Thương Giác nhẹ nhàng nhảy lên, bóng rổ trên tay anh ở trong không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, chuẩn xác rơi vào rổ, lấy đẹp ba điểm. Nữ sinh vây xem điên cuồng vỗ tay hoan hô, Thương Giác bảo người khác qua thay, ngồi xuống uống nước.

Mồ hôi theo gương mặt anh chảy xuống, lăn vào áo trong cổ áo, lưu lại một vệt nước mơ màng, thời tiết thực nóng, nhưng những nữ sinh đang nhìn lén anh lại cảm thấy chính mình so với thời tiết hôm nay còn muốn nóng hơn.

Phương Mặc cũng lại đây nghỉ ngơi, cậu một bên uống nước một bên tùy ý cầm lấy di động, sắc mặt lập tức biến đổi: “A Giác, có người nói với tớ, Lâm Hiểu Đồng ban mười một dẫn theo mấy người tới nhất ban.”

“Người nào?”

“Một cô bé đáng yêu.”

Thương Giác ném vỏ chai vào thùng rác, giây tiếp theo đã nhấc chân chạy tới lớp học, Phương Mặc lập tức kéo Trương Nhã Tuấn chạy theo phía sau nhưng cũng đuổi không kịp Thương Giác. Mấy người còn lại mặt đầy ngạc nhiên, cũng không ai biết tại sao ba người bọn họ lại vội vàng chạy đi.

“Không cần nhìn, tự mấy cậu chơi đi.” Lão sư thể dục xua tan đám đông.

Thương Giác một hơi chạy lên lầu bốn, phòng học của nhất ban ở cuối hành lang, vì để không ảnh hưởng đến lớp học khác, anh cũng không chạy vội ở hành lang, mà bước nhanh đi qua.

Lý trí nói cho anh biết, anh kỳ thật không cần lo lắng, Phùng Tiếu mới tới nơi này mấy ngày, cơ hồ đều ở cùng anh, căn bản không có thời gian trêu chọc cừu hận. Cho dù cô thật sự đắc tội với ai, thì mấy nữ sinh kia cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng? Nhiều nhất chỉ là cảnh cáo một chút, hoặc là bị đánh vài cái, cô trước kia cũng bắt nạt người khác, coi như là Thiên Đạo có luân hồi.

Lý trí lạnh lùng như vậy, nhưng anh vẫn là càng đi càng nhanh, giống như bị lửa đốt, thiêu anh đến khó chịu, chỉ nghĩ phải nhanh một chút nhìn thấy cô, xác nhận cô an toàn.

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Thương Giác hoài nghi bản thân bị hoa mắt, hoặc là xuất hiện ảo giác.

Trong phòng học có chút loạn, đổ mất hai cái bàn, sách giáo khoa rơi đầy đất. Phùng Tiếu ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nâng má, sườn mặt dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, thiếu nữ mười sáu tuổi trên mặt còn có chút trẻ con, cười lên giống hệt thiên sứ.

Mà những người khác lại cùng cô hoàn toàn tương phản, bọn họ hoặc nằm hoặc quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đều là kinh ngạc, nữ sinh ở chính giữa còn mặt đầy nước mắt, biểu tình hoảng sợ.

Thời điểm Thương Giác đẩy cửa ra, tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn qua, Lâm Hiểu Đồng nhìn rõ người tới là ai, tâm tình lần thứ hai rơi thẳng xuống địa ngục. Hai sự tình đáng sợ nhất đã cùng nhau xảy ra: Bí mật trong lòng bị người khác biết, lại bị người mình thích nhìn thấy bộ dáng chật vật nhất.

Mấy nữ sinh đồng thời cúi đầu, có người còn lặng lẽ dùng tay che khuất chính mặt mình, không muốn Thương Giác thấy rõ mình.

Đương nhiên hành động này của bọn họ cũng chỉ là dư thừa, Thương Giác căn bản không muốn biết người đang nằm trên mặt đất là ai, anh chú ý đến một mình Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu đến sắc mặt cũng không đổi, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn hắn: “Ai nha Thương Giác ca ca, mới học được nửa tiết mà sao anh lại trở về rồi? Có phải muốn gặp em hay không?”

Thương Giác nhấp môi nhìn cô vài giây, cảm giác sâu sắc tất cả lo lắng của chính mình vừa nãy đều uy cẩu, sau đó anh liền lạnh lùng đóng cửa lại, biến mất ở cửa phòng học trước mặt mọi người.

Phương Mặc cùng Trương Nhã Tuấn rốt cuộc cũng theo kịp, bọn họ mới vừa lên lầu liền nhìn thấy Thương Giác đang đứng thẳng tắp ở cửa phòng học, anh không đi vào, còn không cho bọn họ tới gần.

(Ổng đáng yêu chết đi được, biết bảo bảo không sao liền ra ngoài canh cửa 🤭🤭)

“Bên trong xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.”

“Vậy Phùng Tiếu đâu?”

“Ở bên trong.”

“Lâm Hiểu Đồng và bạn bè cậu ta đâu? Đi rồi? Bọn họ không tìm Phùng Tiếu gây phiền toái chứ?”

Thương Giác trầm mặc vài giây: “…… Cũng ở bên trong.”

Phương Mặc nghe vậy liền nóng nảy, tuy rằng cậu chưa từng tiếp xúc với Lâm Hiểu Đồng, nhưng cũng nghe qua một ít lời đồn về cậu ta, nếu để Phùng Tiếu cùng Lâm Hiểu Đồng kia ở cạnh nhau, chẳng phải là đem tiểu bạch thỏ ném tới ổ sói sao?

Càng không được tới gần, Phương Mặc càng sốt ruột, tuy Phùng Tiếu trước kia cho cậu ấn tượng không tốt lắm, là đại tiểu thư bá đạo lại tùy hứng, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung, Phương Mặc đã có cái nhìn khác với cô, hiện tại Phùng Tiếu vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, vô cùng được yêu thích a, nếu như bị Lâm Hiểu Đồng khi dễ thì làm sao bây giờ?

“Cậu bình tĩnh một chút, nếu A Giác không vội, Phùng Tiếu khẳng định không có việc gì.” Trương Nhã Tuấn vỗ vỗ bả vai Phương Mặc.

Cậu biết rõ, cho dù Thương Giác chán ghét Phùng Tiếu, nhưng nể tình cha mẹ hai bên, Thương Giác cũng không có khả năng nhìn cô bị người khác bắt nạt. Phương Mặc một khi sốt ruột đầu óc liền nóng lên, ngây ngây ngốc ngốc, cậu không đành lòng nhìn.

“Không có việc gì? Làm sao sẽ không có việc gì? Lâm Hiểu Đồng kia rất hung……” cửa phòng học rốt cuộc cũng mở, Lâm Hiểu Đồng cúi đầu đi ra, cô ta rõ ràng đã sửa sang lại, nước mắt trên mặt đều đã lau khô, tóc cũng sửa lại, quần áo hỗn độn cũng được thu thập chỉnh tề, chỉ là bị đôi mắt sưng đỏ bán đứng.

Cô ta trộm nhìn qua Thương Giác, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trước ánh mắt quỷ dị của Phương Mặc, khập khiễng mang theo nhóm chị em vội vàng rời đi.

“Cậu…..cậu….… cậu ta giống như khóc?” Phương Mặc kinh ngạc hỏi.

Thương Giác không phản ứng cậu, anh đi vào phòng học. Phòng học đã được sửa sang lại, cái bàn vốn ngã dưới đất đã được nâng dậy, sách giáo khoa cũng chỉnh tề đặt ở trên bàn, một chút cũng không nhìn ra dấu vết đánh nhau. Phùng Tiếu ngồi tại chỗ của mình, bộ dáng thoải mái nhàn nhã.

Phương Mặc quan tâm hỏi: “Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì a, tớ có thể có chuyện gì?”

“Kia, mấy người Lâm Hiểu Đồng tới phòng học làm gì?”

“Đại khái chính là tới tham quan nơi học tập của học bá đi? Chiêm ngưỡng phong thái học bá một chút?”

Thương Giác: “……”

“Vậy tại sao Lâm Hiểu Đồng khóc?”

“Có thể là làm một học tra, kéo chân sau trường học, cảm giác hổ thẹn đi?” Phùng Tiếu biểu tình nghiêm túc, giống như điều cô đang nói chính là chân lý.

Phương Mặc hoài nghi Phùng Tiếu đang nói hươu nói vượn, nhưng cậu không có chứng cứ, vì vậy chỉ có thể bỏ cuộc, quay đầu liền nhìn thấy Thương Giác đứng bên cạnh một cái bàn học, lật xem sách vở của bọn họ.

“A Giác, cậu làm gì vậy?”

Thương Giác mở sách vở trên chiếc bàn bị đánh đổ vừa nãy, có quyển viết tên, cũng có quyển không viết. Mà hiện tại, những quyển vở có viết tên đều được xếp lại đúng chỗ, nhưng mà vài quyển không có tên lại bị để lộn xộn, quá lộ liễu.

Anh để ý nhìn qua nét bút, một bên để lại sách vở xếp loạn vào đúng chỗ, một bên thuận miệng trả lời: “Chiêm ngưỡng phong thái của học bá.”

(Bao che, bao che chắc luôn 🙈🙈)

Phương Mặc: “……” Cậu còn cần chiêm ngưỡng phong thái của những người khác? Người bị cậu chiêm ngưỡng sợ là muốn hổ thẹn chết đi?

Phùng Tiếu kinh ngạc, người này thế nhưng cũng sẽ nói hươu nói vượn a.

Thương Giác giúp Phùng Tiếu giấu kỹ đuôi, xoay người thấy cô dùng vẻ mặt cổ quái nhìn mình, liền xụ mặt trở lại chỗ ngồi.

Phùng Tiếu vỗ vỗ bả vai anh, Thương Giác hơi quay đầu, chỉ dùng một cái sườn mặt đối diện với cô: “Chuyện gì?”

“Em có một việc rất quan trọng muốn nói với anh.”

Nghe giọng nói của cô nghiêm túc như vậy, Thương Giác rốt cuộc cũng xoay người, đối mặt trực tiếp với cô, liền nghe thấy cô nói: “Em chính là muốn nói với anh, bộ dáng sửa sang lại sách vở vừa nãy của anh siêu soái! Em lại động tâm a.”

Thương Giác: “……” Nhất phái nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ.

(Mình cũng không hiểu đoạn “nhất phái” lắm, bạn nào hiểu dịch ra sao thì cmt cho mình biết với nhé)

Trương Nhã Tuấn đang tính toán đi tới: “……” Cậu vội đứng lại, một bên thưởng thức gương mặt đang đỏ lên của Thương Giác, một bên giữ chặt Phương Mặc đang muốn quay lại chỗ ngồi.

“Kéo tớ làm gì?” Phương Mặc muốn giãy giụa.

“Câm miệng, đi theo tớ.”

“Nga.”

————

Bởi vì Phùng Tiếu lại đùa giỡn anh, cho nên suốt cả tiết Thương Giác đều không muốn nói chuyện với Phùng Tiếu, cũng không thèm nhìn cô, tóm lại chính là coi như cô không tồn tại.

Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc đều đã nhìn thành thói quen, cho nên lúc Từ Thi Hàm trở lại phòng học, vừa nhìn thấy bộ dáng Thương Giác liền cười hỏi Phùng Tiếu: “Lại đùa giỡn Thương Giác ca ca nhà cậu phải không?”

Cô cả ngày nghe Phùng Tiếu kêu Thương Giác ca ca, dần dần cũng thích ứng với cách xưng hô này, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng “Thương Giác ca ca nhà cậu” nói chuyện với Phùng Tiếu, đây là một phương thức tẩy não chậm rãi, Phùng Tiếu sử dụng vô cùng thành thạo.

Phùng Tiếu thở dài: “Không có biện pháp, tớ cũng không muốn đùa giỡn Thương Giác. Nhưng anh ấy quá đáng yêu, tớ nhịn không được a!”

“Bang” một tiếng, bút chì trong tay Thương Giác thê thảm gãy thành hai đoạn, Từ Thi Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua, không dám trả lời, quay đầu lại giơ ngón tay cái với Phùng Tiếu.

Có vài người chính là dám một lần lại một lần đùa giỡn đại học bá, cố tình là đại học bá lại không hề có biện pháp với cô. Giống như là nhổ lông trên đầu lão hổ, hơn nữa còn nhiều lần an toàn trở về, đó là thật sự dũng sĩ, Từ Thi Hàm chỉ có thể tỏ vẻ kính nể.

Cô có đôi khi đều phải vì vị khuê mật này của mình mà lo lắng, cô ấy ngày ngày đùa giỡn Thương Giác, không sợ một ngày nào đó Thương Giác thật sự không thèm phản ứng mình nữa sao?

Đối với Phùng Tiếu mà nói, Thương Giác càng sinh khí, cô càng cao hứng nha!

Tùy tiện đùa giỡn một chút liền ngạo kiều đỏ mặt tức giận, Thương Giác thật sự quá đáng yêu, so với Vu Tư một lời không hợp liền mặt không biểu tình rút kiếm chém tới đáng yêu hơn nhiều.

Bọn họ đang nói chuyện, liền nghe thấy Trương Hiểu Hằng dãy bên kêu một tiếng: “Lưu Phóng, cậu cầm quyển vở hôm qua cho tớ mượn về rồi hả? Tớ không tìm thấy?”

“Không có, tiết vừa rồi không phải cậu còn dùng sao?”

“Chính là tớ tìm không thấy.”

“Cậu cả ngày đều vứt đồ bừa bãi, chắc là tiện tay để chỗ nào rồi.”

Tìm loạn một hồi, cuối cùng lại tìm được ở chỗ Lưu Phóng, kẹp ở dưới một đống sách vở, Trương Hiểu Hằng rống giận: “Lưu Phóng, cậu chơi tớ?”

Lưu Phóng thực vô tội: “Tớ thật sự không lấy về mà.”

Bàn của Trương Hiểu Hằng và Lưu Phóng chính là chiếc bàn vừa nãy, cho nên cuộc nói chuyện của bọn họ, Phùng Tiếu cùng Thương Giác đều chú ý tới, sách vở là anh thu thập, quyển vở kia đều là bút tích của Lưu Phóng, anh tự nhiên liền để lại chỗ cậu ta, lại không nghĩ tới hóa ra quyển vở đó là do Trương Hiểu Hằng mượn.

Loại sai lầm này là không thể tránh, nhưng mà không biết vì sao, Thương Giác vẫn cảm thấy có điểm xấu hổ, luôn cảm thấy người nọ đang cười mình.

Phùng Tiếu một bên nghe Lưu Phóng cùng Trương Hiểu Hằng kịch liệt thảo luận “Sách vở làm thế nào chạy tới chỗ Lưu Phóng, hơn nữa còn ở tận dưới cùng”, một bên nhìn Thương Giác mặt càng lúc càng đỏ, tâm tình cô thập phần thoải mái, cuối cùng nhịn không được cười ha hả.

Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc không rõ chân tướng bày ra khuôn mặt mờ mịt, cũng không biết cô vì cái gì đột nhiên cười vui vẻ như vậy.

Thương Giác chỉ cảm thấy thật đáng giận.

Phùng Tiếu làm sao luôn chọc người ta tức giận như vậy!

“Không được cười.” Thương Giác xoay người nói khẽ với Phùng Tiếu.

Phùng Tiếu ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ, hai mắt ngậm nước, trên mặt phấn phấn nộn nộn, thập phần vô tội nhìn anh, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ: “Nga.”

Cô mím môi, gương mặt phồng lên, thế nhưng lại có vài phần đáng yêu.

Thương Giác cảm thấy tay có chút ngứa, thật muốn chọc gương mặt phồng phồng của cô, anh cố nén cảm giác xúc động kỳ quái này lại, xoay người sang chỗ khác.

Sau đó anh liền nghe được âm thanh ôm bàn của người sau lưng, tuy rằng không có tiếng cười, nhưng cô rõ ràng vẫn đang cười a.

Thương Giác dùng tay ấn ấn trái tim, tức đến đau ngực.

Từ Thi Hàm cùng Phương Mặc: “???”

Phùng Tiếu đang cười cái gì? Thương Giác lại tức giận cái gì a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương