Năm Mươi Thước Thâm Lam
-
Chương 72
Tứ Phương đang ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên anh nghe thấy tiếng di động , anh lo lắng tiếng chuông đánh thức Tái Văn đang ngủ , vội vàng lấy một cái khăn tắm chạy ra .
Tứ Phương cầm lấy di động, là Vương thúc gọi tới , có chuyện gì sao?” Vương thúc có chuyện gì?”
Vương thúc ở bên kia ha ha cười vài tiếng, “Ở bên kia tốt không ?”
“Rất tốt , Tái Văn đã khôi phục trí nhớ , mọi thứ đều tốt.” Tứ Phương nói.
“Vậy sao , thật tốt quá, Tái Văn cuối cùng cũng nhớ lại .” Ông dừng một lát lại nói “Tứ Phương, có chuyện muốn nói với cậu, bên kia Cao Đông Thành đã xảy ra chuyện.”
Tứ Phương kinh ngạc, “Chuyện gì, hắn đến Vĩnh Châu sao ?” Có thể có chuyện gì chứ , không phải là Cao Đông Thành mang người đến Vĩnh Châu đòi gặp Tái Văn chứ?
“Không phải, hắn vẫn chưa tới Vĩnh Châu, mà là ngã bệnh, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, sáng nay trợ lý của hắn đến Vĩnh Châu , vốn là muốn gặp cậu, cậu lại không ở đây ,nên anh ta nói chuyện này cho tôi , là Cao Đông Thành muốn hắn gọi Tái Văn quay về gặp mặt một lần , đại khái là bệnh Cao Đông Thành rất nghiêm trọng, nghe nói thời gian của hắn không còn nhiều ?”
Tứ Phương nheo mắt lại, ” Thật vậy chăng? Các ngươi đã điều tra qua chưa ? Trước đó không phải hắn đáng rất tốt sao , sao đột nhiên lại như vậy ?”
“Đã điều tra qua rồi , Cao Đông Thành hiện tại quả thật đang ở bệnh viện, hắn bị bệnh ung thư dạ dày tái phát, lần này có lẽ lành ít dữ nhiều.”
Tứ Phương thở dài, “Vậy bọn họ nói thế nào? Chỉ cần Tái Văn trở về gặp hắn một lần phải không ? Có vấn đề gì khác hay không ?”
Vương thúc nói, “Không có, nói đúng ra là muốn gặp mặt một lần , nhưng gặp Tái Văn rồi nói cái gì, tình hình phát sinh như thế nào , chúng tôi cũng không biết.” Ông hỏi Tứ Phương, “Cậu có đồng ý không ? Nếu cậu lo lắng , vậy chúng ta gạt Tái Văn đi, hai người cứ ở đó một thời gian, chờ điều tra rõ chuyện Cao Đông Thành bên này, hai ngươi hãy quay về .”
Tứ Phương trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó hướng Vương thúc nói, “Tái Văn đã khôi phục trí nhớ , cô ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa Cao Đông Thành dù sao cũng có ân với cô ấy , nếu sau này cô ấy biết chúng ta dấu cô ấy, cô ấy tuy sẽ không nói gì, nhưng sẽ không thoải mái trong lòng , cho nên chuyện này sẽ theo ý cô ấy . Tôi bây giờ chỉ lo Cao Đông Thành có thể có động tác gì mờ ám , cho nên chú phải luôn theo dấu bọn họ , có thể gặp Tái Văn, nhưng tôi phải ở bên, không có chuyện để Tái Văn một mình gặp hắn “
Vương thúc nói, “Vạy tôi sẽ theo dấu họ , sau đó gửi điện trả lời cho cậu.”
***
Tái Văn ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh. Tứ Phương giúp cô rửa mặt lại giúp cô hâm đồ ăn.
Lúc ăn cơm Tứ Phương cùng Tái Văn nói, “Ăn xong , chúng ta trở về đi.”
Tái Văn rất kinh ngạc, “Trở về Vĩnh Châu sao? Nhanh như vậy?” Cô còn tưởng bọn họ còn ở đây một khoảng thời gian nữa.
Tứ Phương nhìn ánh mắt cô , “Có chuyện anh muốn nói cho em biết, Cao Đông Thành ngã bệnh .”
Tái Văn lơ đễnh, “Hắn hàng năm đều ngã bệnh, bệnh tiểu đường thôi, không có gì phải ngạc nhiên.”
“Không phải, lần này là bệnh khác, nghe nói là bệnh ung thư dạ dày tái phát, giải phẫu cùng phương pháp trị bệnh bằng hoá chất đã vô dụng .”
Tái Văn ngạc nhiên , “Tại sao có thể như vậy? Tái phát sao ? trước kia hắn đã từng bị bệnh đó rồi sao”
Tứ Phương gật đầu, ” Tư liệu Vương thúc điều tra được nói như vậy , năm năm trước Cao Đông Thành đã bị ung thư dạ dày, khi đó coi như được phát hiện đúng lúc, bác sĩ đã cắt một nữa dạ dày , sau đó thì khỏi hẳn , lần này là tái phát “
Tái Văn sững sờ , “Em không biết chuyện này, cũng không có người nói cho em biết, bình thường hắn uống thuốc hay tiêm thuốc cũng chỉ là để trị liệu bệnh tiểu đường , không nghĩ tới …lại đột nhiên như vậy.”
Tứ Phương vỗ vỗ lưng cô , “Hắn hiện tại muốn gặp em một lần , em có muốn gặp hắn không ?”
Tái Văn vẫn muốn gặp lại Cao Đông Thành một lần, sau khi quay về Vĩnh Châu ngày hôm sau cô mượn di động Tứ Phương gọi cho Cao Đông Thành ,nhưng lại không có ai nghe máy . Cô nghĩ chắc hắn đang giận cô .
Cho dù không phải hắn ngã bệnh, vốn dĩ cô đã muốn trở về gặp hắn , cô vẫn nên gặp hắn nói chuyện một lần , nói cho hắn, cô đã tìm được nhà , cô phải về nhà. Dù sao bọn họ đã từng đứng dưới một mái hiên sinh hoạt lâu như vậy.
Tái Văn cũng lo lắng đến lập trường của Tứ Phương, “Anh đồng ý chứ ?”
Tứ Phương sờ sờ đầu cô ”Chỉ là gặp nhau một lần, không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .”
Tái Văn nắm lấy bàn tay anh , không nói gì chỉ có thể cảm kích anh không thôi .
***
Chu Quân gõ cửa phòng bệnh “Cao tiên sinh, bọn họ đã đến .”
Bên trong phát ra một tiếng nói khàn khàn “Để cho An An vào đi.”
Chu Quân hướng Tứ Phương nói, “Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, mời ngài ở bên ngoài đợi một chút, Cao tiên sinh chỉ mời An An vào.”
Tứ Phương mặt không chút thay đổi, không thèm để ý đến lời Chu Quân.
Tái Văn cùng Tứ Phương nói, “Nếu không anh ở bên ngoài đợi một chút, em sẽ cố gắng nói nhanh .”
Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Đợi chút” Anh ấn Tái Văn ngồi xuống ghế hành lang, chính anh cùng Chu Quân vào phòng bệnh.
Cao Đông Thành nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười nhìn cửa vào , chờ nhìn thấy người ,nụ cười của hắn liền cứng lại, không phải An An, là Hạ Tứ Phương.
Tứ Phương không để ý đến Cao Đông Thành, anh vội đánh giá bốn phía phòng bệnh, đây là một phòng bệnh cao cấp, bài trí xa hoa, anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa, không phát hiện cái gì, anh tiếp tục đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ thủy tinh ra, nhìn ra bên ngoài dò xét, vẫn không có gì, anh vẫn lo lắng, lại kiểm tra tủ đầu giường cùng phòng vệ sinh, đều không có phát hiện dấu hiệu khả nghi gì.
Toàn bộ quá trình, Tứ Phương cùng Cao Đông Thành đều không có trao đổi.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, Tứ Phương giữ chặt Tái Văn nói, “Em vào đi,anh ở bên ngoài chờ em , cô gắng nhanh một chút, có chuyện thì kêu anh biết không?”
Tái Văn gật đầu, Chu Quân thở một hơi nhẹ nhõm, anh mở cửa phòng bệnh ra để Tái Văn đi vào.
Tái Văn vừa vào cửa, liền thấy Cao Đông Thành sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, Tái Văn nhất thời có chút hoảng hốt, ở trong ấn tượng của cô, Cao Đông Thành vẫn là người dũng mạnh , bây giờ lại suy yếu nằm ở trên giường bệnh như vậy, giống như người khác chỉ cần một cánh tay đều có thể muốn mạng của hắn, đây là Cao Đông Thành sao? Tái Văn nhất thời không dám đi qua.
Cao Đông Thành thong thả run run nâng tay lên “An An, đến đây ”
Tái Văn trong lòng hồi hộp một chút, vì Cao Đông Thành mà cảm thấy đau lòng , thời điểm khỏe mạnh hắn mạnh mẽ như vậy , nói một không có hai. Cô thoáng trấn định lại tâm trạng , nhìn chăm chú vào Cao Đông Thành , chậm rãi đi đến bên giường bệnh của hắn
Cao Đông Thành nhìn cô, hơi nở nụ cười, “Ngồi đi “
Bên cạnh có một chiếc ghế dựa, Tái Văn kéo tới ngồi cạnh bên giường.
“Trong khoảng thời gian này có khỏe không ?”
“Vâng , tốt lắm.” Tái Văn cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút không dám nhìn thẳng vào Cao Đông Thành.
Cao Đông Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Bọn họ nói cô đã khôi phục trí nhớ .”
“Chúng tôi đi đến nơi đã sống qua trước kia, nhìn rất nhiều thứ quen thuộc liền nhớ lại .”
Cao Đông Thành nhìn trần nhà, “Nơi sống trước kia ? … Ha ha, tôi có đôi khi cũng muốn quay về Mỹ, cô biết không tôi đã ở Mỹ nhiều năm, càng già lại càng nhớ đến nơi đó… Có người đã nói, nhớ lại nơi mình sống trước kia thì ý nghĩa là đã già đi…”
“Con người thì luôn nhớ lại nơi mình đã sống ” Tái Văn nói,cô lần đầu tiên thấy Cao Đông Thành bình thản kể lại chuyện của mình như vậy.
“Đúng vậy, lúc còn trẻ sẽ luôn có những thời khắc ngọt ngào như vậy , khi già đi lại thường lấy ra nhớ lại một lần.” Cao Đông Thành nói xong, giống như đang nhớ đến kỷ niệm ngọt ngào trước kia, thanh âm cũng trở nên ôn nhu.
Tái Văn cảm thấy không chỉ lúc còn trẻ, con người mỗi giai đoạn đều có khoảng khắc tốt đẹp, đáng giá để ta nhớ lại, tuổi trẻ khi tình yêu điên cuồng, trung niên sau khi kết hôn , khi người yêu yêu thương che chở,khi già đi con cháu đầy đàn, đó đều là những thứ đáng quý của đời người?
Cao Đông Thành nhìn Tái Văn trước mặt, khổ sở hỏi, “Có thể nắm tay của tôi được không ?”
Tái Văn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, tay hắn vô lực lại run run đưa đến bên giường, đưa gần đến tay cô, khát vọng cầm lấy bàn tay ấm áp nhỏ bé ấy .
“Không được sao?” Hắn hỏi, âm tiết cuối lộ ra sự uể oải cùng nghẹn ngào của hắn.
Tái Văn lắc đầu, vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo run run của hắn.
Hắn nhìn vào mắt Tái Văn, “Cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã rất vui, cô rất giống mối tình đầu của tôi, khi đó tôi mới đến Mỹ, bản chất kém cỏi lại khó sửa , tuy rằng rất yêu cô ấy, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phản bội cô ấy , lúc cô ấy mất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, vì uống thuốc phá thai chất lượng kém mà bị xuất huyết, chết ở trên giường trong phòng cho thuê của chúng tôi , máu khiến cho chiếc giường nhuộm đỏ , lúc cô ấy mất tôi đang ở quán bar uống rượu, cùng những người phụ nữ khác sống phóng đãng , ba ngày sau tôi mới quay lại cái phòng trọ kia , lúc đó mới phát hiện thi thể của cô ấy , mắt cô ấy mở rất to , làm thế nào cũng không khép lại …”
Nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống , hắn lại còn dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại chuyện cũ.
Tái Văn vùi đầu ở trong lòng bàn tay của hắn, nước mắt rơi xuống không ngừng , trên thế giới này, có lẽ chúng ta sẽ không thể hiểu được một số việc làm của người khác, nhưng thật ra , cuộc sống của mỗi người , đều có con đường riêng của họ .
Cao Đông Thành run run nâng mặt cô lên , “Đừng khóc , An An” hắn lau nước mắt cho cô , “Ha ha, có lẽ sau khi tôi chết, người duy nhất rơi lệ vì tôi , cũng chỉ có cô .”
Tái Văn hốc mắt đỏ hồng , “Anh cố gắng dưỡng bệnh, nhất định có thể khỏe lại.”
Cao Đông Thành thấp giọng nở nụ cười, ” Dạ dày đã bị cắt một lần , lần trước may mắn có thể qua khỏi, lần này diêm vương sẽ không bỏ qua cho tôi , bây giờ phương pháp điều trị đã không thể sử dụng, tôi chỉ có thể chờ chết, ha ha, cũng tốt, có lẽ sau khi chết đi có thể nhìn thấy mối tình đầu của tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt cô ấy xin lỗi, cô nói xem cô ấy có tha thứ cho tôi không ?”
Tái Văn khóc nói không ra lời, “Cô. . . Cô ấy nhất định sẽ tha thứ .”
Cao Đông Thành mỉm cười nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, “Hy vọng là như thế. Có đôi khi tôi cũng tò mò, trên thế giới làm sao có một loại biến chất như tôi chứ , ha ha, tôi cũng không biết vì sao tôi lại có thể sống như vậy , cô cũng chán ghét tôi đi .”
Tái Văn lắc đầu, “Không có “
Cao Đông Thành cầm tay cô , ” Trải qua một năm, có đôi khi tôi sẽ nhìn cô chê cười, khiến cô khổ sở , cô có thể tha thứ cho tôi không , trong công việc tôi đối với cô có nghiêm khắc, cô cũng tha thứ cho tôi chứ , tôi chỉ là muốn … rèn luyện cho cô mà thôi , cho dù tôi chết , cũng không ai có thể bắt nạt cô , tôi có một nơi kinh doanh lớn, muốn cô thay tôi bảo vệ nó .”
Tái Văn vội vàng xua tay, “Tôi không được, anh để cho người khác đi .”
Cao Đông Thành cười khổ, “Tôi có thể gọi ai tới chứ ? Vài người bà con xa thân thích mười mấy năm chỉ nhìn vào tiền của tôi , có thể cách xa thì cô gắng cách xa, tôi cũng không có con, đương nhiên, bên cạnh tôi còn một đám oanh oanh yến yến, nhưng tôi dám khẳng định, sau khi tôi chết mấy người kia không biết cười vui vẻ đến mức nào , rốt cục có thể rời khỏi tôi , cô nói đi, tôi còn có thể kêu ai?”
Tái Văn nghe hắn nói đến việc này, có thể thấy được hắn đối với cuộc sống của cô đã hiểu rõ , tuy rằng ở mặt ngoài hắn có cuộc sống phong lưu , nhưng nội tâm của hắn lại cực kỳ sang suốt .
Cao Đông Thành tiếp theo nói, “Tôi ở cái thế giới vạn ác này cũng trải qua vài chục năm , một cô gái rốt cuộc là người thế nào, tôi chả lẽ còn không rõ , như cô, tôi rất thích cô , chính là sự thiện lương và bao dung của cô . Tôi đem mọi thứ giao cho cô, ít nhất tôi sẽ không khó chịu. Cô trông coi nó , coi như cô báo đáp tôi đi.”
Tái Văn lấy tay che mặt mình, khổ sở, thương tâm, cảm khái, các loại cảm xúc đan xem vào vào, cô không biết nên nói cái gì.
Tứ Phương cầm lấy di động, là Vương thúc gọi tới , có chuyện gì sao?” Vương thúc có chuyện gì?”
Vương thúc ở bên kia ha ha cười vài tiếng, “Ở bên kia tốt không ?”
“Rất tốt , Tái Văn đã khôi phục trí nhớ , mọi thứ đều tốt.” Tứ Phương nói.
“Vậy sao , thật tốt quá, Tái Văn cuối cùng cũng nhớ lại .” Ông dừng một lát lại nói “Tứ Phương, có chuyện muốn nói với cậu, bên kia Cao Đông Thành đã xảy ra chuyện.”
Tứ Phương kinh ngạc, “Chuyện gì, hắn đến Vĩnh Châu sao ?” Có thể có chuyện gì chứ , không phải là Cao Đông Thành mang người đến Vĩnh Châu đòi gặp Tái Văn chứ?
“Không phải, hắn vẫn chưa tới Vĩnh Châu, mà là ngã bệnh, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, sáng nay trợ lý của hắn đến Vĩnh Châu , vốn là muốn gặp cậu, cậu lại không ở đây ,nên anh ta nói chuyện này cho tôi , là Cao Đông Thành muốn hắn gọi Tái Văn quay về gặp mặt một lần , đại khái là bệnh Cao Đông Thành rất nghiêm trọng, nghe nói thời gian của hắn không còn nhiều ?”
Tứ Phương nheo mắt lại, ” Thật vậy chăng? Các ngươi đã điều tra qua chưa ? Trước đó không phải hắn đáng rất tốt sao , sao đột nhiên lại như vậy ?”
“Đã điều tra qua rồi , Cao Đông Thành hiện tại quả thật đang ở bệnh viện, hắn bị bệnh ung thư dạ dày tái phát, lần này có lẽ lành ít dữ nhiều.”
Tứ Phương thở dài, “Vậy bọn họ nói thế nào? Chỉ cần Tái Văn trở về gặp hắn một lần phải không ? Có vấn đề gì khác hay không ?”
Vương thúc nói, “Không có, nói đúng ra là muốn gặp mặt một lần , nhưng gặp Tái Văn rồi nói cái gì, tình hình phát sinh như thế nào , chúng tôi cũng không biết.” Ông hỏi Tứ Phương, “Cậu có đồng ý không ? Nếu cậu lo lắng , vậy chúng ta gạt Tái Văn đi, hai người cứ ở đó một thời gian, chờ điều tra rõ chuyện Cao Đông Thành bên này, hai ngươi hãy quay về .”
Tứ Phương trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó hướng Vương thúc nói, “Tái Văn đã khôi phục trí nhớ , cô ấy biết nên làm thế nào. Hơn nữa Cao Đông Thành dù sao cũng có ân với cô ấy , nếu sau này cô ấy biết chúng ta dấu cô ấy, cô ấy tuy sẽ không nói gì, nhưng sẽ không thoải mái trong lòng , cho nên chuyện này sẽ theo ý cô ấy . Tôi bây giờ chỉ lo Cao Đông Thành có thể có động tác gì mờ ám , cho nên chú phải luôn theo dấu bọn họ , có thể gặp Tái Văn, nhưng tôi phải ở bên, không có chuyện để Tái Văn một mình gặp hắn “
Vương thúc nói, “Vạy tôi sẽ theo dấu họ , sau đó gửi điện trả lời cho cậu.”
***
Tái Văn ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh. Tứ Phương giúp cô rửa mặt lại giúp cô hâm đồ ăn.
Lúc ăn cơm Tứ Phương cùng Tái Văn nói, “Ăn xong , chúng ta trở về đi.”
Tái Văn rất kinh ngạc, “Trở về Vĩnh Châu sao? Nhanh như vậy?” Cô còn tưởng bọn họ còn ở đây một khoảng thời gian nữa.
Tứ Phương nhìn ánh mắt cô , “Có chuyện anh muốn nói cho em biết, Cao Đông Thành ngã bệnh .”
Tái Văn lơ đễnh, “Hắn hàng năm đều ngã bệnh, bệnh tiểu đường thôi, không có gì phải ngạc nhiên.”
“Không phải, lần này là bệnh khác, nghe nói là bệnh ung thư dạ dày tái phát, giải phẫu cùng phương pháp trị bệnh bằng hoá chất đã vô dụng .”
Tái Văn ngạc nhiên , “Tại sao có thể như vậy? Tái phát sao ? trước kia hắn đã từng bị bệnh đó rồi sao”
Tứ Phương gật đầu, ” Tư liệu Vương thúc điều tra được nói như vậy , năm năm trước Cao Đông Thành đã bị ung thư dạ dày, khi đó coi như được phát hiện đúng lúc, bác sĩ đã cắt một nữa dạ dày , sau đó thì khỏi hẳn , lần này là tái phát “
Tái Văn sững sờ , “Em không biết chuyện này, cũng không có người nói cho em biết, bình thường hắn uống thuốc hay tiêm thuốc cũng chỉ là để trị liệu bệnh tiểu đường , không nghĩ tới …lại đột nhiên như vậy.”
Tứ Phương vỗ vỗ lưng cô , “Hắn hiện tại muốn gặp em một lần , em có muốn gặp hắn không ?”
Tái Văn vẫn muốn gặp lại Cao Đông Thành một lần, sau khi quay về Vĩnh Châu ngày hôm sau cô mượn di động Tứ Phương gọi cho Cao Đông Thành ,nhưng lại không có ai nghe máy . Cô nghĩ chắc hắn đang giận cô .
Cho dù không phải hắn ngã bệnh, vốn dĩ cô đã muốn trở về gặp hắn , cô vẫn nên gặp hắn nói chuyện một lần , nói cho hắn, cô đã tìm được nhà , cô phải về nhà. Dù sao bọn họ đã từng đứng dưới một mái hiên sinh hoạt lâu như vậy.
Tái Văn cũng lo lắng đến lập trường của Tứ Phương, “Anh đồng ý chứ ?”
Tứ Phương sờ sờ đầu cô ”Chỉ là gặp nhau một lần, không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .”
Tái Văn nắm lấy bàn tay anh , không nói gì chỉ có thể cảm kích anh không thôi .
***
Chu Quân gõ cửa phòng bệnh “Cao tiên sinh, bọn họ đã đến .”
Bên trong phát ra một tiếng nói khàn khàn “Để cho An An vào đi.”
Chu Quân hướng Tứ Phương nói, “Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, mời ngài ở bên ngoài đợi một chút, Cao tiên sinh chỉ mời An An vào.”
Tứ Phương mặt không chút thay đổi, không thèm để ý đến lời Chu Quân.
Tái Văn cùng Tứ Phương nói, “Nếu không anh ở bên ngoài đợi một chút, em sẽ cố gắng nói nhanh .”
Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Đợi chút” Anh ấn Tái Văn ngồi xuống ghế hành lang, chính anh cùng Chu Quân vào phòng bệnh.
Cao Đông Thành nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười nhìn cửa vào , chờ nhìn thấy người ,nụ cười của hắn liền cứng lại, không phải An An, là Hạ Tứ Phương.
Tứ Phương không để ý đến Cao Đông Thành, anh vội đánh giá bốn phía phòng bệnh, đây là một phòng bệnh cao cấp, bài trí xa hoa, anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa, không phát hiện cái gì, anh tiếp tục đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ thủy tinh ra, nhìn ra bên ngoài dò xét, vẫn không có gì, anh vẫn lo lắng, lại kiểm tra tủ đầu giường cùng phòng vệ sinh, đều không có phát hiện dấu hiệu khả nghi gì.
Toàn bộ quá trình, Tứ Phương cùng Cao Đông Thành đều không có trao đổi.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, Tứ Phương giữ chặt Tái Văn nói, “Em vào đi,anh ở bên ngoài chờ em , cô gắng nhanh một chút, có chuyện thì kêu anh biết không?”
Tái Văn gật đầu, Chu Quân thở một hơi nhẹ nhõm, anh mở cửa phòng bệnh ra để Tái Văn đi vào.
Tái Văn vừa vào cửa, liền thấy Cao Đông Thành sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, Tái Văn nhất thời có chút hoảng hốt, ở trong ấn tượng của cô, Cao Đông Thành vẫn là người dũng mạnh , bây giờ lại suy yếu nằm ở trên giường bệnh như vậy, giống như người khác chỉ cần một cánh tay đều có thể muốn mạng của hắn, đây là Cao Đông Thành sao? Tái Văn nhất thời không dám đi qua.
Cao Đông Thành thong thả run run nâng tay lên “An An, đến đây ”
Tái Văn trong lòng hồi hộp một chút, vì Cao Đông Thành mà cảm thấy đau lòng , thời điểm khỏe mạnh hắn mạnh mẽ như vậy , nói một không có hai. Cô thoáng trấn định lại tâm trạng , nhìn chăm chú vào Cao Đông Thành , chậm rãi đi đến bên giường bệnh của hắn
Cao Đông Thành nhìn cô, hơi nở nụ cười, “Ngồi đi “
Bên cạnh có một chiếc ghế dựa, Tái Văn kéo tới ngồi cạnh bên giường.
“Trong khoảng thời gian này có khỏe không ?”
“Vâng , tốt lắm.” Tái Văn cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút không dám nhìn thẳng vào Cao Đông Thành.
Cao Đông Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Bọn họ nói cô đã khôi phục trí nhớ .”
“Chúng tôi đi đến nơi đã sống qua trước kia, nhìn rất nhiều thứ quen thuộc liền nhớ lại .”
Cao Đông Thành nhìn trần nhà, “Nơi sống trước kia ? … Ha ha, tôi có đôi khi cũng muốn quay về Mỹ, cô biết không tôi đã ở Mỹ nhiều năm, càng già lại càng nhớ đến nơi đó… Có người đã nói, nhớ lại nơi mình sống trước kia thì ý nghĩa là đã già đi…”
“Con người thì luôn nhớ lại nơi mình đã sống ” Tái Văn nói,cô lần đầu tiên thấy Cao Đông Thành bình thản kể lại chuyện của mình như vậy.
“Đúng vậy, lúc còn trẻ sẽ luôn có những thời khắc ngọt ngào như vậy , khi già đi lại thường lấy ra nhớ lại một lần.” Cao Đông Thành nói xong, giống như đang nhớ đến kỷ niệm ngọt ngào trước kia, thanh âm cũng trở nên ôn nhu.
Tái Văn cảm thấy không chỉ lúc còn trẻ, con người mỗi giai đoạn đều có khoảng khắc tốt đẹp, đáng giá để ta nhớ lại, tuổi trẻ khi tình yêu điên cuồng, trung niên sau khi kết hôn , khi người yêu yêu thương che chở,khi già đi con cháu đầy đàn, đó đều là những thứ đáng quý của đời người?
Cao Đông Thành nhìn Tái Văn trước mặt, khổ sở hỏi, “Có thể nắm tay của tôi được không ?”
Tái Văn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, tay hắn vô lực lại run run đưa đến bên giường, đưa gần đến tay cô, khát vọng cầm lấy bàn tay ấm áp nhỏ bé ấy .
“Không được sao?” Hắn hỏi, âm tiết cuối lộ ra sự uể oải cùng nghẹn ngào của hắn.
Tái Văn lắc đầu, vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo run run của hắn.
Hắn nhìn vào mắt Tái Văn, “Cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã rất vui, cô rất giống mối tình đầu của tôi, khi đó tôi mới đến Mỹ, bản chất kém cỏi lại khó sửa , tuy rằng rất yêu cô ấy, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phản bội cô ấy , lúc cô ấy mất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, vì uống thuốc phá thai chất lượng kém mà bị xuất huyết, chết ở trên giường trong phòng cho thuê của chúng tôi , máu khiến cho chiếc giường nhuộm đỏ , lúc cô ấy mất tôi đang ở quán bar uống rượu, cùng những người phụ nữ khác sống phóng đãng , ba ngày sau tôi mới quay lại cái phòng trọ kia , lúc đó mới phát hiện thi thể của cô ấy , mắt cô ấy mở rất to , làm thế nào cũng không khép lại …”
Nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống , hắn lại còn dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại chuyện cũ.
Tái Văn vùi đầu ở trong lòng bàn tay của hắn, nước mắt rơi xuống không ngừng , trên thế giới này, có lẽ chúng ta sẽ không thể hiểu được một số việc làm của người khác, nhưng thật ra , cuộc sống của mỗi người , đều có con đường riêng của họ .
Cao Đông Thành run run nâng mặt cô lên , “Đừng khóc , An An” hắn lau nước mắt cho cô , “Ha ha, có lẽ sau khi tôi chết, người duy nhất rơi lệ vì tôi , cũng chỉ có cô .”
Tái Văn hốc mắt đỏ hồng , “Anh cố gắng dưỡng bệnh, nhất định có thể khỏe lại.”
Cao Đông Thành thấp giọng nở nụ cười, ” Dạ dày đã bị cắt một lần , lần trước may mắn có thể qua khỏi, lần này diêm vương sẽ không bỏ qua cho tôi , bây giờ phương pháp điều trị đã không thể sử dụng, tôi chỉ có thể chờ chết, ha ha, cũng tốt, có lẽ sau khi chết đi có thể nhìn thấy mối tình đầu của tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt cô ấy xin lỗi, cô nói xem cô ấy có tha thứ cho tôi không ?”
Tái Văn khóc nói không ra lời, “Cô. . . Cô ấy nhất định sẽ tha thứ .”
Cao Đông Thành mỉm cười nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, “Hy vọng là như thế. Có đôi khi tôi cũng tò mò, trên thế giới làm sao có một loại biến chất như tôi chứ , ha ha, tôi cũng không biết vì sao tôi lại có thể sống như vậy , cô cũng chán ghét tôi đi .”
Tái Văn lắc đầu, “Không có “
Cao Đông Thành cầm tay cô , ” Trải qua một năm, có đôi khi tôi sẽ nhìn cô chê cười, khiến cô khổ sở , cô có thể tha thứ cho tôi không , trong công việc tôi đối với cô có nghiêm khắc, cô cũng tha thứ cho tôi chứ , tôi chỉ là muốn … rèn luyện cho cô mà thôi , cho dù tôi chết , cũng không ai có thể bắt nạt cô , tôi có một nơi kinh doanh lớn, muốn cô thay tôi bảo vệ nó .”
Tái Văn vội vàng xua tay, “Tôi không được, anh để cho người khác đi .”
Cao Đông Thành cười khổ, “Tôi có thể gọi ai tới chứ ? Vài người bà con xa thân thích mười mấy năm chỉ nhìn vào tiền của tôi , có thể cách xa thì cô gắng cách xa, tôi cũng không có con, đương nhiên, bên cạnh tôi còn một đám oanh oanh yến yến, nhưng tôi dám khẳng định, sau khi tôi chết mấy người kia không biết cười vui vẻ đến mức nào , rốt cục có thể rời khỏi tôi , cô nói đi, tôi còn có thể kêu ai?”
Tái Văn nghe hắn nói đến việc này, có thể thấy được hắn đối với cuộc sống của cô đã hiểu rõ , tuy rằng ở mặt ngoài hắn có cuộc sống phong lưu , nhưng nội tâm của hắn lại cực kỳ sang suốt .
Cao Đông Thành tiếp theo nói, “Tôi ở cái thế giới vạn ác này cũng trải qua vài chục năm , một cô gái rốt cuộc là người thế nào, tôi chả lẽ còn không rõ , như cô, tôi rất thích cô , chính là sự thiện lương và bao dung của cô . Tôi đem mọi thứ giao cho cô, ít nhất tôi sẽ không khó chịu. Cô trông coi nó , coi như cô báo đáp tôi đi.”
Tái Văn lấy tay che mặt mình, khổ sở, thương tâm, cảm khái, các loại cảm xúc đan xem vào vào, cô không biết nên nói cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook