Editor: Miri

----------------------------------

Chung Uyển vẫn còn một tia hy vọng, căng da đầu hỏi: "Ngày hôm qua, Úc tiểu Vương gia ở lại trong phòng......bao lâu?"

Phùng quản gia vuốt giọng, nói, "Hai, hai canh giờ."

Hai canh giờ......

Những chuyện có thể làm thật sự quá nhiều.

Chung Uyển ra sức nhớ lại, nhưng cái gì cũng không nhớ.

Y chỉ có một chút ấn tượng là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y lờ mờ cảm giác được có người ngồi ở mép giường nhìn mình.

Xem ra người nọ chính là Úc Xá.

Hắn rốt cuộc đã làm cái gì?!

Chung Uyển cảm thấy lỗ tai mình hồng lên một chút, y thấy thân thể mình cũng không có chỗ nào không khoẻ, nhưng......

Úc Xá thật sự chỉ ngây ngốc ngồi đó hai canh giờ?

Hắn không thấy mệt sao?

Hơn nửa đêm không ngủ, trơ mắt ra nhìn chằm chằm mình hai canh giờ? Nghĩ lại còn thấy kì quái dọa người hơn.

Chung Uyển cầm ngoại bào của mình, tim lại đập nhanh hơn một chút.

Nếu chỉ là ngồi suốt hai canh giờ, vậy sao ngoại bào này bị cởi ra?

Hắn bất lực à!!!

Chung Uyển cố gắng phớt lờ ánh mắt săm soi của Phùng quản gia, vừa mặc áo vừa cố gắng bình tĩnh nói: "Úc tiểu Vương gia đâu? Ta có việc muốn hỏi hắn."

Phùng quản gia khó xử nhìn Chung Uyển một cái, thấp giọng nói: "Thế tử dặn dò, nếu ngài tỉnh lại thì đưa ngài về Kiềm An Vương phủ ngay."

"Cái gì?" Chung Uyển thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, "Đưa ta về ngay? Hắn...... hắn không muốn giải thích gì với ta à?"

Phùng quản gia lắc đầu, lão cũng cảm thấy Úc Xá làm vậy đúng là không đạo lý, chột dạ nói: "Thế tử nói hắn không muốn gặp ngài, nên sai người đưa ngài đi ngay nếu tỉnh lại."

Không muốn gặp mình?

Chung Uyển khiếp sợ, nửa ngày nói không ra lời nào.

"Quý phủ......" Chung Uyển gian nan nói, "Các người đây là thỉnh một ả đào tới xướng đêm, thấy nàng vất vả, nên mới tiện tay thưởng cho vài quan tiền? Úc tiểu Vương gia thậm chí còn không cho ta ăn chút điểm tâm, đã sai người đuổi ta đi?"

Phùng quản gia vội khuyên giải an ủi nói: "Chung thiếu gia sao lại có thể so mình với ả đào chứ?"

"Ta còn không bằng một ả đào!" Chung Uyển cả giận nói, "Úc Tử Hựu ngày thường gọi ả đào tới phải tốn bao nhiêu bạc! Lấy tới cho ta!"

Phùng quản gia khó xử: "Thế tử nhà chúng ta chưa từng gọi ả đào tới, ta làm sao biết phải dùng bao nhiêu bạc?"

Chung Uyển ngừng lại, tận lực áp xuống nụ cười đang muốn nhếch lên, nói, "Thật à......"

"Tất nhiên, thế tử chúng ta cũng sẽ không dính dáng tới mấy người không sạch sẽ đó." Phùng quản gia suy nghĩ một chút lại nói, "Chung thiếu gia đang đói bụng sao? Nếu ngài đói bụng, ta liền sai người chuẩn bị, bất quá......ngài ăn nhanh một chút, để còn đi cho kịp."

Chung Uyển vô lực nói: "Ta không đói bụng......còn không phải là ta tự đến phủ các ngươi, ngày hôm qua ta cũng là bị lừa bắt tới, sao bây giờ lại như tự ta vội vàng tới tìm hắn, nên mới bị gia chủ đuổi đánh đi?"

Phùng quản gia theo lời dặn dò của Úc Xá trước đó, cúi đầu giải thích nói: "Thế tử nói, hôm qua, Ngũ hoàng tử vốn dĩ muốn bắt cóc ngài......không biết là muốn làm gì ngài."

Chung Uyển không hiểu Phùng quản gia nhắc chuyện này để làm gì, ngốc ngốc gật đầu.

Phùng quản gia thản nhiên nói: "Vậy không phải đúng rồi sao? Ngày hôm qua ngài vốn dĩ cũng phải bị bắt cóc, không phải thế tử bắt, cũng là người khác bắt, nếu thế tử đã che chắn ngài khỏi Ngũ điện hạ, tất nhiên......cũng có quyền bắt cóc ngài."

Chung Uyển: "......"

Lời này vô lý thế nhưng con mẹ nó lại có vài phần đạo lý!

Chung Uyển hít sâu một hơi, không để bản thân bị khuất phục bởi cái ý tưởng điên khùng này của Úc Xá, đè lửa giận lại mà hỏi: "Ngày mai nếu có người muốn cầm đao thọc ta, Úc tiểu Vương gia che chắn ta, vậy có phải hắn cũng có thể tùy ý thọc ta hay không? Dù sao ta cũng phải bị ai đó thọc thôi!"

Phùng quản gia nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: "Dựa theo cách nói của thế tử, chính xác là như vậy."

Chung Uyển đem câu "Vậy trời cao đất dày, vạn nhất đột nhiên có người muốn đè ta" suýt lọt ra ngoài miệng mà nuốt xuống trở lại, gật đầu: "Được...... Ta chịu thua, ngươi đi gọi người đánh xe, ta đi ngay."

Phùng quản gia vội đi phân phó, hạ nhân của Úc Vương phủ làm việc nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã khách khí đưa tiễn Chung Uyển đi.

Chung Uyển như trong mây mù dày đặc bị lừa bắt tới, xong lại mơ hồ bị tiễn đi.

Tiễn Chung Uyển đi xong rồi, Phùng quản gia lại tới chỗ Úc Xá thông báo.

Úc Xá nằm ở trên ghế dài, hơi hơi nhắm mắt.

Tối hôm qua, hắn cả đêm không ngủ, mắt lúc này có hơi hơi thâm quầng.

Úc Xá nghe được tiếng bước chân của Phùng quản gia, không mở mắt, "Tiễn đi rồi?"

Phùng quản gia khom người: "Tiễn đi rồi."

Môi Úc Xá giật giật, cứ như muốn hỏi cái gì, nhưng không hỏi.

Phùng quản gia nghiền ngẫm tâm tư Úc Xá, chủ động nói: "Mới sáng dậy, Chung thiếu gia hốt hoảng, truy vấn hết nửa ngày, hỏi thế tử ngày hôm qua có đi tìm y không, ở trong phòng y ngây người bao lâu, lão nô có gì nói đó, Chung thiếu gia......chấn kinh không ít."

Úc Xá ra vẻ giống như không nghe được gì.

Phùng quản gia ậm à ậm ừ, "May là tính tình Chung thiếu gia hiền lành, có cái gì cũng không để trong lòng, nếu là kẻ bụng dạ hẹp hòi, ngài lừa bắt người ta tới rồi lại đuổi đi......sợ là làm người ta tức chết."

Úc Xá đạm nhiên: "Muốn giận thì giận."

Phùng quản gia thật sự không hiểu nổi: "Thế tử rõ ràng là có quan tâm Chung thiếu gia, vì sao lại cứ không gần không xa như vậy? Không biết Chung thiếu gia ngày nào phải trở về đất phong của Kiềm An Vương, ngài lại còn như thế......"

"Lui xuống đi." Úc Xá không kiên nhẫn nghiêng đầu đi, "Ta mệt rồi."

Phùng quản gia thở dài, đắp chăn cho Úc Xá rồi lui xuống.

Một hồi lâu, Úc Xá mới chậm rãi mở mắt ra, thập phần không khoẻ mà đè đè huyệt Thái Dương.

Đầu tiên là ở trong cung náo loạn với Tuyên Quỳnh một hồi, trở về lại ngồi ở giường Chung Uyển cả một đêm, hắn thật sự mệt muốn chết rồi.

Lúc đầu Úc Xá thật sự không muốn làm cái gì, chỉ muốn tới xem Chung Uyển một chút, nhưng cái kẻ không biết sống chết kia lại cố tình ngủ mớ gọi tên người ta, Úc Xá không nhịn được, nên đã......

Úc Xá nhắm mắt lại, tĩnh tâm.

Tối qua, Úc Xá ngây ngốc nhìn Chung Uyển, bỗng nhiên lại nhớ tới bảy năm trước, cái đêm trước khi Chung Uyển đi mất.

Lúc ấy Tuyên Thụy kế thừa tước vị của Ninh Vương, mang theo đệ muội đi tới đất phong Kiềm An trước. Chung Uyển nhận được tin tức thì ngày đêm đứng ngồi không yên, tâm thần hoảng hốt. Trong lòng thiếu niên Úc Xá biết rõ, mình không lưu được y.

Lúc ấy, Úc Xá vừa thấy Chung Uyển thì trong lòng lập tức khó chịu. Hắn biết rõ chính phụ Vương của mình đã hại y, mình không nên ép buộc giữ y lại.

Nhưng hắn lại luyến tiếc.

Thiếu niên Úc Xá lúc đó cũng không rõ, đến tột cùng là hắn đang luyến tiếc việc Chung Uyển tới đất phong phải chịu khổ, hay là luyến tiếc người này.

Trong lòng có trăm ngôn vạn ngữ muốn nói ra, lại không biết nên nói như thế nào.

Hai người bằng mặt không bằng lòng, lúc nào cũng như hai thái cực trái ngược mà đối đầu nhau. Úc Xá nhớ rõ có hôm Chung Uyển đột nhiên nói với hắn: Tử Hựu, lần trước ta khiến hôn sự của ngươi không thành, ta thật sự cảm thấy hơi hối hận.

Thiếu niên Chung Uyển nói gần nói xa, lắp bắp: "Bây giờ ngẫm lại, ta mới thấy tôn nữ của Văn Quốc công cũng rất tốt, sau này......ngươi phải tìm được một Úc tiểu Vương phi tốt hơn cả nàng, bằng không ta sẽ cảm thấy rất có lỗi với ngươi. Nếu ta biết ngươi không vừa lòng hôn sự của mình, ta sẽ không yên tâm."

Úc Xá cũng lắp bắp theo, "Được, ta......ta tất nhiên sẽ tìm một người còn tốt hơn, không để cho ngươi lo lắng."

Thiếu niên Chung Uyển nghe vậy thì im lặng một hồi lâu, cúi đầu cười một cái, nhẹ giọng nói: "Vậy ta yên tâm rồi."

Úc Xá mơ hồ cảm thấy vẻ mặt Chung Uyển không đúng lắm, muốn hỏi y cho rõ, lại không biết phải mở miệng như thế nào. Hai người lúng ta lúng túng hết vài ngày, lúc nói chuyện thì cứ không đầu không đuôi như vậy.

Úc Xá đoán không được khi nào Chung Uyển phải đi, lo lắng y đơn độc đi Kiềm An thì không an toàn. Hắn muốn mở miệng hỏi một chút, hỏi y có muốn hắn sai vài người đưa tiễn y đi không. Nhưng hắn rốt cuộc lại không chủ động nhắc tới.

Vạn nhất Chung Uyển không cần đi thì sao?

Vạn nhất Chung Uyển chỉ là lo lắng Tuyên Thụy, mấy ngày sau sẽ trở lại như trước thì sao?

Trong lòng Úc Xá tồn một tia hi vọng, nhưng vẫn đem mấy tấm ngân phiếu đặt vào phòng Chung Uyển. Hắn còn sợ Chung Uyển không thấy, trực tiếp đem mấy tấm giấy chói lọi kia đặt ngay trên bàn.

Nam Cương đường xá xa xôi, đi chắc phải mất mấy tháng, y ít nhiều cũng phải cần lộ phí.

Nếu muốn ra khỏi thành, một nô tịch như y thì tất nhiên phải cần công văn. Úc Xá quyết tâm, lấy giấy bán thân của Chung Uyển ra, lại tự mình viết một tấm bản đồ, dặn dò các tình huống có thể xảy ra, xong lại đặt giấy bán thân và bản đồ cùng nhau, lộ ra một góc, đè ở dưới chặn giấy trên án thư trong phòng Chung Uyển.

Úc Xá cố tình để mấy thứ này ở chỗ dễ đập vào mắt người, có ý để cho Chung Uyển nhìn là thấy ngay.

Một ngày sau đó, Úc Xá tới phòng Chung Uyển xem thử, ngân phiếu cũng giấy bán thân của y tất nhiên đều đã bị lấy đi.

Úc Xá không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, chỉ biết là Chung Uyển thật sự phải đi rồi.

Lại hai ngày trôi qua, tối hôm đó, Chung Uyển đột nhiên muốn uống rượu, mặt dày lôi kéo Úc Xá đi cùng, không chịu để yên cho hắn. Úc Xá trong lòng hiểu rõ, ngày đó tới rồi.

Úc Xá tửu lượng không thắng nổi y, nhưng vẫn cố gắng uống không ít với Chung Uyển. Hắn nhớ rõ lúc đó, thiếu niên Chung Uyển ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Tử Hựu, nếu ngươi là người nhà của ta thì tốt rồi."

Úc Xá ngẩng đầu rót một chung rượu, trầm giọng nói: "Ta họ Úc, làm sao có thể là người nhà của ngươi?"

Chung Uyển tiêu sái cười, "Đúng vậy."

Chung Uyển đưa thẳng nửa chén rượu mình rót lên môi, uống một ngụm cạn sạch.

Đang uống giữa chừng, Chung Uyển lại nói đầu hơi choáng, bảo Úc Xá đi dập tắt lư hương. Úc Xá đi, khi trở về thì phát hiện chén rượu của mình đã bị động vào.

Thiếu niên Úc Xá trong lòng ngũ vị tạp trần, làm bộ không biết, vẫn uống chén rượu đó.

Lúc ấy, trong lòng Úc Xá thậm chí còn có chút căm giận, ngươi muốn hạ độc ta, ta cũng không chối từ.

Nhưng kia lại không phải độc, chỉ là một chút Mông Hãn dược.

Lượng Mông Hãn dược Chung Uyển bỏ vào thật sự quá ít, qua một nén nhang Úc Xá mới bắt đầu thấy buồn ngủ. Hắn không đành lòng nhìn Chung Uyển, nghĩ thầm đường xá về đêm khó đi, thôi để ta ngủ bây giờ, giúp ngươi có thể an tâm mà lên đường sớm một chút.

Thiếu niên Úc Xá vốn đã say, đứng dậy lung lay hai cái, ngã rầm xuống, được Chung Uyển đỡ tới nằm trên giường.

Úc Xá nhớ rõ, tay của Chung Uyển run rẩy dìu hắn.

Úc Xá dựa vào đầu giường giả bộ ngủ, cảm giác được Chung Uyển đang quỳ một chân trước mặt mình, nhìn mình một hồi thật lâu.

Lâu đến mức dược lực của Mông Hãn dược đã thấm hoàn toàn, Chung Uyển mới giật giật, đứng lên, tay chân nhẹ nhàng sờ soạng bên hông Úc Xá.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngực Úc Xá như đang nổi trống, thầm nghĩ...... Chung Uyển muốn trước khi đi làm chút chuyện sao?

Thiếu niên Úc Xá cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, hắn nhắm chặt hai mắt, sợ Chung Uyển phát hiện mình chưa ngủ.

Lại một lát sau, Úc Xá cảm giác được Chung Uyển bắt đầu sờ soạng tay áo của hắn.

Úc Xá cố chống lại dược lực, thầm nghĩ không phải y vừa rồi còn muốn cởi đai lưng của mình sao? Sao chưa cởi ra đã thôi rồi? Sao giờ lại bắt đầu sờ tay áo?

Úc Xá nghe một tiếng leng keng vang nhẹ, hắn thật sự nhịn không được, muốn biết Chung Uyển rốt cuộc đang làm cái gì, lập tức he hé đôi mắt ra một tí....

Thiếu niên Chung Uyển đang trải rộng khăn bàn ra trên giường, nhanh tay lẹ chân mà tháo hết đồ vật trang sức trên người Úc Xá xuống, từng cái từng cái bỏ vào khăn.

Thiếu niên Úc Xá giận tới mức suýt nữa hết giả bộ nổi.

Đống ngân phiếu đó còn chưa đủ cho ngươi dùng à?! Người này......thật đúng là không bao giờ chịu thiệt!

Úc Xá tùy ý để Chung Uyển cướp đoạt, chỉ chốc lát sau, túi tiền, ngọc bội, chiết phiến, nhẫn gì trên người hắn cũng bị tháo xuống sạch sẽ. Úc Xá âm thầm hối hận......Ngọc bội hắn đeo hôm nay cũng không quý giá lắm, giá trị không bằng cái hắn vẫn thường đeo.

Bị Chung Uyển sờ soạng lung tung một trận, dược lực của Mông Hãn dược phát huy triệt để, Úc Xá rốt cuộc chịu đựng không nổi Trước khi hôn mê sâu, Úc Xá cảm giác Chung Uyển hơi dí sát mặt vào hắn một chút, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn không nhớ rõ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Chung Uyển quả nhiên đã đi rồi.

Phùng quản gia phát điên, sai người lục tung phủ đệ hết vài lần, tới mấy chỗ Chung Uyển hay trốn trước kia mà tìm hết mấy phen, nhưng tìm không ra cái gì cả.

Chung Uyển thật sự đi rồi.

Úc Xá đi tới mọi chỗ Phùng quản gia tìm kiếm, cũng không sốt ruột, cũng không cho người ra cửa tuần tra, đuổi theo.

Úc Xá đóng cửa lại, tự mình ở trong phòng tìm hai vòng.

Nhưng rốt cuộc không tìm được gì cả.

Tới cả một phong thơ Chung Uyển cũng không thèm để lại cho hắn.

Thiếu niên Úc Xá vuốt bên hông không còn gì của mình, trong lòng hơi hơi tức giận, dù chỉ là......chỉ là tùy tay lưu lại đôi câu vài lời cũng được!

Thậm chí khắc đại trên bàn cũng được đi?!

Úc Xá chưa từ bỏ hi vọng, lại đi một vòng trong phòng Chung Uyển tìm, từ đầu giường tới ngăn tủ đều lục tung lên, nhưng vẫn không tìm được gì như cũ.

Chung Uyển cái gì cũng chưa lưu lại cho hắn.

Y tay không mà tới, lại dọn dẹp sạch sẽ mà đi.

Úc Xá ở trước án thư của Chung Uyển ngồi một hồi lâu, khi đứng dậy thì tay áo to rộng quét qua một quyển sách, khiến nó rơi xuống đất. Úc Xá cúi đầu nhìn, im lặng.

Đó là một quyển Kinh Thi, mở ra ngay trang《 Trịnh phong 》, kẹp gọn gàng trong đó là mấy tờ ngân phiếu, giấy bán thân cùng bản đồ.

Tiểu Chung Uyển không lấy một cái gì cả.

Lời Editor:

Nhóm bài thơ trong Kinh Thi là thơ thuộc về thời Trịnh. Đây sẽ là điểm mấu chốt sau này để hai bạn trẻ tiến tới nhau

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương