Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
-
Chương 16
Sau trận này trước khi ngủ, Trình Thủy một đêm vô mộng, Nghiêm Khánh Sinh xốc chăn xuống giường hắn cũng không biết, chờ chuẩn bị xong nhìn sang hắn vẫn còn đang ngủ. Nghiêm Khánh Sinh có chút bận tâm việc lúc ngủ hôm qua, trước khi đi vỗ vỗ hắn: " Sắp năm giờ rồi, em cũng dậy đi."
Trình Thủy lúc này mới tỉnh dậy.
Ông chủ tiệm hoa nói với hắn sáu giờ làm tám giờ tan tầm, trúng ngày lễ hắn cùng với một người khác thay phiên trực đêm, một tháng một ngàn hai, tiền trực đêm thưởng tính khác.
Một ngàn hai, đúng lúc hai tháng tiền của Nghiêm Khánh Sinh. Trình Thủy nhớ đến đó, trong mắt cơn buồn ngủ bay sạch, nhảy khỏi giường như cá chép.
Nghiêm Khánh Sinh nhìn bộ dạng này của hắn, trong mắt đong đầy ý cười, " Vậy ca đi trước, chúc em ngày hôm nay thuận lợi."
" Ngao!" Trình Thủy ở sau nhà đang đánh răng, miệng đầu bọt, " Cơm ơn ca!"
Nghiêm Khánh Sinh đi rồi, Trình Thủy tự mình rửa mặt, xem thời gian, còn chưa tới năm giờ kém, hắn từ nơi này đến tiệm hoa cũng bất quá đi mới có hai mười ba phút, thời gian còn dư dả cực kì.
Trình Thủy không vội, thời gian này vừa vặn cho hắn làm phép tính nhỏ.
Đinh được đóng ở bức tường xi măng nơi cửa nhà đã gỉ, có một cây bút bi không có nắp và quyển sổ có lỗ ở góc trên bên trái. Trình Thủy lập quyển sổ, bên trong ghi tính toán của Nghiêm Khánh Sinh, viết xiêu xiêu vẹo vẹo, bất quá Trình Thủy cũng cùng tài nghệ này kẻ tám lạng người nửa cân, còn rất đắc ý.
Tôi đã viết từ này cho anh trai tôi, theo tôi.
Hắn còn không biết xấu hổ mà đọc xuống tiếp, phần lớn đều là viết chữ giản thể, hắn xem không hiểu lắm, cũng không có gì cần phải đi hỏi, liền không để ý tới nó nữa.
Trình Thủy từ vở xé một trang giấy ra, ngón út ôm lấy bút bi đi đến trước bàn, chuẩn bị cấp chính mình quản lý tài sản.
Quản lý tài sản, sách, phong cách tây.
Hắn đề bút trừng vài giây, như học sinh tiểu học cấp sách mới viết tên đều viết tên ở chỗ cao nhất viết hai chữ lớn: Bên trong mới, nhìn một chút lại cảm thấy không đúng, mà làm sao cũng không nhớ ra được nên thêm cái gì.
Cuối cùng hắn buồn bực gập lại, giữa cái kia không xé ra.
Vẫn là thẳng vào vấn đề đi.
Công trường trả Trình Thủy tám trăm đồng, hắn một phần không dùng, cẩn thận mà cấp ở trong túi.
Trình Thủy viết trên giấy hàng thứ nhất: 800
Hắn sáu ngày phát truyền đơn, ngắn hơn hai ngày tiếp theo, một ngày chỉ trả sáu mươi lăm, tổng cộng năm trăm ba, hắn bỏ ra một ít ăn cơm cùng mua nhu yếu phẩm cần thiết.
Trình Thủy từ một bên túi khác lấy ra một đống tiền lẻ, một hào năm hào, tiền xu tiền giấy đều có, chiếm nửa cái bàn, nhìn khí thế có đủ, kỳ thực nhỏ đếm không bao nhiêu.
Còn lại 412 đồng hai hào.
Trình Thủy cẩn thận viết bên dưới hàng 800.
Hắn trên dưới đối chỉnh tể, liếc mắt một cái coi như ra tổng số, vì vậy thay đổi một nhóm, đem 1212.2 viết xong. Trình Thủy suy nghĩ, hắn phải dùng số tiền này mua thêm cho Nghiêm Khánh Sinh ít đồ.
Quần áo nhất định phải có. Trời càng ngày càng lạnh, nghe nói tuần sau còn có mưa, u ám lạnh lẽo, cái chân kia nói không sẽ đau. Hơn nữa bếp nóng, bên ngoài lạnh, anh ấy đi chậm, quá dễ dàng sinh bệnh nẻ do lạnh.
Nghiêm Khánh Sinh đem quần áo mùa đông của anh ấy ra sau nhà phơi, Trình Thủy từng cái sờ qua, không có cái nào đủ ấm.
Áo bông quần bông giày bông, Trình Thủy quân mất chữ giày viết thế nào, đổi thành chân, vì vậy mũ cùng bao tay biến thành đầu tay, ngược lại chính hắn nhìn hiểu.
Đặt xuống, Trình Thủy ở trong lòng đáng giá số lượng, tận lực không vượt quá năm trăm, tiền còn lại còn dùng cái khác.
Sáng sớm Nghiêm Khánh Sinh chạm vào bình trà anh ấy uống ở trên bàn, Trình Thủy nghĩ thầm, vậy thì thêm cái cốc, đúng rồi, chìa khóa mất rồi, trong nhà khóa cũng phải đổi.
Thừa dịp lúc nghỉ trưa chạy về đổi.
Hắn viết viết vẽ, nhìn không sai biệt lắm, liền đè lên giấy cùng tiền cùng nơi để tốt, bẻ nửa cái bánh bao, ngăm trên miệng ra cửa.
Cuối thu gió lạnh giống như có người dùng băng quét qua mặt, Trình Thủy chà xát hai má, thay Nghiêm Khánh Sinh phát sầu: Khi đến mùa đông, gió to tuyến lớn, ca anh ấy cái chân kia sao vượt qua?
Muốn là... Không cần đi tới đi lui là tốt rồi.
Trình Thủy hút mạnh một miệng khí lạnh, đầu óc một mảnh thanh minh, hắn có thể lái xe đưa Nghiêm Khánh Sinh đi làm nha!
Trước ngày trời lạnh hoàn toàn, Trình Thủy tâm đã quyết định, dù như thế nào, vì Nghiêm Khánh Sinh, hắn phải mua xe.
Trình Thủy lúc này mới tỉnh dậy.
Ông chủ tiệm hoa nói với hắn sáu giờ làm tám giờ tan tầm, trúng ngày lễ hắn cùng với một người khác thay phiên trực đêm, một tháng một ngàn hai, tiền trực đêm thưởng tính khác.
Một ngàn hai, đúng lúc hai tháng tiền của Nghiêm Khánh Sinh. Trình Thủy nhớ đến đó, trong mắt cơn buồn ngủ bay sạch, nhảy khỏi giường như cá chép.
Nghiêm Khánh Sinh nhìn bộ dạng này của hắn, trong mắt đong đầy ý cười, " Vậy ca đi trước, chúc em ngày hôm nay thuận lợi."
" Ngao!" Trình Thủy ở sau nhà đang đánh răng, miệng đầu bọt, " Cơm ơn ca!"
Nghiêm Khánh Sinh đi rồi, Trình Thủy tự mình rửa mặt, xem thời gian, còn chưa tới năm giờ kém, hắn từ nơi này đến tiệm hoa cũng bất quá đi mới có hai mười ba phút, thời gian còn dư dả cực kì.
Trình Thủy không vội, thời gian này vừa vặn cho hắn làm phép tính nhỏ.
Đinh được đóng ở bức tường xi măng nơi cửa nhà đã gỉ, có một cây bút bi không có nắp và quyển sổ có lỗ ở góc trên bên trái. Trình Thủy lập quyển sổ, bên trong ghi tính toán của Nghiêm Khánh Sinh, viết xiêu xiêu vẹo vẹo, bất quá Trình Thủy cũng cùng tài nghệ này kẻ tám lạng người nửa cân, còn rất đắc ý.
Tôi đã viết từ này cho anh trai tôi, theo tôi.
Hắn còn không biết xấu hổ mà đọc xuống tiếp, phần lớn đều là viết chữ giản thể, hắn xem không hiểu lắm, cũng không có gì cần phải đi hỏi, liền không để ý tới nó nữa.
Trình Thủy từ vở xé một trang giấy ra, ngón út ôm lấy bút bi đi đến trước bàn, chuẩn bị cấp chính mình quản lý tài sản.
Quản lý tài sản, sách, phong cách tây.
Hắn đề bút trừng vài giây, như học sinh tiểu học cấp sách mới viết tên đều viết tên ở chỗ cao nhất viết hai chữ lớn: Bên trong mới, nhìn một chút lại cảm thấy không đúng, mà làm sao cũng không nhớ ra được nên thêm cái gì.
Cuối cùng hắn buồn bực gập lại, giữa cái kia không xé ra.
Vẫn là thẳng vào vấn đề đi.
Công trường trả Trình Thủy tám trăm đồng, hắn một phần không dùng, cẩn thận mà cấp ở trong túi.
Trình Thủy viết trên giấy hàng thứ nhất: 800
Hắn sáu ngày phát truyền đơn, ngắn hơn hai ngày tiếp theo, một ngày chỉ trả sáu mươi lăm, tổng cộng năm trăm ba, hắn bỏ ra một ít ăn cơm cùng mua nhu yếu phẩm cần thiết.
Trình Thủy từ một bên túi khác lấy ra một đống tiền lẻ, một hào năm hào, tiền xu tiền giấy đều có, chiếm nửa cái bàn, nhìn khí thế có đủ, kỳ thực nhỏ đếm không bao nhiêu.
Còn lại 412 đồng hai hào.
Trình Thủy cẩn thận viết bên dưới hàng 800.
Hắn trên dưới đối chỉnh tể, liếc mắt một cái coi như ra tổng số, vì vậy thay đổi một nhóm, đem 1212.2 viết xong. Trình Thủy suy nghĩ, hắn phải dùng số tiền này mua thêm cho Nghiêm Khánh Sinh ít đồ.
Quần áo nhất định phải có. Trời càng ngày càng lạnh, nghe nói tuần sau còn có mưa, u ám lạnh lẽo, cái chân kia nói không sẽ đau. Hơn nữa bếp nóng, bên ngoài lạnh, anh ấy đi chậm, quá dễ dàng sinh bệnh nẻ do lạnh.
Nghiêm Khánh Sinh đem quần áo mùa đông của anh ấy ra sau nhà phơi, Trình Thủy từng cái sờ qua, không có cái nào đủ ấm.
Áo bông quần bông giày bông, Trình Thủy quân mất chữ giày viết thế nào, đổi thành chân, vì vậy mũ cùng bao tay biến thành đầu tay, ngược lại chính hắn nhìn hiểu.
Đặt xuống, Trình Thủy ở trong lòng đáng giá số lượng, tận lực không vượt quá năm trăm, tiền còn lại còn dùng cái khác.
Sáng sớm Nghiêm Khánh Sinh chạm vào bình trà anh ấy uống ở trên bàn, Trình Thủy nghĩ thầm, vậy thì thêm cái cốc, đúng rồi, chìa khóa mất rồi, trong nhà khóa cũng phải đổi.
Thừa dịp lúc nghỉ trưa chạy về đổi.
Hắn viết viết vẽ, nhìn không sai biệt lắm, liền đè lên giấy cùng tiền cùng nơi để tốt, bẻ nửa cái bánh bao, ngăm trên miệng ra cửa.
Cuối thu gió lạnh giống như có người dùng băng quét qua mặt, Trình Thủy chà xát hai má, thay Nghiêm Khánh Sinh phát sầu: Khi đến mùa đông, gió to tuyến lớn, ca anh ấy cái chân kia sao vượt qua?
Muốn là... Không cần đi tới đi lui là tốt rồi.
Trình Thủy hút mạnh một miệng khí lạnh, đầu óc một mảnh thanh minh, hắn có thể lái xe đưa Nghiêm Khánh Sinh đi làm nha!
Trước ngày trời lạnh hoàn toàn, Trình Thủy tâm đã quyết định, dù như thế nào, vì Nghiêm Khánh Sinh, hắn phải mua xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook