Nam Chủ, Ngươi Đừng Đuổi Theo Ta Nữa
Chương 47: Tâm bỗng nhói đau

Trước khi ý thức rơi vào bóng tối, Mộ Dung Huyền vẫn gắt gao đem thân thể lạnh băng của Lý Dật áp trụ vào trong lồng ngực, dùng tư thái bảo hộ mà ngất đi. Đến khi ngất rồi tay vẫn không buông lỏng.


Thông qua hệ thống xem đến một đoạn này Lý Dật trong lòng cảm thấy áy náy, đau lòng cùng không đáng. Áy náy vì lừa Mộ Dung Huyền, khiến hắn như vậy đau khổ. Đau lòng khi nhìn thấy Mộ Dung Huyền toàn thân bị thương, đến khi mất đi ý thức vẫn không buông 'thân thể' y ra. Không đáng vì cảm thấy Mộ Dung Huyền không cần làm như vậy vì bản thân y chính là lừa gạt hắn, hắn làm vậy thực sự không đáng.


Màn hình cứ duy trì nguyên cảnh tượng như vậy gần một khắc, Lý Dật cũng theo thời gian trôi qua mà nôn nóng lên.


"Tại sao nữ phối hợp diễn vẫn chưa tới vậy? Nàng không tới nhanh lên nam chủ liền chết làm dao bây giờ?" Lý Dật nôn nóng hỏi.


"Ngươi cảm thấy có nam chủ nào ăn một ít khổ như vậy liền chết chưa? Ngươi phải biết là nam chủ nhóm có tính đặc trưng giống nhau là sức sống dai. Bởi vậy nên mới có thể đi đến đỉnh nhân sinh sau khi trải qua hàng loạt khổ tra. Hơn nữa có ta và ngươi ở đây, hắn không chết được. Còn về nữ phối hợp diễn, nàng đang trên đường tới đây, chỉ qua nửa khắc nữa là tới. " Hệ thống bình tĩnh nói.


"Nga, vậy a." Lý Dật nghe xong hệ thống nói cũng đã phần nào bớt lo.


Nhưng chỉ là bớt mà thôi, lo lắng chính là vẫn còn. Y hướng sự chú ý của bản thân lại vào màn hình hệ thống.


Quả nhiên, chưa đến nửa khắc sau, một thiếu nữ thân vận lam y, mái tóc đen nhánh, búi đơn giản. Khuôn mặt thanh tú, đáng yêu với đôi mắt đào hoa to tròn, sống mũi cao, môi mọng nước, làn da trắng hồng và cái cằm tinh xảo.


Nàng từ trên trời bay xuống khiến y phục bị gió thổi hơi xòe ra xung quanh, giống như tiên nữ hạ phàm.


Thiếu nữ nhanh chóng đi vào gian nhà, sau đó nhìn tàn tích trong đây, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Ánh mắt nàng đảo qua một lượt xung quanh gian phòng, sau đó dừng lại trước một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi cũng chính là Mộ Dung Huyền. Sau đó như xác định được mục tiêu, nàng nhanh chóng lại gần kiểm tra.


Đến nơi, khuôn mặt vị nữ tu này hiện ra một tia kinh ngạc. Bởi vì dưới thân Mộ Dung Huyền còn có một vị nam tử nữa, do máu nên nàng không thể thấy hết được dung mạo của vị nam tử này nhưng vẫn có thể nhận định đây là một người rất anh tuấn.


Nàng ngồi xuống kiểm tra phát hiện Mộ Dung Huyền kia vẫn còn hơi thở nhưng lại mỏng manh vô cùng, còn vị nam tử kia thì đã chết cách đây không lâu.


Không nghĩ quá nhiều, bị nữ tu kia liền nhanh chóng từ trong túi trữ vật nhỏ của bản thân lấy ra một viên đan dược cho Mộ Dung Huyền uống.


Viên đan dược kia phẩm chất không được bằng của Lý Dật nhưng vẫn đạt trung phẩm đan dược. Đối với kiệt sức, gần chết nam chủ loại này dùng trị liệu là thừa sức.


Cho Mộ Dung Huyền ăn xong dược, nàng liền bấm một thanh trần thuật tẩy sạch thân thể Mộ Dung Huyền rồi tìm một chỗ sạch sẽ đem hắn nằm xuống.


Nhưng bởi vì Mộ Dung Huyền vẫn luôn ôm gắt gao Lý Dật dù hôn mê vẫn không bỏ nên nàng phải mất chút sức lực để gỡ hắn ra đem đặt ở một chỗ khác.


Sau đó nàng ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần, bắt đầu tu luyện.


Lý Dật sau khi thấy tính mạng nam chủ đã an toàn liền nhàm chán tám chuyện với hệ thống.


"Này, tại sao vẫn chưa có thông báo hoàn thành nhiệm vụ vậy?" Lý Dật một bên nhìn màn hình, một bên hỏi hệ thống.


"Phân diễn chưa hết." Hệ thống đơn giản nói.


"Đoạn chôn xuống đó cũng tính sao?" Lý Dật ngạc nhiên.


"Hoàn thành tất cả các phân diễn." Hệ thống đáp.


"Nga, vậy sao?" Lý Dật nhàm chán đáp.


Sau đó y cứ như vậy nhìn chằm chằm màn hình hệ thống, thỉnh thoảng lại nói mấy câu.


Cứ vậy trôi qua hai cái canh giờ, hình ảnh rốt cuộc đổi mới, nam chủ hắn tỉnh!


Lý Dật nhìn gắt gao vào màn ảnh chờ cốt truyện diễn ra.


Quả nhiên Mộ Dung Huyền tỉnh dậy đầu tiên không thấy Lý Dật đâu liền lo lắng. Sau đó phát hiện ra sự tồn tại của nữ tu liền sắc mặt dữ tợn, gằn từng chữ nói.


"Ngươi là ai? Dật ca ca đâu? Ngươi làm gì y? Ngươi với chúng là cùng một bọn?" Một tràng liên tiếp câu hỏi.


Nữ tu cũng không có bất kì cảm xúc gì khi nghe Mộ Dung Huyền luên tiếp hỏi. Nàng chỉ nhàn nhạt đáp.


"Ta đạo hiệu kêu Tư Linh, là đệ tử của Vô Kiếm môn. Ta nếu có ác ngươi đã sớm chết, không sống được đến bây giờ. Còn Dật ca ca mà ngươi nói là vị nam tử kia đi, y đã sớm chết ngươi biết mà. Bây giờ vẫn đang ở chỗ cũ, ta định chờ ngươi tỉnh rồi bàn bạc đem y chôn đi. Còn mấy tên hắc y nhân kia... hừ, ta tại sao phải đi làm động bọn với chúng?" Tư Linh cười lạnh.


Mộ Dung Huyền sau khi nghe xong liền như đánh mất lí trí gào to.


"Y không có chết! Y còn sống! Là ngươi... Là ngươi giết y phải không?!!!"


"Ngươi chính lại đó mà xem y đã chết rồi, từ trước khi ta tới đã chết. Ta không có giết y, ngươi phải biết tu sĩ trước khi bắt đầu tu đạo liền phải ứng thề tám mươi tám điều, trong đó điều thứ tám mươi mốt là không được hại người thường. Nếu không sẽ bị trời tru đất diệt, toàn thân bị đánh nát, hồn bay phách tán. Vậy ta làm sao có thể giết một người thường như ngươi nói đây?" Tư Linh lạnh lùng nói.


"Không... không... không... Y không có chết, y còn sống..." Mộ Dung Huyền đi tới chỗ Lý Dật, đem thân thể y cấp nâng lên, lầm bầm nói.


Từng giọt nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Mộ Dung Huyền cứ vậy ôm thân thể lạnh bạnh không chút độ ấm mà khóc, cảnh tượng thật sự tối đau lòng không muốn nhìn thẳng.


Thấy cảnh này Lý Dật tâm khó hiểu nháy đau, giống như có hàng ngàn, hàng vạn cái kim nhỏ xuyên qua. Cảm giác này Lý Dật không hề thích, thế nhưng y lại không thể kiềm chế mà nhói đau.


Cắn răng chịu đựng, Lý Dật đưa tầm mắt chuyển lại trên màn hình, lòng thầm nghĩ về sau sẽ bù đắp lại cho nam chủ.


Quay lại căn nhà nhỏ, Tư Linh thấy Mộ Dung Huyền cứ ôm Lý Dật khóc mà không có dấu hiệu dừng lại mày liền nhíu lại. Nàng đi đến chỗ Mộ Dung Huyền lôi hắn ra nói lớn.


"Ngươi như vậy được gì? Y đã chết, người đã chết thì không thể sống lại. Ngươi muốn cứ ôm hắn khóc rồi cùng chết sao? Nếu vậy thì ta quá thất vọng về ngươi, uổng công ta hi sinh một viên đan dược trung phẩm cứu lại tính mạng ngươi."


"Ta không cần ngươi cứu." Mộ Dung Huyền không thèm liếc mắt Tư Linh một cái đáp.


"Ngươi không cần... hảo! Ta không cứu ngươi giờ này ngươi còn đứng nơi này ôm một cỗ thi thể khóc? Bây giờ ngươi quá đau thương có thể lí trí sẽ bị ảnh hưởng. Vậy ta đây nên hảo hảo nói thông não não ngươi đi. Ngươi không muốn báo thù sao, báo thù kẻ khiến y phải chết. Ngươi muốn phải không? Vậy thứ ngươi cần là phải sức mạnh, với ngươi bây giờ thì làm sao có thể mạnh hơn? Ngươi theo ta đến Vô Kiếm môn đi, trở thành tu sĩ sẽ giúp ngươi mạnh hơn, thọ mệnh cũng lâu hơn. Hơn nữa... ngươi đâu phải là không còn được gặp lại y. Mỗi người đều có linh hồn, sau khi chết sẽ luôn hồi chuyển sang một kiếp khác. Ngươi về sau chỉ cần tìm chuyển kiếp của y là có thể gặp lại y rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Tư Linh vẫn là lạnh giọng nói, nhưng từng chữ từng câu lại đánh thẳng tâm Mộ Dung Huyền.


Hắn ngừng khóc, ngẩng đầu lên lên hướng Tư Linh nói.


"Thật... sự?" Do khóc một thời gian nên giọng nói của Mộ Dung Huyền khàn khàn.


"Ta lừa ngươi có lợi ích gì?" Tư linh cao ngạo nói.


Một lúc lâu sau, Mộ Dung Huyền đáp lại.


"... Ta đáp ứng ngươi."


"Hảo, vậy chuẩn bị thôi." Tư Linh sắc mặt bây giờ mới có chút hòa hoãn, mày cũng không còn nhăn nữa.


______________________________________


Góc tác giả:


TieuThanh: Dược liệu được chia làm năm cấp bậc lần lượt là: bại phẩm - sơ phẩm - trung phẩm - thượng phẩm - thiên phẩm nha.


Hôm nay quả thực là lười quá nên bây giờ mới viết xong, đại gia hiểu mà. Ân, tuy là lười chút nhưng vẫn đảm bảo đăng chương mới đúng lịch trình. Nếu chậm thì khả năng cũng không kéo dài bao lâu.


A, còn nữa, hôm nay lượt xem đã cán mốc 1000, nên chúc mừng cái nhể? À mà nên chúc mừng cái gì nhể? Hừm... để ta suy nghĩ đã.


Hảo, chương mới đã đăng, đại gia đêm an, hảo ngoạn a. ^(o≧∀≦)o

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương