Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân
-
Chương 20: Trẻ con không cố kị
Thanh Khung điện.
Bên trong tẩm cung, Tịch Phi ngồi, Nghi Thu đang cài trâm cho nàng.
Cung nữ thân tín Xuân Phương đứng hầu một bên. Nàng vừa bẩm báo xong sự tình ở trong học đường, cúi đầu chờ Tịch Phi hỏi chuyện.
Nghe nói khi Tam hoàng tử đang gây hấn, bị người của Đông Phi ngăn lại gọi đi, Tịch Phi trên mặt chẳng hề giống như trước vui mừng cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng:
"Ta trước đây nghĩ Đông Phi quan tâm an nguy của Lão Thất, đối với Lão Tam nghiệp chướng có điều gò bó. Hiện nay mới hiểu được, nàng bất quá là sợ Lão Tam làm lớn chuyện, sẽ đến tai Hoàng thượng."
"Giấy không thể gói được lửa."
Nghi Thu nhìn Tịch Phi trong gương, dòi hỏi.
"Dựa vào cái gì để Đông Phi nương nương đem chuyện đè xuống? Hoàng thượng một tháng có hơn mười ngày ở cùng nương nương chúng ta. Nương nương chỉ cần ở bên gối thì thầm hai lần, Tam hoàng tử nhất định không dám tiếp tục gây chuyện."
Tịch Phi cười khổ:
"Ngươi cho rằng thánh sủng kiên cố lắm sao? Ta tháng trước mới vừa oán giận Lão Tam ném hỏng đồ chơi ngựa gỗ, Hoàng thượng đã làm chủ. Nếu như ta lại nhằm vào Lão Tam, Hoàng thượng sẽ cho là ta gây chuyện."
"Nhưng chính là Tam hoàng tử trêu chọc Điện hạ chúng ta."
Nghi Thu cau mày nói:
"Huống hồ mới vừa bị Hoàng thượng quở trách, Tam hoàng tử cũng không biết hối cải làm trầm trọng thêm. Đây đúng là cơ hội tốt trị tội hắn."
Tịch Phi than thở một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Hoàng thượng sẽ không thật trị tội Tam hoàng tử. Ta thường bên cạnh Hoàng thượng, cũng biết thái độ Bệ hạ đối với Đông Phi là vờ nghe mà không hiểu, cũng rất nhân nhượng."
Tịch Phi không phải nữ nhân giỏi về tâm kế, mà trực giác của nàng đủ để phán đoán ra vị cửu ngũ chí tôn ngoài miệng đối với nàng thâm tình chân thành, đối với nàng sủng nịch là giới hạn ở trong hậu cung. Mà huynh trưởng Đông Phi lại có công với giang sơn xã tắc, không thể động vào.
Nàng biết mình không lay động được địa vị Đông Phi, nếu như miễn cưỡng muốn lấy trứng chọi đá, có hại chính là mình cùng con trai. HunhHn786
Đành phải nhẫn nại!
Chờ ngày nào trận chiến với hải tặc kết thúc, cũng sẽ là thời điểm Đông Phi thất thế.
Chờ đến lúc đó.
Trong lòng Tịch Phi chợt lóe một tia oán độc, ngay sau đó lại bị nỗi lòng của chính mình dọa.
Nghĩ đến Đông Phi ở bề ngoài đối với mẹ con nàng thân thiết chăm sóc, trong âm thầm lại hạ độc nàng. Một cảm giác bất lực cô độc lại vây quanh nàng.
"Ta nhất định phải cùng một đám mặt người lòng thú đấu đá cả đời."
Tịch Phi thần sắc cô đơn, thấp giọng lẩm bẩm:
"Cõi đời này, còn có ai có thể tin được?"
Nghi Thu nghe vậy, lập tức ngồi xổm, nửa quỳ trước mặt Tịch Phi, ngửa đầu khẩn thiết nói:
"Nương nương đừng quá đau buồn, nô tỳ thề nguyện chết trung thành với nương nương. Chúng ta còn có Quách má má, còn có Xuân Phương cùng Tiểu Hồng, không quản bên ngoài là mưa sa gió giật, chúng ta chủ tớ là một lòng. Nô tỳ dùng cả tính mệnh, cũng phải vì nương nương che gió chắn mưa!"
Xuân Phương nghe cũng quỳ xuống, giả vờ nức nở nói:
"Nô tỳ thề sống chết cống hiến cho nương. Chỉ là có một chuyện không biết nên nói hay không nên nói ra. Nói ra sợ lại khiến cho nương nương nghi ngờ sầu lo."
Nghi Thu quay đầu nhìn nàng, vội la lên:
"Chuyện gì? Phái ngươi đi canh giữ Thất hoàng tử điện hạ, chính là vì tránh khỏi mối họa. Có việc đừng giấu giấu giếm giếm, nhanh chóng bẩm báo lên nương nương!"
Xuân Phương úp sấp trên mặt đất, run giọng nói:
"Có mấy lần tan học, nô tỳ phát hiện thư đồng mới của Điện hạ, Tiết Dao Tiết công tử... Không có xuất cung hồi phủ..."
Tịch Phi nghi hoặc hỏi nàng:
"Vậy hắn đi đâu?"
"Hắn mấy lần đi Trữ Tú cung..."
Tan học xong, Tiết Dao cùng Thất hoàng tử cùng về Thanh Khung điện, cầu kiến Tịch phi. Định đem thành quả giáo dục mấy ngày nay biểu diễn cho nương nương xem một chút.
Khi người hầu đi thông báo, Tiết Dao lôi kéo Thất hoàng tử diễn tập một lần:
"Một chốc nhìn thấy nương nương, Điện hạ phải nói thế nào?"
Thất hoàng tử đang bận chơi con rối hổ, cũng không ngẩng đầu lên trả lời:
"Ta rất mệt mỏi nha."
Tiết Dao trợn mắt:
"Điện hạ có còn muốn uống sữa hay không?"
Động tác chơi con hổ nhỏ dừng lại, Thất hoàng tử chấn kinh ngẩng đầu nghiêm túc luyện tập tiết mục đã dàn dựng.
"Hài nhi xin kể cho nương nương nghe một chuyện xưa!"
Tiết Dao lúc này mới an tâm gật gật đầu.
Người đi thông báo vội vã bước vào phòng khách, hồi bẩm:
"Nương nương hôm nay tinh thần không tốt, tiểu ca ngày khác trở lại thôi."
Tiết Dao sững sờ, không nghĩ tới chính mình bị ăn bế môn canh.
Đây cũng không phải bình thường. Tịch Phi thường ngày đối với Tiết Dao đặc biệt nhiệt tình, ước gì hắn ngày ngày đến dùng bữa cùng Lão Thất.
Coi như tinh thần không tốt, hầu như cũng mời ăn cơm. Tiết Dao không cần Tịch Phi hao tâm tốn sức chiêu đãi, tại sao muốn từ chối gặp mặt?
Tiết Dao vốn tính cẩn thận đa nghi, ở "vườn trẻ" hoàng cung một thời gian, gần đây tính cảnh giác lơi lỏng. Hắn lo lắng có phải mình nơi nào không chú ý đắc tội Tịch Phi.
Bây giờ Hoàng thượng lúc nào cũng có thể cùng Tịch Phi đề cập việc đi Thục du ngoạn. Tiết Dao nhất định phải nhắc nhở Tịch Phi, chuyện gấp lửa xém lông mày.
Một khi nàng đáp ứng Hoàng thượng, liền không có khả năng đảo ngược.
Bất luận gấp thế nào, hiện tại Tịch Phi không chịu gặp, Tiết Dao cũng không cách nào cưỡng cầu. Tiết Dao trước khi rời đi dặn dò Thất hoàng tử phải đợi khi hắn cùng gặp nương nương mới có thể kể chuyện xưa.
Về Tiết phủ, nha hoàn của lão thái thái đến mời Tiết Dao đi chính viện, nói là có người tặng ốc, còn có cua tươi mới.
Tiết Quỳnh cũng ngồi ở nhà chính, nghe được mà nuốt nước miếng. Hắn quay đầu cùng Trần thị nhỏ giọng thầm thì chính mình cũng muốn ăn.
Trần thị trợn mắt muốn hắn ngậm miệng, liền biến trở về thái độ hòa nhã cười đưa Tiết Dao cùng nha hoàn lão thái thái ra ngoài. Nàng quay đầu lại liền tóm chặt lỗ tai Tiết Quỳnh, lạnh lùng nói:
"Đứa con phế vật này, ngày thường chơi bời lêu lổng, thấy ai cũng cười ngây ngô. Nói con ở trước mặt lão thái thái bộc lộ khuôn mặt tươi cười, lại cứng đơ như mảnh gỗ! Còn muốn ăn cua? Con có một nửa tiền đồ của Tiết Dao, ta đã cám ơn trời đất!"
Tiết Quỳnh bưng lỗ tai oán giận nói:
"Tiểu tử kia tâm địa đen tối! Ngày thường ở trước mặt con tinh ranh như hồ ly, gặp lão thái thái liền giả ngu làm ngoan!"
Trần thị sững sờ, trong đầu không khỏi chợt lóe lên biểu hiện Tiết Dao hơn một tháng qua.
Nàng đã sớm phát hiện tiểu tử này so với trong ký ức khôn khéo hơn nhiều lắm, nhưng coi trước đây mình nhìn nhầm. Nhưng hôm nay, nghĩ lại đứa con thứ sống chung nhiều năm, chỉ thời gian ngắn có chuyển biến khác hoàn toàn, nàng không khỏi thấy quá đột ngột.
Tiết Dao ngồi cùng bàn ăn cơm cùng lão thái thái và lão thái gia. Nhị bá cũng có mặt, đang cùng lão thái gia thương lượng việc nhà.
Nha hoàn ở một bên lấy ra thịt cua đút cho Tiết Dao ăn, lão thái thái còn tự mình đút canh.
Nhị bá đang bẩm báo với lão thái gia sự vụ Tiết gia ở điền trang.
"Mấy nhà tá điền không giao tiền thuê đất đều là người Triệu gia. Dù cho tố cáo lên quan, tri huyện cũng không làm gì được bọn họ. Có mấy hộ đã kéo dài tiền thuê đất hai năm. Phép vua thua lệ làng, chúng ta thế lực ở kinh thành, quê nhà trời cao hoàng đế xa, thực sự không có biện pháp với đám người Triệu gia vô lại."
Lão thái gia cụp mắt ung dung thong thả lột vỏ cua, không quá mức để ý mở miệng nói.
"Đánh đuổi đám lưu manh là được rồi. Sau này trước khi ký khế đất phải cho người điều tra rõ ràng về tá điền. Lúc trước Nhị bá con quản lý điền trang chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Con sau này cẩn thận một chút."
Nhị bá nhất thời xấu hổ cúi đầu đáp lời, liền nói với lão thái gia:
"Người Triệu gia thuê không ít ruộng tốt của chúng ta, món nợ này nếu không thu được, chúng ta sẽ thua lỗ lớn. Vừa vặn, Lưu gia trong thôn có một công tử mới vừa thành niên, coi trọng con gái Tam thúc chúng ta. Chẳng biết vì sao, nhà Tam thúc không đồng ý hôn sự này."
Lão thái gia liếc mắt một cái, gật đầu cho hắn nói tiếp. Nhị bá lúc này mới tỏ rõ ý nghĩ:
"Lưu gia là thân hào địa phương, nhà hắn muốn cùng nhà chúng ta thông gia. Tiền thuê đất của Triệu gia nhờ quan hệ này có thể thu về. Mà nhà Tam thúc không biết lợi hại, vẫn luôn do dự không trả lời Lưu gia. Bây giờ chi bằng ngài nói một lời để Tam thúc đáp ứng hôn sự này."
Tiết Dao nghe bát quái sắp ăn không ngon.
Nhị bá này sao giống hệt Tiết tam lão gia, dốt nát xấu xa!
Nghe ra hình như là Tiết gia tại nông thôn thường gặp phải tá điền lưu manh, không thể đòi tiền thuê đất.
Nhị bá dự định bức bách nhà thân thích gả con gái cho trong bọn rắn độc có quyền thế trong thôn, mượn thế lực thân hào nông thôn thu hồi tiền nợ.
Nhà thân thích không đồng ý việc hôn sự này, khẳng định có lý của họ. Một gia đình tốt thì ai không chịu gả con gái, chỉ sợ đó là cái hố lửa.
Bây giờ lợi nhuận điền trang chủ yếu do Nhị bá nắm giữ. Đại khái là vội vã thu tiền nợ thuê đất mấy tá điền, hắn bức bách cháu gái lấy chồng không thành công, liền đến thỉnh cầu lão thái gia đứng ra chỉ hôn. Cưỡng bách cháu gái gả cho bọn rắn độc ở nông thôn tìm chỗ dựa cho điền trang Tiết gia ở nông thôn.
Quá vô sỉ!
Tiết Dao vừa ăn cua vừa lén lút quan sát thần sắc lão thái gia.
Lão thái gia tựa hồ không hề có ý định cự tuyệt, vẫn còn đang suy tư lợi hại của chuyện này.
Tiết Dao quyết định thật nhanh, giả vờ ngây ngốc hỏi lão thái thái:
"Tỷ tỷ nào phải gả đi?"
Lão thái thái cũng không trách hắn nói loạn chen vào, hòa ái cười nói:
"Là tỷ tỷ ở xa, con không quen biết."
Tiết Dao giả vờ hiếu kỳ nói:
"Tỷ tỷ phải gả cho người nhà nào?"
Lão thái gia hắng giọng một cái, dùng ánh mắt nghiêm nghị ra hiệu đứa nhỏ đừng lắm miệng. HunhHn786 Nghe trộm người lớn nói chuyện đã rất không quy tắc, lại còn mở miệng chen vào, thực sự thiếu giáo dưỡng.
Nhưng mà lão thái thái từ khi được đứa cháu cứu một mạng tại chùa, liền sủng Tiết Dao, sủng đến coi trời bằng vung. Dù vậy, bà cũng không quát lớn, trái lại kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Tiết Dao.
"Gả cho một gia đình tốt, là gia đình giàu có, sẽ không bạc đãi nàng."
Tiết Dao "ồ" một tiếng, vui vẻ nói:
"Gia đình giàu là cũng có ruộng đất sao? Sau này ruộng đất của họ đều đưa cho nhà chúng ta sao? Chúng ta sẽ trở nên giàu có hơn? Tất cả thuộc về chúng ta nha!"
Người khác còn chưa có phản ứng kịp, người khéo léo như lão thái gia lại đột nhiên bị lời của Tiết Dao làm bừng tỉnh.
Không sai. Đáp ứng hôn sự này, nếu muốn mượn thế lực thân hào địa phương bảo vệ đất đai của Tiết gia, như vậy thân hào đó nhất định sẽ nhúng tay vào việc quản lý điền trang.
Mà Tiết gia thế lực chủ yếu ở kinh thành, phép vua thua lệ làng, cả tá điền Triệu gia lưu manh vô lại cũng không quản được, sao có thể chống đỡ người nhà họ Lưu nhúng tay?
Thời điểm đó, điền trang Tiết gia thuộc về Lưu gia quản lý.
Tiết lão thái gia kinh sợ chảy mồ hôi ròng ròng, suýt nữa bị con trai dìm trong cống rãnh. May mà trẻ con không cố kỵ khi nói chuyện, đứa cháu nhỏ nói ra lời như vậy, ma xui quỷ khiến thức tỉnh ông.
"Hôn sự này không thể đáp ứng."
Lão thái gia như chặt đinh chém sắt mở miệng:
"Tiền thuê đất thu không được cũng không cần. Sau này trước khi ký khế đất điều tra bối cảnh tá điền rõ ràng."
Tiết Nhị lão gia sợ ngây người. Hắn còn chưa có nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, sửng sốt một lát mới buồn bực cúi đầu đáp ứng.
Tiết Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tiết nhị lão gia này cũng thật là ngu xuẩn, chẳng trách khoa cử thi không đậu, điền sản cũng quản ký không xong.
Nếu biết đạo lý phép vua thua lệ làng, cả con giun trong đất mình cũng đánh không lại, còn muốn thông gia cùng bọn rắn độc. Vì muốn trị giun đất, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?
May mắn Tiết lão thái gia là người khôn khéo, rốt cuộc từng làm quan lớn, một chút liền thông.
Tiết Dao mới vừa rồi lo lắng mình nói khùng điên như vậy bọn họ nghe không hiểu ý tứ. Không ngờ tới lão thái gia chỉ sau một giây đồng hồ đã xoay chuyển.
Đang vui mừng, trong đầu Tiết Dao vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở:
"Điểm tẩy trắng +115."
Tiết Dao:
"???"
Đây là khoản tiền kếch sù từ đâu tới?
Lẽ nào giúp Tiết gia bảo vệ điền sản có thể được nhiều điểm tẩy trắng?
Tỉ mỉ nghĩ lại, trong này khẳng định liên quan mạng người, mới có thể thưởng nhiều điểm tẩy trắng như vậy.
Rất có thể là vị tỷ tỷ thân thích ở nông thôn kia bởi vì vụ hôn nhân này bỏ mạng.
Tiết Dao cải biến chủ ý của Tiết lão thái gia, thay đổi vận mệnh thân thích. Một hiệu ứng liên hoàn, lúc này mới được thưởng nhiều điểm tẩy trắng.
Cộng thêm 115 điểm tẩy trắng, trong tay lập tức dư dả. Ý niệm đầu tiên Tiết Dao nghĩ đến lại là "lại có tiền đổi đồ ăn cho bé mập mạp".
Không đúng!
Tiết Dao cảm giác mình đã bị Thất hoàng tử bồi dưỡng thành một người cha hết lòng vì con.
Đáng ghét!
Tiết Dao không muốn tập trung vào tình cảm đối với Long Ngạo Thiên ấu thơ. Cái này sẽ ảnh hưởng lý trí của hắn. Vạn nhất không có cách nào tránh né đấu tranh cung đình, lưu lại bên cạnh Thất hoàng tử rất có thể bị chết sớm hơn so với nguyên chủ.
Ngày hôm sau đi học đường, Tiết Dao trở nên khắc chế.
Thậm chí không có sờ nắn mặt bánh bao của Thất hoàng tử lần nào.
Thất hoàng tử có chút mất mác, đối với mị lực của chính mình sinh ra hoài nghi.
Đứa bé mới ba tuổi lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Dao Dao không thích hắn!
Điện hạ rốt cuộc không được uống sữa!
Bên trong tẩm cung, Tịch Phi ngồi, Nghi Thu đang cài trâm cho nàng.
Cung nữ thân tín Xuân Phương đứng hầu một bên. Nàng vừa bẩm báo xong sự tình ở trong học đường, cúi đầu chờ Tịch Phi hỏi chuyện.
Nghe nói khi Tam hoàng tử đang gây hấn, bị người của Đông Phi ngăn lại gọi đi, Tịch Phi trên mặt chẳng hề giống như trước vui mừng cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng:
"Ta trước đây nghĩ Đông Phi quan tâm an nguy của Lão Thất, đối với Lão Tam nghiệp chướng có điều gò bó. Hiện nay mới hiểu được, nàng bất quá là sợ Lão Tam làm lớn chuyện, sẽ đến tai Hoàng thượng."
"Giấy không thể gói được lửa."
Nghi Thu nhìn Tịch Phi trong gương, dòi hỏi.
"Dựa vào cái gì để Đông Phi nương nương đem chuyện đè xuống? Hoàng thượng một tháng có hơn mười ngày ở cùng nương nương chúng ta. Nương nương chỉ cần ở bên gối thì thầm hai lần, Tam hoàng tử nhất định không dám tiếp tục gây chuyện."
Tịch Phi cười khổ:
"Ngươi cho rằng thánh sủng kiên cố lắm sao? Ta tháng trước mới vừa oán giận Lão Tam ném hỏng đồ chơi ngựa gỗ, Hoàng thượng đã làm chủ. Nếu như ta lại nhằm vào Lão Tam, Hoàng thượng sẽ cho là ta gây chuyện."
"Nhưng chính là Tam hoàng tử trêu chọc Điện hạ chúng ta."
Nghi Thu cau mày nói:
"Huống hồ mới vừa bị Hoàng thượng quở trách, Tam hoàng tử cũng không biết hối cải làm trầm trọng thêm. Đây đúng là cơ hội tốt trị tội hắn."
Tịch Phi than thở một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Hoàng thượng sẽ không thật trị tội Tam hoàng tử. Ta thường bên cạnh Hoàng thượng, cũng biết thái độ Bệ hạ đối với Đông Phi là vờ nghe mà không hiểu, cũng rất nhân nhượng."
Tịch Phi không phải nữ nhân giỏi về tâm kế, mà trực giác của nàng đủ để phán đoán ra vị cửu ngũ chí tôn ngoài miệng đối với nàng thâm tình chân thành, đối với nàng sủng nịch là giới hạn ở trong hậu cung. Mà huynh trưởng Đông Phi lại có công với giang sơn xã tắc, không thể động vào.
Nàng biết mình không lay động được địa vị Đông Phi, nếu như miễn cưỡng muốn lấy trứng chọi đá, có hại chính là mình cùng con trai. HunhHn786
Đành phải nhẫn nại!
Chờ ngày nào trận chiến với hải tặc kết thúc, cũng sẽ là thời điểm Đông Phi thất thế.
Chờ đến lúc đó.
Trong lòng Tịch Phi chợt lóe một tia oán độc, ngay sau đó lại bị nỗi lòng của chính mình dọa.
Nghĩ đến Đông Phi ở bề ngoài đối với mẹ con nàng thân thiết chăm sóc, trong âm thầm lại hạ độc nàng. Một cảm giác bất lực cô độc lại vây quanh nàng.
"Ta nhất định phải cùng một đám mặt người lòng thú đấu đá cả đời."
Tịch Phi thần sắc cô đơn, thấp giọng lẩm bẩm:
"Cõi đời này, còn có ai có thể tin được?"
Nghi Thu nghe vậy, lập tức ngồi xổm, nửa quỳ trước mặt Tịch Phi, ngửa đầu khẩn thiết nói:
"Nương nương đừng quá đau buồn, nô tỳ thề nguyện chết trung thành với nương nương. Chúng ta còn có Quách má má, còn có Xuân Phương cùng Tiểu Hồng, không quản bên ngoài là mưa sa gió giật, chúng ta chủ tớ là một lòng. Nô tỳ dùng cả tính mệnh, cũng phải vì nương nương che gió chắn mưa!"
Xuân Phương nghe cũng quỳ xuống, giả vờ nức nở nói:
"Nô tỳ thề sống chết cống hiến cho nương. Chỉ là có một chuyện không biết nên nói hay không nên nói ra. Nói ra sợ lại khiến cho nương nương nghi ngờ sầu lo."
Nghi Thu quay đầu nhìn nàng, vội la lên:
"Chuyện gì? Phái ngươi đi canh giữ Thất hoàng tử điện hạ, chính là vì tránh khỏi mối họa. Có việc đừng giấu giấu giếm giếm, nhanh chóng bẩm báo lên nương nương!"
Xuân Phương úp sấp trên mặt đất, run giọng nói:
"Có mấy lần tan học, nô tỳ phát hiện thư đồng mới của Điện hạ, Tiết Dao Tiết công tử... Không có xuất cung hồi phủ..."
Tịch Phi nghi hoặc hỏi nàng:
"Vậy hắn đi đâu?"
"Hắn mấy lần đi Trữ Tú cung..."
Tan học xong, Tiết Dao cùng Thất hoàng tử cùng về Thanh Khung điện, cầu kiến Tịch phi. Định đem thành quả giáo dục mấy ngày nay biểu diễn cho nương nương xem một chút.
Khi người hầu đi thông báo, Tiết Dao lôi kéo Thất hoàng tử diễn tập một lần:
"Một chốc nhìn thấy nương nương, Điện hạ phải nói thế nào?"
Thất hoàng tử đang bận chơi con rối hổ, cũng không ngẩng đầu lên trả lời:
"Ta rất mệt mỏi nha."
Tiết Dao trợn mắt:
"Điện hạ có còn muốn uống sữa hay không?"
Động tác chơi con hổ nhỏ dừng lại, Thất hoàng tử chấn kinh ngẩng đầu nghiêm túc luyện tập tiết mục đã dàn dựng.
"Hài nhi xin kể cho nương nương nghe một chuyện xưa!"
Tiết Dao lúc này mới an tâm gật gật đầu.
Người đi thông báo vội vã bước vào phòng khách, hồi bẩm:
"Nương nương hôm nay tinh thần không tốt, tiểu ca ngày khác trở lại thôi."
Tiết Dao sững sờ, không nghĩ tới chính mình bị ăn bế môn canh.
Đây cũng không phải bình thường. Tịch Phi thường ngày đối với Tiết Dao đặc biệt nhiệt tình, ước gì hắn ngày ngày đến dùng bữa cùng Lão Thất.
Coi như tinh thần không tốt, hầu như cũng mời ăn cơm. Tiết Dao không cần Tịch Phi hao tâm tốn sức chiêu đãi, tại sao muốn từ chối gặp mặt?
Tiết Dao vốn tính cẩn thận đa nghi, ở "vườn trẻ" hoàng cung một thời gian, gần đây tính cảnh giác lơi lỏng. Hắn lo lắng có phải mình nơi nào không chú ý đắc tội Tịch Phi.
Bây giờ Hoàng thượng lúc nào cũng có thể cùng Tịch Phi đề cập việc đi Thục du ngoạn. Tiết Dao nhất định phải nhắc nhở Tịch Phi, chuyện gấp lửa xém lông mày.
Một khi nàng đáp ứng Hoàng thượng, liền không có khả năng đảo ngược.
Bất luận gấp thế nào, hiện tại Tịch Phi không chịu gặp, Tiết Dao cũng không cách nào cưỡng cầu. Tiết Dao trước khi rời đi dặn dò Thất hoàng tử phải đợi khi hắn cùng gặp nương nương mới có thể kể chuyện xưa.
Về Tiết phủ, nha hoàn của lão thái thái đến mời Tiết Dao đi chính viện, nói là có người tặng ốc, còn có cua tươi mới.
Tiết Quỳnh cũng ngồi ở nhà chính, nghe được mà nuốt nước miếng. Hắn quay đầu cùng Trần thị nhỏ giọng thầm thì chính mình cũng muốn ăn.
Trần thị trợn mắt muốn hắn ngậm miệng, liền biến trở về thái độ hòa nhã cười đưa Tiết Dao cùng nha hoàn lão thái thái ra ngoài. Nàng quay đầu lại liền tóm chặt lỗ tai Tiết Quỳnh, lạnh lùng nói:
"Đứa con phế vật này, ngày thường chơi bời lêu lổng, thấy ai cũng cười ngây ngô. Nói con ở trước mặt lão thái thái bộc lộ khuôn mặt tươi cười, lại cứng đơ như mảnh gỗ! Còn muốn ăn cua? Con có một nửa tiền đồ của Tiết Dao, ta đã cám ơn trời đất!"
Tiết Quỳnh bưng lỗ tai oán giận nói:
"Tiểu tử kia tâm địa đen tối! Ngày thường ở trước mặt con tinh ranh như hồ ly, gặp lão thái thái liền giả ngu làm ngoan!"
Trần thị sững sờ, trong đầu không khỏi chợt lóe lên biểu hiện Tiết Dao hơn một tháng qua.
Nàng đã sớm phát hiện tiểu tử này so với trong ký ức khôn khéo hơn nhiều lắm, nhưng coi trước đây mình nhìn nhầm. Nhưng hôm nay, nghĩ lại đứa con thứ sống chung nhiều năm, chỉ thời gian ngắn có chuyển biến khác hoàn toàn, nàng không khỏi thấy quá đột ngột.
Tiết Dao ngồi cùng bàn ăn cơm cùng lão thái thái và lão thái gia. Nhị bá cũng có mặt, đang cùng lão thái gia thương lượng việc nhà.
Nha hoàn ở một bên lấy ra thịt cua đút cho Tiết Dao ăn, lão thái thái còn tự mình đút canh.
Nhị bá đang bẩm báo với lão thái gia sự vụ Tiết gia ở điền trang.
"Mấy nhà tá điền không giao tiền thuê đất đều là người Triệu gia. Dù cho tố cáo lên quan, tri huyện cũng không làm gì được bọn họ. Có mấy hộ đã kéo dài tiền thuê đất hai năm. Phép vua thua lệ làng, chúng ta thế lực ở kinh thành, quê nhà trời cao hoàng đế xa, thực sự không có biện pháp với đám người Triệu gia vô lại."
Lão thái gia cụp mắt ung dung thong thả lột vỏ cua, không quá mức để ý mở miệng nói.
"Đánh đuổi đám lưu manh là được rồi. Sau này trước khi ký khế đất phải cho người điều tra rõ ràng về tá điền. Lúc trước Nhị bá con quản lý điền trang chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Con sau này cẩn thận một chút."
Nhị bá nhất thời xấu hổ cúi đầu đáp lời, liền nói với lão thái gia:
"Người Triệu gia thuê không ít ruộng tốt của chúng ta, món nợ này nếu không thu được, chúng ta sẽ thua lỗ lớn. Vừa vặn, Lưu gia trong thôn có một công tử mới vừa thành niên, coi trọng con gái Tam thúc chúng ta. Chẳng biết vì sao, nhà Tam thúc không đồng ý hôn sự này."
Lão thái gia liếc mắt một cái, gật đầu cho hắn nói tiếp. Nhị bá lúc này mới tỏ rõ ý nghĩ:
"Lưu gia là thân hào địa phương, nhà hắn muốn cùng nhà chúng ta thông gia. Tiền thuê đất của Triệu gia nhờ quan hệ này có thể thu về. Mà nhà Tam thúc không biết lợi hại, vẫn luôn do dự không trả lời Lưu gia. Bây giờ chi bằng ngài nói một lời để Tam thúc đáp ứng hôn sự này."
Tiết Dao nghe bát quái sắp ăn không ngon.
Nhị bá này sao giống hệt Tiết tam lão gia, dốt nát xấu xa!
Nghe ra hình như là Tiết gia tại nông thôn thường gặp phải tá điền lưu manh, không thể đòi tiền thuê đất.
Nhị bá dự định bức bách nhà thân thích gả con gái cho trong bọn rắn độc có quyền thế trong thôn, mượn thế lực thân hào nông thôn thu hồi tiền nợ.
Nhà thân thích không đồng ý việc hôn sự này, khẳng định có lý của họ. Một gia đình tốt thì ai không chịu gả con gái, chỉ sợ đó là cái hố lửa.
Bây giờ lợi nhuận điền trang chủ yếu do Nhị bá nắm giữ. Đại khái là vội vã thu tiền nợ thuê đất mấy tá điền, hắn bức bách cháu gái lấy chồng không thành công, liền đến thỉnh cầu lão thái gia đứng ra chỉ hôn. Cưỡng bách cháu gái gả cho bọn rắn độc ở nông thôn tìm chỗ dựa cho điền trang Tiết gia ở nông thôn.
Quá vô sỉ!
Tiết Dao vừa ăn cua vừa lén lút quan sát thần sắc lão thái gia.
Lão thái gia tựa hồ không hề có ý định cự tuyệt, vẫn còn đang suy tư lợi hại của chuyện này.
Tiết Dao quyết định thật nhanh, giả vờ ngây ngốc hỏi lão thái thái:
"Tỷ tỷ nào phải gả đi?"
Lão thái thái cũng không trách hắn nói loạn chen vào, hòa ái cười nói:
"Là tỷ tỷ ở xa, con không quen biết."
Tiết Dao giả vờ hiếu kỳ nói:
"Tỷ tỷ phải gả cho người nhà nào?"
Lão thái gia hắng giọng một cái, dùng ánh mắt nghiêm nghị ra hiệu đứa nhỏ đừng lắm miệng. HunhHn786 Nghe trộm người lớn nói chuyện đã rất không quy tắc, lại còn mở miệng chen vào, thực sự thiếu giáo dưỡng.
Nhưng mà lão thái thái từ khi được đứa cháu cứu một mạng tại chùa, liền sủng Tiết Dao, sủng đến coi trời bằng vung. Dù vậy, bà cũng không quát lớn, trái lại kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Tiết Dao.
"Gả cho một gia đình tốt, là gia đình giàu có, sẽ không bạc đãi nàng."
Tiết Dao "ồ" một tiếng, vui vẻ nói:
"Gia đình giàu là cũng có ruộng đất sao? Sau này ruộng đất của họ đều đưa cho nhà chúng ta sao? Chúng ta sẽ trở nên giàu có hơn? Tất cả thuộc về chúng ta nha!"
Người khác còn chưa có phản ứng kịp, người khéo léo như lão thái gia lại đột nhiên bị lời của Tiết Dao làm bừng tỉnh.
Không sai. Đáp ứng hôn sự này, nếu muốn mượn thế lực thân hào địa phương bảo vệ đất đai của Tiết gia, như vậy thân hào đó nhất định sẽ nhúng tay vào việc quản lý điền trang.
Mà Tiết gia thế lực chủ yếu ở kinh thành, phép vua thua lệ làng, cả tá điền Triệu gia lưu manh vô lại cũng không quản được, sao có thể chống đỡ người nhà họ Lưu nhúng tay?
Thời điểm đó, điền trang Tiết gia thuộc về Lưu gia quản lý.
Tiết lão thái gia kinh sợ chảy mồ hôi ròng ròng, suýt nữa bị con trai dìm trong cống rãnh. May mà trẻ con không cố kỵ khi nói chuyện, đứa cháu nhỏ nói ra lời như vậy, ma xui quỷ khiến thức tỉnh ông.
"Hôn sự này không thể đáp ứng."
Lão thái gia như chặt đinh chém sắt mở miệng:
"Tiền thuê đất thu không được cũng không cần. Sau này trước khi ký khế đất điều tra bối cảnh tá điền rõ ràng."
Tiết Nhị lão gia sợ ngây người. Hắn còn chưa có nghĩ rõ ràng lợi hại trong đó, sửng sốt một lát mới buồn bực cúi đầu đáp ứng.
Tiết Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tiết nhị lão gia này cũng thật là ngu xuẩn, chẳng trách khoa cử thi không đậu, điền sản cũng quản ký không xong.
Nếu biết đạo lý phép vua thua lệ làng, cả con giun trong đất mình cũng đánh không lại, còn muốn thông gia cùng bọn rắn độc. Vì muốn trị giun đất, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?
May mắn Tiết lão thái gia là người khôn khéo, rốt cuộc từng làm quan lớn, một chút liền thông.
Tiết Dao mới vừa rồi lo lắng mình nói khùng điên như vậy bọn họ nghe không hiểu ý tứ. Không ngờ tới lão thái gia chỉ sau một giây đồng hồ đã xoay chuyển.
Đang vui mừng, trong đầu Tiết Dao vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở:
"Điểm tẩy trắng +115."
Tiết Dao:
"???"
Đây là khoản tiền kếch sù từ đâu tới?
Lẽ nào giúp Tiết gia bảo vệ điền sản có thể được nhiều điểm tẩy trắng?
Tỉ mỉ nghĩ lại, trong này khẳng định liên quan mạng người, mới có thể thưởng nhiều điểm tẩy trắng như vậy.
Rất có thể là vị tỷ tỷ thân thích ở nông thôn kia bởi vì vụ hôn nhân này bỏ mạng.
Tiết Dao cải biến chủ ý của Tiết lão thái gia, thay đổi vận mệnh thân thích. Một hiệu ứng liên hoàn, lúc này mới được thưởng nhiều điểm tẩy trắng.
Cộng thêm 115 điểm tẩy trắng, trong tay lập tức dư dả. Ý niệm đầu tiên Tiết Dao nghĩ đến lại là "lại có tiền đổi đồ ăn cho bé mập mạp".
Không đúng!
Tiết Dao cảm giác mình đã bị Thất hoàng tử bồi dưỡng thành một người cha hết lòng vì con.
Đáng ghét!
Tiết Dao không muốn tập trung vào tình cảm đối với Long Ngạo Thiên ấu thơ. Cái này sẽ ảnh hưởng lý trí của hắn. Vạn nhất không có cách nào tránh né đấu tranh cung đình, lưu lại bên cạnh Thất hoàng tử rất có thể bị chết sớm hơn so với nguyên chủ.
Ngày hôm sau đi học đường, Tiết Dao trở nên khắc chế.
Thậm chí không có sờ nắn mặt bánh bao của Thất hoàng tử lần nào.
Thất hoàng tử có chút mất mác, đối với mị lực của chính mình sinh ra hoài nghi.
Đứa bé mới ba tuổi lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Dao Dao không thích hắn!
Điện hạ rốt cuộc không được uống sữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook