Năm Đó, Tớ Cũng Thầm Yêu
-
Chương 4
Đại học năm nhất bắt đầu rộ lên phong trào viết thư gửi bưu thiếp, tôi viết cho cậu ấy một phong thư, đơn giản là kể chuyện ăn uống chơi bời ở đại học, thật sự không đả động gì đến tình yêu cả. Tờ giấy mỏng manh, viết rồi xé, xé rồi viết, cuối cùng không giải quyết được gì, vẫn còn nhát gan, vẫn không dám nói.
Nhưng ngược lại tôi có gửi bưu thiếp, chọn một tấm có vẽ thuyền buồm. Một chiếc thuyền buồm trôi nổi trên mặt biển màu lam, cực kỳ đẹp. Tôi chỉ viết địa chỉ và bốn chữ: Năm mới vui vẻ. Khi viết tên cậu ấy, tay tôi run run, lòng cũng run run, đó là lần đầu tiên tôi viết tên đầy đủ của cậu ấy.
Gửi đi rồi. Gửi đi rồi có thể làm được gì chứ? Chắc cậu ấy nhận được nhiều bưu thiếp như thế này lắm, gửi đi một tờ “biển lớn”, cũng chỉ như ném đá xuống biển lớn thôi.
Sau đó, tôi có mối tình đầu chân chính.
Những thứ nên làm khi yêu tôi đều làm, viết thư tình, hẹn hò, xem phim, giận dỗi, khóc lóc… Bạn trai của tôi rất chiều tôi, chúng tôi yêu nhau cũng như các cặp đôi bình thường khác. Chẳng qua, có đôi khi trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn mơ hồ. Không hiểu vì sao lại phiền muộn, tình yêu thầm lặng mỏng manh như sứ Thanh Hoa kia đã lạnh dần theo năm tháng, giống như khi mùa đông đến, quần áo phong phanh, tôi nên chôn sâu quá khứ vào trong lòng.
Khi có bạn học nhắc đến tên cậu ấy, tim tôi vẫn đập thình thịch, thoáng mất hồn. Về sau nghe tin cậu ấy kết hôn, gương mặt đờ đẫn cả ngày, tưởng như hoàn toàn tuyệt vọng, muốn nổi giận không rõ lý do. Nhớ rõ khi đó là một mùa đông, rất lạnh.
Rồi tôi cũng kết hôn, trải qua cuộc sống bình thường, dần dần quên đi mối tình này. Vài quyển nhật ký vẫn khóa trong ngăn kéo, tôi tự an ủi chính mình, có thiếu nữ nào lại chưa từng một lần mơ mộng chứ?
Từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ là một giấc mộng của tôi mà thôi.
Còn nhớ có một lần đi Gome[2] mua máy ảnh, đang dạo cùng chồng, bỗng nhiên cậu ấy bước đến trước mặt, chúng tôi đều hơi sửng sốt, đột ngột quá, mặt của tôi lại đỏ, đỏ bừng rồi.
Cậu ấy hỏi han, bắt tay với chồng tôi, mà không hiểu sao tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Sau đó mấy ngày, lớp trưởng sắp xếp họp lớp, tất cả bạn bè trời Nam đất Bắc đã trở về, cậu ấy và tôi đều đi. Nói thật, nếu cậu ấy không đi, có khi chưa chắc tôi đã đi.
Chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau.
Nhưng ngược lại tôi có gửi bưu thiếp, chọn một tấm có vẽ thuyền buồm. Một chiếc thuyền buồm trôi nổi trên mặt biển màu lam, cực kỳ đẹp. Tôi chỉ viết địa chỉ và bốn chữ: Năm mới vui vẻ. Khi viết tên cậu ấy, tay tôi run run, lòng cũng run run, đó là lần đầu tiên tôi viết tên đầy đủ của cậu ấy.
Gửi đi rồi. Gửi đi rồi có thể làm được gì chứ? Chắc cậu ấy nhận được nhiều bưu thiếp như thế này lắm, gửi đi một tờ “biển lớn”, cũng chỉ như ném đá xuống biển lớn thôi.
Sau đó, tôi có mối tình đầu chân chính.
Những thứ nên làm khi yêu tôi đều làm, viết thư tình, hẹn hò, xem phim, giận dỗi, khóc lóc… Bạn trai của tôi rất chiều tôi, chúng tôi yêu nhau cũng như các cặp đôi bình thường khác. Chẳng qua, có đôi khi trong lòng dâng lên nỗi phiền muộn mơ hồ. Không hiểu vì sao lại phiền muộn, tình yêu thầm lặng mỏng manh như sứ Thanh Hoa kia đã lạnh dần theo năm tháng, giống như khi mùa đông đến, quần áo phong phanh, tôi nên chôn sâu quá khứ vào trong lòng.
Khi có bạn học nhắc đến tên cậu ấy, tim tôi vẫn đập thình thịch, thoáng mất hồn. Về sau nghe tin cậu ấy kết hôn, gương mặt đờ đẫn cả ngày, tưởng như hoàn toàn tuyệt vọng, muốn nổi giận không rõ lý do. Nhớ rõ khi đó là một mùa đông, rất lạnh.
Rồi tôi cũng kết hôn, trải qua cuộc sống bình thường, dần dần quên đi mối tình này. Vài quyển nhật ký vẫn khóa trong ngăn kéo, tôi tự an ủi chính mình, có thiếu nữ nào lại chưa từng một lần mơ mộng chứ?
Từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ là một giấc mộng của tôi mà thôi.
Còn nhớ có một lần đi Gome[2] mua máy ảnh, đang dạo cùng chồng, bỗng nhiên cậu ấy bước đến trước mặt, chúng tôi đều hơi sửng sốt, đột ngột quá, mặt của tôi lại đỏ, đỏ bừng rồi.
Cậu ấy hỏi han, bắt tay với chồng tôi, mà không hiểu sao tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Sau đó mấy ngày, lớp trưởng sắp xếp họp lớp, tất cả bạn bè trời Nam đất Bắc đã trở về, cậu ấy và tôi đều đi. Nói thật, nếu cậu ấy không đi, có khi chưa chắc tôi đã đi.
Chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook