Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà
-
Chương 57: Tâm tư
Từ khi an táng Hạ Băng , Hàn Tự như người mất hồn nhốt mình ở trong phòng. Yêu một
người là như thế, chúng ta đã cố hít bao nhiêu dũng khí cuối cùng chỉ để lại tiếng thở đai bất lực
- Hạ Băng của tôi...
Không phải chúng ta đã cùng hứa về thiên trường địa cửu...
Chúng ta đã cùng nguyện ước đầu bạc răng long....
Nhưng em đột nhiên mất đi vậy anh phải sống tiếp thế nào?...
Thân ái nơi đó em có nghe thấy không?...
Sớm tối bên nhau đột nhiên trở thành âm dương tương cách...
Thực ra anh luôn thầm cảm ơn trời đất.... vì đã cho anh cơ hội được gặp em giữa biển người xuôi ngược
...Đã cho anh cùng em một kiếp kề vai thề non hẹn biển...
...Em ở nơi ấy cho nghe thấy?
Ở nơi đấy không có ai giúp em che mưa che nắng...
Ở nơi ấy không có ai quan tâm chăm sóc...
Ở nơi này vẫn co một kẻ nhớ em đến ngẩn ngơ điên dại...
Ở nơi này vẫn còn vương vấn một câu yêu...
Mọi thứ vĩnh viễn sẽ trở thành nỗi đau bị thời gian vùi lấp...
Huyền nguyệt băng lãnh treo, bàng quang nhìn tất cả...
Ở trên tranh của cao nhân Hạ Băng được ngâm trong thảo dược đã mấy tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Khi tất cả mọi thứ sắp đổ xuống người cô, cô cảm nhận có cánh tay đã nhanh chóng kéo cô đi rồi biến mất theo ngọn gió.
Lúc đó Hạ Băng bị nội lực làm cho kiệt sức ý thức mơ màng không rõ đông tây rồi biến mất hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự. Cô trong mộng thì thầm được hai chữ
- Hàn..Tự
Cao nhân nhìn phía cô gái đang hôn mê lại lặng lẽ thở dài... Nếu không mang cô đến đây chỉ sợ cô sẽ bị bắt mất một lần nữa. Hắn định đưa cô lên núi tịnh dưỡng khi than thể khỏe mạnh , võ công cải thiện rồi đem cô trở về.
Sáng hôm sau, Hạ Băng lờ mờ mở mắt tỉnh dậy xung quanh là căn nhà tranh đơn giản nhưng sạch sẽ. Cô nhìn một lượt toàn than xương cốt không có dấu hiệu dập nát hay vỡ vụn mà vết đánh sau khi được ngâm thảo dược đã trở nén lành lại, miệng vết thương khép kín.
- Ta còn sống...?
Hạ Băng nhỏ giọng thắc mắc.
- Đương nhiên ngươi nếu chết có thể cử động được hỏi nhảm.
Từ đâu tiếng cao nhân vang len đính chính lại nghi vấn của cô.
- Ngươi tốt nhất nên ở lại đây đợi than thể khỏe rồi xuống núi nếu không ngươi quay trở lại chắc chắn sẽ xảy ra tình huống xấu như vừa rồi. Ngươi xem đã thương tích đầy mình rồi kìa.
Cao nhân lên tiếng khuyên nhủ
- Ân
Hạ Băng nhàn nhạt trả lời, dù sao cô vẫn không muốn thấy những người vô tội kia vì cô mà chết. Một khi chiếc vòng bị lấy ra chính cô cũng không khống chế được nội lực hủy thiên diệt địa.
- Ta thấy ngươi thật hay a bao nhiêu nội lực phát tán đối nghịch nhau như vậy vẫn không chết đúng là tốt số.
- Ân
Ở nơi nào đó....
- Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả sao không thấy người đâu.
Sở Vân Hiên vốn là định sau khi giải quyết xong lô hàng kia liền lập tức đến đón cô nhưng bọn thuộc hạ vô dụng khi cô biến mất lại không nói cho hắn mãi đến khi đến Mĩ tìm không thấy chết tiệt thật
- Người đâu đem bọn họ đi chém.
- Hạ Băng của tôi...
Không phải chúng ta đã cùng hứa về thiên trường địa cửu...
Chúng ta đã cùng nguyện ước đầu bạc răng long....
Nhưng em đột nhiên mất đi vậy anh phải sống tiếp thế nào?...
Thân ái nơi đó em có nghe thấy không?...
Sớm tối bên nhau đột nhiên trở thành âm dương tương cách...
Thực ra anh luôn thầm cảm ơn trời đất.... vì đã cho anh cơ hội được gặp em giữa biển người xuôi ngược
...Đã cho anh cùng em một kiếp kề vai thề non hẹn biển...
...Em ở nơi ấy cho nghe thấy?
Ở nơi đấy không có ai giúp em che mưa che nắng...
Ở nơi ấy không có ai quan tâm chăm sóc...
Ở nơi này vẫn co một kẻ nhớ em đến ngẩn ngơ điên dại...
Ở nơi này vẫn còn vương vấn một câu yêu...
Mọi thứ vĩnh viễn sẽ trở thành nỗi đau bị thời gian vùi lấp...
Huyền nguyệt băng lãnh treo, bàng quang nhìn tất cả...
Ở trên tranh của cao nhân Hạ Băng được ngâm trong thảo dược đã mấy tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Khi tất cả mọi thứ sắp đổ xuống người cô, cô cảm nhận có cánh tay đã nhanh chóng kéo cô đi rồi biến mất theo ngọn gió.
Lúc đó Hạ Băng bị nội lực làm cho kiệt sức ý thức mơ màng không rõ đông tây rồi biến mất hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự. Cô trong mộng thì thầm được hai chữ
- Hàn..Tự
Cao nhân nhìn phía cô gái đang hôn mê lại lặng lẽ thở dài... Nếu không mang cô đến đây chỉ sợ cô sẽ bị bắt mất một lần nữa. Hắn định đưa cô lên núi tịnh dưỡng khi than thể khỏe mạnh , võ công cải thiện rồi đem cô trở về.
Sáng hôm sau, Hạ Băng lờ mờ mở mắt tỉnh dậy xung quanh là căn nhà tranh đơn giản nhưng sạch sẽ. Cô nhìn một lượt toàn than xương cốt không có dấu hiệu dập nát hay vỡ vụn mà vết đánh sau khi được ngâm thảo dược đã trở nén lành lại, miệng vết thương khép kín.
- Ta còn sống...?
Hạ Băng nhỏ giọng thắc mắc.
- Đương nhiên ngươi nếu chết có thể cử động được hỏi nhảm.
Từ đâu tiếng cao nhân vang len đính chính lại nghi vấn của cô.
- Ngươi tốt nhất nên ở lại đây đợi than thể khỏe rồi xuống núi nếu không ngươi quay trở lại chắc chắn sẽ xảy ra tình huống xấu như vừa rồi. Ngươi xem đã thương tích đầy mình rồi kìa.
Cao nhân lên tiếng khuyên nhủ
- Ân
Hạ Băng nhàn nhạt trả lời, dù sao cô vẫn không muốn thấy những người vô tội kia vì cô mà chết. Một khi chiếc vòng bị lấy ra chính cô cũng không khống chế được nội lực hủy thiên diệt địa.
- Ta thấy ngươi thật hay a bao nhiêu nội lực phát tán đối nghịch nhau như vậy vẫn không chết đúng là tốt số.
- Ân
Ở nơi nào đó....
- Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả sao không thấy người đâu.
Sở Vân Hiên vốn là định sau khi giải quyết xong lô hàng kia liền lập tức đến đón cô nhưng bọn thuộc hạ vô dụng khi cô biến mất lại không nói cho hắn mãi đến khi đến Mĩ tìm không thấy chết tiệt thật
- Người đâu đem bọn họ đi chém.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook