Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!
-
Chương 132: Thân Vương và Nữ Vương Huyết tộc (9)
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Đôi mắt Tạp Mẫu vẫn còn mở to, cánh môi úp mở lại không phát ra được âm thanh gì. Bà ta chậm chạp cúi đầu nhìn trước ngực, có một bàn tay xuyên qua ngực bà ta, giây tiếp theo, bà ta ngã xuống, đôi mắt còn mở to, chết không nhắm mắt, bà ta trước sau không nghĩ tới, rốt cuộc lại như vậy...
Đề Tái trừng lớn mắt, nhìn nữ nhân trước mặt này, môi run run, không khỏi lui ra phía sau vài bước, ngã quỵ trên mặt đất.
Nữ nhân kia lại đã trở lại...
Tạp Tây Á cúi đầu, đưa chân đá đá Tạp Mẫu đã chết, cảm xúc trên mặt không rõ, ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn Đề Tái, đột nhiên cười lên: “Ta đã nói rồi mà, một nữ vu có ma lực cực cao như thế sẽ dễ dàng chết trong tay ta như vậy sao...”
Cô lắc mình một cái đã đến trước mặt Đề Tái đang khủng hoảng, ngồi xổm xuống dùng tay nâng hàm dưới của nàng ta lên, đôi ngân mâu đối diện với ánh mắt của nàng ta. Thanh âm mê hoặc, ngữ điệu lại thập phần mềm mại, mềm mại đến mức có chút khủng bố:
“Cục cưng bé nhỏ, nói cho ta biết, trên chiếc nhẫn này rốt cuộc còn bỏ thêm vào cái chú ngữ gì nữa? Hả?”
Đôi mắt của Đề Tái đối diện với Tạp Tây Á bắt đầu thất thần, cuối cùng trở nên trống rỗng, nàng ta giống như một con rối gỗ bị Tạp Tây Á thao túng, ánh mắt dại ra tiếp nhận chiếc nhẫn Tạp Tây Á đưa cho nàng ta. Nàng ta đem chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Chiếc nhẫn dần dần lập loè bạch quang, cuối cùng biến mất không thấy.
Ánh mắt Tạp Tây Á sâu thẳm mà nhìn thi thể Tạp Mẫu, ánh mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, lời bà ta nói, cô đều nghe thấy được.
Chú ngữ trí mạng... Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Lúc này, Đề Tái ở một bên lẩm bẩm: “Có hai loại chú ngữ, trong đó một cái không biết, một cái khác là cấm thuật của gia tộc nữ vu...”
Tạp Tây Á nhăn mày lại, lạnh giọng đánh gãy lời nàng: “Nói cho ta biết hậu quả của cấm thuật đã!”
Một cái chú ngữ không biết trong đó chắc hẳn là chú ngữ ẩn nấp thần linh.
300 năm trước, lúc cô dự định chết ở trong tay nhân loại và nữ vu đã tính toán rất tốt rồi. Trong tiên đoán, nữ vu có thể sáng tạo ra chú ngữ ẩn nấp thần linh đang sống trong trấn nhỏ Mã Đức, cô liền để cho Ngải Khắc Tư ở chỗ này tìm một nơi làm cô sớm sống lại. Về phần cô có thể lấy được chú ngữ đầu tiên, thời gian và địa điểm cô tính không sai chút nào, vì vậy, khi nữ vu già vừa mới vừa tạo ra chú ngữ, cô đã tới.
Mới vừa tạo ra chú ngữ, đương nhiên sẽ không lập tức bị viết lên sách ma pháp, càng không có khả năng bị Đề Tái biết, bởi vậy, cô thập phần khẳng định, cái chú ngữ không biết kia chính là chú ngữ ẩn nấp thần linh.
Chỉ là...Không nghĩ tới lại là bị chơi một phen, quả nhiên vẫn muốn đem người của tộc nữ vu giết chết mới tốt nha...Cản trở như thế!
Ánh mắt Đề Tái dại ra nhìn về phía trước, nói từng chữ: “Hậu quả mà cấm thuật đem lại chính là khiến người đeo nó chịu nguyền rủa, sau khi chết, linh hồn sẽ bị nhốt vào bóng tối, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nếu Tạp Mẫu còn sống, sợ là chết cũng nghĩ mãi không rõ, chính mình rõ ràng thi triển cấm thuật đoạt mạng, như thế nào lại biến thành cấm thuật đoạt hồn.
Tạp Tây Á cau mày, tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, nếu như lão già kia nói là chú ngữ trí mạng, thì rốt cuộc là phạm sai lầm ở khâu nào rồi! Hay là nữ vu trước mắt này đang lừa gạt cô vậy?
Cô quay đầu thoáng nhìn đến sách ma pháp trên bàn, loại cấm thuật này chính là pháp thuật cấp cao, không có sách ma pháp căn bản không thể thi triển!
Cô cầm sách ma pháp qua, mắt nhìn vào, phía trên ngoại trừ có một đoạn chú ngữ thật phức tạp, bên cạnh còn được người khác chú giải thêm một đoạn như là văn tự giải thích. Văn tự là một loại ký hiệu đặc thù, Tạp Tây Á cũng xem không hiểu, cô trực tiếp ném ở trước mặt Đề Tái: “Nói cho ta biết văn tự bên cạnh là cái gì!”
Đề Tái ngơ ngẩn nhìn trang sách, lẩm bẩm mà niệm ra: “Hỡi Thần Hắc Ám thân yêu, thần nguyện đem sinh mệnh của thần hiến dâng, trở thành con dân trung thành nhất của ngài, chỉ cầu ngài hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của thần...”
Đôi mắt Tạp Mẫu vẫn còn mở to, cánh môi úp mở lại không phát ra được âm thanh gì. Bà ta chậm chạp cúi đầu nhìn trước ngực, có một bàn tay xuyên qua ngực bà ta, giây tiếp theo, bà ta ngã xuống, đôi mắt còn mở to, chết không nhắm mắt, bà ta trước sau không nghĩ tới, rốt cuộc lại như vậy...
Đề Tái trừng lớn mắt, nhìn nữ nhân trước mặt này, môi run run, không khỏi lui ra phía sau vài bước, ngã quỵ trên mặt đất.
Nữ nhân kia lại đã trở lại...
Tạp Tây Á cúi đầu, đưa chân đá đá Tạp Mẫu đã chết, cảm xúc trên mặt không rõ, ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn Đề Tái, đột nhiên cười lên: “Ta đã nói rồi mà, một nữ vu có ma lực cực cao như thế sẽ dễ dàng chết trong tay ta như vậy sao...”
Cô lắc mình một cái đã đến trước mặt Đề Tái đang khủng hoảng, ngồi xổm xuống dùng tay nâng hàm dưới của nàng ta lên, đôi ngân mâu đối diện với ánh mắt của nàng ta. Thanh âm mê hoặc, ngữ điệu lại thập phần mềm mại, mềm mại đến mức có chút khủng bố:
“Cục cưng bé nhỏ, nói cho ta biết, trên chiếc nhẫn này rốt cuộc còn bỏ thêm vào cái chú ngữ gì nữa? Hả?”
Đôi mắt của Đề Tái đối diện với Tạp Tây Á bắt đầu thất thần, cuối cùng trở nên trống rỗng, nàng ta giống như một con rối gỗ bị Tạp Tây Á thao túng, ánh mắt dại ra tiếp nhận chiếc nhẫn Tạp Tây Á đưa cho nàng ta. Nàng ta đem chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Chiếc nhẫn dần dần lập loè bạch quang, cuối cùng biến mất không thấy.
Ánh mắt Tạp Tây Á sâu thẳm mà nhìn thi thể Tạp Mẫu, ánh mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, lời bà ta nói, cô đều nghe thấy được.
Chú ngữ trí mạng... Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Lúc này, Đề Tái ở một bên lẩm bẩm: “Có hai loại chú ngữ, trong đó một cái không biết, một cái khác là cấm thuật của gia tộc nữ vu...”
Tạp Tây Á nhăn mày lại, lạnh giọng đánh gãy lời nàng: “Nói cho ta biết hậu quả của cấm thuật đã!”
Một cái chú ngữ không biết trong đó chắc hẳn là chú ngữ ẩn nấp thần linh.
300 năm trước, lúc cô dự định chết ở trong tay nhân loại và nữ vu đã tính toán rất tốt rồi. Trong tiên đoán, nữ vu có thể sáng tạo ra chú ngữ ẩn nấp thần linh đang sống trong trấn nhỏ Mã Đức, cô liền để cho Ngải Khắc Tư ở chỗ này tìm một nơi làm cô sớm sống lại. Về phần cô có thể lấy được chú ngữ đầu tiên, thời gian và địa điểm cô tính không sai chút nào, vì vậy, khi nữ vu già vừa mới vừa tạo ra chú ngữ, cô đã tới.
Mới vừa tạo ra chú ngữ, đương nhiên sẽ không lập tức bị viết lên sách ma pháp, càng không có khả năng bị Đề Tái biết, bởi vậy, cô thập phần khẳng định, cái chú ngữ không biết kia chính là chú ngữ ẩn nấp thần linh.
Chỉ là...Không nghĩ tới lại là bị chơi một phen, quả nhiên vẫn muốn đem người của tộc nữ vu giết chết mới tốt nha...Cản trở như thế!
Ánh mắt Đề Tái dại ra nhìn về phía trước, nói từng chữ: “Hậu quả mà cấm thuật đem lại chính là khiến người đeo nó chịu nguyền rủa, sau khi chết, linh hồn sẽ bị nhốt vào bóng tối, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nếu Tạp Mẫu còn sống, sợ là chết cũng nghĩ mãi không rõ, chính mình rõ ràng thi triển cấm thuật đoạt mạng, như thế nào lại biến thành cấm thuật đoạt hồn.
Tạp Tây Á cau mày, tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, nếu như lão già kia nói là chú ngữ trí mạng, thì rốt cuộc là phạm sai lầm ở khâu nào rồi! Hay là nữ vu trước mắt này đang lừa gạt cô vậy?
Cô quay đầu thoáng nhìn đến sách ma pháp trên bàn, loại cấm thuật này chính là pháp thuật cấp cao, không có sách ma pháp căn bản không thể thi triển!
Cô cầm sách ma pháp qua, mắt nhìn vào, phía trên ngoại trừ có một đoạn chú ngữ thật phức tạp, bên cạnh còn được người khác chú giải thêm một đoạn như là văn tự giải thích. Văn tự là một loại ký hiệu đặc thù, Tạp Tây Á cũng xem không hiểu, cô trực tiếp ném ở trước mặt Đề Tái: “Nói cho ta biết văn tự bên cạnh là cái gì!”
Đề Tái ngơ ngẩn nhìn trang sách, lẩm bẩm mà niệm ra: “Hỡi Thần Hắc Ám thân yêu, thần nguyện đem sinh mệnh của thần hiến dâng, trở thành con dân trung thành nhất của ngài, chỉ cầu ngài hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của thần...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook