Sau cuộc họp , Liễu Hạo Thần phải ở lại làm hết phần việc còn dang dở . Cô về nhà nghỉ ngơi mệt mỏi lê lết cái thân mệt mỏi về phòng. Khi đi ngang qua phòng Huệ Di bỗng cửa phòng bật mở. Nam nhân quần áo chỉnh tề bước ra sau đó là cô ta trên người đầy dấu hôn, quần áo sộc sệch không cần nói cũng biết hai người này vừa làm gì.

Huệ Di sau khi thấy cô ánh mắt loé lên kia đắc ý dị thường.

' Liễu Hạ Băng cô nghĩ cô là ai? Muốn đấu với tôi còn lâu'

Còn tên nam nhân kia sắc mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm chẳng biết đang nghĩ gì chiếu thẳng vào người cô.

- Chị...sao..chị lại...

Huệ Di cả người run lên ánh mắt sợ sệt nhìn cô, cô còn tưởng mắt cô ta làm từ bọt biển nữa chứ chỉ cần tác động nhẹ nước mắt lại tuôn như bão lũ. Nhưng đánh giá kĩ nam nhân bên người cô ta rất đẹp, cô biết không nên dung từ ' đẹp' để đánh giá một nam nhân ,nhưng vẻ đẹp của hắn lại rất yêu nghiệt. Đôi mắt to tròn long lanh như nai tơ, cánh mũi thẳng tắp thon gọn. Đôi môi anh đào hé nở lộ ra hàng răng trắng. Mái tóc màu bạch kim , nước da trắng còn mịn nữa nếu so sánh da hắn với da cô thì hắn chỉ kém hơn vài phần so với đàn ông rà rất đẹp rồi. Cả người cao gầy dù không có cơ bắp nhưng lại rất hoàn mĩ.

Nhưng cô không rỗi hơi mà lo chuyện của cô ta, thấy vẻ sợ sệt khi cô ta nhìn vào cô lại không nhịn được khinh bỉ. Cô ta làm như cô đã bắt nạt mình không bằng! Cô còn chưa đụng chạm gì đến cô ta nữa. Nhưng hình như tên đứng cạnh cô ta là vị hôn phu trong nguyên tác Cốc Thiếu Phong thì phải. Nếu nói đến thân phận hiển hách khiến người nghe phải trầm trồ, hắn là cốc chủ của Hoa Viên Cốc. Nằm ở trên hòn đảo gần Thái Bình Dương, rất nhiều người không biết trên đảo nắm giữ hơn 30% mạch máu kinh tế thế giới nhờ có các đá quý hiếm có đều tập trung ở đó, nếu so ra với các tập đoàn vững mạnh như tập đoàn nhà cô thì vẫn nhỉnh hơn vài phần có thể so sánh với Âu thị. Còn nữa hòn đảo ấy còn có rất nhiều kim cương mà mang về lợi nhuận nhiều nhất là ngọc bích Jadeite đắt đỏ nhất thế giới được bao nhiêu thương nhân săn lùng và được cho là hiếm nhất thế giới chỉ cần đến đó thì Jadeite đầy rẫy.

Nữ chủ rước được hắn ta về hậu cung thì nửa đời tiêu xài hoang phí đến đâu cũng không lo. Còn nữa cô không quên hắn ta vì bao che cha hai mẹ con nhà kia mà khiến cô không thể vạch mặt được mẹ cô ta đã khiêu khích mẹ cô khiến bà ấy đột quỵ mà chết sau khi mẹ cô ta chết thì lại đổ lỗi cho ba cô hại bà ta. Được hai người đợi đó thù này tôi tất sẽ trả.

Cốc gia được như ngày hôm nay cũng do một phần Liễu gia giúp đỡ do mang ơn, ba mẹ hắn mới đặt ra hôn ước giữa hai người giờ thì hay rồi.

Từ đầu chí cuối cô chẳng biểu cảm gì làm hắn rất bất ngờ, không phải hồi nhỏ cô rất thích hắn sao bất quá lúc đó hắn lại thích vẻ mềm mại của Di nhi hơn.

Hắn và cô là thanh mai trúc mã nhưng từ khi mẹ cô mất hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô. Điều duy nhất hắn nhớ là ngày xưa lúc nào con bé mập ú ấy bám theo làm hắn rất chán ghét, hắn chỉ để ý mỗi nhị tiểu thư Liễu Huệ Di rất đáng yêu ấy thôi. Nhưng hắn cũng phải công nhận cô thay đổi rất nhiều cả khí chất, ngoại hình lẫn tính cách cứ như người con gái mập ú lúc trước và cô không phải là một.

Nếu so ra với Di nhi thì không cần ngẫm nghĩ cũng biết cô đẹp hơn, hắn không hề hay biết từ lúc nhìn thấy thân ảnh người con gái như tiên nữ hạ phàm ấy tim hắn đã sớm trao cho cô. Cho dù bộ quần áo có giản dị nhưng vẫn không dấu nổi vẻ đẹp ấy, đẹp đến nỗi không thực, nhất là đôi thuỷ mâu kia, lâu lâu lại ánh lên màu tím cãng làm cho nó bí ẩn hơn như một hồ nước sâu thẩm mênh mông như chỉ cần nhìn vào đó hắn sẽ không thoát khỏi được.

Cô không nói gì chỉ hừ nhẹ rồi bước nhanh lên phòng để lại người đàn ông tâm trạng rối bời.

Cô có hay không chán ghét hắn? Chán ghét hắn vì đã luôn bắt nạt cô? Chán ghét hắn vì đã đối xử không tốt với cô ? Hay vì lúc mẹ cô mất hắn đã không ở bên an ủi cho nỗi đau mất mát này dù hắn biết tại mẹ con Huệ Di mà cô mới mất đi người cô yêu thương nhất còn hắn chỉ luôn bênh vực cưng chiều Huệ Di mà quên mất bóng dáng của người con gái nhỏ âm thầm yêu thương hắn.

Nhưng có phải hắn mất cơ hội rồi không? Không! Hắn không cho phép! Cô phải là của một mình hắn! Chỉ một mình hắn mà thôi. Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì một giọng nói nũng nịu cất lên

- Phong ca anh đang nghĩ gì vậy hôm nay làm người ta đau muốn chết! Bắt đền anh đó.

Mọi ngày hắn rất thích Huệ Di làm nũng với hắn nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô hắn lại cảm thấy giọng nói đó thật chói tai.

- Xin lỗi tôi có chút chuyên đi trước đây.

Nói rồi hắn nhanh chóng cất bước rời đi bỏ lại cô ta đang nghiến răng nghiến lợi. Liễu Hạ Băng con khốn này mày dám phá hỏng chuyện tôt của tao.! Trong mắt ả ta tràn ngập hận ý bay ngút trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương