*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

HÃnh ánh cà liÃn quan

Vùng ngoại ô, một căn nhà trệt thấp bé tạo thành một tuyến phòng cảnh đặc biệt trong thành phố hạng nhất này, chủ yếu sống ở chỗ này là công nhân và một vài nhân viên tổ chức trợ giúp ăn xin từ bên ngoài đến, dưới ánh trăng sáng tỏ, căn nhà trệt trong bóng đêm tĩnh lặng càng lộ rõ sự yên tĩnh, mà trong một căn nhà trệt khác không thu hút nhưng lại bởi vì ánh sáng đèn trong phòng lộ ra khác thường rõ rệt.

“Chuẩn bị như thế nào rồi?” Một giọng nói già nua ở trong phòng vang lên, ở trong phòng một ông già mặc quần áo thái cực màu trắng cùng với khu dân nghèo này không phù hợp đang ngồi trên ghế nhìn người phía dưới hỏi, ông già tướng mạo bình thường, thoạt nhìn rất giống một nhân viên về hưu bình thường, chỉ là ánh mắt hàm chứa tinh quang kia có thể nhìn ra ông già chẳng hề giống với vẻ ngoài bình thường kia.

“Tất cả không hề sơ hở tí nào.” Một thanh âm trung niên vang lên, người đàn ông có hơi phát tướng cúi đầu cung kính trả lời.

“Thằng ranh con kia còn thật sự có chút năng lực, chỉ có điều…” Ông già bưng chén trà chậm rãi nhấp một miếng, bên môi lộ ra bộ dáng tươi cười đương nhiên: “Đáng tiếc, vẫn là quá non.”

“Vâng, đến cùng thằng nhãi kia cũng là đồ đệ của ngà, giống như hầu tôn, dù như thế nào trở mình cũng không lật ra khỏi ngũ chỉ sơn của ngài.” Người trung niên ngẩng đầu phụ họa nói, tuy ông già trước mặt rơi xuống hoàn cảnh như vậy, nhưng mấy chục năm xây dựng thế lực khiến cho ông không dám có chỗ bất kính: “Ngài xem cậu ta tìm đến bây giờ cũng không tìm thấy ngài, thiếu chút nữa là đào ba thước đất của thành phố A tìm ngài, cho nên nói người này vẫn là rất non, chỗ nào có thể vượt qua ngài.”

“Được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa, ta đây cũng là thấy thằng ranh con kia cần hiểu chuyện một chút,  bạch nhãn lang thật sự là uổng công một mảnh khổ tâm của ta.” Ông già xua tay nói, chỉ có điều trong mắt lóe lên dã tâm độc ác không che giấu được: “Tìm một đồ chơi như vậy, chơi một chút thì được rồi, ta phải giúp đồ đệ tốt kia của ta giải quyết vấn đề tình cảm này.”

“Vâng, việc này còn phải để ngài làm chủ.” Người trung niên kia gật đầu trả lời: “Dựa theo chúng tôi quan sát, thằng nhãi kia trên cơ bản ngày rằm mỗi tháng đều phải mang theo omega kia đi bệnh viện, đoán chừng một ngày sau thì phải một lần nữa đi bên kia, tôi đã dặn anh em thuộc hạ đi bố trí, bảo đảm hai ngày sau giải quyết hai người kia, cho dù không được, cũng có thể bắt lấy omega kia, dựa theo trình độ coi trọng của thằng nhãi đó đối với omega kia cũng nhất định dựa theo căn dặn của chúng ta đi làm việc.”

“Phanh” một tiếng, ông già đặt chén trà trong tay lên bàn: “Các người lần này lại thất thủ, chúng ta hoàn toàn xong, ta nghĩ các ngươi nên biết tính quan trong của việc này.”

“Vâng, ngài yên tâm, nhất định sẽ thành công.” Người trung niên vội vàng cuống quít trả lời.

“Được rồi, đi xuống trước đi, mọi việc cẩn thận.” Ông già xua tay nói, đợi người trung niên nhẹ nhàng ra khỏi cửa, vẻ mặt bình thản vừa rồi cũng trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, bạch nhãn lang, lần này lão nhất định sẽ triệt để bóp chết, nếu như không phải bởi vì bạch nhãn lang này, lão sao sẽ sống ở chỗ quỷ quái này, càng sẽ không rơi xuống tình trạng cây đổ bầy khỉ tan như hiện nay, anh em đi theo cũng chỉ là lão dùng số tiền lớn giữ lại, lần này lão chỉ có thể thàng công không thể thất bại.

Lại nói người trung niên ra khỏi cửa kia, hít lấy không khí xung quanh mang theo một chút mùi nấm mốc, quay đầu nhìn trong căn nhà trệt thấp bé kia phát ra ánh sáng đèn chân không mờ tối, ngón tay vô thức vuốt ve điện thoại trong tay, thở dài một tiếng, ngẩng đầu mắt nhìn ánh trăng treo trong bầu trời ban đêm mang theo một chút lành lạnh, một quyết định hình thành ở trong lòng người đàn ông trung niên, lấy ra điện thoại di động bấm một dẫy số vòng vo ở trong lòng ông hơn mười lần.

……………

“Cậu là nói có người từng gọi điện thoại đến nói là có thể tiết lộ địa chỉ của Bạch lão?” Hách Liên Lâm nhìn Hàn Ninh ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt không thay đổi hỏi.

“Ừ, là Vương Lâm.” Hàn Ninh vẫn là bộ dáng tinh anh như cũ, khóe miệng cũng vẫn là cười như không cười.

“Tin tức có thể tin được không?”

“Không sai được.”

“Vì cái gì đến hôm nay mới nói?”

Ông ta nói là đã nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, dù sao cũng theo Bạch lão mấy chục năm.”

“Mấy chục năm? A, vậy ông ta tại sao còn muốn bán đứng Bạch lão, có điều kiện gì?”

“Ông ta nói bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, chỉ hy vọng chúng ta có thể buông tha mười mấy anh em trong tay ông ta, về phần ông ta, chỉ hy vọng để cho ông ta an toàn trở ra, tìm một nơi lui về ở ẩn.”

“Ông ta ngược lại giỏi tính toán.” Hách Liên Lâm cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại tin tưởng mấy phần, dù sao lăn lộn trong hắc đạo này đều hy vọng sau khi về già có thể toàn thân an toàn trở ra sống an bình: “Ông ta không sợ bị người truy giết?” Dù sao người giang hồ chú ý nhất vẫn là nghĩa khí, loại cách làm bội bạc này vẫn là khiến cho người xấu hổ.

“Trừ chúng ta ra thì không có người nào biết, ông ta coi như là được ăn cả ngã về không, hơn nữa ông ta vốn dĩ không muốn làm như vậy, chỉ có điều hành động của Bạch lão lại lần nữa khiến cho ông ta không kiên nhẫn nữa, ông ta nói Bạch Lão tuổi đã lớn lại quá cố chấp, ông ta không hy vọng anh em dưới quyền bởi vì sai lầm lãnh đạo của Bạch lão mà mất mạng.” Hàn Ninh thuật lại.

“Lão hồ ly.” Hách Liên Lâm nói: “Bạch lão không thể tưởng tượng được lão ta cả đời tính kế người cuối cùng vẫn là đem bản thân ông ta vào, ông ta có nói lần này lại có hành động gì không?”

“Đã nói một chút, chỉ có điều ông ta nói trong bang đem anh em của ông ta đều tiếp nhận, lại cho ông ta một chút tiền để cho ông ta đi, ông ta mới nói ra tất cả mọi chuyện.”

“Ông ta uy hiếp tôi?” Hách Liên Lâm híp mắt nói.

Người ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị nhìn nhau, khóe miệng co rút, nhìn như thế nào? Có thể nhìn như thế nào, lão đại xem ra sắp ăn thịt người rồi, bọn họ những kẻ làm tiểu đệ này nhất định phải nghe lời lão đại, cuối cùng người ngồi ở cái bàn đầu tiên ho một tiếng, giọng nói yếu ớt nói: “Tất cả đều nghe theo ngài, lão đại nói cái gì thì là cái đó.” Thiếu chút nữa là hô lão đại uy vũ, thống nhất thiên hạ.

Hách Liên Lâm nhếch môi, cay mày suy tư một lát, mới giống như thỏa hiệp nói: “Dựa theo lời Vương Lâm nói mà làm.”

“Vâng.” Hàn Ninh gật đầu trả lời, đối với kết quả này thoạt nhìn đã sớm dự liệu được: “Vậy tôi đây sẽ đi thông báo với ông ta.”

“Ngay bây giờ, gọi điện thoại cho ông ta, nhanh lên.” Hách Liên Lâm thúc giục nói, Tiểu Nhạc nhà anh còn muốn uống canh cá nữa, không rảnh ở chỗ này nói chuyện vớ vẩn.

“Được.” Hàn Ninh đối với vị lão đại thỉnh thoảng động kinh này đã quen, móc điện thoại ra bấm, thuận tiện Hách Liên Lâm lại yêu cầu mở loa.

Hách Liên Lâm nhíu mày nghe hai người đối thoại, nhưng lúc nghe thấy Bạch lão muốn ra tay lúc vợ lớn bụng, cả người đều chìm trong cơn giận dữ, thiếu chút nữa giành lấy điện thoại ném đi, lão đầu kia làm hại anh và Tiểu Nhạc xa cách 10 năm, hiện tại lại muốn làm như vậy, nhất định phải giết chết.

Đợi nghe xong toàn bộ kế hoạch, Hách Liên Lâm cả mặt đều đen, cầm điện thoại trực tiếp nói: “Điều kiện của ông tôi đồng ý, ngày mai sẽ xử lý thỏa đáng tất cả việc, sau đó ông nói cho tôi biết địa chỉ của Bạch lão, nhớ kĩ, đừng chơi trò thiêu thân gì với tôi, ông đùa không nổi đâu.” Nói xong tắt máy.

Hàn Ninh nhìn điện thoại của mình bị đối xử thô lỗ, mí mắt co quắp, cầm lại điện thoại: “Việc này giao cho tôi đi, cam đoan trước ngày mốt đưa người đến trước mắt anh, anh vẫn là trở về sớm một chút đi, ở lại cũng phá hư tâm tình của chúng tôi.” Cả ngày đen mặt, ai nhìn thấy tâm tình cũng sẽ không tốt.

“Ừ.” Hách Liên Lâm ngược lại cũng không từ chối, nới lỏng cà vạt, liền trực tiếp rời đi.

Đám tiểu đệ hai mặt nhìn nhau, ở trong lòng thở dài, lão đại quả nhiên là sau khi có chị dâu xinh đẹp thì không tiếp tục quan tâm họ nữa, thật sự là có vợ quên mẹ, à không, là quên tiểu đệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương