*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta:明明



“Này, anh có thể thả tôi ra được rồi.” Nhạc Chính Nhị không được tự nhiên ngọ ngoạy, thật sự là Hách Liên Lâm ôm quá chặt, đối với việc không hiểu ra sao cả liền nhiều thêm một đối tượng, Nhạc Chính Nhị đến bây giờ cũng không làm sao hiểu rõ.

“Ừm.”Hách Liên Lâm nhỏ giọng lên tiếng, chỉ là tay lại vẫn ôm rất chặt.

Nhạc Chính Nhị: …

Cậu cảm thấy tên này hình như càng ngày càng dính người, lãnh khốc lạnh lùng đã nói đâu, chỉ là từ trong cái ôm chặt chẽ này, Nhạc Chính Nhị lại có thể cảm nhận được kích động của Hách Liên Lâm, chẳng qua cậu sẽ không thừa nhận trong lòng cậu là có chút cảm động: “Khụ khụ, anh không cần như vậy, tôi cũng sẽ không chạy nữa.”

“Ừm.” Tiếp tục ôm chặt.

“… Anh lúc đó bị ai nhận đi.” Nhạc Chính Nhị đối với sự cố chấp của tên này vô cùng hiểu rõ, cho nên cũng lười so đo, quyết định vẫn là nói sang chuyện khác thì tốt hơn.

“…” Hách Liên Lâm trầm mặc trong chớp mắt, mới mở miệng trả lời: “Là Bạch Lão.”

“Là ông ta? Ông ta như thế nào tìm anh? Anh như thế nào nhiều năm như vậy mới đến?” Nhạc Chính Nhị kinh ngạc hỏi, vốn cậu cho rằng Hách Liên Lâm là giống cậu, bị người nhận nuôi sau đó lại bị vứt bỏ, cuối cùng bị Bạch Lão gặp được mới mang đi trên con đường này, hiện tại xem ra, thời gian tên này đi con đường này khẳng định sớm hơn cậu.

“Thấy anh là alpha.” Hách Liên Lâm đầu vùi vào giữa cổ Nhạc Chính Nhị, rầu rĩ nói một câu: “Cứ như vậy đến.”

“Alpha? Này sao nhìn ra, tôi còn cho rằng anh lớn lên đẹp như vậy là một omega?”  Nhạc Chính Nhị không giữ được miệng lại nói ra một câu khiến cậu hối hận.

“Xinh đẹp? Không ngờ đến Tiểu Nhạc là nghĩ như vậy anh cảm thấy Tiểu Nhạc mới đẹp, cho nên rất sớm thì định ra.” Hách Liên Lâm chậm rãi nói.

“Khụ khụ, cái này…” Nhạc Chính Nhị vừa nghĩ đến một vài việc trước đó thì cảm thấy đau trứng, ấp úng nói, vội ho một tiếng chuyển chủ đề: “Tôi không phải hỏi cái này, tôi nói Bạch  Lão kia sao biết anh là alpha? Anh đến cùng muốn làm gì?”

“Dụng cụ kiểm tra đo lường.” Hách Liên Lâm ngắn gọn trả lời một câu, chớp mũi ngủi mùi hương khiến người an tâm, đau khổ đã từng chịu giống như cũng dần dần bị thời gian quên đi.

“Ông ta sao sẽ tìm anh? Muốn tìm cũng chỉ có thể tìm tôi.” Nhạc Chính Nhị vẫn không nghe theo không bỏ qua hỏi, hiển nhiên là không thể nào tiếp nhận lời giải thích không rõ ràng của Hách Liên Lâm.

“Có thể là cảm thấy anh lợi hại hơn Tiểu Nhạc.” Hách Liên Lâm mang theo ý cười trả lời.

“…Anh cả ngày lừa tôi.” Nhạc Chính Nhị oán hận một câu, đối với loại cách nói tránh nặng tìm nhẹ này của Hách Liên Lâm hiển nhiên không thể tiếp nhận: “Nói, ông ta sau khi đón anh đi làm gì?”

“Không có lừa gạt, là đang khen ngợi.” Hách Liên Lâm tiếp tục cười tủm tỉm trả lời: “Nhận đi để anh làm người kế nghiệp ông ta, kì thật cũng không tệ, đúng không?”

“Phi, lão hồ ly kia làm sao có thể có tâm nhãn tốt như vậy?” Nhạc Chính Nhị xem thường nói một câu: “Anh không muốn nói tôi cũng không ép anh, chẳng qua sau này có nguy hiểm gì nhất định phải nói với tôi, biết không?” Nhạc Chính Nhị vừa nói vừa rất khí phách vỗ đầu chó vùi trong cổ cậu.

“Ừm.” Thanh âm Hách Liên Lâm biểu thị tâm tình anh bây giờ càng thêm vui vẻ hơn.

“Giống như lời lúc nãy, anh tên khốn này suốt ngày lừa tôi.” Nhạc Chính Nhị nghĩ lại nghĩ nghiến răng nói một câu: “Lần trước vậy mà còn lừa tôi nói lần đầu gặp nhau là mười mấy tuổi, cảm tình anh đã sớm gặp tôi, nói đi, phải hay không vừa thấy tôi liền nhận ra?”

“…Ừm.” Hách Liên Lâm ngừng lại một lát mới nói, làm sao có thể không nhận ra? Đều nhớ thương mười mấy năm, đương nhiên là từng nét mặt từng hành động nhỏ đều khắc sâu vào trong đầu.

“Sau đó bị lão tử mê hoặc.” Đường về não của Nhạc Chính Nhị lại lần nữa kì lạ chếch đến một phương hướng khác, mặt mày hớn hở nói.

“Không.” Hách Liên Lâm lắc đầu phủ định: “Là từ nhỏ đã bị em mê hoặc, khi đó Tiểu Nhạc rõ ràng bản thân cũng không bao nhiêu lớn, lại muốn bảo vệ anh, cho nên anh rất nhanh thì bị Tiểu Nhạc mê hoặc.”

“…Anh mới không bao nhiêu lớn, tôi rõ ràng cao hơn anh được không?” Nhạc Chính Nhị tuy đối với câu trước khá hài lòng, nhưng sau khi nghe câu sau thì khó chịu: “Anh có phải hay không tiêm hooc môn kích thích, tại sao sẽ lớn lên cao như vậy?” So với bé trai trước kia chênh lệch quá nhiều được không?

“Anh chẳng qua là phát dục khá trễ.” Hách Liên Lâm tâm tình rất tốt giải thích: “Anh dù sao vẫn là alpha.”

“Anh khoác lác đi.” Nhạc Chính Nhị bĩu môi, miệng há rồi lại há, có câu hỏi không được tự nhiên: “Kĩ thuật kia của anh sao tốt như vậy?”

“Kia?” Hách Liên Lâm biết rõ còn cố hỏi nói.

“Chính là hôn môi.” Nhạc Chính Nhị tức giận nói, không nói tới cậu hiện tại là omega, trước kia cậu là alpha, dục vọng chiếm giữ của cậu cũng là rất mạnh, đặc biệt là đối với đối tượng đã được xác định dục vọng chiếm giữ càng mạnh hơn, Nhạc Chính Nhị vừa nghĩ đến tên này và người khác mây mưa thất thường thì máu dồn hết lên não.

“Này sao….” Hách Liên Lâm hứng thú kéo dài thanh âm, hiển nhiên là đối với bộ dáng ghen tuông của Nhạc Chính Nhị cảm thấy rất hài lòng: “Có một từ gọi là thiên phú dị bẩm.”

“…” Nhạc Chính Nhị bị lời nói không biết xấu hổ này của anh làm chẹn họng, cậu làm sao không có loại kĩ năng thiên phú dị bẩm này.

“Anh thế nhưng rất sớm thì muốn cùng Tiểu Nhạc thử, chẳng qua cho đến bây giờ mới có cơ hội.” Giọng điệu của Hách Liên Lâm mang theo một tia tiếc nuối.

“Sau này không cho phép cùng người khác thử.” Nhạc Chính Nhị thanh âm ồm ồm nói, chỉ là lỗ tai đỏ ửng kia lại bán rẻ tâm tình lúc này của cậu, cho nên nói đàn ông thô lỗ giây phút quan trọng cũng sẽ có tâm hồn thiếu nữ.

“Ừ.” Hách Liên Lâm rất nghe lời gật đầu, sau đó ngẩng đầu đối mặt với Nhạc Chính Nhị, nhếch miệng khẽ cười nói: “Hiện tại có thể lại thử một chút.”

Nhạc Chính Nhị: “?” Không đợi cậu kịp phản ứng, bờ môi mềm mại lại lần nữa dán lên, Nhạc Chính Nhị rất có tinh thần phối hợp thông đồng đầu lưỡi đối phương, cũng đã xác định quan hệ phải thử một lần, như vậy cũng không cần phải tiếp tục ra vẻ nữa, lại nói cậu đối với chuyện này kì thật cũng rất có hứng thú…

Vì vậy ở trong mộ viên yên tĩnh, phơi bày cảnh tưởng dưới đây, hai người đàn ông thân cao chân dài, một tuấn tú, một xinh đẹp không thể tưởng tưởng nổi, ở trước mộ bia rất không tôn trọng ý nguyện người đã mất bắt đầu hôn đến quên mình.

Tình cảnh kì lạ này vậy mà còn lộ ra một loại cảm giác yên bình, chỉ là rất nhanh một thanh âm không hài hòa cắt ngang hình ảnh này.

“Đùng.” Một tiếng súng vang lên, kinh động các động vật nhỏ không biết tên trong mộ viên, cũng kinh động đến hai người hôn đến quên mình.

Cuối cùng liếm bờ môi người nào đó, Hách Liên Lâm mới ôm chặt người vào trong lòng nhíu mày nhìn tình hình, mà Nhạc Chính Nhị im lặng đẩy cánh tay Hách Liên Lâm ra, dù cho biến thành omega, cậu cũng không thích bị người ôm trong ngực che chở, nhíu mày, Nhạc Chính Nhị đối với loại việc cắt ngang ân ái của người khác bày tỏ rất khó chịu, cậu mới vừa hưởng thụ thì bị người không có mắt cắt ngang, loại cảm giác nửa vời này thật sự là cực kì khó chịu.

“Người nào?” Nhạc Chính Nhị nhẹ giọng nói với Hách Liên Lâm bên cạnh, từ lúc cậu biến thành omega, thì đã cách loại cuộc sống tiếng súng này rất xa, cho nên nhất thời vẫn là có chút sờ không ra manh mối.

“Tìm chết.” Hách Liên Lâm nghiến răng nghiến lợi nói, anh lừa gạt lâu như vậy mới lừa được người đến tay, vừa mới rơi vào hoàn cảnh tốt đẹp đã bị người cắt ngang, anh hiện tại ngay cả tâm giết người cũng đã có.

Cho nên nói, người hoặc động vật đang trong thời kì phối ngẫu đều là không thể quấy rầy, rất dễ dàng bị diệt khẩu.

Nhạc Chính Nhị nhìn bộ dạng muốn giết người của Hách Liên Lâm, quyết định vẫn là không nói, cậu cảm thấy đây là có người muốn tìm xui xẻo.

Chưa đến một phút, Nhạc Chính Nhị liền nhìn thấy hai người mặc đồ đen hì hục chạy đến, tuy hai người kia thoạt nhìn bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, nhưng Nhạc Chính Nhị dám xác định hai người này đi đường tuyệt đối là đang trượt đến, đoán chừng là sợ bị Hách Liên Lâm đánh, hơn nữa Nhạc Chính Nhị nhìn hai người này vẫn là rất quen mắt, đến gần mới phát hiện là hai người ngày đó đưa chăn mềm đệm đến cho Hách Liên Lâm.

Khóe miệng co rút, Nhạc Chính Nhị quyết định vẫn là không cần giúp bọn họ nói tốt, chỉ có thể chúc bọn họ tự cầu nhiều phúc.

“Lão, chào lão đại.” Người đứng ra nói chuyện cũng có chút cà lăm.

“Xảy ra chuyện gì?” Hách Liên Lâm vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh chép miệng, im lặng sờ cằm nghĩ, cậu phát hiện tên này, có vẻ như, rất có năng lực đổi mặt, chỉ chớp mắt, liền lại lần nữa biến thành bộ dạng lạnh lùng trước đây.

“Chính là, mấy ngày này phát hiện có người lén lút theo sau bám đuôi chị dâu, vừa bắt đầu tụi em còn, còn cho rằng là có người nổi sắc tâm với chị dâu.” Người đứng ra nói chuyện lắp ba lắp bắp nói: “Chính là, chính là không ngờ đến người bám theo kia hôm nay động tay động chân với xe của lão đại, tụi em muốn bắt người chẳng qua người kia có đồng bọn cho nên tụi em không cẩn thận nổ súng.” Người đứng ra nói chuyện bị ánh mắt lạnh lùng của Hách Liên Lâm nhìn, căng thẳng một hơi nói xong.

“Không phải chuyện gì lớn?” Hách Liên Lâm thanh âm không thấy lên xuống hỏi lại một câu.

“Không, không phải, là thuộc hạ không làm hết chức trách, xin lão đại tùy ý xử phạt.” Người bên cạnh cũng đi lên sám hối nói, còn thiếu chút nữa khóc rống chảy nước mắt, quả nhiên vừa liên quan đến chị dâu, lão đại liền bùng nổ, này chính là bị hồ ly tinh, à không, chị dâu mê hoặc.

“Mang tôi đi xem một chút.” Hách Liên Lâm kéo Nhạc Chính Nhị đi về phía rối ra mộ viên, cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Trở về tự mình đi tìm Hàn Ninh nhận phạt.”

“… Vâng.” Hai người trăm miệng một lời trả lời, hơn nữa đều ở trong lòng vì bản thân chảy hai giọt nước mắt, bọn họ tình nguyện bị lão đại phạt, cũng không muốn tìm beta có phương pháp trừng phạt kì lạ kia, lần trước một anh em không hiểu ra sao bị phạt giặt tất hai tháng, không phải giặt tất của một người, mà là tất của hai mươi ba người, thật sự nghĩ một chút thôi liền đau xót.

Nhạc Chính Nhị đương nhiên không biết hai tiểu đệ ở đằng sau suy nghĩ cái gì, mà là rất phấn khởi dào dạt nhìn rốt cuộc là ai muốn theo chân cậu, kì thật cũng chính là bản chất e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu đệ giáp: Hu hu hu, lão đại rất đáng sợ.

Tiểu đệ ất: Ô ô ô, beta kia còn đáng sợ hơn.

Anh Nhị: == đáng đời.

Hàn Ninh: Hừ hừ *cười tà mị*

Nam Thịnh: Cười thật đẹp *bịt máu mũi*

Tiểu đệ ôm nhau đau khổ.

Tác giả: Cảm ơn các vị ủng hộ O(∩_∩)O

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương