Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng
-
Chương 26: Nước mắt người cha
Vẫn như mọi ngày,Lâm Tú Vi dậy từ sớm tránh để Evill chờ như hôm trước.Cô mở mắt định vươn vai bỗng cảm thấy gáy có vật gì đè nặng.Hơn nữa còn cảm nhận được hơi thở đều đặn,ấm nóng phả vào cổ.Lật mảng chăn trên người,Lâm Tú Vi tròn mắt nhìn thấy cánh tay chắc nịch đang ôm trọn lấy eo cô.Thân hình đương nhiên trở nên cứng nhắc,đơ một hồi cô quyết định nhẹ nhàng hết mức có thể chui ra khỏi giường.Nhưng vừa nhúc nhích được vài xen-ti-mét đã bị Vương Thành Long kéo lại,gương mặt cô dựa sát vào lồng ngực hắn.Cô đang cảm thấy mình như người tí hon bên quỷ khổng lồ.Cô ngẩng đầu lên,hơi thở có vẻ vội vã.Lần đầu tiên cô được nhìn hắn gần như vậy,cũng là lần đầu tiên cô được nhìn kĩ gương mặt hắn.Ngoài vẻ lạnh lùng vốn có thì tất cả giác quan trên gương mặt đều hoàn hảo.Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại để lộ hàng mi hơi cong,đôi môi quyến rũ đỏ mọng.Ai nhìn thấy gương mặt này chắc chắn sẽ không tin đây là Vương Thành Long hắc ám.
-Chưa nhìn thấy người ngủ bao giờ hả?
Lâm Tú Vi mở to đôi mắt,má bắt đầu đỏ rực.Như thói quen,cô cúi xuống cái trán bướng bỉnh chạm vào lồng ngực hắn.Cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân nóng rực làm Vương Thành Long thích thú.Khẽ kéo nhẹ người Lâm Tú Vi vào sát mình để thỏa mãn sự thích thú mà cô đem lại.Hành động của Vương Thành Long càng khiến cô không thoải mái.Ai bảo cô nhìn chằm chằm vào hắn khi ngủ.Nếu cô ngoan ngoãn giữ tư thế lúc đầu có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.Lâm Tú Vi giãy giụa cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay kia.Cô vộ vàng vào phòng chuẩn bị đi học.
Vương Thành Long cũng ngồi dậy vào thẳng phòng tắm.
-A...!
Tiếng hét thất thanh của cô đủ khiến lũ chim đang đậu trên cây ngoài kia bay mất.Ly tâm Vương Thành Long co lại.Hắn nhìn gương mặt cô rồi lướt xuống thân hình bé nhỏ,trắng nõn của cô.Môi hắn nhỉnh lên lộ ý cười châm chọc.Nhưng dù sao đối với hắn cô vẫn còn nhỏ cả trong lẫn ngoài nên hắn quay lại đánh răng mặc cho cô chôn chân ngây người ở đó.Nhanh chóng chuẩn bị xong,Vương Thành Long đi ra với hình ảnh chỉnh chu thường ngày.
-10 phút nữa mà không xuống tôi sẽ cho em đi bộ.
Lâm Tú Vi nghe vậy vội vội vàng xỏ đôi giày vào chân,mặc tạm chiếc váy caro đỏ đen dài tay,tiện tay với chiếc balo rồi xuống dưới.Evill và Vương Thành Long ngồi chờ chưa đầy 5 phút Lâm Tú Vi đã chui tọt vào xe đóng cửa.
-Đi thôi!
Cô giục Evill,Vương Thành Long không nói gì.Đi đến nửa đoạn đường,hắn quay sang nhìn cô.Cô bé của hắn vẫn còn cảm thấy ngại ngùng vì chuyện hồi nãy.Gương mặt sụp xuống suy nghĩ gì đó.Hắn cau mày nhìn thân hình bé nhỏ.Có lẽ hắn dọa cô hơi quá đến nỗi trời lạnh mà cô còn không thèm đi tất,như vậy chắc chân sẽ không được thoái mái.Đã vậy dây giày còn chẳng cần để ý,bộ đồ cô mặc phong phanh,áo không cổ,không áo khoác.Như vậy làm sao mà để yên được.
-Đến của hàng phía trước dừng lại.
Đi đã được nửa đường,Evill dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa.Tuy hơi nhỏ nhưng trong đấy lại có tất cả thứ mà người ta cần.Từ đồ ăn đến quần áo vân vân.Tất cả đều được chủ quán bầy biện đẹp mắt,hợp lí.
Vương Thành Long từ xe bước ra,hắn cài cúc áo rồi đi vào với bao ánh mắt kinh ngạc.Ông vua hắc ám lại đến những nơi như này.Tất nhiên không phải là rẻ tiền nhưng Vương Thành Long không quen đi mua đồ.Hiếm khi mới gặp hắn mà có gặp thì cũng là một không gian sang chảnh.Quần áo hay giày dép,bất kể thứ gì hắn cần đều được mang đến tận dinh thự chọn lựa.Ở trong đó một lúc,Vương Thành Long tay cầm mấy đồ dành cho con gái đi ra làm mấy người đứng đó ngạc nhiên hơn.
-Anh hai,anh vào đó làm gì?
-Mắt cậu chỉ để đó cho đẹp?
Evill nhìn đống đồ trên tay rồi lướt sang Lâm Tú Vi cười toe toét cho xe chạy.
-Để chân lên đây!
Vương Thành Long quay sang Lâm Tú Vi nói.Cô ngệt mặt nhìn anh như đứa trẻ chẳng hiểu chuyện.Đôi mắt nhìn xuống bàn tay trên đùi hắn.Thấy cô vẫn không ngọ nguậy,Vương Thành Long lập tức tự tay làm.Nhấc chân cô để lên đùi hắn.Rồi rút đôi giày màu đen ra.Xem ra hắn cũng có mắt thẩm mĩ.Chọn đôi tất kiểu Hàn Quốc sọc trắng màu đen xỏ trực tiếp vào đôi chân hơi thâm vì lạnh.Xong xuôi lại đi giày vào cho cô,chỉnh lại dây đàng hoàng rồi thả xuống.Ngay khi Lâm Tú Vi còn chưa hoàn hồn Vương Thành Long kéo cô ngồi lại gần,choàng chiếc khăn len thủ công màu nâu vào chiếc cô mảnh khảnh.Chiếc mũ len cũng được chụp lên đầu cô.
-Từ mai không cho phép em phong phanh nhớ chưa?
Vương Thành Long nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng hết sức.Giọng nói bực dọc khiến cô một phần lo sợ.
-Tôi biết rồi.
Evill không quên nhìn qua gương chiếc hậu xem phim ngôn tình tự phát.
Thả Lâm Tú Vi xuống tất nhiên Evill chạm mặt hớn hở của Đan Đan.
-Anh...tôi đây cảm thấy giữa chúng ta có mối lương duyên.
Evill nhàm chán nhìn cô.
-Tôi lại cảm thấy âm hồn vây bám.
Đan Đan chui tọt qua cửa xe,bây giờ mặt cô với anh chỉ cách nhau đốt tay.Vương Thành Long giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh.Đan Đan thấy có người trên xe nên cô bất giác quay đầu.Bắt gặp Vương Thành Long nhìn cô chằm chằm.Đan Đan ít ra cũng phải giữ hình tượng,cô nhổm dậy định chui ra thì va ngay vào cửa.
-Tiểu thư nên bớt nghĩ huyên thuyên tức khắc đầu sẽ chui vừa.
Evill vừa nói vừa cười châm chọc,Đan Đan chui ra khỏi xe còn ngó đầu vào cười trừ với hắn rồi trừng mắt với Evill mới chịu dời đi.
Chiếc xe trở về trạng thái âm trầm.Vì có công việc khẩn ở bang nên Vương Thành Long giao cho Đại Ân- thay mặt hắn lo liệu chuyện công ty.
-Chú nói tình hình tôi xem.
-Là người được nhận vào bang cách đây 1 tuần.Mới đây lén đưa bản thiết kể vũ khí bán cho người khác.
-Người mới à?Bắt được đứa mua chưa?Người ai mang về?
-Dạ rồi,là Lục Bằng đem về sau khi thấy hắn bị đánh do bán "hàng" giả.
-Lục Bằng?Gan to tới mức dám làm vậy ở trong địa phận của tôi.Chuyện nhỏ vậy các chú không xử lý được?
-Lục Bằng đang quỳ ở sảnh nhận tội.Theo hắn nói thì chống lưng cho hắn hẳn là thế lực rất lớn.Có tra hỏi nhưng hắn nhất quyết đòi gặp anh.
Vương Thành Long nhếch mép vẻ chế giễu.Hai người cùng tới dinh tự.Bước vào đại sảnh tràn ngập không khí trĩu nặng.Đoàn người xếp đều hai bên,đồng phục màu đen đứng trang nghiêm.Ở giữa là Lục Bằng đang quỳ,tay cầm chiếc gậy trị tội của bang.
Vương Thành Long đến ngồi trên bậc cao nhất nhìn xuống.
-Chú đứng dậy.Lỗi không hẳn là của chú.Quỳ từ qua tới giờ vậy là đủ rồi.
Lục Bằng đứng dậy,cảm nhận từng đợt tê dại truyền đến đầu gối nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc,đứng sang bên cạnh Evill ngiêm chỉnh.Lát sau thấy Đường Gia Ly bước vào.Mọi người ai nấy đều bàng hoàng,ngay cả Lục Bẳng chỉ có Evill và hắn vẫn bình thản.
Đường Gia Ly đứng giữa sảnh nhìn Lục Bằng mỉm cười rồi quay sang Vương Thành Long.
-Lão đại,tôi đến muộn mong ngài bỏ qua.
-Đây là Đường Gia Ly,thành viên mới của bang.
-Ồ...
Đám đông bên dưới dù nghiêm chỉnh đến mức nào cũng thốt ra tiếng nhưng nhanh chóng thu hồi.Trong Vương bang đây là cô gái duy nhất.Màn Thầu ngày xưa được trực tiếp Vương Thành Long nhận nuôi nên không tính.Tất nhiên làm việc hắn không muốn để lại mấy lời bàn ra tán vào.Biết rằng người theo hắn không một ai dám chối từ quyết định.Nhưng Vương thành Long muốn bọn họ không chỉ tuân theo một cách tâm phục khảu phục mà còn muốn bọn họ không gây khó dễ cho Đường Gia Ly.
-Thử thách tôi đã giao và hoàn thành rất tốt.Vì thế về năng lực tôi mong mọi người không bàn cãi nhiều.Hiểu chứ?
-Rõ,lão đại!
Đám đông đồng thanh.Evill để ý thấy Đường Gia Ly thi thoảng lại ngó sang nhìn Lục Bằng.Nụ cười nham hiểm lộ trên gương mặt nghiêm túc kia.
-Anh hai...Em nghĩ Gia Ly cũng chưa quen với công việc mới.Nhiệm vụ anh giao hẳn cô đã làm rất tốt.Nhưng trên thương trường có lúc cần vũ lực.Vì vậy em chắc cô ấy cần người huấn luyện.
Vương Thành Long nhìn Evill rồi quay sang phía Lục Bằng.
-Chú nói đúng,tiện đây Đường Gia Ly giao cho Lục Bằng.Tôi cần một người mạnh mẽ,không phải thân hình mảnh mai.Hơn nữa,tên cô khá dài nên từ mai sẽ là tiểu Ly-sư tỷ của bang.
-Đã rõ!
Lục Bằng ngoắc Evill rồi quay sang Vương Thành Long trầm tĩnh mà lên tiếng.Đường Gia Ly như được gỡ đống rối rắm trong bụng.Trên khuôn mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.Nó không hoàn toàn vui vẻ nhưng ẩn chứa sự ấm áp.
Mọi ngườ trong bang đều được giao nhiệm vụ liền rời đi.Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn Vương Thành Long và ba người khác.Một người mặc âu phục đưa gã đàn ông tầm 26 tuổi ta quỳ trước mặt Vương Thành Long.
-Là mày?
-Vương đại,cuối cùng cũng được chạm mặt ngài.
-Tao không dài dòng.Nói,mày theo lệnh ai?
-Haha...ngài nghĩ tôi theo lệnh ai à.Thật nực cười.
Gã đó cười như người phê thuốc.Vương Thành Long nhếch mép cười nhìn sang Lục Bằng.
-Xem ra hôm nay cô được chứng kiến cảnh Lục Bằng giải quyết rồi.
Evill quay sang nói với Đường Gia Ly,cô không để ý chỉ tập trung vào cảnh trước mặt.Lục Bằng tiến lại gần,bất chợt dùng một lực đá bay gã đó.Thân hình khá gầy nay lại lăn thêm mấy vòng khiến thân thể có phần yếu,mặt mày bầm giập bởi cú đá thẳng mặt.Không dừng ở đấy,Lục Bằng tiến lại,lôi anh ta ta chính giữa.Cầm tóc giật ngược về sau để gã thấy rĩ mặt của Vương Thành Long.Chỉ chờ vài giây,Lục Bằng rút khẩu súng trong người dí thẳng vào thái dương của gã.Đường Gia Ly gặp cảnh này cũng không khiếp sợ bằng biểu hiện trên gương mặt Lục Bằng.Một gương mặt lạnh ngắt đến vô tình.Ánh mắt như mập mờ,hành động dứt khoát,nhanh chóng và tàn nhẫn khiến lồng ngực cô hơi nặng.
-Vương đại,giết tôi liệu ngài có được đáp án.Chi bằng chúng ta thương lượng.
-Mày đang nói thương lượng với ai?Không cần mày nói tao cũng đã biết.Việc mày chết hay không đương nhiên tao không quan tâm.
Tiểu Ly nhìn Vương Thành Long còn khó thở hơn.Hắn nhìn gã như thể mạng gã không đáng một xu.Ánh mắt khinh thường cùng lạnh lùng còn hơn Lục Bằng.Chỉ bằng một câu nói khiến đối phương khiếp đảm gấp mấy lần hành động của Lục Bằng.Bởi vậy người ta nói vào Vương bang không chỉ bảo toàn tính mạng mà còn phải tự giữ mạng của chính mình.Cái chính ở đây là tiểu Ly lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tra khảo cả thể xác lẫn tinh thần nên có hơi sợ.
-Thôi được,xin ngài,chỉ cần tha mạng cho tôi tôi sẽ khai hết.
Lục Bằng rút súng.Vương Thành Long nhìn gã,ánh mắt như muốn nuốt chửng nheo lại thích thú.
-Được!
Gã vui mừng như vớ được vàng.
-Là do Âu Dương.Chính hắn sắp đặt tất cả,việc Lục Bằng nhận tôi cũng nằm trong kế hoạch của hắn.Hắn nói chỉ cần bản đồ thì tôi sẽ có tiền dùng đủ trong vài năm.
Vương Thành Long đưa mắt nhìn Evill,ngón tay gõ xuống thành ghế.Gõ đến lần thứ ba chuống điện thoại rung lên.Evill liếc thấy đó là số của Âu Dương nên nhanh chóng đưa cho hắn.
-Vương Thành Long làm việc nhanh gọn thật khiến tôi bái phục.
-Thủ đoạn không tồi chỉ tiếc sự nhạy bén mãi mãi anh không có.
-Hahaha...Không phải chứ?Hay Vương đại cũng gài người vào chỗ tôi chăng?
-Rất có thể.
-Vậy tôi phải xem xét lại.Con việc gã kia toàn quyền anh xử lý.Thật thất vọng cho kẻ kém cỏi.
Vương Thành Lonh nghe đến đây cúp máy.Nhìn gã đang khổ sở quỳ dưới kia.
-Lục Bằng!
Lục Bằng lại gần chĩa họng súng vào thái dương gã.
-Vương ngài chẳng phải nói...
-Tao nói tha cho mày nhưng chưa nói sẽ thay mặt chủ nhân giải quyết đúng chứ?
Dứt lời,Lục Bằng bóp còi,gã nằm gục xuống sàn,máu me chảy xung quay.Vương Thành Long nhận điện thoại xong lập tức lái xe về công ty.Đám thuộc hạ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.Lục Bằng bỏ đi.
-Mai đến khu tập bắn!
Tiểu Ly nghe vậy mỉm cười,đáp lại cô lại là sự thờ ơ bước qua nhanh như một cơn gió.Evill lắc đầu rồi nói dẫn tiểu Ly đi xem một vòng.
-Sao lão đại không sai anh làm chuyện ấy?
-Đơn giản thôi vì đó là người của Lục Bằng.Kể cả mai kia cô làm sai thì người đầu tiên chịu tội sẽ là anh ta và người xử lý cô sẽ là Lục Bằng.
-Vương bang chia phái sao?
-Haha...tiểu Ly sư tỷ,Vương bang làm sao có thể chia phái.Trong bang có 6 người ba người hẳn cô đã biết là tôi,Lục Bằng,Vân Du-người vừa trở cô.Ba người còn lại là tam đại gồm Đạ Nghĩa,Đại Bảo,Đại Ân-đều do anh hai đặt tên.Mội người chúng tôi có quyền tuyển người.Chỉ cần cảm thấy tin tưởng thì nhận.Còn hậu quả sẽ chịu theo quy định bang.
-Nhưng anh là người nhận tôi.
-Cô nương à đó là trước kia.Còn hiện tại cô là người của Lục Bằng.
Tiểu Ly gật đầu đi theo Evill.
"Ào",Lâm Tú Vi đang đi quanh sân trường nghe thấy tiếng ồn ào phía trước thì lại xem.Chen vào đám đông,cô nhìn thấy nữ sinh ngồi thụp xuống,người bị nữ sinh khác dội ướt hết.Đám người xung quanh không có phản ứng chỉ đứng xem trò vui.
-Ba mày làm to lắm mà,ủa?Ông bán bánh bao ngoài đường hả?
Nữ sinh có gương mặt kênh kiệu lên tiếng.Lâm Tú Vi làm sao quên được nét mặt này.Chẳng phải là người đứng lên khinh thường cô ở hội trường.Nữ sinh kia chỉ ngồi im,khóc lóc nhìn thảm thương.
-Nói đi chứ,ba mày thật...aiz...phải nói thế nào nhỉ?Nghèo xác xơ hay thật bẩn thỉu đây?
Lâm Tú Vi cau mày.Không thể tin nổi.Chẳng phải ngôi trường danh tiếng phải có luật lệ riêng?Vậy mà giờ cô lại chứng kiến cảnh đáng kinh tởm này của lũ nhà giàu chỉ biết tiêu tiền.Nữ sinh cầm chai nước ngọt định đổ lên người liền bị bàn tay của Lâm Tú Vi chặn lại.Mọi người xung quanh ồ lên vẻ hứng thú xem kịch hay.Nữ sinh đang ngồi ngẩng mặt thấy Lâm Tú Vi càng lo lắng hơn.Cô biết Lâm Tú Vi là người mới nhưng việc cô đang làm có thể khiến cô gặp rắc rồi bất cứ lúc nào.
-A...Sinh viên học bổng đây mà.
-Việc cậu đang làm có lẽ cần quan tâm hơn đấy.
-Hứ...Nếu tôi không quan tâm thì sao đây?
-Cậu không cảm thấy quá đáng hả?
Lâm Tú Vi cầm cổ tay nữ sinh hất ra làm văng chai nước ngọt xuống đất.
-Cùng là con người sao cậu có thể làm mấy chuyện này chứ?
-Chuyện của tao có liên quan tới mầy không?Cùng là con người nhưng đẳng cấp quyết định số phận hiểu chứ?Mày cũng vậy,đồ nghèo bẩn thỉu.
-Ít nhất tôi còn hơn mấy loại ăn bám thích ăn hiếp người khác như cậu.
Mọi người lại được phen ngạc nhiên.Lâm Tú Vi nhìn nữ sinh rồi cúi xuống đỡ cô dậy.
-Con ranh...
Nữ sinh trước mặt vung tay hướng về Lâm Tú Vi.
-Này,Huỳnh Sam,cô không biết phép tắc rồi đó!
Đan Đan may mắn tới kịp,nhìn thấy Lâm Tú Vi đang bị Huỳnh Sam bắt nạt không chịu nổi đi vào.Đối với sinh viên trường không ai không nể Đan Đan.Cô là nữ sinh thuộc dạng máu mặt ở trường.Xem ra hôm nay lại thêm trận chiến giữa hai tiểu ca của trường.Gọi là tiểu ca bởi đại ca của trường là Vương Thiên Tú.Cậu ta đánh nhau như cơm bữa.Có lần làm láo loạn cả trường đánh nhau với xã hội đen.
-Đan Đan,chuyện này không liên quan tới cô.
-Không liên qua?Mày nói như sợ ba mày biết chuyện vậy đó.
-Mày dẹp ngay kiểu nói chuyện này đi.Thích thì tao chiều.
-Ủa lần trước mày chưa sợ à?Đánh mày giơ tay tao.
Không khí đang căng thẳng bỗng nam sinh trong đám đông lên tiếng.
-Nữ tặc gặp nữ tặc.Trận này chắc hay.
Cả đám đông theo mắt Đan Đan tản ra.Cô ngoắc mắt nhìn rồi chỉ tay ra hiệu.Nam sinh ngoan ngoãn lại gần.Chưa đầy một phút,Đan Đan nhanh tay nắm tóc đưa đầu gối lên.Hậu quả biết rõ.Đám đông kinh hồn nhìn máu từ mũi nam sinh chảy ra như nước.Khiếp đảm cậu rút về phía sau,ngoan ngoãn như thú cưng.
-Sao hả?Cần lên phòng gặp ba mày.Tao hiện giờ không thích đánh nhau.
-Đan Đan,coi như hôm nay tao tha cho mày.Còn bọn kia,nhất định không tha.
Lâm Tú Vi bàng hoàng,nhẹ nhàng rút ra giấy lau thừ balo đưa cho nam sinh.Cậu ta cảm ơn rồi đi luôn.Đoạn Huỳnh Sam rời đi cùng đồng bọn cũng là lúc đám đông giải tán.Đan Đan đưa hai người bọn họ ra chiếc bàn ở khôn viên trường.
-Cảm ơn,nhưng cậu không nên làm vậy.Cậu sẽ gặp rắc rối.
Nữ sinh nhận khăn từ Lâm Tú Vi rồi nói nhỏ.
-Phàm Anh,cậu còn không biết tôi à.Làm sao bọn nó làm gì được.
Phàm Anh là nữ sinh đáng thương nhất của trường.Vào trường do điểm của cô cao nên sinh viên trường này khinh thường cô.
-Thật ra thì tôi chỉ lo cho tiểu Vi.
Đan Đan tròn mắt,hướng mắt nhìn lên lắc đầu,rồi nhún vai lấy điện thoại ra lướt web.Con người này thật thà quá mà.Đan Đan đã cứu cô vậy mà còn để cô xấu mặt.
-Không sao đâu.Mà người vừa này là ai?Sao lại bắt nạt cậu.
Phàm Anh cúi mặt xuống tránh né câu hỏi của cô.Đan Đan thở dài nhìn Phàm Anh rồi quay sang mỉm cười với Lâm Tú Vi.
-Cậu ta là Huỳnh Sam,con cưng của hiệu trưởng trường này.Chính tại Phàm Anh cậu,tại sao cứ phải chịu đựng cậu ta.Nếu hôm nay không có tiểu Vi tới chắc cậu bị lột đồ lúc nào không hay à.
Lâm Tú Vi nhìn Phàm Anh cau mày rồi quay sang hích Đan Đan như hắc nhở.
-Đan Đan!Sao cậu nói vậy?
-Thì đúng là sự thật.
-Đan Đan nói đúng,tất cả lại tại tớ.
Phàm Anh quay sang nhìn Lâm Tú Vi,cô bất chợt cười nhạt.
-Hì...Chỉ vì nhà tớ nghèo.Cha đi bán bánh bao ngoài đường.Tớ không muốn bị người khác lăng mạ nên đã nói dối với Huỳnh Sam là nhà tớ rất giàu.Cuối cùng cũng bị phát hiện.
Lâm Tú Vi chăm chú nghe.Đan Đan ngồi đó phụ họa thêm mấy câu.
-Cũng vì vậy mà cậu ấy bị đày đọa đến tận bây giờ luôn.
Lâm Tú Vi lau nhẹ nước mắt vương trên má Phàm Anh,cô mỉm cười đặt bàn tay thon thả đặt lên vai Phàm Anh.
-Từ nay cậu sẽ là bạn của bọn tớ.dd
Phàm Anh được Lâm Tú Vi cứu vui mừng không hết giờ Lâm Tú Vi còn nói sẽ cho cô làm bạn.Cuộc đời Phàm Anh xem ra vẫn chưa tới đường cùng.
-Alo!
Lâm Tú Vi đang ngồi trò chuyện với Đan Đan và Phàm Anh thì nhận được điện thoại của Vương Thành Long.
-Ra cổng trường.Đi tiệc với tôi!
-Nhưng tôi đang học,không thể bỏ giữa chừng được.
-Ba phút,không thì đích thân tôi vào đón.
Lâm Tú Vi còn chưa kịp phản bác thì đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng "tút...tút!".Tất nhiên cô không thể để hắn vào trong trường.Nếu vào không biết cô sẽ thành loại người gì trong mắt bọn họ.Nhưng cũng không thể nghỉ học được.Lần trước cô đã bị giảng viên Trần chỉ trích như vậy.Lần này tái phạm chẳng phải cô sẽ không được yên sao.Haiz...thế sự thật là khó giải quyết.Lâm Tú Vi mặt mày nhăn nhó hết cầm điện thoại lại nằm ra bàn như người bệnh hoạn.
-Tiểu Vi,cậu làm sao vậy?
Phàm Anh nhìn vậy lo lắng liền hỏi.
-Aiz...Tớ đang có chút chuyện...
"Ring!" Vừa định nói cô đã nhận được tin nhắn của Vương Thành Long: "1 phút 30".Nhìn thấy Lâm Tú Vi mặt mày còn đau khổ hơn.Bổng mắt cô sáng lên,ngẩng đầu nhìn hai người bạn.
-Nè...giờ tớ muốn về nhà mà không cần xin đơn nghỉ thì sao?
-Tiểu Vi à làm vậy là trốn học.
Phàm Anh nhìn Lâm Tú Vi.Câu nói của cô không hẳn là sai.Vì cô vốn là một học sinh nghiêm túc.Nói dễ hiểu hơn cô là một sinh viên chưa bao giờ phạm luật.
-Dễ thôi,chỉ cần giả đau bụng là sẽ không có chuyện gì hết!
Đan Đan ngồi nghiêm túc trông như vị thẩm phán cấp cao vậy.Không chần chừ,Lâm Tú Vi diễn luôn.
"1 phút"...Lại là tin nhắn của hắn.Gương mặt cô biến dạng đau khổ luôn.Đan Đan và Phàm Anh không ngờ diễn xuất của Lâm Tú Vi lại đạt đến đỉnh điểm như thật.
Hai người dìu Lâm Tú Vi hướng ra cổng trường.Đúng lúc gặp giảng viên Trần.Đan Đan mỉm cười.Chẳng phải ông trời đang rất ủng hộ bọn học sao.
-Giảng viên Trần,giảng viên Trần.
Đan Đan ra vẻ hơta hải nhìn giảng viên.Tuy là người hơi khắt khe nhưng ông cũng là con người.Vì thế vừa thấy Lâm Tú Vi ông liền đi lại.Phàm Anh không dám nói gì vì sở dĩ tài nói dối của cô dở tê.Đan Đan một mình xông pha kể hết toàn bộ sự việc cho giảng viên Trần nghe.
-Thôi được,em đưa Lâm Tú Vi về.Không thể học với tình trạng như vậy được.
Hai người dìu rối rít cúi đầu cảm ơn.Sau khi giảng viên Trần dời đi ba người tiếp tục vai diễn cho đến khi gần tới cổng trường.
-Nè...mấy cậu đi đâu vậy?
La Quế Bảo nhìn thấy liền chạy tới gọi to.Do Lâm Tú Vi không còn nhiều thời gian nên cáo từ đi trước.Hai người ở lại giải thích cho La Quế Bảo.Đương nhiên vì hăng say kể quá cộng thêm mấy câu hỏi ráo riết của anh nên Đan Đan tuôn một tràng mà không biết mình tiết lộ bí mật lúc nào.
Lâm Tú Vi chạy bất chập lao thẳng vào chiếc xe đen sang trọng.Vương Thành Long không nói gì,chỉ ngả đầu ra sau mỉm cười thỏa mãn.Ít ra cô vẫn còn biết nghe lời.Vân Du nhìn bộ dạng thê thảm của cô nhịn không nổi cười.Đầu tóc thì bù xù,gương mặt đỏ phừng vì mệt.Cô thở như chưa bao giờ được thở.
Thời tiết ấm hơn so với sáng nay.Những tia nắng yếu ớt đáp xuống tấm kính cửa xe.Bầu trời không còn âm u thay vào đó quang đãng hơn.Cô nhìn ra bên ngoài,những mầm non bắt đầu nhú.Mùa xuân cũng sắp đến,mọi vạt dần thay đổi,chúng đẹp và trở lên mới mẻ hơn.Đúng vậy,ai cũng thay đổi diện mạo ngoài cô.Vẫn trầm lặng mang chút cô đơn.Lâm Tú Vi nhẹ nhàng thở dài,cô là đang than thân trách phận hay số phận cô vốn sinh ra để chịu đựng đau khổ.Từ lúc mẹ mất dường như cô chán ghét mùa đông.Nó lạnh lẽo và đơn độc,hủy hoại sự sống.Cô hiểu tuy hủy hoại nhưng lại là lý do khirns vạn vật có diện mạo mới,còn cô chắc chưa được hưởng may mắn.Chiếc xe dừng lại ở ngôi biệt thự một tầng.Lâm Tú Vi ngẩn người,tròn mắt nhìn.Nơi đây rất quen,rất quen...!Đương nhiên là quen đó chính là nơi mà cô sinh ra,nơi lần đầu cô biết đi,biết nói,nơi mà cô đã từng hưởng trọn vẹn tình thương từ ba và mẹ.Quay sang nhìn Vương Thành Long.Hốc mắt cô bắt đầu cay xè.Ngay chính lúc này cô cảm thấy rất ghét hắn.Tại sao lại đưa cô trở về đây?Muốn cô gặp người đã từng là ba hay cô còn chưa đủ thê thảm?Nước mắt bắt đầu rơi.Từng giọt từng giọt một.Chẳng mấy chốc cổ cô đã ướt lã chã.Hướng mắt về ngôi nhà,cô lau nước mắt,nhìn về phía trước.
-Tôi muốn về!
Vương Thành Long bây giờ mới phản ứng lại.Mắt cô hơi đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không chủ ý.
-Đi thôi!
Vân Du bước xuống mở cửa xe cho hắn.Lâm Tú Vi nhìn chằm chằm.Đôi mắt ánh lên vẻ hận thù.
-Nếu không đi,em sẽ phải hối hận.
Vương Thành Long bước xuống,vừa cài cúc áo ngẩng đầu lên ngắm nhìn ngôi biệt thự phía trước.Lâm Nhật Minh tươi cười ra nghênh đón.
-Vương tổng,hân hạnh,hân hạnh quá!
-Tôi đây mới phải cảm ơn ông Lâm đã tốn thời gian mời tôi bữa ăn.
-Haha...không có gì.
Lâm Tú Vi nhìn cảnh bên ngoài mà đau đến đứt ruột.Ông còn chẳng quan tâm tới cuộc sống của con mình ra sao.Mặc xác con mình sẽ sống thế nào chỉ cần cứu cái sự nghiệp vớ vẩn trước.Cuối cùng cô cũng quyết định bước xuống.Lâm Nhật Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái.Vốn dĩ ông mời Vương Thành Long là để hắn có thể dẫn theo con gái mình.Nhưng ông không hy vọng gì nhiều.Giờ thấy Lâm Tú Vi ở đây trong lòng quả nhiên rạo rực.Sự hạnh phúc hiện rõ qua nét mặt.Đứng ngoài đã lâu,ông Lâm mời mọi người vào nhà dùng bữa.Đôi chân của cô chậm chạp di chuyển.Bên trong vẫn vậy,vẫn còn nguyên vị trí như hồi còn bé.Tấm ảnh gia đình hay những bức ảnh nhỏ nằm nguyên vị trí cũ.Mắt cô dừng lại ở bức ảnh cưới khổ to.Nụ cười người phụ nữ tỏa nắng,đôi mắt to tròn biết nói.Là mẹ cô,bao lâu rồi?Bao lâu rồi cô chưa nhìn kĩ mẹ trên bức ảnh ro thế này?Bao lâu rồi co không còn phải tưởng tượng hình ảnh bà để nguôi ngoai nỗi nhớ?Bất chợt ánh mắt thay đổi.Trở nên lạnh nhạt và mơ hồ hơn,tấm ảnh cưới khác treo bên cạnh.Nó nhỏ hơn rất nhiều.Tấm đó có lẽ vừa là tấm ảnh cưới vừa là tấm ảnh gia đình.Lâm Tú Vi nhếch môi chế nhạo."Tấm đó xứng đáng treo cạnh mẹ cô sao?Thật ghê tởm!"
Lâm Tú Vi tấm trạng vốn không tốt sau khi nhìn thấy tấm ảnh thì còn tồi têh hơn.Cô ngồi xuống cạnh Vương Thành Long nhưng giữ khoảng cách khá xa.
-Vương tổng,mời cậu!
-Ông không cần khách sáo!
-Ừ,tiểu Lâm à,con uống chút trà đi!
Lâm Nhật Minh đẩy ly trà đến trước mặt cô.Cô không trả lời cũng không buồn nhìn mặt ông.Chỉ ngồi như bức tượng,gương mặt mang chút buồn bực pha lẫn hận thù.Vương Thành Long cụp mắt xuống ra hiệu với Lâm Nhật Minh rồi thong thả uống trà.
-Ông xã...
Tiếng gọi dịu dàng,êm ta.Trịnh Mỹ Hoa từ nhà bếp bước ra đeo trên người chiếc tạp dề.Cô vừa thấy Lâm Tú Vi sắc mặt trở nên vui vẻ hơn nhưng giọng nói có ý hạ thấy xuống.
-À...Có cơm rồi,mọi người vào...dùng cho nóng!
-Ba...Ba ơi...hôm nay mẹ nấy món ba thích!
Một cậu nhóc trong bếp lẽo đẽo chạy ra.Vừa nhìn thấy Lâm Tú Vi,cậu bé chạy ngay lại chỗ cô cười híp mắt.
-Chị xinh đẹp,hôm nay chị chịu đến rồi hả?Chị hết giận ba rồi phải không?
Giọng nói trong trẻo,nhóc còn tinh nghịch nhảy lên đùi cô,ôm chầm lấy cô như đứa em nhớ chị vậy.Lâm Tú Vi vẫn không phản ứng gì,chỉ dùng ánh mắt lạnh ngắt quan sát cậu bé.Vương Thành Long cau mày,liền bế đứa trẻ ngồi xuống ghế.
-Cậu bé,không được ngồi nên đùi con gái,thế là bất lịch sự.
Vương Thành Long nhìn chằm chằm như một lời cảnh báo.Cậu bé Bảo Đan không chịu thua.Càng thích làm tới.Lại trèo lên người Lâm Tú Vi.
-Chị xinh đẹp,em tốt hơn người kia đúng không?
Lâm Tú Vi nhìn Bảo Đan nhàm chán,nhấc cậu bé để xuống dưới.Vương Thành Long nhìn cậu rồi quay ra uống trà tiếp.
-Tiểu Đan,lại đây.
Triệu Mỹ Hoa hiểu ý gọi Bảo Đan lại.Lâm Nhật Minh tươi cười để phá vỡ không khí căng thẳng trong căn nhà đặc biệt là chính ông.Chuyện vừa nãy khiến ông phải nín thở.
-Thôi...Chúng ta nên vào dùng bữa.
Lâm Tú Vi ngồi trầm ngâm không nói gì.Thi thoảng lại liếc nhìn cảnh nhí nhố vui đùa của ba cô và hai mẹ con.Vương Thành Long thi thoảng trả lời mấy vẫn đề liên quan tới công việc.Lâm Tú Vi hiện giờ như Vương Thành Long phiên bản hai.Thậm chí còn kiệm lời hơn hắn.
-Tiểu Vi,món con thích,ăn nhiều một chút.
Ông Lâm gắp miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô.Chưa đầy 10 giây,Lâm Tú Vi gắp bỏ lại đĩa.
-Đó là ngày trước thôi.
Bàn ăn càng trở nên nặng nề hơn.Vương Thành Long nhìn cảnh tượng cũng không muốn thêm lời.Bởi việc trong gia đình hắn không hứng thú.Kể cả chuyện đó liên quan tới Lâm Tú Vi.Theo hắn thì đó gọi là tôn trọng quyết định của người khác.
Bữa com diễn ra rất nhanh chóng.Quay lại bàn trà,hai người đàn ông đem một số công việc ra giải quyết.
-Tiểu Vi,em có thể vào phụ bà Lâm.
-Không hứng thú.
Vương Thành Long được phen ngạc nhiên.Cô thậm trí dám trống không với hắn.Đúng là mèo có hiền tới đâu khi bị áp bức cũng hóa thành cọp.
Trước khi ra về,Lâm Tú Vi nói muốn thắp nhang cho mẹ.Lâm Nhật Minh mỉm cười dẫn cô.Khi chuẩn bị ra ngoài,Lâm Nhật Minh ngỏ lời nói chuyện.
-Tiểu Vi,con...
-Xin lỗi nhưng tôi là Lâm Tú Vi,cái tên tiểu Vi có vẻ hơi thân mật.
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt ông nói.
-Ta không được gọi vậy sao?
-Chính là vậy.Người xứng đáng mới có quỳên.
-Thôi được,ta có món quà coi như quà giáng sinh muộn.Xin lỗi con vì không thể đón giáng sinh cùng con được.
Lâm Tú Vi nhận laays món quà,hốc mắt dâng làn nước.Ông Lâm cũng xúc động,nụ cười mãn nguyện cũng hiện trên gương mặt lo lắng kia.
"Bộp!".Lâm Tú Vi thả tay,hộp quà rơi xuống đấy,rơi lộp cộp trên sàn nhà.Cô nhìn ông cười nhạt.
-Xin lỗi,tôi không qen nhận quà của người lạ.Đặc biệt là người mà tôi hận đến xương tủy.
Nói xong,cô quay sang nhìn di ảnh mẹ lần cuối rồi bỏ đi ra xe.Ông Lâm đứng lặng người,ngồi xụp xuống nhặt món quà được bọc tỉ mỉ,nước mắt rơi!Nước mắt của người cha,người đàn ông trưởng thành,nước mắt ông kìm chế bao nhiêu năm nay rốt cuộc cũng rơi.Cuộc đời ông đã mất đi người quan trọng nhất và giờ mất đi nguồn động lực để sống.Chỉ cần nghĩ tới gặp mặt đứa con gái thất lạc mấy năm nay thì mọi bệnh tật ông đều vượt qua hết.Giờ-giây phút ông mong chờ được đưa cho đứa con gái mà ông yêu hơn chính bản thân mình món quà mà năm nào đến giáng sinh ông cũng ước được chính tay mình tặng thì nó lại xảy ra một cách tàn nhẫn...
-Chưa nhìn thấy người ngủ bao giờ hả?
Lâm Tú Vi mở to đôi mắt,má bắt đầu đỏ rực.Như thói quen,cô cúi xuống cái trán bướng bỉnh chạm vào lồng ngực hắn.Cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân nóng rực làm Vương Thành Long thích thú.Khẽ kéo nhẹ người Lâm Tú Vi vào sát mình để thỏa mãn sự thích thú mà cô đem lại.Hành động của Vương Thành Long càng khiến cô không thoải mái.Ai bảo cô nhìn chằm chằm vào hắn khi ngủ.Nếu cô ngoan ngoãn giữ tư thế lúc đầu có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.Lâm Tú Vi giãy giụa cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay kia.Cô vộ vàng vào phòng chuẩn bị đi học.
Vương Thành Long cũng ngồi dậy vào thẳng phòng tắm.
-A...!
Tiếng hét thất thanh của cô đủ khiến lũ chim đang đậu trên cây ngoài kia bay mất.Ly tâm Vương Thành Long co lại.Hắn nhìn gương mặt cô rồi lướt xuống thân hình bé nhỏ,trắng nõn của cô.Môi hắn nhỉnh lên lộ ý cười châm chọc.Nhưng dù sao đối với hắn cô vẫn còn nhỏ cả trong lẫn ngoài nên hắn quay lại đánh răng mặc cho cô chôn chân ngây người ở đó.Nhanh chóng chuẩn bị xong,Vương Thành Long đi ra với hình ảnh chỉnh chu thường ngày.
-10 phút nữa mà không xuống tôi sẽ cho em đi bộ.
Lâm Tú Vi nghe vậy vội vội vàng xỏ đôi giày vào chân,mặc tạm chiếc váy caro đỏ đen dài tay,tiện tay với chiếc balo rồi xuống dưới.Evill và Vương Thành Long ngồi chờ chưa đầy 5 phút Lâm Tú Vi đã chui tọt vào xe đóng cửa.
-Đi thôi!
Cô giục Evill,Vương Thành Long không nói gì.Đi đến nửa đoạn đường,hắn quay sang nhìn cô.Cô bé của hắn vẫn còn cảm thấy ngại ngùng vì chuyện hồi nãy.Gương mặt sụp xuống suy nghĩ gì đó.Hắn cau mày nhìn thân hình bé nhỏ.Có lẽ hắn dọa cô hơi quá đến nỗi trời lạnh mà cô còn không thèm đi tất,như vậy chắc chân sẽ không được thoái mái.Đã vậy dây giày còn chẳng cần để ý,bộ đồ cô mặc phong phanh,áo không cổ,không áo khoác.Như vậy làm sao mà để yên được.
-Đến của hàng phía trước dừng lại.
Đi đã được nửa đường,Evill dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa.Tuy hơi nhỏ nhưng trong đấy lại có tất cả thứ mà người ta cần.Từ đồ ăn đến quần áo vân vân.Tất cả đều được chủ quán bầy biện đẹp mắt,hợp lí.
Vương Thành Long từ xe bước ra,hắn cài cúc áo rồi đi vào với bao ánh mắt kinh ngạc.Ông vua hắc ám lại đến những nơi như này.Tất nhiên không phải là rẻ tiền nhưng Vương Thành Long không quen đi mua đồ.Hiếm khi mới gặp hắn mà có gặp thì cũng là một không gian sang chảnh.Quần áo hay giày dép,bất kể thứ gì hắn cần đều được mang đến tận dinh thự chọn lựa.Ở trong đó một lúc,Vương Thành Long tay cầm mấy đồ dành cho con gái đi ra làm mấy người đứng đó ngạc nhiên hơn.
-Anh hai,anh vào đó làm gì?
-Mắt cậu chỉ để đó cho đẹp?
Evill nhìn đống đồ trên tay rồi lướt sang Lâm Tú Vi cười toe toét cho xe chạy.
-Để chân lên đây!
Vương Thành Long quay sang Lâm Tú Vi nói.Cô ngệt mặt nhìn anh như đứa trẻ chẳng hiểu chuyện.Đôi mắt nhìn xuống bàn tay trên đùi hắn.Thấy cô vẫn không ngọ nguậy,Vương Thành Long lập tức tự tay làm.Nhấc chân cô để lên đùi hắn.Rồi rút đôi giày màu đen ra.Xem ra hắn cũng có mắt thẩm mĩ.Chọn đôi tất kiểu Hàn Quốc sọc trắng màu đen xỏ trực tiếp vào đôi chân hơi thâm vì lạnh.Xong xuôi lại đi giày vào cho cô,chỉnh lại dây đàng hoàng rồi thả xuống.Ngay khi Lâm Tú Vi còn chưa hoàn hồn Vương Thành Long kéo cô ngồi lại gần,choàng chiếc khăn len thủ công màu nâu vào chiếc cô mảnh khảnh.Chiếc mũ len cũng được chụp lên đầu cô.
-Từ mai không cho phép em phong phanh nhớ chưa?
Vương Thành Long nhìn cô với ánh mắt nghiêm trọng hết sức.Giọng nói bực dọc khiến cô một phần lo sợ.
-Tôi biết rồi.
Evill không quên nhìn qua gương chiếc hậu xem phim ngôn tình tự phát.
Thả Lâm Tú Vi xuống tất nhiên Evill chạm mặt hớn hở của Đan Đan.
-Anh...tôi đây cảm thấy giữa chúng ta có mối lương duyên.
Evill nhàm chán nhìn cô.
-Tôi lại cảm thấy âm hồn vây bám.
Đan Đan chui tọt qua cửa xe,bây giờ mặt cô với anh chỉ cách nhau đốt tay.Vương Thành Long giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh.Đan Đan thấy có người trên xe nên cô bất giác quay đầu.Bắt gặp Vương Thành Long nhìn cô chằm chằm.Đan Đan ít ra cũng phải giữ hình tượng,cô nhổm dậy định chui ra thì va ngay vào cửa.
-Tiểu thư nên bớt nghĩ huyên thuyên tức khắc đầu sẽ chui vừa.
Evill vừa nói vừa cười châm chọc,Đan Đan chui ra khỏi xe còn ngó đầu vào cười trừ với hắn rồi trừng mắt với Evill mới chịu dời đi.
Chiếc xe trở về trạng thái âm trầm.Vì có công việc khẩn ở bang nên Vương Thành Long giao cho Đại Ân- thay mặt hắn lo liệu chuyện công ty.
-Chú nói tình hình tôi xem.
-Là người được nhận vào bang cách đây 1 tuần.Mới đây lén đưa bản thiết kể vũ khí bán cho người khác.
-Người mới à?Bắt được đứa mua chưa?Người ai mang về?
-Dạ rồi,là Lục Bằng đem về sau khi thấy hắn bị đánh do bán "hàng" giả.
-Lục Bằng?Gan to tới mức dám làm vậy ở trong địa phận của tôi.Chuyện nhỏ vậy các chú không xử lý được?
-Lục Bằng đang quỳ ở sảnh nhận tội.Theo hắn nói thì chống lưng cho hắn hẳn là thế lực rất lớn.Có tra hỏi nhưng hắn nhất quyết đòi gặp anh.
Vương Thành Long nhếch mép vẻ chế giễu.Hai người cùng tới dinh tự.Bước vào đại sảnh tràn ngập không khí trĩu nặng.Đoàn người xếp đều hai bên,đồng phục màu đen đứng trang nghiêm.Ở giữa là Lục Bằng đang quỳ,tay cầm chiếc gậy trị tội của bang.
Vương Thành Long đến ngồi trên bậc cao nhất nhìn xuống.
-Chú đứng dậy.Lỗi không hẳn là của chú.Quỳ từ qua tới giờ vậy là đủ rồi.
Lục Bằng đứng dậy,cảm nhận từng đợt tê dại truyền đến đầu gối nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc,đứng sang bên cạnh Evill ngiêm chỉnh.Lát sau thấy Đường Gia Ly bước vào.Mọi người ai nấy đều bàng hoàng,ngay cả Lục Bẳng chỉ có Evill và hắn vẫn bình thản.
Đường Gia Ly đứng giữa sảnh nhìn Lục Bằng mỉm cười rồi quay sang Vương Thành Long.
-Lão đại,tôi đến muộn mong ngài bỏ qua.
-Đây là Đường Gia Ly,thành viên mới của bang.
-Ồ...
Đám đông bên dưới dù nghiêm chỉnh đến mức nào cũng thốt ra tiếng nhưng nhanh chóng thu hồi.Trong Vương bang đây là cô gái duy nhất.Màn Thầu ngày xưa được trực tiếp Vương Thành Long nhận nuôi nên không tính.Tất nhiên làm việc hắn không muốn để lại mấy lời bàn ra tán vào.Biết rằng người theo hắn không một ai dám chối từ quyết định.Nhưng Vương thành Long muốn bọn họ không chỉ tuân theo một cách tâm phục khảu phục mà còn muốn bọn họ không gây khó dễ cho Đường Gia Ly.
-Thử thách tôi đã giao và hoàn thành rất tốt.Vì thế về năng lực tôi mong mọi người không bàn cãi nhiều.Hiểu chứ?
-Rõ,lão đại!
Đám đông đồng thanh.Evill để ý thấy Đường Gia Ly thi thoảng lại ngó sang nhìn Lục Bằng.Nụ cười nham hiểm lộ trên gương mặt nghiêm túc kia.
-Anh hai...Em nghĩ Gia Ly cũng chưa quen với công việc mới.Nhiệm vụ anh giao hẳn cô đã làm rất tốt.Nhưng trên thương trường có lúc cần vũ lực.Vì vậy em chắc cô ấy cần người huấn luyện.
Vương Thành Long nhìn Evill rồi quay sang phía Lục Bằng.
-Chú nói đúng,tiện đây Đường Gia Ly giao cho Lục Bằng.Tôi cần một người mạnh mẽ,không phải thân hình mảnh mai.Hơn nữa,tên cô khá dài nên từ mai sẽ là tiểu Ly-sư tỷ của bang.
-Đã rõ!
Lục Bằng ngoắc Evill rồi quay sang Vương Thành Long trầm tĩnh mà lên tiếng.Đường Gia Ly như được gỡ đống rối rắm trong bụng.Trên khuôn mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.Nó không hoàn toàn vui vẻ nhưng ẩn chứa sự ấm áp.
Mọi ngườ trong bang đều được giao nhiệm vụ liền rời đi.Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn Vương Thành Long và ba người khác.Một người mặc âu phục đưa gã đàn ông tầm 26 tuổi ta quỳ trước mặt Vương Thành Long.
-Là mày?
-Vương đại,cuối cùng cũng được chạm mặt ngài.
-Tao không dài dòng.Nói,mày theo lệnh ai?
-Haha...ngài nghĩ tôi theo lệnh ai à.Thật nực cười.
Gã đó cười như người phê thuốc.Vương Thành Long nhếch mép cười nhìn sang Lục Bằng.
-Xem ra hôm nay cô được chứng kiến cảnh Lục Bằng giải quyết rồi.
Evill quay sang nói với Đường Gia Ly,cô không để ý chỉ tập trung vào cảnh trước mặt.Lục Bằng tiến lại gần,bất chợt dùng một lực đá bay gã đó.Thân hình khá gầy nay lại lăn thêm mấy vòng khiến thân thể có phần yếu,mặt mày bầm giập bởi cú đá thẳng mặt.Không dừng ở đấy,Lục Bằng tiến lại,lôi anh ta ta chính giữa.Cầm tóc giật ngược về sau để gã thấy rĩ mặt của Vương Thành Long.Chỉ chờ vài giây,Lục Bằng rút khẩu súng trong người dí thẳng vào thái dương của gã.Đường Gia Ly gặp cảnh này cũng không khiếp sợ bằng biểu hiện trên gương mặt Lục Bằng.Một gương mặt lạnh ngắt đến vô tình.Ánh mắt như mập mờ,hành động dứt khoát,nhanh chóng và tàn nhẫn khiến lồng ngực cô hơi nặng.
-Vương đại,giết tôi liệu ngài có được đáp án.Chi bằng chúng ta thương lượng.
-Mày đang nói thương lượng với ai?Không cần mày nói tao cũng đã biết.Việc mày chết hay không đương nhiên tao không quan tâm.
Tiểu Ly nhìn Vương Thành Long còn khó thở hơn.Hắn nhìn gã như thể mạng gã không đáng một xu.Ánh mắt khinh thường cùng lạnh lùng còn hơn Lục Bằng.Chỉ bằng một câu nói khiến đối phương khiếp đảm gấp mấy lần hành động của Lục Bằng.Bởi vậy người ta nói vào Vương bang không chỉ bảo toàn tính mạng mà còn phải tự giữ mạng của chính mình.Cái chính ở đây là tiểu Ly lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tra khảo cả thể xác lẫn tinh thần nên có hơi sợ.
-Thôi được,xin ngài,chỉ cần tha mạng cho tôi tôi sẽ khai hết.
Lục Bằng rút súng.Vương Thành Long nhìn gã,ánh mắt như muốn nuốt chửng nheo lại thích thú.
-Được!
Gã vui mừng như vớ được vàng.
-Là do Âu Dương.Chính hắn sắp đặt tất cả,việc Lục Bằng nhận tôi cũng nằm trong kế hoạch của hắn.Hắn nói chỉ cần bản đồ thì tôi sẽ có tiền dùng đủ trong vài năm.
Vương Thành Long đưa mắt nhìn Evill,ngón tay gõ xuống thành ghế.Gõ đến lần thứ ba chuống điện thoại rung lên.Evill liếc thấy đó là số của Âu Dương nên nhanh chóng đưa cho hắn.
-Vương Thành Long làm việc nhanh gọn thật khiến tôi bái phục.
-Thủ đoạn không tồi chỉ tiếc sự nhạy bén mãi mãi anh không có.
-Hahaha...Không phải chứ?Hay Vương đại cũng gài người vào chỗ tôi chăng?
-Rất có thể.
-Vậy tôi phải xem xét lại.Con việc gã kia toàn quyền anh xử lý.Thật thất vọng cho kẻ kém cỏi.
Vương Thành Lonh nghe đến đây cúp máy.Nhìn gã đang khổ sở quỳ dưới kia.
-Lục Bằng!
Lục Bằng lại gần chĩa họng súng vào thái dương gã.
-Vương ngài chẳng phải nói...
-Tao nói tha cho mày nhưng chưa nói sẽ thay mặt chủ nhân giải quyết đúng chứ?
Dứt lời,Lục Bằng bóp còi,gã nằm gục xuống sàn,máu me chảy xung quay.Vương Thành Long nhận điện thoại xong lập tức lái xe về công ty.Đám thuộc hạ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.Lục Bằng bỏ đi.
-Mai đến khu tập bắn!
Tiểu Ly nghe vậy mỉm cười,đáp lại cô lại là sự thờ ơ bước qua nhanh như một cơn gió.Evill lắc đầu rồi nói dẫn tiểu Ly đi xem một vòng.
-Sao lão đại không sai anh làm chuyện ấy?
-Đơn giản thôi vì đó là người của Lục Bằng.Kể cả mai kia cô làm sai thì người đầu tiên chịu tội sẽ là anh ta và người xử lý cô sẽ là Lục Bằng.
-Vương bang chia phái sao?
-Haha...tiểu Ly sư tỷ,Vương bang làm sao có thể chia phái.Trong bang có 6 người ba người hẳn cô đã biết là tôi,Lục Bằng,Vân Du-người vừa trở cô.Ba người còn lại là tam đại gồm Đạ Nghĩa,Đại Bảo,Đại Ân-đều do anh hai đặt tên.Mội người chúng tôi có quyền tuyển người.Chỉ cần cảm thấy tin tưởng thì nhận.Còn hậu quả sẽ chịu theo quy định bang.
-Nhưng anh là người nhận tôi.
-Cô nương à đó là trước kia.Còn hiện tại cô là người của Lục Bằng.
Tiểu Ly gật đầu đi theo Evill.
"Ào",Lâm Tú Vi đang đi quanh sân trường nghe thấy tiếng ồn ào phía trước thì lại xem.Chen vào đám đông,cô nhìn thấy nữ sinh ngồi thụp xuống,người bị nữ sinh khác dội ướt hết.Đám người xung quanh không có phản ứng chỉ đứng xem trò vui.
-Ba mày làm to lắm mà,ủa?Ông bán bánh bao ngoài đường hả?
Nữ sinh có gương mặt kênh kiệu lên tiếng.Lâm Tú Vi làm sao quên được nét mặt này.Chẳng phải là người đứng lên khinh thường cô ở hội trường.Nữ sinh kia chỉ ngồi im,khóc lóc nhìn thảm thương.
-Nói đi chứ,ba mày thật...aiz...phải nói thế nào nhỉ?Nghèo xác xơ hay thật bẩn thỉu đây?
Lâm Tú Vi cau mày.Không thể tin nổi.Chẳng phải ngôi trường danh tiếng phải có luật lệ riêng?Vậy mà giờ cô lại chứng kiến cảnh đáng kinh tởm này của lũ nhà giàu chỉ biết tiêu tiền.Nữ sinh cầm chai nước ngọt định đổ lên người liền bị bàn tay của Lâm Tú Vi chặn lại.Mọi người xung quanh ồ lên vẻ hứng thú xem kịch hay.Nữ sinh đang ngồi ngẩng mặt thấy Lâm Tú Vi càng lo lắng hơn.Cô biết Lâm Tú Vi là người mới nhưng việc cô đang làm có thể khiến cô gặp rắc rồi bất cứ lúc nào.
-A...Sinh viên học bổng đây mà.
-Việc cậu đang làm có lẽ cần quan tâm hơn đấy.
-Hứ...Nếu tôi không quan tâm thì sao đây?
-Cậu không cảm thấy quá đáng hả?
Lâm Tú Vi cầm cổ tay nữ sinh hất ra làm văng chai nước ngọt xuống đất.
-Cùng là con người sao cậu có thể làm mấy chuyện này chứ?
-Chuyện của tao có liên quan tới mầy không?Cùng là con người nhưng đẳng cấp quyết định số phận hiểu chứ?Mày cũng vậy,đồ nghèo bẩn thỉu.
-Ít nhất tôi còn hơn mấy loại ăn bám thích ăn hiếp người khác như cậu.
Mọi người lại được phen ngạc nhiên.Lâm Tú Vi nhìn nữ sinh rồi cúi xuống đỡ cô dậy.
-Con ranh...
Nữ sinh trước mặt vung tay hướng về Lâm Tú Vi.
-Này,Huỳnh Sam,cô không biết phép tắc rồi đó!
Đan Đan may mắn tới kịp,nhìn thấy Lâm Tú Vi đang bị Huỳnh Sam bắt nạt không chịu nổi đi vào.Đối với sinh viên trường không ai không nể Đan Đan.Cô là nữ sinh thuộc dạng máu mặt ở trường.Xem ra hôm nay lại thêm trận chiến giữa hai tiểu ca của trường.Gọi là tiểu ca bởi đại ca của trường là Vương Thiên Tú.Cậu ta đánh nhau như cơm bữa.Có lần làm láo loạn cả trường đánh nhau với xã hội đen.
-Đan Đan,chuyện này không liên quan tới cô.
-Không liên qua?Mày nói như sợ ba mày biết chuyện vậy đó.
-Mày dẹp ngay kiểu nói chuyện này đi.Thích thì tao chiều.
-Ủa lần trước mày chưa sợ à?Đánh mày giơ tay tao.
Không khí đang căng thẳng bỗng nam sinh trong đám đông lên tiếng.
-Nữ tặc gặp nữ tặc.Trận này chắc hay.
Cả đám đông theo mắt Đan Đan tản ra.Cô ngoắc mắt nhìn rồi chỉ tay ra hiệu.Nam sinh ngoan ngoãn lại gần.Chưa đầy một phút,Đan Đan nhanh tay nắm tóc đưa đầu gối lên.Hậu quả biết rõ.Đám đông kinh hồn nhìn máu từ mũi nam sinh chảy ra như nước.Khiếp đảm cậu rút về phía sau,ngoan ngoãn như thú cưng.
-Sao hả?Cần lên phòng gặp ba mày.Tao hiện giờ không thích đánh nhau.
-Đan Đan,coi như hôm nay tao tha cho mày.Còn bọn kia,nhất định không tha.
Lâm Tú Vi bàng hoàng,nhẹ nhàng rút ra giấy lau thừ balo đưa cho nam sinh.Cậu ta cảm ơn rồi đi luôn.Đoạn Huỳnh Sam rời đi cùng đồng bọn cũng là lúc đám đông giải tán.Đan Đan đưa hai người bọn họ ra chiếc bàn ở khôn viên trường.
-Cảm ơn,nhưng cậu không nên làm vậy.Cậu sẽ gặp rắc rối.
Nữ sinh nhận khăn từ Lâm Tú Vi rồi nói nhỏ.
-Phàm Anh,cậu còn không biết tôi à.Làm sao bọn nó làm gì được.
Phàm Anh là nữ sinh đáng thương nhất của trường.Vào trường do điểm của cô cao nên sinh viên trường này khinh thường cô.
-Thật ra thì tôi chỉ lo cho tiểu Vi.
Đan Đan tròn mắt,hướng mắt nhìn lên lắc đầu,rồi nhún vai lấy điện thoại ra lướt web.Con người này thật thà quá mà.Đan Đan đã cứu cô vậy mà còn để cô xấu mặt.
-Không sao đâu.Mà người vừa này là ai?Sao lại bắt nạt cậu.
Phàm Anh cúi mặt xuống tránh né câu hỏi của cô.Đan Đan thở dài nhìn Phàm Anh rồi quay sang mỉm cười với Lâm Tú Vi.
-Cậu ta là Huỳnh Sam,con cưng của hiệu trưởng trường này.Chính tại Phàm Anh cậu,tại sao cứ phải chịu đựng cậu ta.Nếu hôm nay không có tiểu Vi tới chắc cậu bị lột đồ lúc nào không hay à.
Lâm Tú Vi nhìn Phàm Anh cau mày rồi quay sang hích Đan Đan như hắc nhở.
-Đan Đan!Sao cậu nói vậy?
-Thì đúng là sự thật.
-Đan Đan nói đúng,tất cả lại tại tớ.
Phàm Anh quay sang nhìn Lâm Tú Vi,cô bất chợt cười nhạt.
-Hì...Chỉ vì nhà tớ nghèo.Cha đi bán bánh bao ngoài đường.Tớ không muốn bị người khác lăng mạ nên đã nói dối với Huỳnh Sam là nhà tớ rất giàu.Cuối cùng cũng bị phát hiện.
Lâm Tú Vi chăm chú nghe.Đan Đan ngồi đó phụ họa thêm mấy câu.
-Cũng vì vậy mà cậu ấy bị đày đọa đến tận bây giờ luôn.
Lâm Tú Vi lau nhẹ nước mắt vương trên má Phàm Anh,cô mỉm cười đặt bàn tay thon thả đặt lên vai Phàm Anh.
-Từ nay cậu sẽ là bạn của bọn tớ.dd
Phàm Anh được Lâm Tú Vi cứu vui mừng không hết giờ Lâm Tú Vi còn nói sẽ cho cô làm bạn.Cuộc đời Phàm Anh xem ra vẫn chưa tới đường cùng.
-Alo!
Lâm Tú Vi đang ngồi trò chuyện với Đan Đan và Phàm Anh thì nhận được điện thoại của Vương Thành Long.
-Ra cổng trường.Đi tiệc với tôi!
-Nhưng tôi đang học,không thể bỏ giữa chừng được.
-Ba phút,không thì đích thân tôi vào đón.
Lâm Tú Vi còn chưa kịp phản bác thì đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng "tút...tút!".Tất nhiên cô không thể để hắn vào trong trường.Nếu vào không biết cô sẽ thành loại người gì trong mắt bọn họ.Nhưng cũng không thể nghỉ học được.Lần trước cô đã bị giảng viên Trần chỉ trích như vậy.Lần này tái phạm chẳng phải cô sẽ không được yên sao.Haiz...thế sự thật là khó giải quyết.Lâm Tú Vi mặt mày nhăn nhó hết cầm điện thoại lại nằm ra bàn như người bệnh hoạn.
-Tiểu Vi,cậu làm sao vậy?
Phàm Anh nhìn vậy lo lắng liền hỏi.
-Aiz...Tớ đang có chút chuyện...
"Ring!" Vừa định nói cô đã nhận được tin nhắn của Vương Thành Long: "1 phút 30".Nhìn thấy Lâm Tú Vi mặt mày còn đau khổ hơn.Bổng mắt cô sáng lên,ngẩng đầu nhìn hai người bạn.
-Nè...giờ tớ muốn về nhà mà không cần xin đơn nghỉ thì sao?
-Tiểu Vi à làm vậy là trốn học.
Phàm Anh nhìn Lâm Tú Vi.Câu nói của cô không hẳn là sai.Vì cô vốn là một học sinh nghiêm túc.Nói dễ hiểu hơn cô là một sinh viên chưa bao giờ phạm luật.
-Dễ thôi,chỉ cần giả đau bụng là sẽ không có chuyện gì hết!
Đan Đan ngồi nghiêm túc trông như vị thẩm phán cấp cao vậy.Không chần chừ,Lâm Tú Vi diễn luôn.
"1 phút"...Lại là tin nhắn của hắn.Gương mặt cô biến dạng đau khổ luôn.Đan Đan và Phàm Anh không ngờ diễn xuất của Lâm Tú Vi lại đạt đến đỉnh điểm như thật.
Hai người dìu Lâm Tú Vi hướng ra cổng trường.Đúng lúc gặp giảng viên Trần.Đan Đan mỉm cười.Chẳng phải ông trời đang rất ủng hộ bọn học sao.
-Giảng viên Trần,giảng viên Trần.
Đan Đan ra vẻ hơta hải nhìn giảng viên.Tuy là người hơi khắt khe nhưng ông cũng là con người.Vì thế vừa thấy Lâm Tú Vi ông liền đi lại.Phàm Anh không dám nói gì vì sở dĩ tài nói dối của cô dở tê.Đan Đan một mình xông pha kể hết toàn bộ sự việc cho giảng viên Trần nghe.
-Thôi được,em đưa Lâm Tú Vi về.Không thể học với tình trạng như vậy được.
Hai người dìu rối rít cúi đầu cảm ơn.Sau khi giảng viên Trần dời đi ba người tiếp tục vai diễn cho đến khi gần tới cổng trường.
-Nè...mấy cậu đi đâu vậy?
La Quế Bảo nhìn thấy liền chạy tới gọi to.Do Lâm Tú Vi không còn nhiều thời gian nên cáo từ đi trước.Hai người ở lại giải thích cho La Quế Bảo.Đương nhiên vì hăng say kể quá cộng thêm mấy câu hỏi ráo riết của anh nên Đan Đan tuôn một tràng mà không biết mình tiết lộ bí mật lúc nào.
Lâm Tú Vi chạy bất chập lao thẳng vào chiếc xe đen sang trọng.Vương Thành Long không nói gì,chỉ ngả đầu ra sau mỉm cười thỏa mãn.Ít ra cô vẫn còn biết nghe lời.Vân Du nhìn bộ dạng thê thảm của cô nhịn không nổi cười.Đầu tóc thì bù xù,gương mặt đỏ phừng vì mệt.Cô thở như chưa bao giờ được thở.
Thời tiết ấm hơn so với sáng nay.Những tia nắng yếu ớt đáp xuống tấm kính cửa xe.Bầu trời không còn âm u thay vào đó quang đãng hơn.Cô nhìn ra bên ngoài,những mầm non bắt đầu nhú.Mùa xuân cũng sắp đến,mọi vạt dần thay đổi,chúng đẹp và trở lên mới mẻ hơn.Đúng vậy,ai cũng thay đổi diện mạo ngoài cô.Vẫn trầm lặng mang chút cô đơn.Lâm Tú Vi nhẹ nhàng thở dài,cô là đang than thân trách phận hay số phận cô vốn sinh ra để chịu đựng đau khổ.Từ lúc mẹ mất dường như cô chán ghét mùa đông.Nó lạnh lẽo và đơn độc,hủy hoại sự sống.Cô hiểu tuy hủy hoại nhưng lại là lý do khirns vạn vật có diện mạo mới,còn cô chắc chưa được hưởng may mắn.Chiếc xe dừng lại ở ngôi biệt thự một tầng.Lâm Tú Vi ngẩn người,tròn mắt nhìn.Nơi đây rất quen,rất quen...!Đương nhiên là quen đó chính là nơi mà cô sinh ra,nơi lần đầu cô biết đi,biết nói,nơi mà cô đã từng hưởng trọn vẹn tình thương từ ba và mẹ.Quay sang nhìn Vương Thành Long.Hốc mắt cô bắt đầu cay xè.Ngay chính lúc này cô cảm thấy rất ghét hắn.Tại sao lại đưa cô trở về đây?Muốn cô gặp người đã từng là ba hay cô còn chưa đủ thê thảm?Nước mắt bắt đầu rơi.Từng giọt từng giọt một.Chẳng mấy chốc cổ cô đã ướt lã chã.Hướng mắt về ngôi nhà,cô lau nước mắt,nhìn về phía trước.
-Tôi muốn về!
Vương Thành Long bây giờ mới phản ứng lại.Mắt cô hơi đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không chủ ý.
-Đi thôi!
Vân Du bước xuống mở cửa xe cho hắn.Lâm Tú Vi nhìn chằm chằm.Đôi mắt ánh lên vẻ hận thù.
-Nếu không đi,em sẽ phải hối hận.
Vương Thành Long bước xuống,vừa cài cúc áo ngẩng đầu lên ngắm nhìn ngôi biệt thự phía trước.Lâm Nhật Minh tươi cười ra nghênh đón.
-Vương tổng,hân hạnh,hân hạnh quá!
-Tôi đây mới phải cảm ơn ông Lâm đã tốn thời gian mời tôi bữa ăn.
-Haha...không có gì.
Lâm Tú Vi nhìn cảnh bên ngoài mà đau đến đứt ruột.Ông còn chẳng quan tâm tới cuộc sống của con mình ra sao.Mặc xác con mình sẽ sống thế nào chỉ cần cứu cái sự nghiệp vớ vẩn trước.Cuối cùng cô cũng quyết định bước xuống.Lâm Nhật Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái.Vốn dĩ ông mời Vương Thành Long là để hắn có thể dẫn theo con gái mình.Nhưng ông không hy vọng gì nhiều.Giờ thấy Lâm Tú Vi ở đây trong lòng quả nhiên rạo rực.Sự hạnh phúc hiện rõ qua nét mặt.Đứng ngoài đã lâu,ông Lâm mời mọi người vào nhà dùng bữa.Đôi chân của cô chậm chạp di chuyển.Bên trong vẫn vậy,vẫn còn nguyên vị trí như hồi còn bé.Tấm ảnh gia đình hay những bức ảnh nhỏ nằm nguyên vị trí cũ.Mắt cô dừng lại ở bức ảnh cưới khổ to.Nụ cười người phụ nữ tỏa nắng,đôi mắt to tròn biết nói.Là mẹ cô,bao lâu rồi?Bao lâu rồi cô chưa nhìn kĩ mẹ trên bức ảnh ro thế này?Bao lâu rồi co không còn phải tưởng tượng hình ảnh bà để nguôi ngoai nỗi nhớ?Bất chợt ánh mắt thay đổi.Trở nên lạnh nhạt và mơ hồ hơn,tấm ảnh cưới khác treo bên cạnh.Nó nhỏ hơn rất nhiều.Tấm đó có lẽ vừa là tấm ảnh cưới vừa là tấm ảnh gia đình.Lâm Tú Vi nhếch môi chế nhạo."Tấm đó xứng đáng treo cạnh mẹ cô sao?Thật ghê tởm!"
Lâm Tú Vi tấm trạng vốn không tốt sau khi nhìn thấy tấm ảnh thì còn tồi têh hơn.Cô ngồi xuống cạnh Vương Thành Long nhưng giữ khoảng cách khá xa.
-Vương tổng,mời cậu!
-Ông không cần khách sáo!
-Ừ,tiểu Lâm à,con uống chút trà đi!
Lâm Nhật Minh đẩy ly trà đến trước mặt cô.Cô không trả lời cũng không buồn nhìn mặt ông.Chỉ ngồi như bức tượng,gương mặt mang chút buồn bực pha lẫn hận thù.Vương Thành Long cụp mắt xuống ra hiệu với Lâm Nhật Minh rồi thong thả uống trà.
-Ông xã...
Tiếng gọi dịu dàng,êm ta.Trịnh Mỹ Hoa từ nhà bếp bước ra đeo trên người chiếc tạp dề.Cô vừa thấy Lâm Tú Vi sắc mặt trở nên vui vẻ hơn nhưng giọng nói có ý hạ thấy xuống.
-À...Có cơm rồi,mọi người vào...dùng cho nóng!
-Ba...Ba ơi...hôm nay mẹ nấy món ba thích!
Một cậu nhóc trong bếp lẽo đẽo chạy ra.Vừa nhìn thấy Lâm Tú Vi,cậu bé chạy ngay lại chỗ cô cười híp mắt.
-Chị xinh đẹp,hôm nay chị chịu đến rồi hả?Chị hết giận ba rồi phải không?
Giọng nói trong trẻo,nhóc còn tinh nghịch nhảy lên đùi cô,ôm chầm lấy cô như đứa em nhớ chị vậy.Lâm Tú Vi vẫn không phản ứng gì,chỉ dùng ánh mắt lạnh ngắt quan sát cậu bé.Vương Thành Long cau mày,liền bế đứa trẻ ngồi xuống ghế.
-Cậu bé,không được ngồi nên đùi con gái,thế là bất lịch sự.
Vương Thành Long nhìn chằm chằm như một lời cảnh báo.Cậu bé Bảo Đan không chịu thua.Càng thích làm tới.Lại trèo lên người Lâm Tú Vi.
-Chị xinh đẹp,em tốt hơn người kia đúng không?
Lâm Tú Vi nhìn Bảo Đan nhàm chán,nhấc cậu bé để xuống dưới.Vương Thành Long nhìn cậu rồi quay ra uống trà tiếp.
-Tiểu Đan,lại đây.
Triệu Mỹ Hoa hiểu ý gọi Bảo Đan lại.Lâm Nhật Minh tươi cười để phá vỡ không khí căng thẳng trong căn nhà đặc biệt là chính ông.Chuyện vừa nãy khiến ông phải nín thở.
-Thôi...Chúng ta nên vào dùng bữa.
Lâm Tú Vi ngồi trầm ngâm không nói gì.Thi thoảng lại liếc nhìn cảnh nhí nhố vui đùa của ba cô và hai mẹ con.Vương Thành Long thi thoảng trả lời mấy vẫn đề liên quan tới công việc.Lâm Tú Vi hiện giờ như Vương Thành Long phiên bản hai.Thậm chí còn kiệm lời hơn hắn.
-Tiểu Vi,món con thích,ăn nhiều một chút.
Ông Lâm gắp miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô.Chưa đầy 10 giây,Lâm Tú Vi gắp bỏ lại đĩa.
-Đó là ngày trước thôi.
Bàn ăn càng trở nên nặng nề hơn.Vương Thành Long nhìn cảnh tượng cũng không muốn thêm lời.Bởi việc trong gia đình hắn không hứng thú.Kể cả chuyện đó liên quan tới Lâm Tú Vi.Theo hắn thì đó gọi là tôn trọng quyết định của người khác.
Bữa com diễn ra rất nhanh chóng.Quay lại bàn trà,hai người đàn ông đem một số công việc ra giải quyết.
-Tiểu Vi,em có thể vào phụ bà Lâm.
-Không hứng thú.
Vương Thành Long được phen ngạc nhiên.Cô thậm trí dám trống không với hắn.Đúng là mèo có hiền tới đâu khi bị áp bức cũng hóa thành cọp.
Trước khi ra về,Lâm Tú Vi nói muốn thắp nhang cho mẹ.Lâm Nhật Minh mỉm cười dẫn cô.Khi chuẩn bị ra ngoài,Lâm Nhật Minh ngỏ lời nói chuyện.
-Tiểu Vi,con...
-Xin lỗi nhưng tôi là Lâm Tú Vi,cái tên tiểu Vi có vẻ hơi thân mật.
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt ông nói.
-Ta không được gọi vậy sao?
-Chính là vậy.Người xứng đáng mới có quỳên.
-Thôi được,ta có món quà coi như quà giáng sinh muộn.Xin lỗi con vì không thể đón giáng sinh cùng con được.
Lâm Tú Vi nhận laays món quà,hốc mắt dâng làn nước.Ông Lâm cũng xúc động,nụ cười mãn nguyện cũng hiện trên gương mặt lo lắng kia.
"Bộp!".Lâm Tú Vi thả tay,hộp quà rơi xuống đấy,rơi lộp cộp trên sàn nhà.Cô nhìn ông cười nhạt.
-Xin lỗi,tôi không qen nhận quà của người lạ.Đặc biệt là người mà tôi hận đến xương tủy.
Nói xong,cô quay sang nhìn di ảnh mẹ lần cuối rồi bỏ đi ra xe.Ông Lâm đứng lặng người,ngồi xụp xuống nhặt món quà được bọc tỉ mỉ,nước mắt rơi!Nước mắt của người cha,người đàn ông trưởng thành,nước mắt ông kìm chế bao nhiêu năm nay rốt cuộc cũng rơi.Cuộc đời ông đã mất đi người quan trọng nhất và giờ mất đi nguồn động lực để sống.Chỉ cần nghĩ tới gặp mặt đứa con gái thất lạc mấy năm nay thì mọi bệnh tật ông đều vượt qua hết.Giờ-giây phút ông mong chờ được đưa cho đứa con gái mà ông yêu hơn chính bản thân mình món quà mà năm nào đến giáng sinh ông cũng ước được chính tay mình tặng thì nó lại xảy ra một cách tàn nhẫn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook