Năm Mươi Thước Thâm Lam
-
Chương 69
Tứ Phương lo lắng cho Tái Văn ,trên mặt cô có rất nhiều vết máu, không biết đã bị thương ở chỗ nào ? Có nghiêm trọng hay không? Anh ôm lấy Tái Văn, đi thẳng vào phòng tắm.
Tái Văn rửa tay, Tứ Phương giặt khăn mặt cho ướt, một chút một chút lau vết máu trên mặt cô.
“Làm sao lại chảy máu thế này” Tứ Phương xích lại gần Tái Văn hỏi, vết máu đã gần lau sạch rồi mà anh không nhìn thấy miệng vết thương ở đâu.
“Không biết” Tái Văn thấp giọng nói.
Tứ Phương cầm khăn mặt tiếp tục cẩn thận lau nốt vết máu trên trán cô, lúc lau hết, anh mới phát hiện, trên trán có một vết thương bị nứt ra .
Tứ Phương lấy cồn bôi lên miệng vết thương, Tái Văn thít chặt tay anh “Đau…” Cô cau mày.
Tứ Phương sinh hờn dỗi, ngữ khí cũng không tốt ”Một ngày nào đó em tính chọc anh giận mà chết phải không .”
Tái Văn biết Tứ Phương vì sao tức giận , chiếp chiếp cũng không dám cãi lại.
Tứ Phương càng nghĩ càng tức giận , “Về sau em còn dám gây tổn thương cho bản thân như vậy nữa , anh liền…” Rốt cuộc muốn thế nào, anh cũng nói không nên lời, tiếp theo anh lại hung tợn bồi thêm một câu, “Em có nghe hay không?”
Tái Văn quyệt miệng nhỏ giọng nói, “Nghe được “
Tứ Phương càng giận ”Em còn ủy khuất à ?”
Tái Văn muốn khóc , thanh âm thấp giống như con mèo nhỏ, “Không ủy khuất “
Tứ Phương nhìn cô, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ đưa tay gạt nước mắt cho cô , “Về sau không được như vậy biết không?”
Tái Văn hít hít cái mũi, “Ừ “
Tứ Phương vội cho cô một nụ hôn, sau đó ôm lấy cô ”Chúng ta hiện tại đi bệnh viện, cần kiểm tra một chút” ngoại thương không nặng, nhưng mà Tứ Phương lo lắng cô sẽ bị chấn động não, vẫn nên kiểm tra một chút mới có thể yên tâm.
“Em không sao mà ” Tái Văn nói, cái trán chỉ hơi đau thôi , không cần đi bệnh viện .
Tứ Phương trừng cô một cái “Không có hỏi ý kiến của em .”
Tái Văn cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Tứ Phương ôm cô vào phòng ngủ, để cô ngồi ở bên giường, anh đi tới mở tủ quần áo tìm quần áo. Tứ Phương mặc quần áo cho mình xong , lại đi tới đè Tái Văn, bắt cô không được nhúc nhích, anh giúp cô cởi đồ ngủ, giúp cô mặc nội y, lại giúp cô mặc váy.
“Đi lên” Tứ Phương ngồi xổm trước mặt Tái Văn.
Tái Văn nghe lời leo lên lưng anh , Tứ Phương cõng cô, cầm theo ví tiền cùng cái chìa khóa trên bàn, mang cô đến bệnh viện
Xe taxi trong thị trấn nhỏ này rất ít, hơn nữa tiểu khu bọn họ ở cũng có vẻ hẻo lánh, không tìm thấy xe taxi, Tứ Phương không nghĩ ngợi gì , anh cõng Tái Văn đi dọc theo quốc lộ, hy vọng có thể nhanh đến thị trấn gần nhất .
“Để em tự đi ” Tái Văn nói, cô có thể đi, Tứ Phương không cần cõng cô mệt như vậy .
“Đừng nhúc nhích” Tứ Phương ôm sát cô , tiếp tục cõng cô đi về phía trước .
Tái Văn không kiên trì nữa, cô dựa vào lưng Tứ Phương , đánh giá bốn phía. Con đường này cô rất quen thuộc , bởi vì cô không quên được cái đêm mà Tứ Phương mất tích, cô đã chạy như điên trên quốc lộ tối đen này . Cái loại cảm giác bối rối tuyệt vọng ấy , hiện tại nhớ tới đến liền khó chịu.
Mặt cô dán vào cổ Tứ Phương, thật ấm áp a, Tái Văn rất muốn khóc.
” Hơn một năm nay anh đều tìm em sao?” Tái Văn nhẹ giọng hỏi Tứ Phương.
Tứ Phương giật mình, “Ừ, vẫn luôn tìm em .”
“Thực xin lỗi” thực xin lỗi tình yêu , em không thể ở bên cạnh anh sớm hơn .
Tứ Phương trấn an cô “Đừng để ý , em mất trí nhớ mà , anh biết chỉ cần em nhớ lại , em nhất định lập tức trở về nhà đúng không?”
Tái Văn ở trên lưng anh dùng sức gật gật đầu, “Đúng ” nếu cô còn trí nhớ, cô sẽ lập tức trở lại bên cạnh Tứ Phương, làm sao có thể để anh khổ sở tìm kiếm cô hơn một năm cơ chứ .
Cô đưa tay muốn sờ phần chân trái của anh , lại chỉ có thể đụng đến đùi trái “Lúc ấy bệnh nghiêm trọng như vậy, có phải thật lâu mới khỏi hay không? Chân anh có vẻ tốt hơn lúc trước rồi .”
“Cha ở Mỹ tìm được một bác sĩ tốt , chân lại phẫu thật lần nữa , khôi phục tốt hơn so với trước kia ” Hiện tại chân trái đã rất tốt, đi đường không còn là vấn đề nữa.
Tứ Phương chân khôi phục tốt như vậy, Tái Văn rất vui . Bây giờ cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh .
“Vì sao mọi người đều ở Vĩnh Châu? Ba ba không phải xuất ngoại rồi sao?” Quan trọng nhất ở Vĩnh Châu có an toàn không ? Kẻ thù trước kia không phải luôn muốn làm hại Tứ Phương sao? Hiện tại là làm sao vậy?
“Hiện tại Vĩnh Châu rất an toàn, người kia đã ngồi tù ” Tứ Phương tránh nặng tìm nhẹ nói, anh nói rất cẩn thận, cố gắng không làm cô sợ .
“Thật tốt quá” Tái Văn nói.
Cô có chút do dự hỏi, “Anh của em còn ở Vĩnh Châu sao?” Cô nhớ rõ ở Đông hải đã gặp qua Tái Vũ một lần, sau đó lại không thấy nữa . Tuy rằng một năm trước xích mích nhiều như vậy , nhưng hiện tại đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, rất nhiều oán hận đã muốn buông xuống.
“Hắn xuất ngoại rồi , đến Mỹ , ở bên kia buôn bán.” Khi ở Đông hải ,Tứ Phương cùng Tái Vũ đạt thành hiệp định, Tứ Phương đáp ứng sẽ thả hắn, nhưng yêu cầu hắn phải xuất ngoại, không được ở Vĩnh Châu nữa , Tứ Phương hứa hẹn sẽ cung cấp một số tiền lớn, để Tái Vũ ở Mỹ có một cuộc sống an nhàn . Tái Vũ sau khi đáp ứng hắn đã nhanh chóng đưa mẹ hắn qua Mỹ. Ở Vĩnh Châu coi như đã không còn gì đáng lo ngại nữa .
“Hắn vì sao đi Mỹ vậy ?” Tái Văn kinh ngạc hỏi, hắn không phải đang làm cảnh sát rất tốt sao ?
“Công việc của hắn xuất hiện vấn đề rất lớn, cho nên phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác , vừa vặn bên Mỹ lại có cơ hội, hắn liền qua đó .” Tứ Phương giải thích đơn giản, anh chán ghét Tái Vũ, hy vọng hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.
“Hắn sẽ trở về chứ ?” Tái Văn lại hỏi.
“Hẳn là không thể nào, hắn sẽ ở bên kia thành gia lập nghiệp .” Tứ Phương nói.
“Như vậy cũng tốt” Tái Văn trước kia tuy rằng oán hận hắn, hiện tại cũng dần dần buông xuống, cũng hy vọng hắn tìm được tình yêu của mình , sống cuộc sống hạnh phúc.
“Ừ” vấn đề này , Tứ Phương không muốn nhiều lời.
Đến bệnh viện, bác sĩ được Tứ Phương để Tái Văn làm kiểm tra.
“Cô ấy không có việc gì, chính là bị thương ngoài da mà thôi” Bác sĩ cùng Tứ Phương nói.
“Làm sao có thể không có việc gì?” Tứ Phương không tin.
Tái Văn giật nhẹ áo Tứ Phương, “Em thật sự không có việc gì, chúng ta trở về đi “
Tứ Phương còn đang cùng bác sĩ tranh luận, “Ông thật sự cẩn thận kiểm tra rồi chứ ? Làm sao có thể không có việc gì?” Tái Văn chảy máu nhiề như vậy , làm sao có thể không có việc gì?
Ông bác sĩ cũng bất đắc dĩ trả lời , “Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”
Tứ Phương vẫn là không tin, anh ôm Tái Văn ra ngoài , “Chúng ta đi bệnh viện thành phố xem thế nào .”
Bệnh viện trên thị trấn dù sao cũng nhỏ, điều kiện chữa bệnh cũng lạc hậu, Tứ Phương quyết định mang Tái Văn đến bệnh viện thành phố xem sao , dù sao bệnh viện thành phố vẫn đầy đủ điều kiện hơn , anh sẽ yên tâm hơn
Tứ Phương cõng Tái Văn ra bệnh viện, trời đã rạng . Anh tìm một chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viên thành phố .
Đến bệnh viện, Tái Văn lại bắt đầu một loạt các kiểm tra khác , lần này hạng mục kiểm tra có vẻ nhiều, cũng cẩn thận hơn .
”Có dấu hiệu chấn động não rất nhỏ.” Bác sĩ cùng Tứ Phương nói.
Tứ Phương vội vàng hỏi, “Nghiêm trọng không ? Có xảy ra chuyện gì không ?”
Bác sĩ cười cười, “Đừng lo lắng, chỉ là chấn động não rất nhỏ không có gì nghiêm trọng cả , cần chú ý nghỉ ngơi, qua hai ngày thì tốt rồi.”
Tái Văn nghe xong bác sĩ chẩn đoán, càng thêm thoải mái, nghĩ rằng: xem ra không có việc gì đi, cô đúng là không sao mà .
Tứ Phương không đếm xỉa tới biểu tình sung sướng của cô , anh tiếp tục hỏi bác sĩ, “Cần nằm viện không ?”
Bác sĩ nói, “Không cần, bất quá nếu các ngươi lo lắng, có thể ở bệnh viện hai ngày “
Tứ Phương giữ chặt tay Tái Văn, “Chúng tôi muốn nằm viện.”
Tái Văn rửa tay, Tứ Phương giặt khăn mặt cho ướt, một chút một chút lau vết máu trên mặt cô.
“Làm sao lại chảy máu thế này” Tứ Phương xích lại gần Tái Văn hỏi, vết máu đã gần lau sạch rồi mà anh không nhìn thấy miệng vết thương ở đâu.
“Không biết” Tái Văn thấp giọng nói.
Tứ Phương cầm khăn mặt tiếp tục cẩn thận lau nốt vết máu trên trán cô, lúc lau hết, anh mới phát hiện, trên trán có một vết thương bị nứt ra .
Tứ Phương lấy cồn bôi lên miệng vết thương, Tái Văn thít chặt tay anh “Đau…” Cô cau mày.
Tứ Phương sinh hờn dỗi, ngữ khí cũng không tốt ”Một ngày nào đó em tính chọc anh giận mà chết phải không .”
Tái Văn biết Tứ Phương vì sao tức giận , chiếp chiếp cũng không dám cãi lại.
Tứ Phương càng nghĩ càng tức giận , “Về sau em còn dám gây tổn thương cho bản thân như vậy nữa , anh liền…” Rốt cuộc muốn thế nào, anh cũng nói không nên lời, tiếp theo anh lại hung tợn bồi thêm một câu, “Em có nghe hay không?”
Tái Văn quyệt miệng nhỏ giọng nói, “Nghe được “
Tứ Phương càng giận ”Em còn ủy khuất à ?”
Tái Văn muốn khóc , thanh âm thấp giống như con mèo nhỏ, “Không ủy khuất “
Tứ Phương nhìn cô, hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ đưa tay gạt nước mắt cho cô , “Về sau không được như vậy biết không?”
Tái Văn hít hít cái mũi, “Ừ “
Tứ Phương vội cho cô một nụ hôn, sau đó ôm lấy cô ”Chúng ta hiện tại đi bệnh viện, cần kiểm tra một chút” ngoại thương không nặng, nhưng mà Tứ Phương lo lắng cô sẽ bị chấn động não, vẫn nên kiểm tra một chút mới có thể yên tâm.
“Em không sao mà ” Tái Văn nói, cái trán chỉ hơi đau thôi , không cần đi bệnh viện .
Tứ Phương trừng cô một cái “Không có hỏi ý kiến của em .”
Tái Văn cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Tứ Phương ôm cô vào phòng ngủ, để cô ngồi ở bên giường, anh đi tới mở tủ quần áo tìm quần áo. Tứ Phương mặc quần áo cho mình xong , lại đi tới đè Tái Văn, bắt cô không được nhúc nhích, anh giúp cô cởi đồ ngủ, giúp cô mặc nội y, lại giúp cô mặc váy.
“Đi lên” Tứ Phương ngồi xổm trước mặt Tái Văn.
Tái Văn nghe lời leo lên lưng anh , Tứ Phương cõng cô, cầm theo ví tiền cùng cái chìa khóa trên bàn, mang cô đến bệnh viện
Xe taxi trong thị trấn nhỏ này rất ít, hơn nữa tiểu khu bọn họ ở cũng có vẻ hẻo lánh, không tìm thấy xe taxi, Tứ Phương không nghĩ ngợi gì , anh cõng Tái Văn đi dọc theo quốc lộ, hy vọng có thể nhanh đến thị trấn gần nhất .
“Để em tự đi ” Tái Văn nói, cô có thể đi, Tứ Phương không cần cõng cô mệt như vậy .
“Đừng nhúc nhích” Tứ Phương ôm sát cô , tiếp tục cõng cô đi về phía trước .
Tái Văn không kiên trì nữa, cô dựa vào lưng Tứ Phương , đánh giá bốn phía. Con đường này cô rất quen thuộc , bởi vì cô không quên được cái đêm mà Tứ Phương mất tích, cô đã chạy như điên trên quốc lộ tối đen này . Cái loại cảm giác bối rối tuyệt vọng ấy , hiện tại nhớ tới đến liền khó chịu.
Mặt cô dán vào cổ Tứ Phương, thật ấm áp a, Tái Văn rất muốn khóc.
” Hơn một năm nay anh đều tìm em sao?” Tái Văn nhẹ giọng hỏi Tứ Phương.
Tứ Phương giật mình, “Ừ, vẫn luôn tìm em .”
“Thực xin lỗi” thực xin lỗi tình yêu , em không thể ở bên cạnh anh sớm hơn .
Tứ Phương trấn an cô “Đừng để ý , em mất trí nhớ mà , anh biết chỉ cần em nhớ lại , em nhất định lập tức trở về nhà đúng không?”
Tái Văn ở trên lưng anh dùng sức gật gật đầu, “Đúng ” nếu cô còn trí nhớ, cô sẽ lập tức trở lại bên cạnh Tứ Phương, làm sao có thể để anh khổ sở tìm kiếm cô hơn một năm cơ chứ .
Cô đưa tay muốn sờ phần chân trái của anh , lại chỉ có thể đụng đến đùi trái “Lúc ấy bệnh nghiêm trọng như vậy, có phải thật lâu mới khỏi hay không? Chân anh có vẻ tốt hơn lúc trước rồi .”
“Cha ở Mỹ tìm được một bác sĩ tốt , chân lại phẫu thật lần nữa , khôi phục tốt hơn so với trước kia ” Hiện tại chân trái đã rất tốt, đi đường không còn là vấn đề nữa.
Tứ Phương chân khôi phục tốt như vậy, Tái Văn rất vui . Bây giờ cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh .
“Vì sao mọi người đều ở Vĩnh Châu? Ba ba không phải xuất ngoại rồi sao?” Quan trọng nhất ở Vĩnh Châu có an toàn không ? Kẻ thù trước kia không phải luôn muốn làm hại Tứ Phương sao? Hiện tại là làm sao vậy?
“Hiện tại Vĩnh Châu rất an toàn, người kia đã ngồi tù ” Tứ Phương tránh nặng tìm nhẹ nói, anh nói rất cẩn thận, cố gắng không làm cô sợ .
“Thật tốt quá” Tái Văn nói.
Cô có chút do dự hỏi, “Anh của em còn ở Vĩnh Châu sao?” Cô nhớ rõ ở Đông hải đã gặp qua Tái Vũ một lần, sau đó lại không thấy nữa . Tuy rằng một năm trước xích mích nhiều như vậy , nhưng hiện tại đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, rất nhiều oán hận đã muốn buông xuống.
“Hắn xuất ngoại rồi , đến Mỹ , ở bên kia buôn bán.” Khi ở Đông hải ,Tứ Phương cùng Tái Vũ đạt thành hiệp định, Tứ Phương đáp ứng sẽ thả hắn, nhưng yêu cầu hắn phải xuất ngoại, không được ở Vĩnh Châu nữa , Tứ Phương hứa hẹn sẽ cung cấp một số tiền lớn, để Tái Vũ ở Mỹ có một cuộc sống an nhàn . Tái Vũ sau khi đáp ứng hắn đã nhanh chóng đưa mẹ hắn qua Mỹ. Ở Vĩnh Châu coi như đã không còn gì đáng lo ngại nữa .
“Hắn vì sao đi Mỹ vậy ?” Tái Văn kinh ngạc hỏi, hắn không phải đang làm cảnh sát rất tốt sao ?
“Công việc của hắn xuất hiện vấn đề rất lớn, cho nên phải tạm thời rời khỏi cương vị công tác , vừa vặn bên Mỹ lại có cơ hội, hắn liền qua đó .” Tứ Phương giải thích đơn giản, anh chán ghét Tái Vũ, hy vọng hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.
“Hắn sẽ trở về chứ ?” Tái Văn lại hỏi.
“Hẳn là không thể nào, hắn sẽ ở bên kia thành gia lập nghiệp .” Tứ Phương nói.
“Như vậy cũng tốt” Tái Văn trước kia tuy rằng oán hận hắn, hiện tại cũng dần dần buông xuống, cũng hy vọng hắn tìm được tình yêu của mình , sống cuộc sống hạnh phúc.
“Ừ” vấn đề này , Tứ Phương không muốn nhiều lời.
Đến bệnh viện, bác sĩ được Tứ Phương để Tái Văn làm kiểm tra.
“Cô ấy không có việc gì, chính là bị thương ngoài da mà thôi” Bác sĩ cùng Tứ Phương nói.
“Làm sao có thể không có việc gì?” Tứ Phương không tin.
Tái Văn giật nhẹ áo Tứ Phương, “Em thật sự không có việc gì, chúng ta trở về đi “
Tứ Phương còn đang cùng bác sĩ tranh luận, “Ông thật sự cẩn thận kiểm tra rồi chứ ? Làm sao có thể không có việc gì?” Tái Văn chảy máu nhiề như vậy , làm sao có thể không có việc gì?
Ông bác sĩ cũng bất đắc dĩ trả lời , “Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.”
Tứ Phương vẫn là không tin, anh ôm Tái Văn ra ngoài , “Chúng ta đi bệnh viện thành phố xem thế nào .”
Bệnh viện trên thị trấn dù sao cũng nhỏ, điều kiện chữa bệnh cũng lạc hậu, Tứ Phương quyết định mang Tái Văn đến bệnh viện thành phố xem sao , dù sao bệnh viện thành phố vẫn đầy đủ điều kiện hơn , anh sẽ yên tâm hơn
Tứ Phương cõng Tái Văn ra bệnh viện, trời đã rạng . Anh tìm một chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viên thành phố .
Đến bệnh viện, Tái Văn lại bắt đầu một loạt các kiểm tra khác , lần này hạng mục kiểm tra có vẻ nhiều, cũng cẩn thận hơn .
”Có dấu hiệu chấn động não rất nhỏ.” Bác sĩ cùng Tứ Phương nói.
Tứ Phương vội vàng hỏi, “Nghiêm trọng không ? Có xảy ra chuyện gì không ?”
Bác sĩ cười cười, “Đừng lo lắng, chỉ là chấn động não rất nhỏ không có gì nghiêm trọng cả , cần chú ý nghỉ ngơi, qua hai ngày thì tốt rồi.”
Tái Văn nghe xong bác sĩ chẩn đoán, càng thêm thoải mái, nghĩ rằng: xem ra không có việc gì đi, cô đúng là không sao mà .
Tứ Phương không đếm xỉa tới biểu tình sung sướng của cô , anh tiếp tục hỏi bác sĩ, “Cần nằm viện không ?”
Bác sĩ nói, “Không cần, bất quá nếu các ngươi lo lắng, có thể ở bệnh viện hai ngày “
Tứ Phương giữ chặt tay Tái Văn, “Chúng tôi muốn nằm viện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook