Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
-
Chương 40
Trấn Cố tuy chỉ là trấn nhỏ, nhưng muốn đi hết toàn bộ một vòng cũng phải mất nửa ngày. Trình Thủy cùng Nghiêm Khánh Sinh chẳng có nhiều thời gian để dạo phố, bởi vậy nhất định phải đối mặt với việc đi ngoài trấn hay ngoài đưa ra sự lựa chọn gian nan.
Trình Thủy muốn mang anh vào phố đi dạo trước, hắn luôn cảm thấy cuộc sống của anh thiếu nhân khí, dù cho có hắn ở cũng không đủ, phải đến nơi nhộn nhịp, nơi càng đẹp, cho anh nhìn tận mắt cảm thụ cuộc sống hiện đại.
Hắn còn có chút tâm tư, mỗi tháng hắn đều muốn lặng lẽ tích góp tý… Khụ, tiền riêng, dùng để chuẩn bị cho Sinh ca một niềm vui lớn. Về sinh hoạt hắn có thể chọn mua, thế nhưng những thứ liên quan đến sở thích cá nhân, hắn không tiện hỏi trực tiếp Nghiêm Khánh Sinh, liền muốn dẫn anh đi xem nhiều, nhìn thật nhiều, cảm nhận được cả suy nghĩ và hành vi của anh.
Bán tính trong lòng hắn đánh tách tách vang, căn một cái bánh nướng rồi uống một chén súp nóng, ai biết rằng Nghiêm Khánh Sinh người luôn không có ý định đi nơi xa, lại tự mình đề ra yêu cầu trước tiên.
“ A Thủy, anh muốn đi thành Tây, núi Hồ Lô.” Anh dừng tý, nhớ tới Trình Thủy không phải người ở đây, nói bổ sung: “ Đi theo hướng tây, dọc theo còn đường rộng nhất kia là tới.”
Núi Hồ Lô một nơi miễn cưỡng được cho là thắng cảnh, song ngoại trừ môi trường sinh thái không có chỗ nào hơn người cả, Trình Thủy chưa đi, nhưng bên cạnh hắn luôn có một Ngô Tiểu Tư cả ngày luôn mồm cằn nhằn, nghe anh ta oán giận rất nhiều, lúc trước khi anh ta nói chuyện yêu đương, mỗi hẹn hò lúc nào cũng đi ba, bốn năm, sáu lần, tới lui không có người nào yêu dài cả, ngược lại cái núi kia sắp bị anh ta bò trọc.
Sinh ca vì sao muốn đi núi Hồ Lô? Đây cái phông túc trấn cố à hay là thánh địa yêu đương vậy?
Trình Thủy không tìm được manh mối, mặc dù Nghiêm Khánh Sinh không mở miệng, núi Hồ lô cũng sớm muộn phải đi, vì vậy cứ việc có tý tiếc nuối, thế nhưng hắn vẫn đồng ý thẳng thắn: “ Ca ca quyết định.”
Nghiêm Khánh Sinh đồng ý, tâm tình cực kì rõ rết như một nấc thang, anh ăn hai cái bánh nướng, uống hết canh, bánh trong tay Trình Thủy còn lại gần một nửa. Anh muốn cho Trình Thủy ăn thật ngon xong, liền không kiềm chế nổi tâm tình kích động của mình, đem chai bia trên bàn xoay chuyển chín mươi độ.
Chai bia cắm hoa được Trình Thủy ngày trước mới đổi, bây giờ chai này cũng không từ trong cửa hàng lấy, không biết từ chỗ nào kiếm về một nhánh cây mai vàng, khi lấy trên nhánh cây còn mấy nụ hoa, cắm mấy ngày dĩ nhiên nở hoa.
Nghiêm Khánh Sinh nhìn hoa, lại nhìn Trình Thủy.
Lại xoay chín mươi độ, Trình Thủy đem bánh bột ngô nhét vào miệng, tựa hồ có chút khó nuốt xuống, vì vậy nhấp một hớp canh.
Ngón tay anh không nhịn được tâm tình mà chà xát thân bình, vô thức xoay 180 độ.
Trình Thủy làm một hơi xong chén canh, xếp gọn hai bát, mười phần có thứ tự mà ở trên gương mặt Nghiêm Khánh Sinh cắn một cái, “ Ca ca ngoan, một phút là được.”
Rồi Thủy ca, nói một phút thì một phút.
Trình Thủy nhanh nhẹn rửa xong hai bộ bát đũa, vẫy vẫy tay vào nhà, xương cốt anh bị nước lạnh làm cho đau, vẩy nước xong lặng lẽ vén áo áp tay vào lưng.
Trên mặt Nghiêm Khánh Sinh còn chưa hết đỏ, anh lắp ba lắp bắp cùng Trình Thủy nói: “ Chờ một lát, ra… Đi ra ngoài, không thể, như vậy.”
Trình Thủy thấy anh hoang mang lo sợ thật đáng yêu, tay ủ ấm tốt liền muốn đi tới bên anh táy máy tay chân, Nghiêm Khánh Sinh sốt ruột: “ Này, như vậy càng…!”
Tóc anh dài, trời giá rét, hơi hơi dài chút nhìn cũng không khó chịu. Trình Thủy càng nhìn càng thấy Sinh ca của hắn thật trắng nõn, chỉ nhìn mặt thậm chí không nhìn ra là khó ăn.
Đương nhiên lúc này thêm chút hồng nữa, thì càng đẹp mắt.
Trình Thủy tự mình phân biệt xong tư vị, cười hì hì thu tay lại: “ Yêm tâm đi ca, bị người khác nhìn em còn phải đi thu lệ phí đó.”
Đường trấn tây kỳ thực Trình Thủy rất quen, dù sao hắn ở bên kia công trường làm khoảng một tháng. Khi đó trời chưa sáng hắn đã phải rời giường, nửa tỉnh nửa mơ đi mười mấy phút, không ngờ rằng mất tháng sau hắn có thể cưỡi xe đạp mang theo ca ca đi lại một chuyến.
“ Núi Hồ Lô…” Đi xe cũng mất mười mất phút, Trình Thủy sợ anh cảm thấy chán, nỗi lực tìm chút đề đứng đắn tán gẫu, “ Ca ca đi tới lần nào chưa?”
“ Tới rồi.”
Trình Thủy đợi, lại không trả lời.
Nghiêm Khánh Sinh nghiêng đầu dựa vào lưng hắn, đôi mắt nhất thời không nỡ rời khỏi hai bên đường phố, như một đứa bé chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Trình Thủy đi nhanh rồi đi chậm chút, từ cửa kính ven đường nhìn thấy đôi mắt anh, tinh khiết tỏa sáng.
Đối với Nghiêm Khánh Sinh mà nới, ra khỏi ngõ hẻm sáu, cảnh tượng bốn phía liền trở nên vừa quen vừa lạ. Con đường trước hẻm nhìn thấy cửa hàng anh chưa từng nghe thấy, có cái tên làm người ta khó có thể tin được, Nghiêm Khánh Sinh liền ở trong lòng len lén cười.
Anh không có muốn cười ra, vạn nhất bị Trình Thủy phát hiện rồi truy hỏi, lý do này thật có chút ngớ ngẩn, anh không muốn nói đâu.
Cùng Trình Thủy câu được câu không nói chuyện tào lao, Nghiêm Khánh Sinh phát hiện khu nhà hai bên đường phố đều mới xây, mấy cửa hàng hai bên đường cũng vừa mở không bao lâu, người đi đường nhìn cái là biết còn thiếu rất nhiều.
“ Con đường này gần cuối rồi.” Trình Thủy nói, hắn nghe Ngô Tiểu Tư nói qua, qua “ vườn cẩm hổ”, đi năm, sáu nữa là đến.
Nghiêm Khánh Sinh cuối cùng đem hai má từ lưng Trình Thủy rời đi, anh không biết mình lo lắng hay phấn khích, ít nhìn hai bên đường lại, chuyên chú nhìn gáy Trình Thủy.
Xe đạp đi qua quảng trường, đi qua một đoạn đường có người bán hàng rong, rốt cục tới một ngọn núi nhỏ Hồ Lô.
Thời tiết dạo này, trên núi trọc lốc, ít thấy màu xanh lá, cây khô lá vàng ngược lại bao phủ khắp núi, Trình Thủy cùng sư phụ đi không ít nơi, một nơi chẳng có gì đáng xem kỳ thực có chút không lọt vào mắt xanh hắn.
Nhưng mà Sinh ca ngược lại rất thích, hắn đoán. Hắn không dừng xe lại, dù sao Nghiêm Khánh Sinh chân không tiện leo núi, không bằng chính mình chở anh đi vòng chân núi.
Tiếng hít thở đều đều của Nghiêm Khánh Sinh vang lên.
“ Rốt cục…” Anh thở dài, ngược lại cảm thấy được phun ra không khí núi Hồ Lô thật là lãng phí, ngay sau đó lại hít sâu một hơi, cẩn thận sắp xếp chữ nói ra, “ Rốt cuộc đã tới.”
Trình Thủy đi tới một tàng cây hắn không biết tên, đem xe ngừng lại.
“ Trước một ngày khi chân bị thương, trong nhà nói cuối tuần đi núi Hồ Lô chơi.” Nghiêm Khánh Sinh lại thở dài, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi chân anh bị thương, trong nhà cũng chỉ mời được một bác sĩ với giá rẻ, dùng thuốc giá rẻ nhất, người trong nhà đều bao phủ một mảng mây đen, Nghiêm Khánh Sinh lúc nhỏ tự nhiên không dám nhắc tới.
Anh nghe mấy chục năm núi Hồ Lô, dĩ nhiên một lần cũng chưa từng tới.
Nói muốn tới xem một chút phong cảnh, chẳng bằng nói là thực hiện ước mơ lúc nhỏ không thực hiện được của mình.
Trình Thủy hoàn toàn không nghĩ tới một chuyến đi núi Hồ Lô thế này lại ẩn giấu nỗi buồn của anh, hắn ngừng nửa ngày, nắm tay Nghiêm Khánh Sinh: “ Sau này em mang ca đi xa, chúng ta càng đi xa hơn đi nơi càng đẹp hơn.”
Nghiêm Khánh Sinh được hắn trêu liền cười: “ Xe đạp có thể đi bao xa.”
Trình Thủy hừ cái: “ Em xem trên tin tức nói, còn có thể đi xa đi hết đất nước đó!”
Nghiêm Khánh Sinh cười không trả lời.
Ngược lại Trình Thủy không biết thế nào cuống lên: “ Thật sự! Chờ chúng ta có tiền, em sẽ mang anh tới chỗ xa khắp nơi chơi đùa!”
Nghiêm Khánh Sinh bất đắc dĩ: “ Được được được, anh chờ em.”
Trình Thủy a một tiếng. Hắn rất ít khi hút thuốc, thế nhưng lúc này lại muốn hút một điếu, song Nghiêm Khánh Sinh không thích hắn hút thuốc, hắn liền mạnh mẽ nhịn được.
Sau một lát, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ tay đặt lên cẳng chân tật của Nghiêm Khánh Sinh.
“ Anh, từ nay em sẽ là chân của anh,” hắn ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc Nghiêm Khánh Sinh còn đang sầu, “ Chúng ta cùng đi.”
Trình Thủy muốn mang anh vào phố đi dạo trước, hắn luôn cảm thấy cuộc sống của anh thiếu nhân khí, dù cho có hắn ở cũng không đủ, phải đến nơi nhộn nhịp, nơi càng đẹp, cho anh nhìn tận mắt cảm thụ cuộc sống hiện đại.
Hắn còn có chút tâm tư, mỗi tháng hắn đều muốn lặng lẽ tích góp tý… Khụ, tiền riêng, dùng để chuẩn bị cho Sinh ca một niềm vui lớn. Về sinh hoạt hắn có thể chọn mua, thế nhưng những thứ liên quan đến sở thích cá nhân, hắn không tiện hỏi trực tiếp Nghiêm Khánh Sinh, liền muốn dẫn anh đi xem nhiều, nhìn thật nhiều, cảm nhận được cả suy nghĩ và hành vi của anh.
Bán tính trong lòng hắn đánh tách tách vang, căn một cái bánh nướng rồi uống một chén súp nóng, ai biết rằng Nghiêm Khánh Sinh người luôn không có ý định đi nơi xa, lại tự mình đề ra yêu cầu trước tiên.
“ A Thủy, anh muốn đi thành Tây, núi Hồ Lô.” Anh dừng tý, nhớ tới Trình Thủy không phải người ở đây, nói bổ sung: “ Đi theo hướng tây, dọc theo còn đường rộng nhất kia là tới.”
Núi Hồ Lô một nơi miễn cưỡng được cho là thắng cảnh, song ngoại trừ môi trường sinh thái không có chỗ nào hơn người cả, Trình Thủy chưa đi, nhưng bên cạnh hắn luôn có một Ngô Tiểu Tư cả ngày luôn mồm cằn nhằn, nghe anh ta oán giận rất nhiều, lúc trước khi anh ta nói chuyện yêu đương, mỗi hẹn hò lúc nào cũng đi ba, bốn năm, sáu lần, tới lui không có người nào yêu dài cả, ngược lại cái núi kia sắp bị anh ta bò trọc.
Sinh ca vì sao muốn đi núi Hồ Lô? Đây cái phông túc trấn cố à hay là thánh địa yêu đương vậy?
Trình Thủy không tìm được manh mối, mặc dù Nghiêm Khánh Sinh không mở miệng, núi Hồ lô cũng sớm muộn phải đi, vì vậy cứ việc có tý tiếc nuối, thế nhưng hắn vẫn đồng ý thẳng thắn: “ Ca ca quyết định.”
Nghiêm Khánh Sinh đồng ý, tâm tình cực kì rõ rết như một nấc thang, anh ăn hai cái bánh nướng, uống hết canh, bánh trong tay Trình Thủy còn lại gần một nửa. Anh muốn cho Trình Thủy ăn thật ngon xong, liền không kiềm chế nổi tâm tình kích động của mình, đem chai bia trên bàn xoay chuyển chín mươi độ.
Chai bia cắm hoa được Trình Thủy ngày trước mới đổi, bây giờ chai này cũng không từ trong cửa hàng lấy, không biết từ chỗ nào kiếm về một nhánh cây mai vàng, khi lấy trên nhánh cây còn mấy nụ hoa, cắm mấy ngày dĩ nhiên nở hoa.
Nghiêm Khánh Sinh nhìn hoa, lại nhìn Trình Thủy.
Lại xoay chín mươi độ, Trình Thủy đem bánh bột ngô nhét vào miệng, tựa hồ có chút khó nuốt xuống, vì vậy nhấp một hớp canh.
Ngón tay anh không nhịn được tâm tình mà chà xát thân bình, vô thức xoay 180 độ.
Trình Thủy làm một hơi xong chén canh, xếp gọn hai bát, mười phần có thứ tự mà ở trên gương mặt Nghiêm Khánh Sinh cắn một cái, “ Ca ca ngoan, một phút là được.”
Rồi Thủy ca, nói một phút thì một phút.
Trình Thủy nhanh nhẹn rửa xong hai bộ bát đũa, vẫy vẫy tay vào nhà, xương cốt anh bị nước lạnh làm cho đau, vẩy nước xong lặng lẽ vén áo áp tay vào lưng.
Trên mặt Nghiêm Khánh Sinh còn chưa hết đỏ, anh lắp ba lắp bắp cùng Trình Thủy nói: “ Chờ một lát, ra… Đi ra ngoài, không thể, như vậy.”
Trình Thủy thấy anh hoang mang lo sợ thật đáng yêu, tay ủ ấm tốt liền muốn đi tới bên anh táy máy tay chân, Nghiêm Khánh Sinh sốt ruột: “ Này, như vậy càng…!”
Tóc anh dài, trời giá rét, hơi hơi dài chút nhìn cũng không khó chịu. Trình Thủy càng nhìn càng thấy Sinh ca của hắn thật trắng nõn, chỉ nhìn mặt thậm chí không nhìn ra là khó ăn.
Đương nhiên lúc này thêm chút hồng nữa, thì càng đẹp mắt.
Trình Thủy tự mình phân biệt xong tư vị, cười hì hì thu tay lại: “ Yêm tâm đi ca, bị người khác nhìn em còn phải đi thu lệ phí đó.”
Đường trấn tây kỳ thực Trình Thủy rất quen, dù sao hắn ở bên kia công trường làm khoảng một tháng. Khi đó trời chưa sáng hắn đã phải rời giường, nửa tỉnh nửa mơ đi mười mấy phút, không ngờ rằng mất tháng sau hắn có thể cưỡi xe đạp mang theo ca ca đi lại một chuyến.
“ Núi Hồ Lô…” Đi xe cũng mất mười mất phút, Trình Thủy sợ anh cảm thấy chán, nỗi lực tìm chút đề đứng đắn tán gẫu, “ Ca ca đi tới lần nào chưa?”
“ Tới rồi.”
Trình Thủy đợi, lại không trả lời.
Nghiêm Khánh Sinh nghiêng đầu dựa vào lưng hắn, đôi mắt nhất thời không nỡ rời khỏi hai bên đường phố, như một đứa bé chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Trình Thủy đi nhanh rồi đi chậm chút, từ cửa kính ven đường nhìn thấy đôi mắt anh, tinh khiết tỏa sáng.
Đối với Nghiêm Khánh Sinh mà nới, ra khỏi ngõ hẻm sáu, cảnh tượng bốn phía liền trở nên vừa quen vừa lạ. Con đường trước hẻm nhìn thấy cửa hàng anh chưa từng nghe thấy, có cái tên làm người ta khó có thể tin được, Nghiêm Khánh Sinh liền ở trong lòng len lén cười.
Anh không có muốn cười ra, vạn nhất bị Trình Thủy phát hiện rồi truy hỏi, lý do này thật có chút ngớ ngẩn, anh không muốn nói đâu.
Cùng Trình Thủy câu được câu không nói chuyện tào lao, Nghiêm Khánh Sinh phát hiện khu nhà hai bên đường phố đều mới xây, mấy cửa hàng hai bên đường cũng vừa mở không bao lâu, người đi đường nhìn cái là biết còn thiếu rất nhiều.
“ Con đường này gần cuối rồi.” Trình Thủy nói, hắn nghe Ngô Tiểu Tư nói qua, qua “ vườn cẩm hổ”, đi năm, sáu nữa là đến.
Nghiêm Khánh Sinh cuối cùng đem hai má từ lưng Trình Thủy rời đi, anh không biết mình lo lắng hay phấn khích, ít nhìn hai bên đường lại, chuyên chú nhìn gáy Trình Thủy.
Xe đạp đi qua quảng trường, đi qua một đoạn đường có người bán hàng rong, rốt cục tới một ngọn núi nhỏ Hồ Lô.
Thời tiết dạo này, trên núi trọc lốc, ít thấy màu xanh lá, cây khô lá vàng ngược lại bao phủ khắp núi, Trình Thủy cùng sư phụ đi không ít nơi, một nơi chẳng có gì đáng xem kỳ thực có chút không lọt vào mắt xanh hắn.
Nhưng mà Sinh ca ngược lại rất thích, hắn đoán. Hắn không dừng xe lại, dù sao Nghiêm Khánh Sinh chân không tiện leo núi, không bằng chính mình chở anh đi vòng chân núi.
Tiếng hít thở đều đều của Nghiêm Khánh Sinh vang lên.
“ Rốt cục…” Anh thở dài, ngược lại cảm thấy được phun ra không khí núi Hồ Lô thật là lãng phí, ngay sau đó lại hít sâu một hơi, cẩn thận sắp xếp chữ nói ra, “ Rốt cuộc đã tới.”
Trình Thủy đi tới một tàng cây hắn không biết tên, đem xe ngừng lại.
“ Trước một ngày khi chân bị thương, trong nhà nói cuối tuần đi núi Hồ Lô chơi.” Nghiêm Khánh Sinh lại thở dài, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sau khi chân anh bị thương, trong nhà cũng chỉ mời được một bác sĩ với giá rẻ, dùng thuốc giá rẻ nhất, người trong nhà đều bao phủ một mảng mây đen, Nghiêm Khánh Sinh lúc nhỏ tự nhiên không dám nhắc tới.
Anh nghe mấy chục năm núi Hồ Lô, dĩ nhiên một lần cũng chưa từng tới.
Nói muốn tới xem một chút phong cảnh, chẳng bằng nói là thực hiện ước mơ lúc nhỏ không thực hiện được của mình.
Trình Thủy hoàn toàn không nghĩ tới một chuyến đi núi Hồ Lô thế này lại ẩn giấu nỗi buồn của anh, hắn ngừng nửa ngày, nắm tay Nghiêm Khánh Sinh: “ Sau này em mang ca đi xa, chúng ta càng đi xa hơn đi nơi càng đẹp hơn.”
Nghiêm Khánh Sinh được hắn trêu liền cười: “ Xe đạp có thể đi bao xa.”
Trình Thủy hừ cái: “ Em xem trên tin tức nói, còn có thể đi xa đi hết đất nước đó!”
Nghiêm Khánh Sinh cười không trả lời.
Ngược lại Trình Thủy không biết thế nào cuống lên: “ Thật sự! Chờ chúng ta có tiền, em sẽ mang anh tới chỗ xa khắp nơi chơi đùa!”
Nghiêm Khánh Sinh bất đắc dĩ: “ Được được được, anh chờ em.”
Trình Thủy a một tiếng. Hắn rất ít khi hút thuốc, thế nhưng lúc này lại muốn hút một điếu, song Nghiêm Khánh Sinh không thích hắn hút thuốc, hắn liền mạnh mẽ nhịn được.
Sau một lát, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ tay đặt lên cẳng chân tật của Nghiêm Khánh Sinh.
“ Anh, từ nay em sẽ là chân của anh,” hắn ngẩng đầu lên, nhìn thần sắc Nghiêm Khánh Sinh còn đang sầu, “ Chúng ta cùng đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook