Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
-
Chương 24: ★ Tác Kiển Tự Phược ★
Cố Liệt bị đánh thức, trước tiên gật nhẹ đầu với ngự y: “Làm phiền Trương lão.”
Ngự y họ Trương, lão tiên sinh diệu thủ thần y, giỏi ngoại thương giải độc, tinh thông dược thảo, tuổi đã cao mà tinh thần vẫn quắc thước.
Đáng tiếc kiếp trước ở ngự y cục bị người chèn ép, sớm đã về nhà ngậm kẹo đùa cháu.
Sau này người chữa khỏi cơn nghiện anh túc cho Cố Liệt, chính là cao đồ của lão tiên sinh.
Vậy nên kiếp này sau khi trở lại Kinh Châu, Cố Liệt nhanh chóng đề bạt Trương lão, cho Trương lão xuất chinh theo Địch Kỳ Dã.
“Chủ Công cần gì nói cảm tạ, đây là việc thuộc bổn phận của vi thần,” Trương lão cười cười, “Huống chi thương của tướng quân, vi thần cũng có trách nhiệm vì sơ suất.”
Cố Liệt nói thẳng: “Hắn tự làm tự chịu, giấu giếm thương thế, nào liên quan gì tới Trương lão.”
Địch Kỳ Dã vừa mới tỉnh lại, miệng vết thương trên đùi liên tục truyền đến cơn đau không dứt, nghĩ bụng hẳn lại xử lý lần nữa, thay thuốc rồi.
Ngó trái ngó phải, phát hiện chỗ mình nằm không đúng lắm, không biết đang ở đâu, Cố Liệt nghiêng người ngồi bên mép giường, đang nói chuyện với quân y.
Nghe thấy câu này của Cố Liệt, Địch Kỳ Dã không phản bác được, nhưng tự mình trêu mình là tự làm tự chịu cùng với bị người khác mắng là tự làm tự chịu rất không giống nhau, hắn nhướng mày, không lên tiếng.
Trương lão tuổi lớn, tình cảnh nào chưa thấy qua, Chủ Công tức giận ông cũng không cuống quýt không sợ hãi, ngược lại cười ha ha nói: “Chủ Công quan ái tướng quân nên sốt ruột, là phúc của Đại Sở ta.”
Cố Liệt không đáp lại câu này, chỉ nói: “Trương lão, đêm khuya sương nặng, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, hừng đông lại tới.”
Ngụ ý là chính hắn sẽ canh đêm cho Địch Kỳ Dã, Chủ Công canh đêm cho thủ hạ tướng quân, chưa từng nghe đến.
Trương lão lại vẫn bộ dạng cười ha hả ấy: “Vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền Chủ Công.”
Sau khi thân ảnh Trương lão biến mất sau tấm màn lụa mỏng màu lục lam, Cố Liệt mới nhìn về thương hoạn đang nằm trên giường.
Đây quả thực là thương hoạn không bớt lo nhất trên đời này.
Hôm nay Sở quân đại thắng trở về, Địch Kỳ Dã được bá tính Kinh Sở truyền tụng là binh thần, ở trước mặt mọi người ngã xỉu trong lòng ngực Chủ Công, Khương Dương gọi quân y kiểm tra, hoá ra có thương tích chưa lành, đã phát sốt.
Một cú ngã này, không còn mấy người nhớ rõ chuyện hắn làm trái quân quy bị Lục Dực trói về, chỉ nhớ rõ binh thần vì thương cũ chưa lành mà ngã vào lòng Chủ Công, mới ngắn ngủi mấy chốc đã truyền bá thành một đoạn giai thoại.
Ai cũng không biết lúc ấy Cố Liệt bị cảnh hắn ngã xuống gợi lên chuyện cũ năm xưa, thạch tín chuỷ thủ rõ mồn một ngay trước mắt, vừa sợ vừa giận.
Không hề nghĩ ngợi, đã cùng dùng chung một chiếc ngự liễn với Địch Kỳ Dã, mang hắn về tẩm điện.
Địch Kỳ Dã sốt đến không tỉnh táo, lại vẫn nhớ rõ mình mới hành quân cả đường về đến nơi, kiểu gì cũng không chịu ngoan ngoãn nằm, nhất định đòi tắm gội.
Đành phải cho hắn vào tắm trong dục trì ở hậu điện, thay quần áo sạch sẽ mới trở về, Trương lão lật quần áo hắn lên vừa thấy, khó lường.
Nguyên bản Trương lão phỏng đoán, sau khi vết thương kết vảy Địch Kỳ Dã lại lên chiến trường chém giết, miệng vết thương bị vỡ ra lần nữa, nên không dễ lành.
Hơn nữa còn hành quân trong thời tiết nóng nực, ngày ngày mặc giáp sắt cưỡi ngựa, chỉ sợ miệng vết thương đã nhiễm trùng, mới có thể phát sốt.
Trương lão phỏng đoán nửa điểm cũng chưa sai, điều ông kinh ngạc là, khi Địch Kỳ Dã tắm gội, ghét bỏ vết thương bẩn thỉu, nên đã chà sạch luôn cả miệng vết thương này.
Từ góc độ trị thương mà nói, hành động này của Địch Kỳ Dã không chỉ không sai, ngược lại là chuyện tốt, thuận tiện cho việc trị liệu.
Nhưng từ góc độ thế gian thường tình mà nói, phải đau cỡ nào, người bình thường không làm được.
Cố Liệt vốn định đi thiên điện nghỉ ngơi, nhìn vết thương này, lại ngồi xuống bên mép giường, giống như mệt mỏi rã rời, nhắm hai mắt nói với Trương lão: “Hắn rời khỏi chiến trường liền yêu sạch sẽ quá mức, ngài vất vả nhiều chút.”
Trương lão nghe huyền ca biết nhã ý, thông tình đạt lý: “Vi thần đã thấy nhiều thương hoạn, cái này cũng không hiếm lắm.”
Tiếp theo cũng không nhiều lời, động thủ trị thương cho Địch Kỳ Dã, miệng vết thương nổi lên màu máu, ám hương dần dần lan toả, Trương lão không hỏi một chữ, dường như căn bản không hề ngửi thấy.
Kiếp trước Cố Liệt đã nghi hoặc về mùi hương này, ngược lại còn chủ động hỏi ý kiến: “Dạ tức hương này từ đâu tới?”
Trương lão nghe vậy, động mũi hít thật sâu một hơi, mới đáp: “Vi thần không ngửi thấy mùi hương nào? Có lẽ do trên y phục của Chủ Công bám mùi hương thoang thoảng chăng.”
Vẻ mặt Trương lão không giống giả vờ, nhưng hương khí quanh quẩn bốn phía, bản thân hắn có thể ngửi thấy, Trương lão tinh thông dược thảo lại không ngửi được, sao có thể?
Chẳng lẽ do Cố Liệt hắn sinh ra ảo giác?
Cố Liệt không khỏi cười khổ, hắn đầy bụng nghi vấn, dựa vào trụ giường, vậy mà lại chợp mắt ngủ, mãi đến khi bị Trương lão gọi dậy, nhắc nhở Địch Kỳ Dã đã tỉnh.
Địch Kỳ Dã bị Cố Liệt nhìn, không hiểu vì sao hắn không nói lời nào, bèn hỏi trước: “Đây là đâu?”
“Nội thất tẩm điện,” Cố Liệt lời ít mà ý nhiều.
Địch Kỳ Dã từng tới tiền thính của tẩm điện vào đêm tiệc sau tế tổ, nhưng chưa từng vào nội thất, hắn không nghĩ tới phòng ngủ của Sở Vương sẽ là nơi như thế này, thấp thoáng tầng tầng màn lụa mỏng màu lục lam, mờ mờ ảo ảo, dụng cụ bằng gỗ màu tím trầm hoặc màu đen sẫm, bày biện thưa thớt có thú.
Căn phòng này, hướng tốt nói là hào phóng mộc mạc, hướng xấu nói là trống trải lạnh tanh.
Sống ở chỗ như vậy, không phải lão hoà thượng, cũng là có bệnh đa nghi.
Địch Kỳ Dã không khỏi trêu chọc: “Chủ Công rất có xu hướng thành cao nhân đắc đạo nha.”
Tầm mắt Cố Liệt dừng ở chiếc hộp gỗ trên bàn, nghe tiếng mà cười: “Địch Kỳ Dã, người không lây dính phàm trần cũng không phải là ta.”
Địch Kỳ dã hoài nghi hắn đang nói xấu mình, nhưng Cố Liệt không giải thích, Địch Kỳ Dã không nghĩ ra hắn đang ám chỉ điều gì.
Kiếp trước, được miệng vàng lời ngọc của Cố Liệt, con cháu Cố thị Trung Châu tranh trữ tranh đến kinh tâm động phách, Cố Liệt mắt lạnh đứng nhìn, luôn có những đứa trẻ muốn khoe khoang sự khôn khéo, học Địch Kỳ Dã, mỗi lần ra ngoài làm việc trở về, đều phải cố ý mang một hai thứ độc đáo của phong cảnh địa phương cho Cố Liệt.
Cố Liệt không dao dộng, sau lại, dứt khoát ra lệnh cấm.
Kiếp này nhận được hộp xuân tằm, là ngoài dự đoán, bởi kiếp trước sau khi Đại Sở định quốc rồi Địch Kỳ Dã mới chạy ra ngoài du đãng, trong lúc tranh bá, hắn còn chưa dưỡng thành thói quen mua đồ hiếm lạ tặng cho Cố Liệt.
Nhưng ngẫm nghĩ chút, lại thấy hợp tình hợp lý.
Kiếp trước Địch Kỳ Dã từng nói hắn “chẳng có hứng thú gì đời”, trong lúc hấp hối còn muốn Cố Liệt “học tìm một vài chuyện thú vị để làm”.
Kiếp này Cố Liệt chủ động tiếp cận, bị Địch Kỳ Dã, khi ấy còn chưa đề phòng hắn, nhìn thấu tất cả những vui cười giận mắng đó đều chỉ là diễn kịch, vô hỉ vô bi.
Kiếp trước kiếp này Địch Kỳ dã tặng những thứ này cho hắn, đại khái là muốn cho hắn, tìm một chút lạc thú để tồn tại.
Nhưng trên đời, không có chuyện gì buồn cười hơn thế ——
Một người hoàn thành lý tưởng liền không ngần ngại chịu chết, tính toán chữa khỏi tâm bệnh của một người khác.
Mà hắn có thể nhìn thấu tâm bệnh của người khác, cũng không phải vì hắn là đại phu tinh thông y thuật.
Mà bởi vì bệnh của bọn họ tương tự như nhau.
Chẳng qua hắn bệnh sớm hơn Cố Liệt, có lẽ, bệnh cũng càng nặng hơn mà thôi.
*
Cố Liệt bỗng nhiên đặt câu hỏi, thanh âm của hắn êm tai, trong trong sáng sáng, lúc này ngữ điệu chậm rãi, khiến lòng người nghe không tự chủ được mà bình yên, “Ngươi muốn nhìn con xuân tằm kia không? Nó kết kén rồi.”
Đôi mắt Địch Kỳ Dã hơi sáng lên.
Trong góc hộp gỗ có một cái kén hình bầu dục màu tuyết trắng, bên ngoài quấn lấy vài sợi tơ tằm, Địch Kỳ Dã nhấc nó ra, cảm nhận xúc cảm hơi ram ráp, giống vật liệu may thô.
Địch Kỳ Dã nhớ tới ngày đó bị Lục Dực một đường trói chặt về kinh, hắn ngồi trên lưng ngựa, trước mắt biến thành màu đen, nghĩ cái này hẳn gọi là kén tự trói mình.
Thì ra cái kén trông như vậy.
Đẹp hơn con tằm nhiều.
“Đúng rồi,” Cố Liệt bỗng nhiên nhắc tới, “Ngươi điều binh không lệnh, bổn vương không phạt ngươi, khó có thể phục chúng.
Dù sao thương trên chân ngươi chưa lành, như vậy đi, liền phạt ngươi ba tháng không được đánh giặc, không cho phép xuất cung.”
Đột nhiên nghe tin dữ, Địch Kỳ Dã nhíu mày bất mãn: “Một tháng là ta có thể khỏi rồi.”
“Cũng tốt,” Cố Liệt gật đầu, “Còn thừa hai tháng, đủ cho ngươi đọc thuộc quân quy.”
Địch Kỳ Dã còn tính cò kè điều kiện: “Ta không dùng đến hai tháng đã đánh hạ Thanh Châu, ngài phạt ta không được đánh giặc, bị tổn hại chính là bá nghiệp của Đại sở, hà tất phải vì nhỏ mất to? Không bằng phạt bổng lộc của ta đi.”
Cố Liệt hỏi lại: “Ngươi biết ngươi có bao nhiêu bổng lộc không?”
Địch Kỳ Dã rất khẳng khái: “Mặc kệ nhiều ít, ta đều không để bụng.”
Cố Liệt cười.
Hắn nhẹ nhàng chọc chọc kén tằm tuyết trắng trên tay Địch Kỳ dã, tỉ mỉ nói cho Địch Kỳ Dã nghe: “Một món y phục tơ tằm thượng phẩm, như cái trên người ngươi bây giờ, cần tơ ươm từ vạn con kén tằm để dệt thành.
Kinh Sở dưới sự quản lý của ta bốn năm, giá cả ổn định hơn so với khi còn hoạ chiến tranh, bộ y phục tơ tằm này do trong cung nội chế, nếu đem ra ngoài bán, ít nhất năm mươi lượng bạc ròng.
Cũng đủ cho một gia đình dân gian đông đúc tiêu dùng trong một năm.”
“Ngươi bái tướng ở Tê Phượng Đài, chính thức đầu Sở, tới nay chưa được tròn năm tháng, khi bái tướng, ta ban thưởng cho ngươi rất nhiều, nhưng bởi vì ngươi chưa lập thành chiến công, để tránh chọc phải phê bình, ta chưa định ra bổng lộc cho ngươi.
Thẳng cho đến khi ngươi tam chiến định Thanh Châu, toàn bộ chúng tướng đều phục, mới xác định theo quy cách của gia thần Sở Cố.”
Cố Liệt cuối cùng nói tới trọng điểm: “Tính đâu ra đấy, hiện tại ngươi chỉ có thể lãnh được bổng lộc một tháng.”
“Không đủ mua bộ y phục tơ tằm này.”
Địch Kỳ Dã dù sao cũng không ngốc.
Chủ Công tức giận.
Là loại giận không dễ lừa gạt.
“Chủ Công,” vì có thể ra ngoài đánh giặc, Địch Kỳ Dã giống như rất thành khẩn, nằm trên giường còn chắp tay hành lễ với Cố Liệt, “Mạt tướng biết sai.”
Cố Liệt phi thường bình tĩnh: “Ồ? Vậy ngươi nói xem, ngươi biết sai ở chỗ nào.”
Ngữ khí bình tĩnh của hắn khiến Địch Kỳ Dã trực giác toi cơm, cảm giác này giống như vừa mới cày ra kỷ lục trong chiến trường mô phỏng, bỗng dưng mạng lag, truyền tống thẳng từ bình nguyên cổ đại rớt vào đầm lầy rộng hoác, không có lấy một thằng lính địch, cũng không có cách nào tự sát thoát ra, chỉ có thể chậm rãi chờ bị nuốt chửng.
Đây có thể là một đề thi toi mạng.
Địch Kỳ Dã chưa bao giờ sợ đề khó, chỉ xem bản thân hắn có nguyện ý giải hay không.
Hắn nhanh chóng suy tư đủ chuyện mới rồi, tính toán tìm ra manh mối, ra sức tìm kiếm một đáp án tốt nhất, vừa có thể khiến Cố Liệt hài lòng, lại không làm khó mình.
Cố Liệt đột nhiên hỏi: “Sao máu của ngươi lại mang theo hương khí?”
“Sao ngươi lại ngửi”
Hai chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, trong lòng Địch Kỳ Dã đã lạnh run, không tiếp tục ung dung được nữa.
“Thế cho nên,” Cố Liệt bình tĩnh mà phỏng đoán, “Trừ ngươi ra, vốn không nên có ai ngửi được nữa.”
“Vậy vì sao ta lại ngửi thấy?”
Địch Kỳ Dã âm thầm cắn răn, hắn cũng rất muốn biết, vì sao Cố Liệt lại ngửi thấy được?
*
Lời của tác giả:
Cố liệt: Đánh rắn đánh dập đầu
Địch này dã: = =+.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook