Nam Nhân Của Ta Không Bình Thường
-
Chương 5
Vì cánh của Lục Vân chưa thể bay nên cả hai đành đi bộ. Theo lời Lục Vân, dưới vực này có một con Phượng Lân Hoàng, là linh thú mang tội bị nhốt dưới đây ngàn năm, Lục Vân là muốn tìm nó giải trừ phong ấn, dùng nó trở về kinh thành là biện pháp nhanh nhất, cũng muốn thuần phục nó. Nếu được nó sẽ trở thành lợi thế thứ hai cho Thục Quốc trong cuộc chiến thống nhất thiên hạ ở tương lai. Hai người bắt đầu lên đường và đi suốt, Nhất Nhất không quen đi bộ đường dài nên cứ đi được một đoạn lại dừng lại nghỉ. Lục Vân khó chịu nên vác cả người nàng khiêng đi, Nhất Nhất một hai đòi xuống vì sợ ảnh hưởng tới vết thương của hắn, hắn lại không cho. Nàng đành yên phận trên lưng hắn, ngủ quên lúc nào không hay.
- Vậy là ngươi cũng đọc được suy nghĩ của ta.
Nhất Nhất không buồn nhìn hắn, chỉ gật đầu.
-Vậy là ngươi biết mục đích chuyến đi này về kinh của ta.
Nhất Nhất lại gật đầu. Lục Vân tiếp tục:
- Ngươi không nghĩ ta xấu xa sao, lợi dụng năng lực của ngươi!??
-Ngươi cứ liên tiếp hỏi những câu nhảm nhí đó làm ta không ngủ được mới là xấu xa.
Lục Vân chỉ cười, nàng đúng là một nữ nhân có một không hai, quen biết nàng là một chuyện tốt. Hai người đi được hai ngày đã thoát ra được khỏi vùng sương mù, phía trước bọn họ là một cánh rừng lớn. Những loài cây trong rừng lại có kích thước to lớn lạ thường, Lục Vân cũng lần đầu thấy những loài cây lạ như vậy cho dù hắn là vua của khu rừng phía trên vực thẳm này. Nhất Nhất không nghe thấy có suy nghĩ của một ai. Đúng là một nơi yên lặng đến đáng sợ. Cả hai cảnh giác đi vào phía trong, nhưng sinh vật trong khu rừng bắt đầu đưa mắt về phía họ. Những dây leo bắt đầu trườn dài trên mặt đất, lối vào bị các nhánh cây lớn bịt kín. Nhất Nhất hoảng hốt nắm tay Lục Vân chạy sâu vào phía trong. Bất ngờ, dây leo túm được chân Nhất Nhất, quấn quanh người nàng, Lục Vân nhanh chóng rút kiếm chặt đứt dây, nhưng bây giờ hai người bọ họ đã bị bao vây bốn phía. Lục Vân đúng là một tay kiếm giỏi, tuy bị thương nhưng vẫn không thất thế, hắn đi trước mở đường cho nàng đi sau, không bao lâu hai người đã ra khỏi đám dây leo. Bây giờ, chính là không thể xác định được phương hướng, tất cả các cây trước mặt đều giống hệt nhau như một cái mê cung.
-Chúng ta đã đi ba vòng rồi, ngươi không nghĩ ra cách nào sao?
Nhất Nhất ngồi phịch xuống, lấy tay xoa bóp bàn chân của mình, mặt nhăn nhó. Lục Vân cũng bất lực đứng đó, về phương diện này, rõ là hắn không giỏi.
- Ta không nghĩ ở dưới này bố trận kì công tới như vậy.
Nhất Nhất thở dài một tiếng rồi ngã người nằm ra đất, đột nhiên nàng mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
-Ta nghĩ ra cái này.
Nhất Nhất nói rồi lấy áo khoác của nàng xé ra từng sợi nhỏ, Lục Vân nhìn nàng khó hiểu, hắn vừa xé với nàng vừa hỏi:
-Ngươi định làm gì ?
-Nếu chúng ta cứ đi mò mò thế này chỉ có chết gục xương, ta không biết thế nào nhưng phải thử thôi.
Nàng cầm lấy mớ dây quơ quơ trước mặt hắn:
-Chúng ta sẽ đánh dấu nơi đã đi bằng cái này.
Hai người bắt tay vào kế hoạch, đi thật cẩn thận, quan sát xung quanh, Nhất Nhất cột vào những cây hướng bên trái, Lục Vân cột vào những cây hương bên phải, và bọn họ đi theo hướng các cây không được đánh dấu. Dĩ nhiên hiệu quả, chưa đầy một canh giờ, đã thoát ra khỏi ma trận. Lục Vân lại tăng thêm một bậc ngưỡng mộ nàng. Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu lên đường. Bọn họ đi theo hướng mặt trời lặn, một cánh đồng toàn hoa hiện ra, nó sẽ vô cùng đẹp đẽ nếu như nó không phải là những bông hoa cỡ lớn ăn thịt người. Nhất Nhất sững sốt, lần đầu nàng thấy những bông hoa ăn thịt người ngoài đời thật những vẫn là sợ hãi đi. Chúng cao hơn bốn người chồng lên nhau, những cái răng sắc nhọn ẩn sau những cánh hoa. Lục Vân che chắn nàng phía sau từ từ tiến vào cánh đồng.
- Ta đến đến ba thì chạy, chạy thật thấp phía dưới, khom người xuống.
Lục Vân dặn dò. Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, sau ba tiếng thì hai người bắt đầu chạy . Lục Vân dùng kiếm chặt đứt từ dưới thân những cây hoa, Nhất Nhất cúi thật thấp đi phía sau. Được hơn một nửa, những cây hoa bắt đầu đổi bố trận chúng di chuyển khắp nơi, xung quanh bọn họ. Lục Vân và Nhất Nhất đều là lần đầu thấy cảnh này nên đứng trơ người ra. Nhất Nhất lại bị túm một chân phía sau, những cái răng sắc nhọn cắm vào bắp chân nàng, máu tươi chảy ra kích thích sự thèm khát của loài hoa này, chúng nhanh chóng tụ tập lại chỗ Nhất Nhất, Lục Vân dùng khing công bay lên một tay ôm lấy Nhất Nhất một tay chém đứt bông hoa đang ngoạm nàng. Lục Vân dùng hết sức lực nên cánh tay bị thương lúc cũ bị chảy máu. Hắn cuối cùng là vừa ôm nàng vừa chiến đấu với vòng vây của những cây hoa ăn thịt người. Nhất Nhất đau đến muốn khóc, chân nàng dần mất đi cảm giác.
Nàng không biết suy nghĩ ra được điều gì, lấy tay xé quần mình lên đến tận đùi, dùng nó lau vết máu trên người mình và cả Lục Vân rồi quăng chúng khắp cánh đồng theo bước di chuyển của Lục Vân. Đúng như nàng dự đoán, những cây hoa bắt đầu mất phương hướng đâm vào nhau, Lục Vân hạ người xuống, ôm lấy vai, rồi nhìn thấy bộ dạng của nàng, hắn quay mặt đi.
- Xin thứ lỗi, ta…
Chưa kịp để hắn nói hết câu, Nhất Nhất vội che miệng hắn lại làm dấu hiệu im lặng, cả hai bò dưới đất thật khẽ, bọn họ lại thoát khỏi nguy hiểm lần nữa. Ra khỏi cánh đồng, Nhất Nhất đã rã rời toàn thân, lúc này mới thấy chân bắt đầu đau nhức, ngặt nỗi trên người cả hai đều không còn gì để xé nữa. Lục Vân bất chấp sự phản đối của nàng, hắn vận công cầm máu cho nàng, hai người đều bị thương nên quyết định nghỉ lại ở đây, sáng ngày mai lại tiếp tục.
- Thật khổ cho ngươi, về đến kinh, ngươi muốn gì ta đều chấp nhận, ta coi như nợ ngươi rất nhiều, sau này ta sẽ không quên, nhất là ngày hôm nay.
Hiên Viên Lục Vân nói xong liền khép mắt lại ngủ, trong lòng chính là đang dậy sóng. Nhất Nhất không những nghe thấy lời hắn nói, còn nghe thấy cả những gì hắn suy nghĩ. Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người lại bắt đầu đi, một kẻ bị thương bên vai, một người bị thương ngay chân, cũng không ai giúp được ai, càng không biết khi nào mới đến nơi. Đi được nửa ngày thì tới một vách đá, xung quanh là sương mù dày đặc không thấy đáy lẫn phía bên kia. Lục Vân đưa mắt quan sát rồi nói:
-Vực Đen ư?
-Vực Đen là gì?- Nhất Nhất hỏi .
-Là nơi ở của Phượng Lân Hoàng, phía bên kia vực ấy.
Cả hai đưa mắt nhìn sang bên kia, phương tiện có thể qua chỉ là một sợi dây mắc thòng lòng nhìn có vẻ rất nguy hiểm.
- Ta dùng khinh công thì có thể qua. Ngươi đợi ta qua bên đó xem tình hình thế nào rồi quay lại đón ngươi.
Lục Vân vỗ vai trấn an nàng rồi hắn đi sang kia. Lục Vân quan sát xung quanh, cái dây này rõ ràng kéo đến hướng vô định, hắn tiến về trước mà vẫn không thấy bờ bên kia. Ở đây, Nhất Nhất là không biết tại sao lâu lắm mà hắn vẫn chưa về, phía sau nàng, những con rắn khổng lồ bắt đầu di chuyển. Nhất Nhất bỗng nhiên nghe thấy suy nghĩ của ai đó, nàng quay lại, những con rắn khổng lồ chỉ cách nàng khoảng mười bước chân. Không suy nghĩ nhiều, Nhất Nhất tiến lại phía sợi dây, nàng không đi ở trên mà là đu người trên dây rồi dịch tay từng chút một. Những con rắn không chịu thua, chúng lần lượt từng con quấn quanh sợi dây tiến về phía nàng, Nhất Nhất dù nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng tốc độ bò của rắn, chẳng mấy chốc, chúng đã tiến gần đến nàng, miệng mở to ra chỉ chờ chực để cắn. Nhất Nhất buông tay ra vì sợ, miệng hét lên:
-Hiên Viên Lục Vân chết tiệt!!!!!
Lục Vân nghe thấy tiếng nàng, hắn đáp lại xuống sợi dây để nghe, chỉ còn thấy tiếng vọng ở bốn vách núi, hắn quay trở lại. Trước mặt hắn, là lũ rắn khổng lồ háu đói, không thấy bóng dáng Nhất Nhất đâu, hắn như điên chém giết lũ rắn, máu chúng văng khắp bộ ngực trần của hắn. Đến khi xong, Lục Vân chính là định cố gắng biến hình thành Đại Bàng xuống Vực Đen tìm nàng, hắn vừa nhắm mắt lại thì có tiếng gầm rất lớn từ dưới vực vọng lên. Một con rồng đen từ dưới bay lên, phía trên thân nó là Nhất Nhất.
Nhất Nhất từ từ mở mắt, trước mặt nàng là con rồng màu đen, một bên mắt màu đỏ như huyết, một bên màu xám tro. Nàng nghĩ rằng bản thân đã thấy nó ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra. Vì quá mệt mỏi nên nàng đã thiếp hẳn đi trên lưng của nó. Mặc kệ mọi thứ tới đâu thì tới.
- Vậy là ngươi cũng đọc được suy nghĩ của ta.
Nhất Nhất không buồn nhìn hắn, chỉ gật đầu.
-Vậy là ngươi biết mục đích chuyến đi này về kinh của ta.
Nhất Nhất lại gật đầu. Lục Vân tiếp tục:
- Ngươi không nghĩ ta xấu xa sao, lợi dụng năng lực của ngươi!??
-Ngươi cứ liên tiếp hỏi những câu nhảm nhí đó làm ta không ngủ được mới là xấu xa.
Lục Vân chỉ cười, nàng đúng là một nữ nhân có một không hai, quen biết nàng là một chuyện tốt. Hai người đi được hai ngày đã thoát ra được khỏi vùng sương mù, phía trước bọn họ là một cánh rừng lớn. Những loài cây trong rừng lại có kích thước to lớn lạ thường, Lục Vân cũng lần đầu thấy những loài cây lạ như vậy cho dù hắn là vua của khu rừng phía trên vực thẳm này. Nhất Nhất không nghe thấy có suy nghĩ của một ai. Đúng là một nơi yên lặng đến đáng sợ. Cả hai cảnh giác đi vào phía trong, nhưng sinh vật trong khu rừng bắt đầu đưa mắt về phía họ. Những dây leo bắt đầu trườn dài trên mặt đất, lối vào bị các nhánh cây lớn bịt kín. Nhất Nhất hoảng hốt nắm tay Lục Vân chạy sâu vào phía trong. Bất ngờ, dây leo túm được chân Nhất Nhất, quấn quanh người nàng, Lục Vân nhanh chóng rút kiếm chặt đứt dây, nhưng bây giờ hai người bọ họ đã bị bao vây bốn phía. Lục Vân đúng là một tay kiếm giỏi, tuy bị thương nhưng vẫn không thất thế, hắn đi trước mở đường cho nàng đi sau, không bao lâu hai người đã ra khỏi đám dây leo. Bây giờ, chính là không thể xác định được phương hướng, tất cả các cây trước mặt đều giống hệt nhau như một cái mê cung.
-Chúng ta đã đi ba vòng rồi, ngươi không nghĩ ra cách nào sao?
Nhất Nhất ngồi phịch xuống, lấy tay xoa bóp bàn chân của mình, mặt nhăn nhó. Lục Vân cũng bất lực đứng đó, về phương diện này, rõ là hắn không giỏi.
- Ta không nghĩ ở dưới này bố trận kì công tới như vậy.
Nhất Nhất thở dài một tiếng rồi ngã người nằm ra đất, đột nhiên nàng mở choàng mắt, ngồi bật dậy.
-Ta nghĩ ra cái này.
Nhất Nhất nói rồi lấy áo khoác của nàng xé ra từng sợi nhỏ, Lục Vân nhìn nàng khó hiểu, hắn vừa xé với nàng vừa hỏi:
-Ngươi định làm gì ?
-Nếu chúng ta cứ đi mò mò thế này chỉ có chết gục xương, ta không biết thế nào nhưng phải thử thôi.
Nàng cầm lấy mớ dây quơ quơ trước mặt hắn:
-Chúng ta sẽ đánh dấu nơi đã đi bằng cái này.
Hai người bắt tay vào kế hoạch, đi thật cẩn thận, quan sát xung quanh, Nhất Nhất cột vào những cây hướng bên trái, Lục Vân cột vào những cây hương bên phải, và bọn họ đi theo hướng các cây không được đánh dấu. Dĩ nhiên hiệu quả, chưa đầy một canh giờ, đã thoát ra khỏi ma trận. Lục Vân lại tăng thêm một bậc ngưỡng mộ nàng. Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu lên đường. Bọn họ đi theo hướng mặt trời lặn, một cánh đồng toàn hoa hiện ra, nó sẽ vô cùng đẹp đẽ nếu như nó không phải là những bông hoa cỡ lớn ăn thịt người. Nhất Nhất sững sốt, lần đầu nàng thấy những bông hoa ăn thịt người ngoài đời thật những vẫn là sợ hãi đi. Chúng cao hơn bốn người chồng lên nhau, những cái răng sắc nhọn ẩn sau những cánh hoa. Lục Vân che chắn nàng phía sau từ từ tiến vào cánh đồng.
- Ta đến đến ba thì chạy, chạy thật thấp phía dưới, khom người xuống.
Lục Vân dặn dò. Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, sau ba tiếng thì hai người bắt đầu chạy . Lục Vân dùng kiếm chặt đứt từ dưới thân những cây hoa, Nhất Nhất cúi thật thấp đi phía sau. Được hơn một nửa, những cây hoa bắt đầu đổi bố trận chúng di chuyển khắp nơi, xung quanh bọn họ. Lục Vân và Nhất Nhất đều là lần đầu thấy cảnh này nên đứng trơ người ra. Nhất Nhất lại bị túm một chân phía sau, những cái răng sắc nhọn cắm vào bắp chân nàng, máu tươi chảy ra kích thích sự thèm khát của loài hoa này, chúng nhanh chóng tụ tập lại chỗ Nhất Nhất, Lục Vân dùng khing công bay lên một tay ôm lấy Nhất Nhất một tay chém đứt bông hoa đang ngoạm nàng. Lục Vân dùng hết sức lực nên cánh tay bị thương lúc cũ bị chảy máu. Hắn cuối cùng là vừa ôm nàng vừa chiến đấu với vòng vây của những cây hoa ăn thịt người. Nhất Nhất đau đến muốn khóc, chân nàng dần mất đi cảm giác.
Nàng không biết suy nghĩ ra được điều gì, lấy tay xé quần mình lên đến tận đùi, dùng nó lau vết máu trên người mình và cả Lục Vân rồi quăng chúng khắp cánh đồng theo bước di chuyển của Lục Vân. Đúng như nàng dự đoán, những cây hoa bắt đầu mất phương hướng đâm vào nhau, Lục Vân hạ người xuống, ôm lấy vai, rồi nhìn thấy bộ dạng của nàng, hắn quay mặt đi.
- Xin thứ lỗi, ta…
Chưa kịp để hắn nói hết câu, Nhất Nhất vội che miệng hắn lại làm dấu hiệu im lặng, cả hai bò dưới đất thật khẽ, bọn họ lại thoát khỏi nguy hiểm lần nữa. Ra khỏi cánh đồng, Nhất Nhất đã rã rời toàn thân, lúc này mới thấy chân bắt đầu đau nhức, ngặt nỗi trên người cả hai đều không còn gì để xé nữa. Lục Vân bất chấp sự phản đối của nàng, hắn vận công cầm máu cho nàng, hai người đều bị thương nên quyết định nghỉ lại ở đây, sáng ngày mai lại tiếp tục.
- Thật khổ cho ngươi, về đến kinh, ngươi muốn gì ta đều chấp nhận, ta coi như nợ ngươi rất nhiều, sau này ta sẽ không quên, nhất là ngày hôm nay.
Hiên Viên Lục Vân nói xong liền khép mắt lại ngủ, trong lòng chính là đang dậy sóng. Nhất Nhất không những nghe thấy lời hắn nói, còn nghe thấy cả những gì hắn suy nghĩ. Nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người lại bắt đầu đi, một kẻ bị thương bên vai, một người bị thương ngay chân, cũng không ai giúp được ai, càng không biết khi nào mới đến nơi. Đi được nửa ngày thì tới một vách đá, xung quanh là sương mù dày đặc không thấy đáy lẫn phía bên kia. Lục Vân đưa mắt quan sát rồi nói:
-Vực Đen ư?
-Vực Đen là gì?- Nhất Nhất hỏi .
-Là nơi ở của Phượng Lân Hoàng, phía bên kia vực ấy.
Cả hai đưa mắt nhìn sang bên kia, phương tiện có thể qua chỉ là một sợi dây mắc thòng lòng nhìn có vẻ rất nguy hiểm.
- Ta dùng khinh công thì có thể qua. Ngươi đợi ta qua bên đó xem tình hình thế nào rồi quay lại đón ngươi.
Lục Vân vỗ vai trấn an nàng rồi hắn đi sang kia. Lục Vân quan sát xung quanh, cái dây này rõ ràng kéo đến hướng vô định, hắn tiến về trước mà vẫn không thấy bờ bên kia. Ở đây, Nhất Nhất là không biết tại sao lâu lắm mà hắn vẫn chưa về, phía sau nàng, những con rắn khổng lồ bắt đầu di chuyển. Nhất Nhất bỗng nhiên nghe thấy suy nghĩ của ai đó, nàng quay lại, những con rắn khổng lồ chỉ cách nàng khoảng mười bước chân. Không suy nghĩ nhiều, Nhất Nhất tiến lại phía sợi dây, nàng không đi ở trên mà là đu người trên dây rồi dịch tay từng chút một. Những con rắn không chịu thua, chúng lần lượt từng con quấn quanh sợi dây tiến về phía nàng, Nhất Nhất dù nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng tốc độ bò của rắn, chẳng mấy chốc, chúng đã tiến gần đến nàng, miệng mở to ra chỉ chờ chực để cắn. Nhất Nhất buông tay ra vì sợ, miệng hét lên:
-Hiên Viên Lục Vân chết tiệt!!!!!
Lục Vân nghe thấy tiếng nàng, hắn đáp lại xuống sợi dây để nghe, chỉ còn thấy tiếng vọng ở bốn vách núi, hắn quay trở lại. Trước mặt hắn, là lũ rắn khổng lồ háu đói, không thấy bóng dáng Nhất Nhất đâu, hắn như điên chém giết lũ rắn, máu chúng văng khắp bộ ngực trần của hắn. Đến khi xong, Lục Vân chính là định cố gắng biến hình thành Đại Bàng xuống Vực Đen tìm nàng, hắn vừa nhắm mắt lại thì có tiếng gầm rất lớn từ dưới vực vọng lên. Một con rồng đen từ dưới bay lên, phía trên thân nó là Nhất Nhất.
Nhất Nhất từ từ mở mắt, trước mặt nàng là con rồng màu đen, một bên mắt màu đỏ như huyết, một bên màu xám tro. Nàng nghĩ rằng bản thân đã thấy nó ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra. Vì quá mệt mỏi nên nàng đã thiếp hẳn đi trên lưng của nó. Mặc kệ mọi thứ tới đâu thì tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook