Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)
-
Chương 38: Câu trả lời
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Thời gian quay lại trước đó 2 tiếng.
- Anh Tùng… Sao anh tới đây?. – Xương Rồng ngạc nhiên nhìn anh.
- Đêm qua, mẹ em gọi anh nói không thấy em… Anh đã rất lo lắng… Em là con gái mà, nửa đêm không ngủ lại bỏ lên đây một mình. Nếu em muốn đi đâu có thể gọi cho anh… Sao em lại cứ để người ta phải lo lắng cho em như nhiều như vậy???....
- Em xin lỗi….!!. – Tự nhiên bị mắng một tràng dài, nhưng nó lại không thể phản bác, chỉ biết cúi đầu lí nhí xin lỗi.
- Nếu không phải anh biết nơi này, có lẽ giờ anh vẫn vòng quanh đi tìm em… Em không thể để anh yên tâm về em một chút được sao?...
- ….!!!
- ….!!
Không khí nhất thời chìm vào yên lặng, anh nhìn nó, còn nó lại nhìn chân mình. Không ai biết nên nói gì tiếp theo.
- Có gì thì vào nhà nói chuyện, hai đứa đứng ở đây nhìn nhau được gì không?... - Mấy bác hàng xóm đang ngồi cùng nhau nhặt rau cạnh đấy, thấy hai người trẻ tuổi mới phút trước còn to tiếng, giờ lại im thin thít không nói câu gì, thì lên tiếng giải vây.
- Phải đấy! Giận dỗi nhau thì cứ nói hết ra với nhau, đừng để hiểu lầm mà chia tay. - Bác gái thứ hai cũng vội nói đỡ theo, mấy người còn lại đồng thời gật đầu, cười lắc lẻ.
Tùng chợt bối rối, gãi đầu cười gượng gạo. Xương Rồng thì vẫn cúi đầu không nói gì. …Vốn không có gì để nói.
- Khụ! … Em đi cùng anh một chút được không?... - Anh nhìn nó chờ đợi, thấy nó không nói gì thì cười buồn, tiếp tục nói. - … Anh từng nói, nếu mua được xe mới sẽ để em ngồi đầu tiên mà phải không?... Anh chỉ đang thực hiện lời hứa đó thôi…
Nghe vậy nó mới ngẩng lên nhìn anh, phân vân một hồi cuối cùng cũng gật đầu. Quay vào trong, nó khóa cửa nhà cũng chẳng sửa soạn gì xỏ dép lê đi theo anh rời khỏi con hẻm nhỏ.
Ra đến nơi, nhìn chiếc xe đen chình ình trước mắt, một cảm giác gì đó dâng lên, khiến nó hẫng một nhịp. Nó đã từng tưởng tượng đến cảnh này hàng trăm lần, nó nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện cùng một chiếc xe màu trắng, cả hai sẽ đi cùng nhau trên chiếc xe mà từ hồi còn quen nhau anh đã ao ước. Nhìn chiếc xe này, không phải màu trắng, cũng không phải là loại xe mà anh đã nói muốn có trước kia nữa. Không biết gì về ô tô nhưng có một điều nó chắc chắn giá thành của chiếc xe này chỉ có hơn chứ không kém chiếc xe mà anh đã muốn trước kia….
Nó quên mất là thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, sở thích của một con người hoàn toàn có thể thay đổi….
Cuối cùng cũng chỉ là chiếc xe mà thôi.
Cười nhẹ, nó chui vào xe tự thắt dây an toàn, trong suốt chặng đường nó chỉ đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài. Để giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe anh đưa tay mở nhạc lên.
Tiếng nhạc du dương của bài hát nước ngoài trong trẻo ngân nga, nó hoàn toàn không hiểu ý nghĩa … Nhẹ nhắm mắt lại, tự nhiên nó muốn ngủ một chút, dù cho bản thân mới tỉnh lại cách đó không lâu…
……………* * *……………….
- Xương Rồng, tỉnh dậy…. – Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai đánh thức nó từ cơn mơ thức giấc.
Đưa đôi mắt tèm nhem nhìn xung quanh, nó hơi giật mình vì ngoài trời đã tối hẳn, và hình như nó còn nghe được tiếng sóng biển. Sóng? Đây là ngoài biển, nó bị đưa ra biển từ hồi nào thế này.
- Đây… - Nó mơ hồ mở cửa xe, gió biển mát lạnh quật thẳng vào người khiến nói tỉnh táo hoàn toàn. - … Biển sao? … Anh đưa em tới chỗ nào thế?...
- Ừ! Biển Hải Phòng… Nơi này chưa được quy hoạch lên còn khá hoang sơ, nhưng em phải xem bình minh ở nơi này,… Em sẽ không hối hận đâu. Nó rất đẹp…
- Anh đưa em tới đây chỉ để xem mặt trời mọc sao?... - Nó nghi hoặc nhìn anh hỏi lại. -... Bây giờ là mấy giờ? Điện thoại anh đâu? Em quên mang rồi…
- Ừ! Bây giờ là 9h tối… Em đói chưa, chúng ta đi ăn chút gì nhé?...
- Em muốn về nhà…
- Xương Rồng.
- Anh tốt nhất là đưa em về nhà đi. - Nó gằn giọng uy hiếp.
- Anh chỉ muốn nói chuyện … Lần cuối… - Tùng cười chát.
Nhìn thấy sự tĩnh mịch trong mắt Tùng nó không biết phải từ chối làm sao. Cả hai lên xe tìm một quán ăn nhanh, họ giải quyết bữa ăn một cách chóng vánh.
……………***…………
Đêm tối, biển rì rầm với những đợt sóng xô bờ.
Hai người lẳng lặng bước bên nhau dọc bờ biển vắng. Anh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, anh vẫy tay bảo Xương Rồng ngồi cạnh mình, ổn định xong cả hai lại im lặng, nhìn trước mặt chỉ một màu đen tuyền.
- Thật ra… - Lâu sau, anh là người mở lời trước. – … Chia tay với em… Anh hoàn toàn không muốn… Anh, lúc đó… Thật ra… - Ngập ngừng đan tay vào tóc, anh khó khăn nói. - … Anh đã nghĩ nếu làm như vậy, em có lẽ sẽ sợ hãi và giữ anh lại. Anh thật sự cảm thấy hoang mang trong mối quan hệ của chúng ta lúc đó, em luôn im lặng. Nhiều lúc anh thật sự muốn được nghe em nói ra những gì em suy nghĩ, muốn em một lần trách cứ anh, giận dỗi hoặc chỉ cần em có thể làm nũng với anh một chút…… Haha... Em thấy anh trẻ con lắm đúng không? …… Nhưng em chưa bao giờ làm như vậy, em chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh… Anh không thấy em vui vẻ, điều đó làm anh thấy rất chênh vênh… Thậm chí là anh đã từng nổi cáu… …Nên khi anh có thể đi, anh đã đi… Anh chỉ muốn biết phản ứng của em, kết quả… Anh lại thất vọng… Chuyện với Thanh Tâm, vốn cũng chỉ là anh muốn thử lòng em… …Ha, anh thấy mình thật ngu ngốc!!… Ngu ngốc!...- Anh cúi đầu, để bàn tay che đi sự đau thương trong mắt mình.
- Anh biết không?. – Nó quay mặt về phía biển, nhìn vào những bọt sóng trắng xóa. - … Em nghĩ mình vừa nhận ra một điều… Sai lầm trong mối quan hệ của chúng ta…
Tùng đưa mắt nhìn nó, đêm tối không nhìn nhìn rõ được sắc mặt. Nhưng giọng nói của nó lại khiến anh trầm tư.
- Chúng ta sai lầm ở chỗ… Đã không thẳng thắn với nhau, cả hai chúng ta đều chơi trò đoán ý nhau như hai kẻ ngốc… Nếu thật lòng yêu nhau sẽ không ngại nói ra suy nghĩ của mình… Điều này chỉ cho em thấy rằng… Chúng ta không thật sự yêu nhau như đã nghĩ. Anh chỉ là quan tâm em nhiều hơn những cô gái khác một chút, nhưng đó không phải tình yêu, nhiều lúc em cảm thấy như anh đang thương hại em. Nhìn vào mắt anh, em thấy mình giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, rất nhỏ bé, rất đáng thương…
- Xương Rồng…
- … Vì sợ cô đơn nên em ở bên anh, lấy lòng thương hại của anh là thứ để bấu víu, dựa dẫm… Em thật ích kỷ đúng không?... Chúng ta sẽ không có kết quả… Anh với Thanh Tâm mới thật là một đôi. Đừng biến lòng tốt của anh trở thành điều ngu ngốc vì em…
Dường như không còn gì để nói, hai người lại chìm trong im lặng, theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Thời gian quay lại trước đó 2 tiếng.
- Anh Tùng… Sao anh tới đây?. – Xương Rồng ngạc nhiên nhìn anh.
- Đêm qua, mẹ em gọi anh nói không thấy em… Anh đã rất lo lắng… Em là con gái mà, nửa đêm không ngủ lại bỏ lên đây một mình. Nếu em muốn đi đâu có thể gọi cho anh… Sao em lại cứ để người ta phải lo lắng cho em như nhiều như vậy???....
- Em xin lỗi….!!. – Tự nhiên bị mắng một tràng dài, nhưng nó lại không thể phản bác, chỉ biết cúi đầu lí nhí xin lỗi.
- Nếu không phải anh biết nơi này, có lẽ giờ anh vẫn vòng quanh đi tìm em… Em không thể để anh yên tâm về em một chút được sao?...
- ….!!!
- ….!!
Không khí nhất thời chìm vào yên lặng, anh nhìn nó, còn nó lại nhìn chân mình. Không ai biết nên nói gì tiếp theo.
- Có gì thì vào nhà nói chuyện, hai đứa đứng ở đây nhìn nhau được gì không?... - Mấy bác hàng xóm đang ngồi cùng nhau nhặt rau cạnh đấy, thấy hai người trẻ tuổi mới phút trước còn to tiếng, giờ lại im thin thít không nói câu gì, thì lên tiếng giải vây.
- Phải đấy! Giận dỗi nhau thì cứ nói hết ra với nhau, đừng để hiểu lầm mà chia tay. - Bác gái thứ hai cũng vội nói đỡ theo, mấy người còn lại đồng thời gật đầu, cười lắc lẻ.
Tùng chợt bối rối, gãi đầu cười gượng gạo. Xương Rồng thì vẫn cúi đầu không nói gì. …Vốn không có gì để nói.
- Khụ! … Em đi cùng anh một chút được không?... - Anh nhìn nó chờ đợi, thấy nó không nói gì thì cười buồn, tiếp tục nói. - … Anh từng nói, nếu mua được xe mới sẽ để em ngồi đầu tiên mà phải không?... Anh chỉ đang thực hiện lời hứa đó thôi…
Nghe vậy nó mới ngẩng lên nhìn anh, phân vân một hồi cuối cùng cũng gật đầu. Quay vào trong, nó khóa cửa nhà cũng chẳng sửa soạn gì xỏ dép lê đi theo anh rời khỏi con hẻm nhỏ.
Ra đến nơi, nhìn chiếc xe đen chình ình trước mắt, một cảm giác gì đó dâng lên, khiến nó hẫng một nhịp. Nó đã từng tưởng tượng đến cảnh này hàng trăm lần, nó nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện cùng một chiếc xe màu trắng, cả hai sẽ đi cùng nhau trên chiếc xe mà từ hồi còn quen nhau anh đã ao ước. Nhìn chiếc xe này, không phải màu trắng, cũng không phải là loại xe mà anh đã nói muốn có trước kia nữa. Không biết gì về ô tô nhưng có một điều nó chắc chắn giá thành của chiếc xe này chỉ có hơn chứ không kém chiếc xe mà anh đã muốn trước kia….
Nó quên mất là thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, sở thích của một con người hoàn toàn có thể thay đổi….
Cuối cùng cũng chỉ là chiếc xe mà thôi.
Cười nhẹ, nó chui vào xe tự thắt dây an toàn, trong suốt chặng đường nó chỉ đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài. Để giảm bớt không khí ngột ngạt trong xe anh đưa tay mở nhạc lên.
Tiếng nhạc du dương của bài hát nước ngoài trong trẻo ngân nga, nó hoàn toàn không hiểu ý nghĩa … Nhẹ nhắm mắt lại, tự nhiên nó muốn ngủ một chút, dù cho bản thân mới tỉnh lại cách đó không lâu…
……………* * *……………….
- Xương Rồng, tỉnh dậy…. – Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai đánh thức nó từ cơn mơ thức giấc.
Đưa đôi mắt tèm nhem nhìn xung quanh, nó hơi giật mình vì ngoài trời đã tối hẳn, và hình như nó còn nghe được tiếng sóng biển. Sóng? Đây là ngoài biển, nó bị đưa ra biển từ hồi nào thế này.
- Đây… - Nó mơ hồ mở cửa xe, gió biển mát lạnh quật thẳng vào người khiến nói tỉnh táo hoàn toàn. - … Biển sao? … Anh đưa em tới chỗ nào thế?...
- Ừ! Biển Hải Phòng… Nơi này chưa được quy hoạch lên còn khá hoang sơ, nhưng em phải xem bình minh ở nơi này,… Em sẽ không hối hận đâu. Nó rất đẹp…
- Anh đưa em tới đây chỉ để xem mặt trời mọc sao?... - Nó nghi hoặc nhìn anh hỏi lại. -... Bây giờ là mấy giờ? Điện thoại anh đâu? Em quên mang rồi…
- Ừ! Bây giờ là 9h tối… Em đói chưa, chúng ta đi ăn chút gì nhé?...
- Em muốn về nhà…
- Xương Rồng.
- Anh tốt nhất là đưa em về nhà đi. - Nó gằn giọng uy hiếp.
- Anh chỉ muốn nói chuyện … Lần cuối… - Tùng cười chát.
Nhìn thấy sự tĩnh mịch trong mắt Tùng nó không biết phải từ chối làm sao. Cả hai lên xe tìm một quán ăn nhanh, họ giải quyết bữa ăn một cách chóng vánh.
……………***…………
Đêm tối, biển rì rầm với những đợt sóng xô bờ.
Hai người lẳng lặng bước bên nhau dọc bờ biển vắng. Anh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, anh vẫy tay bảo Xương Rồng ngồi cạnh mình, ổn định xong cả hai lại im lặng, nhìn trước mặt chỉ một màu đen tuyền.
- Thật ra… - Lâu sau, anh là người mở lời trước. – … Chia tay với em… Anh hoàn toàn không muốn… Anh, lúc đó… Thật ra… - Ngập ngừng đan tay vào tóc, anh khó khăn nói. - … Anh đã nghĩ nếu làm như vậy, em có lẽ sẽ sợ hãi và giữ anh lại. Anh thật sự cảm thấy hoang mang trong mối quan hệ của chúng ta lúc đó, em luôn im lặng. Nhiều lúc anh thật sự muốn được nghe em nói ra những gì em suy nghĩ, muốn em một lần trách cứ anh, giận dỗi hoặc chỉ cần em có thể làm nũng với anh một chút…… Haha... Em thấy anh trẻ con lắm đúng không? …… Nhưng em chưa bao giờ làm như vậy, em chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh… Anh không thấy em vui vẻ, điều đó làm anh thấy rất chênh vênh… Thậm chí là anh đã từng nổi cáu… …Nên khi anh có thể đi, anh đã đi… Anh chỉ muốn biết phản ứng của em, kết quả… Anh lại thất vọng… Chuyện với Thanh Tâm, vốn cũng chỉ là anh muốn thử lòng em… …Ha, anh thấy mình thật ngu ngốc!!… Ngu ngốc!...- Anh cúi đầu, để bàn tay che đi sự đau thương trong mắt mình.
- Anh biết không?. – Nó quay mặt về phía biển, nhìn vào những bọt sóng trắng xóa. - … Em nghĩ mình vừa nhận ra một điều… Sai lầm trong mối quan hệ của chúng ta…
Tùng đưa mắt nhìn nó, đêm tối không nhìn nhìn rõ được sắc mặt. Nhưng giọng nói của nó lại khiến anh trầm tư.
- Chúng ta sai lầm ở chỗ… Đã không thẳng thắn với nhau, cả hai chúng ta đều chơi trò đoán ý nhau như hai kẻ ngốc… Nếu thật lòng yêu nhau sẽ không ngại nói ra suy nghĩ của mình… Điều này chỉ cho em thấy rằng… Chúng ta không thật sự yêu nhau như đã nghĩ. Anh chỉ là quan tâm em nhiều hơn những cô gái khác một chút, nhưng đó không phải tình yêu, nhiều lúc em cảm thấy như anh đang thương hại em. Nhìn vào mắt anh, em thấy mình giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, rất nhỏ bé, rất đáng thương…
- Xương Rồng…
- … Vì sợ cô đơn nên em ở bên anh, lấy lòng thương hại của anh là thứ để bấu víu, dựa dẫm… Em thật ích kỷ đúng không?... Chúng ta sẽ không có kết quả… Anh với Thanh Tâm mới thật là một đôi. Đừng biến lòng tốt của anh trở thành điều ngu ngốc vì em…
Dường như không còn gì để nói, hai người lại chìm trong im lặng, theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook