Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!
-
Chương 55: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (55)
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Hắn đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, hắn vẫn cho rằng hắn đã bỏ ra nhiều tình yêu như vậy cho cô, cô cũng nên yêu hắn như vậy mới đúng!
Hắn một mực cũng không thỏa mãn, muốn thêm nữa, hắn biết rõ cô hiện tại cũng không thương hắn, chỉ là thích hắn. Nhưng bây giờ hắn đã suy nghĩ thông suốt, vậy thì có sao, có thể nói, bọn họ ở cùng một chỗ, cô cuối cùng vẫn sẽ yêu hắn thôi.
Bởi vì cô vừa nói thích hắn, yêu hắn. Cô nhất định sẽ làm được, dù sao cô cũng không nói dối.
Một người nội tâm lạnh lùng như cô, thích hắn có lẽ đã là cực hạn của cô rồi. Về sau chắc chắn sẽ có cơ hội, bọn họ sẽ luôn luôn, luôn luôn ở cùng một chỗ.
Khí thế quanh thân Nhiễm Thất rất lớn, hơn nữa khuôn mặt lại lạnh lùng đến cực điểm. Từng chữ đều vang lên mạnh mẽ, nói ra nội tâm của bọn họ, thế cho nên, sau khi cô nói xong một hồi lâu cũng không có người nói chuyện.
Nhiễm Thất chính là muốn bọn họ áy náy, càng áy náy càng tốt!
Cô không quan tâm tâm tình của những người đó, bọn họ thương tâm thống khổ mắc mớ gì đến cô, hiện tại cô chỉ muốn xé ra từng chút từng chút vết sẹo của bọn họ! Khiến cho bọn họ thống khổ, càng thống khổ, thì tương lai trong lòng của bọn họ sẽ càng nhiều sự hổ thẹn mắc nợ, vậy càng có thể hảo hảo mà chiếu cố cô ở bên cạnh chàng trai này, bằng không thì cô thật sự lo lắng nha!
"Không...Không phải như thế..." Triệu Lôi Kỳ ngược lại là người đầu tiên không nhịn được, vừa muốn giải thích gì đó, nhưng đã bị Nhiễm Thất cắt đứt.
Cô không muốn ở chỗ này nữa, thời gian của cô cũng không còn nhiều lắm, cùng hắn lãng phí thời gian với bọn họ, còn không bằng ở cùng với Thẩm Mặc Hiên.
"Trình phu nhân, bà có muốn biết, năm đó bọn buôn người kia rốt cuộc đã làm gì với con trai bà hay không?"
"Bà nhớ lại đi, khi con trai của bà đang chịu khổ, thì cái người hại con của bà lại đang hưởng thụ lấy những thứ vinh hoa phú quý vốn thuộc về anh ấy! Các người vì nuôi dưỡng thật tốt con của người khác, lại hại chết con của mình! Hiện tại các người muốn anh ấy nhìn nhận các người! Dựa vào cái gì chứ?!"
Nhiễm Thất bất quá cũng chỉ là phô trương thanh thế, cô cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời này có thể khiến cho nội tâm ở sâu bên trong của một người mẹ đau nhức, cũng có thể...Khiến cho kết cục của Trình Thấm càng thêm thê thảm.
Nghe như vậy, Trình Thấm cũng nhịn không được nữa, cô ta biết rõ những lời này đã đâm vào lòng mẹ của cô ta, những việc mà bà không muốn nghĩ tới nhất. Vài năm kia khi Thẩm Mặc Hiên bị mất, mẹ của cô ta ngày nào cũng lẩm bẩm hắn có thể bị người ta ngược đãi hay không, trải qua có tốt hay không, cả người thiếu chút nữa đều sắp điên rồi!
Vì vậy, cô ta nhịn đau, bởi vỉ nửa bên mặt bị sưng, cô chỉ có thể mơ hồ không rõ mà la lên: "Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói! Cô ta đang nói lung tung! Cô ta không có khả năng biết rõ ——"
"Mang nó xuống dưới! Trói lại!" Người nói chuyện là Trình Việt, thanh âm của ông chứa đựng sự tang thương cùng mệt mỏi. Những lời này không chỉ có trong lòng Triệu Lôi Kỳ đau thương, trong lòng của ông càng đau thương, một người ba sao có thể không yêu con mình!
Ông chỉ là bình thường không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng cái ngày đó con trai trở về, ông hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, khắp nơi nói cho người khác biết con của ông quay trở lại rồi!
"Thả tôi ra! Tôi không có! Ba, ba tin con, không được nghe cô ——" Âm thanh sợ hãi của Trình Thấm càng ngày càng xa, dần dần mơ hồ không rõ.
Trong phòng, yên tĩnh như chết, Trình Việt nhắm mắt lại, nên đối mặt thì vẫn là nên đối mặt, ông gian nan hỏi: "Phó tiểu thư..."
Nhiễm Thất vừa định nói, không nghĩ tới Thẩm Mặc Hiên lại đột nhiên nói chuyện: "Không cần hỏi cô ấy, cô ấy cũng không rõ ràng lắm!" Sau đó, hắn vuốt ve tóc Nhiễm Thất, ôn nhu nói với cô: "Em đi ra ngoài trước, tôi cần nói vài lời với bọn họ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà!"
Triệu Lôi Kỳ há to miệng, muốn bọn họ ở lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhiễm Thất gật gật đầu, lúc đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại!
Cô vừa mới nói những lời kia có lẽ cũng đủ làm bọn họ đau thương rồi, nghĩ đến kết cục của Trình Thấm chắc có lẽ cũng không tốt chỗ nào! Phải biết rằng, bê trong những nhà quyền thế, phương pháp muốn cho một người sống không bằng chết cũng rất nhiều!
Trong phòng, đã không còn Nhiễm Thất, cả người Thẩm Mặc Hiên giống như cũng không còn một chút độ ấm, lạnh lùng mà nhìn bọn họ. Qua một hồi lâu, hắn cau mày, đem áo cởi ra: "Tôi cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì! Cũng không rõ ràng lắm đến cùng bọn họ đã làm cái gì với tôi! Nhưng mà ở thời điểm rất sớm tôi đã nhìn thấy trên người có vết phỏng của tàn thuốc, hiện tại tôi cho các người xem, chẳng qua là vì không để cô ấy nói mà không giữ lời!"
Hắn đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, hắn vẫn cho rằng hắn đã bỏ ra nhiều tình yêu như vậy cho cô, cô cũng nên yêu hắn như vậy mới đúng!
Hắn một mực cũng không thỏa mãn, muốn thêm nữa, hắn biết rõ cô hiện tại cũng không thương hắn, chỉ là thích hắn. Nhưng bây giờ hắn đã suy nghĩ thông suốt, vậy thì có sao, có thể nói, bọn họ ở cùng một chỗ, cô cuối cùng vẫn sẽ yêu hắn thôi.
Bởi vì cô vừa nói thích hắn, yêu hắn. Cô nhất định sẽ làm được, dù sao cô cũng không nói dối.
Một người nội tâm lạnh lùng như cô, thích hắn có lẽ đã là cực hạn của cô rồi. Về sau chắc chắn sẽ có cơ hội, bọn họ sẽ luôn luôn, luôn luôn ở cùng một chỗ.
Khí thế quanh thân Nhiễm Thất rất lớn, hơn nữa khuôn mặt lại lạnh lùng đến cực điểm. Từng chữ đều vang lên mạnh mẽ, nói ra nội tâm của bọn họ, thế cho nên, sau khi cô nói xong một hồi lâu cũng không có người nói chuyện.
Nhiễm Thất chính là muốn bọn họ áy náy, càng áy náy càng tốt!
Cô không quan tâm tâm tình của những người đó, bọn họ thương tâm thống khổ mắc mớ gì đến cô, hiện tại cô chỉ muốn xé ra từng chút từng chút vết sẹo của bọn họ! Khiến cho bọn họ thống khổ, càng thống khổ, thì tương lai trong lòng của bọn họ sẽ càng nhiều sự hổ thẹn mắc nợ, vậy càng có thể hảo hảo mà chiếu cố cô ở bên cạnh chàng trai này, bằng không thì cô thật sự lo lắng nha!
"Không...Không phải như thế..." Triệu Lôi Kỳ ngược lại là người đầu tiên không nhịn được, vừa muốn giải thích gì đó, nhưng đã bị Nhiễm Thất cắt đứt.
Cô không muốn ở chỗ này nữa, thời gian của cô cũng không còn nhiều lắm, cùng hắn lãng phí thời gian với bọn họ, còn không bằng ở cùng với Thẩm Mặc Hiên.
"Trình phu nhân, bà có muốn biết, năm đó bọn buôn người kia rốt cuộc đã làm gì với con trai bà hay không?"
"Bà nhớ lại đi, khi con trai của bà đang chịu khổ, thì cái người hại con của bà lại đang hưởng thụ lấy những thứ vinh hoa phú quý vốn thuộc về anh ấy! Các người vì nuôi dưỡng thật tốt con của người khác, lại hại chết con của mình! Hiện tại các người muốn anh ấy nhìn nhận các người! Dựa vào cái gì chứ?!"
Nhiễm Thất bất quá cũng chỉ là phô trương thanh thế, cô cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời này có thể khiến cho nội tâm ở sâu bên trong của một người mẹ đau nhức, cũng có thể...Khiến cho kết cục của Trình Thấm càng thêm thê thảm.
Nghe như vậy, Trình Thấm cũng nhịn không được nữa, cô ta biết rõ những lời này đã đâm vào lòng mẹ của cô ta, những việc mà bà không muốn nghĩ tới nhất. Vài năm kia khi Thẩm Mặc Hiên bị mất, mẹ của cô ta ngày nào cũng lẩm bẩm hắn có thể bị người ta ngược đãi hay không, trải qua có tốt hay không, cả người thiếu chút nữa đều sắp điên rồi!
Vì vậy, cô ta nhịn đau, bởi vỉ nửa bên mặt bị sưng, cô chỉ có thể mơ hồ không rõ mà la lên: "Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói! Cô ta đang nói lung tung! Cô ta không có khả năng biết rõ ——"
"Mang nó xuống dưới! Trói lại!" Người nói chuyện là Trình Việt, thanh âm của ông chứa đựng sự tang thương cùng mệt mỏi. Những lời này không chỉ có trong lòng Triệu Lôi Kỳ đau thương, trong lòng của ông càng đau thương, một người ba sao có thể không yêu con mình!
Ông chỉ là bình thường không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng cái ngày đó con trai trở về, ông hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, khắp nơi nói cho người khác biết con của ông quay trở lại rồi!
"Thả tôi ra! Tôi không có! Ba, ba tin con, không được nghe cô ——" Âm thanh sợ hãi của Trình Thấm càng ngày càng xa, dần dần mơ hồ không rõ.
Trong phòng, yên tĩnh như chết, Trình Việt nhắm mắt lại, nên đối mặt thì vẫn là nên đối mặt, ông gian nan hỏi: "Phó tiểu thư..."
Nhiễm Thất vừa định nói, không nghĩ tới Thẩm Mặc Hiên lại đột nhiên nói chuyện: "Không cần hỏi cô ấy, cô ấy cũng không rõ ràng lắm!" Sau đó, hắn vuốt ve tóc Nhiễm Thất, ôn nhu nói với cô: "Em đi ra ngoài trước, tôi cần nói vài lời với bọn họ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà!"
Triệu Lôi Kỳ há to miệng, muốn bọn họ ở lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhiễm Thất gật gật đầu, lúc đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại!
Cô vừa mới nói những lời kia có lẽ cũng đủ làm bọn họ đau thương rồi, nghĩ đến kết cục của Trình Thấm chắc có lẽ cũng không tốt chỗ nào! Phải biết rằng, bê trong những nhà quyền thế, phương pháp muốn cho một người sống không bằng chết cũng rất nhiều!
Trong phòng, đã không còn Nhiễm Thất, cả người Thẩm Mặc Hiên giống như cũng không còn một chút độ ấm, lạnh lùng mà nhìn bọn họ. Qua một hồi lâu, hắn cau mày, đem áo cởi ra: "Tôi cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì! Cũng không rõ ràng lắm đến cùng bọn họ đã làm cái gì với tôi! Nhưng mà ở thời điểm rất sớm tôi đã nhìn thấy trên người có vết phỏng của tàn thuốc, hiện tại tôi cho các người xem, chẳng qua là vì không để cô ấy nói mà không giữ lời!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook