Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 103: Đại kết cục

Ngụy Lương mang theo Lâm Thu lẻn vào đáy biển.

Hiện giờ hắn đã có được băng sương tâm hoàn chỉnh, vừa ra tay, liền có thể tạo nên thần tích.

Cái thảm bay Đấu Long lập tức lao vào trong biển, nơi nào nó bay qua, biển xanh tự giác tránh ra một con đường, hai bên sườn đều ngưng kết thành băng, bảo vệ xung quanh.

Biển sâu, phảng phất tức khắc xây lên một cái điện phủ.

Lâm Tú Mộc đang mang theo Mi Song lặn ở phía trước, nhận thấy được động tĩnh của tạo vật kia ở phía sau, vừa quay đầu lại, nhất thời ngơ ngẩn.

Chỉ thấy trong làn nước biển sâu vô tận, một thông đạo băng sương tinh xảo hoành tráng dần dần sinh thành, nó bản thân đã vô cùng phô trương tùy ý, nước biển tránh lui bị ngưng thành băng như hình ảnh bị dừng lại thành từng toà thần cung được điêu khắc bằng băng sương, hình dạng khác nhau, rộng rãi thoải mái.

Thân ở trong đáy biển sâu, một thông đạo băng sương trắng xoá thế này thật dị thường chói mắt, xa xa nhìn lại, trong lòng chỉ cảm thấy chấn động khôn kể.

3000 trượng, lóa mắt đến như vậy.

Dưới biển sâu, bỗng nhiên nổi lơ lửng một quả cầu toả ánh sáng đen u ám.

Trung tâm của lực lượng hủy diệt đã bị dẫn tới nơi này, ở giữa quả cầu này là một mặt kính lưu li, chiếu ra một bóng người.

Khuôn mặt và thân hình của hắn cũng tương tự Lâm Tú Mộc, chỉ là đầu tóc trắng xoá, trêи mặt có vài phần biểu hiện suy kiệt.

“Phụ thân!” Lâm Tú Mộc cùng Mi Song đồng thời hô lên.

Người trong gương chuyển đầu qua, khóe môi gợi lên một mạt cười tà dị: “Tới thật mau nha. Không có sao, các ngươi có thể công kϊƈɦ ta.”

Hắn quơ quơ dấu vết bất diệt trong tay, liền thấy vô số tế những tia sáng đứt gãy trêи mặt quả cầu u ám kia đang lôi kéo dính tới cái đuôi của dấu vết bất diệt.

Thực hiển nhiên, lực lượng nằm bên trong quả cầu u ám đó, sẽ kéo dài đến bên trong dấu vết bất diệt, giúp hắn càng mau chóng phá vỡ biên giới.

Lâm Tú Mộc sững sờ trong giây lát, gian nan mở miệng: “Phụ thân, ngài vì sao, vì sao……”

Mi Song nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vẫn không thể tin được: “Phụ thân, ngài một tay nuôi con khôn lớn, cho dù ngài có nói cái gì, con đều tin ngài, chưa bao giờ hoài nghi ngài! Sao ngài lại phải làm loại sự tình này!”

Lão tôn chủ cười lạnh không nói.

Mi Song tiến lên trước một bước, khuôn mặt dày đặc vết đỏ mặt lộ ra thập phần thảm thiết: “Ngài nói, ngài hấp thụ linh tuỷ, cũng không phải muốn hại Bồng Lai, mà là muốn cho Bồng Lai trở nên càng tốt, con tin ngài. Ngài nói, bảo con tiếp nhận khế ước của thần trùng, nó sẽ toàn lực trợ giúp con cứu Bồng Lai về, con cũng tin ngài. Ngài nói, chỉ cần con phối hợp với Vương Truyện Ân, mở ra thông đạo lấy dấu vết bất diệt về, ngài sẽ có thể làm Bồng Lai kéo dài thêm một vạn năm, con càng tin ngài! Con chưa bao giờ nghĩ tới, hết thảy chuyện này, vậy mà tất cả đều là gạt con!”

“Vì sao chứ! Rốt cuộc vì cái gì!” Vợ chồng hai người đồng thời bi thống kêu lên.

Lão tôn chủ liếc nhìn đôi vợ chồng này một cái, quay đầu đi, tiếp tục thao túng dấu vết bất diệt ma sát lên trêи mặt kính.

Bên kia mặt kính, lúc nhúc những đôi mắt đã chen lại đây.

Hiện giờ lại một lần trực diện nhìn thấy mắt địa ngục, trong lòng Lâm Thu cũng chẳng còn sợ hãi nữa, nếu muốn nói nàng có cảm xúc gì với nó, đó là chán ghét.

Ngụy Lương thấp giọng cười một cái, nói: “Hắn không phải phụ thân các người đâu, phụ thân các người, đã bị một con giòi đoạt xá.”

Lão tôn chủ cạc cạc cười quái dị: “Không không không, đây cũng không thể hoàn toàn trách ta. Lão gia hỏa này, khi tuổi trẻ tìm được dấu vết bất diệt thì không dám dùng, sáng lập cái Bồng Lai gì gì đó. Tới khi tuổi thọ gần hết thì lại sợ chết, hối hận, hối hận đến tâm hoả hừng hực, lúc này mới cảm ứng được sự triệu hoán của ta, mời ta đến phàm trần!”

Lâm Tú Mộc cả người chấn động.

Ngụy Lương híp mắt nhìn lão tôn chủ một lát, nâng nâng tay, đầu ngón tay chậm rãi hiện lên một ấn ký sấm sét nho nhỏ. Nó thiếu một nửa, đang toả ra ánh sáng óng ánh nhão nhão.

Thanh âm Ngụy Lương lạnh băng: “Sinh vật thấp kém, nhìn xem đây là cái gì?”

Nhìn thấy ấn ký đó, những manh mối rách nát trong đầu Lâm Thu tức khắc hợp lại thành hình.

Trong Quy Khư rách nát của thế giới kia, ngoại trừ vết rạn hư không có màu đen ra, còn có rất nhiều sấm sét bay đến bay đi, cùng với một cái vòi rồng màu xám hỗn độn.

Trong thế giới kia, kế hoạch của lão tôn chủ thất bại, hắn không có thể đánh vỡ biên giới, liền đem giấu dấu vết bất diệt ở dưới Quy Khư.

Mà lão tôn chủ trước mắt ở thế giới này, lại thuận lợi đem lực lượng hủy diệt dẫn tới biên giới, mắt thấy sắp thành công.

Khác nhau chỉ ở…… Lâm Tú Mộc.

Thế giới kia, sự hy sinh của Lâm Tú Mộc tuy rằng không thể ngăn cản Bồng Lai huỷ diệt, nhưng lại làm nhiễu loạn năng lượng nguyên bản của lão tôn chủ, làm cho hắn sắp thành lại bại. Dù chưa cứu được Bồng Lai, lại trời xui đất khiến, cứu sống một thế giới.

Mà trong thế giới này, lão tôn chủ lấy tin hai dấu vết bất diệt làm mồi nhử, dẫn Lâm Tú Mộc tới Trung Nguyên, để chính mình thả tay làm. Vì thế hắn thành công.

Nghĩ thông suốt một tầng này, trong lòng Lâm Thu không khỏi lại thêm vài phần thổn thức.

Ai có thể nghĩ được, nơi dị thế kia, Lâm Tú Mộc nhìn như hy sinh vô ích, nhưng kỳ thật đã vô cùng hung hiểm bảo vệ được thiên hạ thái bình. Nếu không thế giới kia sớm bị đám mắt địa ngục chiếm cứ, ép Trác Tấn mang theo một nửa kia băng sương tâm vào đường cùng.

Đúng là sự hy sinh nhìn như không hề có ý nghĩa của Lâm Tú Mộc kia, mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.

Giờ phút này, lão tôn chủ của thế giới kia đã bị Ngụy Lương đánh chết, ấn ký sấm sét của hắn cũng dừng trêи tay Ngụy Lương.

Bọn chúng, sẽ không có khả năng hợp lại !

Khoé môi Ngụy Lương hơi câu, nhẹ nhàng đong đưa ngón tay, như đang đùa nghịch một món đồ chơi gì đó, khinh mạn vứt tới vứt lui cái ấn ký sấm sét trong tay.

Lão tôn chủ dừng động tác, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hoảng sợ đến cực điểm: “Không, không……”

Ngụy Lương càng cười tàn nhẫn: “Một con sâu đoạt xá, liền vọng tưởng thay thế được ta sao?”

Hắn gập ngón tay lên, cái ấn ký sấm sét kia bị hắn nhét vào giữa hai ngón tay, cả hai ngón chậm rãi khép lại, ấn ký tựa như con sâu bị người bóp ở trong tay, vô vọng giãy giụa.

“Không ——” lão tôn chủ hai mắt như muốn lồi ra, “Dừng tay! Không liên quan đến ta, là Địa Mẫu bắt ta làm như vậy! Ta không cần thân thể ngươi! Ta đầu hàng! Ta ngay lập tức rời đi thế giới của người, lăn trở về hỗn độn……”

“Phốc.”

Ấn ký sấm sét đang từ từ tiêu biến trong ngón tay Ngụy Lương.

Cái “người” trước mắt này cũng giống như Ngụy Lương, cũng đem lôi điện tâm chia làm hai nửa, đoạt xá Bồng Lai lão tôn chủ ở cả hai thế giới, phối hợp với Địa Mẫu, vọng tưởng diệt sát hết hồn phách của Ngụy Lương, cướp lấy thân thể Ngụy Lương.

Nhìn thấy một nửa ấn ký sấm sét kia đã bị hủy, lão tôn chủ hít ngược một hơi khí lạnh, khuôn mặt tương tự mặt của Lâm Tú Mộc vặn vẹo dữ tợn, như con vịt bị nắm cổ, phát ra từng cơn nghẹn ngào kỳ quái.

“Ngươi được lắm, được lắm, rất tàn nhẫn a, hủy đi lôi điện tâm của ta, diệt thần cách của ta…… Chúng ta cùng là con trời sinh, đều là Thần tộc, ngươi vậy mà không để lại chút tình cảm…… Được, được, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi chết!”

Mặt Ngụy Lương lộ vẻ khinh thường.

Chỉ thấy lão tôn chủ nhanh như như chớp xoay người lại, dùng ngực của mình chống lên dấu vết bất diệt, cọ sát như phát điên.

“Tư —— anh ——”

Từng trận sóng âm chói tai từ tâm trận truyền ra.

Dưới lực phản chấn, thân thể lão tôn chủ tựa như cái bong bóng bay bị phình lên, từng luồng sấm sét chui ra, trong nháy mắt, hắn liền biến thành một con nhím mọc đầy điện, từng đợt từng đợt luồng điện xẹt xẹt ở sau người.

Mà bên phía trêи biên giới mặt kính kia, lập tức đã thủng một lỗ.

Con mắt đầu tiên chui ra, nó chen chúc ép mình qua cái lỗ thủng cỡ khoảng ngón tay út, điên cuồng đẩy ra bên ngoài, lọt ra thì thành một cái thuỷ tinh thể thật dài vẩn đục ghê tởm.

Có một chỗ hổng, phía trêи mặt kính ngay lập tức bò đầy vết rạn, mắt thấy liền sắp sụp đổ.

“Phong ấn?” Lâm Thu quay đầu đi, nhìn chăm chú vào Ngụy Lương.

Trong thế giới bên kia, Trác Tấn dùng băng, phong ấn đám mắt địa ngục đó lại chặt chẽ.

Ngụy Lương nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thu nhi,” thanh âm hắn rất thấp trầm, mang theo một tia mị lực lạnh băng, “Trác Tấn không chịu được mấy ngày đâu. Nếu như thế giới kia bị Địa Mẫu chiếm cứ, như vậy, chờ đến khi hai thế giới dung hợp lại, tất cả bất hạnh cùng đau khổ đều sẽ buông xuống trêи người mỗi người.”

Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh: “Vậy làm sao bây giờ?”

Ngụy Lương liếc kia đám mắt đang liều mạng hướng lên trêи kia, khóe môi tươi cười có thể nói là ôn nhu: “Từ nơi này đánh qua, diệt hết đám giòi bọ.”

“Được!” Lâm Thu không cần nghĩ ngợi.

“Trước khi được trở về bản thể, ta không thể giết hay tổn thương Địa Mẫu,” Ngụy Lương nói, “Nếu không sẽ tác động đến nhân quả của thế giới này, thế giới này rất có thể không chịu nổi lực nhân quả mà hỏng mất. Cho nên Thu nhi phải che chở ta, đưa ta đến chỗ bản thể. Chuyện này sẽ rất gian nan.”

“Không thành vấn đề! Ta nhất định có thể làm được!” Trong mắt nàng rừng rực ánh sáng làm cho lòng người say mê.

“Ngụy Kiếm Quân, xin mang ta theo.” Lâm Tú Mộc thần sắc nghiêm nghị, lạy dài một cái.

Đến lúc này, hắn đã ý thức được thế giới này sắp sửa gặp phải kiểu hạo kiếp gì rồi.

“Ta cũng đi! Ta nguyện lấy mệnh chuộc lấy tội lỗi ta đã phạm phải.” Mi Song kiên định nói.

Vợ chồng hai người nắm tay đứng phía sau lưng Lâm Thu.

“Ê! Chuyện long trọng bực này sao có thể thiếu phần tiểu gia ta!” Một giọng nói tiêu sái không kềm chế được từ chỗ cao truyền đến.

Lâm Thu ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy đám người Vương Vệ Chi, Trác Tấn, Tần Vô Xuyên, Mộ Dung Xuân như những con chim, theo thông đạo Ngụy Lương sáng lập ra thẳng tắp lướt xuống đây. Thiển Như Ngọc cùng những môn nhân còn lại của Bồng Lai cũng theo sát sau đó.

“Các ngươi sao đều tới đây!” Xoang mũi Lâm Thu lên men, trong ngực là cảm giác kϊƈɦ động chưa bao giờ cảm thụ, tình cảm kỳ dị lại mênh ʍôиɠ.

Trác Tấn tiến lên vái chào, nói: “Mộ Dung đã kể lại tất cả sự tình từ đầu chí cuối cho chúng ta rồi. Hạo kiếp ngập trời sắp tới, tu sĩ chúng ta, không lẽ không dám đối đầu?”

Tần Vô Xuyên cười cười nói: “Ôi ta cứ tưởng ta sẽ chết vì mình, nay lại được chết vì thương sinh thì còn gì bằng!”

Mộ Dung Xuân nghiêm mặt nói: “Không tiếc một trận chiến, không tiếc thân này!”

Vương Vệ Chi phốc cười ra tiếng: “Tiểu gia phải né các ngươi xa một chút, nói chuyện một cái tới một cái, toàn không may mắn!”

Lâm Thu ưỡn ưỡn bộ ngực của mình, vốn định khẳng khái nói một câu, không ngờ nghẹn nửa ngày, lại phát hiện những cái gì muốn nói đều trẻ trâu đến không có thuốc chữa.

Cuối cùng, chỉ mím môi, nói: “Đã chuẩn bị tốt sao?”

Mọi người đồng thời gật đầu.

“Ta động thủ!” Nàng chớp đôi mắt xuống thật mạnh, một bàn tay nhỏ trắng nõn từ trong tay áo dò ra, ấn lên trêи quả cầu u ám kia.

Nguyên lực âm dương nổ tràn ra, ngay lúc quả cầu sắp nổ tung, tay áo rộng của Ngụy Lương không gió mà bay, tầng tầng nước biển như băng long quấn lấy lướt tới, ngay lập tức, hết thảy chấn động đều bị trấn áp bên dưới lớp băng sương.

Ba giây lướt qua.

Liên Vô xuyên qua lớp băng cứng, ngay tại bên trong linh hạch ầm ầm nổ tung!

Chấn động này chỉ có người đang thao túng băng sương là Ngụy Lương có thể cảm giác được.

Hắn rũ mắt đứng, lặng im một lát, phất tay áo triệt hồi băng long. Nơi vốn dĩ là một quả cầu to u ám bao trùm, giờ phút này chỉ còn một mảnh hỗn độn.

Lão tôn chủ bị nổ tới bên cạnh biên giới rách nát, con mắt địa ngục đầu tiên đã từ cái khe chui ra tới, dưới sự công kϊƈɦ của tuyệt kỹ Liên Vô, nguyên khối mặt kính” đã bị che kín rậm rạp vết rạn, mắt thấy, biên giới sắp hoàn toàn hỏng mất!

Sau khi trái cầu u ám đó tan biến đi, mắt địa ngục rõ ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.

Cũng giống như Lâm Thu lần đầu tiên nhìn thấy chúng nó, phản ứng đầu tiên của mọi người đồng loạt nhất trí mà hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ không nói gì.

Lão tôn chủ miệng phun máu tươi, cất bước muốn chạy trốn.

Trong mắt Ngụy Lương hiện lên một miếng băng mỏng, đông cứng cái sinh hồn dị thế này vào trong một tảng băng.

Lâm Thu nghiêng đầu nhìn Vương Vệ Chi nói: “Hắn chính là người sau lưng Vương Truyện Ân.”

Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên nụ cười dữ tợn, trọng kiếm bốc lên liệt hỏa, vài ánh lửa tung hoành đan xen nhau lướt ra lửa, đem mặt băng kính này và cả người đang bị khảm bên trong nó trảm thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Một sợi sấm sét bị Ngụy Lương bóp giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng nghiền nát.

Lâm Thu giờ phút này đã dẫn đầu nhằm về phía mắt địa ngục.

Ngụy Lương tuy không thể giết hay làm bị thương Địa Mẫu, nhưng hắn có thể giáng băng sương xuống, trì hoãn phần lớn hành động của Địa Mẫu.

Con mắt địa ngục đầu tiên đã bị miếng băng mỏng bao trùm, dại ra mà dừng lại tại chỗ.

Lâm Thu không dám trì hoãn, trực tiếp phóng ra liên vô.

Giống như là đem một trái đại pháo nhét vào con sâu nhỏ như hạt mè, liên vô ầm ầm nổ tung, đem này con mắt địa ngục trực tiếp nổ thành hư vô.

Sĩ khí đại chấn, mọi người đồng thời trầm trồ khen ngợi.

Biên giới cuối cùng trong lần chấn động này, hoàn toàn rách nát!

“Shm ——”

Những con mắt địa ngục làm người da đầu tê dại, như châu chấu, che trời lấp đất thổi quét đến.

Ngụy Lương phất tay áo rộng, băng sương bao lại khu vực trăm trăm trượng, khống chế mỗi con mắt địa ngục đều nằm trong màn sương giá , không để chúng nó xâm nhập trần thế.

Lâm Thu tán thành vô số hoa sen, đầy trời kim liên xoay tròn bay múa, những ánh sáng vàng như biến thành lưỡi dao mỏng cắt vào những con mắt địa ngục đó, đám mắt kêu chi chi oán độc tức khắc phát ra tiếng kêu rêи sắc nhọn.

“Đánh không được!” Trọng kiếm bừng lửa của Vương Vệ Chi trảm vào một con mắt vì bị đông lại mà đi động thong thả, vậy mà con quái mắt kia lại không chút tổn hại.

Những người còn lại cũng giống vậy.

Mắt địa ngục bản thân nó là nguyên lực, tất nhiên không cùng một cấp bậc với lực lượng tầm thường của thế gian.

Mi Song xung phong liều chết xông ra đằng trước. Nàng ta đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, hoàn toàn từ bỏ phòng ngự của bản thân.

Chỉ thấy hai tay nàng ta hóa thành hai cái dây leo như mắt xích, không ngừng đập vào những con quái mắt đó.

Bỗng nhiên, mũi của một sợi leo chợt đâm được vào trong một con mắt địa ngục, Mi Song trong lòng nhảy dựng, rót độc tố vào.

“Phanh!” Mắt địa ngục nổ thành một bãi nước đen.

Nàng ta hưng phấn hô to: “Mấy con bị kim liên đánh qua là có thể giết đó!”

Mọi người đều là đại kiếm tu thân kinh bách chiến, nghe xong, tức khắc tìm được đường đột phá, chỉ thấy hàng loạt bóng kiếm lướt về hướng những con mắt địa ngục đã bị Lâm Thu đánh trúng, liên tục diệt sát chúng nó.

Áp lực của Lâm Thu chợt giảm!

Có mọi người đến tương trợ, nàng không cần phí nhiều khí lực để đánh chết từng con quái mắt.

Tâm thần nàng rung động, trong ngực càng cảm thấy dũng cảm.

Chỉ thấy kim liên đầy trời đồng thời run lên, cánh hoa sen bay tán loạn, hóa thành những hoa sen càng nhỏ hơn, giống một tấm lụa to màu vàng kim, quất về phía những con mắt địa ngục dơ bẩn ô trọc kia.

Từng luồng ánh sáng vàng kim đạo tản ra, kim liên trong tấm lụa đánh trúng mỗi một con quái mắt, xong liền đánh dấu chúng bằng những tua nhỏ.

Chúng tu sĩ theo sát bước chân nàng, dùng hết toàn lực để đánh chết những con mắt địa ngục mà nàng “gia công” qua.

Lâm Thu phát hiện, nơi mà mắt địa ngục tan biến, sẽ lưu lại một bãi dấu vết màu đen nho nhỏ, chúng nó phảng phất như không tồn tại trêи thế gian, chúng tu sĩ đều không thể phát hiện nó tồn tại, chỉ là một bãi bọt than trôi tới trôi lui không hề chướng ngại ai.

Tâm niệm vừa động, nàng thử đem bao vây, cắn nuốt chúng nó.

Một cảm giác cực kỳ quen thuộc ầm ầm thổi qua trong óc nàng!

Trong nháy mắt, những ký ức bị nàng quên mất như thủy triều bao phủ nàng.

Lâm Thu bỗng nhiên nhớ lại, sau khi xác phàm của mình chết đi, hồn phách mang theo không cam lòng cùng oán hận bị người bắt lấy, phong ấn vào một không gian bịt kín, đủ loại khổ hình nối gót tới, làm nàng muốn phát cuồng.

Nàng giãy giụa, kêu cứu, xin tha, điên cuồng, đều bị gắt gao phong tỏa trong cái lò luyện linh nho nhỏ kia. Nàng thống khổ cùng tuyệt vọng, vô thanh vô tức, thật sự là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Phảng phất như vĩnh viễn không được giải thoát.

Nàng không rõ nàng làm sai cái gì, vì sao phải xuống địa ngục? Là nàng bất hiếu sao? Cái gì nàng có nàng đều đem cho bọn hắn, đều cho tên đệ đệ kia, làm một đại hiếu nữ bậc nhất được chưa?! Nàng đem mệnh đều cho bọn hắn, được chưa?!

Khổ hình không ngừng nghỉ. Tù nhân ở quanh mình, một người tiếp một người đều bị mang đi, chỉ có nàng bị giữ lại.

Vì sao? Vì sao? Là vì nàng không đủ thành tâm đúng hay không? Nhưng mà nàng có biện pháp nào chứ? Cho dù có tra tấn nàng, bức nàng điên cuồng, nàng vẫn là không có cách nào khống chế được ý nghĩ chân chính trong lòng mình được!

Nàng vẫn không cảm thấy mình có gì sai ! Khổ hình có thể bức nàng khuất phục, nhưng lại không cách nào làm nàng phát tự ra nhận định mình có tội phát ra tử nội tâm!

Mỗi một lần nghe được tiếng bước chân vang lên, nghe được thanh âm của hai sứ giả một nam một nữ của Địa Mẫu, trong lòng nàng đều bốc cháy lên một ngọn lửa tên là hy vọng, ngóng trông bọn họ liếc nhìn nàng một cái, cứu nàng ra khỏi bể khổ.

Nhưng mà, hy vọng một lần lại một lần tan biến. Bên trong tuyệt cảnh bên, không ai nghe được nàng kêu rêи. Nàng giãy giụa cũng không có hề ý nghĩa.

Rốt cuộc có một ngày, nàng bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Nếu người không phạm sai lầm lại phải chịu trừng phạt, đó chính là bất công. Hướng về vận mệnh bất công mà cầu xin thương xót, thật sự là thật đáng buồn lại buồn cười.

So với việc tự vặn vẹo chính mình, chi bằng bất chấp tất cả —— ta chính là như vậy, bất biến, thích làm gì thì làm!

Dù sao…… Đau riết rồi cũng quen.

Nàng không biết nàng đã thay đổi từ chờ đợi hai người kia thành khinh thường hai người kia, đến hoàn toàn làm lơ hai người kia, tột cùng đã mất bao lâu.

Trong cuộc sống đau đớn vô tận đó, tín niệm trong lòng nàng lại bị mài giũa đến càng ngày càng kiên cố không phá vỡ nổi. Nàng đối với quá khứ của chính mình lại không còn một chút hoài nghi nào, nếu phải vặn vẹo tâm linh như vậy mới có thể lên thiên đường, mà nàng kiên trì bảo vệ quan điểm của mình lại chỉ có thể xuống địa ngục ……

Cho dù vĩnh viễn lưu lại địa ngục, vậy thì đã sao!

Nàng cũng không biết mình đến tột cùng là từ một ngày nào đã biến thành một đóa hoa sen nho nhỏ, có lẽ chính là vừa vặn như vậy, ở một ngày thật tình cờ, nàng vừa lúc nở rộ trong ánh mắt Ngụy Lương.

……

Mỗi một sợi ý niệm trong đầu Lâm Thu đều đang rung động, nàng mở rộng lòng, tận tình cùng với băng sương dày đặc bên người ôm lấy nhau.

Dùng tâm nàng, dán vào tâm hắn, cùng nhau bay múa.

Những cái tàn tích màu đen đó, chính là băng hoả sau khi băng hàn đến mức tận cùng sẽ bốc cháy lên. Lâm Thu bị nó luyện vạn năm, tái ngộ “lão bằng hữu”, thần hồn bên trong không khỏi phát ra từng trận tiếng rít, nàng cũng không biết đó là hưng phấn, là dữ tợn, là vui sướиɠ, hay là ɖu͙ƈ vọng giết chóc mênh ʍôиɠ.

Nàng không phải thánh mẫu, cái gì khoan dung tha thứ, không tồn tại, căn bản không tồn tại.

Nàng muốn nuốt chúng nó, nghiền nát chúng nó hoàn toàn, hóa thành chất dinh dưỡng cho mình. Nàng muốn ngược dòng mà lên, diệt những con giòi bọ trong địa ngục, tự mình đòi lại cho mình một cái công đạo dù muộn!

Bất tri bất giác, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Lương, mọi người đã xuyên qua biên giới, rơi xuống một địa phương kỳ dị.

Ở chỗ này, thị giác biến mất, trước mắt cũng chỉ là một mảnh hắc ám.

Ngay cả thần thức cũng thăm dò không ra cảnh tượng quanh mình, chỉ biết hắc ám này cũng không phải biết phải là hắc ám hay không, bản thân chúng nó là “Đồ vật” hay là “Không gian”, mắt địa ngục cũng chủ là một vẻ ngoài hiện ra ở thế gian của đám hắc ám này, chứ không phải bản chất chúng nó là những con mắt.

Trong một mảnh bóng tối, có thể rõ ràng nhìn được chỉ có một mặt kính nho nhỏ.

Nó đó là “biên giới” của hắc ám này và trần thế.

“Không được,” Vương Vệ Chi nghiến răng nghiến lợi, “Có cái gì đó đang thiêu thần hồn ta, chịu không được!”

Ngụy Lương dùng băng sương cuốn mọi người lên, đưa bọn họ về bên kia biên giới.

“Canh giữ ở bên ngoài.”

Mọi người cũng biết giờ phút này cậy mạnh chính là đưa đầu chịu chết, liền lui trở về.

Chỉ còn Mi Song nhất ý cô hành, đâm đầu về phía hắc ám vô tận.

Lâm

Tú Mộc cũng đuổi theo.

“Thu nhi, có cứu hay không?” Ngụy Lương canh giữ bên cạnh Lâm Thu, thay nàng chặn lại âm u không ngừng đánh úp lại.

“Không để ý tới.” Giọng nói của Lâm Thu bình tĩnh lãnh khốc, “người giãy giụa cầu sinh còn cứu không xong, hà tất để ý tới ai đi tìm chết.”

Ngụy Lương cười khẽ ra tiếng: “Vậy động thủ đi.”

Tay áo rộng của hắn giương lên, phong ấn tức khắc buông xuống, phong kín biên giới rách nát.

Lâm Thu tán thân thành kim liên, ánh sáng vàng tuy không chiếu sáng được hắc ám vĩnh hằng này, nhưng lại có thể chiếu vào đôi mắt của một người, làm hắn vui vẻ thoải mái.

Trêи mặt hắn mang theo nụ cười dung túng, đi theo phía sau nàng, dùng băng sương bao lại hắc ám đang đáp úp tới xung quanh nàng.

Lâm Thu to mồm cắn nuốt hắc ám vô biên vô hạn.

Mấy thứ này, là Địa Mẫu, cũng không phải là Địa Mẫu.

Chí âm chí dương, chính là lúc thiên địa phân hoá, ngưng kết ra tinh hoa chí thuần, thiên linh địa linh, tự sinh ra ý thức của chính mình, thiên sinh ra long, địa lại…… thực bất hạnh, ngưng ra con trùng.

Lâm Thu vèo cười lên tiếng.

Biểu hiện của nàng thập phần nhẹ nhàng, nhưng Ngụy Lương lại biết giờ phút này nàng cũng không mấy nhẹ nhàng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ —— chí âm hỏa, không giống với phàm vật. Nàng không phải đang cắn nuốt chúng nó, mà là lấy mệnh ra đánh cuộc. Nàng nhìn như nhẹ nhàng, chỉ bởi vì nàng đã quen. Cái sinh hồn bé nhỏ này, lúc trước khi bị luyện hoá trong lò luyện linh, vẫn kiên định như hiện tại vậy, thong dong bình tĩnh, trêи mặt mang theo nụ cười khinh thường đúng không?

Nếu như Lâm Thu có thể nghe được tiếng lòng của Ngụy Lương, khẳng định sẽ len lén cười ba ngày ba đêm.

Không có nha, lúc nàng bị luyện hoá, cũng là một con khỉ phát điên phát rồ lên nha !

Theo sự cắn nuốt không ngừng của Lâm Thu, sương mù hắc ám dần dần tản ra, Địa Chi Ngân bị rửa sạch ra một mảnh hư vô.

Phu thê hai người làm đâu chắc đấy, đứng bên trong hư vô, cẩn thận mở rộng căn cứ địa của mình, từng chút từng chút ăn về hướng trung tâm như tằm ăn rỗi.

“Sao không thấy Địa Mẫu nhỉ?” Trong lòng Lâm Thu hiện lên nghi hoặc nồng đậm.

Bỗng nhiên, tâm thần rùng mình, nàng hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Ả ta nhất định đập nồi dìm thuyền, đang chiếm bản thể của chàng!”

Ngụy Lương vẫn thong thả ung dung: “Ừ.”

Trán Lâm Thu giật giật: “Sao chàng không nói sớm!”

Ngụy Lương cười nhạt: “Không sao cả.”

Lâm Thu chán nản, bùng nổ lực lượng của mình lên tới cực hạn, giống một con mãnh thú tiền sử, trào dâng về phía hắc ám vô tân.

“Dẫn đường đi!” Thanh âm vừa gấp vừa hung.

Ngụy Lương vỗ trán nhướng mày: “Quả thật là phu cương khó chấn.”

Tay áo rộng run lên, băng sương chiếu sáng đi trước.

Ánh sáng vàng lập loè, Lâm Thu toàn lực bay vút về phía trước. Cứ như vậy, số lượng âm hoả đâm thẳng vào nàng cũng liền tăng vọt lên tới mấy lần.

Từng cơn đau đớn quen thuộc đánh úp lại, tiếng cười nàng càng thêm vui sướиɠ: “Tới nha! Qua đây nha!”

Rốt cuộc, phía cuối tầm nhìn xuất hiện một chút ánh sáng nhạt.

Từ xa nhìn lại, như là một mặt trời nhỏ thuần trắng.

Một bóng ma còn u ám hơn cả hắc ám đang bao phủ lấy bên trêи vầng thái dương này, phát ra từng tiếng cắn xé khủng bố.

Lâm Thu hung hăng mắng câu thô tục, ngưng tụ toàn bộ huyễn liên thành một dải lụa màu vàng, bắn mạnh về phương hướng đó.

Hả ? Từ từ.

Nàng đột nhiên quay đầu lại, phát hiện thân thể Ngụy Lương đã nhạt thành một bóng dáng mờ mịt, chỉ có một quả băng sương tâm còn mang theo vết rách đang kiên định nhảy lên trong lồng ngực.

Khoé môi hắn hiện lên mỉm cười: “Phu quân chỉ có thể cùng nàng đi đến đây. Hẹn gặp lại.”

Dứt lời, đưa bàn tay vào trong lồng ngực, móc ra khối băng lăng đang nhảy lên kia, ném tới trêи người nàng.

Thân thể hắn ngay lập tức bị hắc ám hoàn toàn nuốt hết.

“Ngụy Lương!”

Thân thể người phàm, không thể chịu được âm hỏa nung nấu.

Đầu quả tim Lâm Thu giật mình một cái, thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống.

Hoá ra cả đoạn đường này, hắn đi càng gian nan hơn nàng gấp trăm lần. Không phải nàng đang hộ tống hắn, mà là hắn thiêu đốt sinh mệnh để che chở nàng!

Nàng co rút lại một vòng hoa sen, chặt chẽ bảo vệ băng sương tâm của hắn.

Chỉ thấy cái khe nứt giữa băng sương tâm ki chậm rãi biến mất, một mảnh trong bóng đêm, phảng phất xẹt qua khuôn mặt Trác Tấn.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, khóe môi hơi cong, ánh mắt không có hảo ý.

“Chờ cho ta.”

Nàng rốt cuộc kìm nén không được, bên trong thần hồn đựng đầy lệ nóng: “Ta chờ! Chờ chàng, chờ chàng trở về!…… Hẹn gặp lại!”

Nàng quấn lấy băng sương tâm, giãn thân thể ra, giống như dải lụa đang bay múa ở trong gió, cấp tốc lướt về hướng thái dương thuần trắng phương xa.

Gần……

Càng gần……

Lâm Thu nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.

Tiểu thái dương thuần trắng kia, là một con Băng Long.

Tuy rằng nàng sớm biết Ngụy Lương là thần long, nhưng giờ phút này nhìn thấy bản thể chân chính của hắn, nàng vẫn chấn động đến cả người tê dại.

Hắn quá đẹp.

Mỗi một chi tiết, đều tinh xảo tới cực chỗ.

À, ngoại trừ bộ lông bị đốt trọi và móng vuốt bị vỡ ra, chỗ nào cũng hoàn mỹ đến cực điểm.

Đẹp như vậy, đã vượt qua giống loài.

Cho dù Lâm Thu từ đáy lòng mà nhận định được mình là gì, nhưng nàng lại không ngại cùng hắn tới một hồi vượt vách tường giống nòi mà xxx.

Con giòi màu đen to tướng quấn trêи người của thần long đang hướng về Lâm Thu nghiêng đầu. Chỉ thấy trêи cổ nó có treo một cái xác Lôi Long màu lam đã chết, nói vậy đó chính là cái con mưu toan đoạt xá Ngụy Lương kia.

Giờ phút này, Lôi Long màu lam bị giết mất hồn phách đã giống một cái túi tiền rách mềm mại, không còn sinh cơ.

Địa Mẫu mở miệng: “A, đồ rác rưởi phàm giới, cũng dám thò qua đi tìm chết sao!”

Vẫn là giọng nữ nhu mị đến cực điểm kia, nghe vào tay làm xương cốt người đều phát run.

Mặt Lâm Thu không có biểu tình, nhìn thoáng qua mặt Địa Mẫu.

“Chúc mừng ngươi, ngươi đã đánh nát ảo tưởng của ta đối với ngươi rồi.”

Con trùng lớn màu đen giơ lên cái kiềm dài, giương nanh múa vuốt lao về hướng Lâm Thu.

Lâm Thu dũng mãnh vô cùng, đang chính diện nghênh đón Địa Mẫu tới.

“Tới đây, đồ giòi bọ lúc nhúc xấu xí, ta hiện tại liền độ ngươi lên trời nha!”

Địa Mẫu bị tức giận đến phát ra một chuỗi tiếng cười vô cùng kiều mị.

Ngay khi một hoa một trùng sắp nghênh diện chạm vào nhau, chỉ thấy tiểu hoa Lâm Thu quyến rũ mà xoay eo, nhẹ nhàng xuyên qua hai móng vuốt của Địa Mẫu.

“Cái……”

Chờ đến khi nó quay thân lại, Lâm Thu đã dừng trêи đỉnh đầu con Băng Long Ngụy Lương.

Nàng hiện ra hình người, chỉ lớn cỡ bằng một phần năm một miếng vảy của nó.

“A ha ha ha!” Địa Mẫu cười duyên, “Ngươi cho rằng hảo phu quân bị trời phạt này của ta còn có năng lực bảo hộ được ngươi sao!”

Lâm Thu thở dài: “Thật sự, giờ phút này ta bội phục không phải ai khác, mà chính là ngươi với cái vọng tưởng vẫn nghĩ mình lấy được Ngụy Lương ấy. Chỉ bằng ngươi mà cũng ngủ mơ thấy được, quả thật trùng trung hào kiệt!”

Vừa nói, vừa đem băng sương tâm trong tay ấn vào trêи thân Băng Long.

Chỉ thấy kia băng sương tâm kia chạm được bản thể, tức khắc liền biến thành nước sáng lóng lánh, tinh tế thấm xuống.

Lâm Thu vừa thao tác, vừa lải nhải: “Nếu như người khác mơ ước Ngụy Lương nhà ta, chắc ta còn sẽ ha ha ha ăn tý dấm gì đó, còn ngươi hả, vừa lướt thấy thôi đã thật ghê tởm, nhìn kỹ…… mẹ nó càng ghê tởm.”

Địa Mẫu nổi giận như điên mẫu, một mặt lao xuống, một mặt điều động tất cả hắc ám xung quanh mình, giống như hắc ám đã biến thành âm hoả thực chất, từ bốn phương tám hướng ầm ầm đập về hướng Lâm Thu.

Lâm Thu tán thành huyễn liên, cẩn thận tránh đi những đòn công kϊƈɦ mạnh, bản thân thì đành đón đỡ âm hỏa còn lại.

Thiếu mất sương giá của Ngụy Lương, mấy thứ âm hỏa này uy lực lớn hơn mấy lần so với vừa nãy, Lâm Thu cố nén nỗi đau như đốt tim, cười lên một tiếng vang vọng khắp nơi.

“Phế vật giòi bọ! Đưa đồ ăn cho ta à!”

Ánh sáng của kim liên được vẩy của Băng Long chiết xạ ra bốn phương tám hướng, trong bóng tối vô tận, ánh sáng bảy màu đang chiếu rọi khắp nơi.

Lâm Thu dần dần cảm thấy có chút chống đỡ hết nổi.

Mà con rồng khổng lồ phía sau còn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Nàng bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Âm hoả mà nàng không kịp cắn nuốt bỏng rát thần hồn nàng, phát ra từng cơn đau xé tim.

Những chiêu công kϊƈɦ của Địa Mẫu đều là trí mệnh, nếu bị chính diện quét trúng, nàng sẽ giống một con muỗi bị bàn tay đập phải, nát thành một bãi bùn màu vàng kim.

Giờ phút này, lực lượng của nàng cùng Địa Mẫu có thể nói là cách xa nhau như ruồi muỗi so với người.

Căn bản không có khả năng chính diện chống lại.

May mắn là thân hình nàng quá nhỏ quá linh hoạt, lại có năng lực trốn vào hư không trong chốc lát ngắn ngủi, cho nên Địa Mẫu nhất thời cũng chưa thể dễ dàng đánh trúng nàng.

Nhưng mà, cân bằng miễn cưỡng duy trì được thực mau sẽ phải bị đánh vỡ, âm hỏa không ngừng xâm nhập, một khi Lâm Thu không chịu nổi âm hỏa nữa, hành động của nàng liền càng ngày càng chậm chạp, cuối cùng tựa như một con muỗi bị ghim lại, không còn đường trốn.

Tiếng thở dốc của Lâm Thu quanh quẩn trong bóng tối vô biên, mang theo một tia tuyệt vọng.

Âm hoả hắc ám quanh mình tựa như vũng bùn, từng chút từng chút, bất động thanh sắc vây quanh nàng, cầm cố nàng.

Rốt cuộc, nàng cũng không còn lướt lên nổi, không thể không ngưng ra hình người, cuộn thân thể lại tận lực phòng ngự.

Một con mắt kép to lớn khủng bố tiến đến trước mắt Lâm Thu.

Nàng chỉ to bằng một tròng nhỏ trong con mắt kép đó thôi.

“Vật nhỏ, sao lại không chạy nữa? Ha hả a, đi tìm chết đi!”

Một đôi mắt ghê tởm bỗng nhiên vỡ ra, một cây ống hút màu đen mấp máy từ trong đôi mắt vươn tới, thẳng tắp chọc về hướng Lâm Thu.

Lâm Thu lông tóc dựng đứng, toàn lực giãy giụa.

Nhưng mà giờ phút này, nàng như một con sâu nhỏ kẹt trong mạng nhện, chỉ có thể trơ mắt nhìn con nhện khổng lồ há miệng ra……

Tại một giây sinh tử này, bên trêи cái xác ngoài đen thui của Địa Mẫu, bỗng nhiên ánh lên một bóng dáng băng oánh.

Đôi tròng mắt dựng đứng màu vàng đồng chiếu vào vô số con mắt nhỏ của Địa Mẫu, chói loá đến Lâm Thu làm một trận đầu váng mắt hoa.

Lại sau đó nữa, chỉ nghe được một tiếng đâm nhẹ nhàng ——

“Phốc kỉ.”

Một cái móng vuốt băng oánh trong trẻo, khảm vào trong xác trùng nạm đầy đôi mắt kia của Địa Mẫu, bẻ gãy nghiền nát, giẫm nó bẹp dí dưới chân.

“Không! Không! Không —— ngươi sao có thể mạnh như vậy —— sao có thể ——” tiếng kêu rêи của Địa Mẫu càng ngày càng thấp.

Tiếng cười lạnh vào tận xương cốt quanh quẩn ở toàn bộ không gian.

“Con giòi kia, ngươi cho rằng, có thể bị thay thế, chỉ có bản thần sao.”

Lại qua một khắc, một trái tim chớp động ánh sáng màu đỏ đậm bị móng vuốt băng xách ra, giống như là người ta dùng hai ngón tay xách một que diêm lên vậy.

Một tiếng rít vang lên, con ngươi dựng đứng màu vàng đồng thật lớn chuyển qua trước mặt Lâm Thu.

Âm hoả vây khốn nàng phảng phất bị mặt trời chói chang phơi thành một tầng sương mỏng, lập tức hoà tan hầu như không còn mà chưa kịp phát ra tiếng gì.

Trong con ngươi vàng đồng, một mảnh hờ hững, như là thần nhìn xuống chúng sinh.

Tâm Lâm Thu đột nhiên trầm xuống.

Tiếp theo nháy mắt, Băng Long hóa thành một mảnh ảo ảnh mơ hồ óng ánh m, hình bóng cùng gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.

Dung nhan có bảy phần tương tự Ngụy Lương, càng thêm tinh xảo hoàn mỹ, đẹp đến không giống chân nhân. Giữa trán có một ấn ký băng sương, đôi mắt vàng đồng, răng nanh nhòn nhọn, khi ánh mắt vừa đông, phảng phất như tác động đến nhật nguyệt sao trời, dẫn dắt toàn bộ thế giới, cùng nhau chăm chú nhìn nàng.

Trái tim Lâm Thu nhảy dựng thật mạnh, môi giật giật, nhất thời lại mất giọng.

Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, khoé môi tinh xảo vô song hơi hơi cong lên một chút, thong thả ung dung nói: “Nói muốn hộ nàng đời đời kiếp kiếp mà, tiểu hoa sen của ta.”

Lâm Thu yên lặng nhìn hắn, hốc mắt bất tri bất giác đựng đầy nước mắt.

Hắn đổi rồi! Hắn đổi được rồi!

Miệng mới vừa bẹp ra, liền thấy khóe mắt hắn kéo lên thật mạnh, giọng nói không xong: “Đừng khóc, Thu nhi, đừng khóc.”

Lúc này nước mắt nàng càng trào ra như thác.

Ngụy Lương luống cuống tay chân, ôm nàng vào trong lòng ngực, lông mày nhiễm bạch sương nhẹ nhàng nhướng lên, có chút rầu rĩ nói: “Làm sao bây giờ, tiếp chưởng vị trí thần nữ Địa Chi Ngân mà hay khóc như vậy, thế gian chẳng phải mỗi ngày đều có thủy tai?”

Hắn cầm trong tay một cái tạo vật toả ra ánh sáng màu đỏ đậm như lửa, tạo thành hình một đóa Nghiệp Hỏa Hồng Liên, nạm lên ấn đường nàng.

Lâm Thu chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, mấy cái âm hoả vốn dĩ đang cùng nàng chém giết đột nhiên liền mất đi tất cả chống cự, như là linh khí theo hô hấp tràn vào tẩm bổ thân thể của nàng.

Nhìn động tác hắn, nàng bỗng nhiên hiểu rõ —— âm dương tương sinh làm bạn, thiếu một thứ cũng không được. Ngụy Lương có thể dễ dàng đánh chết Địa Mẫu, nhưng hắn không thể, bởi vì như vậy liền sẽ mất đi cân bằng âm dương. Tựa như Địa Mẫu cần tìm một hồn phách tới thay thế hồn Nguỵ Lương vậy, Ngụy Lương cũng lựa chọn cho mình cái hồn phách bị lực chí âm luyện hóa, tới thay thế vị trí của Địa Mẫu.

Mà mẫu cùng Lôi Long vẫn luôn muốn tiêu diệt băng sương tâm của Ngụy Lương đã ném vào thế gian, và đánh vỡ biên giới để lấy được bản mạng hồn huyết của bản thể Thần Long.

Bọn họ thất bại, mà nàng cùng Ngụy Lương, lại trực tiếp đánh tới hang ổ của Địa Mẫu, giết Địa Mẫu, đoạt hồn huyết, thay thế ả ta.

Nàng cảm giác được lực lượng của mình đang nhảy vù lên trêи như mất khống chế, hắc ám quanh mình đều vọt tới bên nàng vọt tới, biến thành một bộ phận của nàng. Mà hơi thở của nàng hô hấp ra tới, lại biến thành màu vàng kim thuần khiết.

Được thần lực chí âm dần dần nhuộm thấu, Lâm Thu bắt đầu dùng một loại phương thức khó lòng giải thích, nhìn xuống toàn bộ thế gian.

Thần minh nhìn trần thế, cũng không bị thời gian chế ước. Quá khứ, hiện tại, tương lai đồng thời tồn tại, liên tiếp hết thảy mọi người và mọi chuyện, chỉ là con sông nhân quả vô tận.

Lâm Thu như một người nguyên thuỷ vào nhầm khoang tàu vũ trụ, giật mình quan sát những sợi dây nhân quả nho nhỏ màu vàng kim mà thế nhân nhìn không thấy cũng sờ không dược.

Nàng cũng không thể dễ dàng quấy nhiễu nhân quả thế gian, loại cảm giác này, giống như là dùng tay đi vớt ảnh phản chiếu của đèn dầu trong nước vậy.

Muốn thay đổi thế giới trước mặt, chỉ có thể co kéo mấy sợi dây nhân quả mỏng manh màu vàng kim thôi.

Lâm Thu hiểu rõ, Địa Mẫu dùng một thủ đoạn đặc thù nào đó, bắt được những sinh hồn khi chết oán niệm mãnh liệt, đem chúng nó luyện hóa thành cổ trùng, phái vào thế gian, gieo nhân quả cho những cường giả có hi vọng phi thăng, thông qua những nhân quả này, thuận lợi bắt được từng cái dấu vết bất diệt.

Mà lực lượng từ những dấu vết bất diệt đó, lại có thể cho phép Địa Mẫu duỗi tay càng dài, tạo ra ảnh hưởng càng lớn đối với thế gian.

Ánh sáng kim quang bất diệt, sợi nhân quả giống như những ngọn đèn dầu lộng lẫy ban đêm, mỗi một sợi, phảng phất như không có quy luật gì, nhưng nhìn chung chỉnh thể, liền như là một biển ánh sáng lớn, thúc đẩy nhau, làm nên thành tựu lẫn nhau.

Tráng lệ như vậy, vì sao phải quấy nhiễu nó chứ?

Lâm Thu nhìn khắp nơi, giống một một hài tử tò mò.

Thần lực nàng chưa phải quá vững chắc, bên trong dòng sông vàng nhân quả, hình ảnh trần thế đứt quãng hiện lên trước mắt nàng.

Nàng theo dòng sông nhân quả tìm qua, đầu tiên là nhìn thấy Vương Vệ Chi, hắn tìm được Vương Truyện Ân, báo thù cho mẹ đẻ báo.

Xuôi dòng mà xuống, chỉ thấy vợ chồng Mi Song cùng Lâm Tú Mộc vậy mà lại không chết, vợ chồng hai người xuyên qua một đầu biên giới khác, tới thế giới bên kia. Khi phong ấn của Trác Tấn rách nát, hai vợ chồng đều hoá thành dây đằng, chặn lại mắt địa ngục của thế giới kia, chống được được đến khi Ngụy Lương diệt sát Địa Mẫu.

Lâm Thu còn tìm được thân hình đã mất đi thần hồn của Liễu Thanh Âm. Nó bị một thợ săn độc nhãn trong lúc vô ý phát hiện, trở thành mỹ nhân ngủ mang về nhà, mấy ngày sau, thợ săn làm mấy bàn rượu, đơn phương cùng với thân thể vô ý thức này thành thân.

Mộ Dung Xuân gặp Cung Lâm, thành công làm nên duyên nợ. Bởi vì đã không còn Liễu Thanh Âm xen vào một chân, phu thê hai người sinh hoạt sau khi kết hôn thập phần ngọt ngào. Chỉ có một sự kiện làm Cung Lâm bối rối rất nhiều ngày. Đó là đám đệ tử dưới toạ của Mộ Dung Xuân luôn mặt mày kỳ quái mà nhờ nàng ta khuyên bảo Mộ Dung, ngàn vạn đừng để Mộ Dung vì nàng ta tự phế tu vi. Cung Lâm nghĩ mãi không thông, hỏi Mộ Dung, hắn cũng chỉ cười.

Đấu Long bá chiếm Bách Dược Phong, ăn đến càng béo.

……

Ngụy Lương vẫn luôn ngồi bên cạnh Lâm Thu. Nàng xem trần thế, hắn xem nàng.

Sau khi ký ức của hai thế giới dung hợp, tình yêu cùng khả vọng chiếm đoạt của hắn đối với nàng càng sâu hơn so với ngày xưa. Giờ phút này, hắn giống như là một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, đang ở tinh tế nhấm nháp cảm giác hưng phấn chờ mong trước khi đoạt lấy.

Một sợi dây vàng kim bọc một tia hồn phách nho nhỏ bay tới trước mặt hai người.

“Đây là……”

Là một sợi sinh hồn của Tần Vân Hề mà Trác Tấn trước khí Tần Vân Hề vẫn kiếp đã lấy ra được.

Lòng Lâm Thu có sở cảm, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Lương cười: “Ta thử một lần?”

Ngụy Lương dung túng gật đầu.

Lâm Thu bắt lấy sợi kim sắc mỏng, nhẹ nhàng bắn ra.

Liền thấy nó lảo đảo lắc lư rơi vào trong dòng sông nhân quả, xuôi dòng mà xuống, rơi xuống một cái lốc xoáy nho nhỏ.

Nơi đó, là nơi câu chuyện xưa của Lâm Thu bắt đầu.

Theo thần lực không ngừng nhuộm dần, Lâm Thu thấy được trần thế hoàn chỉnh, cũng thấy được hai thế giới chia lìa.

Nàng và thần lực chí âm đang dung hợp càng sâu, trong lòng càng dâng lên từng cơn thương xót.

……

Người thủ hộ không quan tâm năm tháng, không biết qua bao lâu, hắc ám cả một phương không gian hoàn toàn thối lui, nơi chốn đều nhuộm trong màu vàng kim huy hoàng.

Lâm Thu: “……” Không nghĩ tới, ta lại có cái màu thổ hào như vậy.

“Thu nhi,” Thanh âm Ngụy Lương trầm thấp mị hoặc, “Lại đây, nên làm hai cái thế giới về như cũ rồi.”

“Hử?”

Trong lúc mờ mịt vô thố, nàng bị hắn hung hăng bắt lấy, hôn đến đầu óc choáng váng, sau đó đó là âm dương tương dung, từ Địa Chi Ngân vàng kim đến Thiên Chi Cực thuần trắng, khắp chốn đều có thể thấy được thân ảnh hai người yêu nhau.

Mỗi một lần dung hợp, nàng đều có thể cảm giác được trêи người hắn phảng phất mang theo toàn bộ lực lượng của thế giới, nàng vui vẻ tiếp nhận hắn, cũng đem toàn bộ thế giới của mình hướng về hắn rộng mở.

Nhân quả nhè nhẹ quấn lên, âm dương tương dung, hợp làm một.

Ngụy Lương kề sát bên tai Lâm Thu, dùng giọng nói thỏ thẻ như tình nhân với nhau, đứng đứng đắn đắn mà bàn chuyện thiên hạ đại sự ——

“Sau khi hai thế giới dung hợp, linh khí cùng ma chướng cũng sẽ từ âm dương về một, thế nhân rốt cuộc không còn cảm ứng được linh khí nữa, cũng sẽ không thể tiếp tục tu luyện. Vạn năm sau, người tu chân không còn tồn tại nữa, ma cũng hoàn toàn biến mất. Từ tiên nhập phàm, nhất định sẽ trải qua một hồi hạo kiếp chấn động. Hết thảy đều một lần nữa xoá bỏ, trật tự lại một lần nữa sinh thành.”

Lâm Thu nói: “Không cần lo lắng, con đường có gian nan cũng có thể vượt qua thôi. Những tín niệm cứng cỏi đó sẽ chống đỡ được mọi người, đem hy vọng vĩnh viễn truyền lại cho thế hệ sau.”

“Nàng tin tưởng đến vậy ?”

“Sinh mệnh, vĩnh viễn sẽ càng mạnh mẽ, ngoan cường hơn so với trong tưởng tượng.”

Nàng ôm người nàng yêu, lúm đồng tiền nở như hoa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương