Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
-
Chương 43: Cộng tình (*)
(*) Cộng tình: đồng cảm.
“Vương Vệ Chi, nương ngươi và ta, có giống nhau không?”
Lâm Thu rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra.
Vương Vệ Chi ngơ ngác nhìn nàng, nhìn thật lâu.
Rốt cuộc, trả lời nàng một câu: “Ngươi không có tật xấu gì chớ?”
Lâm Thu dù sao đã bất chấp mọi giá, liền tiếp tục truy vấn: “Giống, hay là không giống!”
Khoé miệng Vương Vệ Chi cong thẳng lên, sau một lúc lâu, nghẹn ra một câu: “Ta giống nương ta, ngươi cảm thấy ngươi và ta, giống hay không giống?”
Lâm Thu: “……” Vậy thật đúng là không giống chút nào.
Vương Vệ Chi có một đôi mắt phượng tinh tế, mũi cực cao, môi mỏng lại đỏ hồng, là loại tuấn mỹ anh khí bừng bừng.
Lâm Thu thì bộ dáng xinh đẹp. Gương mặt này vốn là mặt tiêu chuẩn của nữ xứng ác độc, xinh đẹp cực kỳ, thậm chí mang theo chút vẻ hồ ly tinh. Nhưng mà tướng tự tâm sinh, khi Lâm Thu không nhúc nhích tâm tư, cân nhắc hố người, thì đó là bộ dạng biếng nhác ngốc nghếch, cộng với thói quen đôi mắt nàng lâu lâu lại sững sờ vô thần, liền thấy ngây thơ kỳ lạ.
So sánh với Vương Vệ Chi, quả thực là tướng mạo cùng khí chất có phần trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Thực tốt, không phải tìm thế thân là được.
Đang lúc nàng lén lút thở phào nhẹ nhõm đến khó mà phát hiện, bỗng nhiên nghe được dưới đáy Bích Ba Đàm truyền đến thanh âm của Ngụy Lương ——
“Vương Vệ Chi.”
Vương Vệ Chi theo bản năng nghiêm mặt lại, ưỡn ưỡn sống lưng.
Đôi mắt phượng rành mạch mà hiện lên nghi hoặc —— hình như chưa nói sai cái gì nhỉ? Sao đã bị kêu tới đại danh luôn rồi?
Chợt, hắn phản ứng lại, Ngụy Lương đang kêu hắn.
Hắn nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Lâm Thu đã dứt khoát, lưu loát bò lên trêи tấm thảm lông Đấu Long.
Mới vừa rồi trước khi Ngụy Lương cùng Tế Uyên và Huyết Ngẫu bắt đầu đánh nhau, hắn cố ý dùng một cơn băng sương trùm lên toàn thân Đấu Long một lần, giờ phút này cả thân thể lông lông của nó lại sạch sẽ xoã tung, còn tản ra mùi vị băng tuyết mát lạnh.
Lâm Thu kéo kéo túm lông đặc biệt lớn trêи cổ Đấu Long, nhẹ nhàng kéo về phía sau, Đấu Long liền cong người lại, phóng lên khỏi mặt đất.
Vương Vệ Chi vội vàng ngự kiếm đuổi kịp.
Bỗng nhiên, long trời lở đất.
Chỉ thấy Huyết Ngẫu đang đứng dưới đáy đầm tràn đầy máu đen lầy lội, giãn hai tay ra, toàn bộ thân thể từ trạng thái cố định chuyển thành nửa trạng thái dịch lỏng, giống một khối máu tươi rơi vào trong vũng than đang rung động.
Tế Uyên đứng phía sau Huyết Ngẫu, thần sắc cực hạn chuyên chú, mở miệng ra, cùng con Huyết Ngẫu kia đồng thời phát ra âm rung thấp thấp cực kỳ kỳ lạ.
Sóng gió cuồn cuộn trong đầm, phảng phất như bị một đôi bàn tay vô hình khổng lồ lấy lên, chỉnh chỉnh tề tề, một giọt cũng không dư thừa hiện lên dưới bầu trời. Sông cuộn biển gầm, chính là để tả như vậy.
Một loại chấn động khó lòng giải thích ập vào trong lòng, Vương Vệ Chi cùng Đấu Long vội vàng lùi lại, tránh khỏi luồng máu loãng tanh tưởi làm người kinh hồn tán đảm, hung hiểm lướt xuống.
Tình cảnh này, làm người khó phân biệt trêи dưới.
“Đây cũng…… quá mạnh rồi!” Trêи quai hàm trắng nõn của Vương Vệ Chi nổi da gà.
“Đây tính là cái gì, lúc nện xuống tới mới là mạnh.” Lâm Thu bình tĩnh nói.
Vương Vệ Chi: “…… Nói giống như ngươi không phải cũng đang đứng bên dưới ấy.”
Hai người một Đấu Long giờ phút này đích xác đã lặn xuống dưới đầm nước.
Tốc độ Vương Vệ Chi nhanh hơn, “Tạch” một chút liền nhảy ra đằng trước Đấu Long, hướng về phía Ngụy Lương vội vàng lao đi.
Bích Ba Đàm rộng thênh thang lúc này đã biến thành một đầm máu đen vẩn đục, sau khi được bốc lên không trung, máu loãng chắn toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, một mảnh bóng ma che trời lấp đất bao phủ bên dưới, mang theo màu máu ám trầm. Ngay cả mấy tia sấm sét hàng kiếp tất cả cùng dừng lại trong hồ nước, khi tiếp xúc với máu đen trong đầm, tuôn ra từng luồng mùi tanh tưởi nồng đậm quái dị.
Dưới đầm nước, đang đổ một trận tuyết to như lông ngỗng.
Bông tuyết như đao, cấp tốc xoay chuyển. Đó là “Ý” của Ngụy Lương.
Trêи bộ áo bào đỏ của Tế Uyên đã bị rách te tua thành vô số lỗ thủng nhỏ, ngay cả trêи cổ cũng có một vết thương hình hoa tuyết nhìn thấy ghê người, tựa hồ như bị cắt mạch cổ.
Màu máu đỏ thẫm nhiễm khắp nửa người hắn. Bất quá thân thể ma tu lại có sức chịu đựng vượt xa tu sĩ nhân tộc, Tế Uyên tu lại chính là huyết thuật, cho nên không tính đây là trọng thương, chỉ đợi hắn giơ tay ra, hấp thu hết mấy dòng máu đang chảy ngoài da vào lại trong thân thể, sẽ không còn trở ngại gì.
Huyết Ngẫu đã ngưng động tác. Nó lôi từ trong vị trí trái tim ra một dây máu đỏ, thẳng tắp thông đến bên trong đầm máu đen đang lơ lửng giữa không trung, giật mạnh một phát, quấy lên cái đầm nước to tướng đó, làm cho nó biến thành một con xoay tốc độ càng lúc càng nhanh, thành cơn lốc xoáy khổng lồ che trời lấp đất.
Dây máu trong tay Tế Uyên cùng Huyết Ngẫu không ngừng kϊƈɦ động, màu máu trong lốc xoáy càng ngày càng đen lại, càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng…… có điềm xấu.
Uy áp chụp xuống, không đường trốn thoát.
“Kiếm Quân à Kiếm Quân, đến lúc này ngươi vậy mà còn luyến tiếc không rút kiếm ra sao!” Tế Uyên cười như điên dại nói, “Thế gian này lại có một đồ đệ còn cuồng vọng tự đại hơn cả Tế Uyên ta! Ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chắn được một chiêu thức Huyết Chướng Trời Giáng này của ta !”
Lời tuy đã nói xong, nhưng giờ phút này hắn lại không dám lơi lỏng nửa phần. Huyết Chướng Trời Giáng phải cần mấy giây để thi triển, hắn phải đề phòng Ngụy Lương ngay lúc cuối cùng lại tế ra kiếm chiêu tuyệt cường nào đó. Chiến đấu đến một bước này rồi, hắn không thể nào có chút nương tay. Vì bảo hộ Huyết Ngẫu không bị quấy nhiễu, thân thể hắn đã bị không ít vết thương nặng nhẹ, đặc biệt là chỗ cần cổ, đó là vết thương nặng nhất mà hắn từng chịu suốt mấy ngàn năm qua.
Thanh âm Ngụy Lương thanh lãnh như trước: “Huyết Ngẫu vẫn chưa hoàn toàn luyện thành, ngươi đang tự tìm đường chết.”
Tế Uyên tất nhiên biết Huyết Ngẫu vẫn chưa luyện thành. Giờ phút này, đại thuật “Trăm anh hàng huyết” vừa mới tu được có bảy phần, muốn luyện thành huyết ngẫu, ít nhất cần thêm tính mạng của ba trăm tu sĩ Nguyên Anh nữa, nhất thời ngay lúc này kêu hắn chạy đi đâu tìm chứ.
“Đối phó một Kiếm Quân đã không thể ra kiếm chiêu, dư dả.” Âm điệu của Tế Uyên kéo dài.
Kiếm của Ngụy Lương vẫn luôn bất động, hắn vẫn luôn không thể an tâm được.
Con ba giây cuối cùng…… Ngụy Lương thật sự bó tay không có cách nào đối phó với chiêu “Huyết Chướng Trời Giáng” hay sao?
Tế Uyên tuy rằng biết Kiếm Quân Ngụy Lương cũng không phải loại người xảo trá đa mưu túc trí, nhưng hắn trời sinh tính cẩn thận, không đến lúc trần ai lạc định kia, cũng không dám có chút lơi lỏng.
Ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Vương Vệ Chi ngự kiếm mà đến.
“Tấm tắc!” Tế Uyên vừa xuất ra con huyết xà và bộ xương khô để ngăn trở tuyết và lưỡi dao gió, vừa cười to nói, “Như thế nào, sợ một mình lên đường quá tịch mịch, còn phải kéo theo người khác tới đi cùng ngươi? Đây không phải tác phong của ngươi nga, Kiếm Quân đại nhân ——”
Ánh sáng đỏ lập loè trêи đôi mắt hẹp dài loé lên trong luyện ngục đen tối khủng bố, dị thường yêu tà.
Vừa dứt lời, Vương Vệ Chi liền tới nơi.
Hắn trở tay thu kiếm, tiêu sái lưu loát nhảy xuống bên cạnh Ngụy Lương.
Chỉ nghe “Phốc kỉ” một tiếng, đôi ủng đen thẳng tắp hoàn toàn rơi vào đáy đàm lầy lội máu đen, nhanh chóng lọt xuống không đến đầu gối.
Vương Vệ Chi: “……” Hố ta à.
Xa xa nhìn thấy hai người một huyết ngẫu đoan đoan chính chính đứng ở đáy đầm, hắn căn bản không có nghĩ nhiều. Ai mà nghĩ được, mấy tên này vậy mà đang bay là là phù phiếm trêи mặt bùn chứ, thật là một đám cẩu tâm cơ!
Hắn chật vật nhảy dựng lên, linh khí vừa chuyển, cũng là là bay trêи mặt bùn máu giống như bọn họ.
Thảm bay Đấu Long đang bay tới “Phốc phốc” cười, uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống, bốn cái chân ngắn tủn chụm lại, đạp trêи mấy cụm tuyết nổi lên, căn bản không dính chút lầy lội.
Vương Vệ Chi: “……” Sao lại không cho con súc sinh này mất mặt chứ ??
Đấu Long xoay cái đầu lớn như cối xay quay về phía hắn, mũi ẩm ướt phun ra một âm tiết: “Xuy.”
Giờ phút này, mái tóc dài rối tung của Tế Uyên đã bắt đầu bay múa trêи vai.
Hắn không tránh không né, dùng thân thể của mình đón lấy mấy bông tuyết rơi xuống, môi màu đỏ tươi hơi hơi khép mở: “Huyết —— chướng —— thiên —— hàng!”
Huyết Ngẫu kia cũng mở khẩu hình giống hắn như đúc, miệng máu không tiếng động mở ra: “Huyết —— chướng —— thiên —— hàng.”
Tuyết đã bay đến giữa không trung phủ đầy đầm lầy.
Trong một chốc lát, con lốc xoáy nước bỗng nhiên hơi chựng lại, rồi ầm ầm di chuyển đổ xuống !
Màn máu đỏ thẫm như điềm xấu kia đã che trời lấp đất, tuy rằng con lốc xoáy khủng bố đó cần chút ít thời gian mới có thể đập vào tới mặt đất, nhưng người đứng ở dưới đầm đã có thể cảm giác được giống up áp nặng nề như biên thành thực chất đang chụp xuống, làm cho từ tận đáy lòng người dâng lên cảm giác bất lực vô cùng nồng đậm. Trêи trời dưới đất, không đường thoát!
Khoé miệng của Tế Uyên cuối cùng hiện lên một tia cười chân chính thả lỏng : “Kiếm Quân, kiếp sau gặp.”
Ánh mắt Ngụy Lương bất động, lại một lần nhàn nhạt nói: “Vương Vệ Chi.”
Vương Vệ Chi: “……”
Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện Ngụy Lương cũng không phải đang kêu hắn.
Cho nên hắn đúng là tự mình đa tình, nhu ngốc chạy đến cái chỗ đáy đầm này để chịu tai ương chung sao ?
Ngụy Lương tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm con Huyết Ngẫu ngũ quan hơi có chút mơ hồ kia, lại mở miệng một lần nữa: “Vương, Vệ, Chi.”
Vương Vệ Chi trong lòng rùng mình, cảm giác da đầu tê dại, cả người lạnh băng.
Có ý gì? Ngụy Lương đây là có ý gì? Hắn, vì sao lại bảo cái cục Huyết Ngẫu này tên Vương Vệ Chi?!
Đừng nói giống mấy vở kịch chuyện xưa máu chó gì đó nhé, ví dụ như thật ra bản thân mình đã sớm chết đi rồi ?! Cái quỷ gì! Cái quỷ gì?!!
Lâm Thu ngồi trêи sống lưng nóng hầm hập của Đấu Long, bàng quan nhìn một màn này.
Trái tim nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng chìm xuống một chút, trong ánh mắt không tự giác mà toát ra một ít thương xót.
Bên phía trêи, cái bóng của con lốc xoáy khủng bố đã như hành tinh chết thật lớn, đang càng đến càng gần!
Chỉ trong thời gian hai ba hơi thở nữa thôi, vòng xoáy máu đen đang điên cuồng xoay tròn kia sẽ đập tan hết tất cả những gì dưới đáy đầm!
Ngụy Lương lần thứ hai đi tới trước một bước, khoảng cách của hắn cùng Huyết Ngẫu đã không đến một trượng.
Thanh âm hắn vẫn bình tĩnh thanh lãnh như cũ, không hề gợn sóng: “Vương. Vệ. Chi.”
Tế Uyên rút sau lưng Huyết Ngẫu, cười “hiếc, hiếc” quái dị nói: “Kiếm Quân ngốc luôn rồi sao, sắp chết không kêu tên tức phụ, kêu tên một đại nam nhân làm cái gì!”
Thanh âm của hắn hơi hơi có một chút vang vang, như là từ trong lòng ngực trống rỗng vọng lại.
Nhưng giờ phút này lại không ai lo lắng cái chi tiết này.
Trong cơn gió tuyết cuốn cuồng, Ngụy Lương hơi hơi tăng cao âm lượng, chợt phát ra tiếng: “Vương Vệ Chi!”
Vương Vệ Chi sắp khóc: “……” Ta sắp có bóng ma tâm lý với tên của mình rồi.
Bỗng nhiên không gian giữa trời đất chợt cứng lại.
Chỉ thấy khẩu hình con Huyết Ngẫu hơi hơi xảy ra biến hóa, không hề lặp lại câu “Huyết Chướng Trời Giáng”, mà lại nhắm mắt theo đuôi, giống như Ngụy Lương, không phát ra tiếng động mà bẻ thành ——
Vương…… Vệ…… Chi……
Huyết Ngẫu bỗng ngưng mặt mày, sau đó lại là buông lỏng.
Vương…… Vệ…… Chi……
Khẩu hình tiếp tục phát sinh biến hóa ——
Vương Vệ Chi…… Hữu…… Nhiên, Hữu…… Nhiên……
Đường cong trêи bộ mặt Huyết Ngẫu dần dần xảy ra biến hóa, ngũ quan biến mất, biến thành một mặt phẳng nhu hòa bèm bẹp.
Chỉ còn để lại một cái miệng, khẩu hình tiếp tục lẩm bẩm không ra tiếng động ——
Hữu Nhiên ơi……
Vương Vệ Chi bỗng nhiên như là bị sét đánh trúng, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, dần dần cứng đờ.
Giống như là đầu gối hắn bị đông cứng rồi lan đến khắp cơ thể, làm cho cả người như bị phong bế lại.
Đôi môi hắn trắng bệch, thanh âm run rẩy: “…… Nương?”
Huyết Ngẫu bỗng nhiên nâng tay phải lên, vỗ vỗ lấy vị trí trái tim trêи lòng ngực.
Gió, đã bị đẩy ra về tứ phía.
Con lốc xoáy huỷ thiên diệt địa thật lớn chỉ còn cách đáy đầm không đến mười trượng!
Trêи mặt Huyết Ngẫu kia bỗng nhiên rõ ràng chính xác xuất hiện thần thái vô cùng thống khổ, cái miệng máu của nó mở ra lớn đến cực đại, khuôn mặt vô cùng vừa phẫn nộ vừa đau đớn khó lòng giải thích, cuối cùng hóa thành một tiếng rít gào thảm thiết đến cực điểm nhưng không phát ra tiếng động ——
“……”
Miệng máu điên cuồng rung động, liên tiếp làm cho thân hình bằng máu đang không ổn định cũng bắt run lên bần bật.
Nó lần thứ hai ngửa đầu rít gào không ra tiếng: “——”
Con lốc xoáy lớn đủ để hủy diệt hết thảy bỗng nhiên liền rối loạn.
Biểu cảm trêи gương mặt bằng máu của Huyết Ngẫu kia càng thêm điên cuồng, nó lại một lần lại một lần xé mở toạc cái miệng máu, từ mặt đến ngực cơ hồ nứt thành hai nửa. Cái miệng khổng lồ này không ngừng gầm rú với cơn lốc máu đang lao xuống xuống dưới ——
“……”
“……”
“……”
Lệ khí vô cùng cường bạo phảng phất có thể xuyên qua tất cả, như biến thành sấm sét đủ để chặn lại lốc xoáy máu, xông thẳng phía chân trời.
Vốn chính là lốc xoáy máu cho nó tự mình làm ra, nhưng dưới sự điên cuồng phản phệ của nó, con lốc lại nhanh chóng hỏng mất.
Huyết Ngẫu sau khi phát ra rít gào không tiếng động lần cuối cùng, tán thành một bãi máu đặc. Mãi cho đến lúc này, vài người mới chú ý tới, Tế Uyên trốn ở sau lưng Huyết Ngẫu sớm đã kim thiền thoát xác, không biết tung tích.
Vương Vệ Chi đã hoàn toàn cứng lại rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn Huyết Ngẫu kia chỉ còn là một đám máu đen đặc nằm dưới đấy đàm, tay run lên, một chữ cũng nói không nên lời.
“Oanh —— xôn xao ——”
Con lốc xoáy vững chải như bằng sắt thép mang theo khí thế muốn treo cổ hết tất cả, lại ầm ầm nứt ra.
Một cơn mưa máu đen máu đỏ, ào ào đổ xuống !
Tuy rằng dơ bẩn đến cực điểm, lại đã không hề có bất luận sát khí gì.
Trêи vai Lâm Thu nhẹ nhàng rơi xuống một bàn tay ấm áp.
Ngụy Lương một tay ôm lấy nàng, một tay tạo ra cái dù đen thật lớn.
Đầy trời mưa máu, vừa giáng xuống.
Bên dưới cái dù màu đen lớn vẫn có thể thấy được một phần không gian xao động trêи mặt đất, cơn mưa máu đang trút xuống thật nhanh làm nổi lên một làn sóng máu đầu tiên nơi đáy đầm.
Trêи mặt dù truyền đến âm thanh mưa lớn “tạch tạch tạch”, hết đợt này đến đợt khác, lớn lớn bé bé rơi xuống đầm như sóng trào, phảng phất như đang khiêu vũ.
Trêи vành dù nhanh chóng ngưng đọng lại từng dòng từng dòng máu đen tanh tưởi, một sợi lại một sợi chảy xuống, như làm thành một bức màn che, che khuất gió tanh mưa máu ở bên ngoài.
Dưới cây dù đen, là khuôn mặt ôn nhu của Ngụy Lương.
Tầm mắt Lâm Thu dừng lại trêи bàn tay to đang cầm dù của hắn. Cái tay kia thon dài xinh đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, tràn ngập cảm giác có lực.
Nàng bỗng nhiên có một ảo giác, đôi tay ở trước mắt này dù cho trời có sập xuống thì nó cũng có thể chống đỡ được.
Đấu Long không dám quấy rầy chủ nhân mình, chỉ ngơ ngẩn nhìn tên nhóc đáng thương Vương Vệ Chi này.
Hắn đứng trong làn mưa to, bị ướt nhẹp.
Đấu Long cảm thấy hẳn là ngay cả đáy quần hắn cũng bị mưa xối ướt luôn rồi. Tuy rằng nó ngày thường không thèm nhìn cái thằng nhãi ấu trĩ mũi mọc trêи đầu này bằng nửa con mắt, nhưng giờ khắc này, nó có thể cảm giác được người này thực đáng thương, vô cùng đáng thương, đáng thương đến mức ngay cả một chút hứng thú khi dễ hắn nó cũng không có nổi.
Trận mưa to này là do cả một đầm máu loãng biến thành, nó sẽ không ngừng không nghỉ, sẽ rơi đến khi nào lấp đầy toàn bộ Bích Ba Đàm mới thôi.
Ngụy Lương cầm dù, không nhanh không chậm đi theo vách đầm cong cong như cái vách bồn về chỗ cao.
Đấu Long dưới sự sai bảo của hắn, nghiêng đầu ngậm lấy một góc áo của Vương Vệ Chi, kéo hắn đi như kéo một con rối gỗ, gắt gao đi theo phía sau Ngụy Lương.
Thật nó không ngại bị ướt một thân mưa máu chút nào.
Ngày thường nó liền thích xé rách con mồi, làm cho máu của chúng nó nhuộm đầy bộ lông của mình, đáng tiếc chủ nhân không thích, nó chỉ có thể hàng năm kiềm chế thuộc tính chó kϊƈɦ động của mình. Lúc này đây xem như công nhiên được cho phép, nó hân hoan rải vó, trong chốc lát dùng đuôi đẩy đẩy lưng Vương Vệ Chi, trong chốc lát dùng sống lưng cọ tay hắn, vừa trấn an cái thằng nhãi đáng thương này, lại vừa đổi tư thế đa dạng để hứng mưa.
Mưa máu đầy trời rơi xuống, màn mưa vô biên như hoá thành một màn sân khấu vô cùng lớn, phía trước màn sân khấu, bắt đầu trình diễn từng màn yêu hận tình thù.
Lâm Thu giật mình xoay người xem.
“Nhìn cái gì vậy?” Ngụy Lương trầm giọng hỏi.
“Oán niệm của người chết.” Lâm Thu lẩm bẩm nói.
Có lẽ như là vì khi ở trong lăng ngầm của Ô thị, nàng đã hấp thu một lượng lớn oán niệm của người chết, nên nàng có thể “thấy” được rất nhiều thứ mà người khác không thấy.
Trêи màn mưa đang xối xả ào ào rơi xuống, giống như là một bức phông trắng trong phòng chiếu phim, liên tục thoảng qua những hình ảnh yên lặng, trước mắt nàng tạo thành vô số đoạn phim.
Nàng nhìn thấy, sau khi Ma tộc công hãm vào toà thành nhỏ Lâm Đàm này, bắt đầu đồ sát bốn phía, liền có u cơ oán khí cười duyên bay vút qua, hướng về phía mỗi một thân thể chưa chết hẳn đang cận kề nên bờ vực tắt thở, rót vào một ít ma huyết màu tím đen.
Người hấp hối lập tức trở nên thống khổ đến cùng cực, há mồm liền phun ra máu cục màu tím đen, thân thể cũng dần dần hòa tan, chỉ còn lại một khối xương khô.
Những cái máu đó, từng dòng từng dòng uốn lượn chảy xuống, tụ lại trong Bích Ba Đàm, dần dần nhuộm nó thành một cái đầm máu đỏ thẫm.
Vô số tu sĩ Nguyên Anh bị trói mang tới, treo lơ lửng ở phía trêи hồ nước.
Tế Uyên dùng phương pháp đặc thù làm đan điền của bọn họ, thân thể bọn họ dần dần xuất hiện cái lỗ hổng to như miệng chén, bọn họ trơ mắt mà nhìn tu vi của mình, máu của mình hóa thành loại máu đen dơ bẩn, trôi về giữa dòng đầm máu. Cái quá trình này vô cùng thống khổ, trong toàn bộ hành trình, bọn họ đều không ngừng run rẩy co rút, kêu thảm thiết, làm cho chính bản thân muốn rớt cả cằm ra.
Như một bộ phim câm không tiếng động, càng có một không khí tang thương, khủng bố khôn kể.
Lâm Thu nhìn một màn lại tiếp một màn, trong lòng phẫn nộ xen lẫn ghê tởm khó chịu.
Nàng không biết khi nào mình đã triệu ra lưu li kiếm, tay cầm chuôi kiếm càng nắm càng chặt, thầm nghĩ trong lòng, ‘ Ô Mạnh hiệp tiền bối, ta đã tìm được người khởi xướng, ngọn nguồn của họa loạn. Xin ngài cứ an tâm, ta chắc chắn hăng hái tu hành, trảm gian trừ ác, tuyệt không để Tế Uyên lại làm hại nhân gian! ‘
Giờ phút này, nàng rốt cuộc hiểu rõ.
Người, không phải ai trời sinh cũng liền thích làm anh hùng. Chẳng qua có một số việc, một khi đã lọt vào trong mắt sẽ cắm rễ dưới đáy lòng, rốt cuộc không thể bỏ mặc.
Mưa càng lớn hơn.
Đáy đầm đã tích tụ được một ao máu loãng, gió thảm mưa sầu càng sâu, tiếng mưa rơi ào ào dần dần xâm nhập vào tâm thần mỗi người, người đứng trong phạm vi màn mưa này kỳ dị mà cộng tình cùng với oán niệm sâu nhất của vong hồn nơi này!
Lâm Thu phảng phất như được bay lên giữa không trung. Nàng biết mình đã tiến vào trạng thái cộng tình, chuyện đã từng xảy ra tại nơi này đang từng bước, từng bước tái hiện ra trước mắt mình.
Tiếng mưa gió kinh khủng biến mất, đỉnh đầu lại sáng lên một màu xanh lam như bầu trời mới được tẩy rửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống hồ nước xanh như ngọc.
Tội ác dưới ánh mặt trời càng làm nhân tâm kinh hãi.
Một nam nhân mặt đầy râu ria bù xù bị trói quặc hai cánh tay ra phía sau, đè xuống ở giữa cái cầu gỗ.
“Cửu Chất.” Vương Minh Lãng, gia chủ Vương thị sắc mặt uy nghiêm, nhìn nam nhân râu tóc bù xù này nói, “Nghĩ kỹ rồi chứ ? Chìa khóa bí mật ở đâu, nói!”
Nam nhân mặt đầy râu ria trả lời: “Chìa khoá bí mật của huyền môn là tương truyền, mỗi một thế hệ đều là người bảo quản chọn lựa ra một hậu bối tâm tư thuần khiết nhất để giao cho người đó giữ, trở thành người bảo quản kế nhiệm. Lão gia chủ đã giao nó vào tay ta, đó là nhìn tính tình ngoan cố có chín trâu mười bò cũng kéo không được của Vương Dương Diễm ta! Muốn chìa khóa bí mật? Thay vì tốn thời tín đứng đây bức bách ta, không bằng trở về dạy dỗ con cháu cho tốt!”
Vương Dương Diễm. Đúng, chính là Vương Dương Diễm cha ruột của Vương Vệ Chi.
Gia chủ Vương Minh Lãng còn chưa nói chuyện, nữ tử mặc cung trang ở bên cạnh, Vương Minh Châu lại lên tiếng cười trước: “Đúng nha, cho nên Cửu Chất mới bị ma quỷ ám ảnh, cùng một
nữ nhân Ma tộc lẫn lộn bên nhau nhiều năm như vậy nga! Hay cho một người tính tình ngoan cố!”.
Vương Dương Diễm nheo đôi mắt có hơi chút tiều tuỵ lại, trầm giọng hỏi: “Ngân Nguyệt có phải là bị các ngươi bắt đi hay không ?”
Vương Minh Châu hắng giọng cười nói: “Đúng vậy, nhưng ít nhiều gì cũng nhờ vào Liễu đại kiếm tiên của Vạn Kiếm Quy Tông nga, nếu không, thật đúng là khó bắt được con tiện tì Hoàng Ngân Nguyệt này. Ta nói Cửu Chất nghe, dù sao chìa khóa bí mật truyền đến truyền đi, không phải cũng chỉ là đổi người bảo quản ở trong tộc của mình sao, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy, khăng khăng một mực không chịu đem nó ra đây chứ?”
Vương Dương Diễm hít sâu một hơi, nói: “Muốn chìa khóa bí mật thì không có, muốn mạng thì có một cái, muốn giết ta thì cứ giết, thả Ngân Nguyệt ra!”
Vương Minh Châu thiếu chút nữa cười phụt ra tiếng, ngón tay nhỏ dài chọc chọc lên ót Vương Dương Diễm, nói: “Cửu Chất ngươi ở cùng với lũ Ma tộc quá lâu rồi, có phải đầu cũng ngu đi bớt hay không ? Chúng ta sao có thể giết người trong nhà chứ! Muốn giết, cũng là giết người ngoài thôi.”
Nàng ta nhìn về phía gia chủ Vương Minh Lãng, chớp chớp mắt.
Vương Minh Lãng ngữ khí nặng nề: “Cửu Chất, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng nữa, chìa khóa bí mật, ở nơi nào.”
Vương Dương Diễm mím môi không nói, thái dương có gân xanh thình thịch nhảy.
Vương Minh Lãng chờ đợi một lát, nhẫn nại hao hết, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo người phía sau Vương Dương Diễm áp giải hắn đến cái cầu gỗ bên cạnh, ấn đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy dưới đát đầm trong xanh như ngọc, có một người đang đứng vững vàng.
Nàng bị trói gô lại thành một cái bánh chưng, thẳng tắp đứng ở dưới hồ nước, sau đầu búi tóc rối tung, ở đáy nước nhẹ nhàng phiêu động.
Vương Dương Diễm liếc mắt một cái liền nhận ra là thê tử Hoàng Ngân Nguyệt của mình. Nàng phảng phất cảm giác được hắn đang nhìn chăm chú, cố hết sức ngửa đầu nhìn lên trêи. Cách làn nước trong xanh của mặt đầm, phu thê hai người đối diện tầm mắt nhau.
Tu vi đến mức như bọn họ dù có chìm ở dưới nước cũng sẽ không chết đuối. Hắn đang muốn hít một hơi, liền thấy Vương Minh Châu cười nhảy vào trong hồ nước.
Nàng ta bơi đến phía sau Hoàng Ngân Nguyệt, xách lên một cái cây chuỳ to đang cắm nghiêng ở đáy đầm, khẽ gõ gõ phía sau Hoàng Ngân Nguyệt.
Vương Dương Diễm hít ngược một hơi khí lạnh, trong con ngươi phản chiếu ra một màn cực kỳ tàn ác —— Cái chuỳ to tướng trong tay Vương Minh Châu đột nhiên nện thật mạnh vào trêи ót Hoàng Ngân Nguyệt.
Chỉ thấy đầu Hoàng Ngân Nguyệt gập thật mạnh về phía trước, chợt, một dòng máu tươi thẳng tắp từ trong miệng nàng bắn ra tới, lan thành một đường máu kéo dài trong hồ nước trong xanh, dị thường nhìn thấy ghê người!
“Không ——” Hai mắt Vương Dương Diễm như muốn xông ra khỏi hốc mắt, phát ra tiếng như dã thú gầm rú.
Vương Minh Châu nhẹ nhàng xoay người ở dưới nước, quơ quơ cái chuỳ trêи tay một vòng, lại lần nữa giơ thẳng từ dưới lên trêи, đánh trúng gáy Hoàng Ngân Nguyệt.
Hai chân Vương Dương Diễm mềm nhũn, quỳ gối trêи cái cầu gỗ: “Không —— dừng tay lại! Các ngươi giết ta đi! Đừng động nàng! Đừng động nàng a a a!”
Lại một dòng máu tươi từ trong miệng Hoàng Ngân Nguyệt phun ra, thực mau liền lan toả vào trong làn nước xanh của Bích Ba Đàm.
Nàng không dám ngẩng đầu lên, đầu hơi hơi rũ xuống. Trêи chân nàng bị buộc vào xích sắt to nặng, thân thể vẫn như cũ mềm mại đứng dưới đáy đầm, từng bọt nước mang theo máu li ti tiếp tục tán loạn theo tóc mai tan vào nước.
Lồng ngực Lâm Thu vừa chua xót vừa đau nhức, giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự thống khổ mà Vương Dương Diễm đang phải chịu đựng.
Ngực như có đao cắm vào, có lửa đang thiêu đốt. Loại dày vò này, có thể so với ma huyết đốt người!
Vương Minh Châu ném thiết chuỳ xuống, lướt ra mặt nước.
Vương Dương Diễm nhìn chằm chằm nàng ta, trong ánh mắt vừa có máu vừa có lửa.
Nàng ta khẽ cười một tiếng, nói: “Còn chưa có chết mà.”
Hận ý trong mắt hắn không hề giảm.
Vương Minh Châu nhẹ nhàng hừ nói: “Ngươi hận ta làm cái gì, cũng đâu phải một mình ta. Trảm yêu trừ ma, mỗi người đều có phần!”
Một người khác nhảy vào trong đầm, lại bơi đến phía sau Hoàng Ngân Nguyệt, vung chuỳ lên.
Vương Dương Diễm gần như sắp phát điên: “Giết ta! Giết ta! Cầu xin các ngươi giết ta đi! Thả nàng!”
Gia chủ Vương Minh Lãng nâng nâng tay, người bên dưới dừng động tác lại.
“Đến như thế này còn không muốn nói sao.” Vương Minh Lãng lắc đầu cười rộ lên, “Thật ra ta đã sớm đoán được, chìa khóa bí mật nằm dưới cây quế nhỏ sau phòng Hữu Nhiên, có phải thế không?”
Vương Dương Diễm cả người cứng đờ.
Vương Minh Lãng nghiêng nghiêng đầu, nói: “Minh châu, lấy tinh huyết hắn, đi đến dưới cây cây quế nhỏ, mở càn khôn cảnh ra.”
Vương Minh Châu che miệng cười, đi lên trước, đâm thủng ngón tay áp út bên tay trái của Vương Dương Diễm, lấy máu xong, ngự kiếm mà đi. Bọn họ sớm đã đoán được chỗ của chìa khóa bí mật, chẳng qua tính tình Vương Dương Diễm thật sự quá quật cường, nếu không phải dùng chút mưu mẹo làm tâm thần hắn hỏng mất, chỉ sợ hắn tình nguyện tự bạo cũng tuyệt không để cho bọn họ lấy đi tinh huyết của hắn.
Giờ phút này, hắn nhất định đã mất đi dũng khí làm ngọc nát đá tan kia.
Hai mắt Vương Dương Diễm suy sụp, uể oải nằm bò trêи cầu gỗ, gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu vẫn không hề nhúc nhích bên dưới mặt nước kia.
Đó là thê tử của hắn, là nương của con hắn. Vì một lời hứa hẹn kia, hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng chịu khổ như vậy…… Cũng không biết nàng có thể hiểu cho hắn hay không, có thể oán hận hắn hay không……
Không biết qua bao lâu, mái tóc đẹp nhuốm máu nhẹ nhàng lung lay, nàng cố hết sức mà ngưỡng ngửa đầu, phảng phất muốn nhìn thấy hắn.
Vương Minh Châu mau chóng lấy được chìa khóa bí mật đã trở lại.
Nàng ta nhìn về phía gia chủ Vương Minh Lãng cười nói: “Ca ca thật anh minh, chìa khóa bí mật đã lấy được, ta đem nó giấu ở một chỗ không ai biết!”
Vương Minh Lãng gật gật đầu, vội vàng đi đến một bên, hướng về phía nam tử áo gấm đang đứng khoanh tay xem diễn, cung cung kính kính làm đại lễ.
Người này đúng là lão tổ của Vương thị, Vương Truyện Ân.
“Tổ tông, chìa khóa bí mật đã tới tay.”
“Tốt,” Vương Truyện Ân lạnh nhạt nói, “Chìa khóa bí mật cứ đưa cho các ngươi bảo quản, khi nào ta phải dùng, sẽ tự tới lấy.”
Tầm mắt hắn lướt về phía đầm nước một lượt, ngữ khí mang trào phúng, “Nếu ta là đương gia, ta thử xem có cái tiểu bối nào dám dây dưa với ma loại!”
Dứt lời, Vương Truyện Ân đạp sóng mà đi.
Gia chủ Vương Minh Lãng bị quở trách, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nâng tay lên, vung thật mạnh!
Chỉ thấy đứng mọi người đứng ở trêи cầu sôi nổi lướt vào trong nước.
Khoé mắt Vương Dương Diễm muốn nứt ra: “Chìa khóa bí mật đã lấy được, các ngươi còn muốn làm cái gì?!”
Vương Minh Lãng cười lạnh: “Tiểu bối học cái xấu, người làm trưởng bối không thể thoái thác tội của mình. Hôm nay, đó là dạy dỗ ngươi, như thế nào để thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!”
Hắn lại ngưng giọng, nhìn xuống dưới nước quát: “Ma vật! Hôm nay ngươi chắc đã biết được mình đến tột cùng là cái thứ gì! Uổng công ngươi khổ tâm dẫn dụ đệ tử Vương thị ta một hồi, còn sinh nhi ɖu͙ƈ nữ cho hắn, nhưng mà ngươi ở trong lòng hắn ngay cả một cái chìa khóa bí mật cũng không bằng! Hoạ hôm nay chính là do ngươi gieo gió gặt bão! Chẳng trách người khác được!”
Thiết chì kia không ngừng truyền qua tay từng người dưới mặt nước.
Thân thể Hoàng Ngân Nguyệt như là một cây tảo mỏng manh đong đưa, nhỏ yếu bất lực.
Cho tới một lúc sau, đã không thể phân rõ Hoàng Ngân Nguyệt chỗ nào là mặt, phía nào là sau đầu.
Ma tộc không dễ chết. Vương Dương Diễm bị gia chủ đạp ở dưới chân, quỳ gối trêи cầu gỗ, bản thân gào rống thành một người câʍ ɦộc máu.
Hoàng Ngân Nguyệt ở dưới nước, không phát ra bất luận cái thanh âm gì.
Rõ như ban ngày, trêи cầu gỗ ngẫu nhiên còn sẽ có người đi qua. Mặt nước Bích Đầm ôn nhu lãng tĩnh, từng cơn gió nhè nhẹ phất qua, không ai chú ý tới ở trêи một đoạn cầu nhỏ có hai người một đứng một quỳ đang xem cái gì. Ai cũng đoán không được, phái dưới mặt đầm trong xanh này lại đang xảy ra một chuyện cực kỳ bi thảm.
Ảo giác dần dần biến mất.
Lâm Thu cả người lạnh băng, chân tay run rẩy.
Tuy rằng nàng và vợ chồng Vương Dương Diễm hai người hoàn toàn không có mối liên hệ gì, nhưng giờ phút này cộng tình quá sâu, phảng phất như bị chết đuối, thở không nổi. Cảm xúc của Vương Dương Diễm ảnh hưởng nàng thật quá sau, nàng cùng đi theo hắn, đã trải qua nỗi đau tê tâm liệt phế như vật, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Vừa mở miệng, là một tiếng hô nghẹn ngào: “A ——”
Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, bên tai vang lên tiếng nam nhân trầm thấp trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, những người này đã bị ta giết chết rồi.”
Hắn một tay đem nàng ôm kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng, cũng không biết phải dỗ thê tử mình như thế nào, liền nói: “Đừng khổ sở —— ta bắt Vương Truyện Ân tới cho nàng giết hả giận, thế nào?”
Khi nghe ngữ khí này không khỏi làm người nghĩ lầm “Vương Truyện Ân” là cái cục gì hay cái con gì.
Lâm Thu ngơ ngẩn nâng đôi mắt lên.
Chỉ thấy cơn mưa máu đầy trời đã bắt đầu ngừng lại, sắc trời hơi hơi tản ra, dần dần sáng lên trong ánh mặt trời, khắc hoạ Ngụy Lương dưới tán dù, đẹp đến như là một bức họa.
Nàng ngơ ngẩn hồi lâu, trong ánh mắt ʍôиɠ lung nước mắt như một màn sương mù, yên lặng nhìn hắn.
Cách đó không xa, bỗng nhiên phát ra một tiếng dã thú rít gào: “Giết a a a a ——”
Vương Vệ Chi.
“Vương Vệ Chi, nương ngươi và ta, có giống nhau không?”
Lâm Thu rốt cuộc không nhịn được, hỏi ra.
Vương Vệ Chi ngơ ngác nhìn nàng, nhìn thật lâu.
Rốt cuộc, trả lời nàng một câu: “Ngươi không có tật xấu gì chớ?”
Lâm Thu dù sao đã bất chấp mọi giá, liền tiếp tục truy vấn: “Giống, hay là không giống!”
Khoé miệng Vương Vệ Chi cong thẳng lên, sau một lúc lâu, nghẹn ra một câu: “Ta giống nương ta, ngươi cảm thấy ngươi và ta, giống hay không giống?”
Lâm Thu: “……” Vậy thật đúng là không giống chút nào.
Vương Vệ Chi có một đôi mắt phượng tinh tế, mũi cực cao, môi mỏng lại đỏ hồng, là loại tuấn mỹ anh khí bừng bừng.
Lâm Thu thì bộ dáng xinh đẹp. Gương mặt này vốn là mặt tiêu chuẩn của nữ xứng ác độc, xinh đẹp cực kỳ, thậm chí mang theo chút vẻ hồ ly tinh. Nhưng mà tướng tự tâm sinh, khi Lâm Thu không nhúc nhích tâm tư, cân nhắc hố người, thì đó là bộ dạng biếng nhác ngốc nghếch, cộng với thói quen đôi mắt nàng lâu lâu lại sững sờ vô thần, liền thấy ngây thơ kỳ lạ.
So sánh với Vương Vệ Chi, quả thực là tướng mạo cùng khí chất có phần trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Thực tốt, không phải tìm thế thân là được.
Đang lúc nàng lén lút thở phào nhẹ nhõm đến khó mà phát hiện, bỗng nhiên nghe được dưới đáy Bích Ba Đàm truyền đến thanh âm của Ngụy Lương ——
“Vương Vệ Chi.”
Vương Vệ Chi theo bản năng nghiêm mặt lại, ưỡn ưỡn sống lưng.
Đôi mắt phượng rành mạch mà hiện lên nghi hoặc —— hình như chưa nói sai cái gì nhỉ? Sao đã bị kêu tới đại danh luôn rồi?
Chợt, hắn phản ứng lại, Ngụy Lương đang kêu hắn.
Hắn nhìn Lâm Thu liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Lâm Thu đã dứt khoát, lưu loát bò lên trêи tấm thảm lông Đấu Long.
Mới vừa rồi trước khi Ngụy Lương cùng Tế Uyên và Huyết Ngẫu bắt đầu đánh nhau, hắn cố ý dùng một cơn băng sương trùm lên toàn thân Đấu Long một lần, giờ phút này cả thân thể lông lông của nó lại sạch sẽ xoã tung, còn tản ra mùi vị băng tuyết mát lạnh.
Lâm Thu kéo kéo túm lông đặc biệt lớn trêи cổ Đấu Long, nhẹ nhàng kéo về phía sau, Đấu Long liền cong người lại, phóng lên khỏi mặt đất.
Vương Vệ Chi vội vàng ngự kiếm đuổi kịp.
Bỗng nhiên, long trời lở đất.
Chỉ thấy Huyết Ngẫu đang đứng dưới đáy đầm tràn đầy máu đen lầy lội, giãn hai tay ra, toàn bộ thân thể từ trạng thái cố định chuyển thành nửa trạng thái dịch lỏng, giống một khối máu tươi rơi vào trong vũng than đang rung động.
Tế Uyên đứng phía sau Huyết Ngẫu, thần sắc cực hạn chuyên chú, mở miệng ra, cùng con Huyết Ngẫu kia đồng thời phát ra âm rung thấp thấp cực kỳ kỳ lạ.
Sóng gió cuồn cuộn trong đầm, phảng phất như bị một đôi bàn tay vô hình khổng lồ lấy lên, chỉnh chỉnh tề tề, một giọt cũng không dư thừa hiện lên dưới bầu trời. Sông cuộn biển gầm, chính là để tả như vậy.
Một loại chấn động khó lòng giải thích ập vào trong lòng, Vương Vệ Chi cùng Đấu Long vội vàng lùi lại, tránh khỏi luồng máu loãng tanh tưởi làm người kinh hồn tán đảm, hung hiểm lướt xuống.
Tình cảnh này, làm người khó phân biệt trêи dưới.
“Đây cũng…… quá mạnh rồi!” Trêи quai hàm trắng nõn của Vương Vệ Chi nổi da gà.
“Đây tính là cái gì, lúc nện xuống tới mới là mạnh.” Lâm Thu bình tĩnh nói.
Vương Vệ Chi: “…… Nói giống như ngươi không phải cũng đang đứng bên dưới ấy.”
Hai người một Đấu Long giờ phút này đích xác đã lặn xuống dưới đầm nước.
Tốc độ Vương Vệ Chi nhanh hơn, “Tạch” một chút liền nhảy ra đằng trước Đấu Long, hướng về phía Ngụy Lương vội vàng lao đi.
Bích Ba Đàm rộng thênh thang lúc này đã biến thành một đầm máu đen vẩn đục, sau khi được bốc lên không trung, máu loãng chắn toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, một mảnh bóng ma che trời lấp đất bao phủ bên dưới, mang theo màu máu ám trầm. Ngay cả mấy tia sấm sét hàng kiếp tất cả cùng dừng lại trong hồ nước, khi tiếp xúc với máu đen trong đầm, tuôn ra từng luồng mùi tanh tưởi nồng đậm quái dị.
Dưới đầm nước, đang đổ một trận tuyết to như lông ngỗng.
Bông tuyết như đao, cấp tốc xoay chuyển. Đó là “Ý” của Ngụy Lương.
Trêи bộ áo bào đỏ của Tế Uyên đã bị rách te tua thành vô số lỗ thủng nhỏ, ngay cả trêи cổ cũng có một vết thương hình hoa tuyết nhìn thấy ghê người, tựa hồ như bị cắt mạch cổ.
Màu máu đỏ thẫm nhiễm khắp nửa người hắn. Bất quá thân thể ma tu lại có sức chịu đựng vượt xa tu sĩ nhân tộc, Tế Uyên tu lại chính là huyết thuật, cho nên không tính đây là trọng thương, chỉ đợi hắn giơ tay ra, hấp thu hết mấy dòng máu đang chảy ngoài da vào lại trong thân thể, sẽ không còn trở ngại gì.
Huyết Ngẫu đã ngưng động tác. Nó lôi từ trong vị trí trái tim ra một dây máu đỏ, thẳng tắp thông đến bên trong đầm máu đen đang lơ lửng giữa không trung, giật mạnh một phát, quấy lên cái đầm nước to tướng đó, làm cho nó biến thành một con xoay tốc độ càng lúc càng nhanh, thành cơn lốc xoáy khổng lồ che trời lấp đất.
Dây máu trong tay Tế Uyên cùng Huyết Ngẫu không ngừng kϊƈɦ động, màu máu trong lốc xoáy càng ngày càng đen lại, càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng…… có điềm xấu.
Uy áp chụp xuống, không đường trốn thoát.
“Kiếm Quân à Kiếm Quân, đến lúc này ngươi vậy mà còn luyến tiếc không rút kiếm ra sao!” Tế Uyên cười như điên dại nói, “Thế gian này lại có một đồ đệ còn cuồng vọng tự đại hơn cả Tế Uyên ta! Ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào chắn được một chiêu thức Huyết Chướng Trời Giáng này của ta !”
Lời tuy đã nói xong, nhưng giờ phút này hắn lại không dám lơi lỏng nửa phần. Huyết Chướng Trời Giáng phải cần mấy giây để thi triển, hắn phải đề phòng Ngụy Lương ngay lúc cuối cùng lại tế ra kiếm chiêu tuyệt cường nào đó. Chiến đấu đến một bước này rồi, hắn không thể nào có chút nương tay. Vì bảo hộ Huyết Ngẫu không bị quấy nhiễu, thân thể hắn đã bị không ít vết thương nặng nhẹ, đặc biệt là chỗ cần cổ, đó là vết thương nặng nhất mà hắn từng chịu suốt mấy ngàn năm qua.
Thanh âm Ngụy Lương thanh lãnh như trước: “Huyết Ngẫu vẫn chưa hoàn toàn luyện thành, ngươi đang tự tìm đường chết.”
Tế Uyên tất nhiên biết Huyết Ngẫu vẫn chưa luyện thành. Giờ phút này, đại thuật “Trăm anh hàng huyết” vừa mới tu được có bảy phần, muốn luyện thành huyết ngẫu, ít nhất cần thêm tính mạng của ba trăm tu sĩ Nguyên Anh nữa, nhất thời ngay lúc này kêu hắn chạy đi đâu tìm chứ.
“Đối phó một Kiếm Quân đã không thể ra kiếm chiêu, dư dả.” Âm điệu của Tế Uyên kéo dài.
Kiếm của Ngụy Lương vẫn luôn bất động, hắn vẫn luôn không thể an tâm được.
Con ba giây cuối cùng…… Ngụy Lương thật sự bó tay không có cách nào đối phó với chiêu “Huyết Chướng Trời Giáng” hay sao?
Tế Uyên tuy rằng biết Kiếm Quân Ngụy Lương cũng không phải loại người xảo trá đa mưu túc trí, nhưng hắn trời sinh tính cẩn thận, không đến lúc trần ai lạc định kia, cũng không dám có chút lơi lỏng.
Ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Vương Vệ Chi ngự kiếm mà đến.
“Tấm tắc!” Tế Uyên vừa xuất ra con huyết xà và bộ xương khô để ngăn trở tuyết và lưỡi dao gió, vừa cười to nói, “Như thế nào, sợ một mình lên đường quá tịch mịch, còn phải kéo theo người khác tới đi cùng ngươi? Đây không phải tác phong của ngươi nga, Kiếm Quân đại nhân ——”
Ánh sáng đỏ lập loè trêи đôi mắt hẹp dài loé lên trong luyện ngục đen tối khủng bố, dị thường yêu tà.
Vừa dứt lời, Vương Vệ Chi liền tới nơi.
Hắn trở tay thu kiếm, tiêu sái lưu loát nhảy xuống bên cạnh Ngụy Lương.
Chỉ nghe “Phốc kỉ” một tiếng, đôi ủng đen thẳng tắp hoàn toàn rơi vào đáy đàm lầy lội máu đen, nhanh chóng lọt xuống không đến đầu gối.
Vương Vệ Chi: “……” Hố ta à.
Xa xa nhìn thấy hai người một huyết ngẫu đoan đoan chính chính đứng ở đáy đầm, hắn căn bản không có nghĩ nhiều. Ai mà nghĩ được, mấy tên này vậy mà đang bay là là phù phiếm trêи mặt bùn chứ, thật là một đám cẩu tâm cơ!
Hắn chật vật nhảy dựng lên, linh khí vừa chuyển, cũng là là bay trêи mặt bùn máu giống như bọn họ.
Thảm bay Đấu Long đang bay tới “Phốc phốc” cười, uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống, bốn cái chân ngắn tủn chụm lại, đạp trêи mấy cụm tuyết nổi lên, căn bản không dính chút lầy lội.
Vương Vệ Chi: “……” Sao lại không cho con súc sinh này mất mặt chứ ??
Đấu Long xoay cái đầu lớn như cối xay quay về phía hắn, mũi ẩm ướt phun ra một âm tiết: “Xuy.”
Giờ phút này, mái tóc dài rối tung của Tế Uyên đã bắt đầu bay múa trêи vai.
Hắn không tránh không né, dùng thân thể của mình đón lấy mấy bông tuyết rơi xuống, môi màu đỏ tươi hơi hơi khép mở: “Huyết —— chướng —— thiên —— hàng!”
Huyết Ngẫu kia cũng mở khẩu hình giống hắn như đúc, miệng máu không tiếng động mở ra: “Huyết —— chướng —— thiên —— hàng.”
Tuyết đã bay đến giữa không trung phủ đầy đầm lầy.
Trong một chốc lát, con lốc xoáy nước bỗng nhiên hơi chựng lại, rồi ầm ầm di chuyển đổ xuống !
Màn máu đỏ thẫm như điềm xấu kia đã che trời lấp đất, tuy rằng con lốc xoáy khủng bố đó cần chút ít thời gian mới có thể đập vào tới mặt đất, nhưng người đứng ở dưới đầm đã có thể cảm giác được giống up áp nặng nề như biên thành thực chất đang chụp xuống, làm cho từ tận đáy lòng người dâng lên cảm giác bất lực vô cùng nồng đậm. Trêи trời dưới đất, không đường thoát!
Khoé miệng của Tế Uyên cuối cùng hiện lên một tia cười chân chính thả lỏng : “Kiếm Quân, kiếp sau gặp.”
Ánh mắt Ngụy Lương bất động, lại một lần nhàn nhạt nói: “Vương Vệ Chi.”
Vương Vệ Chi: “……”
Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện Ngụy Lương cũng không phải đang kêu hắn.
Cho nên hắn đúng là tự mình đa tình, nhu ngốc chạy đến cái chỗ đáy đầm này để chịu tai ương chung sao ?
Ngụy Lương tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm con Huyết Ngẫu ngũ quan hơi có chút mơ hồ kia, lại mở miệng một lần nữa: “Vương, Vệ, Chi.”
Vương Vệ Chi trong lòng rùng mình, cảm giác da đầu tê dại, cả người lạnh băng.
Có ý gì? Ngụy Lương đây là có ý gì? Hắn, vì sao lại bảo cái cục Huyết Ngẫu này tên Vương Vệ Chi?!
Đừng nói giống mấy vở kịch chuyện xưa máu chó gì đó nhé, ví dụ như thật ra bản thân mình đã sớm chết đi rồi ?! Cái quỷ gì! Cái quỷ gì?!!
Lâm Thu ngồi trêи sống lưng nóng hầm hập của Đấu Long, bàng quan nhìn một màn này.
Trái tim nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng chìm xuống một chút, trong ánh mắt không tự giác mà toát ra một ít thương xót.
Bên phía trêи, cái bóng của con lốc xoáy khủng bố đã như hành tinh chết thật lớn, đang càng đến càng gần!
Chỉ trong thời gian hai ba hơi thở nữa thôi, vòng xoáy máu đen đang điên cuồng xoay tròn kia sẽ đập tan hết tất cả những gì dưới đáy đầm!
Ngụy Lương lần thứ hai đi tới trước một bước, khoảng cách của hắn cùng Huyết Ngẫu đã không đến một trượng.
Thanh âm hắn vẫn bình tĩnh thanh lãnh như cũ, không hề gợn sóng: “Vương. Vệ. Chi.”
Tế Uyên rút sau lưng Huyết Ngẫu, cười “hiếc, hiếc” quái dị nói: “Kiếm Quân ngốc luôn rồi sao, sắp chết không kêu tên tức phụ, kêu tên một đại nam nhân làm cái gì!”
Thanh âm của hắn hơi hơi có một chút vang vang, như là từ trong lòng ngực trống rỗng vọng lại.
Nhưng giờ phút này lại không ai lo lắng cái chi tiết này.
Trong cơn gió tuyết cuốn cuồng, Ngụy Lương hơi hơi tăng cao âm lượng, chợt phát ra tiếng: “Vương Vệ Chi!”
Vương Vệ Chi sắp khóc: “……” Ta sắp có bóng ma tâm lý với tên của mình rồi.
Bỗng nhiên không gian giữa trời đất chợt cứng lại.
Chỉ thấy khẩu hình con Huyết Ngẫu hơi hơi xảy ra biến hóa, không hề lặp lại câu “Huyết Chướng Trời Giáng”, mà lại nhắm mắt theo đuôi, giống như Ngụy Lương, không phát ra tiếng động mà bẻ thành ——
Vương…… Vệ…… Chi……
Huyết Ngẫu bỗng ngưng mặt mày, sau đó lại là buông lỏng.
Vương…… Vệ…… Chi……
Khẩu hình tiếp tục phát sinh biến hóa ——
Vương Vệ Chi…… Hữu…… Nhiên, Hữu…… Nhiên……
Đường cong trêи bộ mặt Huyết Ngẫu dần dần xảy ra biến hóa, ngũ quan biến mất, biến thành một mặt phẳng nhu hòa bèm bẹp.
Chỉ còn để lại một cái miệng, khẩu hình tiếp tục lẩm bẩm không ra tiếng động ——
Hữu Nhiên ơi……
Vương Vệ Chi bỗng nhiên như là bị sét đánh trúng, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, dần dần cứng đờ.
Giống như là đầu gối hắn bị đông cứng rồi lan đến khắp cơ thể, làm cho cả người như bị phong bế lại.
Đôi môi hắn trắng bệch, thanh âm run rẩy: “…… Nương?”
Huyết Ngẫu bỗng nhiên nâng tay phải lên, vỗ vỗ lấy vị trí trái tim trêи lòng ngực.
Gió, đã bị đẩy ra về tứ phía.
Con lốc xoáy huỷ thiên diệt địa thật lớn chỉ còn cách đáy đầm không đến mười trượng!
Trêи mặt Huyết Ngẫu kia bỗng nhiên rõ ràng chính xác xuất hiện thần thái vô cùng thống khổ, cái miệng máu của nó mở ra lớn đến cực đại, khuôn mặt vô cùng vừa phẫn nộ vừa đau đớn khó lòng giải thích, cuối cùng hóa thành một tiếng rít gào thảm thiết đến cực điểm nhưng không phát ra tiếng động ——
“……”
Miệng máu điên cuồng rung động, liên tiếp làm cho thân hình bằng máu đang không ổn định cũng bắt run lên bần bật.
Nó lần thứ hai ngửa đầu rít gào không ra tiếng: “——”
Con lốc xoáy lớn đủ để hủy diệt hết thảy bỗng nhiên liền rối loạn.
Biểu cảm trêи gương mặt bằng máu của Huyết Ngẫu kia càng thêm điên cuồng, nó lại một lần lại một lần xé mở toạc cái miệng máu, từ mặt đến ngực cơ hồ nứt thành hai nửa. Cái miệng khổng lồ này không ngừng gầm rú với cơn lốc máu đang lao xuống xuống dưới ——
“……”
“……”
“……”
Lệ khí vô cùng cường bạo phảng phất có thể xuyên qua tất cả, như biến thành sấm sét đủ để chặn lại lốc xoáy máu, xông thẳng phía chân trời.
Vốn chính là lốc xoáy máu cho nó tự mình làm ra, nhưng dưới sự điên cuồng phản phệ của nó, con lốc lại nhanh chóng hỏng mất.
Huyết Ngẫu sau khi phát ra rít gào không tiếng động lần cuối cùng, tán thành một bãi máu đặc. Mãi cho đến lúc này, vài người mới chú ý tới, Tế Uyên trốn ở sau lưng Huyết Ngẫu sớm đã kim thiền thoát xác, không biết tung tích.
Vương Vệ Chi đã hoàn toàn cứng lại rồi.
Hắn ngơ ngác nhìn Huyết Ngẫu kia chỉ còn là một đám máu đen đặc nằm dưới đấy đàm, tay run lên, một chữ cũng nói không nên lời.
“Oanh —— xôn xao ——”
Con lốc xoáy vững chải như bằng sắt thép mang theo khí thế muốn treo cổ hết tất cả, lại ầm ầm nứt ra.
Một cơn mưa máu đen máu đỏ, ào ào đổ xuống !
Tuy rằng dơ bẩn đến cực điểm, lại đã không hề có bất luận sát khí gì.
Trêи vai Lâm Thu nhẹ nhàng rơi xuống một bàn tay ấm áp.
Ngụy Lương một tay ôm lấy nàng, một tay tạo ra cái dù đen thật lớn.
Đầy trời mưa máu, vừa giáng xuống.
Bên dưới cái dù màu đen lớn vẫn có thể thấy được một phần không gian xao động trêи mặt đất, cơn mưa máu đang trút xuống thật nhanh làm nổi lên một làn sóng máu đầu tiên nơi đáy đầm.
Trêи mặt dù truyền đến âm thanh mưa lớn “tạch tạch tạch”, hết đợt này đến đợt khác, lớn lớn bé bé rơi xuống đầm như sóng trào, phảng phất như đang khiêu vũ.
Trêи vành dù nhanh chóng ngưng đọng lại từng dòng từng dòng máu đen tanh tưởi, một sợi lại một sợi chảy xuống, như làm thành một bức màn che, che khuất gió tanh mưa máu ở bên ngoài.
Dưới cây dù đen, là khuôn mặt ôn nhu của Ngụy Lương.
Tầm mắt Lâm Thu dừng lại trêи bàn tay to đang cầm dù của hắn. Cái tay kia thon dài xinh đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, tràn ngập cảm giác có lực.
Nàng bỗng nhiên có một ảo giác, đôi tay ở trước mắt này dù cho trời có sập xuống thì nó cũng có thể chống đỡ được.
Đấu Long không dám quấy rầy chủ nhân mình, chỉ ngơ ngẩn nhìn tên nhóc đáng thương Vương Vệ Chi này.
Hắn đứng trong làn mưa to, bị ướt nhẹp.
Đấu Long cảm thấy hẳn là ngay cả đáy quần hắn cũng bị mưa xối ướt luôn rồi. Tuy rằng nó ngày thường không thèm nhìn cái thằng nhãi ấu trĩ mũi mọc trêи đầu này bằng nửa con mắt, nhưng giờ khắc này, nó có thể cảm giác được người này thực đáng thương, vô cùng đáng thương, đáng thương đến mức ngay cả một chút hứng thú khi dễ hắn nó cũng không có nổi.
Trận mưa to này là do cả một đầm máu loãng biến thành, nó sẽ không ngừng không nghỉ, sẽ rơi đến khi nào lấp đầy toàn bộ Bích Ba Đàm mới thôi.
Ngụy Lương cầm dù, không nhanh không chậm đi theo vách đầm cong cong như cái vách bồn về chỗ cao.
Đấu Long dưới sự sai bảo của hắn, nghiêng đầu ngậm lấy một góc áo của Vương Vệ Chi, kéo hắn đi như kéo một con rối gỗ, gắt gao đi theo phía sau Ngụy Lương.
Thật nó không ngại bị ướt một thân mưa máu chút nào.
Ngày thường nó liền thích xé rách con mồi, làm cho máu của chúng nó nhuộm đầy bộ lông của mình, đáng tiếc chủ nhân không thích, nó chỉ có thể hàng năm kiềm chế thuộc tính chó kϊƈɦ động của mình. Lúc này đây xem như công nhiên được cho phép, nó hân hoan rải vó, trong chốc lát dùng đuôi đẩy đẩy lưng Vương Vệ Chi, trong chốc lát dùng sống lưng cọ tay hắn, vừa trấn an cái thằng nhãi đáng thương này, lại vừa đổi tư thế đa dạng để hứng mưa.
Mưa máu đầy trời rơi xuống, màn mưa vô biên như hoá thành một màn sân khấu vô cùng lớn, phía trước màn sân khấu, bắt đầu trình diễn từng màn yêu hận tình thù.
Lâm Thu giật mình xoay người xem.
“Nhìn cái gì vậy?” Ngụy Lương trầm giọng hỏi.
“Oán niệm của người chết.” Lâm Thu lẩm bẩm nói.
Có lẽ như là vì khi ở trong lăng ngầm của Ô thị, nàng đã hấp thu một lượng lớn oán niệm của người chết, nên nàng có thể “thấy” được rất nhiều thứ mà người khác không thấy.
Trêи màn mưa đang xối xả ào ào rơi xuống, giống như là một bức phông trắng trong phòng chiếu phim, liên tục thoảng qua những hình ảnh yên lặng, trước mắt nàng tạo thành vô số đoạn phim.
Nàng nhìn thấy, sau khi Ma tộc công hãm vào toà thành nhỏ Lâm Đàm này, bắt đầu đồ sát bốn phía, liền có u cơ oán khí cười duyên bay vút qua, hướng về phía mỗi một thân thể chưa chết hẳn đang cận kề nên bờ vực tắt thở, rót vào một ít ma huyết màu tím đen.
Người hấp hối lập tức trở nên thống khổ đến cùng cực, há mồm liền phun ra máu cục màu tím đen, thân thể cũng dần dần hòa tan, chỉ còn lại một khối xương khô.
Những cái máu đó, từng dòng từng dòng uốn lượn chảy xuống, tụ lại trong Bích Ba Đàm, dần dần nhuộm nó thành một cái đầm máu đỏ thẫm.
Vô số tu sĩ Nguyên Anh bị trói mang tới, treo lơ lửng ở phía trêи hồ nước.
Tế Uyên dùng phương pháp đặc thù làm đan điền của bọn họ, thân thể bọn họ dần dần xuất hiện cái lỗ hổng to như miệng chén, bọn họ trơ mắt mà nhìn tu vi của mình, máu của mình hóa thành loại máu đen dơ bẩn, trôi về giữa dòng đầm máu. Cái quá trình này vô cùng thống khổ, trong toàn bộ hành trình, bọn họ đều không ngừng run rẩy co rút, kêu thảm thiết, làm cho chính bản thân muốn rớt cả cằm ra.
Như một bộ phim câm không tiếng động, càng có một không khí tang thương, khủng bố khôn kể.
Lâm Thu nhìn một màn lại tiếp một màn, trong lòng phẫn nộ xen lẫn ghê tởm khó chịu.
Nàng không biết khi nào mình đã triệu ra lưu li kiếm, tay cầm chuôi kiếm càng nắm càng chặt, thầm nghĩ trong lòng, ‘ Ô Mạnh hiệp tiền bối, ta đã tìm được người khởi xướng, ngọn nguồn của họa loạn. Xin ngài cứ an tâm, ta chắc chắn hăng hái tu hành, trảm gian trừ ác, tuyệt không để Tế Uyên lại làm hại nhân gian! ‘
Giờ phút này, nàng rốt cuộc hiểu rõ.
Người, không phải ai trời sinh cũng liền thích làm anh hùng. Chẳng qua có một số việc, một khi đã lọt vào trong mắt sẽ cắm rễ dưới đáy lòng, rốt cuộc không thể bỏ mặc.
Mưa càng lớn hơn.
Đáy đầm đã tích tụ được một ao máu loãng, gió thảm mưa sầu càng sâu, tiếng mưa rơi ào ào dần dần xâm nhập vào tâm thần mỗi người, người đứng trong phạm vi màn mưa này kỳ dị mà cộng tình cùng với oán niệm sâu nhất của vong hồn nơi này!
Lâm Thu phảng phất như được bay lên giữa không trung. Nàng biết mình đã tiến vào trạng thái cộng tình, chuyện đã từng xảy ra tại nơi này đang từng bước, từng bước tái hiện ra trước mắt mình.
Tiếng mưa gió kinh khủng biến mất, đỉnh đầu lại sáng lên một màu xanh lam như bầu trời mới được tẩy rửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống hồ nước xanh như ngọc.
Tội ác dưới ánh mặt trời càng làm nhân tâm kinh hãi.
Một nam nhân mặt đầy râu ria bù xù bị trói quặc hai cánh tay ra phía sau, đè xuống ở giữa cái cầu gỗ.
“Cửu Chất.” Vương Minh Lãng, gia chủ Vương thị sắc mặt uy nghiêm, nhìn nam nhân râu tóc bù xù này nói, “Nghĩ kỹ rồi chứ ? Chìa khóa bí mật ở đâu, nói!”
Nam nhân mặt đầy râu ria trả lời: “Chìa khoá bí mật của huyền môn là tương truyền, mỗi một thế hệ đều là người bảo quản chọn lựa ra một hậu bối tâm tư thuần khiết nhất để giao cho người đó giữ, trở thành người bảo quản kế nhiệm. Lão gia chủ đã giao nó vào tay ta, đó là nhìn tính tình ngoan cố có chín trâu mười bò cũng kéo không được của Vương Dương Diễm ta! Muốn chìa khóa bí mật? Thay vì tốn thời tín đứng đây bức bách ta, không bằng trở về dạy dỗ con cháu cho tốt!”
Vương Dương Diễm. Đúng, chính là Vương Dương Diễm cha ruột của Vương Vệ Chi.
Gia chủ Vương Minh Lãng còn chưa nói chuyện, nữ tử mặc cung trang ở bên cạnh, Vương Minh Châu lại lên tiếng cười trước: “Đúng nha, cho nên Cửu Chất mới bị ma quỷ ám ảnh, cùng một
nữ nhân Ma tộc lẫn lộn bên nhau nhiều năm như vậy nga! Hay cho một người tính tình ngoan cố!”.
Vương Dương Diễm nheo đôi mắt có hơi chút tiều tuỵ lại, trầm giọng hỏi: “Ngân Nguyệt có phải là bị các ngươi bắt đi hay không ?”
Vương Minh Châu hắng giọng cười nói: “Đúng vậy, nhưng ít nhiều gì cũng nhờ vào Liễu đại kiếm tiên của Vạn Kiếm Quy Tông nga, nếu không, thật đúng là khó bắt được con tiện tì Hoàng Ngân Nguyệt này. Ta nói Cửu Chất nghe, dù sao chìa khóa bí mật truyền đến truyền đi, không phải cũng chỉ là đổi người bảo quản ở trong tộc của mình sao, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy, khăng khăng một mực không chịu đem nó ra đây chứ?”
Vương Dương Diễm hít sâu một hơi, nói: “Muốn chìa khóa bí mật thì không có, muốn mạng thì có một cái, muốn giết ta thì cứ giết, thả Ngân Nguyệt ra!”
Vương Minh Châu thiếu chút nữa cười phụt ra tiếng, ngón tay nhỏ dài chọc chọc lên ót Vương Dương Diễm, nói: “Cửu Chất ngươi ở cùng với lũ Ma tộc quá lâu rồi, có phải đầu cũng ngu đi bớt hay không ? Chúng ta sao có thể giết người trong nhà chứ! Muốn giết, cũng là giết người ngoài thôi.”
Nàng ta nhìn về phía gia chủ Vương Minh Lãng, chớp chớp mắt.
Vương Minh Lãng ngữ khí nặng nề: “Cửu Chất, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng nữa, chìa khóa bí mật, ở nơi nào.”
Vương Dương Diễm mím môi không nói, thái dương có gân xanh thình thịch nhảy.
Vương Minh Lãng chờ đợi một lát, nhẫn nại hao hết, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo người phía sau Vương Dương Diễm áp giải hắn đến cái cầu gỗ bên cạnh, ấn đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy dưới đát đầm trong xanh như ngọc, có một người đang đứng vững vàng.
Nàng bị trói gô lại thành một cái bánh chưng, thẳng tắp đứng ở dưới hồ nước, sau đầu búi tóc rối tung, ở đáy nước nhẹ nhàng phiêu động.
Vương Dương Diễm liếc mắt một cái liền nhận ra là thê tử Hoàng Ngân Nguyệt của mình. Nàng phảng phất cảm giác được hắn đang nhìn chăm chú, cố hết sức ngửa đầu nhìn lên trêи. Cách làn nước trong xanh của mặt đầm, phu thê hai người đối diện tầm mắt nhau.
Tu vi đến mức như bọn họ dù có chìm ở dưới nước cũng sẽ không chết đuối. Hắn đang muốn hít một hơi, liền thấy Vương Minh Châu cười nhảy vào trong hồ nước.
Nàng ta bơi đến phía sau Hoàng Ngân Nguyệt, xách lên một cái cây chuỳ to đang cắm nghiêng ở đáy đầm, khẽ gõ gõ phía sau Hoàng Ngân Nguyệt.
Vương Dương Diễm hít ngược một hơi khí lạnh, trong con ngươi phản chiếu ra một màn cực kỳ tàn ác —— Cái chuỳ to tướng trong tay Vương Minh Châu đột nhiên nện thật mạnh vào trêи ót Hoàng Ngân Nguyệt.
Chỉ thấy đầu Hoàng Ngân Nguyệt gập thật mạnh về phía trước, chợt, một dòng máu tươi thẳng tắp từ trong miệng nàng bắn ra tới, lan thành một đường máu kéo dài trong hồ nước trong xanh, dị thường nhìn thấy ghê người!
“Không ——” Hai mắt Vương Dương Diễm như muốn xông ra khỏi hốc mắt, phát ra tiếng như dã thú gầm rú.
Vương Minh Châu nhẹ nhàng xoay người ở dưới nước, quơ quơ cái chuỳ trêи tay một vòng, lại lần nữa giơ thẳng từ dưới lên trêи, đánh trúng gáy Hoàng Ngân Nguyệt.
Hai chân Vương Dương Diễm mềm nhũn, quỳ gối trêи cái cầu gỗ: “Không —— dừng tay lại! Các ngươi giết ta đi! Đừng động nàng! Đừng động nàng a a a!”
Lại một dòng máu tươi từ trong miệng Hoàng Ngân Nguyệt phun ra, thực mau liền lan toả vào trong làn nước xanh của Bích Ba Đàm.
Nàng không dám ngẩng đầu lên, đầu hơi hơi rũ xuống. Trêи chân nàng bị buộc vào xích sắt to nặng, thân thể vẫn như cũ mềm mại đứng dưới đáy đầm, từng bọt nước mang theo máu li ti tiếp tục tán loạn theo tóc mai tan vào nước.
Lồng ngực Lâm Thu vừa chua xót vừa đau nhức, giờ phút này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự thống khổ mà Vương Dương Diễm đang phải chịu đựng.
Ngực như có đao cắm vào, có lửa đang thiêu đốt. Loại dày vò này, có thể so với ma huyết đốt người!
Vương Minh Châu ném thiết chuỳ xuống, lướt ra mặt nước.
Vương Dương Diễm nhìn chằm chằm nàng ta, trong ánh mắt vừa có máu vừa có lửa.
Nàng ta khẽ cười một tiếng, nói: “Còn chưa có chết mà.”
Hận ý trong mắt hắn không hề giảm.
Vương Minh Châu nhẹ nhàng hừ nói: “Ngươi hận ta làm cái gì, cũng đâu phải một mình ta. Trảm yêu trừ ma, mỗi người đều có phần!”
Một người khác nhảy vào trong đầm, lại bơi đến phía sau Hoàng Ngân Nguyệt, vung chuỳ lên.
Vương Dương Diễm gần như sắp phát điên: “Giết ta! Giết ta! Cầu xin các ngươi giết ta đi! Thả nàng!”
Gia chủ Vương Minh Lãng nâng nâng tay, người bên dưới dừng động tác lại.
“Đến như thế này còn không muốn nói sao.” Vương Minh Lãng lắc đầu cười rộ lên, “Thật ra ta đã sớm đoán được, chìa khóa bí mật nằm dưới cây quế nhỏ sau phòng Hữu Nhiên, có phải thế không?”
Vương Dương Diễm cả người cứng đờ.
Vương Minh Lãng nghiêng nghiêng đầu, nói: “Minh châu, lấy tinh huyết hắn, đi đến dưới cây cây quế nhỏ, mở càn khôn cảnh ra.”
Vương Minh Châu che miệng cười, đi lên trước, đâm thủng ngón tay áp út bên tay trái của Vương Dương Diễm, lấy máu xong, ngự kiếm mà đi. Bọn họ sớm đã đoán được chỗ của chìa khóa bí mật, chẳng qua tính tình Vương Dương Diễm thật sự quá quật cường, nếu không phải dùng chút mưu mẹo làm tâm thần hắn hỏng mất, chỉ sợ hắn tình nguyện tự bạo cũng tuyệt không để cho bọn họ lấy đi tinh huyết của hắn.
Giờ phút này, hắn nhất định đã mất đi dũng khí làm ngọc nát đá tan kia.
Hai mắt Vương Dương Diễm suy sụp, uể oải nằm bò trêи cầu gỗ, gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu vẫn không hề nhúc nhích bên dưới mặt nước kia.
Đó là thê tử của hắn, là nương của con hắn. Vì một lời hứa hẹn kia, hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng chịu khổ như vậy…… Cũng không biết nàng có thể hiểu cho hắn hay không, có thể oán hận hắn hay không……
Không biết qua bao lâu, mái tóc đẹp nhuốm máu nhẹ nhàng lung lay, nàng cố hết sức mà ngưỡng ngửa đầu, phảng phất muốn nhìn thấy hắn.
Vương Minh Châu mau chóng lấy được chìa khóa bí mật đã trở lại.
Nàng ta nhìn về phía gia chủ Vương Minh Lãng cười nói: “Ca ca thật anh minh, chìa khóa bí mật đã lấy được, ta đem nó giấu ở một chỗ không ai biết!”
Vương Minh Lãng gật gật đầu, vội vàng đi đến một bên, hướng về phía nam tử áo gấm đang đứng khoanh tay xem diễn, cung cung kính kính làm đại lễ.
Người này đúng là lão tổ của Vương thị, Vương Truyện Ân.
“Tổ tông, chìa khóa bí mật đã tới tay.”
“Tốt,” Vương Truyện Ân lạnh nhạt nói, “Chìa khóa bí mật cứ đưa cho các ngươi bảo quản, khi nào ta phải dùng, sẽ tự tới lấy.”
Tầm mắt hắn lướt về phía đầm nước một lượt, ngữ khí mang trào phúng, “Nếu ta là đương gia, ta thử xem có cái tiểu bối nào dám dây dưa với ma loại!”
Dứt lời, Vương Truyện Ân đạp sóng mà đi.
Gia chủ Vương Minh Lãng bị quở trách, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nâng tay lên, vung thật mạnh!
Chỉ thấy đứng mọi người đứng ở trêи cầu sôi nổi lướt vào trong nước.
Khoé mắt Vương Dương Diễm muốn nứt ra: “Chìa khóa bí mật đã lấy được, các ngươi còn muốn làm cái gì?!”
Vương Minh Lãng cười lạnh: “Tiểu bối học cái xấu, người làm trưởng bối không thể thoái thác tội của mình. Hôm nay, đó là dạy dỗ ngươi, như thế nào để thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!”
Hắn lại ngưng giọng, nhìn xuống dưới nước quát: “Ma vật! Hôm nay ngươi chắc đã biết được mình đến tột cùng là cái thứ gì! Uổng công ngươi khổ tâm dẫn dụ đệ tử Vương thị ta một hồi, còn sinh nhi ɖu͙ƈ nữ cho hắn, nhưng mà ngươi ở trong lòng hắn ngay cả một cái chìa khóa bí mật cũng không bằng! Hoạ hôm nay chính là do ngươi gieo gió gặt bão! Chẳng trách người khác được!”
Thiết chì kia không ngừng truyền qua tay từng người dưới mặt nước.
Thân thể Hoàng Ngân Nguyệt như là một cây tảo mỏng manh đong đưa, nhỏ yếu bất lực.
Cho tới một lúc sau, đã không thể phân rõ Hoàng Ngân Nguyệt chỗ nào là mặt, phía nào là sau đầu.
Ma tộc không dễ chết. Vương Dương Diễm bị gia chủ đạp ở dưới chân, quỳ gối trêи cầu gỗ, bản thân gào rống thành một người câʍ ɦộc máu.
Hoàng Ngân Nguyệt ở dưới nước, không phát ra bất luận cái thanh âm gì.
Rõ như ban ngày, trêи cầu gỗ ngẫu nhiên còn sẽ có người đi qua. Mặt nước Bích Đầm ôn nhu lãng tĩnh, từng cơn gió nhè nhẹ phất qua, không ai chú ý tới ở trêи một đoạn cầu nhỏ có hai người một đứng một quỳ đang xem cái gì. Ai cũng đoán không được, phái dưới mặt đầm trong xanh này lại đang xảy ra một chuyện cực kỳ bi thảm.
Ảo giác dần dần biến mất.
Lâm Thu cả người lạnh băng, chân tay run rẩy.
Tuy rằng nàng và vợ chồng Vương Dương Diễm hai người hoàn toàn không có mối liên hệ gì, nhưng giờ phút này cộng tình quá sâu, phảng phất như bị chết đuối, thở không nổi. Cảm xúc của Vương Dương Diễm ảnh hưởng nàng thật quá sau, nàng cùng đi theo hắn, đã trải qua nỗi đau tê tâm liệt phế như vật, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Vừa mở miệng, là một tiếng hô nghẹn ngào: “A ——”
Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, bên tai vang lên tiếng nam nhân trầm thấp trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, những người này đã bị ta giết chết rồi.”
Hắn một tay đem nàng ôm kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng, cũng không biết phải dỗ thê tử mình như thế nào, liền nói: “Đừng khổ sở —— ta bắt Vương Truyện Ân tới cho nàng giết hả giận, thế nào?”
Khi nghe ngữ khí này không khỏi làm người nghĩ lầm “Vương Truyện Ân” là cái cục gì hay cái con gì.
Lâm Thu ngơ ngẩn nâng đôi mắt lên.
Chỉ thấy cơn mưa máu đầy trời đã bắt đầu ngừng lại, sắc trời hơi hơi tản ra, dần dần sáng lên trong ánh mặt trời, khắc hoạ Ngụy Lương dưới tán dù, đẹp đến như là một bức họa.
Nàng ngơ ngẩn hồi lâu, trong ánh mắt ʍôиɠ lung nước mắt như một màn sương mù, yên lặng nhìn hắn.
Cách đó không xa, bỗng nhiên phát ra một tiếng dã thú rít gào: “Giết a a a a ——”
Vương Vệ Chi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook