Nam Hoan Nam Ái
-
6: Chân Tướng
Chu Lộ sau khi uống thuốc liền ngủ say thẳng đến thời điểm chập tối mới tỉnh lại, Lăng Tỉ đã sai người chuyển đồ đạc của cậu đến nhà hắn.
Chu Lộ im lặng nhìn Lăng Tỉ hân hoan giúp mình sắp xếp đồ đạc, cậu biết rõ tính cách Lăng Tỉ, bất luận bản thân nói cái gì, mọi việc do Lăng Tỉ quyết định tuyệt đối sẽ không bị thay đổi.
Chỉ là Chu Lộ có chút thắc mắc, cậu nhớ rõ bản thân vừa mới tiến vào Lăng gia, khi đó Lăng Tỉ mới sáu tuổi, ngây thơ đáng yêu vô cùng, luôn theo đuôi cậu gọi cậu là Tiểu Lộ ca ca, không biết từ lúc nào đã biến thành một tên vô lại như vậy…
“Tiểu Lộ Lộ, em có muốn khởi tố Tôn Đại Vĩ hay để tôi cho người giải quyết riêng?” Chu Lộ đang ngây người, Lăng Tỉ đột nhiên thò đầu ra từ phòng chứa quần áo cách vách.
Chu Lộ chưa kịp phản ứng lại, cau lại đôi mày thanh tú, “Tôn Đại Vĩ là ai?”
Lăng Tỉ sửng sốt một chút, sau đó vọt đến bên giường, “Tiểu Lộ Lộ, em không nhớ tối thứ sáu đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Chỉnh sửa bảng dự án, sau đó… “
“Ồ, sau đó thì?” Lăng Tỉ nháy đôi mắt câu nhân chờ cậu nói tiếp.
Giọng nói Chu Lộ trong nháy mắt lạnh xuống, “Giả bộ cái gì? Sau khi tôi mất đi tri giác không phải bị anh kê đơn trói đến đây sao? Anh trước đây không ít lần cũng làm như vậy!”
Trước khi Lăng Tỉ xuất ngoại quả thật từng xảy ra loại tình huống này, khi đó Lăng Tỉ muốn Chu Lộ ở cùng hắn, vừa bá đạo vừa vô sỉ, Chu Lộ luôn bị hắn chọc tức đành phải trụ ở khách sạn, Lăng Tỉ liền sẽ phái người lén lút trói cậu mang về.
“Ơ?” Nhưng lần này Lăng Tỉ thật sự bị oan, đêm đó hắn nhưng là anh hùng cứu mỹ nhân khí phách vô cùng a, Chu Lộ thế nhưng lại đem hắn trở thành đại ác lang.
“Tiểu Lộ Lộ, em phải suy nghĩ kỹ, tôi sẽ trói em nhưng tuyệt đối luyến tiếc thương tổn em, à, trừ lần đầu lên giường.”
Chu Lộ vừa nghe xong sắc mặt nhất thời đỏ ửng, nâng lên khuỷu tay muốn thúc vào ngực Lăng Tỉ, lại bị hắn chuẩn xác bắt được.
Lăng Tỉ liếm răng nanh phía trên, cười đến mặt đầy tà khí, “Vài năm không gặp, tính tình Tiểu Lộ Lộ lại biến lớn a.”
Chu Lộ trợn mắt nhìn hắn, “Buông ra!”
Lăng Tỉ ngoan ngoãn buông tay, Chu Lộ dịch vào trong góc giường vài phần mới hỏi tiếp, “Tôn Đại Vĩ rốt cuộc là như thế nào?”
“Em thật sự không nhớ rõ?”
Chu Lộ lắc đầu, ký ức của cậu chỉ dừng lại ở việc bản thân đang chỉnh sửa sản phẩm mới sẽ được tuyên bố trong dự án.
Lăng Tỉ sờ cằm liền bắt đầu giải thích rõ ngọn nguồn cho cậu, “Buổi tối hôm ấy, tôi rất nhớ em, ở nước ngoài suốt bảy năm em một lần cũng chưa từng đến thăm, em biết tôi có bao nhiêu tĩnh mịch không? Sau khi về nước em tránh mặt anh, bản thân rất đau lòng cho nên liền đến nhà tìm em, do em không có ở nhà nên tôi liền đến công ty tìm em.
Tiểu Lộ Lộ, em có biết không, thời điểm một mình ở nước ngoài, nghĩ sau này nếu chúng ta chung một chỗ như thế nào trải qua từng phút từng giây, nghĩ xem như thế nào mới có thể khiến em hạnh phúc, cuối cùng về nước, tôi quyết định áp dụng phương thức phu phu tôn trọng, em không phải từng nói tôi bá đạo không nói lý sao, về sau có vấn đề gì tôi đều thương lượng với em đầu tiên, tuyệt đối nghe theo ý kiến của em, cũng tuyệt đối không khi dễ em … “
Chu Lộ nghe một ít lời nói loạn thất bát tao lại dong dài của Lăng Tỉ, tính nhẫn nại rốt cuộc bị mài sạch, khó chịu nhíu mày, “Nói trọng điểm!”
Lăng Tỉ ai oán đưa mắt nhìn Chu Lộ, nghĩ Tiểu Lộ Lộ nhà hắn thật không hiểu phong tình, không cam tâm đổi đề tài, “Tôn Đại Vĩ đánh bạc nên vay nặng lại rất nhiều, vẫn dựa vào công tác để xoay vòng trả nợ, em xóa sạch tài khoản của gã, vợ con gã bị bọn cho vay nặng lãi bắt đến hộp đêm.
Tôn Đại Vĩ vì trả thù nên hạ dược em, thời điểm tôi chạy tới, em do mẫn cảm với thuốc nên ngất đi.”
Cơ thể Chu Lộ chính là thể chất mẫn cảm, mà đêm đó Tôn Đại Vĩ bỏ thuốc vào nước uống của cậu, sau đó lại tiêm cho cậu thuốc kích thích đặc thù, lập tức làm cậu xuất hiện triệu chứng suy tim.
Nhớ đến đêm ấy, khuôn mặt trắng bệt của Chu Lộ cùng khắp người đều là vết thương, Lăng Tỉ vẫn có chút sợ hãi, nếu không phải hắn đến kịp, Tiểu Lộ Lộ của hắn sẽ thực sự rời đi hắn, cũng vì vậy hắn mới quyết định lập tức đem Chu Lộ cùng minh buộc lại một chỗ.
Chu Lộ nghe xong trầm mặc đứng dậy, lại bị Lăng Tỉ ôm chặt một phen, “Bảo bối không nhớ được thì không cần nhớ, những việc còn lại tôi sẽ giúp em giải quyết.”
Chu Lộ nhìn người đang cọ loạn trong lòng mình như mèo nhỏ, nhưng không nhẫn tâm đem người đẩy ra, lời nói dong dài của Lăng tỉ khiến cậu phiền lòng cũng bởi vì những lời này trạc đến thâm tâm của mình, cậu thật sự không có biện pháp đối với Lăng Tỉ.
“Lăng Tỉ.” Chu Lộ cúi đầu kêu một tiếng.
“Hả?”
“Anh nói anh sẽ tôn trọng tôi là thật sao?”
Lăng Tỉ buông tay, thẳng lưng, nhìn thẳng vào cậu, “Đương nhiên là thật.”
“Vậy liền để tôi trở về.”
Lăng Tỉ không hề nghĩ ngợi liền nói, “Không được!”
Chu Lộ nhất thời tức đến đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, tên lừa đảo! Tôn trọng cái chó má!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook