Nam Gia Tiểu Nhị Phải Lập Gia Đình
-
Chương 49
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị bưng chén rượu, mặt mỉm cười chào hỏi từng khách mời, đương nhiên, cậu chỉ phụ trách mỉm cười việc tranh luận đều giao cho Hách Liên Lâm, hơn nữa Nhạc Chính Nhị cảm thấy người ở chỗ này tuyệt đối là có thể đếm trên đầu ngón tay, rất nhiều người đều là từng nghe thấy tên nhưng chưa từng thấy người.
Nhìn bộ dáng Hách Liên Lâm ứng phó tự nhiên, Nhạc Chính Nhị ở trong lòng thở dài thật sâu, loại thủ đoạn xã giao này hơn phân nữa vẫn là xem thiên phú.
“Nam công tử, chúc mừng.” Một giọng nam dịu dàng vang lên cắt ngang cảm thán của Nhạc Chính Nhị, ngước mắt nhìn qua, trong mắt Nhạc Chính Nhị hiện lên một tia khó chịu, chỉ có điều trên mặt vẫn là nỗ lực cố gắng duy trì nụ cười mỉm.
“Cảm ơn.”
“Nam công tử người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tinh thần so với lần trước gặp mặt thì tốt hơn, người cũng đẹp hơn.” Phùng Dịch mặt mỉm cười nói, vẻ mặt thoạt nhìn là thật tâm khen ngợi Nhạc Chính Nhị, chẳng qua Nhạc Chính Nhị nhìn thấy bộ dáng bày mưu nghĩ kế kia của gã trong lòng chỉ có bực bội, tên này sao còn có thể nhảy nhót được.
“Phùng tiên sinh khách khí.” Hách Liên Lâm chắn đằng trước Nhạc Chính Nhị, giọng điệu lạnh lùng nói.
Nhạc Chính Nhị nhìn người chắn ở trước mặt, cũng không lên tiếng, việc phiền lòng này vẫn là để cho Hách Liên Lâm lo nghĩ đi.
“Hách Liên tiên sinh thật là may mắn, khiến chúng tôi rất hâm mộ.” Phùng Dịch vẫn cười nói, người chung quanh nghe gã nói như vậy cũng phụ họa theo, Nhạc Chính Nhị nghe thấy càng bực bội hơn, không biết trong lòng thằng này nghĩ gì còn được, sau khi biết tâm tư của người này đối với cậu, Nhạc Chính Nhị nghe những lời này đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Hách Liên Lâm cười khẽ một tiếng, cũng không từ chối, chẳng qua Nhạc Chính Nhị chính là từ trong giọng nói của anh nghe ra ý lạnh: “Phùng tiên sinh tiếp tục dùng bữa, chúng tôi đi trước.” Nói xong cũng không đợi gã trả lời, liền kéo Nhạc Chính Nhị rời đi.
Phùng Dịch nhìn hai người kia rời đi, híp mắt, bộ dáng giống như một đôi bích nhân kia thật sự chọc mù mắt gã, khóe miệng nhếch lên ý cười không rõ ràng, nhanh, không cần quá lâu omega kia chính là của gã.
“Phùng thiếu, tôi mời anh một ly.” Bên cạnh một người đến gần, cười nịnh nọt nói, dù cho Phùng Dịch vẫn luôn bị Nhạc Chính Nhị coi thường, nhưng người muốn bắt quan hệ với gã xác thực không ít, dù sao không có người sẽ chê tiền bạc lợi ích.
“Ừ.” Phùng Dịch vẻ mặt cũng đã thu hồi hờ hừng, bưng ly rượu lên uống một hơi.
“Người này sao còn nhảy nhót?” Nhạc Chính Nhị xoay đầu nghiến răng nghiến lợi nói với Hách Liên Lâm.
“Sắp rồi.” Hách Liên Lâm không thèm để ý nói, trong mắt hàm chứa dịu dàng nói với người bên cạnh: “Có anh ở không cần sợ.”
“Ai sợ.” Nhạc Chính Nhị lầu bầu nói, chỉ là vẻ mặt lại không thể ngăn được ý cười.
“Ô ô.” Mộc Mộc vẫn luôn nằm sấp ở bên cạnh lúc này lại vòng quanh Nhạc Chính Nhị kêu to, thoạt nhìn rất khó chịu.
Nhạc Chính Nhị tay xoa lông con trai, nhẹ giọng trấn an: “Đợi lát nữa thì kết thúc rồi, không vội.”
Hách Liên Lâm vốn đang nhìn một người một chó tương tác với nhau, chỉ là khóe mắt lại bay đến nơi khác, kéo người bên cạnh, nhắc nhở nói: “Đã bắt đầu.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời của anh còn đang suy nghĩ thứ gì bắt đầu, chỉ là thuận theo ánh mắt Hách Liên Lâm nhìn qua lập tức hiểu ra, đại sảnh hôn lễ này rất lớn, chính giữa có một hàng cột nhà chống đỡ, về cơ bản có rất nhiều chỗ ở bàn chủ đều là góc chết của thị giác, Nhạc Chính Nhị thuận theo ánh mắt Hách Liên Lâm, nhìn thấy chính là một góc chết như vậy, một người mặc quần áo kiểu dáng đoan chính, dáng người gầy tinh tế vốn đang ngồi bên cạnh bàn có vẻ như đang dùng cơm, chẳng qua Nhạc Chính Nhị lại nhìn thấy thằng cha này ánh mắt lập lòe lòng bàn chân đang loay hoay cái gì đó, rất nhanh bên cạnh liền có hai người đến gần, cười tít mắt chào hỏi với người kia, thoạt nhìn giống như rất thân quen, người ngồi nhìn thấy hai người kia trước là nghi hoặc sau đó vẻ mặt thay đổi, muốn giãy giũa, chẳng qua rất nhanh liền bị hai người kia nửa đẩy nửa kéo túm khỏi bàn ăn, đồng thời xô đẩy ra ngoài cửa, người xung quanh cho rằng bọn họ là người quen, cũng đều coi như không nhìn thấy.
Chẳng qua Nhạc Chính Nhị lại biết hai người kia chính là người trong bang của bọn cậu, mà người ngồi kia, không cần nói, chính là người Thanh Nguyên hội phái đến, Nhạc Chính Nhị nghĩ như vậy quét mắt quan sát cả đại sảnh, phát hiện lúc này người bị đẩy ra khỏi sảnh thoạt nhìn có rất nhiều, cả đại sảnh thoạt nhìn có chút hỗn loạn, chỉ là tất cả mọi người đều vội vàng lôi kéo quan hệ với người xung quanh, cho nên tình cảnh này về cơ bản không thu hút chú ý của mọi người.
“Có bao nhiêu?” Nhạc Chính Nhị nhíu mày, hỏi Hách Liên Lâm ở bên cạnh.
“Trong này có hai ba mươi người, bên ngoài còn có rất nhiều.” Hách Liên Lâm híp mắt nói: “Chẳng qua bên ngoài cũng sắp rồi.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này, lông mày rốt cục cũng buông lỏng ra, bỗng nhiên lại giống như nhớ ra cái gì, bất thình lình xoay đầu lại nhìn người vừa mới nhảy nhót kia, chỉ có điều vị trí kia hiện tại đã trống không rồi.
“Phùng Dịch sao? Anh không bỏ sót chứ.” Đừng để cho thằng kia chạy thoát.
“Bị xách ra ngoài rồi, anh đã tìm nhiều người, em yên tâm đi.” Hách Liên Lâm trấn an nói, dù sao là alpha, cho dù không biết võ công, cũng phải tìm nhiều người có khả năng đối phó: “Đều tìm ra hết?” Nhạc Chính Nhị lại không yên tâm hỏi.
Hách Liên Lâm gật đầu, vừa rồi muốn nói yên tâm, chỉ là còn chưa nói ra, lông mày liền nhíu một cái, bỗng nhiên quay đầu lại, nương theo tiếng hô lớn của Nam Thịnh mà đến: “Cẩn thận.”
Nhạc Chính Nhị tuy hiện tại là omega, nhưng phản ứng vẫn là nhanh nhẹn, nghe thấy lời này lập tức biết không đúng, chẳng qua lúc này sau đầu sinh gió, Nhạc Chính Nhị cúi người muốn tránh ra trận gió lạnh phía sau, Hách Liên Lâm lúc này cũng là nhào lên, uốn người muốn đi lên bảo vệ người bên cạnh.
Chỉ có điều trước đó, đã có một bóng trắng phản ứng nhanh hơn anh.
Lúc Nhạc Chính Nhị cúi người, liền nhìn thấy con chó lớn vẫn luôn nôn nóng ở bên cạnh cậu vòng quanh lúc này đang nhe răng hạ thấp thân thể, gầm nhẹ một tiếng bỗng nhiên nhảy qua cậu hướng về phía sau cậu bổ nhào đến.
“A.” Thuận theo tiếng la hét của người xung quanh, Nhạc Chính Nhị bởi vì trong chốc lát không ổn định thân thể cũng ngã ngồi lên đất, Hách Liên Lâm vội vàng đi qua đỡ cậu lên, chỉ là cổ chân của Nhạc Chính Nhị bị trẹo, nửa vịn nửa dựa vào đứng lên, Nhạc Chính Nhị mới nhìn thấy cảnh tượng phía sau, một người đàn ông trong tay nắm chặt lưỡi dao bỏ túi lúc này đang bị Mộc Mộc đè, cái cổ cũng bị răng nanh của Mộc Mộc ngăn chặn, dường như chỉ cần gã đó khẽ động, thì sẽ bị cắn chết không chút lưu tình.
Người chung quanh chủ yếu vẫn tuân theo pháp luật, thấy một màn này đương nhiên là sợ hãi kêu lên, người kia cũng là vỏ mẻ lại sứt ném con dao trong tay về phía bọn họ, “lạch cạch” một tiếng, lưỡi dao rớt xuống đất, người nọ cũng rất nhanh bị anh em trong bang mang xuống.
Mộc Mộc nhìn thấy người muốn gây bất lợi cho chủ nhân bị mang đi, mới thả lỏng một chút, hừ nhẹ ừng ực, vẫn là nhe răng lông toàn thân đều dựng lên, dùng thái độ kịch liệt bày tỏ nó nhất định sẽ bảo vệ tốt chủ nhân.
Nhạc Chính Nhị nhìn thấy nó như vậy, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, con trai rốt cục có chút tác dụng, không tiếp tục mỗi ngày rầm rì muốn ăn, thật sự nghĩ thôi liền thấy cảm động, khập khiễng sáp đến an ủi con trai.
Mà Hách Liên Lâm tuy rất muốn đi xem vợ của anh như thế nào rồi, chẳng qua xung quanh vẫn có rất nhiều khách hỗn loạn cần anh đến trấn an, chi nên chỉ phải giải thích việc này với khách mời, người kia cũng chỉ là đến kiếm chuyện phá hư hôn lễ, sau đó tuyệt đối sẽ không có người tiếp tục xuất hiện, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm dùng bữa.
Edit+Beta: 明明
Nhạc Chính Nhị bưng chén rượu, mặt mỉm cười chào hỏi từng khách mời, đương nhiên, cậu chỉ phụ trách mỉm cười việc tranh luận đều giao cho Hách Liên Lâm, hơn nữa Nhạc Chính Nhị cảm thấy người ở chỗ này tuyệt đối là có thể đếm trên đầu ngón tay, rất nhiều người đều là từng nghe thấy tên nhưng chưa từng thấy người.
Nhìn bộ dáng Hách Liên Lâm ứng phó tự nhiên, Nhạc Chính Nhị ở trong lòng thở dài thật sâu, loại thủ đoạn xã giao này hơn phân nữa vẫn là xem thiên phú.
“Nam công tử, chúc mừng.” Một giọng nam dịu dàng vang lên cắt ngang cảm thán của Nhạc Chính Nhị, ngước mắt nhìn qua, trong mắt Nhạc Chính Nhị hiện lên một tia khó chịu, chỉ có điều trên mặt vẫn là nỗ lực cố gắng duy trì nụ cười mỉm.
“Cảm ơn.”
“Nam công tử người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tinh thần so với lần trước gặp mặt thì tốt hơn, người cũng đẹp hơn.” Phùng Dịch mặt mỉm cười nói, vẻ mặt thoạt nhìn là thật tâm khen ngợi Nhạc Chính Nhị, chẳng qua Nhạc Chính Nhị nhìn thấy bộ dáng bày mưu nghĩ kế kia của gã trong lòng chỉ có bực bội, tên này sao còn có thể nhảy nhót được.
“Phùng tiên sinh khách khí.” Hách Liên Lâm chắn đằng trước Nhạc Chính Nhị, giọng điệu lạnh lùng nói.
Nhạc Chính Nhị nhìn người chắn ở trước mặt, cũng không lên tiếng, việc phiền lòng này vẫn là để cho Hách Liên Lâm lo nghĩ đi.
“Hách Liên tiên sinh thật là may mắn, khiến chúng tôi rất hâm mộ.” Phùng Dịch vẫn cười nói, người chung quanh nghe gã nói như vậy cũng phụ họa theo, Nhạc Chính Nhị nghe thấy càng bực bội hơn, không biết trong lòng thằng này nghĩ gì còn được, sau khi biết tâm tư của người này đối với cậu, Nhạc Chính Nhị nghe những lời này đều cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Hách Liên Lâm cười khẽ một tiếng, cũng không từ chối, chẳng qua Nhạc Chính Nhị chính là từ trong giọng nói của anh nghe ra ý lạnh: “Phùng tiên sinh tiếp tục dùng bữa, chúng tôi đi trước.” Nói xong cũng không đợi gã trả lời, liền kéo Nhạc Chính Nhị rời đi.
Phùng Dịch nhìn hai người kia rời đi, híp mắt, bộ dáng giống như một đôi bích nhân kia thật sự chọc mù mắt gã, khóe miệng nhếch lên ý cười không rõ ràng, nhanh, không cần quá lâu omega kia chính là của gã.
“Phùng thiếu, tôi mời anh một ly.” Bên cạnh một người đến gần, cười nịnh nọt nói, dù cho Phùng Dịch vẫn luôn bị Nhạc Chính Nhị coi thường, nhưng người muốn bắt quan hệ với gã xác thực không ít, dù sao không có người sẽ chê tiền bạc lợi ích.
“Ừ.” Phùng Dịch vẻ mặt cũng đã thu hồi hờ hừng, bưng ly rượu lên uống một hơi.
“Người này sao còn nhảy nhót?” Nhạc Chính Nhị xoay đầu nghiến răng nghiến lợi nói với Hách Liên Lâm.
“Sắp rồi.” Hách Liên Lâm không thèm để ý nói, trong mắt hàm chứa dịu dàng nói với người bên cạnh: “Có anh ở không cần sợ.”
“Ai sợ.” Nhạc Chính Nhị lầu bầu nói, chỉ là vẻ mặt lại không thể ngăn được ý cười.
“Ô ô.” Mộc Mộc vẫn luôn nằm sấp ở bên cạnh lúc này lại vòng quanh Nhạc Chính Nhị kêu to, thoạt nhìn rất khó chịu.
Nhạc Chính Nhị tay xoa lông con trai, nhẹ giọng trấn an: “Đợi lát nữa thì kết thúc rồi, không vội.”
Hách Liên Lâm vốn đang nhìn một người một chó tương tác với nhau, chỉ là khóe mắt lại bay đến nơi khác, kéo người bên cạnh, nhắc nhở nói: “Đã bắt đầu.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời của anh còn đang suy nghĩ thứ gì bắt đầu, chỉ là thuận theo ánh mắt Hách Liên Lâm nhìn qua lập tức hiểu ra, đại sảnh hôn lễ này rất lớn, chính giữa có một hàng cột nhà chống đỡ, về cơ bản có rất nhiều chỗ ở bàn chủ đều là góc chết của thị giác, Nhạc Chính Nhị thuận theo ánh mắt Hách Liên Lâm, nhìn thấy chính là một góc chết như vậy, một người mặc quần áo kiểu dáng đoan chính, dáng người gầy tinh tế vốn đang ngồi bên cạnh bàn có vẻ như đang dùng cơm, chẳng qua Nhạc Chính Nhị lại nhìn thấy thằng cha này ánh mắt lập lòe lòng bàn chân đang loay hoay cái gì đó, rất nhanh bên cạnh liền có hai người đến gần, cười tít mắt chào hỏi với người kia, thoạt nhìn giống như rất thân quen, người ngồi nhìn thấy hai người kia trước là nghi hoặc sau đó vẻ mặt thay đổi, muốn giãy giũa, chẳng qua rất nhanh liền bị hai người kia nửa đẩy nửa kéo túm khỏi bàn ăn, đồng thời xô đẩy ra ngoài cửa, người xung quanh cho rằng bọn họ là người quen, cũng đều coi như không nhìn thấy.
Chẳng qua Nhạc Chính Nhị lại biết hai người kia chính là người trong bang của bọn cậu, mà người ngồi kia, không cần nói, chính là người Thanh Nguyên hội phái đến, Nhạc Chính Nhị nghĩ như vậy quét mắt quan sát cả đại sảnh, phát hiện lúc này người bị đẩy ra khỏi sảnh thoạt nhìn có rất nhiều, cả đại sảnh thoạt nhìn có chút hỗn loạn, chỉ là tất cả mọi người đều vội vàng lôi kéo quan hệ với người xung quanh, cho nên tình cảnh này về cơ bản không thu hút chú ý của mọi người.
“Có bao nhiêu?” Nhạc Chính Nhị nhíu mày, hỏi Hách Liên Lâm ở bên cạnh.
“Trong này có hai ba mươi người, bên ngoài còn có rất nhiều.” Hách Liên Lâm híp mắt nói: “Chẳng qua bên ngoài cũng sắp rồi.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy lời này, lông mày rốt cục cũng buông lỏng ra, bỗng nhiên lại giống như nhớ ra cái gì, bất thình lình xoay đầu lại nhìn người vừa mới nhảy nhót kia, chỉ có điều vị trí kia hiện tại đã trống không rồi.
“Phùng Dịch sao? Anh không bỏ sót chứ.” Đừng để cho thằng kia chạy thoát.
“Bị xách ra ngoài rồi, anh đã tìm nhiều người, em yên tâm đi.” Hách Liên Lâm trấn an nói, dù sao là alpha, cho dù không biết võ công, cũng phải tìm nhiều người có khả năng đối phó: “Đều tìm ra hết?” Nhạc Chính Nhị lại không yên tâm hỏi.
Hách Liên Lâm gật đầu, vừa rồi muốn nói yên tâm, chỉ là còn chưa nói ra, lông mày liền nhíu một cái, bỗng nhiên quay đầu lại, nương theo tiếng hô lớn của Nam Thịnh mà đến: “Cẩn thận.”
Nhạc Chính Nhị tuy hiện tại là omega, nhưng phản ứng vẫn là nhanh nhẹn, nghe thấy lời này lập tức biết không đúng, chẳng qua lúc này sau đầu sinh gió, Nhạc Chính Nhị cúi người muốn tránh ra trận gió lạnh phía sau, Hách Liên Lâm lúc này cũng là nhào lên, uốn người muốn đi lên bảo vệ người bên cạnh.
Chỉ có điều trước đó, đã có một bóng trắng phản ứng nhanh hơn anh.
Lúc Nhạc Chính Nhị cúi người, liền nhìn thấy con chó lớn vẫn luôn nôn nóng ở bên cạnh cậu vòng quanh lúc này đang nhe răng hạ thấp thân thể, gầm nhẹ một tiếng bỗng nhiên nhảy qua cậu hướng về phía sau cậu bổ nhào đến.
“A.” Thuận theo tiếng la hét của người xung quanh, Nhạc Chính Nhị bởi vì trong chốc lát không ổn định thân thể cũng ngã ngồi lên đất, Hách Liên Lâm vội vàng đi qua đỡ cậu lên, chỉ là cổ chân của Nhạc Chính Nhị bị trẹo, nửa vịn nửa dựa vào đứng lên, Nhạc Chính Nhị mới nhìn thấy cảnh tượng phía sau, một người đàn ông trong tay nắm chặt lưỡi dao bỏ túi lúc này đang bị Mộc Mộc đè, cái cổ cũng bị răng nanh của Mộc Mộc ngăn chặn, dường như chỉ cần gã đó khẽ động, thì sẽ bị cắn chết không chút lưu tình.
Người chung quanh chủ yếu vẫn tuân theo pháp luật, thấy một màn này đương nhiên là sợ hãi kêu lên, người kia cũng là vỏ mẻ lại sứt ném con dao trong tay về phía bọn họ, “lạch cạch” một tiếng, lưỡi dao rớt xuống đất, người nọ cũng rất nhanh bị anh em trong bang mang xuống.
Mộc Mộc nhìn thấy người muốn gây bất lợi cho chủ nhân bị mang đi, mới thả lỏng một chút, hừ nhẹ ừng ực, vẫn là nhe răng lông toàn thân đều dựng lên, dùng thái độ kịch liệt bày tỏ nó nhất định sẽ bảo vệ tốt chủ nhân.
Nhạc Chính Nhị nhìn thấy nó như vậy, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, con trai rốt cục có chút tác dụng, không tiếp tục mỗi ngày rầm rì muốn ăn, thật sự nghĩ thôi liền thấy cảm động, khập khiễng sáp đến an ủi con trai.
Mà Hách Liên Lâm tuy rất muốn đi xem vợ của anh như thế nào rồi, chẳng qua xung quanh vẫn có rất nhiều khách hỗn loạn cần anh đến trấn an, chi nên chỉ phải giải thích việc này với khách mời, người kia cũng chỉ là đến kiếm chuyện phá hư hôn lễ, sau đó tuyệt đối sẽ không có người tiếp tục xuất hiện, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm dùng bữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook