Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
-
Chương 79
Editor: Miri
-------------------------------------------
Úc Xá từ bé đã lớn lên ở trong cung, khi ngẫu nhiên mắc bệnh nhẹ thì tất nhiên sẽ được trông chừng bởi các thái y giỏi nhất chuyên bắt mạch cho các hoàng tử công chúa trong cung.
Lúc hắn đã là thiếu niên trưởng thành, ở trong cung đi lại bất tiện nên dọn ra cung, luân phiên lưu lại hai bên Úc vương phủ và An Quốc công chúa phủ, mỗi khi có bệnh tật đều là do thái y tâm phúc của An Quốc trưởng công chúa chữa trị.
Sau đó, Úc Xá cùng Úc vương cùng An Quốc trưởng công chúa ân đoạn nghĩa tuyệt, hàng năm đều sống đơn độc ở biệt viện bên này, ai hắn cũng không tin, thái y chữa trị cũng đổi thành mấy người xuất thân trong sạch do hắn tự đề bạt lên trước kia, vị thái y này cũng chính là một trong số đó.
Trước khi đặc biệt được Úc Xá trọng dụng, thái y này cũng hầu hạ qua không ít vương công quý tộc, mấy bệnh khó nói trong phòng, thật ra hắn cũng từng trị qua rồi.
Thái y không nhanh không chậm nói: "Kỳ thật cũng có, nhưng phần lớn đều là nam tử trung niên, tinh lực hữu hạn, đáp ứng không nổi người trong phòng luôn quấn quýt si mê mình, chỉ có thể bảo thái y sắc cho mình chút dược tráng kiện thân thể, nhưng thế tử ngược lại muốn trị người trong phòng, xác thật là có chút....."
Lời này Phùng quản gia cực kì không thích, "Nói bừa cái gì đấy? Thế tử đáp ứng không được?! Đây chỉ là vì thế tử trước giờ chưa từng làm chuyện này thôi!"
Úc Xá trừng mắt nhìn Phùng quản gia, chuyện này có cái gì để khoe khoang? Không chê mất mặt sao?!
Thái y hoảng sợ, trước nay chưa từng làm sao!?
Úc Xá nháy mắt liền mất hứng thú nói chuyện, đứng dậy hậm hực nói, "Ta đi xem Chung Uyển, các ngươi......đi chuẩn bị cái thứ trà kia đi, có một chút còn hơn không."
Hai người nhìn bóng hình Úc Xá đi vào nội viện, thái y cẩn thận dè dặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự chưa từng làm?"
Phùng quản gia vẫn kín miệng như bưng, lắc lắc đầu.
Trong viện Chung Uyển, Úc Xá cùng Chung Uyển dùng vãn thiện.
Chung Uyển đã giảm sốt, vãn thiện cũng toàn là món y ưa thích, bị Úc Xá thúc giục, y ăn không ít đồ ngon.
Sau khi ăn xong, Chung Uyển sờ sờ bụng, không muốn đi nằm sớm như vậy nên muốn cùng Úc Xá nói chuyện Tuyên Thụy. Bên ngoài, Phùng quản gia bưng một bình trà tiến vào, nói là cố ý chuẩn bị cho Chung Uyển.
Chung Uyển cười: "Không được, mới vừa ăn hơi nhiều, uống không nổi nữa."
Phùng quản gia gian nan nhìn Úc Xá, hắn ra hiệu bằng mắt, Phùng quản gia liền buông bình trà xuống rồi đi mất. Úc Xá rót một chén trà nhỏ đưa cho y, thấp giọng nói, "Cứ uống một ít đi."
Chung Uyển cúi đầu nếm nếm, "Có vị ngọt......là gì vậy? Còn nói là cố ý chuẩn bị cho ta, để trị gì sao?"
Trị tâm ma dâm tà đáng sợ trong lòng ngươi.
Úc Xá không nói ra miệng, qua loa, "Cứ uống đi, tóm lại là tốt cho ngươi."
Chung Uyển đành phải thành thành thật thật uống vào, hỏi, "Chuyện hôm nay thuận lợi sao?"
Úc Xá giấu đi chuyện mình lấy Chung Uyển ra làm cớ phó thác tôn các lão, còn lại đều kể hết cho y.
"Vậy là được rồi." Chung Uyển yên lòng, "Nếu không có gì bất trắc, thì có lẽ ngày mai Tông Nhân Phủ phải đưa Tuyên Thụy đi ngay lập tức, đúng không?"
Úc Xá gật đầu.
Chung Uyển do dự: "Lúc trước Lâm Tư có nói qua, muốn tự mình đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An, nhưng......"
"Nhưng hành trình dài tới vài tháng, ta còn muốn lưu hắn lại trong kinh, thuyết phục hắn giải quyết chuyện của hắn và Tuyên Cảnh." Chung Uyển cười với Úc Xá, "Có thể phiền thế tử phái nhiều người một chút, thay hắn đi một chuyến này hay không?"
Lời này chọc trúng tâm sự của Úc Xá, hắn bất động thanh sắc gật đầu, "Được."
Màn đêm buông xuống, ở thư phòng Úc vương phủ, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
"Bàn tay Tử Hựu cũng quá dài......"
Úc vương Úc Mộ Thành cúi đầu nhìn sổ sách do thuộc hạ sao chép, cau mày, "Ta bất quá mới chỉ ngăn cản một chút, hắn lại lập tức bảo nội các viết tấu chương."
Phụ tá của Úc Mộ Thành thì thầm: "Ngài muốn cùng với Tông Nhân Phủ bên kia ngẫm lại biện pháp khác không?"
"Vô dụng." Úc Mộ Thành lắc đầu, "Tuy không có châu phê, nhưng tấu chương kia đã qua tay Ngự Tiền, lại do nội các đưa đi, không khác gì thánh chỉ cả......Muộn rồi."
Úc Mộ Thành ném sổ sách lên trên án thư, thở dài, "Hoàng Thượng nể trọng nội các là vì thần tử nội đều là thân tín của Hoàng Thượng. Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ lúc trước cũng vào nội các học chính sự, Tứ điện hạ học nửa năm, Ngũ điện hạ học tới hai năm. Hai năm ròng rã cũng chưa có thể kết giao với mấy các thần đó, vậy mà Tử Hựu đi chỉ mới vào hơn một tháng, tôn các lão đã ân cần nghe theo phân phó của hắn."
Úc Mộ Thành thở dài một tiếng, thì thào, "Đây thật sự là thiên mệnh như lời đồn sao?"
Một phụ tá khác vội nói: "Nào có cái gì gọi là thiên mệnh, bất quá tất cả đều là trùng hợp mà thôi! Ngày đó Ngũ điện hạ nhập các nghe và quyết định chính sự, thân thể Hoàng Thượng khoẻ mạnh, việc triều chính ngài đều giữ chặt trong tay, nhóm các lão nào dám kết giao với hoàng tử, phạm vào kiêng kị của Hoàng Thượng? Nhưng hôm nay...... Ai cũng đều tự tìm cho mình một đường lui cả."
Úc Mộ Thành bật cười, "Đúng thế, ta đây không phải cũng đang tìm đường lui sao?"
Một phụ tá khác còn muốn nói nữa, nhưng bên ngoài lại có một người tiến vào, quỳ xuống thấp giọng nói: "Vương gia, biệt viện bên kia có động tĩnh."
Úc Mộ Thành nói: "Nói đi."
Mật thám trầm giọng nói: "Thế tử chúng ta lén phân phó gia tướng, nói là không cần hộ tống nguyên Kiềm An vương hồi đất phong nữa, chỉ cần đưa người ra khỏi thành là được."
Mọi người nhìn lẫn nhau.
Đàn tinh cực lự* không đoạt được, lúc không ôm hy vọng thì lại đột nhiên vào tay.
*Đàn tinh cực lự: Suy nghĩ kĩ càng, toan tính.
Đây là đạo lý gì?
Úc Mộ Thành sai người lui xuống, đầu óc mơ hồ nhìn về phía các phụ tá.
Một phụ tá nhẹ giọng nói: "Vương gia, tiểu nhân có suy nghĩ này, thế tử ra mặt liệu lý chuyện này...... Có thể nào chỉ là thể hiện ngoài mặt thôi không?"
Một người bên cạnh hỏi: "Thể hiện cho ai xem?"
"Nghĩa tử của Ninh vương, Chung Uyển." Phụ tá nhẹ giọng nói, "Theo thuộc hạ biết, thế tử chúng ta ngày đó bao vây tiêu diệt phản tặc, suýt nữa đã xử lý luôn cả nguyên Kiềm An vương. Hắn sẽ thiệt tình muốn giúp nguyên Kiềm An vương sao?"
Một người khác lắc đầu nói: "Thiệt tình hay không thiệt tình, giúp hay không giúp vốn cũng không can hệ. Thế tử đã đoán được Vương gia chúng ta có thể là đang đem Tuyên Thụy làm quân cờ cuối cùng, chỉ là không chịu để Tuyên Thụy đoạt lấy quyền kế vị của hắn thôi."
"Đều là tiên đế tôn nhi, một bên là trưởng tử độc nhất của Ninh vương, một bên là nhi tử do Kim Thượng và thứ mẫu dâm loạn sinh ra, tông thân và các triều thần muốn ủng hộ lập ai còn chưa khẳng định được, thế tử làm sao có thể tha cho Tuyên Thụy?"
Phụ tá mở miệng đầu tiên vỗ tay một cái, "Mấu chốt chính là ở đây. Thế tử không muốn tha cho Tuyên Thụy, vậy sao có thể an tâm nhốt hắn ở Kiềm An?"
Trong mắt Úc Mộ Thành lóe lên một tia kỳ quái.
Còn có người vẫn chưa hiểu, "Vậy hắn không hề hộ tống trông chừng, tức là có ý muốn dâng Tuyên Thụy cho chúng ta?"
Có người đứng cạnh gã thấy gã còn chưa hiểu, nhịn không được mở miệng nói: "Đừng có mơ mộng, thế tử đây là đang nổi lên sát tâm, muốn giết nguyên Kiềm An vương nửa đường, lại tùy ý để Tông Nhân Phủ hoặc chúng ta xử lý thay hắn."
Phụ tá kinh hãi, sốt ruột nhìn về phía Úc vương.
Úc Mộ Thành ngồi xuống, sau một lúc lâu mới từ từ nói, "Lần này Tử Hựu quá tham lam rồi."
"Thế tử thật sự tính toán chu toàn, một mặt không chịu ly tâm với Chung Uyển, muốn ở bên kia giả thâm tình, một mặt cố ý dâng Tuyên Thụy cho chúng ta, lại rút củi dưới nồi* muốn lấy mạng Tuyên Thụy." Phụ tá líu lưỡi, "Trước kia là do ta quá xem thường thế tử, thấy hắn cố tình làm bậy mấy năm nay nên nghĩ hắn chỉ biết tàn nhẫn ngoài mặt, không ngờ lại nghĩ ra thủ đoạn đâm sau lưng người khác lợi hại như vậy."
*Rút củi dưới nồi: Giải quyết tận gốc.
Phụ tá nhìn về phía Úc Mộ Thành, "Vương gia, này......Không thì chúng ta cũng thu tay lại? Miễn cho mượn sức Tuyên Thụy không thành, muốn quay đầu lại bị thế tử ngụy tạo dấu vết, đem tội hành thích Tuyên Thụy quăng lên đầu chúng ta."
Úc Mộ Thành im lặng, sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Không được."
"Tử Hựu muốn cái gì, ta cho hắn cái đó là được." Úc Mộ Thành chậm rãi nói, "Hắn muốn Tuyên Thụy chết, được......vậy thì ta thành toàn cho hắn."
Một phụ tá vội muốn khuyên can, người bên cạnh gã lại kéo gã một chút, nói nhỏ, "Giả chết."
Phụ tá suy nghĩ một chút, chợt bừng tỉnh, khom người nói: "Vương gia anh minh."
"Tử Hựu một hai muốn Tuyên Thụy chết, vậy chỉ cần nghe tin Tuyên Thụy chết là có thể yên tâm. Thế thì để ta diễn một vở tuồng cho hắn xem là được." Úc Mộ Thành thấp giọng nói, "Phái nhiều người hộ tống Tuyên Thụy một chút, hành sự giống như chúng ta đang muốn chuộc lỗi với Tuyên Thụy, sau khi cứu hắn rồi thì phải giấu hắn cho kỹ, chờ mấy ngày sau......"
Phụ tá cười bí hiểm, "Ngày sau nếu thật phải đi tới một bước kia, Tuyên Thụy hẳn sẽ tin Vương gia là ân nhân cứu mạng của hắn. Không lẽ hắn sẽ tin người đoạt đi tước vị Vương gia của hắn, Chung Uyển sao?"
Úc Mộ Thành trầm giọng nói, "Không thấy hắn quay về, sau khi Chung Uyển bị lừa gạt biết được chân tướng, có khi y lại muốn đòi mạng Tử Hựu."
Có một phụ tá vẫn chưa yên tâm, nói: "Vương gia, nếu chúng ta đoán sai thì sao? Nếu thế tử thật sự chỉ là không muốn để ý tới Tuyên Thụy thì sao?"
Úc Mộ Thành mỉm cười, trong mắt vậy mà lại thật sự mang theo vài phần ôn hoà, "Ta là dưỡng phụ của hắn, tất nhiên phải hiểu rõ tâm tư của hài tử này, thay hắn "giết" Tuyên Thụy một lần."
Phụ tá hoàn toàn yên lòng, cười nói: "Vương gia làm việc thật sự tích thủy bất lậu, khi đó Chung Uyển cùng thế tử ân đoạn nghĩa tuyệt, không chừng không cần chúng ta làm thêm cái gì thì bệnh cũ của thế tử lại tái phát, khiến hắn hoàn toàn điên loạn. Một cái kẻ điên, làm sao có thể kế vị?"
Một người khác suy tư nói: "Mạng thế tử cũng coi như tốt, rõ ràng đã có bệnh từ sớm, lại giả vờ vì thân thế của mình mà tính tình mới trở nên không tốt, gây loạn đến bây giờ, lại còn khiến cho Hoàng Thượng không tin hắn thực sự có bệnh điên. Vận khí thật tốt."
"Bệnh của hắn quả thật không nặng, hắn lại có thể khắc chế bản thân, nên Hoàng Thượng lập tức bị lừa gạt."
"Không, hắn thật ra không vì bệnh tật mà chịu thiệt, Tử Hựu hài tử này......" Úc Mộ Thành buồn bã nói, "Hắn ăn thiệt cũng chỉ vì lòng tham không đáy. Một bên muốn ngôi vị hoàng đế, một bên lại còn muốn Chung Uyển. Sao hắn lại không ngẫm ra rằng từ xưa đến nay, nào có ai có vận mạng tốt như vậy, cái gì cũng có thể như ý?"
"Cái gì hắn cũng muốn, thì tất nhiên cái gì cũng không còn."
Sáng sớm hôm sau, sau khi biết được Tông Nhân Phủ đã lập tức muốn đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An, gia tướng tâm phúc của Úc Xá lại đi tới chỗ Úc Xá để xác nhận thêm lần nữa, xem có thật là chỉ cần đưa Tuyên Thụy ra khỏi thành thôi hay không.
Úc Xá gật đầu, "Đúng vậy."
Gia tướng càng lúc càng nghi ngờ, Úc Xá bật cười, "Ngươi biết mấy ngày gần đây ta đắc ý nhất là cái gì không?"
Gia tướng theo bản năng hỏi, "Cái gì ạ?"
"Đắc ý nhất chính là......" Úc Xá nhẹ nhàng nói, "Ta bị điên hết ngần ấy năm, hiện giờ những người này, ai cũng không biết ta thật sự nghĩ cái gì, muốn cái gì. Nhiều người như vậy, đều đang dùng tâm tư ghê tởm của họ mà suy đoán ta."
Gia tướng nghe vậy lại càng mơ hồ, Úc Xá suy nghĩ chút, lắc đầu, "Không, Chung Uyển thì khác. Y vẫn hiểu rõ tâm ý của ta......"
Gia tướng không nghe rõ: "Cái gì ạ?"
"Không có gì." Úc Xá bất động thanh sắc, "Đi thôi, không có việc gì."
Gia tướng còn chưa đi, Phùng quản gia đã vội vàng chạy tới, Úc Xá nhíu mày, "Chuyện gì?"
Phùng quản gia cười gượng: "Thế tử, chuyện xấu, không biết ai tung lời đồn bậy bạ, làm Chung thiếu gia nghe là......"
Úc Xá cũng không để ý, "Chuyện của ta không có gì cần giấu y, chuyện nào y cũng sẽ biết, là chuyện gì?"
Phùng quản gia nuốt chút nước miếng, "Là cái nước trà kia, không biết sao Chung thiếu gia lại biết nước đó là để trị bệnh nào đấy, có nói thế nào y cũng không chịu uống, còn nói, còn nói......"
Sắc mặt Úc Xá cứng đờ, "Nói cái gì?"
Phùng quản gia nhỏ giọng nói: "Chung thiếu gia nói, thế tử ngài đang muốn khiến y bất lực!"
Úc Xá đau đầu, "Ta khi nào......"
Úc Xá đứng dậy muốn đi tìm Chung Uyển, bên ngoài lại có gia tướng đi theo Úc Xá khi nãy tiến vào, thúc giục nói, "Thế tử, sắp tới giờ rồi, nên đi thượng triều."
Úc Xá cởi bỏ triều phục, vội vàng đi ra ngoài, "Hôm nay không đi."
"Không đi?" Gia tướng vò đầu bứt tóc nói, "Phải tìm lý do gì lừa bọn họ đây?"
Úc Xá ngại gã không nhạy bén, lại sợ người khác không biết hắn là vì Chung Uyển mới không lâm triều, phiền muộn nói, "Lừa cái gì mà lừa? Bộ trong triều đình này không thể có vài câu nói thật sao? Cứ ăn ngay nói thật là được!"
Úc Xá dứt lời liền hồi nội viện tìm Chung Uyển, gia tướng vô tội nhìn về phía Phùng quản gia, "Vậy rốt cuộc nên...... nói thế nào?"
Phùng quản gia nghiền ngẫm tâm tư chủ nhân, thở dài: "Cứ nói là Chung thiếu gia của phủ chúng ta đêm qua mơ thấy ác mộng, sáng nay còn thấy sợ nên phải quấn lấy thế tử, không cho ra cửa."
-------------------------------------------
Úc Xá từ bé đã lớn lên ở trong cung, khi ngẫu nhiên mắc bệnh nhẹ thì tất nhiên sẽ được trông chừng bởi các thái y giỏi nhất chuyên bắt mạch cho các hoàng tử công chúa trong cung.
Lúc hắn đã là thiếu niên trưởng thành, ở trong cung đi lại bất tiện nên dọn ra cung, luân phiên lưu lại hai bên Úc vương phủ và An Quốc công chúa phủ, mỗi khi có bệnh tật đều là do thái y tâm phúc của An Quốc trưởng công chúa chữa trị.
Sau đó, Úc Xá cùng Úc vương cùng An Quốc trưởng công chúa ân đoạn nghĩa tuyệt, hàng năm đều sống đơn độc ở biệt viện bên này, ai hắn cũng không tin, thái y chữa trị cũng đổi thành mấy người xuất thân trong sạch do hắn tự đề bạt lên trước kia, vị thái y này cũng chính là một trong số đó.
Trước khi đặc biệt được Úc Xá trọng dụng, thái y này cũng hầu hạ qua không ít vương công quý tộc, mấy bệnh khó nói trong phòng, thật ra hắn cũng từng trị qua rồi.
Thái y không nhanh không chậm nói: "Kỳ thật cũng có, nhưng phần lớn đều là nam tử trung niên, tinh lực hữu hạn, đáp ứng không nổi người trong phòng luôn quấn quýt si mê mình, chỉ có thể bảo thái y sắc cho mình chút dược tráng kiện thân thể, nhưng thế tử ngược lại muốn trị người trong phòng, xác thật là có chút....."
Lời này Phùng quản gia cực kì không thích, "Nói bừa cái gì đấy? Thế tử đáp ứng không được?! Đây chỉ là vì thế tử trước giờ chưa từng làm chuyện này thôi!"
Úc Xá trừng mắt nhìn Phùng quản gia, chuyện này có cái gì để khoe khoang? Không chê mất mặt sao?!
Thái y hoảng sợ, trước nay chưa từng làm sao!?
Úc Xá nháy mắt liền mất hứng thú nói chuyện, đứng dậy hậm hực nói, "Ta đi xem Chung Uyển, các ngươi......đi chuẩn bị cái thứ trà kia đi, có một chút còn hơn không."
Hai người nhìn bóng hình Úc Xá đi vào nội viện, thái y cẩn thận dè dặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự chưa từng làm?"
Phùng quản gia vẫn kín miệng như bưng, lắc lắc đầu.
Trong viện Chung Uyển, Úc Xá cùng Chung Uyển dùng vãn thiện.
Chung Uyển đã giảm sốt, vãn thiện cũng toàn là món y ưa thích, bị Úc Xá thúc giục, y ăn không ít đồ ngon.
Sau khi ăn xong, Chung Uyển sờ sờ bụng, không muốn đi nằm sớm như vậy nên muốn cùng Úc Xá nói chuyện Tuyên Thụy. Bên ngoài, Phùng quản gia bưng một bình trà tiến vào, nói là cố ý chuẩn bị cho Chung Uyển.
Chung Uyển cười: "Không được, mới vừa ăn hơi nhiều, uống không nổi nữa."
Phùng quản gia gian nan nhìn Úc Xá, hắn ra hiệu bằng mắt, Phùng quản gia liền buông bình trà xuống rồi đi mất. Úc Xá rót một chén trà nhỏ đưa cho y, thấp giọng nói, "Cứ uống một ít đi."
Chung Uyển cúi đầu nếm nếm, "Có vị ngọt......là gì vậy? Còn nói là cố ý chuẩn bị cho ta, để trị gì sao?"
Trị tâm ma dâm tà đáng sợ trong lòng ngươi.
Úc Xá không nói ra miệng, qua loa, "Cứ uống đi, tóm lại là tốt cho ngươi."
Chung Uyển đành phải thành thành thật thật uống vào, hỏi, "Chuyện hôm nay thuận lợi sao?"
Úc Xá giấu đi chuyện mình lấy Chung Uyển ra làm cớ phó thác tôn các lão, còn lại đều kể hết cho y.
"Vậy là được rồi." Chung Uyển yên lòng, "Nếu không có gì bất trắc, thì có lẽ ngày mai Tông Nhân Phủ phải đưa Tuyên Thụy đi ngay lập tức, đúng không?"
Úc Xá gật đầu.
Chung Uyển do dự: "Lúc trước Lâm Tư có nói qua, muốn tự mình đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An, nhưng......"
"Nhưng hành trình dài tới vài tháng, ta còn muốn lưu hắn lại trong kinh, thuyết phục hắn giải quyết chuyện của hắn và Tuyên Cảnh." Chung Uyển cười với Úc Xá, "Có thể phiền thế tử phái nhiều người một chút, thay hắn đi một chuyến này hay không?"
Lời này chọc trúng tâm sự của Úc Xá, hắn bất động thanh sắc gật đầu, "Được."
Màn đêm buông xuống, ở thư phòng Úc vương phủ, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
"Bàn tay Tử Hựu cũng quá dài......"
Úc vương Úc Mộ Thành cúi đầu nhìn sổ sách do thuộc hạ sao chép, cau mày, "Ta bất quá mới chỉ ngăn cản một chút, hắn lại lập tức bảo nội các viết tấu chương."
Phụ tá của Úc Mộ Thành thì thầm: "Ngài muốn cùng với Tông Nhân Phủ bên kia ngẫm lại biện pháp khác không?"
"Vô dụng." Úc Mộ Thành lắc đầu, "Tuy không có châu phê, nhưng tấu chương kia đã qua tay Ngự Tiền, lại do nội các đưa đi, không khác gì thánh chỉ cả......Muộn rồi."
Úc Mộ Thành ném sổ sách lên trên án thư, thở dài, "Hoàng Thượng nể trọng nội các là vì thần tử nội đều là thân tín của Hoàng Thượng. Tứ điện hạ và Ngũ điện hạ lúc trước cũng vào nội các học chính sự, Tứ điện hạ học nửa năm, Ngũ điện hạ học tới hai năm. Hai năm ròng rã cũng chưa có thể kết giao với mấy các thần đó, vậy mà Tử Hựu đi chỉ mới vào hơn một tháng, tôn các lão đã ân cần nghe theo phân phó của hắn."
Úc Mộ Thành thở dài một tiếng, thì thào, "Đây thật sự là thiên mệnh như lời đồn sao?"
Một phụ tá khác vội nói: "Nào có cái gì gọi là thiên mệnh, bất quá tất cả đều là trùng hợp mà thôi! Ngày đó Ngũ điện hạ nhập các nghe và quyết định chính sự, thân thể Hoàng Thượng khoẻ mạnh, việc triều chính ngài đều giữ chặt trong tay, nhóm các lão nào dám kết giao với hoàng tử, phạm vào kiêng kị của Hoàng Thượng? Nhưng hôm nay...... Ai cũng đều tự tìm cho mình một đường lui cả."
Úc Mộ Thành bật cười, "Đúng thế, ta đây không phải cũng đang tìm đường lui sao?"
Một phụ tá khác còn muốn nói nữa, nhưng bên ngoài lại có một người tiến vào, quỳ xuống thấp giọng nói: "Vương gia, biệt viện bên kia có động tĩnh."
Úc Mộ Thành nói: "Nói đi."
Mật thám trầm giọng nói: "Thế tử chúng ta lén phân phó gia tướng, nói là không cần hộ tống nguyên Kiềm An vương hồi đất phong nữa, chỉ cần đưa người ra khỏi thành là được."
Mọi người nhìn lẫn nhau.
Đàn tinh cực lự* không đoạt được, lúc không ôm hy vọng thì lại đột nhiên vào tay.
*Đàn tinh cực lự: Suy nghĩ kĩ càng, toan tính.
Đây là đạo lý gì?
Úc Mộ Thành sai người lui xuống, đầu óc mơ hồ nhìn về phía các phụ tá.
Một phụ tá nhẹ giọng nói: "Vương gia, tiểu nhân có suy nghĩ này, thế tử ra mặt liệu lý chuyện này...... Có thể nào chỉ là thể hiện ngoài mặt thôi không?"
Một người bên cạnh hỏi: "Thể hiện cho ai xem?"
"Nghĩa tử của Ninh vương, Chung Uyển." Phụ tá nhẹ giọng nói, "Theo thuộc hạ biết, thế tử chúng ta ngày đó bao vây tiêu diệt phản tặc, suýt nữa đã xử lý luôn cả nguyên Kiềm An vương. Hắn sẽ thiệt tình muốn giúp nguyên Kiềm An vương sao?"
Một người khác lắc đầu nói: "Thiệt tình hay không thiệt tình, giúp hay không giúp vốn cũng không can hệ. Thế tử đã đoán được Vương gia chúng ta có thể là đang đem Tuyên Thụy làm quân cờ cuối cùng, chỉ là không chịu để Tuyên Thụy đoạt lấy quyền kế vị của hắn thôi."
"Đều là tiên đế tôn nhi, một bên là trưởng tử độc nhất của Ninh vương, một bên là nhi tử do Kim Thượng và thứ mẫu dâm loạn sinh ra, tông thân và các triều thần muốn ủng hộ lập ai còn chưa khẳng định được, thế tử làm sao có thể tha cho Tuyên Thụy?"
Phụ tá mở miệng đầu tiên vỗ tay một cái, "Mấu chốt chính là ở đây. Thế tử không muốn tha cho Tuyên Thụy, vậy sao có thể an tâm nhốt hắn ở Kiềm An?"
Trong mắt Úc Mộ Thành lóe lên một tia kỳ quái.
Còn có người vẫn chưa hiểu, "Vậy hắn không hề hộ tống trông chừng, tức là có ý muốn dâng Tuyên Thụy cho chúng ta?"
Có người đứng cạnh gã thấy gã còn chưa hiểu, nhịn không được mở miệng nói: "Đừng có mơ mộng, thế tử đây là đang nổi lên sát tâm, muốn giết nguyên Kiềm An vương nửa đường, lại tùy ý để Tông Nhân Phủ hoặc chúng ta xử lý thay hắn."
Phụ tá kinh hãi, sốt ruột nhìn về phía Úc vương.
Úc Mộ Thành ngồi xuống, sau một lúc lâu mới từ từ nói, "Lần này Tử Hựu quá tham lam rồi."
"Thế tử thật sự tính toán chu toàn, một mặt không chịu ly tâm với Chung Uyển, muốn ở bên kia giả thâm tình, một mặt cố ý dâng Tuyên Thụy cho chúng ta, lại rút củi dưới nồi* muốn lấy mạng Tuyên Thụy." Phụ tá líu lưỡi, "Trước kia là do ta quá xem thường thế tử, thấy hắn cố tình làm bậy mấy năm nay nên nghĩ hắn chỉ biết tàn nhẫn ngoài mặt, không ngờ lại nghĩ ra thủ đoạn đâm sau lưng người khác lợi hại như vậy."
*Rút củi dưới nồi: Giải quyết tận gốc.
Phụ tá nhìn về phía Úc Mộ Thành, "Vương gia, này......Không thì chúng ta cũng thu tay lại? Miễn cho mượn sức Tuyên Thụy không thành, muốn quay đầu lại bị thế tử ngụy tạo dấu vết, đem tội hành thích Tuyên Thụy quăng lên đầu chúng ta."
Úc Mộ Thành im lặng, sau một lúc lâu mới lắc đầu, "Không được."
"Tử Hựu muốn cái gì, ta cho hắn cái đó là được." Úc Mộ Thành chậm rãi nói, "Hắn muốn Tuyên Thụy chết, được......vậy thì ta thành toàn cho hắn."
Một phụ tá vội muốn khuyên can, người bên cạnh gã lại kéo gã một chút, nói nhỏ, "Giả chết."
Phụ tá suy nghĩ một chút, chợt bừng tỉnh, khom người nói: "Vương gia anh minh."
"Tử Hựu một hai muốn Tuyên Thụy chết, vậy chỉ cần nghe tin Tuyên Thụy chết là có thể yên tâm. Thế thì để ta diễn một vở tuồng cho hắn xem là được." Úc Mộ Thành thấp giọng nói, "Phái nhiều người hộ tống Tuyên Thụy một chút, hành sự giống như chúng ta đang muốn chuộc lỗi với Tuyên Thụy, sau khi cứu hắn rồi thì phải giấu hắn cho kỹ, chờ mấy ngày sau......"
Phụ tá cười bí hiểm, "Ngày sau nếu thật phải đi tới một bước kia, Tuyên Thụy hẳn sẽ tin Vương gia là ân nhân cứu mạng của hắn. Không lẽ hắn sẽ tin người đoạt đi tước vị Vương gia của hắn, Chung Uyển sao?"
Úc Mộ Thành trầm giọng nói, "Không thấy hắn quay về, sau khi Chung Uyển bị lừa gạt biết được chân tướng, có khi y lại muốn đòi mạng Tử Hựu."
Có một phụ tá vẫn chưa yên tâm, nói: "Vương gia, nếu chúng ta đoán sai thì sao? Nếu thế tử thật sự chỉ là không muốn để ý tới Tuyên Thụy thì sao?"
Úc Mộ Thành mỉm cười, trong mắt vậy mà lại thật sự mang theo vài phần ôn hoà, "Ta là dưỡng phụ của hắn, tất nhiên phải hiểu rõ tâm tư của hài tử này, thay hắn "giết" Tuyên Thụy một lần."
Phụ tá hoàn toàn yên lòng, cười nói: "Vương gia làm việc thật sự tích thủy bất lậu, khi đó Chung Uyển cùng thế tử ân đoạn nghĩa tuyệt, không chừng không cần chúng ta làm thêm cái gì thì bệnh cũ của thế tử lại tái phát, khiến hắn hoàn toàn điên loạn. Một cái kẻ điên, làm sao có thể kế vị?"
Một người khác suy tư nói: "Mạng thế tử cũng coi như tốt, rõ ràng đã có bệnh từ sớm, lại giả vờ vì thân thế của mình mà tính tình mới trở nên không tốt, gây loạn đến bây giờ, lại còn khiến cho Hoàng Thượng không tin hắn thực sự có bệnh điên. Vận khí thật tốt."
"Bệnh của hắn quả thật không nặng, hắn lại có thể khắc chế bản thân, nên Hoàng Thượng lập tức bị lừa gạt."
"Không, hắn thật ra không vì bệnh tật mà chịu thiệt, Tử Hựu hài tử này......" Úc Mộ Thành buồn bã nói, "Hắn ăn thiệt cũng chỉ vì lòng tham không đáy. Một bên muốn ngôi vị hoàng đế, một bên lại còn muốn Chung Uyển. Sao hắn lại không ngẫm ra rằng từ xưa đến nay, nào có ai có vận mạng tốt như vậy, cái gì cũng có thể như ý?"
"Cái gì hắn cũng muốn, thì tất nhiên cái gì cũng không còn."
Sáng sớm hôm sau, sau khi biết được Tông Nhân Phủ đã lập tức muốn đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An, gia tướng tâm phúc của Úc Xá lại đi tới chỗ Úc Xá để xác nhận thêm lần nữa, xem có thật là chỉ cần đưa Tuyên Thụy ra khỏi thành thôi hay không.
Úc Xá gật đầu, "Đúng vậy."
Gia tướng càng lúc càng nghi ngờ, Úc Xá bật cười, "Ngươi biết mấy ngày gần đây ta đắc ý nhất là cái gì không?"
Gia tướng theo bản năng hỏi, "Cái gì ạ?"
"Đắc ý nhất chính là......" Úc Xá nhẹ nhàng nói, "Ta bị điên hết ngần ấy năm, hiện giờ những người này, ai cũng không biết ta thật sự nghĩ cái gì, muốn cái gì. Nhiều người như vậy, đều đang dùng tâm tư ghê tởm của họ mà suy đoán ta."
Gia tướng nghe vậy lại càng mơ hồ, Úc Xá suy nghĩ chút, lắc đầu, "Không, Chung Uyển thì khác. Y vẫn hiểu rõ tâm ý của ta......"
Gia tướng không nghe rõ: "Cái gì ạ?"
"Không có gì." Úc Xá bất động thanh sắc, "Đi thôi, không có việc gì."
Gia tướng còn chưa đi, Phùng quản gia đã vội vàng chạy tới, Úc Xá nhíu mày, "Chuyện gì?"
Phùng quản gia cười gượng: "Thế tử, chuyện xấu, không biết ai tung lời đồn bậy bạ, làm Chung thiếu gia nghe là......"
Úc Xá cũng không để ý, "Chuyện của ta không có gì cần giấu y, chuyện nào y cũng sẽ biết, là chuyện gì?"
Phùng quản gia nuốt chút nước miếng, "Là cái nước trà kia, không biết sao Chung thiếu gia lại biết nước đó là để trị bệnh nào đấy, có nói thế nào y cũng không chịu uống, còn nói, còn nói......"
Sắc mặt Úc Xá cứng đờ, "Nói cái gì?"
Phùng quản gia nhỏ giọng nói: "Chung thiếu gia nói, thế tử ngài đang muốn khiến y bất lực!"
Úc Xá đau đầu, "Ta khi nào......"
Úc Xá đứng dậy muốn đi tìm Chung Uyển, bên ngoài lại có gia tướng đi theo Úc Xá khi nãy tiến vào, thúc giục nói, "Thế tử, sắp tới giờ rồi, nên đi thượng triều."
Úc Xá cởi bỏ triều phục, vội vàng đi ra ngoài, "Hôm nay không đi."
"Không đi?" Gia tướng vò đầu bứt tóc nói, "Phải tìm lý do gì lừa bọn họ đây?"
Úc Xá ngại gã không nhạy bén, lại sợ người khác không biết hắn là vì Chung Uyển mới không lâm triều, phiền muộn nói, "Lừa cái gì mà lừa? Bộ trong triều đình này không thể có vài câu nói thật sao? Cứ ăn ngay nói thật là được!"
Úc Xá dứt lời liền hồi nội viện tìm Chung Uyển, gia tướng vô tội nhìn về phía Phùng quản gia, "Vậy rốt cuộc nên...... nói thế nào?"
Phùng quản gia nghiền ngẫm tâm tư chủ nhân, thở dài: "Cứ nói là Chung thiếu gia của phủ chúng ta đêm qua mơ thấy ác mộng, sáng nay còn thấy sợ nên phải quấn lấy thế tử, không cho ra cửa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook