Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
-
Chương 89: Tới đây, sung sướng nha ~ (12)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: lười
Ngón tay xanh mượt non mịn chậm rãi vươn từ trong xe ra, màn xe lăn lộn đường xa đã sớm bám đầy bụi đất bị vén lên. Nữ tử áo đỏ xinh đẹp kiều diễm xuất hiện ở trước mắt mọi người, ba ngàn tóc đen bị bện thành cái bánh quai chèo*, làn váy đỏ theo gió phiêu lãng, ngũ quan tinh xảo nháy mắt thu hút lực chú ý của mọi người, giữa một đám hán tử, nàng trở thành nhan sắc duy nhất ở đây.
Không Trầm dám nói cái loại thao tác đi ra ngoài xe ngựa trêu chọc thị phi này của Ôn Noãn tuyệt đối là cố ý, kể cả có là người không thông minh nghe tiếng nói chuyện của bọn họ lúc trứơc cũng đoán được nhóm người này tuyệt đối không có ý tốt, huống chi Ôn Noãn không ngốc, nàng rất thông minh!
"Vào xe ngựa!" Không Trầm lạnh giọng quát với Ôn Noãn.
Ôn Noãn dùng sức lắc đầu, nhanh chóng nhảy xuống xe chạy đến bên người Không Trầm: "Vẫn là đứng bên người tiểu hòa thượng mới an toàn nhất, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?"
Không Trầm không đồng ý trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, không khí trước mắt ngày càng khẩn trương, đánh nhau chạm vào là bắt đầu, để Ôn Noãn loạn chạy cũng thật sự không an toàn.
Tính, vẫn là để ở bên người đi, Không Trầm nghĩ trong lòng, tự mình duỗi tay ôm Ôn Noãn kéo đến phía sau.
"Ngoan ngoãn giao người với tiền ra đây, Triệu Bá Thiên ta tuyệt không làm khó dễ các ngươi!" Thủ lĩnh sơn tặc Triệu Bá Thiên giơ đại đao trong tay lên, vẻ mặt dữ tợn uy hiếp nói.
"Ngươi nằm mơ!" Đã lâu không được động tay động chân, bây giờ còn đang là tuổi trẻ khí thịnh, tu hành vẫn chưa quá sâu, đám đệ tử Thiếu Lâm nóng lòng vén tay áo muốn xông lên làm một trận.
"Vậy đừng trách ta không khách khí, các huynh đệ, lên! Tiền cùng mỹ nhân, ai cướp được chính là của người đó!" Triệu Bá Thiên rống một tiếng, ra lệnh các tiểu đệ phía sau ra trận giết địch.
Bọn sơn tặc hưng phấn ghìm ngựa, tiền tài và mỹ nhân chính là kích thích lớn nhất đối với bọn hắn, bọn hắn múa may trường đao thẳng tiến phía Ôn Noãn mà tới.
Đệ tử Thiếu Lâm nhảy lên không, một chân liền đá một tên sơn tặc đằng trước xuống ngựa, mấy đệ tử còn lại cũng sôi nổi gia nhập cuộc chiến, trong nhất thời, thế trận liền nghiêng về một bên.
Sơn tặc dãy núi này nói cho cùng chỉ là một đám côn đồ, võ công không được mấy người, bọn chúng cướp bóc cũng chỉ là dựa vào người đông thế mạnh mà thôi, người duy nhất có võ công chính là thủ lĩnh Triệu Bá Thiên, chẳng qua bây giờ hắn hình như bị mấy chiêu thức của đệ tử Thiếu Lâm dọa sợ, đến bây giờ vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không động đậy.
Tuy phụ cận Lâm Nguyệt thành và Giang Tây thành cũng có nhiều chùa miếu nhưng tăng nhân nơi đó đều là người bình thường quy y cửa phật, để bọn họ niệm kinh còn có thể nhưng đánh nhau động tay động chân? Triệu Bá Thiên dùng ba chiêu cũng có thể đánh ngã bọn họ. Cũng chính vì vậy, lúc Triệu Bá Thiên nhìn thấy mấy người Không Trầm cũng chỉ nghĩ là đám hòa thượng ở mấy chùa miếu kia, căn bản không nghĩ tới bọn họ là võ tăng của Thiếu Lâm tự.
"A!" Một sơn tặc kêu thảm bị đệ tử Thiếu Lâm đá đi thật xa, sau đó bị đạp mạnh xuống đất sinh tử không rõ.
Không xong, đụng phải ngạnh tra tử* rồi! Sắc mặt Triệu Bá Thiên có chút khó coi nhìn cuộc thảm chiến trước mặt, tiểu đệ mình màng đến càng ngày càng ít, nằm xuống càng ngày càng nhiều, hắn sợ hãi nuốt nước miếng muôn trực tiếp chạy trốn.
*ngạnh tra tử (硬茬子): người có râu cứng, ý chỉ những người lợi hại, không thể đụng vào
Nói đến cùng vẫn là mạng nhỏ quan trọng, tiền tài mỹ nhân lúc nào cũng có thể có, an ủi bản thân như vậy, Triệu Bá Thiên thít chặt cương ngựa, hai mắt lưu luyến nhìn về nữ tử áo đỏ được một hòa thượng thoạt nhìn như cao thủ bảo vệ ở đằng sau.
Núi tặc ở đây hiển nhiên chỉ là một đám ô hợp, căn bản không cần Không Trầm động thủ, chỉ năm người đệ tử cũng có thể hoàn toàn nghiền áp bọn họ, Ôn Noãn ở phía sau Không Tràm tĩnh tĩnh nhìn những động tác đánh nhau chân thật ở phía trước, đột nhiên nàng cảm giác được một đạo ánh mắt cố chấp đặt trên người mình.
Lông mày hơi hơi ngả ngớn giương lên, mắt đen liễm diễm hơi gợi nên nét cười quyến rũ, nửa mặt dưới nàng giấu sau bả vai hòa thượng kia, chỉ lộ ra đôi mắt chuyên chú nhìn hắn.
Quá đẹp... Triệu Bá Thiên cảm thấy đôi mắt kia giống như có móc câu, câu hắn căn bản không muốn dời mắt, cũng không thể dời mắt. Nữ nhân này... nữ nhân này không nên bỏ qua, nếu bỏ qua tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!
Bên tai không ngừng vang lên tiếng vọng "Không thể bỏ qua", Triệu Bá Thiên quyến đoán móc một cái ống tròn từ trong ngực ra, ngón tay giật dây thừng lên.
Hưu-- bùm! Đạn tín hiệu lóe lên bắn lên không trung nổ tung.
"Tốc chiến tốc thắng!" Không Trầm nhìn đạn tín hiệu nổ trên không trung nhíu mày, lạnh giọng nói với các sư đệ đang chiến đấu.
Hoàn toàn không biết đầu sỏ gây tội chính là người ở phía sau, Không Trầm hoàn mỹ bảo vệ Ôn Noãn, động tác nhanh nhẹn giải quyết từng đám sơn tặc đến gần.
"Cố gắng kéo dài! Viện quân lập tức đến!" Triệu Bá Thiên rống một tiếng gia nhập cuộc chiến.
Nghe lão đại nói, sơn tặc ổn định quân tâm, bọn họ không hề tiến đến để tặng đầu người, ngược lại chuyển thành đấu pháp chuyển công làm thủ. Tuy rằng loại biến hóa này không ảnh hưởng gì đến đám đệ tử Thiếu Lâm nhưng vẫn có chút kéo dài tốc độ giải quyết địch nhân.
Viện quân sơn tặc đến cực kỳ nhanh, rất nhiều sơn tặc cưỡi khoái mã mênh mông cuồn cuộn chạy đến. Cho dù đệ tử Thiếu Lâm võ công cao cường, với loại chiến thuật luân xa này cũng có chút mỏi mệt.
....
Trần này đánh cực kỳ vất vả, sơn tặc cuồn cuộn không ngừng một đợt lại một đợt tiến lên, nếu không phải thể lực của đệ tử Thiếu Lâm từng trải qua huấn luyện tàn khốc thì trận này tuyệt không thể đánh đến cùng.
Không Trầm ôm eo Ôn Noãn nhẹ nhàng nhảy lên,lại nhẹ nhàng tránh đại đao của Triệu Bá Thiên sau lại nhấc chân đá vào ngực hắn, một tay một chưởng liền chụp bay hắn xuống mặt đất.
Triệu Bá Thiên phụt máu nằm dưới đất run rẩy vài cái, sau đó liền yên tĩnh.
"Tiểu hòa thượng giỏi quá!" Ôn Noãn ôm Không Trầm dựa vào ngực hắn.
Không Trầm không để ý nàng, xoay người nói với xa phu trốn đến một bên thân cây nói: "Chúng ta mau rời đi."
"Được được!" Xa phu còn chưa hết kinh hồn vỗ vỗ ngực, khắp nơi đều là người nằm la liệt làm hắn không kinh không được, hắn vội vàng chạy ra từ thân cây, muốn nói với Không Trầm cái gì đó, đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại, hoảng sợ làm mặt hắn biến vặn vẹo.
Vẫn luôn cực kỳ cảnh giác lúc này Không Trầm cũng không chú ý tới sự vẻ mặt của xa phu cùng sự khác thường phía sau lưng, bởi vì toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt lên người nữ nhân đang chết cũng ăn vạ trong lồng ngực mình kia.
"Tiểu hòa thượng sẽ cõng ta phải không ~ ta không muốn đi xe ngựa đâu" Ôn Noãn làm nũng cọ cọ vào ngực Không Trầm, một bộ dáng kiên định ngươi không đáp ứng ta liền không buông ra.
Ôn Noãn đang làm ầm ỹ trong ngực Không Trầm có thể nhìn rõ ràng Triệu Bá Thiên đang nằm đột nhiên mở mắt, hai mắt hắn mở to trừng trừng, nụ cười âm ngoan từ từ xuất hiện.
"Cẩn thận!" Ôn Noãn vội vàng ôm lấy bả vai Không Trầm xoay người, phần lưng đột nhiên nóng lên, sau đó là đau đớn xuyên tim.
Đang dọn dẹp chiến trường, mấy người đệ tử đang xem xét có cá lọt lưới hay không cũng không nghĩ tới Triệu Bá Thiên bị đại sư huynh xử lý cư nhiên không chết, bọn họ nhanh chóng ép hắn không chế trên mặt đất.
Vốn dĩ Ôn Noãn còn tưởng rằng bản thân không có cơ hội làm mỹ nhân cứu anh hùng, bởi vì đám sơn tặc tên đầu lĩnh kia gọi đến cũng không có nguy cơ uy hiếp đến tính mạng Không Trầm, ngoại trừ mệt một chút, bọn họ đối phó vẫn tương đối thành thạo, căn bản không cho Ôn Noãn cơ hội phát huy.
"Ôn Noãn!" Sắc mặt Không Trầm nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn kinh hoảng tiếp được thân mình Ôn Noãn đang ngã xuống. Cô nương vùa rồi còn đang tươi cười ầm ỹ trong ngực hắn bây giờ mặt cắt không còn chút máu, bàn tay ôm sau lưng nàng đều là cảm xúc ướt nóng khi chạm vào máu tươi, Không Trầm nhanh chóng điểm vài cái lên người Ôn Noãn, sau đó ôm Ôn Noãn quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Lúc này Ôn Noãn cũng không chịu nổi, trừ bỏ phần lưng đau nhức không nói, Ôn Noãn hiện tại còn cảm thấy nàng không chỉ hứng một đao đơn giản như vậy, bởi vì từ miệng vết thương nhanh chóng toát ra hàn ý làm toàn thân Ôn Noãn phát run.
Đờ mờ, trên đao có độc!
"Lạnh..." Ôn Noãn run run, suy yếu mở miệng. Không nghĩ tới tên đầu lĩnh kia còn bôi độc lên đao, Ôn Noãn vốn cho rằng lần mỹ nhân cứu anh hùng này chỉ bị thương một chút, bây giờ xem ra, rất có thể mạng nhỏ cũng sẽ đi theo.
Không Trầm nhìn sắc mặt tái xanh của Ôn Noãn cũng bắt đầu nhận ra khác thường, hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, sau đó bắt mạch cho Ôn Noãn.
"Ngươi trúng độc?!" Không Trầm mở to hai mắt, hắn vội vàng móc trong ngực ra một bình dược, dược tính ôn hòa, chủ yếu dùng để bồi bổ thân thể, bây giờ dùng trên người Ôn Noãn cũng chỉ áp chế được một chút độc tính mà thôi, muốn giải dược phải đúng bệnh bốc thuốc mới được.
"Giải dược!" Không Trầm ánh mắt sắc bén nhìn về phía Triệu Bá Thiên đang bị ấn trên mặt đất.
"Ta không có giải dược." Triệu Bá Thiên nhếch miệng cười.
Không Trầm liếc sư đệ một cái ý bảo hắn đến đỡ Ôn Noãn, tự mình đi đến bên người Triệu Bá Thiên: "Giải dược ở đâu?"
"Nàng sắp chết nàng sắp chết ha ha ha!" Triệu Bá Thiên ho khan đến hộc máu cũng muốn nhìn Ôn Noãn cười to.
Không Trầm lẳng lặng nhìn Triệu Bá Thiên cười đắc ý, nhấc chân đạp gãy một chân hắn: "Giải dược ở đâu?" Hắn lãnh đạm mở miệng.
"A A A!" Đau nhức làm Triệu Bá Thiên điên cuồng giãy dụa, nhưng chân Không Trầm tựa ngàn cân, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thể lay động đến bàn chân đang dẫm lên hắn.
Không Trầm nâng chân, từ từ tiến đến cổ Triệu Bá Thiên: "Hỏi ngươi lần cuối cùng, giải dược ở đâu?"
"Ta nói ta nói! Đó là hồng xà độc, giải dược có thể mua được ở hiệu thuốc, trên người ta thật sự không có giải dược!" Sinh mệnh bị uy hiếp, kiên cường của Triệu Bá Thiên nháy mắt chỉ nhỏ bằng con kiến.
Hồng xà là một loại rắn độc phổ biến, các hiệu thuốc cũng có thể chế ra thuốc giải. Nhưng độc của nó phát tác cực nhanh, thể chất tốt lâu nhất cũng chỉ chịu được nửa ngày, tuy giải độc rất đơn giản nhưng chưa từng có người nào kịp uống giải dược.
Không Trầm nheo mắt, dưới chân đột nhiên dùng sức, tiếng vỡ vụn của xương cốt vang lên rõ ràng, Triệu Bá Thiên vừa rồi còn thống khổ dãy dụa đến bây giờ đã không còn tiếng động.
Xa phu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Không Trầm mặc tăng bào không nhiễm một hạt bụi hiện lên một tia kinh sợ.
Không Trầm giống như một đạo ảo ảnh bay đến bế Ôn Noãn lên: "Các ngươi đuổi kịp!" Nói xong liền bay về hướng Giang Tây thành.
Đệ tử Thiếu Lâm thanh toán tiền với xa phu, lại cho thêm năm mươi lượng coi như tiền bịt miệng, lại thêm vừa dặn dò vừa uy hiếp hắn không được nói ra chuyện hôm nay liền bay theo Không Trầm rời đi.
___
"Khụ khụ khụ!" Một cỗ tanh ngọt vọt lên yết hầu, Ôn Noãn ho khan lại ho ra một búng máu, toàn thân nàng phát lạnh rụt rụt vào bên người Không Trầm, cảm thấy hôm nay khả năng thật sự không chịu nổi.
Tính sai rồi, không nghĩ tới lại bị trúng xà độc, biết vậy nàng liền không liều lĩnh dẫn dụ tên đầu lĩnh kia...
"Ôn Noãn, không được ngủ!" Không Trầm nhìn Ôn Noãn trong lòng ngực hôn hôn trầm trầm, mắt đen tràn đầy sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ đột ngột biến mất.
"Khụ.. ta.. ta không ngủ." Ôn Noãn suy yếu đáp.
"Lấp tức sẽ đến Giang Tây thành, uốn xong giải dược ngươi sẽ tốt thôi." Không Trầm an ủi Ôn Nõan cũng là đang an ủi bản thân.
"Không tốt cũng không sao..." Ôn Noãn thở dài: " Dù sao cũng... là chết... khụ... chết trong ngực ngươi càng... càng tốt.."
"Ngươi sẽ không chết!" Thanh âm Không Trầm cao lên.
"Tiểu hào thượng..." Ôn Noãn run lẩy bẩy vươn tay: "Ngươi.. ngươi cúi đầu... khụ khụ... ta có lời muốn nói."
Không Trầm một bước cũng không dám dừng, hắn chạy như bay về phía Giang Tây thành, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Chờ ngươi khỏe lại nói."
"Ta... ta sợ không có cơ hội." Ôn Noãn suy yếu nói. Đờ mờ ta sắp chết rồi ngươi không thể phối hợp một chút sao! Ôn Noãn thầm chửi thề trong lòng.
Những lời này thành công làm Không Trầm sừng lại, hắn ngẩn người rũ mắt nhìn người trong lồng ngực càng ngày càng suy yếu, đầu cuối cùng vẫn cúi xuống.
Ôn Noãn cố gắng bắt lấy cổ áo Không Trầm, đầu hơi nâng lên, trên bờ môi không huyết sắc của hắn nhẹ chạm mấy lần.
Tim đập chợt dừng lại, lạnh lẽo, mang theo vị tanh ngọt của máu tươi chạm vào môi mình, giống như có vô số pháo hoa nở rộ trước mắt, đại não Không Trầm nháy mắt trống rỗng.
Xong rồi...
Hắn xong rồi...
- ---------------------------
*mái tóc bị bện thành bánh quai chèo của chị sẽ giống như này đây thưa quý dị:v
đây chính là bánh quai chèo mà tui sớt ra đó mlem mlem
edit: lười
Ngón tay xanh mượt non mịn chậm rãi vươn từ trong xe ra, màn xe lăn lộn đường xa đã sớm bám đầy bụi đất bị vén lên. Nữ tử áo đỏ xinh đẹp kiều diễm xuất hiện ở trước mắt mọi người, ba ngàn tóc đen bị bện thành cái bánh quai chèo*, làn váy đỏ theo gió phiêu lãng, ngũ quan tinh xảo nháy mắt thu hút lực chú ý của mọi người, giữa một đám hán tử, nàng trở thành nhan sắc duy nhất ở đây.
Không Trầm dám nói cái loại thao tác đi ra ngoài xe ngựa trêu chọc thị phi này của Ôn Noãn tuyệt đối là cố ý, kể cả có là người không thông minh nghe tiếng nói chuyện của bọn họ lúc trứơc cũng đoán được nhóm người này tuyệt đối không có ý tốt, huống chi Ôn Noãn không ngốc, nàng rất thông minh!
"Vào xe ngựa!" Không Trầm lạnh giọng quát với Ôn Noãn.
Ôn Noãn dùng sức lắc đầu, nhanh chóng nhảy xuống xe chạy đến bên người Không Trầm: "Vẫn là đứng bên người tiểu hòa thượng mới an toàn nhất, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?"
Không Trầm không đồng ý trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái, không khí trước mắt ngày càng khẩn trương, đánh nhau chạm vào là bắt đầu, để Ôn Noãn loạn chạy cũng thật sự không an toàn.
Tính, vẫn là để ở bên người đi, Không Trầm nghĩ trong lòng, tự mình duỗi tay ôm Ôn Noãn kéo đến phía sau.
"Ngoan ngoãn giao người với tiền ra đây, Triệu Bá Thiên ta tuyệt không làm khó dễ các ngươi!" Thủ lĩnh sơn tặc Triệu Bá Thiên giơ đại đao trong tay lên, vẻ mặt dữ tợn uy hiếp nói.
"Ngươi nằm mơ!" Đã lâu không được động tay động chân, bây giờ còn đang là tuổi trẻ khí thịnh, tu hành vẫn chưa quá sâu, đám đệ tử Thiếu Lâm nóng lòng vén tay áo muốn xông lên làm một trận.
"Vậy đừng trách ta không khách khí, các huynh đệ, lên! Tiền cùng mỹ nhân, ai cướp được chính là của người đó!" Triệu Bá Thiên rống một tiếng, ra lệnh các tiểu đệ phía sau ra trận giết địch.
Bọn sơn tặc hưng phấn ghìm ngựa, tiền tài và mỹ nhân chính là kích thích lớn nhất đối với bọn hắn, bọn hắn múa may trường đao thẳng tiến phía Ôn Noãn mà tới.
Đệ tử Thiếu Lâm nhảy lên không, một chân liền đá một tên sơn tặc đằng trước xuống ngựa, mấy đệ tử còn lại cũng sôi nổi gia nhập cuộc chiến, trong nhất thời, thế trận liền nghiêng về một bên.
Sơn tặc dãy núi này nói cho cùng chỉ là một đám côn đồ, võ công không được mấy người, bọn chúng cướp bóc cũng chỉ là dựa vào người đông thế mạnh mà thôi, người duy nhất có võ công chính là thủ lĩnh Triệu Bá Thiên, chẳng qua bây giờ hắn hình như bị mấy chiêu thức của đệ tử Thiếu Lâm dọa sợ, đến bây giờ vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không động đậy.
Tuy phụ cận Lâm Nguyệt thành và Giang Tây thành cũng có nhiều chùa miếu nhưng tăng nhân nơi đó đều là người bình thường quy y cửa phật, để bọn họ niệm kinh còn có thể nhưng đánh nhau động tay động chân? Triệu Bá Thiên dùng ba chiêu cũng có thể đánh ngã bọn họ. Cũng chính vì vậy, lúc Triệu Bá Thiên nhìn thấy mấy người Không Trầm cũng chỉ nghĩ là đám hòa thượng ở mấy chùa miếu kia, căn bản không nghĩ tới bọn họ là võ tăng của Thiếu Lâm tự.
"A!" Một sơn tặc kêu thảm bị đệ tử Thiếu Lâm đá đi thật xa, sau đó bị đạp mạnh xuống đất sinh tử không rõ.
Không xong, đụng phải ngạnh tra tử* rồi! Sắc mặt Triệu Bá Thiên có chút khó coi nhìn cuộc thảm chiến trước mặt, tiểu đệ mình màng đến càng ngày càng ít, nằm xuống càng ngày càng nhiều, hắn sợ hãi nuốt nước miếng muôn trực tiếp chạy trốn.
*ngạnh tra tử (硬茬子): người có râu cứng, ý chỉ những người lợi hại, không thể đụng vào
Nói đến cùng vẫn là mạng nhỏ quan trọng, tiền tài mỹ nhân lúc nào cũng có thể có, an ủi bản thân như vậy, Triệu Bá Thiên thít chặt cương ngựa, hai mắt lưu luyến nhìn về nữ tử áo đỏ được một hòa thượng thoạt nhìn như cao thủ bảo vệ ở đằng sau.
Núi tặc ở đây hiển nhiên chỉ là một đám ô hợp, căn bản không cần Không Trầm động thủ, chỉ năm người đệ tử cũng có thể hoàn toàn nghiền áp bọn họ, Ôn Noãn ở phía sau Không Tràm tĩnh tĩnh nhìn những động tác đánh nhau chân thật ở phía trước, đột nhiên nàng cảm giác được một đạo ánh mắt cố chấp đặt trên người mình.
Lông mày hơi hơi ngả ngớn giương lên, mắt đen liễm diễm hơi gợi nên nét cười quyến rũ, nửa mặt dưới nàng giấu sau bả vai hòa thượng kia, chỉ lộ ra đôi mắt chuyên chú nhìn hắn.
Quá đẹp... Triệu Bá Thiên cảm thấy đôi mắt kia giống như có móc câu, câu hắn căn bản không muốn dời mắt, cũng không thể dời mắt. Nữ nhân này... nữ nhân này không nên bỏ qua, nếu bỏ qua tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!
Bên tai không ngừng vang lên tiếng vọng "Không thể bỏ qua", Triệu Bá Thiên quyến đoán móc một cái ống tròn từ trong ngực ra, ngón tay giật dây thừng lên.
Hưu-- bùm! Đạn tín hiệu lóe lên bắn lên không trung nổ tung.
"Tốc chiến tốc thắng!" Không Trầm nhìn đạn tín hiệu nổ trên không trung nhíu mày, lạnh giọng nói với các sư đệ đang chiến đấu.
Hoàn toàn không biết đầu sỏ gây tội chính là người ở phía sau, Không Trầm hoàn mỹ bảo vệ Ôn Noãn, động tác nhanh nhẹn giải quyết từng đám sơn tặc đến gần.
"Cố gắng kéo dài! Viện quân lập tức đến!" Triệu Bá Thiên rống một tiếng gia nhập cuộc chiến.
Nghe lão đại nói, sơn tặc ổn định quân tâm, bọn họ không hề tiến đến để tặng đầu người, ngược lại chuyển thành đấu pháp chuyển công làm thủ. Tuy rằng loại biến hóa này không ảnh hưởng gì đến đám đệ tử Thiếu Lâm nhưng vẫn có chút kéo dài tốc độ giải quyết địch nhân.
Viện quân sơn tặc đến cực kỳ nhanh, rất nhiều sơn tặc cưỡi khoái mã mênh mông cuồn cuộn chạy đến. Cho dù đệ tử Thiếu Lâm võ công cao cường, với loại chiến thuật luân xa này cũng có chút mỏi mệt.
....
Trần này đánh cực kỳ vất vả, sơn tặc cuồn cuộn không ngừng một đợt lại một đợt tiến lên, nếu không phải thể lực của đệ tử Thiếu Lâm từng trải qua huấn luyện tàn khốc thì trận này tuyệt không thể đánh đến cùng.
Không Trầm ôm eo Ôn Noãn nhẹ nhàng nhảy lên,lại nhẹ nhàng tránh đại đao của Triệu Bá Thiên sau lại nhấc chân đá vào ngực hắn, một tay một chưởng liền chụp bay hắn xuống mặt đất.
Triệu Bá Thiên phụt máu nằm dưới đất run rẩy vài cái, sau đó liền yên tĩnh.
"Tiểu hòa thượng giỏi quá!" Ôn Noãn ôm Không Trầm dựa vào ngực hắn.
Không Trầm không để ý nàng, xoay người nói với xa phu trốn đến một bên thân cây nói: "Chúng ta mau rời đi."
"Được được!" Xa phu còn chưa hết kinh hồn vỗ vỗ ngực, khắp nơi đều là người nằm la liệt làm hắn không kinh không được, hắn vội vàng chạy ra từ thân cây, muốn nói với Không Trầm cái gì đó, đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại, hoảng sợ làm mặt hắn biến vặn vẹo.
Vẫn luôn cực kỳ cảnh giác lúc này Không Trầm cũng không chú ý tới sự vẻ mặt của xa phu cùng sự khác thường phía sau lưng, bởi vì toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt lên người nữ nhân đang chết cũng ăn vạ trong lồng ngực mình kia.
"Tiểu hòa thượng sẽ cõng ta phải không ~ ta không muốn đi xe ngựa đâu" Ôn Noãn làm nũng cọ cọ vào ngực Không Trầm, một bộ dáng kiên định ngươi không đáp ứng ta liền không buông ra.
Ôn Noãn đang làm ầm ỹ trong ngực Không Trầm có thể nhìn rõ ràng Triệu Bá Thiên đang nằm đột nhiên mở mắt, hai mắt hắn mở to trừng trừng, nụ cười âm ngoan từ từ xuất hiện.
"Cẩn thận!" Ôn Noãn vội vàng ôm lấy bả vai Không Trầm xoay người, phần lưng đột nhiên nóng lên, sau đó là đau đớn xuyên tim.
Đang dọn dẹp chiến trường, mấy người đệ tử đang xem xét có cá lọt lưới hay không cũng không nghĩ tới Triệu Bá Thiên bị đại sư huynh xử lý cư nhiên không chết, bọn họ nhanh chóng ép hắn không chế trên mặt đất.
Vốn dĩ Ôn Noãn còn tưởng rằng bản thân không có cơ hội làm mỹ nhân cứu anh hùng, bởi vì đám sơn tặc tên đầu lĩnh kia gọi đến cũng không có nguy cơ uy hiếp đến tính mạng Không Trầm, ngoại trừ mệt một chút, bọn họ đối phó vẫn tương đối thành thạo, căn bản không cho Ôn Noãn cơ hội phát huy.
"Ôn Noãn!" Sắc mặt Không Trầm nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn kinh hoảng tiếp được thân mình Ôn Noãn đang ngã xuống. Cô nương vùa rồi còn đang tươi cười ầm ỹ trong ngực hắn bây giờ mặt cắt không còn chút máu, bàn tay ôm sau lưng nàng đều là cảm xúc ướt nóng khi chạm vào máu tươi, Không Trầm nhanh chóng điểm vài cái lên người Ôn Noãn, sau đó ôm Ôn Noãn quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Lúc này Ôn Noãn cũng không chịu nổi, trừ bỏ phần lưng đau nhức không nói, Ôn Noãn hiện tại còn cảm thấy nàng không chỉ hứng một đao đơn giản như vậy, bởi vì từ miệng vết thương nhanh chóng toát ra hàn ý làm toàn thân Ôn Noãn phát run.
Đờ mờ, trên đao có độc!
"Lạnh..." Ôn Noãn run run, suy yếu mở miệng. Không nghĩ tới tên đầu lĩnh kia còn bôi độc lên đao, Ôn Noãn vốn cho rằng lần mỹ nhân cứu anh hùng này chỉ bị thương một chút, bây giờ xem ra, rất có thể mạng nhỏ cũng sẽ đi theo.
Không Trầm nhìn sắc mặt tái xanh của Ôn Noãn cũng bắt đầu nhận ra khác thường, hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, sau đó bắt mạch cho Ôn Noãn.
"Ngươi trúng độc?!" Không Trầm mở to hai mắt, hắn vội vàng móc trong ngực ra một bình dược, dược tính ôn hòa, chủ yếu dùng để bồi bổ thân thể, bây giờ dùng trên người Ôn Noãn cũng chỉ áp chế được một chút độc tính mà thôi, muốn giải dược phải đúng bệnh bốc thuốc mới được.
"Giải dược!" Không Trầm ánh mắt sắc bén nhìn về phía Triệu Bá Thiên đang bị ấn trên mặt đất.
"Ta không có giải dược." Triệu Bá Thiên nhếch miệng cười.
Không Trầm liếc sư đệ một cái ý bảo hắn đến đỡ Ôn Noãn, tự mình đi đến bên người Triệu Bá Thiên: "Giải dược ở đâu?"
"Nàng sắp chết nàng sắp chết ha ha ha!" Triệu Bá Thiên ho khan đến hộc máu cũng muốn nhìn Ôn Noãn cười to.
Không Trầm lẳng lặng nhìn Triệu Bá Thiên cười đắc ý, nhấc chân đạp gãy một chân hắn: "Giải dược ở đâu?" Hắn lãnh đạm mở miệng.
"A A A!" Đau nhức làm Triệu Bá Thiên điên cuồng giãy dụa, nhưng chân Không Trầm tựa ngàn cân, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thể lay động đến bàn chân đang dẫm lên hắn.
Không Trầm nâng chân, từ từ tiến đến cổ Triệu Bá Thiên: "Hỏi ngươi lần cuối cùng, giải dược ở đâu?"
"Ta nói ta nói! Đó là hồng xà độc, giải dược có thể mua được ở hiệu thuốc, trên người ta thật sự không có giải dược!" Sinh mệnh bị uy hiếp, kiên cường của Triệu Bá Thiên nháy mắt chỉ nhỏ bằng con kiến.
Hồng xà là một loại rắn độc phổ biến, các hiệu thuốc cũng có thể chế ra thuốc giải. Nhưng độc của nó phát tác cực nhanh, thể chất tốt lâu nhất cũng chỉ chịu được nửa ngày, tuy giải độc rất đơn giản nhưng chưa từng có người nào kịp uống giải dược.
Không Trầm nheo mắt, dưới chân đột nhiên dùng sức, tiếng vỡ vụn của xương cốt vang lên rõ ràng, Triệu Bá Thiên vừa rồi còn thống khổ dãy dụa đến bây giờ đã không còn tiếng động.
Xa phu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Không Trầm mặc tăng bào không nhiễm một hạt bụi hiện lên một tia kinh sợ.
Không Trầm giống như một đạo ảo ảnh bay đến bế Ôn Noãn lên: "Các ngươi đuổi kịp!" Nói xong liền bay về hướng Giang Tây thành.
Đệ tử Thiếu Lâm thanh toán tiền với xa phu, lại cho thêm năm mươi lượng coi như tiền bịt miệng, lại thêm vừa dặn dò vừa uy hiếp hắn không được nói ra chuyện hôm nay liền bay theo Không Trầm rời đi.
___
"Khụ khụ khụ!" Một cỗ tanh ngọt vọt lên yết hầu, Ôn Noãn ho khan lại ho ra một búng máu, toàn thân nàng phát lạnh rụt rụt vào bên người Không Trầm, cảm thấy hôm nay khả năng thật sự không chịu nổi.
Tính sai rồi, không nghĩ tới lại bị trúng xà độc, biết vậy nàng liền không liều lĩnh dẫn dụ tên đầu lĩnh kia...
"Ôn Noãn, không được ngủ!" Không Trầm nhìn Ôn Noãn trong lòng ngực hôn hôn trầm trầm, mắt đen tràn đầy sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ đột ngột biến mất.
"Khụ.. ta.. ta không ngủ." Ôn Noãn suy yếu đáp.
"Lấp tức sẽ đến Giang Tây thành, uốn xong giải dược ngươi sẽ tốt thôi." Không Trầm an ủi Ôn Nõan cũng là đang an ủi bản thân.
"Không tốt cũng không sao..." Ôn Noãn thở dài: " Dù sao cũng... là chết... khụ... chết trong ngực ngươi càng... càng tốt.."
"Ngươi sẽ không chết!" Thanh âm Không Trầm cao lên.
"Tiểu hào thượng..." Ôn Noãn run lẩy bẩy vươn tay: "Ngươi.. ngươi cúi đầu... khụ khụ... ta có lời muốn nói."
Không Trầm một bước cũng không dám dừng, hắn chạy như bay về phía Giang Tây thành, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Chờ ngươi khỏe lại nói."
"Ta... ta sợ không có cơ hội." Ôn Noãn suy yếu nói. Đờ mờ ta sắp chết rồi ngươi không thể phối hợp một chút sao! Ôn Noãn thầm chửi thề trong lòng.
Những lời này thành công làm Không Trầm sừng lại, hắn ngẩn người rũ mắt nhìn người trong lồng ngực càng ngày càng suy yếu, đầu cuối cùng vẫn cúi xuống.
Ôn Noãn cố gắng bắt lấy cổ áo Không Trầm, đầu hơi nâng lên, trên bờ môi không huyết sắc của hắn nhẹ chạm mấy lần.
Tim đập chợt dừng lại, lạnh lẽo, mang theo vị tanh ngọt của máu tươi chạm vào môi mình, giống như có vô số pháo hoa nở rộ trước mắt, đại não Không Trầm nháy mắt trống rỗng.
Xong rồi...
Hắn xong rồi...
- ---------------------------
*mái tóc bị bện thành bánh quai chèo của chị sẽ giống như này đây thưa quý dị:v
đây chính là bánh quai chèo mà tui sớt ra đó mlem mlem
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook