Nam Chủ Này Ta Che Chở
-
Chương 16: Tiểu đáng thương nghịch tập (16)
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Vũ Hinh và hệ thống đều giật mình hoảng sợ, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đã truyền đến giọng nữ quen thuộc: "Vũ Hinh, em có ở nhà không? Là chị đây!"
"Là Bùi Tư Đình!" Chu Vũ Hinh lập tức nhận ra đối phương, do dự không biết có nên mở cửa hay không.
Hệ thống lược đoạt giả thúc giục: "Mau đi mở cửa! Người phụ nữ này tuy rằng đã bại lộ, nhưng cô ta đối với ngươi khăng khăng một mực, là một quân cờ rất hữu dụng!"
Chu Vũ Hinh lập tức hiểu ý, đi tới mở cửa cho Bùi Tư Đình.
Người phụ nữ ngày thường luôn trang điểm tinh xảo, lúc này lại ủ rũ suy sụp. Thấy vậy, Chu Vũ Hinh lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng không thôi: "Chị Bùi, sao chị lại ở đây?"
Đôi mắt Bùi Tư Đình đỏ hoe, nhào vào trong lòng Chu Vũ Hinh khóc rống lên: "Hu hu hu... Vũ Hinh, họ Lâm không phải loại tốt đẹp gì, hắn thật sự báo cảnh sát! May mà chị có một người quen làm việc ở cục cảnh sát, trong máy ghi âm cũng không có bí mật thương mại gì, người nhà chị tới nộp tiền bảo lãnh sau đó bọn họ liền thả chị ra."
Đối với lời nói của Bùi Tư Đình, Chu Vũ Hinh căn bản lười đi nghiệm chứng, người phụ nữ này đã bị cô tẩy não hoàn toàn từ lâu, đã biến thành nô lệ tinh thần của cô, tuyệt đối không có khả năng lừa gạt cô.
Thế nhưng nên diễn kịch thì vẫn phải diễn, hốc mắt Chu Vũ Hinh lập tức đỏ lên: "Chị Bùi, chị chịu khổ rồi! May mắn chị được thả ra, nếu không em thật muốn tự trách chết mình!"
Bùi Tư Đình cũng nói diễn là diễn: "Chị không sao, ngược lại Vũ Hinh em...... Trong khoảng thời gian này bị chỉ trích nhiều như vậy, tiều tụy thành thế này. Đều là chị không tốt, về sau chị Bùi sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất nữa!"
Sau khi hai người thể hiện kỹ năng diễn xuất một hồi, Bùi Tư Đình liền ngỏ ý muốn ở lại.
Theo như lời cô nói, tuy rằng mình tránh khỏi tai ương lao ngục, nhưng chuyện bị Lâm thị đuổi việc dù sao cũng là một vết nhơ, điều này khiến cho cô tìm công việc khác cũng vô cùng khó khăn. Càng không may là cô còn bị phỏng tay, chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.
Để tiết kiệm chi phí, cô đã quyết định trả lại căn nhà thuê, để mẹ mang theo hai đứa con nhỏ về quê. Còn mình tạm thời tới ở cùng Chu Vũ Hinh bên này, thứ nhất tiết kiệm tiền thuê nhà, thứ hai hai người ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Chu Vũ Hinh vốn có tâm tư lợi dụng cô ấy, lập tức đáp ứng.
Lúc này Bùi Tư Đình đã nhận rõ bộ mặt thật của Chu Vũ Hinh, tự nhiên có thể nhìn ra được âm mưu dưới vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng của cô ta, không khỏi cười lạnh trong lòng: Cho rằng tôi sẽ tiếp tục để cho cô tùy ý sai bảo sao? Nằm mơ đi!
Người nhà của mình đều đã được Lâm tổng an bài thỏa đáng. Đối với nhân phẩm của Lâm Cừ, Bùi Tư Đình rất yên tâm. Lúc này, cô đã sớm trút bỏ được gánh nặng xuống, một lòng nghĩ đến chuyện hung hăng thu thập Chu Vũ Hinh.
Tập đoàn Lâm thị.
Sau khi dàn xếp xong xuôi sự kiện nằm vùng, Lâm Cừ nhắc lại vấn đề đã thương lượng với Trì Tang lúc trước.
"Đến nhà cậu tôi... nhất định phải đi sao?" Nghe đến danh xưng "cậu", Trì Tang vốn đang cao hứng trong nháy mắt trở nên sa sút trầm mặc.
Lâm Cừ lập tức cảm thấy đau lòng, vòng tay ôm lấy vai hắn nhẹ giọng trấn an: "Tôi biết cậu không muốn gặp lại bọn họ, nhưng muốn lấy lại nhà của cha mẹ cậu, chuyến đi này là không tránh khỏi."
"Tôi đi!" Trì Tang trong nháy mắt bị khơi dậy ý chí chiến đấu, hận ý trong mắt bừng bừng: "Tôi chờ ngày này đã lâu rồi! Những chuyện khác tôi có thể không so đo với ông ta, nhưng chuyện nhà ở... Tào Quốc Khánh ông ta không có tư cách đụng vào!"
Tiểu khu Hoa Uyển thành phố H.
Tào Quốc Khánh tan tầm trở về, vừa vào tiểu khu liền thấy có hàng xóm vây quanh cửa nhà mình nghị luận. Thấy ông đến, lập tức có người tới bát quái: "Lão Tào, nhà ông có khách!"
"Hảo gia hỏa! Lái Bugatti, vừa nhìn chính là ông chủ có tiền! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy siêu xe sang trọng này ở ngoài đời thực đó!"
Có người nhân cơ hội lôi kéo làm quen: "Lão Tào, hai ta cũng là bạn cũ mười mấy năm rồi phải không? Ông gặp phú hào ở đâu vậy? Giới thiệu với chúng tôi..."
Tào Quốc Khánh lại không rảnh ứng phó với ông ta, ông ẩn ẩn có loại dự cảm xấu: Mình tự nhiên không có khả năng nhận thức người có tiền như vậy, nhưng tiểu tử Trì Tang kia chính là nhân họa đắc phúc, chẳng lẽ...
Quả nhiên, Tào Quốc Khánh vừa vào cửa đã nhìn thấy cháu trai tiện nghi ngồi trên sô pha, bên cạnh có hai người. Một người rõ ràng là vệ sĩ, người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú giống như ngôi sao, phong thái toàn thân giống như một vị vua cải trang vi hành.
Người này nhìn qua chính là quý tử hào môn. Thấy ông đi tới, đối phương chỉ cười khẽ một tiếng, hơi dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.
Tào Quốc Khánh sởn cả tóc gáy vì tiếng cười của người này, ý cười của hắn giống như kẻ săn mồi nhìn thấy con mồi xông vào bãi săn, thỏa mãn chờ mong hưởng thụ thịnh yến rất nhanh sẽ đến.
Chân Mỹ Phượng vừa mới rót trà mời khách, thấy chồng đã về, lập tức chào đón như tìm được người tâm phúc: "Lão Tào, ông đã về rồi!"
Tào Quốc Khánh đặt túi xuống, lấy lại bình tĩnh, ra vẻ hòa ái chào hỏi Trì Tang: "Tiểu Trì, hôm nay sao lại rảnh đến nhà cậu? Hai người này là bạn của cháu sao?"
Ông ta cố ý giả bộ như không biết chuyện Trì Tang tự sát, mấy người cũng lười vạch trần ông ta. Trì Tang lập tức quay mặt đi, cũng không có phản ứng đối với Tào Quốc Khánh.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Chân Mỹ Phượng bên cạnh gượng cười hoà giải: "Đứa nhỏ Tiểu Trì này vẫn không thích nói chuyện với mọi người." Nói xong lại bày ra vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ: "Ở nhà cậu mợ không so đo với con, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng không thể không lễ phép như vậy!"
Sắc mặt Tào Quốc Khánh tối sầm lại, Lâm Cừ lập tức tiếp lời: "Tào tiên sinh, tôi là Lâm Cừ bạn của Tiểu Trì. Hôm nay chúng tôi cũng vì chuyện của Tiểu Trì, mới đặc biệt tới tìm ông."
Trong lòng Tào Quốc Khánh lộp bộp một tiếng, làm như không có việc gì ngồi xuống sô pha đối diện, giả bộ lo lắng: "Lâm tiên sinh, có phải Tiểu Trì ở bên ngoài gây rắc rối rồi không? Đứa nhỏ này, luôn gây rắc rối cho tôi!"
Lâm Cừ lười nhìn ông ta giả ngu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lúc được Tào tiên sinh thu dưỡng, Tiểu Trì còn chưa thành niên, ông quản lý căn nhà cha mẹ cậu ấy để lại cho cậu ấy cũng đúng, nhưng bây giờ cậu ấy đã tròn mười tám tuổi, căn nhà này cũng nên trả lại cho cậu ấy rồi!"
"Căn nhà nào?" Tào Quốc Khánh còn muốn giả ngu, làm ra vẻ mặt phẫn nộ: "Lâm tiên sinh, đứa nhỏ này tính tình cực đoan, mở miệng ra cũng không có mấy câu là thật, ngài cũng đừng nghe nó nói bậy hai câu liền coi là thật!"
Trong mắt Lâm Cừ hiện lên một tia lãnh ý, cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đứng dậy nói: "Nếu Tào tiên sinh không muốn giao nhà, vậy chúng ta đành phải gặp nhau tại tòa án!"
"Cậu..." Tào Quốc Khánh không ngờ hắn đột nhiên trở mặt, thấy Trì Tang và vệ sĩ cũng đứng dậy đi theo ra ngoài, ông đứng lên dang hai tay ra, muốn ngăn lại nhưng không ngăn được.
"Ông xã..." Chân Mỹ Phượng bất an tiến lại gần, cũng không biết phải làm sao.
Mắt thấy đoàn người Lâm Cừ mở cửa đi ra ngoài, Tào Quốc Khánh vọt tới cửa, oán hận buông lời tàn nhẫn: "Trì Tang, mày là thứ khốn nạn! Mày..."
Thấy hàng xóm xung quanh thò đầu vào trong nhìn, biểu tình trên mặt Tào Quốc Khánh lập tức chuyển thành bi phẫn: "Tốt, đứa nhỏ tốt, tao vất vả khổ sở nuôi mày năm năm, ngược lại nuôi ra một con bạch nhãn lang! Mới vừa bám được vào người có tiền liền quay lại đối phó với cậu ruột, Trì Tang mày thật sự tốt lắm!"
Chân Mỹ Phượng lập tức phối hợp nức nở một tiếng, như thể tan nát cõi lòng, đau khổ nói: "Lão Tào, ông đừng nói nữa! Hu hu hu......"
Hàng xóm thấy thế lập tức mồm năm miệng mười thảo luận:
"Còn tưởng rằng Tào Quốc Khánh gặp may mắn, không nghĩ tới người có tiền này lại là cháu trai ruột tìm tới đối phó ông ta, đây là phải có bao nhiêu thù?"
"Tại sao hai cậu cháu này lại trở nên như vậy? Mặc kệ nói thế nào, Tào Quốc Khánh cũng nuôi Trì Tang năm năm, cũng có công ơn dưỡng dục phải không? Sao Trì Tang có thể đối xử với cậu của mình như thế này!"
"Đúng vậy! Bình thường nhìn thấy rất tốt, không nghĩ tới trong xương cốt lại là người không có lương tâm như vậy, lão Tào đúng là mắt mù rồi!"
"Biết người biết mặt không biết lòng, không phải do mình sinh ra, ông ấy có nuôi dưỡng cũng không thân!"
Đối mặt với ánh mắt khác thường của hàng xóm, Trì Tang cũng không giải thích, chỉ cười lạnh nói: "Tào Quốc Khánh, có một số việc không phải dựa vào khua môi múa mép là có thể giải quyết. Ông đã ngoan cố tới cùng, vậy thì chờ đi!"
Nhìn ba người nghênh ngang rời đi, sắc mặt Tào Quốc Khánh ngoài mạnh trong yếu rống giận gầm lên: "Được, mày kiện đi! Tao không tin thế giới yên bình này là nơi không phân rõ phải trái trắng đen!"
Trên đường trở về, Lâm Cừ lo lắng nhìn hắn vài lần. Đối với lần thương lượng thất bại này, kỳ thật bọn họ đã sớm dự liệu, nhưng việc đi ngang qua sân khấu này vẫn phải diễn ra.
Thấy Lâm Cừ liếc mắt nhìn qua, bộ dáng muốn hỏi lại sợ tổn thương tự tôn của mình, Trì Tang dứt khoát nghiêng người vòng hai tay ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, quang minh chính đại ăn đậu hũ.
Nơi người ngoài không nhìn thấy, khóe miệng Trì Tang nhếch lên một tia cười lạnh, thầm hạ quyết tâm: Ở chỗ ta đây không có chuyện người chết là hết nợ. Nếu ta đã tới, những người thiếu nợ Trì Tang, ta sẽ thay hắn nhất nhất đòi lại! Cho dù làm như vậy sẽ có vẻ tính toán chi li, lãnh khốc vô tình.
Mặc dù Trì Tang đã là người thừa kế gia sản trăm tỷ, giá trị kinh tế của căn nhà này đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng không sao, nhưng mọi chuyện trên đời chưa bao giờ là "ta nghèo ta có lý, ngươi giàu ngươi đáng đời" – nếu mà có, thì đạo lý này cũng phải áp dụng trên người thiếu niên tuyệt vọng tự sát kia.
Sau khi đám người Lâm Cừ rời đi, đóng cửa lại, Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng lập tức suy sụp.
"Lão Tào, chúng ta phải làm sao bây giờ? Lâm gia có tiền như vậy, nếu thật sự đi kiện ta sẽ không thua kiện chứ?" Chân Mỹ Phượng lo lắng sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Tào Quốc Khánh âm trầm bất định, ông ta suy nghĩ một hồi rồi nghiến răng nói: "Lâm gia có tiền, chúng ta cũng không phải là không có cái gì. Chúng ta đi tìm truyền thông vạch trần bọn chúng, hủy hoại thanh danh Trì Tang, xem bọn chúng còn có mặt mũi cướp nhà của chúng ta không!"
Vợ chồng Tào Quốc Khánh đều là Tỳ Hưu, nhà đã đến tay bọn họ căn bản đừng nghĩ đến chuyện trả về. Ông ta thậm chí còn cảm thấy, nhờ phúc của mình Trì Tang mới có thể quen biết ông chủ lớn như Lâm Cừ và trải qua cuộc sống giàu có. Về điểm này, Trì Tang còn phải cảm ơn ông ta.
(Tương truyền, Tỳ Hưu là người con thứ 9 cũng là cuối cùng của vua Rồng, sở hữu vẻ ngoài và sức mạnh lớn nhất. Tuy nhiên, đặc điểm nhận dạng riêng biệt của chúng là không có hậu môn.)
Mun1911
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm gia có tiền như vậy, Tào Quốc Khánh đỏ mắt càng cảm thấy yên tâm thoải mái khi chiếm được căn nhà, mà đám người Trì Tang chính là địa chủ giàu có cướp tiền từ trong túi dân chúng nghèo khổ!
Dưới sự thúc đẩy của tâm lý căm ghét người giàu, biểu hiện của Tào Quốc Khánh trước mặt truyền thông càng thêm chân thành, khiến người ta cảm động.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Cừ đến thăm Tào gia, cư dân mạng liền thấy được màn biểu diễn của Tào Quốc Khánh từ các trang tin tức khác nhau.
Tào Quốc Khánh trong ống kính quả thực là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, ông ta cùng vợ mặc quần áo giản dị rẻ tiền, trên mặt, trên người đều là vết tích do cuộc sống vất vả lam lũ lưu lại.
Vẻ mặt Tào Quốc Khánh thổn thức nhớ lại quá khứ: "Lúc em gái và em rể mất, Trì Tang mới mười ba tuổi, chính là thời điểm phải dùng nhiều tiền nhất, dù trong nhà có nhiều cô dì chú bác như vậy, nhưng cũng không ai muốn nuôi đứa bé này. Tôi thấy nó bị người ta đẩy tới đẩy lui thật sự đáng thương, cắn răng mang nó về nhà, cũng không kịp thương lượng với Mỹ Phượng."
Tào Quốc Khánh nói xong, vợ ông Chân Mỹ Phượng lập tức tiếp lời: "Lúc đầu, tôi rất ghét bỏ nó, dù sao điều kiện nhà chúng tôi cũng như thế, tôi còn phải nuôi con của tôi, ai nguyện ý nuôi con nhà người khác?"
"Hơn nữa khoảng thời gian đó lão Tào lại làm ăn thua lỗ, tôi cũng không có việc làm... Nhưng mà, tôi không muốn thì thế nào, có thể đuổi đứa bé ra ngoài sao? Tôi cũng cắn răng nuôi lớn nó. Dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của nó, tôi không dám nói tôi đối xử với nó tốt bao nhiêu, nhưng mà..."
"Cho dù chúng tôi đối xử tệ bạc với nó, ít nhất cũng có ân nuôi dưỡng chứ? Chúng tôi cũng không trông cậy nó sẽ báo đáp, nhưng nó làm sao có thể... làm sao có thể lấy oán trả ơn được!" Nói một hồi đôi mắt Chân Mỹ Phượng đỏ hoe, liền lấy tay bụm mặt thể hiện bộ dáng cực kỳ thương tâm.
Tào Quốc Khánh đau lòng vỗ vỗ bả vai vợ, lúc này mới tiếp tục nói: "Mỹ Phượng là một người miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm như đậu hũ, bình thường nói chuyện có chút nặng lời, tâm tính nó lại rất mẫn cảm, dần dà liền hận chúng tôi...... Tôi thật sự không ngờ oán khí trong lòng nó lớn như vậy!"
Theo lời vợ chồng Tào Quốc Khánh, Trì Tang từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, luôn cảm thấy cậu mợ đối với hắn không thật lòng, cũng thường xuyên vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với gia đình.
Ngày đó hắn cãi nhau với mợ vì một chút việc nhỏ, Chân Mỹ Phượng tức giận nói hắn đã trưởng thành, nếu không thích ở nhà thì tự mình đi ra ngoài ở. Trì Tang trong cơn tức giận liền bỏ nhà trốn đi.
Vợ chồng Tào Quốc Khánh quá thương tâm, nghe ngóng được hắn trở về trường học liền không quản hắn nữa, ai biết đứa nhỏ này cư nhiên nhất thời nghĩ quẩn lại chạy đi tìm cái chết.
Bởi vì cả hai vợ chồng đều không có thói quen lướt web, hơn nữa công việc lại bận rộn, cho nên căn bản không biết rằng Trì Tang tự tử. Tới khi biết tin, vợ chồng Tào Quốc Khánh đều vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng âm thầm hối hận vì đã không quan tâm tới đứa nhỏ nhiều hơn.
Nhưng điều khiến họ buồn hơn chính là, sau khi Trì Tang thoát khỏi nguy hiểm cũng không chịu liên lạc với họ, còn bố trí lung tung với người ngoài, nói cậu mợ ngược đãi hắn, lừa gạt Lâm Cừ tới tranh giành căn nhà giúp hắn.
Nhà họ Tào thuộc tầng lớp bình dân, thấp cổ bé họng, sao có thể là đối thủ của đại tài phiệt? Rơi vào đường cùng, vợ chồng Tào thị mới nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ của truyền thông.
Dân chúng đối với kẻ yếu đều là đồng tình, hơn nữa Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng cũng không mù quáng biểu hiện sự vĩ đại và nỗ lực của mình, ngược lại trong lời nói còn lộ ra tâm tư ích kỷ thường có của con người, điều này khiến cho lời nói của họ càng trở nên chân thật đáng tin.
Video phỏng vấn vợ chồng Tào Quốc Khánh vừa đăng, ngay lập tức Trì Tang được hưởng thụ đãi ngộ bị toàn mạng xã hội bôi đen mà trước đó Lâm tổng đã trải qua.
Bất quá đối với việc này Trì Tang cũng không thèm để ý, thậm chí còn uyển chuyển từ chối đề nghị khống chế bình luận của Lâm Cừ: Đừng nhìn một số người hiện tại nhảy nhót vui vẻ, chờ đến khi video tòa án thẩm vấn công bố ra, hiện tại đắc ý bao nhiêu, đến lúc đó sẽ vả mặt bấy nhiêu.
Đã là châu chấu sau thu rồi, sao không cho người ta nhảy nhót thêm chút nữa?
"Là Bùi Tư Đình!" Chu Vũ Hinh lập tức nhận ra đối phương, do dự không biết có nên mở cửa hay không.
Hệ thống lược đoạt giả thúc giục: "Mau đi mở cửa! Người phụ nữ này tuy rằng đã bại lộ, nhưng cô ta đối với ngươi khăng khăng một mực, là một quân cờ rất hữu dụng!"
Chu Vũ Hinh lập tức hiểu ý, đi tới mở cửa cho Bùi Tư Đình.
Người phụ nữ ngày thường luôn trang điểm tinh xảo, lúc này lại ủ rũ suy sụp. Thấy vậy, Chu Vũ Hinh lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng không thôi: "Chị Bùi, sao chị lại ở đây?"
Đôi mắt Bùi Tư Đình đỏ hoe, nhào vào trong lòng Chu Vũ Hinh khóc rống lên: "Hu hu hu... Vũ Hinh, họ Lâm không phải loại tốt đẹp gì, hắn thật sự báo cảnh sát! May mà chị có một người quen làm việc ở cục cảnh sát, trong máy ghi âm cũng không có bí mật thương mại gì, người nhà chị tới nộp tiền bảo lãnh sau đó bọn họ liền thả chị ra."
Đối với lời nói của Bùi Tư Đình, Chu Vũ Hinh căn bản lười đi nghiệm chứng, người phụ nữ này đã bị cô tẩy não hoàn toàn từ lâu, đã biến thành nô lệ tinh thần của cô, tuyệt đối không có khả năng lừa gạt cô.
Thế nhưng nên diễn kịch thì vẫn phải diễn, hốc mắt Chu Vũ Hinh lập tức đỏ lên: "Chị Bùi, chị chịu khổ rồi! May mắn chị được thả ra, nếu không em thật muốn tự trách chết mình!"
Bùi Tư Đình cũng nói diễn là diễn: "Chị không sao, ngược lại Vũ Hinh em...... Trong khoảng thời gian này bị chỉ trích nhiều như vậy, tiều tụy thành thế này. Đều là chị không tốt, về sau chị Bùi sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất nữa!"
Sau khi hai người thể hiện kỹ năng diễn xuất một hồi, Bùi Tư Đình liền ngỏ ý muốn ở lại.
Theo như lời cô nói, tuy rằng mình tránh khỏi tai ương lao ngục, nhưng chuyện bị Lâm thị đuổi việc dù sao cũng là một vết nhơ, điều này khiến cho cô tìm công việc khác cũng vô cùng khó khăn. Càng không may là cô còn bị phỏng tay, chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.
Để tiết kiệm chi phí, cô đã quyết định trả lại căn nhà thuê, để mẹ mang theo hai đứa con nhỏ về quê. Còn mình tạm thời tới ở cùng Chu Vũ Hinh bên này, thứ nhất tiết kiệm tiền thuê nhà, thứ hai hai người ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Chu Vũ Hinh vốn có tâm tư lợi dụng cô ấy, lập tức đáp ứng.
Lúc này Bùi Tư Đình đã nhận rõ bộ mặt thật của Chu Vũ Hinh, tự nhiên có thể nhìn ra được âm mưu dưới vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng của cô ta, không khỏi cười lạnh trong lòng: Cho rằng tôi sẽ tiếp tục để cho cô tùy ý sai bảo sao? Nằm mơ đi!
Người nhà của mình đều đã được Lâm tổng an bài thỏa đáng. Đối với nhân phẩm của Lâm Cừ, Bùi Tư Đình rất yên tâm. Lúc này, cô đã sớm trút bỏ được gánh nặng xuống, một lòng nghĩ đến chuyện hung hăng thu thập Chu Vũ Hinh.
Tập đoàn Lâm thị.
Sau khi dàn xếp xong xuôi sự kiện nằm vùng, Lâm Cừ nhắc lại vấn đề đã thương lượng với Trì Tang lúc trước.
"Đến nhà cậu tôi... nhất định phải đi sao?" Nghe đến danh xưng "cậu", Trì Tang vốn đang cao hứng trong nháy mắt trở nên sa sút trầm mặc.
Lâm Cừ lập tức cảm thấy đau lòng, vòng tay ôm lấy vai hắn nhẹ giọng trấn an: "Tôi biết cậu không muốn gặp lại bọn họ, nhưng muốn lấy lại nhà của cha mẹ cậu, chuyến đi này là không tránh khỏi."
"Tôi đi!" Trì Tang trong nháy mắt bị khơi dậy ý chí chiến đấu, hận ý trong mắt bừng bừng: "Tôi chờ ngày này đã lâu rồi! Những chuyện khác tôi có thể không so đo với ông ta, nhưng chuyện nhà ở... Tào Quốc Khánh ông ta không có tư cách đụng vào!"
Tiểu khu Hoa Uyển thành phố H.
Tào Quốc Khánh tan tầm trở về, vừa vào tiểu khu liền thấy có hàng xóm vây quanh cửa nhà mình nghị luận. Thấy ông đến, lập tức có người tới bát quái: "Lão Tào, nhà ông có khách!"
"Hảo gia hỏa! Lái Bugatti, vừa nhìn chính là ông chủ có tiền! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy siêu xe sang trọng này ở ngoài đời thực đó!"
Có người nhân cơ hội lôi kéo làm quen: "Lão Tào, hai ta cũng là bạn cũ mười mấy năm rồi phải không? Ông gặp phú hào ở đâu vậy? Giới thiệu với chúng tôi..."
Tào Quốc Khánh lại không rảnh ứng phó với ông ta, ông ẩn ẩn có loại dự cảm xấu: Mình tự nhiên không có khả năng nhận thức người có tiền như vậy, nhưng tiểu tử Trì Tang kia chính là nhân họa đắc phúc, chẳng lẽ...
Quả nhiên, Tào Quốc Khánh vừa vào cửa đã nhìn thấy cháu trai tiện nghi ngồi trên sô pha, bên cạnh có hai người. Một người rõ ràng là vệ sĩ, người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú giống như ngôi sao, phong thái toàn thân giống như một vị vua cải trang vi hành.
Người này nhìn qua chính là quý tử hào môn. Thấy ông đi tới, đối phương chỉ cười khẽ một tiếng, hơi dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.
Tào Quốc Khánh sởn cả tóc gáy vì tiếng cười của người này, ý cười của hắn giống như kẻ săn mồi nhìn thấy con mồi xông vào bãi săn, thỏa mãn chờ mong hưởng thụ thịnh yến rất nhanh sẽ đến.
Chân Mỹ Phượng vừa mới rót trà mời khách, thấy chồng đã về, lập tức chào đón như tìm được người tâm phúc: "Lão Tào, ông đã về rồi!"
Tào Quốc Khánh đặt túi xuống, lấy lại bình tĩnh, ra vẻ hòa ái chào hỏi Trì Tang: "Tiểu Trì, hôm nay sao lại rảnh đến nhà cậu? Hai người này là bạn của cháu sao?"
Ông ta cố ý giả bộ như không biết chuyện Trì Tang tự sát, mấy người cũng lười vạch trần ông ta. Trì Tang lập tức quay mặt đi, cũng không có phản ứng đối với Tào Quốc Khánh.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Chân Mỹ Phượng bên cạnh gượng cười hoà giải: "Đứa nhỏ Tiểu Trì này vẫn không thích nói chuyện với mọi người." Nói xong lại bày ra vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ: "Ở nhà cậu mợ không so đo với con, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng không thể không lễ phép như vậy!"
Sắc mặt Tào Quốc Khánh tối sầm lại, Lâm Cừ lập tức tiếp lời: "Tào tiên sinh, tôi là Lâm Cừ bạn của Tiểu Trì. Hôm nay chúng tôi cũng vì chuyện của Tiểu Trì, mới đặc biệt tới tìm ông."
Trong lòng Tào Quốc Khánh lộp bộp một tiếng, làm như không có việc gì ngồi xuống sô pha đối diện, giả bộ lo lắng: "Lâm tiên sinh, có phải Tiểu Trì ở bên ngoài gây rắc rối rồi không? Đứa nhỏ này, luôn gây rắc rối cho tôi!"
Lâm Cừ lười nhìn ông ta giả ngu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lúc được Tào tiên sinh thu dưỡng, Tiểu Trì còn chưa thành niên, ông quản lý căn nhà cha mẹ cậu ấy để lại cho cậu ấy cũng đúng, nhưng bây giờ cậu ấy đã tròn mười tám tuổi, căn nhà này cũng nên trả lại cho cậu ấy rồi!"
"Căn nhà nào?" Tào Quốc Khánh còn muốn giả ngu, làm ra vẻ mặt phẫn nộ: "Lâm tiên sinh, đứa nhỏ này tính tình cực đoan, mở miệng ra cũng không có mấy câu là thật, ngài cũng đừng nghe nó nói bậy hai câu liền coi là thật!"
Trong mắt Lâm Cừ hiện lên một tia lãnh ý, cũng không nói nhảm với ông ta, trực tiếp đứng dậy nói: "Nếu Tào tiên sinh không muốn giao nhà, vậy chúng ta đành phải gặp nhau tại tòa án!"
"Cậu..." Tào Quốc Khánh không ngờ hắn đột nhiên trở mặt, thấy Trì Tang và vệ sĩ cũng đứng dậy đi theo ra ngoài, ông đứng lên dang hai tay ra, muốn ngăn lại nhưng không ngăn được.
"Ông xã..." Chân Mỹ Phượng bất an tiến lại gần, cũng không biết phải làm sao.
Mắt thấy đoàn người Lâm Cừ mở cửa đi ra ngoài, Tào Quốc Khánh vọt tới cửa, oán hận buông lời tàn nhẫn: "Trì Tang, mày là thứ khốn nạn! Mày..."
Thấy hàng xóm xung quanh thò đầu vào trong nhìn, biểu tình trên mặt Tào Quốc Khánh lập tức chuyển thành bi phẫn: "Tốt, đứa nhỏ tốt, tao vất vả khổ sở nuôi mày năm năm, ngược lại nuôi ra một con bạch nhãn lang! Mới vừa bám được vào người có tiền liền quay lại đối phó với cậu ruột, Trì Tang mày thật sự tốt lắm!"
Chân Mỹ Phượng lập tức phối hợp nức nở một tiếng, như thể tan nát cõi lòng, đau khổ nói: "Lão Tào, ông đừng nói nữa! Hu hu hu......"
Hàng xóm thấy thế lập tức mồm năm miệng mười thảo luận:
"Còn tưởng rằng Tào Quốc Khánh gặp may mắn, không nghĩ tới người có tiền này lại là cháu trai ruột tìm tới đối phó ông ta, đây là phải có bao nhiêu thù?"
"Tại sao hai cậu cháu này lại trở nên như vậy? Mặc kệ nói thế nào, Tào Quốc Khánh cũng nuôi Trì Tang năm năm, cũng có công ơn dưỡng dục phải không? Sao Trì Tang có thể đối xử với cậu của mình như thế này!"
"Đúng vậy! Bình thường nhìn thấy rất tốt, không nghĩ tới trong xương cốt lại là người không có lương tâm như vậy, lão Tào đúng là mắt mù rồi!"
"Biết người biết mặt không biết lòng, không phải do mình sinh ra, ông ấy có nuôi dưỡng cũng không thân!"
Đối mặt với ánh mắt khác thường của hàng xóm, Trì Tang cũng không giải thích, chỉ cười lạnh nói: "Tào Quốc Khánh, có một số việc không phải dựa vào khua môi múa mép là có thể giải quyết. Ông đã ngoan cố tới cùng, vậy thì chờ đi!"
Nhìn ba người nghênh ngang rời đi, sắc mặt Tào Quốc Khánh ngoài mạnh trong yếu rống giận gầm lên: "Được, mày kiện đi! Tao không tin thế giới yên bình này là nơi không phân rõ phải trái trắng đen!"
Trên đường trở về, Lâm Cừ lo lắng nhìn hắn vài lần. Đối với lần thương lượng thất bại này, kỳ thật bọn họ đã sớm dự liệu, nhưng việc đi ngang qua sân khấu này vẫn phải diễn ra.
Thấy Lâm Cừ liếc mắt nhìn qua, bộ dáng muốn hỏi lại sợ tổn thương tự tôn của mình, Trì Tang dứt khoát nghiêng người vòng hai tay ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, quang minh chính đại ăn đậu hũ.
Nơi người ngoài không nhìn thấy, khóe miệng Trì Tang nhếch lên một tia cười lạnh, thầm hạ quyết tâm: Ở chỗ ta đây không có chuyện người chết là hết nợ. Nếu ta đã tới, những người thiếu nợ Trì Tang, ta sẽ thay hắn nhất nhất đòi lại! Cho dù làm như vậy sẽ có vẻ tính toán chi li, lãnh khốc vô tình.
Mặc dù Trì Tang đã là người thừa kế gia sản trăm tỷ, giá trị kinh tế của căn nhà này đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng không sao, nhưng mọi chuyện trên đời chưa bao giờ là "ta nghèo ta có lý, ngươi giàu ngươi đáng đời" – nếu mà có, thì đạo lý này cũng phải áp dụng trên người thiếu niên tuyệt vọng tự sát kia.
Sau khi đám người Lâm Cừ rời đi, đóng cửa lại, Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng lập tức suy sụp.
"Lão Tào, chúng ta phải làm sao bây giờ? Lâm gia có tiền như vậy, nếu thật sự đi kiện ta sẽ không thua kiện chứ?" Chân Mỹ Phượng lo lắng sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Tào Quốc Khánh âm trầm bất định, ông ta suy nghĩ một hồi rồi nghiến răng nói: "Lâm gia có tiền, chúng ta cũng không phải là không có cái gì. Chúng ta đi tìm truyền thông vạch trần bọn chúng, hủy hoại thanh danh Trì Tang, xem bọn chúng còn có mặt mũi cướp nhà của chúng ta không!"
Vợ chồng Tào Quốc Khánh đều là Tỳ Hưu, nhà đã đến tay bọn họ căn bản đừng nghĩ đến chuyện trả về. Ông ta thậm chí còn cảm thấy, nhờ phúc của mình Trì Tang mới có thể quen biết ông chủ lớn như Lâm Cừ và trải qua cuộc sống giàu có. Về điểm này, Trì Tang còn phải cảm ơn ông ta.
(Tương truyền, Tỳ Hưu là người con thứ 9 cũng là cuối cùng của vua Rồng, sở hữu vẻ ngoài và sức mạnh lớn nhất. Tuy nhiên, đặc điểm nhận dạng riêng biệt của chúng là không có hậu môn.)
Mun1911
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm gia có tiền như vậy, Tào Quốc Khánh đỏ mắt càng cảm thấy yên tâm thoải mái khi chiếm được căn nhà, mà đám người Trì Tang chính là địa chủ giàu có cướp tiền từ trong túi dân chúng nghèo khổ!
Dưới sự thúc đẩy của tâm lý căm ghét người giàu, biểu hiện của Tào Quốc Khánh trước mặt truyền thông càng thêm chân thành, khiến người ta cảm động.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Cừ đến thăm Tào gia, cư dân mạng liền thấy được màn biểu diễn của Tào Quốc Khánh từ các trang tin tức khác nhau.
Tào Quốc Khánh trong ống kính quả thực là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, ông ta cùng vợ mặc quần áo giản dị rẻ tiền, trên mặt, trên người đều là vết tích do cuộc sống vất vả lam lũ lưu lại.
Vẻ mặt Tào Quốc Khánh thổn thức nhớ lại quá khứ: "Lúc em gái và em rể mất, Trì Tang mới mười ba tuổi, chính là thời điểm phải dùng nhiều tiền nhất, dù trong nhà có nhiều cô dì chú bác như vậy, nhưng cũng không ai muốn nuôi đứa bé này. Tôi thấy nó bị người ta đẩy tới đẩy lui thật sự đáng thương, cắn răng mang nó về nhà, cũng không kịp thương lượng với Mỹ Phượng."
Tào Quốc Khánh nói xong, vợ ông Chân Mỹ Phượng lập tức tiếp lời: "Lúc đầu, tôi rất ghét bỏ nó, dù sao điều kiện nhà chúng tôi cũng như thế, tôi còn phải nuôi con của tôi, ai nguyện ý nuôi con nhà người khác?"
"Hơn nữa khoảng thời gian đó lão Tào lại làm ăn thua lỗ, tôi cũng không có việc làm... Nhưng mà, tôi không muốn thì thế nào, có thể đuổi đứa bé ra ngoài sao? Tôi cũng cắn răng nuôi lớn nó. Dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của nó, tôi không dám nói tôi đối xử với nó tốt bao nhiêu, nhưng mà..."
"Cho dù chúng tôi đối xử tệ bạc với nó, ít nhất cũng có ân nuôi dưỡng chứ? Chúng tôi cũng không trông cậy nó sẽ báo đáp, nhưng nó làm sao có thể... làm sao có thể lấy oán trả ơn được!" Nói một hồi đôi mắt Chân Mỹ Phượng đỏ hoe, liền lấy tay bụm mặt thể hiện bộ dáng cực kỳ thương tâm.
Tào Quốc Khánh đau lòng vỗ vỗ bả vai vợ, lúc này mới tiếp tục nói: "Mỹ Phượng là một người miệng lưỡi sắc bén nhưng tâm như đậu hũ, bình thường nói chuyện có chút nặng lời, tâm tính nó lại rất mẫn cảm, dần dà liền hận chúng tôi...... Tôi thật sự không ngờ oán khí trong lòng nó lớn như vậy!"
Theo lời vợ chồng Tào Quốc Khánh, Trì Tang từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, luôn cảm thấy cậu mợ đối với hắn không thật lòng, cũng thường xuyên vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với gia đình.
Ngày đó hắn cãi nhau với mợ vì một chút việc nhỏ, Chân Mỹ Phượng tức giận nói hắn đã trưởng thành, nếu không thích ở nhà thì tự mình đi ra ngoài ở. Trì Tang trong cơn tức giận liền bỏ nhà trốn đi.
Vợ chồng Tào Quốc Khánh quá thương tâm, nghe ngóng được hắn trở về trường học liền không quản hắn nữa, ai biết đứa nhỏ này cư nhiên nhất thời nghĩ quẩn lại chạy đi tìm cái chết.
Bởi vì cả hai vợ chồng đều không có thói quen lướt web, hơn nữa công việc lại bận rộn, cho nên căn bản không biết rằng Trì Tang tự tử. Tới khi biết tin, vợ chồng Tào Quốc Khánh đều vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng âm thầm hối hận vì đã không quan tâm tới đứa nhỏ nhiều hơn.
Nhưng điều khiến họ buồn hơn chính là, sau khi Trì Tang thoát khỏi nguy hiểm cũng không chịu liên lạc với họ, còn bố trí lung tung với người ngoài, nói cậu mợ ngược đãi hắn, lừa gạt Lâm Cừ tới tranh giành căn nhà giúp hắn.
Nhà họ Tào thuộc tầng lớp bình dân, thấp cổ bé họng, sao có thể là đối thủ của đại tài phiệt? Rơi vào đường cùng, vợ chồng Tào thị mới nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ của truyền thông.
Dân chúng đối với kẻ yếu đều là đồng tình, hơn nữa Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng cũng không mù quáng biểu hiện sự vĩ đại và nỗ lực của mình, ngược lại trong lời nói còn lộ ra tâm tư ích kỷ thường có của con người, điều này khiến cho lời nói của họ càng trở nên chân thật đáng tin.
Video phỏng vấn vợ chồng Tào Quốc Khánh vừa đăng, ngay lập tức Trì Tang được hưởng thụ đãi ngộ bị toàn mạng xã hội bôi đen mà trước đó Lâm tổng đã trải qua.
Bất quá đối với việc này Trì Tang cũng không thèm để ý, thậm chí còn uyển chuyển từ chối đề nghị khống chế bình luận của Lâm Cừ: Đừng nhìn một số người hiện tại nhảy nhót vui vẻ, chờ đến khi video tòa án thẩm vấn công bố ra, hiện tại đắc ý bao nhiêu, đến lúc đó sẽ vả mặt bấy nhiêu.
Đã là châu chấu sau thu rồi, sao không cho người ta nhảy nhót thêm chút nữa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook