Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh
-
Chương 87: Tới đây, sung sướng nha ~ (10)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: lười
Nhìn theo bóng dáng Ôn Noãn biến mất ở cửa, Không Trầm rũ mắt, bắt đầu thu thập chén bát trên bàn. Trong phòng bếp không lớn không nhỏ này, không có thân ảnh hoạt bát kia, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nhiều, hắn nhìn cái bát trong tay sững sờ, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rõ ràng mới hồi phục lại.
"Đại sư, để ta rửa được rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi đi." Tiểu Ngũ vẫn luôn ở đại đường thấy Ôn Noãn một mình lảo lắc lư về phòng liền đứng dậy đi đến phòng bếp. Khách nhân trả tiền, bổn phận của hắn là phải hầu hạ thỏa đáng, loại việc rửa chén này sao có thể để khách nhân làm được.
Bàn tay đang cầm chén đũa bỗng dưng nắm chặt lại, Không Trầm bình đạm mở miệng cự tuyệt: "Không cần, tự ta rửa được rồi."
Tiểu Ngũ có chút chần chờ thu tay lại, tự mình nấu cơm còn tự mình rửa chén? Hầu hạ khách nhân tốt như vậy làm hắn có chút không quen.
"Chỗ này có nước sạch, cái bồn gỗ này là..." Tiểu Ngũ có chút không thích ứng loạn chuyển bên người Không Trầm, nhìn khách nhân tự mình múc nước rửa chén, hắn thật muốn duỗi tay đến cướp việc.
Không Trầm cọ rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài cái bát Ôn Noãn dùng đến mấy lần, sau đó dưới ánh mắt kỳ quái của tiểu Ngũ chậm rãi rời đi. Xuyên qua đại đường, tiến vào hậu viện, ánh trăng lãnh bạch chiếu vào trong đình viện, thoạt nhìn lóng lánh sóng sánh. Không Trầm ngẩng đầu nhìn minh nguyệt trên trời cao, trong đầu không hề một lòng hướng Phật mà toàn là hình ảnh của Ôn Noãn.
Khi vui vẻ thì tươi cười, khi tức giận thì mím môi, nghịch ngợm lại chơi xấu, nhất tần nhất tiếu*, nhất cử nhất động của nàng hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, rõ ràng bọn họ mới quen biết mới không bao lâu nhưng hắn lại cảm thấy mình đã quen biết nàng rất nhiều năm. Yêu thích của nàng, thói quen của nàng, khi tức giận thì nàng sẽ có động tác nhỏ gì, khi vui vẻ thì nàng muốn làm gì, hắn đều biết rõ ràng rành mạch.
*Nhất tần nhất tiếu ( 一颦一笑): mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười
"Đại sư? Còn chuyện gì cần phân phó sao?" Tiểu Ngũ khóa kỹ phòng bếp sau đó trở lại đại đường thì qua cửa sổ thấy nhìn thân ảnh đứng không nhúc nhích của Không Trầm.
Không Trầm phục hồi tinh thần, nhắm mắt lại: "Không có gì." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.
..............................
Vì để không quấy rầy những khách nhân khác, sao khi Ôn Noãn tiến vào tiểu lâu chữ Thiên liền lặng lẽ bò lên tầng ba, dừng trước cửa phòng một lúc sau đó xoay người vào phòng Không Trầm.
Vì thế, Không Trầm vừa vào phòng liền nhìn thấy hình ảnh một mỹ nhân đang say giấc nồng...
Ngươi có thể vào phòng ta ngủ, cũng có thể ngủ cùng với ta, ta sẽ không để ý ~
- -----------Ôn Noãn
Không Trầm cầm lấy tờ giấy bị đè dưới giá cắm nến, dòng chữ màu đen nhẹ nhàng xinh đẹp, nổi bật trên tờ giấy trắng tinh, chỉ một dòng chữ thôi, Không Trầm cũng có thể tưởng tượng ra thần thái và ngữ khí khi nàng nói những lời này, nhất định là ái muội dựa vào hắn, còn cố ý dùng thanh âm mềm như bông trêu đùa hắn.
"Ưm ~" Ôn Noãn lẩm bẩm trở mình một cái, chăn gấm tố cẩm bị vén lên hơn nửa, đai lưng của áo trong nửa mở, đầu vai trần trụi lộ ra.
Nữ nhân nằm nghiêng trên giường, ba nghìn tóc đen trải dài bên gối, gương mặt vẫn sống động giờ đây chỉ còn cảm giác bình thản, môi mỏng hơi giương lên, giống như đang mơ thấy chuyện gì vui vẻ mà cười. Nàng ngủ rất không thành thật, chăn bông tố cẩm lộn xộn trên người, mảng lớn đầu vai lộ ra, chân nhỏ trần trụi rũ xuống bên giường.
Không Trầm nhìn người trên giường hồi lâu mới có chút trì độn cúi đầu, dời mắt.
Gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi đến trên người Không Trầm, hắn tránh đi đầu vai Ôn Noãn nhìn nhìn bàn chân bên mép giường của nàng, đi đến bên cửa sổ đóng cửa ngăn lại gió lạnh bên ngoài.
Ôn Noãn trở mình, an tĩnh nằm trên giường, biện pháp nín thở đặc biệt làm nàng có thể bình ổn hô hấp giống như đang ngủ say. Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình biến mất, Ôn Noãn lặng lẽ ti hí mắt lươn ngắm ngắm, liền phát hiện Không Trầm đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía mình không biết đang làm gì.
Thanh niên này làm gì vậy? Diện bích*? ôn Noãn buồn cười nghĩ, nhưng thân là Thiếu Lâm thánh tăng lại xuất hiện tâm tư không thể miêu tả đối với một muội tử đúng là làm hắn rối rắm rồi.
*Úp mặt vào tường để xám hối chăng:)))
Không Trầm đứng đối diện cửa sổ một lúc lâu, rũ mi che đi tất cả cảm xúc trong mắt, vẻ mặt hắn lại không một gợi sóng, vẫn là một bộ dáng bình tĩnh thong dong như cũ, nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng mình đang giãy dụa rối rắm như thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được... Không Trầm nhấp miệng, lưu loát xoay người, đi nhanh về phía cửa.
"Ư... Tiểu hòa thượng.. thích.."
Thanh âm mềm như bông lại lẩm bẩm vang lên, hàm hàm hồ hồ, miệng mồm không rõ nhưng Không Trầm lại có thể nghe ra nàng đang nói gì, rõ ràng, rành mạch.
"Ta thích tiểu hòa thượng, tất nhiên là cũng hy vọng tiểu hòa thượng có thể thích ta một chút."
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói lúc trước của Ôn Noãn, một chân đã bước ra ngạch cửa của Không Trầm ngừng lại, rốt cuộc vẫn không hạ xuống được. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sao đó từ từ thở ra, bước chân vừa chuyển, chậm rãi quay người.
Tại sao hắn vẫn luôn không thể kháng cự lại nàng... Không Trầm đứng ở mép giường an tĩnh nhìn người trên giường, hắc mâu hiện lên một tia không thể nề hà.
Đại khái là chỗ được chăn che lại quá ít, người nằm trên giường ngủ cực kỳ không an ổn, vừa mới quay người, lát sau lại động tiếp, chăn bị nàng vò thành một đống, Không Trầm đầu tiên là nhắm mắt lại kéo áo lên đầu vai giúp Ôn Noãn, sau đó thật cẩn thận rút chăn từ dưới thân nàng ra.
Nửa người trên tốt rồi, Không Trầm lại đặt ánh mắt xuống nửa người dưới, chân nhỏ trần trụi rủ xuống mép giường, bàn chân nõn nà đáng yêu, hắn nhìn chằm chằm chân nàng xuất thần, tay không tự giác vươn đến, nhẹ nhàng cầm nó. Lạnh lạnh nho nhỏ, có một loại cảm giác chỉ cần một bàn tay cũng có thể bao hết, ngón cái cọ cọ vào ngón chân phấn nộn của nàng, mềm mại, xúc cảm cực tốt.
"Ưm... ngứa.." Chân bị Không Trầm làm phiền, Ôn Noãn sợ ngứa xuýt chút nữa không thể giả bộ được nữa, nàng chịu đựng chỗ gang bàn chân đang ngứa, trong miệng hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm muốn xoay người thu chân lại.
Bị tiếng của Ôn Noãn kéo về hiện thực Không Trầm nhanh chóng thu tay, hắn đột nhiên đứng lên lui về sau vài bước, đến khi đụng phải bàn mới dừng lại. Tiếng tim đập kịch liệt trong ngực mãnh liệt truyền tới, trong phòng khách an tĩnh này có thể nghe rõ ràng.
Bàn chân đang được nâng lên đột nhiên bị buông ra, phanh một tiếng, cái chân xin được tiếp xúc thân mật với giường đệm, cảm giác đau nhức ập tới, Ôn Noãn cắn răng nuốt tiếng kêu thảm thiết vào trong bụng, tại sao tự nhiên lại buông tay aaaaa! (khóc)
"Ưm..." Ôn Noãn giơ tay xoa xoa mắt, âm thầm lau đi nước mắt vì đau mà trào lên. Nàng làm bộ bị đau tỉnh mà mơ hồ tỉnh dậy, hai mắt mê mang buồng ngủ nhìn Không Trầm đứng cạnh bàn đang không cảm xúc nhìn nàng: "Tiểu hòa thượng?"
Không Trầm giật giật ngón tay, nghiêng người không nhìn nàng nữa: "Về phòng của ngươi đi."
Ôn Noãn xoa xoa huyệt thái dương, giả bộ trì độn cúi nhìn chân mình: "Chân ta... hình như sao lại hơi đau...."
Không Trầm nhấp nhấp miệng, không lên tiếng.
Ôn Noãn không dấu vết liếc nhìn người nào đó đang có vẻ chột dạ ở bên kia, duỗi tay dùng sức nhéo nhéo cổ chân bị đỏ lên của mình: "A!"
"Làm sao vậy?" Không Trầm vội vàng xoay người qua nhìn.
"Chân đau." Ôn Noãn nước mắt lưng tròng nhìn Không Trầm: "Đều đỏ rồi."
Không Trầm hơi chột dạ ho nhẹ hai tiếng, hắn lấy ra một lọ dược từ trong bao quần áo đưa cho Ôn Noãn: "Bôi cái này đi."
Ôn Noãn dịch người, đưa chân đến trước mặt Không Trầm: "Ta không bôi, ngươi bôi cho ta."
"Tự bôi đi." Không Trầm lạnh mặt ném cái lọ vào ngực Ôn Noãn.
"Được, ta không bôi, cứ để cho nó như vậy đi." Ôn Noãn tùy tay để cái lọ lên đầu giường, một bộ "không sao cả".
"Ngươi..." Không Trầm thấy Ôn Noãn thật sự không quan tâm đến chân của mình thì hơi thức giận, hắn nhíu mày, đi đến mép giường cầm lấy lọ dược: "Chân."
Ôn Noãn cười hì hì duỗi chân đến trước mặt Không Trầm.
Không Trầm ngồi xổm xuống, mở bình dược, đổ vài giọt dược màu đỏ lên cổ chân nàng, nước thuốc màu đỏ dính lên chân, càng làm cổ chân thêm phần trắng nõn. Không Trầm do dự trong lòng một lúc cuối cùng cũng vươn tay.
Ôn Noãn ngồi ở mép giường, chân phải bị Không Trầm cầm không động được, chân trái rảnh rỗi liền bắt đầu không quy củ. Nàng nhìn chằm chằm mặt Không Trầm một lúc, sau đó nâng chân trái chạm chạm vào người hắn, thấy hắn không có phản ứng nàng liền một tấc lại muốn thêm một tấc mà đem chân dán lên người hắn cọ xát.
Tay đang mát xa chân của Không Trầm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Tê!" Ôn Noãn hút khí lạnh: "Nhẹ chút nhẹ chút, đau!"
"Vậy ngươi thành thật đi." Không Trầm liếc nhìn nàng một cái.
....
Nước thuốc trên cổ chân dần dần thấm vào, Không Trầm nhẹ nhàng buông chân Ôn Noãn xuống, cầm lấy khăn lông bên cạnh xoa xoa: "Được rồi."
Thực ra cổ chân Ôn Noãn cũng không phải rất nghiêm trọng, chẳng qua da nàng trắng, bởi vậy đỏ một chút thôi cũng có vẻ dọa người. Được Không Trầm mát xa một lúc, đau đớn trên cổ chân đã giảm bớt rất nhiều, Ôn Noãn giả vờ giả vịt xoay xoay cổ chân, sau đó một lần nữa chui vào trong chăn.
"Chân ta bị thương không động được, hôm nay ta sẽ ngủ ở đây." Ôn Noãn cười tủm tỉm nói: "Tiểu hòa thượng, ngủ cùng nhau đi ~"
Không Trầm trực tiếp làm lơ Ôn Noãn, bước nhanh ra khỏi phòng. Hắn đứng trên hành lang im lặng một lúc rồi xoay người đi vào phòng Ôn Noãn đóng cửa lại. Nàng cũng không ngốc được ở đây lâu, hắn ở một đêm cũng không việc gì, Không Trầm nghĩ như vậy, bản thân đã đi đến mép giường, cái chăn bị Ôn Noãn dùng qua bị hắn gấp gọn lại đặt ở trong, tự mình lấy ra chăn dự phòng của khách điếm đắp lên.
Từng đợt mùi hương nhè nhẹ truyền đến, không nồng đậm, thanh thanh ngọt ngọt. Vẻ mặt Không Trầm giật thót, duỗi tay cầm lấy một góc chăn muốc xốc lên, nhưng mà qua thật lâu, cái chăn vẫn đắp trên người không hề động đậy...
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Không Trầm vẫn luôn tự vả mặt, hắn cũng rất buồn rầu..
Tui: Làm gần xong rồi tự nhiên lác lác cái gì ấy, sau đó đống tui vừa mới làm xong đó tan biến luôn, rõ ràng là có lưu về rồi mà. (Khóc)
Thật muốn lẳng lặng:<
Không liên quan cơ mà Ngao ngao với con rể của tui đáng yêu quớ hớ hớ =)))
Giới thiệu luôn nè: truyện này tên là "Truy bắt Ngao Ngao", truyện đam nhé và cực kỳ dễ thương luôn hú hú
Mọi người có thể đọc thử nha
edit: lười
Nhìn theo bóng dáng Ôn Noãn biến mất ở cửa, Không Trầm rũ mắt, bắt đầu thu thập chén bát trên bàn. Trong phòng bếp không lớn không nhỏ này, không có thân ảnh hoạt bát kia, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nhiều, hắn nhìn cái bát trong tay sững sờ, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rõ ràng mới hồi phục lại.
"Đại sư, để ta rửa được rồi, ngài mau đi nghỉ ngơi đi." Tiểu Ngũ vẫn luôn ở đại đường thấy Ôn Noãn một mình lảo lắc lư về phòng liền đứng dậy đi đến phòng bếp. Khách nhân trả tiền, bổn phận của hắn là phải hầu hạ thỏa đáng, loại việc rửa chén này sao có thể để khách nhân làm được.
Bàn tay đang cầm chén đũa bỗng dưng nắm chặt lại, Không Trầm bình đạm mở miệng cự tuyệt: "Không cần, tự ta rửa được rồi."
Tiểu Ngũ có chút chần chờ thu tay lại, tự mình nấu cơm còn tự mình rửa chén? Hầu hạ khách nhân tốt như vậy làm hắn có chút không quen.
"Chỗ này có nước sạch, cái bồn gỗ này là..." Tiểu Ngũ có chút không thích ứng loạn chuyển bên người Không Trầm, nhìn khách nhân tự mình múc nước rửa chén, hắn thật muốn duỗi tay đến cướp việc.
Không Trầm cọ rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài cái bát Ôn Noãn dùng đến mấy lần, sau đó dưới ánh mắt kỳ quái của tiểu Ngũ chậm rãi rời đi. Xuyên qua đại đường, tiến vào hậu viện, ánh trăng lãnh bạch chiếu vào trong đình viện, thoạt nhìn lóng lánh sóng sánh. Không Trầm ngẩng đầu nhìn minh nguyệt trên trời cao, trong đầu không hề một lòng hướng Phật mà toàn là hình ảnh của Ôn Noãn.
Khi vui vẻ thì tươi cười, khi tức giận thì mím môi, nghịch ngợm lại chơi xấu, nhất tần nhất tiếu*, nhất cử nhất động của nàng hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, rõ ràng bọn họ mới quen biết mới không bao lâu nhưng hắn lại cảm thấy mình đã quen biết nàng rất nhiều năm. Yêu thích của nàng, thói quen của nàng, khi tức giận thì nàng sẽ có động tác nhỏ gì, khi vui vẻ thì nàng muốn làm gì, hắn đều biết rõ ràng rành mạch.
*Nhất tần nhất tiếu ( 一颦一笑): mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười
"Đại sư? Còn chuyện gì cần phân phó sao?" Tiểu Ngũ khóa kỹ phòng bếp sau đó trở lại đại đường thì qua cửa sổ thấy nhìn thân ảnh đứng không nhúc nhích của Không Trầm.
Không Trầm phục hồi tinh thần, nhắm mắt lại: "Không có gì." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.
..............................
Vì để không quấy rầy những khách nhân khác, sao khi Ôn Noãn tiến vào tiểu lâu chữ Thiên liền lặng lẽ bò lên tầng ba, dừng trước cửa phòng một lúc sau đó xoay người vào phòng Không Trầm.
Vì thế, Không Trầm vừa vào phòng liền nhìn thấy hình ảnh một mỹ nhân đang say giấc nồng...
Ngươi có thể vào phòng ta ngủ, cũng có thể ngủ cùng với ta, ta sẽ không để ý ~
- -----------Ôn Noãn
Không Trầm cầm lấy tờ giấy bị đè dưới giá cắm nến, dòng chữ màu đen nhẹ nhàng xinh đẹp, nổi bật trên tờ giấy trắng tinh, chỉ một dòng chữ thôi, Không Trầm cũng có thể tưởng tượng ra thần thái và ngữ khí khi nàng nói những lời này, nhất định là ái muội dựa vào hắn, còn cố ý dùng thanh âm mềm như bông trêu đùa hắn.
"Ưm ~" Ôn Noãn lẩm bẩm trở mình một cái, chăn gấm tố cẩm bị vén lên hơn nửa, đai lưng của áo trong nửa mở, đầu vai trần trụi lộ ra.
Nữ nhân nằm nghiêng trên giường, ba nghìn tóc đen trải dài bên gối, gương mặt vẫn sống động giờ đây chỉ còn cảm giác bình thản, môi mỏng hơi giương lên, giống như đang mơ thấy chuyện gì vui vẻ mà cười. Nàng ngủ rất không thành thật, chăn bông tố cẩm lộn xộn trên người, mảng lớn đầu vai lộ ra, chân nhỏ trần trụi rũ xuống bên giường.
Không Trầm nhìn người trên giường hồi lâu mới có chút trì độn cúi đầu, dời mắt.
Gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi đến trên người Không Trầm, hắn tránh đi đầu vai Ôn Noãn nhìn nhìn bàn chân bên mép giường của nàng, đi đến bên cửa sổ đóng cửa ngăn lại gió lạnh bên ngoài.
Ôn Noãn trở mình, an tĩnh nằm trên giường, biện pháp nín thở đặc biệt làm nàng có thể bình ổn hô hấp giống như đang ngủ say. Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình biến mất, Ôn Noãn lặng lẽ ti hí mắt lươn ngắm ngắm, liền phát hiện Không Trầm đứng cạnh cửa sổ đưa lưng về phía mình không biết đang làm gì.
Thanh niên này làm gì vậy? Diện bích*? ôn Noãn buồn cười nghĩ, nhưng thân là Thiếu Lâm thánh tăng lại xuất hiện tâm tư không thể miêu tả đối với một muội tử đúng là làm hắn rối rắm rồi.
*Úp mặt vào tường để xám hối chăng:)))
Không Trầm đứng đối diện cửa sổ một lúc lâu, rũ mi che đi tất cả cảm xúc trong mắt, vẻ mặt hắn lại không một gợi sóng, vẫn là một bộ dáng bình tĩnh thong dong như cũ, nhưng chỉ có hắn biết, trong lòng mình đang giãy dụa rối rắm như thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được... Không Trầm nhấp miệng, lưu loát xoay người, đi nhanh về phía cửa.
"Ư... Tiểu hòa thượng.. thích.."
Thanh âm mềm như bông lại lẩm bẩm vang lên, hàm hàm hồ hồ, miệng mồm không rõ nhưng Không Trầm lại có thể nghe ra nàng đang nói gì, rõ ràng, rành mạch.
"Ta thích tiểu hòa thượng, tất nhiên là cũng hy vọng tiểu hòa thượng có thể thích ta một chút."
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói lúc trước của Ôn Noãn, một chân đã bước ra ngạch cửa của Không Trầm ngừng lại, rốt cuộc vẫn không hạ xuống được. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sao đó từ từ thở ra, bước chân vừa chuyển, chậm rãi quay người.
Tại sao hắn vẫn luôn không thể kháng cự lại nàng... Không Trầm đứng ở mép giường an tĩnh nhìn người trên giường, hắc mâu hiện lên một tia không thể nề hà.
Đại khái là chỗ được chăn che lại quá ít, người nằm trên giường ngủ cực kỳ không an ổn, vừa mới quay người, lát sau lại động tiếp, chăn bị nàng vò thành một đống, Không Trầm đầu tiên là nhắm mắt lại kéo áo lên đầu vai giúp Ôn Noãn, sau đó thật cẩn thận rút chăn từ dưới thân nàng ra.
Nửa người trên tốt rồi, Không Trầm lại đặt ánh mắt xuống nửa người dưới, chân nhỏ trần trụi rủ xuống mép giường, bàn chân nõn nà đáng yêu, hắn nhìn chằm chằm chân nàng xuất thần, tay không tự giác vươn đến, nhẹ nhàng cầm nó. Lạnh lạnh nho nhỏ, có một loại cảm giác chỉ cần một bàn tay cũng có thể bao hết, ngón cái cọ cọ vào ngón chân phấn nộn của nàng, mềm mại, xúc cảm cực tốt.
"Ưm... ngứa.." Chân bị Không Trầm làm phiền, Ôn Noãn sợ ngứa xuýt chút nữa không thể giả bộ được nữa, nàng chịu đựng chỗ gang bàn chân đang ngứa, trong miệng hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm muốn xoay người thu chân lại.
Bị tiếng của Ôn Noãn kéo về hiện thực Không Trầm nhanh chóng thu tay, hắn đột nhiên đứng lên lui về sau vài bước, đến khi đụng phải bàn mới dừng lại. Tiếng tim đập kịch liệt trong ngực mãnh liệt truyền tới, trong phòng khách an tĩnh này có thể nghe rõ ràng.
Bàn chân đang được nâng lên đột nhiên bị buông ra, phanh một tiếng, cái chân xin được tiếp xúc thân mật với giường đệm, cảm giác đau nhức ập tới, Ôn Noãn cắn răng nuốt tiếng kêu thảm thiết vào trong bụng, tại sao tự nhiên lại buông tay aaaaa! (khóc)
"Ưm..." Ôn Noãn giơ tay xoa xoa mắt, âm thầm lau đi nước mắt vì đau mà trào lên. Nàng làm bộ bị đau tỉnh mà mơ hồ tỉnh dậy, hai mắt mê mang buồng ngủ nhìn Không Trầm đứng cạnh bàn đang không cảm xúc nhìn nàng: "Tiểu hòa thượng?"
Không Trầm giật giật ngón tay, nghiêng người không nhìn nàng nữa: "Về phòng của ngươi đi."
Ôn Noãn xoa xoa huyệt thái dương, giả bộ trì độn cúi nhìn chân mình: "Chân ta... hình như sao lại hơi đau...."
Không Trầm nhấp nhấp miệng, không lên tiếng.
Ôn Noãn không dấu vết liếc nhìn người nào đó đang có vẻ chột dạ ở bên kia, duỗi tay dùng sức nhéo nhéo cổ chân bị đỏ lên của mình: "A!"
"Làm sao vậy?" Không Trầm vội vàng xoay người qua nhìn.
"Chân đau." Ôn Noãn nước mắt lưng tròng nhìn Không Trầm: "Đều đỏ rồi."
Không Trầm hơi chột dạ ho nhẹ hai tiếng, hắn lấy ra một lọ dược từ trong bao quần áo đưa cho Ôn Noãn: "Bôi cái này đi."
Ôn Noãn dịch người, đưa chân đến trước mặt Không Trầm: "Ta không bôi, ngươi bôi cho ta."
"Tự bôi đi." Không Trầm lạnh mặt ném cái lọ vào ngực Ôn Noãn.
"Được, ta không bôi, cứ để cho nó như vậy đi." Ôn Noãn tùy tay để cái lọ lên đầu giường, một bộ "không sao cả".
"Ngươi..." Không Trầm thấy Ôn Noãn thật sự không quan tâm đến chân của mình thì hơi thức giận, hắn nhíu mày, đi đến mép giường cầm lấy lọ dược: "Chân."
Ôn Noãn cười hì hì duỗi chân đến trước mặt Không Trầm.
Không Trầm ngồi xổm xuống, mở bình dược, đổ vài giọt dược màu đỏ lên cổ chân nàng, nước thuốc màu đỏ dính lên chân, càng làm cổ chân thêm phần trắng nõn. Không Trầm do dự trong lòng một lúc cuối cùng cũng vươn tay.
Ôn Noãn ngồi ở mép giường, chân phải bị Không Trầm cầm không động được, chân trái rảnh rỗi liền bắt đầu không quy củ. Nàng nhìn chằm chằm mặt Không Trầm một lúc, sau đó nâng chân trái chạm chạm vào người hắn, thấy hắn không có phản ứng nàng liền một tấc lại muốn thêm một tấc mà đem chân dán lên người hắn cọ xát.
Tay đang mát xa chân của Không Trầm dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Tê!" Ôn Noãn hút khí lạnh: "Nhẹ chút nhẹ chút, đau!"
"Vậy ngươi thành thật đi." Không Trầm liếc nhìn nàng một cái.
....
Nước thuốc trên cổ chân dần dần thấm vào, Không Trầm nhẹ nhàng buông chân Ôn Noãn xuống, cầm lấy khăn lông bên cạnh xoa xoa: "Được rồi."
Thực ra cổ chân Ôn Noãn cũng không phải rất nghiêm trọng, chẳng qua da nàng trắng, bởi vậy đỏ một chút thôi cũng có vẻ dọa người. Được Không Trầm mát xa một lúc, đau đớn trên cổ chân đã giảm bớt rất nhiều, Ôn Noãn giả vờ giả vịt xoay xoay cổ chân, sau đó một lần nữa chui vào trong chăn.
"Chân ta bị thương không động được, hôm nay ta sẽ ngủ ở đây." Ôn Noãn cười tủm tỉm nói: "Tiểu hòa thượng, ngủ cùng nhau đi ~"
Không Trầm trực tiếp làm lơ Ôn Noãn, bước nhanh ra khỏi phòng. Hắn đứng trên hành lang im lặng một lúc rồi xoay người đi vào phòng Ôn Noãn đóng cửa lại. Nàng cũng không ngốc được ở đây lâu, hắn ở một đêm cũng không việc gì, Không Trầm nghĩ như vậy, bản thân đã đi đến mép giường, cái chăn bị Ôn Noãn dùng qua bị hắn gấp gọn lại đặt ở trong, tự mình lấy ra chăn dự phòng của khách điếm đắp lên.
Từng đợt mùi hương nhè nhẹ truyền đến, không nồng đậm, thanh thanh ngọt ngọt. Vẻ mặt Không Trầm giật thót, duỗi tay cầm lấy một góc chăn muốc xốc lên, nhưng mà qua thật lâu, cái chăn vẫn đắp trên người không hề động đậy...
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Không Trầm vẫn luôn tự vả mặt, hắn cũng rất buồn rầu..
Tui: Làm gần xong rồi tự nhiên lác lác cái gì ấy, sau đó đống tui vừa mới làm xong đó tan biến luôn, rõ ràng là có lưu về rồi mà. (Khóc)
Thật muốn lẳng lặng:<
Không liên quan cơ mà Ngao ngao với con rể của tui đáng yêu quớ hớ hớ =)))
Giới thiệu luôn nè: truyện này tên là "Truy bắt Ngao Ngao", truyện đam nhé và cực kỳ dễ thương luôn hú hú
Mọi người có thể đọc thử nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook