Nam Chủ Này Ta Che Chở
Chương 2: Tiểu đáng thương nghịch tập (1)

"Mau quay lại! Đừng nhảy!"

"Lớn lên đẹp như vậy, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng?"

Chạng vạng, chính là thời gian ăn cơm tối, bên bờ sông phía Đông thành phố H lại vây kín một vòng người.Trong đám người này có người dân đến xem náo nhiệt, có phóng viên nghe tin chạy tới, cùng với đương sự gây ra sự kiện nhảy sông lần này.

Đứng bên bờ là một người đàn ông dáng người cao gầy, khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, khí chất lãnh đạm cấm dục, từ khuôn mặt đến dáng người tất cả đều hoàn hảo. Một sự hoàn hảo phù hợp với trí tưởng tượng cuối cùng của mọi người về thương giới quý tộc.

Nhưng mà, lúc này trên trán hắn chất chứa toàn là mệt mỏi và lo âu, đôi mắt chứa đựng sự mờ mịt bế tắc, nhưng cho dù là trạng thái trước mắt không tốt, cũng không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan của hắn, ngược lại tăng thêm vài phần yếu ớt khiến người ta thương tiếc.

Không ít quần chúng vây xem vội vàng nhìn lén khuôn mặt người đàn ông, đối với cô gái đã nhảy xuống sông lại có vẻ thờ ơ.

"Chu Vũ Hinh, có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Tại sao phải áp dụng phương thức này!" Lâm Cừ nhìn chằm chằm cô gái dưới nước, ngữ khí vừa bất lực vừa hoang mang.

Đêm qua, Lâm Cừ cùng nhân viên tăng ca một đêm, bận rộn đến tận khi mặt trời lặn về phía Tây ngày hôm sau, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn. Thật vất vả làm xong công việc, vừa chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, lại nhận được tin Chu Vũ Hinh nhảy sông.

Nhưng mà cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ nữ nhân này rốt cuộc có bất mãn gì với hắn, vì lý do gì lại muốn nhảy sông tự vẫn.

"Ô ô ô......" Nghe Lâm Cừ nói, cô gái dưới nước lập tức sụp đổ òa khóc, cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc, cả người run rẩy kịch liệt, giống như chịu ủy khuất cực lớn.

Chu Vũ Hinh thanh lệ dịu dàng, tựa như một đóa hoa trắng thuần khiết, lúc này toàn thân ướt đẫm đứng ở trong nước bộ dáng càng lê hoa đái vũ, nhìn thấy mà thương.

Một người thành đạt ăn mặc chỉnh tề, một người là phụ nữ yếu ớt ăn mặc mộc mạc, có khổ sở không nói thành lời, chỉ có thể lên án vận mệnh bằng cách tự sát, trái tim quần chúng vây xem lập tức hướng về phía Chu Vũ Hinh, quần chúng ăn dưa nhao nhao chỉ trỏ bọn họ.

"Chậc chậc, cô gái này là bị tra nam vứt bỏ đi? Khóc đến thương tâm như vậy, khẳng định là người đàn ông này ngoại tình!"

"Người đàn ông này ăn mặc tươm tất đẹp đẽ như vậy, phần lớn là phú nhị đại, kiểu người có tiền không có trái tim này, có người mới liền quên ngay người cũ, cô gái này có ngốc hay không?"

Rất nhanh sau đó, người biết nội tình liền lên tiếng.

"Ta biết hắn, người này là ông chủ tập đoàn Lâm thị, cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn! Cô gái Chu Vũ Hinh này bị hắn khi dễ, người nhà cô ấy tìm tới muốn hắn giải thích, còn bị vệ sĩ của hắn đánh trọng thương!"

"Ta cũng nhớ ra rồi, cô gái này thật đáng thương, nghe nói bà nội cô ấy bị chọc giận phải nằm viện, cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, không biết có qua nổi không....."

Vừa nghe lời này, đám đông lập tức nổ tung.

"Loại người này sao còn chưa bị bắt đi!"

"Nhìn nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới lại là loại cặn bã thuần chủng, thiệt thòi ta còn có hảo cảm với hắn!"

"Tâm cũng quá ngoan độc, có tiền đúng là tốt, chuyện gì cũng có thể giải quyết!"

"Ha ha...... Chuyện này nháo lớn lên, xem hắn giải quyết kiểu gì!"

"Chu Vũ Hinh, cô mau lên đây nói cho rõ ràng. Tự sát không giải quyết được bất cứ vấn đề gì!" Nghe mọi người anh một câu tôi một câu chỉ trích, Lâm Cừ chịu đựng bực bội trong lòng, nhẫn nại khuyên nhủ.

Hắn tiến về phía trước hai bước, muốn xuống nước kéo người lên, cô gái tựa hồ bị dọa hoảng sợ, lập tức giơ dao găm trong tay kề lên cổ, mạnh mẽ áp chế run rẩy uy hiếp nói: "Anh...... Anh đừng tới đây!"

Cố kìm nén dáng vẻ sợ hãi, như thể Lâm Cừ là hồng thủy mãnh thú rất đáng sợ.



Biểu hiện này ở trong mắt đám người vây xem, tự nhiên lại bổ não một đống chuyện ngược tâm ngược thân - đáng thương, phải bị ức hiếp bao nhiêu lần, mới sợ bị trả thù đến mức này?

Có người bị kích thích căm phẫn trong lòng, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Cừ, đầy khí phách lớn tiếng cam đoan:

"Cô gái, cô đừng sợ! Chúng ta nhiều người như vậy, tên họ Lâm này sẽ không thể khi dễ cô!"

"Đúng vậy! Chúng ta chống lưng cho cô!"

"Dù xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần cũng đừng lấy mạng của mình ra đùa giỡn! Cô chết rồi, gia đình cô sẽ thương tâm biết bao nhiêu!"

Thấy không khí hiện trường càng lúc càng căng thẳng, Lâm Cừ hít sâu một hơi, ngữ khí hòa hoãn, dứt khoát theo lời mọi người nói: "Chu tiểu thư, mau lên đi! Ở đây sẽ không có ai làm hại cô..."

"Hừ! Tra nam chết tiệt giả vờ tử tế cái gì!"

Một quả trứng gà từ trong đám người bay tới, đập vào người Lâm Cừ, đánh gãy lời nói của hắn.

Trong đám người truyền đến một trận cười khẽ, Lâm Cừ khẽ nhíu mày, có chút mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng có một loại cảm giác bất lực đối với tình cảnh hiện tại.

Từ khi gặp Chu Vũ Hinh, loại cảm giác quẫn bách khi bị người ta chỉ trích không có đường chối cái này, dù cực kỳ phẫn nộ Lâm Cừ cũng chỉ có thể áp chế xuống, trải qua rất nhiều lần, thậm chí đã thành thói quen.

Hắn thật sự không hiểu, hắn luôn làm việc thiện giúp đỡ người khác, giữ mình trong sạch ngay thẳng, tại sao lại rơi xuống tình trạng như thế này.

"Chu Vũ Hinh, rốt cuộc cô muốn cái gì? " Không quan tâm tới xúc cảm dính nhớp trên người, Lâm Cừ yên lặng nhìn chằm chằm nữ nhân thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, hoang mang hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lâm Cừ nói lời này chỉ là nghi vấn đơn thuần, nghe vào trong tai quần chúng vây xem lại giống như uy hiếp và chất vấn. Chu Vũ Hinh cũng thuận lý thành chương tiếp tục thể hiện bộ dáng suy sụp.

Cô lảo đảo vài bước yếu ớt vô lực trong nước, giống như không còn đủ sức chịu đựng vận mệnh đả kích: "Hu hu hu..... Đều là lỗi của em! Em thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này......"

Đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông trước mắt, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ tuyệt vọng:

"Bà nội vì bệnh tim phải nằm viện, anh họ cũng bị thương nặng phải nằm trong bệnh viện, đều tại em.... tất cả đều tại em!"

Chu Vũ Hinh thương tâm ôm ngực: "Nhưng em thật sự không kiên trì nổi nữa. Em không biết tại sao nhiều người hiểu lầm em như vậy...... Em đã rất cố gắng để giải quyết vấn đề, nhưng mọi thứ ngày càng tệ hơn...... "

"Chu Vũ Hinh." Lâm Cừ đau đầu xoa xoa trán, cố gắng đè nén lửa giận. Muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng: "Bà nội và anh họ em......"

"Em thật sự không muốn gây tổn thương cho bất cứ ai nữa!" Không đợi Lâm Cừ nói xong, Chu Vũ Hinh đột nhiên điên cuồng hết lên: "Em kém cỏi như vậy, có lẽ chỉ khi em chết đi mới có thể kết thúc tất cả những chuyện này!"

Lâm Cừ cúi đầu, khóe miệng gợi lên một tia trào phúng: Quả nhiên, nữ nhân này luôn là như vậy, khi nói chuyện luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, đắm chìm trong thế giới tự biên tự diễn của mình, vừa gặp vấn đề mấu chốt liền khóc. Nhưng mặc kệ cô ta làm cái gì, luôn có thể dội nước bẩn lên người hắn một cách hiệu quả.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Cừ chợt nảy ra một ý nghĩ: Chẳng lẽ Chu Vũ Hinh cố ý? Cố ý phá hoại thanh danh của hắn, đả kích hình tượng công ty Lâm thị.

Bề ngoài nhút nhát cực kỳ khiếp sợ hắn, rồi lại ba ngày hai bữa nhất định phải tới gần hắn. Náo loạn khiến cho người ta không hiểu là cô ta đang áy náy vì đã làm hỏng thanh danh của Lâm Cừ, hay thuần túy là vì sợ hãi và căm hận.

Lại nhìn về phía nữ nhân đáng thương hề hề dưới sông, không biết vì sao, Lâm Cừ đột nhiên xua đi ý nghĩ này: Sẽ không, mình đã cứu cô ấy, cô ấy có lý do gì muốn hãm hại mình? Có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là tâm trí yếu ớt thôi!

Lúc Lâm Cừ đang đấu tranh tư tưởng, Chu Vũ Hinh bên kia đã đi tới bước tự sát cuối cùng.

Thời khắc cuối cùng, cô nhìn Lâm Cừ thật sâu, trong mắt tràn đầy thống khổ và lưu luyến, lại phảng phất giống như đã buông xuống hết thảy.

"Cảm ơn anh...... Lâm tổng, kỳ thật anh cũng giúp em rất nhiều...... Nhưng mà......" Giọng nói Chu Vũ Hinh mềm nhẹ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng rốt cục vẫn không nói ra. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt: "Bà nội, anh trai. Thật xin lỗi!"



Quần chúng vây xem lại một phen náo loạn, rất nhiều người đều bị hành động lấy ơn báo oán của Chu Vũ Hinh làm cho cảm động: Cũng đã bị bức đến muốn tìm chết, còn có thể nói cám ơn tra nam chỉ vì một chút ân tình nhỏ nhỏ, đây là cô gái thiện lương cỡ nào a!

Đồng thời, mọi người càng thêm phẫn nộ đối với sự lãnh khốc vô tình của Lâm Cừ, bất quá, điều quan trọng nhất bây giờ chính là cứu người, mọi người nhao nhao đi xuống bờ sông, ba chân bốn cẳng lội vào trong nước.

Các phóng viên ẩn nấp trong đám đông nhân cơ hội tách ra, vẻ mặt hưng phấn múa bút thành văn viết vào sổ tay, hắn đã nghĩ kỹ ngày mai nên viết tiêu đề như thế nào -- Chu Vũ Hinh si tâm không đổi, trước khi lâm chung bày tỏ tình yêu với bạn trai cũ bội tình bạc nghĩa: Cảm ơn anh, tạm biệt!

"Bùm!"

Một âm thanh vật nặng rơi xuống nước đột nhiên truyền đến, hấp dẫn chú ý một bộ phận nhỏ quần chúng vây xem. Có người mơ hồ nhìn thấy một bóng người trên cầu nhảy xuống, lập tức hét lên: "Có người nhảy sông! Mau cứu người!"

"Cái gì?"

"Lại có người nhảy sông?"

Nghe vậy, lập tức có hơn phân nửa quần chúng vây xem bắt đầu vọt tới bên cầu, bên bờ sông trở nên vắng vẻ mắt thường có thể thấy được, chỉ chốc lát sau cũng chỉ còn lại vài ba tiểu miêu.

Hiển nhiên mọi người đối với sự kiện mới xuất hiện hứng thú hơn nhiều.

Vô nghĩa, bên kia là nhảy thật! So ra, Chu Vũ Hinh tuy rằng cũng khóc rất đáng thương, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là đứng ở trong nước sâu đến thắt lưng một lúc, nếu không phải trên tay cầm dao găm, đã sớm được người cứu lên.

Hơn nữa, không phải còn chưa chết sao? Bên bờ nhiều người như vậy, sao có thể thật sự để cho cô chết đuối? Người nhảy xuống cầu kia mới là thật. Tính mạng đang gặp nguy hiểm!

Gió chiều đầu hạ nhè nhẹ mang đến cảm giác mát lạnh, giống như nội tâm Chu Vũ Hinh lúc này.

Bị tình tiết phát sinh đột ngột này làm cho sửng sốt, Chu Vũ Hinh xấu hổ đứng tại chỗ, bước chân đi về phía khu nước sâu cũng dừng lại.

Vốn dĩ cô tính toán giả bộ ngã sấp xuống rồi bị sặc nước, sau đó khi mọi người xuống cứu thì thuận lý thành chương ngất xỉu, cho lần biểu diễn này một kết thúc hoàn mỹ.

Kết quả cảnh diễn bên này của cô còn chưa kết thúc, khán giả cổ vũ đã chạy chẳng còn mấy người, cảnh này còn diễn kiểu gì?

"Hắt xì!"

Cũng may ở hiện trường không phải tất cả đều là "người vô ơn" có mới nới cũ, thấy cô lạnh đến run rẩy, một bác gái tốt bụng bên cạnh lập tức đỡ lấy cô, đau lòng nói: "Hài tử, mau đi lên đi! Đừng để bị lạnh!"

Chu Vũ Hinh gặp được bậc thang, lập tức leo xuống. Cô không để ý đến thân thể suy yếu của mình, lo lắng nắm lấy tay bác gái nói: "Dì à, dì mặc kệ con! Trước đi cứu người nhảy cầu....."

Nói được nửa chừng, đột nhiên thân thể mềm nhũn ngã xuống.

"Này, cô gái! Cô gái!"

Hai thanh niên trẻ tuổi đang lội xuống nước lập tức tới đỡ lấy cô, một người cõng cô trên lưng, một người ở một bên đỡ, đưa người lên bờ.

"Huhuhu... Vũ Hinh, con làm sao vậy!" Mẹ Chu cùng mấy cảnh sát lúc này mới khoan thai đến chậm. Mẹ Chu vừa thấy con gái, lập tức nhào vào người Chu Vũ Hinh khóc rống lên.

Đáng tiếc một màn cảm động này lại không có khán giả cổ vũ, vị cảnh sát trẻ mới hơn hai mươi tuổi tiến lên xem xét tình huống, hơi mất kiên nhẫn nói: "Không phải chết đuối, có thể là ngâm trong nước lâu mất sức. Bây giờ bà ngồi đây khóc còn không bằng mang người về thay quần áo!"

Tiếng khóc của mẹ Chu lập tức dừng lại.

Chu Vũ Hinh nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh: Đậu má, tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của ta? Tự tử cũng không tìm chỗ chết xa lão nương một chút, nếu còn không chết thì chờ xem lão nương ta tới giết chết ngươi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương