Nấm Lùn Nghịch Ngợm
-
Chương 16: Chương 16: Một Ngày Làm Osin
-CHẾT CON RỒI…TRỜI ƠI…….-Tiếng ‘nói’ của một cô gái vang lên hòa cùng âm thanh náo nhiệt trên đường phố Hà Nội…..Thân hình mảnh mai khoác trên mình bộ đồ năng động, cá tính nó gắng sức thúc ‘con ngựa sắt’ của mình đến địa chỉ nhà hắn-TÊN CHẾT BẦM…Lại địa chỉ…Vâng….địa chỉ….lại phải tìm đường…...mà mù phương hướng tìm làm thế nào được……??? Thực ra nó cũng định chiều nay đi sớm để trừ hao thời gian tìm nhà hắn…..đặt cả báo thức cơ….mà không hiểu sao lúc nó tỉnh dậy, thì thấy chiếc đồng hồ hình cây nấm đã nằm yên dưới sàn nhà….không còn là hình cây nấm dễ thương nữa…..Vâng..sự tình là thế đấy không nhờ có ba nó, chắc giờ nó vẫn đang nằm mơ được chu du bên Hàn Quốc và được gặp anh Lee Min Ho ‘đập choai’rồi….hazzi….Vậy là hiện nay nó đang vừa cầm tờ giấy địa chỉ nhàu nát vì bị nó vò, vưa mò mẫm cái căn biệt thự khủng của hắn……trong vô số cái biệt thự ở khu này….
-Coi nào….số nhà 102, biệt thự GR….nhà này số 68, sắp đến rồi, 69,70,…………101…102…102….a, đây rồi…..-Nó reo lên rồi nhìn căn biệt thự với ánh mắt mở to hết cỡ……nhà hắn…sao mà hoành tráng thế!!!....Hôm trước vào một lần nhưng vì bị bắt cóc nên muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt…..bây giờ gặp mặt lần thứ hai mới thấy hết được vẻ đẹp kiêu sa của căn biệt thự….Vườn bông hồng xanh được chăm sóc, cắt tỉa kĩ càng…..vườn cỏ nhân tạo như một tấm thảm khổng lồ….căn nhà được xây theo kiêu phương Tây, hiện đại mà tinh tế….màu cà phê sữa ngọt ngào mà kiêu sa….CHOÁNG, đó là từ mà nó có thể nói lúc này…..*Kính..koong..kính…koong…*Sau khi tỉnh lại, nó bấm chuông….Một người đàn ông chạy ra mở cửa…
-Xin chào tiểu thư,tôi là quản gia cho hỏi tiểu thư cần gặp ai ạ???-Người đàn ông kính cẩn….
-Cháu chào bác ạ, cho cháu gặp tên sao ch…à không cho cháu gặp Cao Phong ạ…..-Nó lễ phép thưa
-Thiếu gia vừa ra ngoài ạ….Cho tôi hỏi, tiểu thư có phải là Trương tiểu thư không ạ???
-Vâng là cháu đây, sao bác biết cháu ạ???-Nó thắc mắc…
-Dạ, vậy mời tiểu thư vào nhà, thiếu gia có dặn là khi nào tiểu thư đến thì mời tiểu thư vào nhà và vô căn phòng cuối hành lang trong đó sẽ có một tờ giấy của thiếu gia ạ……-Lời người quản gia làm tắt đi hi vọng của nó sau khi quản gia nói hắn đã ra ngoài nó sẽ được về nhà, đúng là tên ác ôn, có chết cũng không tha cho nó…..
Thế là mang khuôn mặt tiu nghỉu, nó cố lê bước vào bãi cỏ nhân tạo trồng trên sân nhà hắn, bước qua cái sân mà nó không muốn đi tiếp nữa, một phần vì sân quá rộng, phần còn lại vì nó muốn trốn cái danh osin chết tiệt ấy.
-Chị ơi, cho em hỏi căn phòng cuối hành lang tầng hai ở đâu vậy ạ???-Nó hỏi một cô người làm….
-Thưa tiểu thư, tiểu thư lên lầu và quẹo phải đi hết dãy hành lang là căn phòng cuối cùng ấy ạ….-Cô người làm lễ phép nói…
-Vâng, em cảm ơn chị.-Nói rồi nó bước đi theo sự chỉ dẫn của cô gái mới quen mà lòng không khỏi ganh tị với hắn, nó rất muốn tước đi trong đầu cái ý nghĩ hắn nhà giàu,đẹp trai, học giỏi,…….Nhưng sự thật không thể thay đổi được…..Ông trời thấy quá bất công……
Bước đi…..bước đi….lên cầu thang……quẹo phải…..đi hết dãy này sẽ tớ….i…i…ư??? Hết dãy này??? Trời ơi, thánh thần bốn phương hãy cho nó biết, kiếp trước nó đắc tội gì với hắn mà kiếp này hắn hành hạ nó kinh khủng thế??? Nó khóc ròng trong bụng mà bước đi, không quên nặn ra những câu nói khó nghe nhất ở trong đầu để chửi hắn mà không hề biết rằng sóng giá đang còn rât….rất….rất…nhiều phía trước…..
-Cuối cùng cũng đến, khiếp, cái nhà có cần xây to vậy không??? Tốn tiền thuê người làm chứ được gì???-Đứng trước căn phòng định mệnh nó than vãn…..(Không lo vào con đứng than vãn, cái bà này…) rồi cũng vặn tay nắm cửa….
Cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng được mở ra….Nó bước vào và choáng ngợp với cách bài trí của căn phòng…..ặc, cái phòng to gấp đôi phòng nó, căn phòng chìm trong màu xám tinh tế, chiếc giường với tông drap màu xám đen rộng mà to, cái tivi năm mấy inch đặt đối diện với chiếc giường, …….nói chung căn phòng này đúng là rất tuyệt nha…..nhưng có một vẻ gì đấy cô đơn và lạnh lẽo….. (khiếp mới vô phòng mà khám xét kinh thế???...)……. Lại nói nhảm quay lại việc chính, nó đi khắp căn phòng tìm cái tờ giấy chết tiệt mà ông quản gia nói, không khó khăn, nó tìm được một tờ giấy trắng được đặt dưới một li nước trên chiếc bàn gỗ, nó bước đến giật lấy tờ giấy một cách thô bạo và bắt đầu đọc…….
(Câu nói cuối sặc mùi thuốc súng…)
Đọc xong cái tin nhắn dễ thương của hắn mà nó muốn khóc thét…..Thì ra….thì ra….cú điện thoại đó là của hắn, thảo nào giọng quen quen…….hu hu ……bây giờ thì….hu…..hu…….Nhìn khắp căn phòng nó chép miệng…-Hắn vẫn còn lương tâm không bắt mình dọn hết cả căn nhà…..Và rồi nó bắt đầu dọn dẹp……
Cao Phong có lương tâm??? Lầm to!!!....................
-Anh có…khụ…khụ..khụ….cần phải như thế…khụ…khụ…không chứ!!! Nhìn cái nhà này mà lại có cái phòng nó ‘sạch sẽ’ đến thế….ba lớp khẩu trang bụi vẫn đều đều bay vào cổ họng………-Nó ho khù khụ nhìn căn phòng ‘tạm’ chỉ tạm thôi nhé….sạch sẽ….ặc, ba tiếng rồi đấy…….-Anh là đồ chết bầm, chết giẫm, đê tiện….bỉ ổi…….-Một loạt từ ngữ lại được phun ra….thể hiện tâm trạng nó bây giờ…TỒI TỆ….
Nó cứ vừa làm vừa vô tư chửi mắng hắn mà không để ý rằng có một ánh sáng màu đỏ yếu ớt trong căn phòng…..
-Ha….ha….ha….cô thật là ngốc quá đi……cho cô chết, dám động đến bổn thiếu gia…ha….ha…ha…-Như bị trúng tà, hắn ngồi cười lăn, cười lộn trên chiếc giường êm ái đối diện với chiếc tivi được kết nối với camera của ba căn phòng mà nó phải dọn dẹp…….
Ôi, thần linh ơi (Câu nói quen thuộc của người Ấn Độ)…phòng hắn….phòng hắn….phải nói thế nào nhỉ…..Như một bãi chiến trường???...Không…không…không….như vậy là quá nhẹ nhàng rồi….vì nhìn coi cái phòng không ra phòng của hắn thật quá mức, quá mức,……bẩn thỉu…..quần áo mỗi thứ một nơi, lon nước, lon bia vung vãi dưới sàn nhà….chăn gối thì vung vãi cả ra……ặc…ặc…hắn nhìn bảnh trai vậy..mà không ngờ….không ngờ….có thể bừa bãi đến mức này…..(Nếu mà chị ấy biết anh ấy cố ý làm vậy để chờ chỉ thì không biết cái phòng có còn được như vậy không nữa…)….Vừa quét dọn xong hai căn phòng ‘xinh xắn’ kia…mệt phờ người, chắc mẩm qua phòng hắn sẽ sạch sẽ hơn….vì sao chứ, vì hắn là prince của các nàng trường nó mà, đến gái lớp nó bị miễn dịch trai đẹp còn chết mê…hazz….Nhưng…đập vào mắt nó là một khung cảnh kinh hoàng (do hắn sắp đặt)…..và….XỈU….
-Trời ơi….cái tên chết bầm, tên sao chổi kia…..CHẾT ĐI…-Tiếng hét vang lên làm cho cái con người quan sát nó qua tivi phải nhăn mặt, khiếp con gái con đứa, gì mà dữ dằn thế….
Lau…lau…chùi…chùi…….dọn đồ, treo quần áo, giặt quần áo, ……….blap…blap….Nó hết chạy từ ngõ này rồi chạy sang ngóc kia….mồ hôi thì đầm đìa, tay chân làm mà miệng vẫn hoạt động liên tục…… “cái đồ chết bầm, anh sống làm quái gì….nhà thì nhiều gia nhân vậy mà hành hạ tôi như này, anh đúng là không phải con người..i…i…i…”….Hì hà hì hục, miệng thì nói, tay chân thì làm……cuối cùng cũng xong…..người nó nhếch nhác không còn gì thảm hơn…..Nó thở phào…cuối cùng cũng xong rồi, về nhà thôi!!!
Nó vui vẻ bước đi trên hành lang dài……
-Tiếng một cô hầu gái vang lên, nó nấp sau một cánh cửa…
-Tiếng một cô hầu nữa vang lên….
Hai cô hầu đi khỏi nó mới bước ra khỏi chỗ đang đứng…..Tưng….1200 độ nhiệt độ đang tắng rất nhanh…gì mà rất gọn gàng…..
-ANH CHẾT VỚI TÔI….TRẦN CAO PHONG…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook