Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng
-
Chương 79: Không nhận được tin nhắn
Vương Thành Long nhìn bóng Vương Uyên đi vào nhà. Lâm Tú Vi trong phòng bếp dọn dẹp, bà Y Trân thấy không khỏe nên được Lệ Quyên đưa lên phòng nghỉ ngơi trước. Còn Vương Thiên Tú thì khỏi nói, cậu ăn xong không cần ai nhắc nhở tự động đứng lên rồi đi nhanh ra cổng-nơi có Evil đang đợi để đưa cậu đi xem xe. Vương Thành Long trầm ngâm, có thể Vương Uyên sẽ không để Lâm Tú Vi yên ổn, và hắn thì không thể mạnh tay với cô mình được. Việc để Vương Uyên chấp nhận một người bình thường làm cháu dâu quả là một vấn đề rất lớn. Hắn thở dài rồi đứng dậy vào phòng bếp. Vừa vào đến nơi thì li tâm bất chợt co vào.
- Xong rồi sao không lên nhà?
Lâm Tú Vi nhìn hắn rồi lúng túng không biết nói sao.
- Tôi...tôi lỡ làm bẩn ghế rồi?
Vương Thành Long vẫn chưa hiểu gì, hơi ngó đầu quan sát nhưng hắn không nhìn thấy vết bẩn nào mà cô gây ra.
- Chỗ nào sao tôi không thấy?
Lâm Tú Vi ngay lúc này chỉ muốn đánh hắn. Thời buổi này sao lại có người còn không hiểu ngôn ngữ tế nhị này chứ? Cô đành đứng dậy rồi nhìn xuống ghế. Theo hướng mắt của Lâm Tú Vi, hắn nhìn xuống thấy một vết đỏ liền hiểu chuyện.
- Anh, em chọn rồi đó, mai là lấy được xe đúng không?
Đúng lúc Vương Thiên Tú đi về, Lâm Tú Vi có vẻ khó xử, Vương Thành Long nhanh chân bước lại lấy chiếc áo vest mình vắt trên ghế quàng vào thân dưới của cô rồi bế cô vào lòng ngồi xuống che vết bẩn đi. Vương Thiên Tú bước vào thấy bộ dạng tình tứ của hai người liền quay đi.
- Ayza... Thật có lỗi quá. Em lên phòng đây, hai người cứ tự nhiên.
Lâm Tú Vi ngượng chín mặt không còn lời nào để nói. Vương Thành Long để cô đứng lên, thấy cô vẫn còn không thoải mái để bước đi, hắn tiến lại gần bất chợt bế cô lên rồi đi ra ngoài cửa.
- Nhưng chỗ bẩn đó...
Hắn đi ngang qua bà Tú Niên liền nói:
- Trong kia nhờ bà xử lí
Bà Tú Niên nhìn cô mỉm cười rồi khẽ cúi đầu. Hắn bế cô ra xe rồi để cô ngồi vào ghế trước.
- Anh không sợ tôi làm bẩn ghế sao?
- Nếu em đã nói thế thì cùng lắm tôi đổi xe
Hắn nhìn cô rồi cười đểu, xong xuôi hắn ngồi về ghế tay lái rồi lái thẳng vào nhà. Đến dinh thự Ô Minh Hoàng, cánh cổng làm nhiễm vụ mỗi ngày là tự động mở cửa khi chủ nhân nó về. Lâm Tú Vi vội vã ngồi vào bồn tắm rồi xả nước lạnh. Cô đang tắm thì bất chợt nhớ đây là nhà của một người đàn ông. “Làm sao đây? Sao lại quên mấy chuyện này chứ?” cô lúng túng nhìn xung quanh phòng. Mấy câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô, cuối cùng cô lấy hết can đảm quấn chiếc áo tắm rồi ra mở hé cửa. Vương Thành Long ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ cạnh tấm kính, hắn cầm chiếc ipad xem công việc, thi thoảng lại ngó vào theo dõi cô, thi thoảng nhìn ra phía bên ngoài qua lớp kính trong suốt không bụi bẩn.
- Anh...
Vương Thành Long quay lại nhìn cô. Lâm Tú Vi đỏ mặt, tay cô nắm chặt lấy tà áo trên người.
- Có chuyện gì?
- Chỉ là muốn nhờ anh mua hộ “đồ bảo hộ”...
- Em cần đồ bảo hộ?
Ánh mắt Vương Thành Long khó hiểu nhìn cô. Đúng thật là sống đến chừng này tuổi hắn chưa hề quan tâm đến người phụ nữ nào ngoài gia đình hắn. Hơn nữa, mấy vấn đề của con gái hắn hoàn toàn không hiểu vì những ngày trước hắn luôn bỏ tiết học giáo dục giới tính vì lí do “em bận!”.
- Anh thực sự không hiểu?
Lâm Tú VI hơi bàng hoàng, khác với hắn, Hoàng Phong luôn chu toàn mọi thứ, kể cả ngày “đèn đỏ” của cô. Thậm chí anh còn cài vào lịch và đặt chuông nhắc nhở vì tính hay quên của cô nữa. Còn hắn, cô nhìn hắn với vẻ lo ngại cong thêm chút ngại ngùng kèm một chút tức giận. Dù sao hắn cũng được xếp vào hạng gọi là “gần già”, mấy thứ đơn giản thế này chẳng lẽ không hiểu?
- Thì là băng vệ sinh...
- Gì?
Vương Thành Long tròn mắt nhìn cô. Đương nhiên là hắn hiểu thứ cô muốn nhờ hắn mua là gì. Nhưng mà ai lại để một người đàn ông đi mua mấy thứ đấy chứ?
- Để tôi nhờ...
- Không được, tôi không muốn ai biết chuyện này, thế nhá! Tôi ngồi đây chờ anh...
Vương Thành Long bỗng chốc lắng lại khi nghe cô nói cô sẽ chờ hắn. Cảm giác vui như tìm được thứ mình đã mất sau một thời gian dài. Hắn mỉm cười rồi bước xuống nhà. Lên chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng, có lẽ thấy tâm trạng thoải mái nên khi nhìn thấy màu đen của chiếc xe kia hắn lại có cảm giác chán ghét. Ngồi trên xe, trong đầu bỗng xuất hiện mấy câu: “mình có nên đổi màu xe không nhỉ?” hay “tâm trạng hôm nay thực không tệ chút nào..” rồi lại những câu tự luyến quen thuộc của bản thân: “tôi biết em không thể cưỡng lại sức hút này mà...hahaha...chỉ muốn một mình tôi biết ư? Em quá lãng mạn rồi...”. Cứ thế, hắn lái xe đến cửa hàng tiện lợi. Vì không thể để cô đợi lâu nên hắn chọn của hàng gần ngoại ô nhất. Vừa bước vào, cô nhân viên trực đã hồn bay phách tán. Cô đâu ngờ có một ngày một người cao quý như Vương Thành Long lại đến một nơi không cùng đẳng cấp với hắn vậy chứ?
- Anh cần gì?
Cô niềm nở đi ra hỏi rất nhẹ nhàng, ánh mắt còn tỏ vẻ thu hút. Hắn liếc nhẹ cô một cái rồi quan sát xung quanh.
- Tôi cần mua băng cho phụ nữ.
Ban đầu cô ta hơi thất vọng, vì nghe nói hắn còn độc thân nên cô mới nghĩ biết đâu mình có cơ hội.
- Anh mua cho ai?
Cô gằng giọng hỏi như trách móc hắn.
- Liên quan đến cô?
Hắn vừa buông lời thì cô mới chợt nhận ra thân phận của mình là người làm thuê, giờ mà đắc tội với hắn coi như cô tự đặt dấu chấm hết cho bản thân mình rồi. Cô xoay 360 độ sang trạng thái niềm nở.
- À... tôi hỏi để tiện tư vấn cho anh.
Vương Thành Phong hơi nhấc mày nhìn cô chưa đầy 1 giây.
- Vợ tôi!
Cô thở dài rồi ra hiệu anh đi theo sau, đến quầy đồ, cô quay sang hỏi hắn.
- Vợ anh dùng loại nào?
- Lấy loại tốt cho tôi.
- Ở đây có rất nhiều loại tốt để anh tham khảo, quan trọng là vợ anh sử dụng quen loại nào để tôi lấy cho.
- Mỗi thứ lấy một.
Nói xong hắn quay đi được vài bước rồi quay lại.
- Lấy tất màu hồng cho tôi. Tôi không chờ được lâu vì thế đừng đứng đấy như cái xác chết nữa.
Cô trừng mắt nhìn hắn. “Xác chết? Anh ta mới bảo mình là xác chết sao? Hơ...cái tên đáng ghét này? Thật không thể chịu nổi mà!”. Lấy xong, hắn lên xe rồi đi về. Vương Thành Long về đến nhà lập tức lên phòng, hắn gõ cửa rồi đưa cho cô. Gương mặt Lâm Tú Vi có vẻ không được tốt cho lắm, mỗi bắt đầu có dấu hiệu mất màu, gương mặt trở nên xanh xao. Cô thay đồ rồi bước ra, Vương Thành Long nhìn cô một hồi, bất chợt hoảng hốt khi thấy cô bị ngã xuống. Hắn lại gần bế cô lên ngồi rên giường rồi ôm cô vào lòng. Thấy cơ thể cô lạnh toát, trên chán còn lấm tấm mồ hôi nên hắn lấy chăn chùm lên người cho cô. Sức nóng từ thân thể hắn tỏa ra khiến cô dễ chịu phần nào.
- Em không sao chứ?
Tuy mệt nhưng Lâm Tú Vi vẫn còn tỉnh táo.
- Tôi không sao, chỉ cần để nguyên một chút nữa là sẽ hết. Anh ôm tôi một lúc được không?
Vương Thành Long nhìn cô rồi mỉm cười. Cô hôm nay lại chủ động ôm hắn sao. Hắn đặt cô nằm bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Thấy cô như vậy trong lòng hắn không dễ chịu chút nào nhưng thâm tâm lại vui mừng như đang nhảy múa.
“Ring...!” tiếng chuông điện thoại reo, Vương Thành Long cầm điện thoại cô nên, dòng chữ “Anh <3” hiện lên màn hình, hắn không động mạnh để cô đỡ thức giấc. Mở tin nhắn ra, mắt hắn hiện lên sự chán ghét, đây chẳng phải phong cách của Hoàng Phong sao?
“- Nay là ngày rụng dâu của em đấy. Nhớ đừng hoạt động mạnh, không được ăn đồ lạnh và uống nhiều nước ấm nhé! Còn nữa, em bị đau bụng nên nhớ giữ túi chườm nóng bên cạnh nha. Yêu em..!”
Vương Thành Long nhìn cô rồi nhìn dòng tin nhắn. Đây là lí do mà cô không thể mở lòng với hắn dù một chút sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn thấy hắn rất tốt với cô mà? Hơn nữa việc không biết này cũng không thể trách hắn được, hắn từng tiếp xúc với nhiều người như thế nhưng để hắn bận tâm đến những thứ nhạy cảm này thì chưa hề có ai. Thấy cô hơi cựa quậy, hắn nhìn xuống thấy nhăn mặt, hắn không quên xóa tin nhắn rồi quay ra ôm cô. Lâm Tú Vi thấy có chút hơi ấm liền xà vào vòng tay hắn. Thấy trán cô vẫn nhăn, hắn khẽ đặt tay lên bụng cô xoa nhẹ. Đến lúc này hắn mới thấy trán cô dãn ra. Hắn hôn lên trán cô rồi ngủ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, Lâm Tú Vi dậy như thường ngày, cô gỡ tay hắn ra khỏi bụng mình rồi bước nhẹ xuống giường. Bất chợt nhìn chiếc điện thoại, có cảm giác hụt hẫng. Tiện tay cô cầm luôn nó vào nhà tắm. Đứng trước gương nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô mở tin nhắn ra, rồi cuộc gọi, ngay cả mạng xã hội cũng không có tin tức gì từ Hoàng Phong. Không phải lần nào anh cũng là người nhắc cô đầu tiên sao? Vậy mà bây giờ đến một cuộc gọi cũng không có? Anh bận đến nỗi không nhắn cho cô nổi một tin? Vương Thành Long mở mắt không thấy cô đâu, hắn quan sát quanh phòng rồi dừng lại ở cánh cửa nhà tắm. Hắn ngồi dậy, xoay cánh tay. Vì sợ động tay cô sẽ tỉnh giấc nên hắn đã giữ nguyên tư thế suốt đêm. Chẳng phải là yêu cô đến mức quên cả bản thân sao? Vậy mà cô chẳng bỏ ra một phút để thấy rằng hắn yêu cô đến nhường nào...hắn bước vào phòng, bóng dáng trầm ngâm nhìn điện thoại của cô khiến hắn có phần khó chịu. Đôi mắt thể hiện rõ sự mong chờ, cô rốt cuộc đã đứng ngẩn ngơ như thế bao lâu rồi? Hắn vẫn lạnh lùng khi đứng trước mặt cô. Tiến lại gần rồi ghé vào tai cô.
- Em đang mong chờ điều gì ở Hoàng Phong?
Lâm Tú Vi giật mình nhìn qua gương vào mắt hắn. Cô vội vã để điện thoại xuống rồi lấy kem đánh răng.
- Hôm qua cảm ơn anh...
Vương Thành Long mất vài giây để lấy lại dáng vẻ ban đầu. Lời cảm ơn đầu tiên mà cô nói nói với hắn ư? Giờ hắn nên vui hay buồn? Lời cảm ơn này có phải vì khách sáo nên cô mới nói thế không? Lâm Tú Vi cá nhân xong liền vào phòng thay đồ chuẩn bị đi học. Hắn cũng thay đồ rồi xuống. Bước xuống cầu thang hắn lại nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nhỏ bé có phần mệt mỏi của cô.
- Có cần nghỉ học hôm nay không?
Lâm Tú Vi giật mình nhìn lên. Cô vội vã để chiếc điện thoại vào túi rồi đứng lên chỉnh lại trang phục.
- Không cần đâu, cũng không quan trọng đến mức phải nghỉ.
Nói xong cô lặng lẽ đi ra xe đợi hắn. Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi cũng đi ra để đưa cô đến trường.
- Căn bản không cần phải đợi như thế?
Hắn vừa lái xe vừa nói với cô. Lâm Tú Vi nhìn qua hắn. Cô mỉm nhẹ khi nhìn thấy khuôn mặt với tỉ lệ vàng kia. Cũng khá lâu cô không còn nhìn hắn chăm chú như lúc đầu nữa. Đây...có phải là do quen có sự hiện diện của hắn lâu ngày làm cô nghĩ rằng gương mặt sẽ luôn ở đây, không bao giờ biến mất, không bao giờ bỏ cô?
- Anh chưa từng trải qua thì sao biết cảm giác chờ đợi như nào.
Hắn liếc nhẹ sang cô rồi cười khinh bỉ. Cái mà cô nói là cảm giác chờ đợi hắn đã trải qua mười mấy năm rồi. Khi cô vẫn còn chập chững chơi đùa thì hắn hàng ngày ngồi ở đồn cảnh sát để nghe ngóng tin tức. Quen đến nỗi một ngày hắn không còn đến nữa, mọi người ở đấy liền gọi điện vì sợ có chuyện xảy ra. Nhưng khi biết hắn đã ngồi lì trong phòng thì người ta mới hiểu rằng hắn đã chấp nhận mất mát to lớn thế... Cũng như cô, hắn bồn chồn, tức giận, thất vọng, đau khổ. Đủ thứ cảm giác trên đời hắn đều nếm trải mới có hắn ngày hôm nay. Người ta đều nghĩ bên trong hắn vẫn còn tồn tại đứa trẻ năm ấy, chỉ là hiện tại, hắn lạnh lùng, tàn ác vốn dĩ chỉ để bảo vệ bản thân khỏi mọi thứ sẽ khiến hắn trở lại con người trước kia...
- Xong rồi sao không lên nhà?
Lâm Tú Vi nhìn hắn rồi lúng túng không biết nói sao.
- Tôi...tôi lỡ làm bẩn ghế rồi?
Vương Thành Long vẫn chưa hiểu gì, hơi ngó đầu quan sát nhưng hắn không nhìn thấy vết bẩn nào mà cô gây ra.
- Chỗ nào sao tôi không thấy?
Lâm Tú Vi ngay lúc này chỉ muốn đánh hắn. Thời buổi này sao lại có người còn không hiểu ngôn ngữ tế nhị này chứ? Cô đành đứng dậy rồi nhìn xuống ghế. Theo hướng mắt của Lâm Tú Vi, hắn nhìn xuống thấy một vết đỏ liền hiểu chuyện.
- Anh, em chọn rồi đó, mai là lấy được xe đúng không?
Đúng lúc Vương Thiên Tú đi về, Lâm Tú Vi có vẻ khó xử, Vương Thành Long nhanh chân bước lại lấy chiếc áo vest mình vắt trên ghế quàng vào thân dưới của cô rồi bế cô vào lòng ngồi xuống che vết bẩn đi. Vương Thiên Tú bước vào thấy bộ dạng tình tứ của hai người liền quay đi.
- Ayza... Thật có lỗi quá. Em lên phòng đây, hai người cứ tự nhiên.
Lâm Tú Vi ngượng chín mặt không còn lời nào để nói. Vương Thành Long để cô đứng lên, thấy cô vẫn còn không thoải mái để bước đi, hắn tiến lại gần bất chợt bế cô lên rồi đi ra ngoài cửa.
- Nhưng chỗ bẩn đó...
Hắn đi ngang qua bà Tú Niên liền nói:
- Trong kia nhờ bà xử lí
Bà Tú Niên nhìn cô mỉm cười rồi khẽ cúi đầu. Hắn bế cô ra xe rồi để cô ngồi vào ghế trước.
- Anh không sợ tôi làm bẩn ghế sao?
- Nếu em đã nói thế thì cùng lắm tôi đổi xe
Hắn nhìn cô rồi cười đểu, xong xuôi hắn ngồi về ghế tay lái rồi lái thẳng vào nhà. Đến dinh thự Ô Minh Hoàng, cánh cổng làm nhiễm vụ mỗi ngày là tự động mở cửa khi chủ nhân nó về. Lâm Tú Vi vội vã ngồi vào bồn tắm rồi xả nước lạnh. Cô đang tắm thì bất chợt nhớ đây là nhà của một người đàn ông. “Làm sao đây? Sao lại quên mấy chuyện này chứ?” cô lúng túng nhìn xung quanh phòng. Mấy câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cô, cuối cùng cô lấy hết can đảm quấn chiếc áo tắm rồi ra mở hé cửa. Vương Thành Long ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ cạnh tấm kính, hắn cầm chiếc ipad xem công việc, thi thoảng lại ngó vào theo dõi cô, thi thoảng nhìn ra phía bên ngoài qua lớp kính trong suốt không bụi bẩn.
- Anh...
Vương Thành Long quay lại nhìn cô. Lâm Tú Vi đỏ mặt, tay cô nắm chặt lấy tà áo trên người.
- Có chuyện gì?
- Chỉ là muốn nhờ anh mua hộ “đồ bảo hộ”...
- Em cần đồ bảo hộ?
Ánh mắt Vương Thành Long khó hiểu nhìn cô. Đúng thật là sống đến chừng này tuổi hắn chưa hề quan tâm đến người phụ nữ nào ngoài gia đình hắn. Hơn nữa, mấy vấn đề của con gái hắn hoàn toàn không hiểu vì những ngày trước hắn luôn bỏ tiết học giáo dục giới tính vì lí do “em bận!”.
- Anh thực sự không hiểu?
Lâm Tú VI hơi bàng hoàng, khác với hắn, Hoàng Phong luôn chu toàn mọi thứ, kể cả ngày “đèn đỏ” của cô. Thậm chí anh còn cài vào lịch và đặt chuông nhắc nhở vì tính hay quên của cô nữa. Còn hắn, cô nhìn hắn với vẻ lo ngại cong thêm chút ngại ngùng kèm một chút tức giận. Dù sao hắn cũng được xếp vào hạng gọi là “gần già”, mấy thứ đơn giản thế này chẳng lẽ không hiểu?
- Thì là băng vệ sinh...
- Gì?
Vương Thành Long tròn mắt nhìn cô. Đương nhiên là hắn hiểu thứ cô muốn nhờ hắn mua là gì. Nhưng mà ai lại để một người đàn ông đi mua mấy thứ đấy chứ?
- Để tôi nhờ...
- Không được, tôi không muốn ai biết chuyện này, thế nhá! Tôi ngồi đây chờ anh...
Vương Thành Long bỗng chốc lắng lại khi nghe cô nói cô sẽ chờ hắn. Cảm giác vui như tìm được thứ mình đã mất sau một thời gian dài. Hắn mỉm cười rồi bước xuống nhà. Lên chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng, có lẽ thấy tâm trạng thoải mái nên khi nhìn thấy màu đen của chiếc xe kia hắn lại có cảm giác chán ghét. Ngồi trên xe, trong đầu bỗng xuất hiện mấy câu: “mình có nên đổi màu xe không nhỉ?” hay “tâm trạng hôm nay thực không tệ chút nào..” rồi lại những câu tự luyến quen thuộc của bản thân: “tôi biết em không thể cưỡng lại sức hút này mà...hahaha...chỉ muốn một mình tôi biết ư? Em quá lãng mạn rồi...”. Cứ thế, hắn lái xe đến cửa hàng tiện lợi. Vì không thể để cô đợi lâu nên hắn chọn của hàng gần ngoại ô nhất. Vừa bước vào, cô nhân viên trực đã hồn bay phách tán. Cô đâu ngờ có một ngày một người cao quý như Vương Thành Long lại đến một nơi không cùng đẳng cấp với hắn vậy chứ?
- Anh cần gì?
Cô niềm nở đi ra hỏi rất nhẹ nhàng, ánh mắt còn tỏ vẻ thu hút. Hắn liếc nhẹ cô một cái rồi quan sát xung quanh.
- Tôi cần mua băng cho phụ nữ.
Ban đầu cô ta hơi thất vọng, vì nghe nói hắn còn độc thân nên cô mới nghĩ biết đâu mình có cơ hội.
- Anh mua cho ai?
Cô gằng giọng hỏi như trách móc hắn.
- Liên quan đến cô?
Hắn vừa buông lời thì cô mới chợt nhận ra thân phận của mình là người làm thuê, giờ mà đắc tội với hắn coi như cô tự đặt dấu chấm hết cho bản thân mình rồi. Cô xoay 360 độ sang trạng thái niềm nở.
- À... tôi hỏi để tiện tư vấn cho anh.
Vương Thành Phong hơi nhấc mày nhìn cô chưa đầy 1 giây.
- Vợ tôi!
Cô thở dài rồi ra hiệu anh đi theo sau, đến quầy đồ, cô quay sang hỏi hắn.
- Vợ anh dùng loại nào?
- Lấy loại tốt cho tôi.
- Ở đây có rất nhiều loại tốt để anh tham khảo, quan trọng là vợ anh sử dụng quen loại nào để tôi lấy cho.
- Mỗi thứ lấy một.
Nói xong hắn quay đi được vài bước rồi quay lại.
- Lấy tất màu hồng cho tôi. Tôi không chờ được lâu vì thế đừng đứng đấy như cái xác chết nữa.
Cô trừng mắt nhìn hắn. “Xác chết? Anh ta mới bảo mình là xác chết sao? Hơ...cái tên đáng ghét này? Thật không thể chịu nổi mà!”. Lấy xong, hắn lên xe rồi đi về. Vương Thành Long về đến nhà lập tức lên phòng, hắn gõ cửa rồi đưa cho cô. Gương mặt Lâm Tú Vi có vẻ không được tốt cho lắm, mỗi bắt đầu có dấu hiệu mất màu, gương mặt trở nên xanh xao. Cô thay đồ rồi bước ra, Vương Thành Long nhìn cô một hồi, bất chợt hoảng hốt khi thấy cô bị ngã xuống. Hắn lại gần bế cô lên ngồi rên giường rồi ôm cô vào lòng. Thấy cơ thể cô lạnh toát, trên chán còn lấm tấm mồ hôi nên hắn lấy chăn chùm lên người cho cô. Sức nóng từ thân thể hắn tỏa ra khiến cô dễ chịu phần nào.
- Em không sao chứ?
Tuy mệt nhưng Lâm Tú Vi vẫn còn tỉnh táo.
- Tôi không sao, chỉ cần để nguyên một chút nữa là sẽ hết. Anh ôm tôi một lúc được không?
Vương Thành Long nhìn cô rồi mỉm cười. Cô hôm nay lại chủ động ôm hắn sao. Hắn đặt cô nằm bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Thấy cô như vậy trong lòng hắn không dễ chịu chút nào nhưng thâm tâm lại vui mừng như đang nhảy múa.
“Ring...!” tiếng chuông điện thoại reo, Vương Thành Long cầm điện thoại cô nên, dòng chữ “Anh <3” hiện lên màn hình, hắn không động mạnh để cô đỡ thức giấc. Mở tin nhắn ra, mắt hắn hiện lên sự chán ghét, đây chẳng phải phong cách của Hoàng Phong sao?
“- Nay là ngày rụng dâu của em đấy. Nhớ đừng hoạt động mạnh, không được ăn đồ lạnh và uống nhiều nước ấm nhé! Còn nữa, em bị đau bụng nên nhớ giữ túi chườm nóng bên cạnh nha. Yêu em..!”
Vương Thành Long nhìn cô rồi nhìn dòng tin nhắn. Đây là lí do mà cô không thể mở lòng với hắn dù một chút sao. Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn thấy hắn rất tốt với cô mà? Hơn nữa việc không biết này cũng không thể trách hắn được, hắn từng tiếp xúc với nhiều người như thế nhưng để hắn bận tâm đến những thứ nhạy cảm này thì chưa hề có ai. Thấy cô hơi cựa quậy, hắn nhìn xuống thấy nhăn mặt, hắn không quên xóa tin nhắn rồi quay ra ôm cô. Lâm Tú Vi thấy có chút hơi ấm liền xà vào vòng tay hắn. Thấy trán cô vẫn nhăn, hắn khẽ đặt tay lên bụng cô xoa nhẹ. Đến lúc này hắn mới thấy trán cô dãn ra. Hắn hôn lên trán cô rồi ngủ lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, Lâm Tú Vi dậy như thường ngày, cô gỡ tay hắn ra khỏi bụng mình rồi bước nhẹ xuống giường. Bất chợt nhìn chiếc điện thoại, có cảm giác hụt hẫng. Tiện tay cô cầm luôn nó vào nhà tắm. Đứng trước gương nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô mở tin nhắn ra, rồi cuộc gọi, ngay cả mạng xã hội cũng không có tin tức gì từ Hoàng Phong. Không phải lần nào anh cũng là người nhắc cô đầu tiên sao? Vậy mà bây giờ đến một cuộc gọi cũng không có? Anh bận đến nỗi không nhắn cho cô nổi một tin? Vương Thành Long mở mắt không thấy cô đâu, hắn quan sát quanh phòng rồi dừng lại ở cánh cửa nhà tắm. Hắn ngồi dậy, xoay cánh tay. Vì sợ động tay cô sẽ tỉnh giấc nên hắn đã giữ nguyên tư thế suốt đêm. Chẳng phải là yêu cô đến mức quên cả bản thân sao? Vậy mà cô chẳng bỏ ra một phút để thấy rằng hắn yêu cô đến nhường nào...hắn bước vào phòng, bóng dáng trầm ngâm nhìn điện thoại của cô khiến hắn có phần khó chịu. Đôi mắt thể hiện rõ sự mong chờ, cô rốt cuộc đã đứng ngẩn ngơ như thế bao lâu rồi? Hắn vẫn lạnh lùng khi đứng trước mặt cô. Tiến lại gần rồi ghé vào tai cô.
- Em đang mong chờ điều gì ở Hoàng Phong?
Lâm Tú Vi giật mình nhìn qua gương vào mắt hắn. Cô vội vã để điện thoại xuống rồi lấy kem đánh răng.
- Hôm qua cảm ơn anh...
Vương Thành Long mất vài giây để lấy lại dáng vẻ ban đầu. Lời cảm ơn đầu tiên mà cô nói nói với hắn ư? Giờ hắn nên vui hay buồn? Lời cảm ơn này có phải vì khách sáo nên cô mới nói thế không? Lâm Tú Vi cá nhân xong liền vào phòng thay đồ chuẩn bị đi học. Hắn cũng thay đồ rồi xuống. Bước xuống cầu thang hắn lại nhìn chằm chằm vào dáng vẻ nhỏ bé có phần mệt mỏi của cô.
- Có cần nghỉ học hôm nay không?
Lâm Tú Vi giật mình nhìn lên. Cô vội vã để chiếc điện thoại vào túi rồi đứng lên chỉnh lại trang phục.
- Không cần đâu, cũng không quan trọng đến mức phải nghỉ.
Nói xong cô lặng lẽ đi ra xe đợi hắn. Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi cũng đi ra để đưa cô đến trường.
- Căn bản không cần phải đợi như thế?
Hắn vừa lái xe vừa nói với cô. Lâm Tú Vi nhìn qua hắn. Cô mỉm nhẹ khi nhìn thấy khuôn mặt với tỉ lệ vàng kia. Cũng khá lâu cô không còn nhìn hắn chăm chú như lúc đầu nữa. Đây...có phải là do quen có sự hiện diện của hắn lâu ngày làm cô nghĩ rằng gương mặt sẽ luôn ở đây, không bao giờ biến mất, không bao giờ bỏ cô?
- Anh chưa từng trải qua thì sao biết cảm giác chờ đợi như nào.
Hắn liếc nhẹ sang cô rồi cười khinh bỉ. Cái mà cô nói là cảm giác chờ đợi hắn đã trải qua mười mấy năm rồi. Khi cô vẫn còn chập chững chơi đùa thì hắn hàng ngày ngồi ở đồn cảnh sát để nghe ngóng tin tức. Quen đến nỗi một ngày hắn không còn đến nữa, mọi người ở đấy liền gọi điện vì sợ có chuyện xảy ra. Nhưng khi biết hắn đã ngồi lì trong phòng thì người ta mới hiểu rằng hắn đã chấp nhận mất mát to lớn thế... Cũng như cô, hắn bồn chồn, tức giận, thất vọng, đau khổ. Đủ thứ cảm giác trên đời hắn đều nếm trải mới có hắn ngày hôm nay. Người ta đều nghĩ bên trong hắn vẫn còn tồn tại đứa trẻ năm ấy, chỉ là hiện tại, hắn lạnh lùng, tàn ác vốn dĩ chỉ để bảo vệ bản thân khỏi mọi thứ sẽ khiến hắn trở lại con người trước kia...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook