“Tử Tịch thiếu gia, ta giúp ngài……” Đương Quy đi đến, nói với Lăng Tử Tịch.

“Không cần.” Lăng Tử Tịch nhíu nhíu mi, quyết đoán cự tuyệt nói.

Bạch Mặc Hành còn chưa trở về, Lăng Tử Tịch cảm thấy nhắm mắt làm ngơ thật vất vả, tâm cũng không phập phồng giống như mấy ngày hôm trước, bởi vậy, phá lệ không muốn nhìn thấy Đương Quy.

Nhìn Đương Quy còn đứng ở một bên, Lăng Tử Tịch nói: “Ngươi đi ra ngoài, không cần lo cho chúng ta, cũng không cần đi theo chúng ta.”

“Dạ……” Đương Quy đành phải lui đi ra ngoài, đứng cách rất xa.

Ai, xem ra, con đường truy thê của chủ nhân nhà mình, gánh thì nặng mà đường thì xa a.

Lăng Tử Tịch làm cơm xong, liền để Bạch Tiểu Tri và Bạch Tiểu Tư đi đến phòng ca ca, kêu Bạch Tiểu Ly tới cùng nhau ăn cơm.

Lăng Tử Tịch ngồi ở bên bàn ăn chờ Bạch Tiểu Ly đi vào, tại thời điểm Bạch Tiểu Ly vén rèm bước vào phòng bếp, Lăng Tử Tịch không khỏi cảm thán một tiếng, anh khí giữa mày kia, cặp mắt đen mâu trung trầm tĩnh kia, nhưng lại càng ngày càng giống Bạch Mặc Hành.

Bất quá…… Lăng Tử Tịch nhìn đại nhi tử, trong đầu luôn hiện lên là thân ảnh tiểu hồ ly phấn phấn nộn nộn.

Bạch Tiểu Ly hoài nghi liếc mắt nhìn Lăng Tử Tịch một cái.

Vẫy vẫy đầu đem hình ảnh trong đầu quăng ra ngoài, Lăng Tử Tịch vẫy tay, để Bạch Tiểu Ly ngồi ở bên cạnh mình.

Tóc Bạch Tiểu Ly được buộc bởi một dây cột tóc màu trắng đơn giản, Lăng Tử Tịch sờ sờ sợi tóc của Bạch Tiểu Ly, âm thanh ôn nhu hỏi: “Tu luyện thế nào?”

“Còn tốt.” Bạch Tiểu Ly quay đầu đi, sau một lúc lâu, thấp giọng nói, “Ngươi yên tâm.”

Lăng Tử Tịch liền thấy tai Bạch Tiểu Ly hơi hơi đỏ lên.



Lăng Tử Tịch nhẹ nhàng cười cười, Tiểu Ly vẫn là ngạo kiều như vậy: “Ngươi không cần cảm thấy áp lực, không lấy được vị trí thứ nhất cũng không quan trọng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Bạch Tiểu Ly bỗng nhiên nhìn về phía Lăng Tử Tịch: “Ta nhất định sẽ lấy được vị trí thứ nhất.”

Bạch Tiểu Tri cùng Bạch Tiểu Tư vùi đầu ăn cơm, căn bản không biết cha cùng ca ca đang nói cái gì.

Lăng Tử Tịch hơi hơi mỉm cười: “Được.”

Ăn cơm xong, Lăng Tử Tịch liền mang theo ba hài tử hướng nơi tổ chức đại bỉ của đi tới.

Lăng Tử Tịch một tay nắm một tiểu manh oa, Bạch Tiểu Ly đi theo bên cạnh bọn họ, Đương Quy cũng đi theo bước ra sân.

Lăng Tử Tịch quay đầu, nói với Đương Quy: “Không cần đi theo chúng ta.”

Đương Quy hướng tới Lăng Tử Tịch cùng ba thiếu chủ muốn nói lại thôi, đành phải nhìn Lăng Tử Tịch cùng nhóm thiếu chủ nhân đi xa.

Sau một lúc lâu, nhưng Đương Quy cắn chặt răng, vẫn là trộm đuổi kịp.

Trên đường, Bạch Tiểu Tri một bên bị cha nắm, một bên hưng phấn bước cẳng chân: “Đại bỉ, đại bỉ!”

Bạch Tiểu Tư tắc(?) nhìn Bạch Tiểu Ly, nhu nhu kêu: “Ca ca cố lên!”

Lăng Tử Tịch cùng Bạch Tiểu Ly liếc nhau, hai người đều là cười, tiếp theo, Bạch Tiểu Ly liền ngượng ngùng quay đầu đi.

Nhưng mà, cảm giác một nhà hoà thuận vui vẻ, đều dừng lại ở trái tim hai người.

Một nhà bọn họ như vậy liền rất tốt, không cần cái gì mà phụ thân, cũng không cần cái gì mà bảo hộ.



Bọn họ có thể tự mình bảo hộ chính mình.

Bạch gia là tu tiên đại gia tộc số một số hai ở Tú Kính Trấn, sân tổ chức đại bỉ tự nhiên cũng thực rộng lớn, là ở chỗ đài hiến tế của Bạch gia.

Đài hiến tế của Bạch gia chiều dài chiều rộng khoảng chừng 10 mét, tộc trưởng cùng các trưởng lão liền ngồi ở trên chỗ sau đài hiến tế, trên mặt đất trống dưới đài hiến tế, hai sườn tắc (mình k bt từ này, cầu các bạn cao nhân giải thích dùm mình ạ) dựa theo bối phận xếp hàng, đứng rất rất nhiều tiểu bối.

Cách đài hiến tế gần nhất chính là người đồng lứa với Bạch Mặc Hành kia, đường bá đường thúc của Bạch Tiểu Ly, Hạ Hầu Song cũng đứng ở nơi đó. Phía sau bọn họ là nhóm quý tử Bạch gia tắc dựa theo tuổi đứng.

Xem ra người không sai biệt lắm, ti nghi(chắc là kiểu như MC ở thời hiện đại) đứng trên đài hiến tế, mặt lộ vẻ mỉm cười, biểu tình trang nghiêm, mở miệng nói: " Bạch gia chúng ta đã có mấy trăm năm lịch sử, nhân tài nhiều vô kể (gốc là đại ra nma nó nghe lạ quá nên mik đổi sang như này nhé), ta tuyên bố, đại bỉ hiện tại ——”

“Từ từ.” Một âm thanh như tiếng của phượng minh ở dưới đài vang lên.

Mọi người đều hướng tiếng địa phương nhìn lại, thần sắc không khỏi khác nhau.

Nhưng đại đa số người biểu hiện ra ngoài, vẫn là khiếp sợ.

Chỉ thấy một nam tử ăn mặc quần áo màu xanh lơ mộc lại khó nén phong hoa mang theo ba hài tử đi vào từ bên ngoài, đúng là Lăng Tử Tịch.

Trong lúc nhất thời, toàn trường toàn tĩnh.

Lăng Tử Tịch như thế nào sẽ đến?

Hắn không phải luôn luôn sinh hoạt suy sút, đối với hoạt động của gia tộc không có hứng thú sao?

Còn có, ba hài tử của hắn, không những tư chất kỳ kém, tu luyện khó khăn, hà tất tới nơi này tự rước lấy nhục?

“Người còn chưa tới tề, ti nghi như thế nào liền tuyên bố bắt đầu?” Rõ ràng là lời nói chất vấn, nhưng từ trong miệng Lăng Tử Tịch nói ra, lại giống như dòng suối róc rách, rơi vào trái tim mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương