lam. Thần từng tìm đến người bệnh được hắn chữa trị, cho hắn xem bức họa của Đường đại nhân, người bệnh kia nói…”
“Nói cái gì! Nói mau!” Thoán nhìn không được lộ thân thể.
“Khụ, nói ngoại trừ ăn mặc bên ngoài, còn lại thì như một mẹ sinh ra.” Tôn Sa Hải không còn treo hứng thú hoàng thượng, nói ra đáp án.
Thoáng nhìn hắn, không lên tiếng. Nửa ngày, cũng không thấy y phản ứng gì.
“Ách, bệ hạ? Bệ hạ!”
“Triệu Thư vương yết kiến!” Thịnh Lẫm đế bỗng nhiên mở miệng, hướng cửa quát.
Vừa ra trước cửa, tưởng là sư phụ đã ngủ nhưng lại ngồi ở cửa cạnh bàn đá chờ hắn.
Trọng Sinh muốn giải thích gì đó với sư phụ, đã thấy sư phụ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra đồ gì đó đưa cho hắn.
“Đây là mặt nạ da người sư phụ làm thần quỷ thủ đã sử dụng khi hành tẩu giang hồ, cho ngươi mượn, có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến. Huống hồ với y thuật của ngươi, cho dù chưa có kinh nghiệm như vi sư, nhưng kỹ thuật phối dược luyện đan của ngươi so với sư phụ có hơn chứ không kém. Tin tưởng ngươi sẽ không bôi nhọ danh hiệu của lão đầu tử ta đây.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận. Sư phụ chờ ngươi trở về.” Phân phó vô cùng đơn giản, lại có một loại thâm tình sâu lắng như thế.
Trọng Sinh không hề nói nhiều, tiếp nhận mặt nạ da người, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với sư phụ.
Không nghĩ tới đi đi ở ở, do do dự dự một tháng sau, lại nghe Chu gia bị giết, tin tức người nọ lại ngự giá thân chinh. Làm sao bây giờ, lúc đó quay đầu lại không? Hay…
Đấu tranh hồi lâu, kết quả là đấu tranh đến ba tháng, mắt thấy chiến sự đã chấm dứt, hơn nữa ***g ngực nóng loạn không hiểu, vẫn là nhịn không được, quyết định tạm thời không quay về, chuyển đến thăm dò chiến trường.
Không biết bây giờ y ra sao, bên người có thể có người tri kỷ, có quan tâm đồ ăn chú ý ấm lạnh không, trên chiến trường nguy hiểm như vậy, có bị thương hay không, có nặng không…
Tính toán lộ trình, ước chừng nhanh chạy chậm đuổi cũng cần đến mười lăm ngày mới có thể đến thủ đô Tây Lưu quốc, nhìn trời cũng không còn sớm nữa, Trọng Sinh quyết định tối nay tạm thời nghỉ chân ở thành nhỏ này.
Trương Lương Thủ? Không phải là cận vệ của y sao? Tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn vội vội vàng vàng. Trước ngực hắn xuyên chính là…
Trọng Sinh tập trung nhìn lại.
Lệnh cấp tốc! Chẳng lẽ!
Liều lĩnh, hắn há miệng kêu: “Trương đại nhân!”
Rời khỏi Thoán bị thương đã mười bốn ngày, Phong thái y cũng duy trì không được mà sắp sứt đầu mẻ trán. Khi y nhìn thấy Trương Lương Thủ mang theo sư huynh Thần quỷ thủ đột nhiên xuất hiện ở doanh trướng, kinh ngạc đến há hốc mồm. Nhưng rất nhanh, ông nhìn ra không đúng. Trì nhi? A, đứa ngốc này! Chẳng lẽ còn muốn ở bên cạnh y sao?
Thoán nửa mê nửa tỉnh cảm thấy có hơi thở quen thuộc bên cạnh, nhàn nhạt, mùi thơm dễ ngửi thoáng qua chóp mũi của y. Thoán ở trong mộng khuôn mặt tràn ngập nụ cười, Trì, đã trở lại.
Quan sát vết thương của người bệnh, nghe Phong thái y nói tình hình đã trị liệu qua, cẩn thận bắt mạch, Trọng Sinh xác định chuyện đầu tiên cần làm là ── phải đem ngăn miệng vết thương kia rỉ máu nữa.
Từ trong ngực lấy ra một túi nhỏ, mở ra là một vòng dật gân cừu với một cây kim. Đem châm đặt trên lửa tiêu độc, dùng dương cân tuyến xuyên qua.
Phong thái y nhìn động tác của Trọng Sinh, có một chút khó hiểu nhưng cũng khá rõ vài phần. Không khỏi bội phục sư huynh của ông, cũng chỉ có ông ta mới quái nhân như vậy, mới có thể nhìn ra cách trị liệu to gan như vậy!
Cởi bỏ băng vải của người bị thương, tận lực không nhìn tới mặt của y, tận lực chăm chú vào vết thương, dùng vải sạch lau sạch vết thương, lộ ra vết thương đáng sợ, trái tim nam tử run rẩy.
Mạnh mẽ kiềm chế phần co rút đau đớn, ném đi cảm giác phức tạp trong lòng, cưỡng chế chính mình với thân phận đại phu cư xử trước hoàng đế hơi thở mong manh.
Vẩy thuốc bột tiêu độc cầm máu lên miệng vết thương, để cho thái giám đi theo cùng Trương Lương Thủ đè tay chân của hoàng đế, cầm con dao đã hơ lửa sau khi tiêu độc, cắt đi khối thịt sắp rữa ở đầu vai nam nhân.
Hoàng đế cũng không vì đau đớn mà giãy giụa kịch liệt như tưởng tượng, cơ thể y cong lên, hiển nhiên là y nhẫn nại tự cường, kỳ quái nhất chính là biểu hiện trên mặt y, nhìn kỹ sẽ thấy miệng của y hơi cong lên.
Y đang cười? Vì sao y lại cười? Hay là đau đớn quá mà cơ thịt run rẩy!
Cẩn thận cắt bỏ nơi hư thối, lại dùng thuốc bột cầm máu tiêu độc lần nữa. Trọng Sinh cầm kim chỉ lên chuẩn bị.
Thái giám há hốc miệng, không thể tin được người cũng có thể vá như quần áo.
Mắt thấy vết thương được từng chút từng chút may lại, mắt của của Trương Lương Thủ cũng tròn lên. Phong thái y lại không ngừng gật đầu, tìm cái ghế ngồi xuống. Mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ nhìn thấy sau khi sư diệt được sư huynh chân truyền, an tâm để ông có thể buông lỏng.
“Trong cơ thể của hoàng thượng còn thừa độc, bởi vì hắn mất máu nhiều quá nên mới làm thân thể quá suy nhược, cho dù đã cho hắn ăn thuốc giải, cũng không cách nào giải hết tức khắc. Lão phu vì lo lắng này mới tạo mầm họa sau này cho hoàng thượng, hơn nữa có thể ảnh hưởng đến tu vi công lực.” Thấy Trọng Sinh buột sợi gân cừu lại, Phong thái y ở bên bổ sung.
Trọng Sinh gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Để cho thái giám bưng nước ấm tới, lau vết máu chảy ra khi vừa mới khâu lại. Sau khi dùng thuốc lần nữa, dùng băng vải sạch quấn lại cẩn thận.
“…Tôn tiền bối, ngài đi đường tới còn chưa nghỉ ngơi, tiểu tử ta an bài chỗ nghỉ cho ngài.” Trương Lương Thủ nói xong, vừa muốn đi ra để an bài.
Trọng Sinh gọi hắn lại, lắc đầu, “Không cần phiền, tình hình hoàng thượng bất cứ lúc nào cũng có chuyển biến, ta ở đây là được rồi. Nhưng ngược lại Trương tướng quân cùng Phong thái y cần phải nghỉ ngơi mới đúng.”
“Đây…” Trương Lương Thủ gãi gãi đầu, quả thật hắn rất mệt, nhưng Trọng Sinh cùng mình tới đây, cũng mệt không chịu nổi mới đúng.
Phong thái y đứng lên, cũng không biết ông suy nghĩ gì, nắm lấy tay áo của Trương Lương Thủ kéo đi, “Một khi đã vậy, nơi này kính nhờ Tôn huynh. Lão phu cùng Trương tướng quân cũng không quấy rầy. Nếu có chuyện gì, phái người gọi ta một tiếng là được.” Nói xong, kéo Trương Lương Thủ đi ra ngoài.
Trọng Sinh như có chút không an lòng, nhìn hai người đi ra ngoài cũng không chào.
Đứng lên, đi đến bên người của Thoán, ngồi xuống mép giường. Dừng ở khuôn mặt đầy mị lực đã ngàn vạn lần xuất hiện trong mộng của hắn… Y gầy đi rất nhiều.
Nén không được vươn tay vuốt ve gương mặt tái nhợt không chút máu kia, đau đớn vạn phần. Phải làm thế nào mới có thể giúp y bổ sung lượng máu đã mất? Trọng Sinh tự hỏi.
Cái ôm ấm áp quen thuộc như thế, mùi thơm ngát nhàn nhạt an tâm như thế, phần ấm áp kia, phần cảm giác thật kia, đều nói rõ người ôm y không phải hư ảo, không phải tưởng tượng, mà là ngươi nọ thật sự đã trở lại.
Trì, rốt cuộc ngươi đã trở lại sao? Ta… nhớ rất nhớ ngươi, ngươi cũng biết…
Cái gì ấm áp mềm mại dán lên môi của y, khớp hàm được nhẹ nhàng mở ra, một chất lỏng vị tanh nồng đậm chảy vào trong miệng của y, từ yết hầu chảy vào trong cơ thể. Đây là gì…
Mềm mại rời đi, rồi lại tiếp tục dán lên. Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, một lượng dịch vị tan chảy vào trong bụng y.
Dần dần, vùng đan điền ấm lên, kéo theo máu trong cơ thể bắt đầu tuần hoàn, chân khí nóng bỏng truyền lên ngực, cảm giác lạnh như băng dần dần biến mất, thần kinh toàn bộ thân thể tựa hồ được tỉnh lại, hết thảy cơ năng lại bắt đầu vận động lần nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày, lúc Thịnh Lẫm đế mở hai mắt, Trọng Sinh mới thu hồi chủy thủ, băng bó cánh tay giấu trong tay áo. Bây giờ, so với hoàng đế, sắc mặt của hắn càng tái hơn, nhưng có mặt nạ da người che khuất nên không sao thấy được.
“Ngươi là… ai?” Thanh âm khàn khàn vang lên, hoàng đế chất vấn người trước mặt.
Đó là khuôn mặt già nua, trong mắt có lãnh đạm cùng tang thương.
Mở túi nhỏ, lấy ra bình sứ nhỏ màu xanh, trút ra viên thuốc màu đỏ hồng ra, cùng khuôn mặt già nua lên tiếng hồi đáp: “Lão phu Tôn Dự Phác.” Viên thuốc đưa tới bên miệng của y, “Đây là [Cửu chuyền hoàn hồn đan] do lão phu luyện, ngươi mà ăn vào, sau khi ăn vào công lực tăng mười hai chu thiên, nhưng vẫn bồi bổ nguyên khí cho ngươi không mất máu thân thể hư nhược.”
Tôn Dự Phác? Dường như đã nghe tên này ở đâu đó. Nếu có, người này… người này…
“Phong… thái y đâu?” Hoàng đế khó nhọc hỏi.
“Đang nấu thuốc. Trương tướng quân ở bên ngoài trướng chờ.” Thanh âm lạnh lạnh nhàn nhạt không nhân tình.
“Truyền hắn… vào.” Hoàng đế đa nghi hiển nhiên không thể tin lão già trước mắt.
Sau khi Trương Lương Thủ tiến vào, thấy hoàng đế đã tỉnh không khỏi cao hứng kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến bên cạnh hoàng đế giới thiệu Tôn Dự Phác với y, cũng không ngừng tán thưởng y thuật của hắn. Đương nhiên, hắn cũng không ngốc nói với đương kim hoàng thượng người kia là đệ tử của Tôn Dự Phác, Đường Trì từng chết mà chưa chết kia.
Nghe được lão già trước mặt chính là Thần Quỷ Thủ vang danh trên giang hồ, Thịnh Lẫm đế không khỏi nhiều lần quan sát hắn. Càng nhìn lại càng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc chỗ nào không đúng, y nhất thời không rõ.
Bàn tay rõ khớp xương lại vươn tới trước mặt y, “Ăn đi.”
Nghe đồn tính tình quái của người này, cùng ngữ khí không lạ lùng của hắn, Thoán đang chuẩn bị đưa tay ra, viên thuốc đã nhét vào trong miệng của y. Thuốc vừa vào miệng đã tan.
Người này làm sao vậy! Hoàng đế tức giận, nhưng cũng không có cách nào.
Tôn Dự Phác đi đến bên hòm thuốc bắt đầu thu xếp, vừa lúc Phong thái y dẫn thái giám bưng thuốc vào, Tôn Dự Phác lập tức nói với Phong Thập:
“Hắn đã không có việc gì, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng nửa tháng. Nơi này không có việc của lão phu, vậy cáo từ ở đây.”
Hắn đeo hòm thuốc đi ra ngoài. Ngay cả suy nghĩ chào hỏi với đương kim hoàng đế cũng không có.
“Tôn… phu tử, ngươi vì trẫm… diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần diệu), trẫm…” Thịnh Lẫm đế không nghĩ người này lại nhanh rời đi như thế, giãy giụa ngồi dậy muốn mở miệng giữ lại.
Cũng không cho y có cơ hội nói hết, Tôn Dự Phác cũng không quay đầu lại mà nói: “Hoàng thương hiện tại độc vừa mới đẩy, độc trong cơ thể còn mới hết, nguyên khí còn chưa phục hồi, không cần nói nhiều. Hãy dưỡng thật tốt long thể của ngươi, bảo trọng. Cáo từ!” Quan tâm sâu sắc bị ngữ khí lạnh lùng che dấu. Nói xong, người đã đi ra khỏi trướng.
Cửa trướng mở ra, một trận gió thổi vào, dược hương nồng đậm bị gió thổi đi, theo gió, một mùi thơm ngát nhàn nhạt lướt vào trong trướng.
Người trong trướng không ai chú ý đến mùi thơm lãnh đạm ít ai cảm thấy được, nhưng đó là với người khác. Có một người tựa như bị sét đánh trúng, đông cứng.
Đợi đến lúc y phản ứng, hô to định lao xuống giường, người nọ đã không còn thấy được bóng dáng, thân thể nhiều ngày bị thương cũng không thể sử dụng thoải mái như tưởng tượng, thân thể đã ngã sấp trên giường.
“Nhanh! Nhanh… Đuổi theo… Người nọ! Nhanh!” Tim đau đớn, hy vọng vô tận gần như bao trùm lấy y.
“Hoàng thượng!”
“Bệ hạ!” Mọi người vây quanh lại.
Thoán bắt lấy áo của Phong thái y, hơi thở dồn dập, “Nói! Người nọ… là ai! Người nọ đến… đến là ai! Vì sao… vì sao hắn lại… có mùi của hắn… Nói!”
Trong bụng rõ ràng biết hoàng thượng đang hỏi cái gì nhưng Phong Thập vẫn giả vờ hồ đồ nói: “Hoàng thượng, người nọ là Tôn Dự Phác danh y thiên hạ Thần Quỷ thủ. Chỉ là được mời đến chữa cho hằng thượng. Mùi, mùi gì?
“Trì… Người nọ… Đường Trì…” Thân thể bệnh lâu đã không thể chịu được tâm tình thay đổi đột ngột như vậy, đã sắp không chống đỡ được.
“Hắn vì sao… lại có mùi thơm… Đường Trì…” Gắng sức, nói ra nghi ngờ trong lòng.
Trong doanh trướng rơi vào trầm mặc, không ai đáp lời.
Thái giám là vì căn bản không biết chuyện gì xảy ra, không biết nên đáp lời làm sao. Trương Lương Thủ biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám đáp lời. Phong thái y căn bản không muốn nói.
“Nói ──” Thịnh Lẫm đế hét lớn.
“Hoàng thượng, hắn chính là…” Trương Lương Thủ nhịn không được, đột nhiên thấy Phong thái y hung hăng trừng mắt với hắn, vội vàng sửa lời: “Thần không dám giấu, kỳ thật… Hắn chính là sư phụ… của Đường đại nhân.”
“Cái gì…” Hoàng đế sửng sốt, tay phải vô lực trượt xuống. Không đúng, vậy vì sao hắn…
“Nếu hoàng thượng ngài hỏi làm sao hương vị trên người Tôn Dự Phác lại giống với Đường đại nhân, khụ khụ,” Phong thái y ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Nghe Trung đại nhân nói, Đường đại nhân từ nhỏ đã ở cùng sư phụ, ăn uống đều giống nhau, mỗi ngày ở cạnh nhau, hương vị trên người họ giống nhau cũng không kỳ quái.”
“Bệ hạ, hiện tại thân thể của ngài không nên để kích động mệt nhọc, có chuyện gì hãy đợi thân thể ngài tốt lên rồi nói. Hơn nữa, bây giờ chiến trường căng thẳng…”
Hóa ra, Tôn Dự Phác là sư phụ của hắn. Ha ha, ông trời ơi, ngươi thật tàn nhẫn! Lại đánh vỡ hy vọng của ta, ngươi đang trừng phạt ta sao!
Tôn bình sinh Tôn Dự Phác, trẫm đã nói trên đời này sao có nhiều thần y như vậy. Trách không được hắn lại lãnh đạm đối với trẫm, nếu hắn biết ái đồ (học trò cưng) của hắn chết trong tay trẫm, đại khái đừng nói khám bệnh, hạ độc còn được nữa mà. Nếu hắn trực tiếp độc chết trẫm cũng…
“Truyền… Lý tướng quân!”
Mà hiện tại, trẫm là hoàng thượng, thiên tử hoàng triều Đại Á.
Trong quân đồn đãi hoàng đế bế doanh tư sách rốt cuộc lại hạ lệnh, lệnh lòng người đại chấn. Rất nhanh, đối đầu với quốc trưởng Đại Uyên một tháng rốt cuộc tuyên bố chấm dứt, chiến tranh lần nữa lại bắt đầu.
Ban ngày hoàng đế bày mưu tính kế suy nghĩ thượng sách tấn công, buổi tối đêm dài người lặng, nghi ngờ của y lại càng trở nên càng sâu.
Trong mộng, vậy thật là mộng sao? Thân thể ấm ấp kia, hơi thở quen thuộc kia, mùi thơm không cách nào quên được, những cái vuốt ve ôn nhu kia, vầng ngực rắn chắc, còn mấy ngày kia chất lỏng rót vào miệng của y, mỗi điều đều khắc sâu trong đầu của y.
Khi mình điên cuồng, đã bao nhiêu lần cắt phá da thịt của người nọ hút máu của hắn! Mùi kia thật giống.
Nghe Phong thái y nói vì vết thương quá lớn, hơn nữa ám tiễn có độc, đến nỗi mất nhiều máu, thân thể suy nhược. Mà không thể ba, bốn ngày ngắn ngủi có thể bù lại được? Thần dược gì có thể có tác dụng như vậy! Nếu người nó thật sự là Tôn Dự Phác, hắn sẽ vì ta là hung thủ giết đồ đệ, chiết máu mình cứu ta sao!
Còn bóng dáng rời đi kia, tấm lưng kia làm sao có thể quên được!
Ngươi là gì?
Trì, là ngươi…
Thịnh Lẫm đế lại xuất hiện ở trên chiến trường, cơ hồ mỗi người đều nhìn ra ý chí sống còn tràn ngập trong y! Mạnh mẽ này, dâng trào này làm cho từng quân sĩ đều không nén khỏi xúc động trong lòng. Hoàng đế sinh khí bộc phát như vậy, hoàng đế lẫm liệt uy nghi như vậy, Đại Á lo gì mà không thịnh không mạnh!
Thịnh Lẫm ngày năm tháng hai, trận chiến kéo dài đến tháng tám, chiến tranh xoay vòng ba nước rốt cuộc với cục diện Đại Á toàn thắng chấm dứt. Nguyên nam Đại Á, biên giới tây quốc của Nam Hi, Tây Lưu, Đại Uyên bị Thịnh Lẫm đế đánh tan công chiếm, bản đồ của Đại Á lại mở rộng.
Ngày mười bảy tháng ba, Thịnh Lẫm đế mang binh chiến thắng trở về kinh.
Chuyện đầu tiên sau khi quay về, thiên tử tuổi trẻ cũng không phải tế tổ tiên cũng không phải an ủi phong thưởng, dĩ nhiên là chạy đến Úc Vinh cung mở quan tài xác nhận!
Ngoại trừ Phong Thập, một đám thái y của thái y viện vây quanh bên quan tài đá, đợi kiểm nghiệm xác chết.
Quan tài đá bị hoàng đế tự tay đẩy ra, người trong quan tài bị đóng chặt gần hai năm lại sắp xuất hiện.
Trong quan tài chỉ có bộ y sức hình người, trong quan tài hình như có chút nước khô, chợt nhớ, quả thật rất giống vì nguyên nhân nào đó hóa thành thi thủy chỉ để lại y phục.
Thịnh Lẫm đế đã học được lãnh tính đầu tiên phát hiện không đúng ── bức họa với ngọc thạch kia cũng không ở trong quan tài! Chẳng lẽ chúng nó cũng tan sao!
Hy vọng dần dần nảy lên trong lòng hoàng đế, khoái trá bắt đầu tràn ngập tâm linh của y.
Ra lệnh một tiếng, các thái y nhanh chóng xác nhận nước khô trong quan tài kia rốt cuộc là gì.
Qua nửa ngày, các thái y cho ra kết luận đồng thời nói: Nước kia chỉ là dấu vết của nước thuốc bình thường, nước thuốc đen đặc ở trên tảng đá sau khi khô cũng như thế.
Hoàng đế nở nụ cười, cười vừa vui vẻ vừa giảo hoạt. Còn có chút tức giận như thế?
Ba ngày sau, thủ lĩnh cấm vệ quân Trương Lương Thủ cùng thái y Phong Thập từng người bị gọi lên, không biết tại sao, hai người lại đồng thời bị hạ lệnh cấm túc.
Nửa tháng qua đi rất nhanh, Đại Á sau chiến tranh dần dần ổn định, đời sống hoàng triều dưới ảnh hưởng của cuộc chiến này, cũng tiến vào thời kỳ tung bay sôi nổi. Hóa ra các quốc gia chung quang nhìn tình hình cũng phái sứ giả đến, tiến hành tỏ vẻ hữu hảo.
Bản đồ Đại Á khuếch trương lớn nhất từ khi lập nước đến nay, dưới thiết huyết lãnh đạo của Thịnh Lẫm đế một hoàng triều hùng mạnh, gây địa vị chí chí tôn của đại quốc đệ nhất đại lục trăm năm sau!
Đầu tháng tư, không biết là không phải vì chiến tranh mang đến, hay là hậu hoạn nước Hoàng Hà, biên giới hoàng triều nổi lên đại hình ôn dịch đáng sợ.
Sau khi Thịnh Lẫm đế biết tin, lúc này bố trí y cục miễn phí ở các nơi, chuyển lệnh ở mọi nơi phát vật tư cứu viện. Chuyện tìm Đường Trì đành phải tạm thời quên đi.
Nhưng ôn dịch chẳng những không bị chặn, ngược lại bắt đầu lan tràn đến phía nam. Người chết vì dịch bệnh càng ngày càng nhiều, cùng với ôn dịch, nạn đói cũng đến cùng lúc.
“Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Thủ lĩnh tả cung quân Tôn Sa Hải ngoài cửa cầu kiến.
“Vào đây.”
“Bệ hạ, ngài bảo thần điều tra chuyện, hiện giờ có chút manh mối.”
“Sao? Nhanh nhanh nói đi!” Thoán phất tay sai người ban ngồi.
“Tạ ơn bệ hạ.” Tôn Sa Hải tạ ơn ngồi xuống, thanh thanh cổ họng, nói: “Nghe đồn vùng phía bắc Giang Nam, xuất hiện một vị thần y. Thần y thần kỳ này mặc dù y thuật như thần, tuổi cũng không lớn, mà lại còn là người đánh xe ngựa của người ta.”
“Người đánh xe? Trẫm khi nào lệnh ngươi tìm người đánh xe!” Thịnh Lẫm đế thất vọng nói.
Cười ha hả, “Bệ hạ, người đừng nóng vội, cứ nghe thần nói hết, Thần y đánh xe này gọi là Trọng Sinh, tướng mạo thuần hậu dáng người thon dài, thích mặc bố y lam. Thần từng tìm đến người bệnh được hắn chữa trị, cho hắn xem bức họa của Đường đại nhân, người bệnh kia nói…”
“Nói cái gì! Nói mau!” Thoán nhìn không được lộ thân thể.
“Khụ, nói ngoại trừ ăn mặc bên ngoài, còn lại thì như một mẹ sinh ra.” Tôn Sa Hải không còn treo hứng thú hoàng thượng, nói ra đáp án.
Thoáng nhìn hắn, không lên tiếng. Nửa ngày, cũng không thấy y phản ứng gì.
“Ách, bệ hạ? Bệ hạ!”
“Triệu Thư vương yết kiến!” Thịnh Lẫm đế bỗng nhiên mở miệng, hướng cửa quát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook