Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!
-
Chương 11: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (11)
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Căn cứ vào ngày hôm qua, cô chậm rãi phát hiện ra cái công cụ phụ trợ này tác dụng rất mạnh, nhưng cũng chỉ nhắm được vào một người, nếu âm thanh xung quanh quá hỗn loạn, hoặc có quá nhiều người nói chuyện, hiệu quả thôi miên sẽ không tốt! Nói cách khác, nếu càng nghe rõ, thì càng dễ dàng bị thôi miên!
Có thể nói, Lê Khả Nhẫn này không phải là người đáng được đồng tình, Trương Lan vốn dĩ lớn lên cũng rất được, chỉ là vết bớt trên mặt có chút dọa người, tính tình thập phần tốt bụng, rất nhiều người thích kết bạn với cô ấy. Nhưng không biết có phải vì muốn tỏ vẻ bản thân rất ưu việt hay không, mỗi ngày Lê Khả Nhân đều đi tìm Trương Lan giễu cợt trào phúng, nói cô ấy là đồ xấu xí ghê tởm. Lời đồn truyền đi khắp nơi, cuối cùng không còn ai dám qua lại với Trương Lan nữa, cảm thấy sẽ hạ thấp giá trị của mình. Mà Trương Lan cũng bởi vì bị lời nói của Lê Khả Nhân ảnh hưởng, đã ăn uống quá độ, hiện tại liền biến thành bộ dạng mập mạp đần độn.
Cho nên, Lê Khả Nhân bởi vì bản thân nhất thời vui thích, đã hủy hoại cuộc đờu một người. Loại người này....Thật sự không đáng để đồng tình đâu! Nhiễm Thất trong mắt hiện lên một tia tối tăm.
Sau khi Lê Khả Nhân nghe xong, cũng không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Hai mắt trống rỗng, ngơ ngẩn mà về vị trí của mình ngồi xuống. Mặc kệ những người xung quanh hỏi cái gì cô ta đều không nói, thậm chí còn cuối thấp đầu, muốn che khuất mặt mình, không muốn để người khác nhìn thấy!
"Cậu —— cậu nói cái gì với Khả Nhân thế?" Đóa Đóa thấy Lê Khả Nhân không để ý tới mình, thì trực tiếp chạy đến chất vấn Nhiễm Thất! Những người xung quanh cũng mồm năm miệng mười đứng một bên nói.
Nhiễm Thất nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Chưa nói cái gì hết nha! Các người có thể đi hỏi cậu ta!" Sau đó, không đợi cô ta nói cái gì, đã xoay người trở lại vị trí của mình!
Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng khí thế sắc bén của Nhiễm Thất vừa nãy làm cho bọn họ có cảm giác cô không dễ chọc, không có biện pháp, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn Nhiễm Thất đi khỏi đó!
Nhiễm Thất bỏ cặp sách ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cái bàn bên cạnh trống trơn, Thẩm Mặc Hiên còn chưa tới? Hiện tại đã sắp đến giờ vào học...
Ngày hôm qua hắn không đồng đến trường cùng cô, chẳng lẽ là vì hắn có việc khác?
Nhiễm Thất xoay xoay bút, nhăn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người tản ra một loại cảm giác giác thập phần xa cách, nhưng trên thực tế ——
Nhiễm Thất: "Hệ thống? Cục cưng to bự?"
Hệ thống: "..."
Kí chủ của tôi thỉnh thoảng sẽ lên cơn động kinh.
Nhiễm Thất: "Sao Thẩm Mặc Hiên còn chưa tới? Tâm tình cao trào nhiệt huyết của ta không có chỗ nào phóng thích này!"
Hệ thống: “…”
Đem kí chủ tỉnh táo biết tự kiềm chế của ngày hôm qua trả lại cho tôi.
Hệ thống: “ Tôi cũng không biết nữa!”
Nhiễm Thất: “Ơ, cục cưng, ngươi cuối cùng cũng cam lòng cho ta quay về hả?”
Hệ thống: “…”
Sau khi đùa giỡn hệ thống xong, Nhiễm Thất có chút nhàn rỗi, bởi vì trường học còn chưa có sách, cho nên ngày khai giảng đầu tiên không có phát sách. Trừ một ít sách manga, tiểu thuyết bên ngoài, hiện tại trên bàn mỗi người gần như đều trống không.
Chuông vào học vang lên, Thẩm Mặc Hiên mới chậm rãi vào tới, dưới ánh mắt soi mói của những người trong lớp hắn cũng không có ngại ngùng, bước chân thong thả, không nhanh không chậm đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Nhiễm Thất nhìn hắn đi tới, cô đem ghế của mình dời vào bên trong, bảo đảm để lại một khoảng trống cho Thẩm Mặc Hiên có thể đi vào. Lúc hắn đi qua, Nhiễm Thất đột ngột ngửi thấy trên người hắn có mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi, trái lại trên người hắn còn mang theo hương vị nhàn nhạt thanh lãnh của thảo dược.
Không đợi Nhiễm Thất suy nghĩ hắn đã làm cái gì, giáo viên liền vào lớp, theo sau là một vài bạn học đang khiêng sách.
Sách từng cuốn được phát ra, Ngữ văn, Toán học, tiếng Anh, Sinh học, Hóa học… Bởi vì không có chia ra khoa văn lý, cho nên mỗi người cầm sách đặc biệt nhiều, xếp chồng lên có thể cao hơn đỉnh đầu rồi. Nhiễm Thất lơ đãng nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên, vẻ mặt mọi người khi nhận được sách đều rất suy yếu.
Nhiễm Thất nhìn chín quyển sách trên tay, xúc động nói với hệ thống: “Vẫn là hương vị quen thuộc! Hệ thống, ngươi đọc qua sách bao giờ chưa?”
Căn cứ vào ngày hôm qua, cô chậm rãi phát hiện ra cái công cụ phụ trợ này tác dụng rất mạnh, nhưng cũng chỉ nhắm được vào một người, nếu âm thanh xung quanh quá hỗn loạn, hoặc có quá nhiều người nói chuyện, hiệu quả thôi miên sẽ không tốt! Nói cách khác, nếu càng nghe rõ, thì càng dễ dàng bị thôi miên!
Có thể nói, Lê Khả Nhẫn này không phải là người đáng được đồng tình, Trương Lan vốn dĩ lớn lên cũng rất được, chỉ là vết bớt trên mặt có chút dọa người, tính tình thập phần tốt bụng, rất nhiều người thích kết bạn với cô ấy. Nhưng không biết có phải vì muốn tỏ vẻ bản thân rất ưu việt hay không, mỗi ngày Lê Khả Nhân đều đi tìm Trương Lan giễu cợt trào phúng, nói cô ấy là đồ xấu xí ghê tởm. Lời đồn truyền đi khắp nơi, cuối cùng không còn ai dám qua lại với Trương Lan nữa, cảm thấy sẽ hạ thấp giá trị của mình. Mà Trương Lan cũng bởi vì bị lời nói của Lê Khả Nhân ảnh hưởng, đã ăn uống quá độ, hiện tại liền biến thành bộ dạng mập mạp đần độn.
Cho nên, Lê Khả Nhân bởi vì bản thân nhất thời vui thích, đã hủy hoại cuộc đờu một người. Loại người này....Thật sự không đáng để đồng tình đâu! Nhiễm Thất trong mắt hiện lên một tia tối tăm.
Sau khi Lê Khả Nhân nghe xong, cũng không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh. Hai mắt trống rỗng, ngơ ngẩn mà về vị trí của mình ngồi xuống. Mặc kệ những người xung quanh hỏi cái gì cô ta đều không nói, thậm chí còn cuối thấp đầu, muốn che khuất mặt mình, không muốn để người khác nhìn thấy!
"Cậu —— cậu nói cái gì với Khả Nhân thế?" Đóa Đóa thấy Lê Khả Nhân không để ý tới mình, thì trực tiếp chạy đến chất vấn Nhiễm Thất! Những người xung quanh cũng mồm năm miệng mười đứng một bên nói.
Nhiễm Thất nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Chưa nói cái gì hết nha! Các người có thể đi hỏi cậu ta!" Sau đó, không đợi cô ta nói cái gì, đã xoay người trở lại vị trí của mình!
Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng khí thế sắc bén của Nhiễm Thất vừa nãy làm cho bọn họ có cảm giác cô không dễ chọc, không có biện pháp, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn Nhiễm Thất đi khỏi đó!
Nhiễm Thất bỏ cặp sách ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cái bàn bên cạnh trống trơn, Thẩm Mặc Hiên còn chưa tới? Hiện tại đã sắp đến giờ vào học...
Ngày hôm qua hắn không đồng đến trường cùng cô, chẳng lẽ là vì hắn có việc khác?
Nhiễm Thất xoay xoay bút, nhăn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người tản ra một loại cảm giác giác thập phần xa cách, nhưng trên thực tế ——
Nhiễm Thất: "Hệ thống? Cục cưng to bự?"
Hệ thống: "..."
Kí chủ của tôi thỉnh thoảng sẽ lên cơn động kinh.
Nhiễm Thất: "Sao Thẩm Mặc Hiên còn chưa tới? Tâm tình cao trào nhiệt huyết của ta không có chỗ nào phóng thích này!"
Hệ thống: “…”
Đem kí chủ tỉnh táo biết tự kiềm chế của ngày hôm qua trả lại cho tôi.
Hệ thống: “ Tôi cũng không biết nữa!”
Nhiễm Thất: “Ơ, cục cưng, ngươi cuối cùng cũng cam lòng cho ta quay về hả?”
Hệ thống: “…”
Sau khi đùa giỡn hệ thống xong, Nhiễm Thất có chút nhàn rỗi, bởi vì trường học còn chưa có sách, cho nên ngày khai giảng đầu tiên không có phát sách. Trừ một ít sách manga, tiểu thuyết bên ngoài, hiện tại trên bàn mỗi người gần như đều trống không.
Chuông vào học vang lên, Thẩm Mặc Hiên mới chậm rãi vào tới, dưới ánh mắt soi mói của những người trong lớp hắn cũng không có ngại ngùng, bước chân thong thả, không nhanh không chậm đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Nhiễm Thất nhìn hắn đi tới, cô đem ghế của mình dời vào bên trong, bảo đảm để lại một khoảng trống cho Thẩm Mặc Hiên có thể đi vào. Lúc hắn đi qua, Nhiễm Thất đột ngột ngửi thấy trên người hắn có mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi, trái lại trên người hắn còn mang theo hương vị nhàn nhạt thanh lãnh của thảo dược.
Không đợi Nhiễm Thất suy nghĩ hắn đã làm cái gì, giáo viên liền vào lớp, theo sau là một vài bạn học đang khiêng sách.
Sách từng cuốn được phát ra, Ngữ văn, Toán học, tiếng Anh, Sinh học, Hóa học… Bởi vì không có chia ra khoa văn lý, cho nên mỗi người cầm sách đặc biệt nhiều, xếp chồng lên có thể cao hơn đỉnh đầu rồi. Nhiễm Thất lơ đãng nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên, vẻ mặt mọi người khi nhận được sách đều rất suy yếu.
Nhiễm Thất nhìn chín quyển sách trên tay, xúc động nói với hệ thống: “Vẫn là hương vị quen thuộc! Hệ thống, ngươi đọc qua sách bao giờ chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook