(1)
Ta thực sự vô cùng cùng tức giận.

Ta không hiểu vì sao ca ca lại khăng khăng cướp mất tân lang của ta? Chẳng lẽ vì vẻ bề ngoài của chàng môi hồng răng trắng giống như một cô nương sao?
Rõ ràng mẫu thân gả ta cho chàng, cũng đã nói ta có tùy ý chơi đùa với chàng.
Ta đã thật lâu chưa nhìn thấy một người nào dễ nhìn như Giang Ngọc.
Ca ca luôn đối với ta rất tốt.

Ta không thể hiểu được lý do huynh ấy muốn cướp đi Giang Ngọc.
Mẫu thân là đương gia trong nhà của chúng ta.

Bà ấy biết võ công, nhưng chỉ âm thầm chỉ dạy cho ta, còn bảo ta không được nói cho phụ thân và ca ca.
Từ khi ta chào đời, gia đình bốn người chúng ta đã ở Quyến Viên.

Ta chưa từng được bước ra ngoài nửa bước.
Nơi đây cách một thời gian sẽ xuất hiện một nhóm người.

Nữ nhân được đưa vào phòng của phụ thân, còn nam nhân sẽ được đưa đến chơi trốn tìm cùng mẫu thân.
Hậu viện của Quyến Viên có một căn phòng bí mất.

Mẫu thân không cho phép ta và ca ca đặt chân đến nơi này.
Thế nhưng nhân lúc trời tối, ta vẫn đi theo ca ca lén lút nhìn qua.

Ở nơi đó có rất nhiều chiếc bình lớn nhỏ khác nhau.

Hơn nữa còn có các ca ca chơi trốn tìm cùng mẫu thân.

Những người được chọn sẽ được xếp thành một hàng.

Phụ thân lần lượt ghim kim, đút nhưng viên thuốc cho bọn họ.
Ta nhìn cũng không hiểu được bọn họ đang làm cái gì.

Ca ca nói cho ta biết, bọn họ đang thực nghiệm trên cơ thể người.
Ta mơ mơ hồ hồ cảm thấy nhà chúng ta có một bí mật, nhưng không một ai nói cho ta biết.
Gia cảnh của chúng ta giàu có.

Chi phí ăn mặc trong nhà vô cùng xa hoa.
Mẫu thân đối với ta cũng không có kỳ vọng gì, chỉ cần ta vui vẻ là được.
Cho đến tận bây giờ mẫu thân vẫn không nói cho ta, bà ấy và phụ thân đang làm cái gì.

Vì sao trong nhà chúng ta lại có nhiều tiền như vậy, mà cũng không có bất cứ giải thích nào của hành động của mình.
Trước đây, ca ca còn có thể cùng ta suy đoán trong căn phòng đó đang xảy ra việc gì.

Nhưng bây giờ ca ca cũng không nói nhiều với ta về việc ấy nữa, chỉ dẫn ta đi chơi trò chơi khác.
Cho nên, thời điểm Giang Ngọc xuất hiện trong viện của mẫu thân, trong lòng của ta bỗng nhiên rung động mãnh liệt.


Chàng thực sự rất đẹp mắt.

Ta muốn chàng chỉ chơi với một mình ta.
Cho nên, ta mạnh dạn hỏi mẫu thân, Giang Ngọc có thể trở thành phu quân của ta hay không.
Mẫu thân xoa xoa đầu của ta nói: “Nếu Nam Nam thích, đương nhiên là có thể.

Về sau nếu ca ca của con bận, con có thể chơi cùng phu quân.

Nhưng nếu muốn hắn trở thành phu quân của con, con phải học được cách khống chế hắn.”
Ta hiểu được việc này.

Khống chế chính là làm cho chàng khuất phục, thuận theo, cuối cùng yêu ta sâu đậm.
So với phụ thân, ta cảm thấy mẫu thân càng ôn hòa… chí ít… Bà ấy sẽ không trực tiếp giết chết người, cùng lắm chỉ nâng người ra mà thôi.
Ngày ta xuất giá, mẫu thân kéo lấy tay của ta cười nói: “Nam nhân đều rất xấu xa.

Chỉ khi con càng biểu hiện không thích hắn, hắn mới càng thích con.”
Ta không biết thế nào là thích, ta chỉ biết nhìn thấy Giang Ngọc ta sẽ cảm thấy vui.

Ta nghĩ rằng đó chính là thích.
Nhưng vì cái gì phải biểu hiện là không thích? Ta thực sự không hiểu
Khi đó, ta nghĩ nếu thích một người thì phải hành hạ đối phương càng nhiều, như vậy chàng sẽ càng thích ta?
Nhưng không ngờ ca ca lại bắt người đi.
Ta rất muốn nhốt ca ca lại, để huynh ấy đừng tranh đoạt với ta.
(2)
Đêm tân hôn, ta vô cùng phấn khởi cầm món đồ mẫu thân chuẩn bị cho ta trở về, lại phát hiện trong phòng trống không.
Ta vội vàng chạy ra cửa sau, phòng ca ca ở ngay kề bên vang lên một tiếng hét trầm thấp.
Đó là giọng của phu quân ta!
Khi ta đẩy cửa phòng ra, phát hiện huynh ấy đang dùng con dao sắc bén đâm xuyên qua xương quai xanh của Giang Ngọc.
“Huynh làm cái gì vậy.

Chàng là phu quân của muội.”
“Nam Nam ngoan.

Ca ca đang giúp muội khóa chặt hắn lại.

Như vậy hắn sẽ không dám chạy loạn.”
“Ta không cần huynh giúp.

Huynh trả chàng lại cho ta.” Ta cuống quýt nói.

Nếu huynh ấy khiến chàng tàn phế, thì làm sao ta có thể đùa giỡn được?
Xương quai xanh của Giang Ngọc đang rỉ máu, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra.

Mùi máu tươi kích thích khiến da đầu ta căng lên, đồng thời cũng khiến cho ca ca càng trở nên phấn khích.
Ca ca của ta càng lúc càng điên cuồng, lấy ra một lọ thuốc, muốn đổ vào miệng của Giang Ngọc.
Ta xông tới kéo huynh ấy ra, rồi ôm lấy gương mặt của Giang Ngọc, trong mắt tuôn ra hai hàng lệ.
Ta vô cùng tức giận, không hiểu vì sao ca ca lại khiến phu quân ta bị thương, lại còn muốn rót thuốc cho chàng.


Nhưng viên thuốc kia rõ ràng là dành cho những người kia, không phải là cho phu quân của ta.
Ánh mắt Giang Ngọc nhìn ta tràn đầy vẻ phức tạp, ta nhìn không hiểu rõ, chỉ ôm lấy gương mặt của chàng mà khóc.
Ca ca giống như bị mê sảng cười nói: “Nam nam, ta chỉ đang giúp muội thử hắn mà thôi.”
Ta quay đầu hung hăng liếc ca ca một cái, rồi dìu Giang Ngọc, đưa chàng về phòng của ta.
Trước khi đi, ta nói cho ca ca: “Nếu huynh còn dám đụng đến chàng, ta sẽ nói cho phụ thân và mẫu thân, huynh và ta chơi cái trò chơi đó.”
(3)
Đây là bí mật của ta và ca ca, cũng là việc huynh ấy không thể để cho phụ thân và mẫu biết.
Sự thật là ca ca không có dẫn ta cùng tham gia, mà là ta phá vỡ cuộc vui của huynh ấy và người khác.

Lúc ấy ca ca đang đùa giỡn với tiểu nha hoàn mà phụ thân thích nhất.

Sau này, ta không còn tiểu nha hoàn đấy xuất hiện nữa, có lẽ là cô ấy đã chết rồi.
Lần này ca ca quả thực rất quá đáng.

Ta tính sẽ không bao giờ để ý đến huynh ấy nữa.
Lưng của Giang Ngọc ướt đẫm.

Y phục mỏng càng tôn lên dáng người thon gầy của chàng.

Ta đỡ chàng lên giường, giúp chàng xử lý vết thương.
Ta cẩn thận từng ly từng tý một tựa như đối đãi với một món đồ bản thân ta yêu thích nhất.
Chàng tựa như một oa oa bằng sứ chỉ khẽ chạm là sẽ vỡ, da thịt trắng nõn, đôi lông mày kiếm dày đậm, đôi môi vốn hồng hào bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
Chàng thực sự rất đẹp.
Ta rải thuốc bột lên vết thương của chàng.

Chàng đau đến mức hút khí.
“Ngoan.

Chàng đừng sợ, có ta ở đây rồi.” Ta vuốt ve đầu của chàng, trấn án nói.
Lông mày của chàng khẽ nhướn lên.

Con ngươi linh động giống như đôi mắt của một tiểu lộc, chỉ là vẻ mặt của chàng dường như đang sợ ta?
Ta nở một nụ cười tự bản thân ta cho là đẹp, cố gắng giữ hình tượng đoan trang ưu nhã giống như mẫu thân, bàn tay chạm vào gương mặt của chàng: “Ta sẽ cố gắng quý trọng chàng.”
Ánh mắt của ta quét qua chiếc khay tinh xảo làm bằng ngọc hòa điền, ta khẽ nuốt nuốt nước bọt.
Trong lúc lơ đãng thấy thân thể gầy yếu của Giang Ngọc khẽ run rẩy, ta lại có chút không đành lòng.
Thôi quên đi, ngày hôm nay cứ để yên cho chàng.

Ai bảo chàng đang bị thương.

Nhìn dáng vẻ này của chàng quả thực không chịu nổi thêm gánh nặng nào nữa.
Ta phải tiến hành theo tuần tự, chậm rãi chơi đùa với chàng, nếu không… mới có một đêm mà đã chết, quả thực vô cùng mất hứng.
Ta chưa từng kiên nhẫn hầu hạ một người như thế này bao giờ.


Chàng không uống nước, ta đã giữ chặt đầu của chàng rót nước.
Cũng không biết chàng đang quật cường cái gì, vết thương vừa mới cầm máu được vì lăn lộn mà lại bị vỡ ra.
Giường hỉ của chúng ta bị dính đầy máu của chàng, giống như đóa hồng mai trong ngày đông, từng đóa từng đóa chậm rãi nở rộ, thật là đẹp mắt.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của ta, cuối cùng chàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ta ôm mặt của chàng, nhịn không được ghé sát lại gần.
Thực sự rất thơm, thảo nào ca ca muốn tranh đoạt với ta.
Chỉ là tại sao người của chàng lại nóng như vậy? Ta không ngừng bận rộn lấy khăn ẩm đắp lên trán cho chàng.
Sau đó, chàng lại bắt đầu mê sảng, trong miệng lẩm bẩm những lời ta nghe không hiểu.

Ta chỉ nghe câu cuối giống như là “Nhất định phải thoát ra ngoài.”
Ta tuyệt đối sẽ không thả chàng ra.
Ở nơi này thật tốt.

Ta có thể trông chừng chàng.

Ta muốn làm tốt hơn so với mẫu thân, khiến cho chàng đối với ta khăng khăng một mực.
(4)
Sáng ngày thứ hai lúc tỉnh dậy, ta phát hiện phu quân của ta biến mất.
Ta lảo đảo bò dậy, vừa mới mở cửa đã phát hiện chàng ngồi bên ngoài.

Ánh mắt của chàng trống rỗng nhìn cây cối trong đình viện, trong miệng lẩm bẩm những điều ta không thể hiểu được.
“Phu quân, chàng đang nói cái gì vậy? Ta ngồi xổm xuống, lấy áo trên người phủ lên người của chàng.
Đôi môi của chàng bị lạnh đến xanh tím, cũng không biết chàng đã ngồi ngoài này bao lâu.
“Phu quân, chàng vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Ta đỡ chàng vào phòng, dẫn chàng ngồi trên giường.
Ta cảm thấy ta đã chăm sóc chàng khá tốt, lấy sưởi tay ấm áp đặt vào bàn tay của chàng, rồi mỉm cười với chàng.

Chàng lại đáp lại ta bằng một trận run rẩy, còn không dám nhìn thẳng vào mắt của ta.
Ta giả bộ có chút phiền muộn, dứt khoát không cười nữa, ở trên cao nhìn xuống nói rằng: “Phu quân, chàng hãy ngoan ngoãn ở nơi này, ta đi lấy chút gì cho chàng ăn.

Nếu lại để ta phát hiện chàng lén lút bước ra khỏi phòng, ta sẽ đánh gãy chân của chàng.”
Nói xong, ta dùng dây trói chặt lấy tay của chàng, một đầu khác cột chặt lấy đầu giường, khiến phạm vi của chàng chỉ quanh quẩn quanh chiếc giường mà thôi.
Làm xong tất cả, ta hài lòng bước ra ngoài.
Ngày hôm nay là ngày thứ hai sau ngày đại hôn, theo lẽ thường, ta nên phải dẫn phu quân đi bái kiến phụ mẫu và huynh trưởng.
Nhưng sau sự việc phát sinh tối ngày hôm qua, ta không thể để ca ca thấy được phu quân của ta được.
Vì vậy ta đã một mình đến phòng ăn.
Phụ thân ôn hòa như tắm gió xuân ngồi trong phòng, cùng mẫu thân tương kính như tân.

Còn ca ca thì giả bộ tao nhã.
Vừa nhìn thoáng qua thật giống như một nhà của chúng ta thực sự luôn hòa thuận.

Thực sự đã quá lâu chúng ta không có tương thân tương ái như vậy.
Phụ thân rót trà cho mẫu thân.

Mẫu thân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua trên người của ta: “Vì sao phu quân của con không đến thỉnh an chúng ta?”
Nụ cười của ca ca càng thêm ôn nhuận, phụ họa nói: “Đúng vậy? Vì sao phu quân của Nam Nam lại không đến?”
Phụ thân gắp thức ăn cho ta, dịu dàng mỉm cười hỏi han: “Dù xấu xí cũng phải đến thỉnh an phụ mẫu huynh trường, con sai người gọi hắn tới đây.”
“Phu quân tối qua quá mệt nhọc, vẫn còn đang nghỉ ngơi.

Con xin phép mẫu thân cho chàng được nghỉ ngơi thêm, được không mẫu thân?”
Mẫu thân liếc nhìn ta một cái, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho phụ thân gắp thức ăn.
Ta liếc nhìn biểu tình của ca ca, huynh ấy vẫn mỉm cười như trước.
Huynh ấy giả bộ thật là tốt.

Tựa như người có ánh mắt si cuồng đêm qua hôm qua không phải là huynh ấy, còn cười nói gắp thêm thức ăn cho ta.

Ta quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý đến huynh ấy.

Huynh ấy lại tiến sát đến tai của ta, thấp giọng nói: “Nam Nam, ta có thứ rất tốt muốn cho muội.

Nếu muội không để ý đến ca ca, ta sao có thể đưa cho muội đây?”
Ta cắm đầu ăn, không có ý định để ý tới huynh ấy.
Nhưng huynh ấy vẫn tiếp tục nói: “Muội nhất định sẽ thích thứ này.”
Câu này thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta: “Là thứ gì?”
“Mẫu thân đã cho phép ta tiến vào căn phòng ở hậu viện.

Ta biết bọn họ đang nghiên cứu thứ thuốc gì mới nhất.

Muội muốn cho phu quân muội dùng thứ thuốc đó không?”
Ta quả thực vô cùng tò mò việc họ đang làm ở hậu viện, nhưng mơ hồ cảm thấy thứ thuốc kia không phải là thứ tốt lành gì, bởi vì những người bước chân vào căn phòng ấy về sau đều biến mất.
Nhỡ đâu một phần vạn ca ca lừa ta cho phu quân dùng, chàng sẽ xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
(5)
Tuy ta rất ngạc nhiên, thế nhưng ta không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đặt bát xuống: “Mẫu thân, phụ thân, con đã ăn no rồi.

Con xin cáo lui trước.”
Sau khi ta đứng dậy, ca ca cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo ta: “Là ca ca không tốt, ngày hôm qua ta không nên mang hắn đi.

Muội cho ca ca được lấy công chuộc tội được không?”
Ta quay đầu nhìn huynh ấy: “Vậy huynh phải cam đoan, không được phép nhìn phu quân của ta như vậy nữa.”
“Ta cam đoan.

Muội muội tốt của ta, muội đừng bỏ mặc ta một mình.

Cả Quyến Viên chỉ có chúng ta mới có thể chơi cùng nhau, những hạ nhân kia cũng không dễ chơi cùng đâu.”
Về điểm này thì đúng như vậy.

Ta suy tư một hồi, gật đầu.

Nhưng lúc này ta càng muốn trở về nhìn phu quân của ta một chút, ta còn phải đưa cơm cho chàng, không thể để cho chàng chết đói được.
Lần đầu tiên ta cự tuyệt lời mời thịnh tình của ca ca, mang theo hộp đựng thức ăn trở lại gian phòng của ta.
Lúc đẩy cửa bước vào, ta thấy được phu quân của ta.

Chàng nghiêng người dựa vào đầu giường, vạt áo mềm mại mở rộng, nhìn ta chăm chú.
Mặt sáng như ngọc, mắt như sao sớm, mắt ngọc mày ngài.
Mặc dù đôi môi không có huyết sắc, cũng không thể lu mờ được mỹ mạo của chàng.
Đẹp giống như chàng, trước đây ta chưa từng gặp qua.
Không đúng, trong phòng của mẫu thân cũng từng có một người, chỉ hơi kém chàng có một chút xíu.

Người đó cuối cùng vì không chịu nổi gánh nặng nên đã cầu xin ta thả huynh ấy đi.

Vì thế ta đã giấu mẫu thân thả người đi.
Dáng dấp của vị ca ca kia cũng rất đẹp mắt.

Còn nhớ lúc ta thả người đi, mẫu thân còn phạt ta một ngày không được phép ăn cơm.
Ta lấy thức ăn trong hộp ra, đút từng thìa cho chàng.
Bây giờ chàng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn ngang bướng như đêm qua.

Ta rất hài lòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương