Nam Chủ Ngươi Không Thể Hắc Hóa
-
Chương 39
Mật thất.
Nam nhân thở dốc càng ngày càng trầm trọng, Ân Bạch Thần chậm rãi cởi bỏ quần áo Lê Dân, Lê Dân muốn giãy dụa, lại bị Ân Bạch Thần đè ở dưới thân.
"Sư huynh, đừng lộn xộn."
Ân Bạch Thần thanh âm cũng bắt đầu vẩn đục, ánh mắt y vẫn luôn đặt ở trên người Lê Dân, chưa bao giờ rời đi.
"Ngô ân, buông ra, đừng động ta... Khó chịu... Ngô..."
Lê Dân chỉ cảm thấy đầu óc vẫn gắt gao buộc chặt, thẳng đến khi Ân Bạch Thần nâng đầu của hắn hôn lên, hoàn toàn chặt đứt.
Dược tính phát tác, còn có thanh niên câu dẫn, làm tia lí trí cuối cùng Lê Dân đứt gãy.
Lưỡi Ân Bạch Thần thực thanh lương, làm hắn thực thoải mái, Lê Dân mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy Ân Bạch Thần, hắn muốn, này còn chưa đủ...
Nóng quá...
Như thế nào dù kề sát vẫn không làm mình thoải mái, Lê Dân đã đánh mất ý thức, hắn bản năng muốn không khó chịu nữa.
Không đủ...
Lê Dân quay người đem Ân Bạch Thần đè ở dưới thân, hắn trên người chỉ còn áo trong mỏng manh, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
"Cho ta."
Lê Dân chỉ cảm thấy thực nóng thực nóng, chỉ có cọ lên Ân Bạch Thần mới cảm thấy một chút mát mẻ, chính là sau khi mát mẻ được chút, trong thân thể lại bắt đầu trở nên kỳ quái hư không, hạ thân càng truyền đến cái cảm giác khủng bố làm hắn hỏng mất.
Ân Bạch Thần nằm ở dưới thân Lê Dân, ánh mắt mê muội nhìn nam nhân, nam nhân nhíu mi, sợi chỉ bạc lúc hôn môi còn vương bên môi, trên má mang theo đỏ ửng tình dục, Lê Dân lúc này, kinh diễm làm y không thể rời mắt, ánh mắt Ân Bạch Thần ám trầm, y muốn nhìn sư huynh vĩnh viễn như vậy, sau đó một chút một chút đem sư huynh ăn vào bụng, thỏa mãn hư không trong sinh mệnh...
Ân Bạch Thần liếm liếm, y vươn tay, thăm tiến vào trong vạt áo Lê Dân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lê Dân thân thể bắt đầu run rẩy, mang theo giọng mũi khẽ hừ một tiếng, sau đó run rẩy mà rên rỉ một tiếng, hảo kì quái, mắt Lê Dân phiếm đầy hơi nước, ánh mắt một mảnh mê mang, làm cho người ta muốn hung hăng mà chà đạp...
Lê Dân cau mày, hắn chỉ cảm thấy hiện tại rất khó chịu, hắn vô ý thức mà dịch chuyển, thẳng đến hạ thân bí ẩn cọ vào tiểu Bạch Thần cứng rắn, hắn phản ứng càng thêm kịch liệt, hắn biết như vậy không thích hợp, thực không thích hợp, chính là hắn không biết vì cái gì không thích hợp, trong óc một mảnh trống trơn, thanh niên khiêu khích, dụ hoặc, Lê Dân lại xích đi lên...
Thân thể tiếp xúc, nam nhân run rẩy, Ân Bạch Thần mới phát hiện bí mật mà nam nhân vẫn che dấu.
Thì ra là thế.
Ân Bạch Thần trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây là lý do sư huynh không thân cận cùng người khác sao?
Tự tôn của hắn sẽ không cho phép người khác biết hắn là lưỡng tính đồng thể...
"Sư huynh, ta sẽ không để ý, sư huynh, ngươi phải tin tưởng ta..."
Thân thể Lê Dân bị kích thích mà tỉnh táo lại, hắn phát giác chính mình tư thế đáng hổ thẹn mà ngôi lên trên người Ân Bạch Thần, mở to hai mắt thất thần.
"Không!"
"Sư huynh, đừng trốn "
Lê Dân cuống quít mà ngồi dậy, đẩy Ân Bạch Thần muốn ngăn cản hắn ra.
Ân Bạch Thần muốn bắt lấy Lê Dân, Lê Dân lại hoảng sợ mà nhìn y một cái, lấy ra một lá bùa.
"Khải!"
Linh lực Truyền Tống Trận đem Lê Dân kéo đi vào.
"Sư tôn, cứu ta..."
Lời nói cuối cùng Lê Dân dừng ở bên tai Ân Bạch Thần, giống bị oanh tạc, Ân Bạch Thần chỉ cảm thấy tầm mắt u ám.
...
Y vươn tay cầm góc áo Lê Dân bị y kéo xuống.
Ân bạch thần gắt gao nắm mảnh vải.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, Ân Bạch Thần rốt cuộc nhớ tới, y thấp giọng cười.
Tố thế kính...
Ha ha ha, sư huynh có bao nhiêu chán ghét y, mới có thể đẩy y ra mà trốn tránh...
Rõ ràng đã tình mê rối loạn, lại đẩy y ra, như vậy là muốn rời khỏi y sao?Tình nguyện đi tìm người khác cũng không chịu để y giải dược giúp.
Sư huynh, hảo sư huynh của y...
Chờ y đi ra ngoài, y sẽ không tái buông tay, cho dù là đem người này cầm tù...
Ân Bạch Thần giơ lên khóe miệng, không tiếng động mà cười, hắc ám xung quanh lay động bay múa.
Y lấy được Niết Sinh Bàn, vì luyện Niết Sinh Bàn, y hao hết linh lực thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, chỉ là vì muốn có lực lượng, có thể bảo hộ y bảo hộ người kia.
Chính là, chờ y luyện tốt Niết Sinh Bàn, rốt cuộc đạt tới tu vi thiên giai, người kia lại đẩy chính mình ra...
Thật là khó chịu...
"Ân Bạch Thần, Lê Dân ca ca đâu?"
Giản Vân Hinh vội vội vàng vàng mà chạy ra, làn váy lay độn, dính đầy đất, nàng cũng không có để ý. Nàng nôn nóng mà đánh giá mật thất liếc mắt một cái, Lê Dân ca ca không ở nơi này, kia ca ca ở nơi nào?
Có thể giải độc cho ca ca chỉ có nàng a...
Chính là Lê Dân ca ca chạy đi đâu...
Ân Bạch Thần nhìn chăm chú vào Giản Vân Hinh, khóe miệng mang theo mỉm cười, trong miệng lại phun ra câu làm Giản Vân Hinh cơ hồ tan nát cõi lòng.
"Sư huynh? Hắn nói hắn trung mê dược cho nên, hắn dùng truyền tống phù đi tìm sư tôn, hắn còn nói muốn sư tôn giúp mình giải độc..."
Giản Vân Hinh trợn to mắt, biểu tình ngốc lăng.
"Không thể không thể không thể!"
Giản Vân Hinh không màng hình tượng hô to, trong mắt bắt đầu bịt kín một tầng hơi nước.
Nàng không nên bị tà linh khống chế, không nên đối Lê Dân ca ca ôm tâm lý may mắn, là nàng hại Lê Dân ca ca...
"Sư huynh tình nguyện dùng truyền tống phù trở lại bên người sư tôn, cũng không nguyện ý ở cạnh sư muội ngươi đâu..."
Ân Bạch Thần nói xong làm Giản Vân Hinh hỏng mất, đây chính là sự thật đồng thời cũng đâm bị thương tâm hắn.
Sư huynh như vậy thật nhẫn tâm, hắn không giống như Giản Vân Hinh dễ dàng từ bỏ, a...
"Không có... Lê Dân ca ca... Không có... Ta phải đi về..."
Vì cái gì Lê Dân ca ca muốn tìm cha nàng cũng không nguyện ý tìm nàng...
Vì cái gì...
Mặt đất bắt đầu rung động, Ân Bạch Thần lấy lại tinh thần, không tốt, tiên cảnh phong bế đã đến giờ, bọn họ đều bị truyền tống ra.
Giản Vân Hinh điên điên khùng khùng mà chạy ra ngoài, Ân Bạch Thần nhìn bóng dáng Giản Vân Hinh, trong mắt là lãnh ý không tiêu tán.
Lê Dân dùng linh phù rời đi tiên cảnh, hắn trực tiếp bị truyền tống động phủ Thanh Không Tử bế quan.
Hắn nỗ lực khống chế chính mình, lảo đảo chạy về phía Thanh Không Tử.
"Sư tôn, ta ta trung xuân dược..."
Lê Dân té trên mặt đất, một bàn tay chống thân thể, bị quấy nhiễu Thanh Không Tử chạy ra kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Như thế nào! Tiểu Dân Nhi, ngươi trước dùng linh lực khống chế, ta mang ngươi đi Tư Quá Tuyền!"
"Ân..."
...
Bị thác nước lạnh lẽo đánh sâu vào người, Lê Dân cuối cùng cảm thấy bình tĩnh trở lại. Rồi sau đó, hắn nhớ lại lúc chưa thanh tình.
Hắn giống như...
Lê Dân:...
Ha hả, hắn không nhớ rõ phát sinh cái gì, cái gì cũng không có phát sinh...
Không có phát sinh!
Lê Dân nắm chặt quyền.
Rõ ràng dựa theo cốt truyện, hẳn là nữ chủ trung xuân dược, mà không phải hắn a...
Lê Dân còn chưa hảo hảo mà nghĩ lại, linh lực Thanh Không Tử liền từ sau tiến nhập ngăn xao động trong cơ thể hắn, Lê Dân mới ý thức được, dược tính trong cơ thể hắn không có giải bớt...
"Sư tôn, ta hiện tại áp chế dược tính sẽ làm sao?"
"Hừ, làm sao bây giờ, ngươi phải cấp bách tìm một nàng dâu chứ sao."
Thanh Không Tử mất hứng mà run râu
"Ngươi hiện tại xiêm y bất chỉnh, là bộ dáng gì! Giải độc sợ là không thể, ta trước áp chế cho ngươi, bảy ngày sau chính mình đi tìm một nàng dâu! Biết không!"
Lê Dân:...
Yên lặng đem mở cổ áo, lần đầu tiên nhìn đến sư tôn sinh khí.
Hắn nỗ lực bình quyết, vận hành linh lực Thanh Không Tử truyện tới, điều tức xao động.
Lê Dân cùng Thanh Không Tử không biết, hiện tại đạo tu đã bắt đầu loạn thành một đoàn.
Bị tiên cảnh truyền tống đi ra ngoài đạo tu nổ tung.
Trong đạo tu cư nhiên có ma tu, đồn đãi bắt đầu tản ra, sự tình Ân Bạch Thần đạt được thượng cổ thần khí cũng truyền ra.
Đây là cỡ nào làm cho người ta khiếp sợ.
Không đến ba mươi tuổi một đệ tử Thái Hư cung không chỉ có được thượng cổ thần khí, còn đột phá thiên giai, chỉ ở tiên cảnh ngắn ngủi mấy chục canh giờ...
Quá may mắn.
Chính là, bọn họ cũng biết có thể đạt được loại vận khí này, không chỉ dựa vào vận khí, còn phải có thiên phú.
Chính là, đạo tu coi đại đệ tử Lê Dân Thái Hư cung nhập ma, có người tận mắt nhìn thấy Lê Dân giết chết đạo tu tiến vào, mà Ân Bạch Thần đi ra, cũng nói y bị ma tu đuổi giết.
Âm kém dương sai.
Ân Bạch Thần lại chỉ có thể đâm lao phải theo lao, y muốn đem người này chặt chẽ mà chộp vào lòng bàn tay, dùng thủ đoạn để nam nhân không thoát ra được.
Y chậm rãi, đi bước một mà nhìn nam nhân mất đi tất cả, thẳng đến bên người nam nhân chỉ có một mình y có thể dựa vào.
Mà Lê Dân, dưới sự giúp đỡ của Thanh Không Tử nỗ lực khống chế dược tính phát tác...
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thế giới này đã đất trời điên đảo.
Hắn nguyên bản cứ tưởng sự tình diễn biến đã sẽ không dựa theo cốt truyện phát triển, chính là cuối cùng mọi sở liệu, trên thực tế không dùng được.
Đáng chết cũng đã chết, không nên chết cũng đã chết.
Lê Dân hoảng hốt, nhớ tới tới thật lâu thật lâu trong mộng, có lẽ kia mới là cốt truyện chân chính, chỉ là kết quả đều là giống nhau.
Cảnh trong mơ trong sư huynh đối Ân Bạch Thần hận, còn có Giản Vân Hinh phản bội, làm hắn mất đi lý trí, rồi sau đó nữ chủ bị ngộ sát trong tay của hắn...
Giản Vân Hinh vẫn là chết ở trong tay của hắn.
Mặc kệ đúng sai.
Vận mệnh chọc ghẹo.
Mà hiện tại Lê Dân chỉ cảm thấy trong lòng gắt gao.
Thanh Không Tử ở phía sau Lê Dân, hơi hơi thở dài một tiếng.
Không ai chú ý tới, Giản Vân Hinh truyền tống đi ra lặng yên mà về tới Thái Hư cung.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười ôn nhu làm người khác thấy tốt đẹp.
Như gió xuân, nhẹ nhàng cười.
Tựa như trong trí nhớ Lê Dân nàng đều tốt đẹp, mỹ lệ động lòng người, ôn nhu săn sóc, đáng yêu làm Lê Dân đã từng cảm thấy được, nữ chủ là người hắn thích nhất trên đời.
Rồi sau đó, đều biến thành hư vô.
Nam nhân thở dốc càng ngày càng trầm trọng, Ân Bạch Thần chậm rãi cởi bỏ quần áo Lê Dân, Lê Dân muốn giãy dụa, lại bị Ân Bạch Thần đè ở dưới thân.
"Sư huynh, đừng lộn xộn."
Ân Bạch Thần thanh âm cũng bắt đầu vẩn đục, ánh mắt y vẫn luôn đặt ở trên người Lê Dân, chưa bao giờ rời đi.
"Ngô ân, buông ra, đừng động ta... Khó chịu... Ngô..."
Lê Dân chỉ cảm thấy đầu óc vẫn gắt gao buộc chặt, thẳng đến khi Ân Bạch Thần nâng đầu của hắn hôn lên, hoàn toàn chặt đứt.
Dược tính phát tác, còn có thanh niên câu dẫn, làm tia lí trí cuối cùng Lê Dân đứt gãy.
Lưỡi Ân Bạch Thần thực thanh lương, làm hắn thực thoải mái, Lê Dân mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy Ân Bạch Thần, hắn muốn, này còn chưa đủ...
Nóng quá...
Như thế nào dù kề sát vẫn không làm mình thoải mái, Lê Dân đã đánh mất ý thức, hắn bản năng muốn không khó chịu nữa.
Không đủ...
Lê Dân quay người đem Ân Bạch Thần đè ở dưới thân, hắn trên người chỉ còn áo trong mỏng manh, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí.
"Cho ta."
Lê Dân chỉ cảm thấy thực nóng thực nóng, chỉ có cọ lên Ân Bạch Thần mới cảm thấy một chút mát mẻ, chính là sau khi mát mẻ được chút, trong thân thể lại bắt đầu trở nên kỳ quái hư không, hạ thân càng truyền đến cái cảm giác khủng bố làm hắn hỏng mất.
Ân Bạch Thần nằm ở dưới thân Lê Dân, ánh mắt mê muội nhìn nam nhân, nam nhân nhíu mi, sợi chỉ bạc lúc hôn môi còn vương bên môi, trên má mang theo đỏ ửng tình dục, Lê Dân lúc này, kinh diễm làm y không thể rời mắt, ánh mắt Ân Bạch Thần ám trầm, y muốn nhìn sư huynh vĩnh viễn như vậy, sau đó một chút một chút đem sư huynh ăn vào bụng, thỏa mãn hư không trong sinh mệnh...
Ân Bạch Thần liếm liếm, y vươn tay, thăm tiến vào trong vạt áo Lê Dân, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lê Dân thân thể bắt đầu run rẩy, mang theo giọng mũi khẽ hừ một tiếng, sau đó run rẩy mà rên rỉ một tiếng, hảo kì quái, mắt Lê Dân phiếm đầy hơi nước, ánh mắt một mảnh mê mang, làm cho người ta muốn hung hăng mà chà đạp...
Lê Dân cau mày, hắn chỉ cảm thấy hiện tại rất khó chịu, hắn vô ý thức mà dịch chuyển, thẳng đến hạ thân bí ẩn cọ vào tiểu Bạch Thần cứng rắn, hắn phản ứng càng thêm kịch liệt, hắn biết như vậy không thích hợp, thực không thích hợp, chính là hắn không biết vì cái gì không thích hợp, trong óc một mảnh trống trơn, thanh niên khiêu khích, dụ hoặc, Lê Dân lại xích đi lên...
Thân thể tiếp xúc, nam nhân run rẩy, Ân Bạch Thần mới phát hiện bí mật mà nam nhân vẫn che dấu.
Thì ra là thế.
Ân Bạch Thần trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây là lý do sư huynh không thân cận cùng người khác sao?
Tự tôn của hắn sẽ không cho phép người khác biết hắn là lưỡng tính đồng thể...
"Sư huynh, ta sẽ không để ý, sư huynh, ngươi phải tin tưởng ta..."
Thân thể Lê Dân bị kích thích mà tỉnh táo lại, hắn phát giác chính mình tư thế đáng hổ thẹn mà ngôi lên trên người Ân Bạch Thần, mở to hai mắt thất thần.
"Không!"
"Sư huynh, đừng trốn "
Lê Dân cuống quít mà ngồi dậy, đẩy Ân Bạch Thần muốn ngăn cản hắn ra.
Ân Bạch Thần muốn bắt lấy Lê Dân, Lê Dân lại hoảng sợ mà nhìn y một cái, lấy ra một lá bùa.
"Khải!"
Linh lực Truyền Tống Trận đem Lê Dân kéo đi vào.
"Sư tôn, cứu ta..."
Lời nói cuối cùng Lê Dân dừng ở bên tai Ân Bạch Thần, giống bị oanh tạc, Ân Bạch Thần chỉ cảm thấy tầm mắt u ám.
...
Y vươn tay cầm góc áo Lê Dân bị y kéo xuống.
Ân bạch thần gắt gao nắm mảnh vải.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, Ân Bạch Thần rốt cuộc nhớ tới, y thấp giọng cười.
Tố thế kính...
Ha ha ha, sư huynh có bao nhiêu chán ghét y, mới có thể đẩy y ra mà trốn tránh...
Rõ ràng đã tình mê rối loạn, lại đẩy y ra, như vậy là muốn rời khỏi y sao?Tình nguyện đi tìm người khác cũng không chịu để y giải dược giúp.
Sư huynh, hảo sư huynh của y...
Chờ y đi ra ngoài, y sẽ không tái buông tay, cho dù là đem người này cầm tù...
Ân Bạch Thần giơ lên khóe miệng, không tiếng động mà cười, hắc ám xung quanh lay động bay múa.
Y lấy được Niết Sinh Bàn, vì luyện Niết Sinh Bàn, y hao hết linh lực thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, chỉ là vì muốn có lực lượng, có thể bảo hộ y bảo hộ người kia.
Chính là, chờ y luyện tốt Niết Sinh Bàn, rốt cuộc đạt tới tu vi thiên giai, người kia lại đẩy chính mình ra...
Thật là khó chịu...
"Ân Bạch Thần, Lê Dân ca ca đâu?"
Giản Vân Hinh vội vội vàng vàng mà chạy ra, làn váy lay độn, dính đầy đất, nàng cũng không có để ý. Nàng nôn nóng mà đánh giá mật thất liếc mắt một cái, Lê Dân ca ca không ở nơi này, kia ca ca ở nơi nào?
Có thể giải độc cho ca ca chỉ có nàng a...
Chính là Lê Dân ca ca chạy đi đâu...
Ân Bạch Thần nhìn chăm chú vào Giản Vân Hinh, khóe miệng mang theo mỉm cười, trong miệng lại phun ra câu làm Giản Vân Hinh cơ hồ tan nát cõi lòng.
"Sư huynh? Hắn nói hắn trung mê dược cho nên, hắn dùng truyền tống phù đi tìm sư tôn, hắn còn nói muốn sư tôn giúp mình giải độc..."
Giản Vân Hinh trợn to mắt, biểu tình ngốc lăng.
"Không thể không thể không thể!"
Giản Vân Hinh không màng hình tượng hô to, trong mắt bắt đầu bịt kín một tầng hơi nước.
Nàng không nên bị tà linh khống chế, không nên đối Lê Dân ca ca ôm tâm lý may mắn, là nàng hại Lê Dân ca ca...
"Sư huynh tình nguyện dùng truyền tống phù trở lại bên người sư tôn, cũng không nguyện ý ở cạnh sư muội ngươi đâu..."
Ân Bạch Thần nói xong làm Giản Vân Hinh hỏng mất, đây chính là sự thật đồng thời cũng đâm bị thương tâm hắn.
Sư huynh như vậy thật nhẫn tâm, hắn không giống như Giản Vân Hinh dễ dàng từ bỏ, a...
"Không có... Lê Dân ca ca... Không có... Ta phải đi về..."
Vì cái gì Lê Dân ca ca muốn tìm cha nàng cũng không nguyện ý tìm nàng...
Vì cái gì...
Mặt đất bắt đầu rung động, Ân Bạch Thần lấy lại tinh thần, không tốt, tiên cảnh phong bế đã đến giờ, bọn họ đều bị truyền tống ra.
Giản Vân Hinh điên điên khùng khùng mà chạy ra ngoài, Ân Bạch Thần nhìn bóng dáng Giản Vân Hinh, trong mắt là lãnh ý không tiêu tán.
Lê Dân dùng linh phù rời đi tiên cảnh, hắn trực tiếp bị truyền tống động phủ Thanh Không Tử bế quan.
Hắn nỗ lực khống chế chính mình, lảo đảo chạy về phía Thanh Không Tử.
"Sư tôn, ta ta trung xuân dược..."
Lê Dân té trên mặt đất, một bàn tay chống thân thể, bị quấy nhiễu Thanh Không Tử chạy ra kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Như thế nào! Tiểu Dân Nhi, ngươi trước dùng linh lực khống chế, ta mang ngươi đi Tư Quá Tuyền!"
"Ân..."
...
Bị thác nước lạnh lẽo đánh sâu vào người, Lê Dân cuối cùng cảm thấy bình tĩnh trở lại. Rồi sau đó, hắn nhớ lại lúc chưa thanh tình.
Hắn giống như...
Lê Dân:...
Ha hả, hắn không nhớ rõ phát sinh cái gì, cái gì cũng không có phát sinh...
Không có phát sinh!
Lê Dân nắm chặt quyền.
Rõ ràng dựa theo cốt truyện, hẳn là nữ chủ trung xuân dược, mà không phải hắn a...
Lê Dân còn chưa hảo hảo mà nghĩ lại, linh lực Thanh Không Tử liền từ sau tiến nhập ngăn xao động trong cơ thể hắn, Lê Dân mới ý thức được, dược tính trong cơ thể hắn không có giải bớt...
"Sư tôn, ta hiện tại áp chế dược tính sẽ làm sao?"
"Hừ, làm sao bây giờ, ngươi phải cấp bách tìm một nàng dâu chứ sao."
Thanh Không Tử mất hứng mà run râu
"Ngươi hiện tại xiêm y bất chỉnh, là bộ dáng gì! Giải độc sợ là không thể, ta trước áp chế cho ngươi, bảy ngày sau chính mình đi tìm một nàng dâu! Biết không!"
Lê Dân:...
Yên lặng đem mở cổ áo, lần đầu tiên nhìn đến sư tôn sinh khí.
Hắn nỗ lực bình quyết, vận hành linh lực Thanh Không Tử truyện tới, điều tức xao động.
Lê Dân cùng Thanh Không Tử không biết, hiện tại đạo tu đã bắt đầu loạn thành một đoàn.
Bị tiên cảnh truyền tống đi ra ngoài đạo tu nổ tung.
Trong đạo tu cư nhiên có ma tu, đồn đãi bắt đầu tản ra, sự tình Ân Bạch Thần đạt được thượng cổ thần khí cũng truyền ra.
Đây là cỡ nào làm cho người ta khiếp sợ.
Không đến ba mươi tuổi một đệ tử Thái Hư cung không chỉ có được thượng cổ thần khí, còn đột phá thiên giai, chỉ ở tiên cảnh ngắn ngủi mấy chục canh giờ...
Quá may mắn.
Chính là, bọn họ cũng biết có thể đạt được loại vận khí này, không chỉ dựa vào vận khí, còn phải có thiên phú.
Chính là, đạo tu coi đại đệ tử Lê Dân Thái Hư cung nhập ma, có người tận mắt nhìn thấy Lê Dân giết chết đạo tu tiến vào, mà Ân Bạch Thần đi ra, cũng nói y bị ma tu đuổi giết.
Âm kém dương sai.
Ân Bạch Thần lại chỉ có thể đâm lao phải theo lao, y muốn đem người này chặt chẽ mà chộp vào lòng bàn tay, dùng thủ đoạn để nam nhân không thoát ra được.
Y chậm rãi, đi bước một mà nhìn nam nhân mất đi tất cả, thẳng đến bên người nam nhân chỉ có một mình y có thể dựa vào.
Mà Lê Dân, dưới sự giúp đỡ của Thanh Không Tử nỗ lực khống chế dược tính phát tác...
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thế giới này đã đất trời điên đảo.
Hắn nguyên bản cứ tưởng sự tình diễn biến đã sẽ không dựa theo cốt truyện phát triển, chính là cuối cùng mọi sở liệu, trên thực tế không dùng được.
Đáng chết cũng đã chết, không nên chết cũng đã chết.
Lê Dân hoảng hốt, nhớ tới tới thật lâu thật lâu trong mộng, có lẽ kia mới là cốt truyện chân chính, chỉ là kết quả đều là giống nhau.
Cảnh trong mơ trong sư huynh đối Ân Bạch Thần hận, còn có Giản Vân Hinh phản bội, làm hắn mất đi lý trí, rồi sau đó nữ chủ bị ngộ sát trong tay của hắn...
Giản Vân Hinh vẫn là chết ở trong tay của hắn.
Mặc kệ đúng sai.
Vận mệnh chọc ghẹo.
Mà hiện tại Lê Dân chỉ cảm thấy trong lòng gắt gao.
Thanh Không Tử ở phía sau Lê Dân, hơi hơi thở dài một tiếng.
Không ai chú ý tới, Giản Vân Hinh truyền tống đi ra lặng yên mà về tới Thái Hư cung.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười ôn nhu làm người khác thấy tốt đẹp.
Như gió xuân, nhẹ nhàng cười.
Tựa như trong trí nhớ Lê Dân nàng đều tốt đẹp, mỹ lệ động lòng người, ôn nhu săn sóc, đáng yêu làm Lê Dân đã từng cảm thấy được, nữ chủ là người hắn thích nhất trên đời.
Rồi sau đó, đều biến thành hư vô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook