Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
-
Chương 35
Editor: Miri
----------------------------------
Giọng nói Chung Uyển rơi xuống đất, trong mắt Úc Xá lập tức bò đầy tơ máu, tóc dài hỗn độn. Nhìn thoáng qua, thật sự có vài phần quỷ khí dày đặc.
Trong lòng Úc Xá như có hàng ngàn lệ quỷ gào thét, muốn hủy thiên diệt địa mà chui ra, nhưng lại bị những lời này như kinh Phật mà đè áp xuống, thôi rít gào.
Úc Xá gắt gao khắc chế, thanh âm khàn khàn, "Ta làm gì......đều được?"
Vành tai Chung Uyển đỏ ửng, trong lòng y đập thình thịch, tim muốn nhảy dựng lên, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Úc Xá cắn chặt khớp hàm, kẽo kẹt kẽo kẹt rung động,
Chung Uyển thầm nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, mình chắc lại nói sai cái gì rồi, nhìn bộ dáng này của hắn......sợ là không thể "làm nhẹ một chút" rồi.
Bộ dạng Úc Xá lúc này quả thật có hơi dọa người, Chung Uyển kinh hồn táng đảm nghĩ, lỡ lát nữa mình bị Úc Xá làm tới chết, hồn phách tới địa phủ gặp cha nương mất sớm của mình, gặp cả Ninh Vương và Ninh Vương phi, thì biết ăn nói thế nào? Lỡ còn gặp được Sử lão thái phó, thì biết chui xuống đâu để trốn?
Trong lòng hoảng loạn cực kì, nhưng y vẫn không nghĩ tới chuyện bỏ đi, Chung Uyển nhỏ giọng, lắp bắp nói: "Ta là đầu, lần đầu......"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Câm miệng!"
Chung Uyển im ngay.
Cánh tay Úc Xá bất giác phát run, ngoại bào to rộng trên người đã tuột xuống vai. Chung Uyển do dự một chút, thăm dò, muốn duỗi tay ra giúp hắn kéo ngoại bào lên.
Nếu không phải sợ biến khéo thành vụng, kích thích Úc Xá, Chung Uyển kỳ thật rất muốn ôm chặt hắn.
Úc Xá ngẩng đầu nhìn Chung Uyển, ngơ ngẩn giơ tay, siết chặt cánh tay Chung Uyển.
Chung Uyển ăn đau, hít một hơi, Úc Xá an lòng.
Còn sống.
Sau khi xác nhận là mình đã phán đoán sai, Úc Xá bình tĩnh một chút, hắn cứ như vậy cúi người trước Chung Uyển, như một con dã thú đã mỏi mệt mà thong thả điều chỉnh hô hấp.
Một hồi lâu sau, thần sắc hắn khôi phục, đứng thẳng dậy, tự mình sửa sang lại vạt áo, tùy tay gom lại mái tóc dài tán loạn.
Úc Xá lui ra phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Lỗ tai Chung Uyển đỏ lên, "Ta biết ngươi không tin, nhưng ta thật sự không muốn cầu ngươi gì cả, ta hôm nay thật sự là......"
"Ta biết."
Trong mắt Úc Xá không còn hiện lên nét châm chọc như khi nãy, ngược lại còn nhìn Chung Uyển với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: "Cho nên, ta càng không thể......"
Chung Uyển mờ mịt, càng không thể cái gì?
Không nói dứt câu, Úc Xá xoay người bảo: "Đi theo ta."
Úc Xá cầm lấy đế cắm nến, dẫn Chung Uyển đi thẳng tới nội viện, vào phòng ngủ của mình.
Chung Uyển từ phía sau nhìn Úc Xá, yết hầu hơi hơi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại sau, Chung Uyển nhìn thấy Úc Xá mặc ít xiêm y như vậy.
Úc Xá so với trước kia cao lớn hơn rất nhiều, bả vai dài rộng, vòng eo càng thêm đĩnh bạt, hiện tại chỉ khoác một tầng ngoại bào mỏng, không khỏi khiến cho Chung Uyển nghĩ đông nghĩ tây.
Úc Xá đem đế cắm nến đặt ngay ngắn, dường như vừa hạ một quyết tâm rất lớn, "Hôm nay ngươi tại sao đột nhiên muốn lại đây, ta không muốn đoán, cũng sẽ không truy vấn ngươi, ngươi nếu, nếu......"
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, một lát sau nói: "Ngươi đã muốn lưu lại đến như vậy, ta sẽ cho ngươi ngủ chung một đêm. Nhưng chỉ hôm nay thôi, còn sau này......ngươi không cần vọng tưởng."
Chung Uyển: "......"
Hiện tại nên nói tạ chủ long ân sao?
Chung Uyển cảm giác mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh vô hình vô dạng, mấy tâm tư lo lắng cho Úc Xá đều bị tạt cho trôi đi hết.
Chung Uyển cẩn thận hỏi: "Nếu đêm nay...... xảy ra chút chuyện gì, thì sao?"
Úc Xá trong mắt thoáng ẩn hiện vài ngọn lửa giận, ráng chịu đựng, "Ta nói không, thì sẽ không có chuyện gì."
Chung Uyển không còn lời nào để nói, mấy suy nghĩ ái muội kiều diễm trong lòng đều tan biến hết. Y không muốn chọc Úc Xá giận, cười gượng, "Ta ra gian ngoài ngủ."
"Không cần." Úc Xá liếc Chung Uyển một cái, muốn nói lại thôi, "Ngươi đã đến vào đêm khuya thế này......thì ta sẽ đáp ứng một nửa tâm nguyện của ngươi."
Nghe được bảo hoàn thành nửa tâm nguyện, tâm tình Chung Uyển trở nên phức tạp hẳn. Y nằm ngây đơ trên giường, cảm thấy chuyến đi này của mình thực ngu xuẩn.
Nếu Úc Xá thật sự có vài phần tình nghĩa với mình thì tốt, còn nếu hết thảy đều là y tự mình đa tình, vậy về sau......sợ là Úc Xá sẽ không bao giờ ngó mặt y nữa.
Chung Uyển muốn kéo Úc Xá ra khỏi vũng lầy này, muốn vì Úc Xá mà bày mưu tính kế, muốn trở thành tâm phúc của Úc Xá, nhưng ai sẽ nhận một tâm phúc muốn ngủ cùng mình?
Chung Uyển một mặt tự nhủ với bản thân là không cần tự mình đa tình, một mặt lại nhịn không được mà thẳng thắn hỏi: "Thế tử......ngươi thích nữ tử hơn sao?"
Hắn lúc này đang nằm ở ngoài cạnh giường, thân thể căng chặt lại, Úc Xá cứng mặt, nhíu mày nói: "Không thích."
Chung Uyển "Ồ" một tiếng, lại do dự mà hỏi: "Vậy ngươi muốn có hài tử sao?"
Úc Xá phiền nhất là nghe cái này, "Không muốn."
Yết hầu Chung Uyển căng thẳng, chậm rãi nói, "Vậy cái kia, ngươi biết......biết chuyện đó làm như thế nào không?"
Trong bóng tối đen kịt, Úc Xá không trả lời.
Chung Uyển bất chấp, mặt mũi gì cũng vứt hết, nhẹ giọng nói: "Hai ta có làm cái gì, ta cũng sẽ không mang thai, ngươi không cần lo lắng......"
Chung Uyển quá quen thuộc biệt viện này, lại còn nằm ở chỗ cũ, nhịn không được mà cảm thấy như mình đã về lại bảy năm trước. Trong lúc Chung Uyển nhất thời cho rằng hai người về lại bảy năm trước, y thả lỏng hơn rất nhiều, mấy thứ dám nói cũng nhiều hơn: "Úc Xá, ngươi không có thị thiếp, ngươi có phải là......"
"Chung Uyển." Úc Xá đột nhiên lạnh lùng nói, "Nam tử hơn mười lăm tuổi, nói không hiểu những việc này thì đều là đang giả vờ. Đạo lý này chắc ngươi còn rõ ràng hơn ta đi?"
Chung Uyển ngượng ngùng.
Úc Xá nhắm mắt lại, muốn ngủ, một lát sau lại mở mắt ra, phiền lòng nói: "Hôm nay ta không làm gì ngươi, không phải là vì ta không biết cách làm! Ta chỉ là......không muốn mà thôi."
Chung Uyển tự cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng nói, "Thế à."
Úc Xá khó có thể tin nói: "Rốt cuộc mỗi ngày các ngươi đều nghĩ cái gì trong đầu? Ta chỉ là lâu lâu phát điên, nhưng các ngươi đều đơn thuần xem ta là một kẻ điên. Ai nói các ngươi kẻ điên thì không biết mấy chuyện này?"
Chung Uyển trên mặt nóng lên, ấp úng: "Ta, ta chỉ sợ ngươi không biết."
Chung Uyển nhịn không được lại giảng giải cho hắn: "Để ta nói cho ngươi biết, nam tử thật sự không mang thai được đâu......"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, bất ngờ ngồi dậy.
Chung Uyển trong lòng căng thẳng.
Úc Xá dựa vào ánh trăng mờ ảo mà nhìn Chung Uyển, trầm giọng nói: "Chung Uyển......ta không muốn lưu lại huyết mạch của mình, nhưng nếu ngươi có thể mang thai, ta thật đúng là muốn có rồi đấy."
Úc Xá hơi hơi cúi mình xuống, lầm bầm, "Nhưng làm thế nào mới có thể khiến ngươi mang thai đây......"
Chung Uyển khó có thể tự khống chế được, eo nhũn đi một chút.
"Có lẽ có thể......" thanh âm Úc Xá vô cùng thấp, "Nếu triệu tập hết hòa thượng, đạo sĩ nổi danh từ trong lẫn ngoài kinh thành tới, tề tụ ở Thái Miếu, thì có lẽ có thể được."
Chung Uyển ngẩn ra, kêu nhiều hòa thượng, đạo sĩ tới như vậy làm cái gì?
"Làm cho bọn họ quỳ hết xuống đất, ngày đêm tụng kinh, làm chuyện tốt để tích đức suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày." Úc Xá ngữ khí bình tĩnh, "Khẩn cầu ông trời hiển linh, làm ngươi mang thai cho ta."
Lời Úc Xá nói nghe thập phần xúc động, lẩm bẩm, "Xưa nay chưa từng có ai cầu khẩn như vậy, nói không chừng thật sự có thể cảm động trời cao."
Chung Uyển tưởng tượng một chút cái cảnh tượng vĩ đại kia, sặc một cái, "Đừng, đừng lấy mấy chuyện này ra đùa."
"Ta không đùa." Úc Xá nhíu mày nói, "Ta nói được, tất nhiên cũng làm được."
Trong lòng Chung Uyển kêu khổ không thôi, chịu thua, "Rồi rồi, ta không nên nói bừa nói bậy, ngươi đừng xúc động."
Úc Xá liếc Chung Uyển một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cũng đừng lại hỏi ta mấy câu ngu ngốc này, ta nói không cần lưu lại huyết mạch, chính là không cần."
Chung Uyển trêu chọc Úc Xá không có hiệu quả, đành thành thành thật thật nói: "Ừ."
Úc Xá lại nằm xuống lần nữa, "Ngủ! Đừng có nghĩ tới mấy cái chuyện dâm tà này kia nữa, còn có......"
Chung Uyển vừa bị Úc Xá hù dọa một trận, liền thành thật hơn nhiều, "Còn có cái gì?"
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, bực bội nói: "Ban đêm......ngươi không được chạm vào ta."
Chung Uyển không hề do dự mà đồng ý.
Hôm sau, Chung Uyển đi rồi, Phùng quản gia nhận ra thần sắc Úc Xá tựa hồ rất khác so với mấy ngày trước.
Cụ thể khác thế nào thì Phùng quản gia cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy Úc Xá không giống mấy ngày trước đây, bị tử khí âm trầm bao quanh.
Chỉ là hắn càng hay xuất thần, sau khi Chung Uyển đi rồi, Úc Xá đứng ở trước án thư, sống sờ sờ mà đứng một canh giờ.
"Thế tử......" Phùng quản gia vừa đổi trà bánh trên bàn, vừa vui mừng nói bóng nói gió, "Thế này thì ngài sẽ không thả Chung thiếu gia đi nữa đúng không?"
Úc Xá ngẩng đầu, trong mắt có phần do dự.
Phùng quản gia thay đổi sắc mặt, "Thế tử! Đều đã như vậy rồi, ngươi cũng không thể lại thả người chạy đi. Tuy đều là nam tử, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm đúng không? Ngài......"
Úc Xá cúi đầu cầm lấy bút lông, "Ta không chạm vào y."
Phùng quản gia hận rèn sắt không thành thép.
"Từ hồi Ninh Vương xảy ra chuyện." Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói, "Đến bây giờ đã qua bao nhiêu năm?"
Phùng quản gia suy nghĩ một chút, bấm tay tính toán, "Bảy, tám năm đi? Tính luôn cả năm y chuyển đến phủ ta thì là tám năm."
Úc Xá gật đầu, nói: "Tám năm, khó khăn lắm y mới cảm thấy mình đã trả đủ công ơn dưỡng dục của Ninh Vương......"
Úc Xá ngẩng đầu nhìn về phía Phùng quản gia, "Sau này ta chết rồi, y lại muốn chịu khổ bao nhiêu năm đây?"
Phùng quản gia đau lòng nói: "Ngài sao lại muốn nói thế này? Không thể bất tử sao?
Lần này, Úc Xá không còn như xưa mà cười lạnh, hắn cúi đầu nhìn bút lông trong tay, chần chờ một hồi lâu mới lầm bầm, "Đúng thế, nếu có thể bất tử, thì ta có thể......"
Úc Xá nhớ lại đủ chuyện xảy ra hôm qua, đầu óc hỗn loạn mà buông bút, ngồi trên ghế, cau mày nhắm mắt dưỡng thần.
Phùng quản gia nhìn biết trong lòng hắn đang hỗn loạn, không dám nhiều lời nữa, nhưng lão vẫn cảm thấy mùi tử khí nồng đậm, mùi thối rữa trên người Úc Xá đã phai nhạt đi rất nhiều.
Phùng quản gia rời đi, chưa được hai bước đã nghe tiếng đập vỡ đồ vật phát ra từ phòng Úc Xá. Lão dừng chân lắng nghe, còn nghe được Úc Xá hình như đang mắng chửi cái gì. Khóe miệng Phùng quản gia hơi cong lên, ráng nhịn cười mà đi.
"Nghiêm quản gia gửi tin báo, đại ca từ khi ra khỏi thành đã khỏe hơn rất nhiều, sau khi ăn chừng hai thang dược thì rất tốt." Tuyên Từ Tâm đặt một phong thơ lên bàn, nói, "Hắn bảo huynh yên tâm đi."
Chung Uyển thất thần, thuận miệng đáp ứng.
Tuyên Từ Tâm lại nói: "Ngày mai chính là tam thất của Tam điện hạ, tất cả mọi người đều đi. Muội không hiểu quy củ trong kinh, phải đi hỏi những người khác, nói tam thất phải túc trực bên linh cữu một ngày một đêm, thân mình của huynh không tốt, đừng đi."
Chung Uyển hoàn hồn, cười: "Như vậy sao được? Ta không đi, ai bồi Tuyên Du?"
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Có bao nhiêu ngày đâu? Muội còn phải nhớ hết các mệnh phụ phu nhân ở đó, hắn chỉ việc phải ngồi trước linh cữu thôi mà còn làm không được?"
Chung Uyển kinh ngạc: "Nhiều mệnh phụ như vậy, muội đều nhớ rõ hết sao?"
"Không chỉ thế, muội cũng nhớ hết các nương nương trong cung." Tuyên Từ Tâm không lắm để ý nói, "Mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, thế nên ngồi nhớ."
Chung Uyển nhìn Tuyên Từ Tâm từ trên xuống dưới một cái, tiếc hận nói: "Để muội ở cái nơi như Kiềm An chúng ta, thật là nhân tài không được trọng dụng."
Tuyên Từ Tâm cười một cái, "Huynh muốn đi theo thì đi theo đi, để ý bản thân một chút, có chuyện gì cũng đừng cậy mạnh."
Chung Uyển cười cười: "Nghe tiểu thư."
Đúng như Tuyên Từ Tâm nói, ngày tam thất này, người trong phủ Tuyên Cẩn nhiều gấp đôi mấy ngày trước, toàn là tông thân đi ra đi vào. Ngoài dự đoán, Lâm Tư còn theo Tuyên Cảnh lại đây.
Lâm Tư sai một cái gã tôi tớ đưa cho Chung Uyển một tờ giấy, Chung Uyển mở ra liếc một cái......Lâm Tư bảo y tránh mặt Tuyên Cảnh.
Chung Uyển nhíu mày, vì sao một hai phải tránh mặt hắn?
Chung Uyển từ lúc hồi kinh đến giờ không có gặp qua Tuyên Cảnh, nhưng nếu có thấy, lấy thân phận lúc này mà gặp cố nhân, bản thân Chung Uyển không thấy xấu hổ thì thôi, tại sao lại bảo y tránh mặt?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Chung Uyển vẫn cất giấy vào trong lòng ngực, xa xa nhìn Tuyên Cảnh. Y nghiêng người tránh đi, đi vòng phía sau một tôi tớ khác.
Trong lòng Chung Uyển bất an, lâu lâu lại cứ liếc mắt về phía Tuyên Cảnh, thầm nghĩ có phải là Tuyên Cảnh đã biết gì không?
Ngày ấy, Lâm Tư tới Kiềm An Vương phủ tìm Chung Uyển, Chung Uyển từng phân phó Lâm Tư, nếu việc có quan hệ tới Úc Xá, hắn không cần báo lại Tuyên Cảnh.
Chung Uyển không biết Úc Xá đã chuẩn bị đường thoát thân nào cho mình, nhưng trước mắt, phải để cho càng ít người biết được thân thế của Úc Xá càng tốt.
Chung Uyển cố gắng đi lẫn trong đám đông, nhưng Tuyên Cảnh cứ như đang muốn tìm y, thường xuyên nhìn về đám tôi tớ đang đứng một góc. Chung Uyển vô pháp, đành phải đứng lẫn trong đám người đưa đồ cúng, chạy vào nội viện.
Chung Uyển cố tình đi chậm hơn ở phía sau những người khác, tránh ra ngoài, may là tất cả mọi người đều đang vội vội vàng vàng, không rảnh lo y. Chung Uyển thoát thân xong thì đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hòn non bộ thì bị một người nắm tay kéo lại.
Chung Uyển không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên căng thẳng......Người bắt y là Úc Xá.
Úc Xá đứng cạnh hòn non bộ, nắm chặt Chung Uyển một phen rồi lập tức buông lỏng tay ra, hắn nhìn Chung Uyển, ánh mắt phức tạp.
Chung Uyển tự nhiên nhớ tới cái đêm ngủ chung kì dị kia, còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Úc Xá híp mắt, trong lòng như đang rối bời, một lát sau chất vấn nói: "Ngươi trốn cái gì?"
Chuyện của Lâm Tư tất nhiên không thể nói cho Úc Xá, Chung Uyển do dự, nghĩ cái cớ nào đó để đáp qua loa lấy lệ.
Úc Xá chau mày, "Ngươi vừa rồi......liên tục liếc trộm ta để làm gì?"
Chung Uyển: "......"
Y rõ ràng là nhìn Tuyên Cảnh nha, chỉ là không khéo Úc Xá lại đứng cùng một chỗ với Tuyên Cảnh.
Chung Uyển căng da đầu nhận bừa, "Không có gì."
"Không có gì? Cái ánh mắt ngươi nhìn ta đều......" Úc Xá khựng lại, bực bội, "Chung quanh đông người như vậy, ngươi thu liễm một chút!"
Chung Uyển: "......"
Giờ y mà nói mình đang nhìn Tuyên Cảnh thì sợ Úc Xá sẽ còn tức giận hơn.
Úc Xá thoáng do dự, nói: "Ta không phải có ý bảo ngươi không thể nhìn ta, nhưng lúc đông người thế này, ngươi cũng phải biết tiết chế một chút. Ánh mắt lộ liễu như thế, ai nhìn mà còn không biết ngươi đang có ý đồ gì?"
Chung Uyển không còn lời gì để nói.
Úc Xá lại nói: "Ngươi......nãy giờ đang tìm ta sao?"
Chung Uyển nghẹn lời, mấy chuyện nhỏ nhặt như tam thất, y căn bản không hề nghĩ là Úc Xá cao ngạo như vậy sẽ tới dự.
"Lời đã nói xong, ngươi biết khắc chế một chút."
Úc Xá xoay người đi rồi, khóe miệng Chung Uyển khó có thể tự khống chế được, hơi hơi cong lên, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Úc Xá, lại thấy hắn bỗng nhiên xoay người trở về.
Lần này sắc mặt còn kém hơn khi nãy.
Chung Uyển không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
"Ta không phải mỗi ngày đều tới đây, ngươi không cần ngày nào cũng tìm ta như vậy." Úc Xá nhíu mày, cứ như đang hạ một quyết tâm rất lớn, "Thôi, sau này......Mỗi tuần, ngươi có thể tới phủ ta ở một đêm, nhưng chỉ vậy thôi, ngươi không cần vọng tưởng quá nhiều."
Lời Editor:
Xong quyển 1 (tự chia), hai ngày sau sẽ có link download bản Word cả quyển, tốn thời gian là vì mình sẽ soát lỗi lại lần nữa. Bản Word sẽ fix lỗi nhưng mình không quay lại wattpad sửa đâu...
Thành ra các bạn muốn đọc bản chuẩn fix xưng hô chính tả này nọ thì phải ghé wordpress mình để download toàn quyển 1 rồi.
35 chương / 3 tuần cũng đã đuối, có thể tuần sau sẽ chầm chậm lại.
Thật ra mình đang rất muốn edit quyển 2! Bởi vì quyển 2 lắm trò hay hơn =))
----------------------------------
Giọng nói Chung Uyển rơi xuống đất, trong mắt Úc Xá lập tức bò đầy tơ máu, tóc dài hỗn độn. Nhìn thoáng qua, thật sự có vài phần quỷ khí dày đặc.
Trong lòng Úc Xá như có hàng ngàn lệ quỷ gào thét, muốn hủy thiên diệt địa mà chui ra, nhưng lại bị những lời này như kinh Phật mà đè áp xuống, thôi rít gào.
Úc Xá gắt gao khắc chế, thanh âm khàn khàn, "Ta làm gì......đều được?"
Vành tai Chung Uyển đỏ ửng, trong lòng y đập thình thịch, tim muốn nhảy dựng lên, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Úc Xá cắn chặt khớp hàm, kẽo kẹt kẽo kẹt rung động,
Chung Uyển thầm nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, mình chắc lại nói sai cái gì rồi, nhìn bộ dáng này của hắn......sợ là không thể "làm nhẹ một chút" rồi.
Bộ dạng Úc Xá lúc này quả thật có hơi dọa người, Chung Uyển kinh hồn táng đảm nghĩ, lỡ lát nữa mình bị Úc Xá làm tới chết, hồn phách tới địa phủ gặp cha nương mất sớm của mình, gặp cả Ninh Vương và Ninh Vương phi, thì biết ăn nói thế nào? Lỡ còn gặp được Sử lão thái phó, thì biết chui xuống đâu để trốn?
Trong lòng hoảng loạn cực kì, nhưng y vẫn không nghĩ tới chuyện bỏ đi, Chung Uyển nhỏ giọng, lắp bắp nói: "Ta là đầu, lần đầu......"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Câm miệng!"
Chung Uyển im ngay.
Cánh tay Úc Xá bất giác phát run, ngoại bào to rộng trên người đã tuột xuống vai. Chung Uyển do dự một chút, thăm dò, muốn duỗi tay ra giúp hắn kéo ngoại bào lên.
Nếu không phải sợ biến khéo thành vụng, kích thích Úc Xá, Chung Uyển kỳ thật rất muốn ôm chặt hắn.
Úc Xá ngẩng đầu nhìn Chung Uyển, ngơ ngẩn giơ tay, siết chặt cánh tay Chung Uyển.
Chung Uyển ăn đau, hít một hơi, Úc Xá an lòng.
Còn sống.
Sau khi xác nhận là mình đã phán đoán sai, Úc Xá bình tĩnh một chút, hắn cứ như vậy cúi người trước Chung Uyển, như một con dã thú đã mỏi mệt mà thong thả điều chỉnh hô hấp.
Một hồi lâu sau, thần sắc hắn khôi phục, đứng thẳng dậy, tự mình sửa sang lại vạt áo, tùy tay gom lại mái tóc dài tán loạn.
Úc Xá lui ra phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt.
Lỗ tai Chung Uyển đỏ lên, "Ta biết ngươi không tin, nhưng ta thật sự không muốn cầu ngươi gì cả, ta hôm nay thật sự là......"
"Ta biết."
Trong mắt Úc Xá không còn hiện lên nét châm chọc như khi nãy, ngược lại còn nhìn Chung Uyển với ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: "Cho nên, ta càng không thể......"
Chung Uyển mờ mịt, càng không thể cái gì?
Không nói dứt câu, Úc Xá xoay người bảo: "Đi theo ta."
Úc Xá cầm lấy đế cắm nến, dẫn Chung Uyển đi thẳng tới nội viện, vào phòng ngủ của mình.
Chung Uyển từ phía sau nhìn Úc Xá, yết hầu hơi hơi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại sau, Chung Uyển nhìn thấy Úc Xá mặc ít xiêm y như vậy.
Úc Xá so với trước kia cao lớn hơn rất nhiều, bả vai dài rộng, vòng eo càng thêm đĩnh bạt, hiện tại chỉ khoác một tầng ngoại bào mỏng, không khỏi khiến cho Chung Uyển nghĩ đông nghĩ tây.
Úc Xá đem đế cắm nến đặt ngay ngắn, dường như vừa hạ một quyết tâm rất lớn, "Hôm nay ngươi tại sao đột nhiên muốn lại đây, ta không muốn đoán, cũng sẽ không truy vấn ngươi, ngươi nếu, nếu......"
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, một lát sau nói: "Ngươi đã muốn lưu lại đến như vậy, ta sẽ cho ngươi ngủ chung một đêm. Nhưng chỉ hôm nay thôi, còn sau này......ngươi không cần vọng tưởng."
Chung Uyển: "......"
Hiện tại nên nói tạ chủ long ân sao?
Chung Uyển cảm giác mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh vô hình vô dạng, mấy tâm tư lo lắng cho Úc Xá đều bị tạt cho trôi đi hết.
Chung Uyển cẩn thận hỏi: "Nếu đêm nay...... xảy ra chút chuyện gì, thì sao?"
Úc Xá trong mắt thoáng ẩn hiện vài ngọn lửa giận, ráng chịu đựng, "Ta nói không, thì sẽ không có chuyện gì."
Chung Uyển không còn lời nào để nói, mấy suy nghĩ ái muội kiều diễm trong lòng đều tan biến hết. Y không muốn chọc Úc Xá giận, cười gượng, "Ta ra gian ngoài ngủ."
"Không cần." Úc Xá liếc Chung Uyển một cái, muốn nói lại thôi, "Ngươi đã đến vào đêm khuya thế này......thì ta sẽ đáp ứng một nửa tâm nguyện của ngươi."
Nghe được bảo hoàn thành nửa tâm nguyện, tâm tình Chung Uyển trở nên phức tạp hẳn. Y nằm ngây đơ trên giường, cảm thấy chuyến đi này của mình thực ngu xuẩn.
Nếu Úc Xá thật sự có vài phần tình nghĩa với mình thì tốt, còn nếu hết thảy đều là y tự mình đa tình, vậy về sau......sợ là Úc Xá sẽ không bao giờ ngó mặt y nữa.
Chung Uyển muốn kéo Úc Xá ra khỏi vũng lầy này, muốn vì Úc Xá mà bày mưu tính kế, muốn trở thành tâm phúc của Úc Xá, nhưng ai sẽ nhận một tâm phúc muốn ngủ cùng mình?
Chung Uyển một mặt tự nhủ với bản thân là không cần tự mình đa tình, một mặt lại nhịn không được mà thẳng thắn hỏi: "Thế tử......ngươi thích nữ tử hơn sao?"
Hắn lúc này đang nằm ở ngoài cạnh giường, thân thể căng chặt lại, Úc Xá cứng mặt, nhíu mày nói: "Không thích."
Chung Uyển "Ồ" một tiếng, lại do dự mà hỏi: "Vậy ngươi muốn có hài tử sao?"
Úc Xá phiền nhất là nghe cái này, "Không muốn."
Yết hầu Chung Uyển căng thẳng, chậm rãi nói, "Vậy cái kia, ngươi biết......biết chuyện đó làm như thế nào không?"
Trong bóng tối đen kịt, Úc Xá không trả lời.
Chung Uyển bất chấp, mặt mũi gì cũng vứt hết, nhẹ giọng nói: "Hai ta có làm cái gì, ta cũng sẽ không mang thai, ngươi không cần lo lắng......"
Chung Uyển quá quen thuộc biệt viện này, lại còn nằm ở chỗ cũ, nhịn không được mà cảm thấy như mình đã về lại bảy năm trước. Trong lúc Chung Uyển nhất thời cho rằng hai người về lại bảy năm trước, y thả lỏng hơn rất nhiều, mấy thứ dám nói cũng nhiều hơn: "Úc Xá, ngươi không có thị thiếp, ngươi có phải là......"
"Chung Uyển." Úc Xá đột nhiên lạnh lùng nói, "Nam tử hơn mười lăm tuổi, nói không hiểu những việc này thì đều là đang giả vờ. Đạo lý này chắc ngươi còn rõ ràng hơn ta đi?"
Chung Uyển ngượng ngùng.
Úc Xá nhắm mắt lại, muốn ngủ, một lát sau lại mở mắt ra, phiền lòng nói: "Hôm nay ta không làm gì ngươi, không phải là vì ta không biết cách làm! Ta chỉ là......không muốn mà thôi."
Chung Uyển tự cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng nói, "Thế à."
Úc Xá khó có thể tin nói: "Rốt cuộc mỗi ngày các ngươi đều nghĩ cái gì trong đầu? Ta chỉ là lâu lâu phát điên, nhưng các ngươi đều đơn thuần xem ta là một kẻ điên. Ai nói các ngươi kẻ điên thì không biết mấy chuyện này?"
Chung Uyển trên mặt nóng lên, ấp úng: "Ta, ta chỉ sợ ngươi không biết."
Chung Uyển nhịn không được lại giảng giải cho hắn: "Để ta nói cho ngươi biết, nam tử thật sự không mang thai được đâu......"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, bất ngờ ngồi dậy.
Chung Uyển trong lòng căng thẳng.
Úc Xá dựa vào ánh trăng mờ ảo mà nhìn Chung Uyển, trầm giọng nói: "Chung Uyển......ta không muốn lưu lại huyết mạch của mình, nhưng nếu ngươi có thể mang thai, ta thật đúng là muốn có rồi đấy."
Úc Xá hơi hơi cúi mình xuống, lầm bầm, "Nhưng làm thế nào mới có thể khiến ngươi mang thai đây......"
Chung Uyển khó có thể tự khống chế được, eo nhũn đi một chút.
"Có lẽ có thể......" thanh âm Úc Xá vô cùng thấp, "Nếu triệu tập hết hòa thượng, đạo sĩ nổi danh từ trong lẫn ngoài kinh thành tới, tề tụ ở Thái Miếu, thì có lẽ có thể được."
Chung Uyển ngẩn ra, kêu nhiều hòa thượng, đạo sĩ tới như vậy làm cái gì?
"Làm cho bọn họ quỳ hết xuống đất, ngày đêm tụng kinh, làm chuyện tốt để tích đức suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày." Úc Xá ngữ khí bình tĩnh, "Khẩn cầu ông trời hiển linh, làm ngươi mang thai cho ta."
Lời Úc Xá nói nghe thập phần xúc động, lẩm bẩm, "Xưa nay chưa từng có ai cầu khẩn như vậy, nói không chừng thật sự có thể cảm động trời cao."
Chung Uyển tưởng tượng một chút cái cảnh tượng vĩ đại kia, sặc một cái, "Đừng, đừng lấy mấy chuyện này ra đùa."
"Ta không đùa." Úc Xá nhíu mày nói, "Ta nói được, tất nhiên cũng làm được."
Trong lòng Chung Uyển kêu khổ không thôi, chịu thua, "Rồi rồi, ta không nên nói bừa nói bậy, ngươi đừng xúc động."
Úc Xá liếc Chung Uyển một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cũng đừng lại hỏi ta mấy câu ngu ngốc này, ta nói không cần lưu lại huyết mạch, chính là không cần."
Chung Uyển trêu chọc Úc Xá không có hiệu quả, đành thành thành thật thật nói: "Ừ."
Úc Xá lại nằm xuống lần nữa, "Ngủ! Đừng có nghĩ tới mấy cái chuyện dâm tà này kia nữa, còn có......"
Chung Uyển vừa bị Úc Xá hù dọa một trận, liền thành thật hơn nhiều, "Còn có cái gì?"
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, bực bội nói: "Ban đêm......ngươi không được chạm vào ta."
Chung Uyển không hề do dự mà đồng ý.
Hôm sau, Chung Uyển đi rồi, Phùng quản gia nhận ra thần sắc Úc Xá tựa hồ rất khác so với mấy ngày trước.
Cụ thể khác thế nào thì Phùng quản gia cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy Úc Xá không giống mấy ngày trước đây, bị tử khí âm trầm bao quanh.
Chỉ là hắn càng hay xuất thần, sau khi Chung Uyển đi rồi, Úc Xá đứng ở trước án thư, sống sờ sờ mà đứng một canh giờ.
"Thế tử......" Phùng quản gia vừa đổi trà bánh trên bàn, vừa vui mừng nói bóng nói gió, "Thế này thì ngài sẽ không thả Chung thiếu gia đi nữa đúng không?"
Úc Xá ngẩng đầu, trong mắt có phần do dự.
Phùng quản gia thay đổi sắc mặt, "Thế tử! Đều đã như vậy rồi, ngươi cũng không thể lại thả người chạy đi. Tuy đều là nam tử, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm đúng không? Ngài......"
Úc Xá cúi đầu cầm lấy bút lông, "Ta không chạm vào y."
Phùng quản gia hận rèn sắt không thành thép.
"Từ hồi Ninh Vương xảy ra chuyện." Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói, "Đến bây giờ đã qua bao nhiêu năm?"
Phùng quản gia suy nghĩ một chút, bấm tay tính toán, "Bảy, tám năm đi? Tính luôn cả năm y chuyển đến phủ ta thì là tám năm."
Úc Xá gật đầu, nói: "Tám năm, khó khăn lắm y mới cảm thấy mình đã trả đủ công ơn dưỡng dục của Ninh Vương......"
Úc Xá ngẩng đầu nhìn về phía Phùng quản gia, "Sau này ta chết rồi, y lại muốn chịu khổ bao nhiêu năm đây?"
Phùng quản gia đau lòng nói: "Ngài sao lại muốn nói thế này? Không thể bất tử sao?
Lần này, Úc Xá không còn như xưa mà cười lạnh, hắn cúi đầu nhìn bút lông trong tay, chần chờ một hồi lâu mới lầm bầm, "Đúng thế, nếu có thể bất tử, thì ta có thể......"
Úc Xá nhớ lại đủ chuyện xảy ra hôm qua, đầu óc hỗn loạn mà buông bút, ngồi trên ghế, cau mày nhắm mắt dưỡng thần.
Phùng quản gia nhìn biết trong lòng hắn đang hỗn loạn, không dám nhiều lời nữa, nhưng lão vẫn cảm thấy mùi tử khí nồng đậm, mùi thối rữa trên người Úc Xá đã phai nhạt đi rất nhiều.
Phùng quản gia rời đi, chưa được hai bước đã nghe tiếng đập vỡ đồ vật phát ra từ phòng Úc Xá. Lão dừng chân lắng nghe, còn nghe được Úc Xá hình như đang mắng chửi cái gì. Khóe miệng Phùng quản gia hơi cong lên, ráng nhịn cười mà đi.
"Nghiêm quản gia gửi tin báo, đại ca từ khi ra khỏi thành đã khỏe hơn rất nhiều, sau khi ăn chừng hai thang dược thì rất tốt." Tuyên Từ Tâm đặt một phong thơ lên bàn, nói, "Hắn bảo huynh yên tâm đi."
Chung Uyển thất thần, thuận miệng đáp ứng.
Tuyên Từ Tâm lại nói: "Ngày mai chính là tam thất của Tam điện hạ, tất cả mọi người đều đi. Muội không hiểu quy củ trong kinh, phải đi hỏi những người khác, nói tam thất phải túc trực bên linh cữu một ngày một đêm, thân mình của huynh không tốt, đừng đi."
Chung Uyển hoàn hồn, cười: "Như vậy sao được? Ta không đi, ai bồi Tuyên Du?"
Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Có bao nhiêu ngày đâu? Muội còn phải nhớ hết các mệnh phụ phu nhân ở đó, hắn chỉ việc phải ngồi trước linh cữu thôi mà còn làm không được?"
Chung Uyển kinh ngạc: "Nhiều mệnh phụ như vậy, muội đều nhớ rõ hết sao?"
"Không chỉ thế, muội cũng nhớ hết các nương nương trong cung." Tuyên Từ Tâm không lắm để ý nói, "Mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, thế nên ngồi nhớ."
Chung Uyển nhìn Tuyên Từ Tâm từ trên xuống dưới một cái, tiếc hận nói: "Để muội ở cái nơi như Kiềm An chúng ta, thật là nhân tài không được trọng dụng."
Tuyên Từ Tâm cười một cái, "Huynh muốn đi theo thì đi theo đi, để ý bản thân một chút, có chuyện gì cũng đừng cậy mạnh."
Chung Uyển cười cười: "Nghe tiểu thư."
Đúng như Tuyên Từ Tâm nói, ngày tam thất này, người trong phủ Tuyên Cẩn nhiều gấp đôi mấy ngày trước, toàn là tông thân đi ra đi vào. Ngoài dự đoán, Lâm Tư còn theo Tuyên Cảnh lại đây.
Lâm Tư sai một cái gã tôi tớ đưa cho Chung Uyển một tờ giấy, Chung Uyển mở ra liếc một cái......Lâm Tư bảo y tránh mặt Tuyên Cảnh.
Chung Uyển nhíu mày, vì sao một hai phải tránh mặt hắn?
Chung Uyển từ lúc hồi kinh đến giờ không có gặp qua Tuyên Cảnh, nhưng nếu có thấy, lấy thân phận lúc này mà gặp cố nhân, bản thân Chung Uyển không thấy xấu hổ thì thôi, tại sao lại bảo y tránh mặt?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Chung Uyển vẫn cất giấy vào trong lòng ngực, xa xa nhìn Tuyên Cảnh. Y nghiêng người tránh đi, đi vòng phía sau một tôi tớ khác.
Trong lòng Chung Uyển bất an, lâu lâu lại cứ liếc mắt về phía Tuyên Cảnh, thầm nghĩ có phải là Tuyên Cảnh đã biết gì không?
Ngày ấy, Lâm Tư tới Kiềm An Vương phủ tìm Chung Uyển, Chung Uyển từng phân phó Lâm Tư, nếu việc có quan hệ tới Úc Xá, hắn không cần báo lại Tuyên Cảnh.
Chung Uyển không biết Úc Xá đã chuẩn bị đường thoát thân nào cho mình, nhưng trước mắt, phải để cho càng ít người biết được thân thế của Úc Xá càng tốt.
Chung Uyển cố gắng đi lẫn trong đám đông, nhưng Tuyên Cảnh cứ như đang muốn tìm y, thường xuyên nhìn về đám tôi tớ đang đứng một góc. Chung Uyển vô pháp, đành phải đứng lẫn trong đám người đưa đồ cúng, chạy vào nội viện.
Chung Uyển cố tình đi chậm hơn ở phía sau những người khác, tránh ra ngoài, may là tất cả mọi người đều đang vội vội vàng vàng, không rảnh lo y. Chung Uyển thoát thân xong thì đi ra ngoài, lúc đi ngang qua hòn non bộ thì bị một người nắm tay kéo lại.
Chung Uyển không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên căng thẳng......Người bắt y là Úc Xá.
Úc Xá đứng cạnh hòn non bộ, nắm chặt Chung Uyển một phen rồi lập tức buông lỏng tay ra, hắn nhìn Chung Uyển, ánh mắt phức tạp.
Chung Uyển tự nhiên nhớ tới cái đêm ngủ chung kì dị kia, còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Úc Xá híp mắt, trong lòng như đang rối bời, một lát sau chất vấn nói: "Ngươi trốn cái gì?"
Chuyện của Lâm Tư tất nhiên không thể nói cho Úc Xá, Chung Uyển do dự, nghĩ cái cớ nào đó để đáp qua loa lấy lệ.
Úc Xá chau mày, "Ngươi vừa rồi......liên tục liếc trộm ta để làm gì?"
Chung Uyển: "......"
Y rõ ràng là nhìn Tuyên Cảnh nha, chỉ là không khéo Úc Xá lại đứng cùng một chỗ với Tuyên Cảnh.
Chung Uyển căng da đầu nhận bừa, "Không có gì."
"Không có gì? Cái ánh mắt ngươi nhìn ta đều......" Úc Xá khựng lại, bực bội, "Chung quanh đông người như vậy, ngươi thu liễm một chút!"
Chung Uyển: "......"
Giờ y mà nói mình đang nhìn Tuyên Cảnh thì sợ Úc Xá sẽ còn tức giận hơn.
Úc Xá thoáng do dự, nói: "Ta không phải có ý bảo ngươi không thể nhìn ta, nhưng lúc đông người thế này, ngươi cũng phải biết tiết chế một chút. Ánh mắt lộ liễu như thế, ai nhìn mà còn không biết ngươi đang có ý đồ gì?"
Chung Uyển không còn lời gì để nói.
Úc Xá lại nói: "Ngươi......nãy giờ đang tìm ta sao?"
Chung Uyển nghẹn lời, mấy chuyện nhỏ nhặt như tam thất, y căn bản không hề nghĩ là Úc Xá cao ngạo như vậy sẽ tới dự.
"Lời đã nói xong, ngươi biết khắc chế một chút."
Úc Xá xoay người đi rồi, khóe miệng Chung Uyển khó có thể tự khống chế được, hơi hơi cong lên, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Úc Xá, lại thấy hắn bỗng nhiên xoay người trở về.
Lần này sắc mặt còn kém hơn khi nãy.
Chung Uyển không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
"Ta không phải mỗi ngày đều tới đây, ngươi không cần ngày nào cũng tìm ta như vậy." Úc Xá nhíu mày, cứ như đang hạ một quyết tâm rất lớn, "Thôi, sau này......Mỗi tuần, ngươi có thể tới phủ ta ở một đêm, nhưng chỉ vậy thôi, ngươi không cần vọng tưởng quá nhiều."
Lời Editor:
Xong quyển 1 (tự chia), hai ngày sau sẽ có link download bản Word cả quyển, tốn thời gian là vì mình sẽ soát lỗi lại lần nữa. Bản Word sẽ fix lỗi nhưng mình không quay lại wattpad sửa đâu...
Thành ra các bạn muốn đọc bản chuẩn fix xưng hô chính tả này nọ thì phải ghé wordpress mình để download toàn quyển 1 rồi.
35 chương / 3 tuần cũng đã đuối, có thể tuần sau sẽ chầm chậm lại.
Thật ra mình đang rất muốn edit quyển 2! Bởi vì quyển 2 lắm trò hay hơn =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook