Nước hồ Du Viên có màu cực kỳ đẹp, ban đêm nước hồ như phát sáng.

Một chiếc dương cầm được đặt trên đài cao ở trung tâm nhà hàng, một vị khách thanh niên đi lên, anh ta ngồi trước dương cầm, nở nụ cười nhẹ, ngón tay đặt trên phím đàn, tiếng đàn dễ nghe lập tức vang khắp nhà hàng, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
"...!Tiếng đàn này thật du dương mềm mại, giống như đang ghé đầu nói lời tâm tình vậy." Hạ Tử Tình nghiêng tai lắng nghe, cô ta nhìn theo tầm mắt của người thanh niên, nhìn thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt, cô ta lập tức cười nói: "Xem ra bản nhạc này là đàn cho cô gái kia nghe, thật lãng mạn."
Mạc Dục Lăng cười, nụ cười không đạt tới đáy mắt, như đang suy nghĩ điều gì.
Hạ Tử Tình quay đầu đi, cửa số phản chiếu lại dáng hình cô ta, dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng biểu cảm trên mặt lại khác nhau hoàn toàn.
Ảnh ảo trong thủy tinh đang phẫn nộ nhìn cô ta.
"Em nhìn gì vậy?" Mạc Dục Lăng ở bên cạnh nhận thấy cô ta đang nhìn chằm chằm cửa sổ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Tình hồi thần, lập tức cười ngọt ngào với anh ta: "Không có gì, em cảm thấy phong cảnh bên ngoài thật sự rất đẹp."
Nhìn thấy cảnh này, Việt Khê một tay chống má, ngón tay khẽ cào lên mặt, cô cười dài nói: "Hạ Tử Tình...!Tìm được rồi! Thì ra cô ta nhốt Hạ Tử Tình vào gương, tuy nhiên cái kia cũng coi như một không gian độc lập, không lộ ra ngoài, chúng ta khó tìm được.

Chủ yếu là không thể ra tay ở đây, tôi nghĩ cách..."
Việt Khê quay đầu đi, ánh mắt đảo qua dương cầm giữa phòng, sau đó cô lại quay đầu thật mạnh, hơi kinh ngạc hỏi: "Con quỷ này từ đâu chui ra vậy?"
Không ai nhìn thấy lúc người thanh niên kia đánh đàn, một bóng hình đỏ rực xuất hiện bên cạnh anh ta.

Đó là một cô gái, còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt mày như họa, trên người mang theo cảm giác quyến rũ uyển chuyển, cô gái mặc váy đỏ thẫm, hoa văn phức tạp, nhìn như là một bộ váy cưới màu đỏ.
Nữ quỷ đứng bên cạnh thanh niên, ngẩn ngơ nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Việt Khê nhìn người này, lại nhìn người kia, cảm thán nói: "Đây là tình cảm với quỷ chưa xong hay là tình tay ba? Không đúng, nữ quỷ này mặc bộ váy kiểu kia, thì ra là lão quỷ...!Ít nhất cũng chết hơn năm trăm năm rồi, âm khí rất nặng."
"Sư phụ muốn quản à?" Hàn Húc hỏi.
Cuối cùng thanh niên cũng đánh xong âm cuối, anh ta vươn tay khép đàn lại, sau đó đứng dậy cúi người với mọi người rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh gái mình.
Nhà hàng vỗ tay như trống bổi, không khí vô cùng sôi động.
Ánh mắt nữ quỷ nhìn thanh niên bi thương mà triền miên, nhất là khi nhìn thấy anh ta cúi đầu hôn hai má bạn gái mình, tuy vẫn cười nhưng nước mắt đã rơi xuống.
"...!Không, cô ấy cũng không định làm hại người đàn ông kia."
Ít nhất trong mắt Việt Khê, cô không nhìn thấy chút oán khí và hận ý nào, chỉ có bi thương vô cùng vô tận.
Việt Khê quay đầu lại, nói: "Không liên quan gì đến chúng ta cả, chưa cho tiền thì tôi xen vào làm gì? Bây giờ quản chuyện trước mắt đi, nhiệm vụ mười điểm..."
Biểu cảm trên mặt cô lập tức trở nên đầy sức sống, sau đó nhìn Hạ Tử Tình, cảm thấy trên người đối phương lóe sáng hàng chữ 'Nhiệm vụ mười điểm'.
"Đến..." Việt Khê khẽ giật ngón tay.
Cái ky trong tay Hạ Tử Tình đột nhiên rơi xuống, nước chanh trong ly lập tức chảy xuống váy cô ta, cô ta á một tiếng rồi đứng dậy.
"Em đi toilet một chút." Nói với Mạc Dục Lăng một tiếng, cô ta xoay người đi về phía toilet.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô ta nữa, nụ cười trên mặt Mạc Dục Lăng lập tức phai nhạt, anh ta đi đến chỗ Việt Khê, hỏi: "Thế nào, vị hôn thê của tôi có bị cô hồn dã quỷ bám vào không?"
Việt Khê lắc đầu lại gật đầu, nói: "Người cô ấy quả thật có khác lạ, nhưng không phải bị cô hồn dã quỷ chiếm thân mà là ảnh trong gương."
Mạc Dục Lăng hỏi hại: "Ảnh trong gương?"
Việt Khê chỉ cửa sổ sát đất, nói: "Thấy không, ảnh ảo trên cửa sổ phản chiếu lại hình dáng anh, đây là ảnh trong gương của anh.


Còn Hạ Tử Tình, ảnh trong gương của cô ấy sống lại, còn chiếm lấy cơ thể cô ấy, cô ta muốn mình trở thành Hạ Tử Tình!"
Nghe vậy, Mạc Dục Lăng cảm thấy da đầu run lên, cũng không dám nhìn ảnh của mình trong gương.
"Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?" Thứ kia chiếm cơ thể Tử Tình, vậy Tử Tình đâu? Cô ấy ở đâu?" Anh ta sốt ruột hỏi.
Việt Khê cười: "Bây giờ điều chúng ta phải làm đương nhiên là ép cô ta ra khỏi cơ thể Hạ Tử Tình..."
*
Trong toilet nhà hàng có một tấm gương rất lớn, Hạ Tử Tình rút khăn giấy lau nước trên váy, chẳng qua lúc này nước đã thấm vào vải, có lau cũng không có tác dụng gì.
Người trong gương đang nhìn cô ta, 'Hạ Tử Tình' nhếch môi cười, cô ta không ngẩng đầu mà nói: "Ba mẹ cô, thậm chí là Mạc Dục Lăng, người thích cô cũng không nhận ra tôi không phải cô...!Thật ra cũng khó trách, hai chúng ta vốn giống nhau, chẳng qua tôi càng dịu dàng tri kỷ hơn cô, bọn họ đương nhiên càng thích tôi hơn."
Cô ta ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trong gương, cười dài nói: "Lúc trước tôi ở trong gương cũng nhìn cô như vậy.

Lúc ấy tôi nghĩ dựa vào cái gì mà tôi phải nhìn cô hạnh phúc vui vẻ, còn tôi chỉ có thể chịu vây trong gương.

Nhưng bây giờ tôi là cô, cô...!Cũng là tôi!"
Hạ Tử Tình lẳng lặng nhìn cô ta, đáp: "Cho dù cô chiếm cơ thể của tôi, cô cũng không bao giờ có khả năng là tôi.

Tình yêu của ba mẹ tôi, tình yêu của Mạc Dục Lăng đều là cho tôi, chứ không phải cho cô, cô chỉ là ảnh trong gương mà thôi."
"Cô câm miệng!" 'Hạ Tử Tình' hét lên, cô ta phẫn nộ nhìn Hạ Tử Tình: "Bây giờ, ba mẹ, vị hôn phu của cô, tất cả đều là của tôi..."
"Vụt!"
Tiếng xé gió vang lên, một tấm hoàng phù xuất hiện trên mặt gương, 'Hạ Tử Tình' sửng sốt, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Việt Khê đi vào nói: "Tuy nói là ảnh trong gương nhưng rõ ràng là cô không bao giờ trở thành Hạ Tử Tình thật sự được.

Hai ý thức, cho dù dáng vẻ giống nhau nhưng tóm lại vẫn có chỗ khác nhau.

Thậm chí bởi vì là ảnh trong gương, cho nên khi cô ở trong cơ thể Hạ Tử Tình con có thể xuất hiện hiện tượng không phối hợp, cho nên Mạc Dục Lăng mới cảm thấy cô khác thường."
'Hạ Tử Tình' cảnh giác nhìn cô, hỏi: "Cô là ai? Lời cô nói có ý gì?"
"Tôi tên là Việt Khê, lại nói tôi còn chưa biết ảnh trong gương có vị gì..." Việt Khê nhìn 'Hạ Tử Tình', ánh mắt ấy rất giống đang nhìn món ăn lạ, quả thực làm cho người khác tê dại da đầu.
'Hạ Tử Tình' thầm nghĩ không tốt, cô ta không biết Việt Khê là ai, nhưng có thể cảm nhận được áp lực tới từ đối phương, làm cho cô ta cảm thấy da đầu run rẩy muốn nổ tung.
Vô số gương hiện lên, Việt Khê quay đầu, thấy bốn phía đều là ảnh ngược của mình, cô vừa động là ảnh trong gương cũng động theo cô, tựa như có vô số Việt Khê.
Cô cười khẽ, nói: "Đừng uổng phí sức lực, cô cảm thấy cô có thể phục chế được tôi à?"
Cô bước từng bước về phía trước, bên tai truyền đến tiếng gương vỡ vụn, giây tiếp theo, cả không gian vỡ vụn, mảnh vỡ rơi rụng tung tóe.
"Phụt!"
'Hạ Tử Tình' phun một ngụm máu đen, cô ta hoảng sợ nhìn Việt Khê.
Làm ảnh trong gương, cô ta không phục chế được Việt Khê mà trái lại còn bị thương vì lực lượng của đối phương quá mạnh.

Nhưng bởi vì cô ta bị thế này, cô ta mới biết cô gái kia lợi hại tới mức nào, cho nên cô ta xoay người bay thẳng đến trước bồn rửa tay, chui vào gương muốn chạy trốn.

Hoàng phù trên gương hơi lóe sáng, 'Hạ Tử Tình' vừa chạm vào gương, lập tức cảm thấy tay đau đớn, giống như có hàng ngàn cái kim đâm vào tay, cô ta không kìm được hét lên một tiếng thảm thiết.
Việt Khê tiến lên từng bước, vươn tay vỗ tay cô ta, một bóng hình trong suốt lập tức bật ra khỏi người Hạ Tử Tình, bóng hình này có phần hư huyễn, thậm chí còn hơi mơ hồ.

Hơn nữa khi nó bị bắn ra khỏi cơ thể, trên bóng hình ấy còn xuất hiện vết rách, giống như mặt gương bị đập nát, bóng người trên gương cũng xuất hiện vết rách theo.
Đặt cơ thể Hạ Tử Tình sang một bên, Việt Khê đứng dậy nhìn ảnh trong gương.
'Hạ Tử tình' lui về sau từng bước, lớn tiếng nói: "...!Cô, cô đừng đến đây, cô đến đây, tôi sẽ giết Hạ Tử Tình ngay lập tức!"
Việt Khê nhíu mày: "Cô uy hiếp tôi?"
Cô khẽ cười, nói: "Nhưng mà con người tôi luôn luôn không thích bị người khác uy hiếp!"
Nói xong, cô vươn tay trực tiếp đập vào gương, cái tay kia vươn qua gương, sau đó túm được Hạ Tử Tình ở bên trong, Việt Khê thuận thế kéo ra, hồn phách của Hạ Tử Tình lập tức bị cô kéo ra ngoài.
'Hạ Tử Tình' trợn to mắt, ngạc nhiên nói: "Cô...!Cô..."
Có tiếng bước chân truyền đến, là Hàn Húc và Mạc Dục Lăng chạy vào.

Vừa đi vào, Mạc Dục Lăng lập tức nhìn thấy Hạ Tử Tình bên cạnh việt khê, ánh mắt anh ta tức khắc bừng sáng.
"Tử Tình, em không sao chứ?" Mạc Dục Lăng tiến đến, không khỏi muốn vươn tay chạm vào Hạ Tử Tình, nhưng tay đưa ra được nửa đường lại rụt tay lại, chỉ quan tâm hỏi.
Bấy giờ Hạ Tử Tình mới hồi thần, cô ấy phức tạp nhìn anh ta, lắc đầu nói: "Không sao."
'Hạ Tử Tình' kinh hoàng nhìn họ, bị ảnh hưởng bởi áp lực của cô ta, ngọn đèn trên trần nhà bắt đầu điên cuồng lập lòe, lúc sáng lúc tối, đồng thời còn phát ra tiếng dòng điện xèo xèo.
Gương trên tường phản chiếu lại hình dáng bọn họ, chẳng qua tuy diện mạo giống nhau nhưng biểu cảm trên ảo ảo lại tà ác quỷ dị vô cùng.
Người trong gương đang cầm dao đâm vào ngực mình.
Đôi mắt Mạc Dục Lăng mở to, anh ta cau mày nhìn tay trái của mình.

Không biết từ khi nào mà trong tay anh ta lại có một cây dao, lúc này hành động của anh ta giống trong gương như đúc, đều đang cầm dao đâm vào ngực mình.
Người trong gương chính là bạn, bản thể làm gì, người trong gương sẽ làm như vậy, người trong gương như thế nào bản thế cũng sẽ như thế.

Bản thể có thể ảnh hưởng ảnh trong gương, ảnh trong gương cũng có thể ảnh hưởng đến bản thể.
"Thế này là sao?" Mạc Dục Lăng cố gắng khống chế cơ thể, nhưng anh ta phát hiện cơ thể anh ta tự động đậy, anh ta căn bản không khống chế được.
Trên mặt túa mồ hôi lạnh, Hạ Tử Tình lo lắng: "Mạc Dục Lăng, anh khống chế cơ thể mình đi."
Mạc Dục Lăng cười khổ: "Anh cũng muốn khống chế lắm chứ."
Ảnh trong gương của Việt Khê và Hàn Húc cũng cầm dao đâm vào ngực, Việt Khê thở dài nói: "Tôi nói rồi, dù là ảnh trong gương của tôi cũng không điều khiển tôi được đâu."
"Rắc!"
Gương trên tường nứt ra một đường, sau đó càng ngày càng nhiều vết nứt, giống như là mạng nhện trải rộng trên gương.

Rồi sau đó, gương trên tường hoàn toàn vỡ tung, mảnh rõ rơi ào xuống đất.

'Hạ Tử Tình' cúi đầu nhìn hai tay mình, bắt đầu từ khi gương trên tường bị vỡ, cơ thể cô ta cũng dần vỡ theo, xuất hiện vết rách như mạng nhện.

Giây phút kia, cơ thể cô ta như gương vỡ, biến thành vô số mảnh nhỏ trong suốt rơi xuống nền đất.
Toilet yên lặng không tiếng động.
Tiếng thở dồn dập của Mạc Dục Lăng càng rõ ràng hơn, anh ta ngồi bệt xuống đất, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vẫn cảm thấy nghĩ đến là sợ.

Chỉ còn một chút nữa thôi là cái đao kia đã cắm vào ngực anh ta, có lẽ anh ta phải xong đời.
Hạ Tử Tình ngồi xổm xuống bên cạnh, quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
Mạc Dục Lăng lắc đầu cười với cô ấy, sau đó ngẩng đầu hỏi Việt Khê: "Bây giờ phải làm sao? Không thể để Tử Tình thế này mãi chứ?"
Việt Khê quay lại nhìn, nói: "Không sao, chỉ cần làm cho hồn phách cô ấy quay về cơ thể, sau đó về nhà phơi nắng nhiều hơn, cơ thể và hồn phách hoàn toàn phù hợp, sẽ không có vấn đề gì cả."
Cô đi tới lấy một lá bùa dán lên người cô ấy, sau đó nói: "Được rồi, cô trở về cơ thể mình đi."
Hạ Tử Tình trợn mắt hỏi: "Trở về? Tôi phải đi như thế nào...!Trực tiếp nằm xuống như trên TV hả?"
"...!Chạm vào cơ thể là được, cơ thể và hồn phách vốn là một thể, cơ thể của cô sẽ tự tiếp nhận hồn phách của cô." Việt Khê nói.
Hạ Tử Tình cái hiểu cái không gật đầu, cô ấy vươn tay chạm vào cơ thể mình, sau đó lập tức nhìn thấy hồn phách cô ấy bị hút vào cơ thể.
"Như vậy là được à?" Mạc Dục Lăng hỏi.
Việt Khê gật đầu nói: "Vậy là được, bởi vì hồn phách rời khỏi cơ thể hơi lâu nên vừa tỉnh lại sẽ có một ít di chứng, như là choáng đầu buồn nôn.

Nhưng di chứng sẽ biến mất nhanh thôi."
Nghe vậy, Mạc Dục Lăng lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được.
Một đám người đứng ngoài toilet, có người đi vòng quanh hai vòng, mờ mịt hỏi: "Tôi nhớ rõ toilet ở đây mà, nó đâu rồi?"
Nhân viên bị gọi tới cũng không hiểu ra sao, cô ta nhìn quanh bốn phía, nói: "Toilet của chúng tôi, tôi nhớ rõ...!Nó ở đây mà? Sao lại không thấy nữa?"
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn thấy có ba người đi ra, trong đó có một người thanh niên ôm một cô gái giống như đang hôn mê trong lòng.
"A...!Toilet, toilet!"
Mọi người đột nhiên phát hiện toilet xuất hiện, ngay ở trước mặt bọn ta, nhưng rõ ràng bọn họ vừa đi quanh một vòng cũng không thấy gì cả.
Mọi người: "..."
Cứ cảm thấy có chuyện khủng bố vừa xảy ra.
Sau đó khi bọn họ vào toilet, nhìn thấy gương trên bồn rửa tay bị vỡ nát toàn bộ, bọn họ kinh ngạc không thôi.
"A, ở đây có năm trăm đồng tiền!"
Ba người đi ra khỏi nhà hàng, Việt Khê thấp giọng nói: "Lúc tôi đi vào đã làm một thủ thuật che mắt, tránh cho bọn họ xong vào...!Mặt gương kia, chắc năm trăm đủ rồi nhỉ?"
Một câu cuối cùng, tiếng nói của cô càng nhỏ hơn, như thì thầm.
Mạc Dục Lăng lo lắng nhìn Hạ Tử Tình trong lòng, hỏi: "Tử Tình thật sự không sao chứ? Không đi bệnh viện thật sự ok à?"
Việt Khê: "...!Anh đây là không tin tôi à?"
Mạc Dục Lăng vội cười nói: "Sao có thể, cô Việt tải giỏi như vậy, ít nhiều nhờ có hai người Tử Tình mới không bị ảnh trong gương kia chiếm cơ thể, tôi còn phải cảm ơn hai người nữa."
Việt Khê lập tức cười tủm tỉm nói: "...!Ân huệ lớn không lời nào cảm ơn hết được, anh nhớ rõ đánh giá năm sao cho bọn tôi là được!"
Mạc Dục Lăng lập tức gật đầu.
Ba người đến đầu đường thì tách ra, Mạc Dục Lăng đưa Hạ Tử Tình về, Việt Khê và Hàn Húc lại tính toán đi bộ về nhà.
"...!Phong cảnh ở đây thật không tồi, trong sông này còn có đèn hoa sen nữa, tuy rằng không phải làm từ giấy." Việt Khê ghé vào lan can, tay cô hơi động một cái, mặt hồ nước xao động, sau đó một dòng nước bay lên, chậm rãi tạo thành một bông hoa sen, cô còn làm chút pháp thuật nho nhỏ ở giữa hoa sen, để nó tỏa ra ánh vàng, nhìn như là một chiếc đèn hoa sen.
"Tặng cho cậu đó, đồ đệ!" Việt Khê cười tủm tỉm đưa đó hoa sen nước này cho Hàn Húc.
Hàn Húc vươn tay nhận cái đèn hoa sen đặc biệt này, lại kỳ quái liếc nhìn Việt Khê, hỏi: "Sư phụ, cô có biết trước kia khi một cô gái đưa đèn hoa sen cho một chàng trai thì đại biểu cho cái gì không?"
Việt Khê nghi ngờ nhìn cậu: "Cái gì?"

Hàn Húc cười nói: "Đại biểu cho cầu yêu, đại biểu cho cô gái muốn ở bên chàng trai đời đời kiếp kiếp..."
Việt Khê: "..."
"Hay là cậu đổi lại cho tôi đi." Cô nói thật sự nghiêm túc.
Hàn Húc lắc đầu nói: "Đã đưa ra rồi nào có đạo lý lấy lại? Sư phụ, chẳng lẽ cô muốn nợ à?"
Việt Khê bĩu môi, than thở nói: "Không lấy thì không lấy, chỉ một đóa hoa sen nước mà thôi."
Cô xoay người, ánh mắt trùng hợp nhìn tới bên trái cây cầu, chợt kinh ngạc nói: "Đây không phải người đánh đàn trong nhà hàng à? Nữ quỷ kia vẫn đi theo bên anh ta."
Phía sau cầu là hàng nghìn bóng đèn, nữ quỷ mặc mặc váy đỏ ngồi trên cầu, nghiêng đầu nhìn người trong lòng, cô ấy là mỹ nhân, ngồi trên cầu váy áo tung bay, phía sau là ánh đèn rực sáng, nhìn như một bức tranh.

Đánh tiếc bức tranh như vậy chỉ có Việt Khê và Hàn Húc mới nhìn thấy.
Thanh niên bên người cô ấy đang cúi đầu nói chuyện với cô gái đi cùng mình, nho nhã lễ độ.
Nữ quỷ nhìn thấy, đột nhiên nhảy khỏi cầu, cơ thể nhẹ rơi vào nước.
Cô ấy đứng trên mặt nước, tay áo vung lên, cả người cũng nhảy lên.
Lúc này Việt Khê mới nhìn thấy cô ấy đi chân trần, đôi chân trắng nõn, so với bộ đồ màu đỏ, màu trắng nổi bật lên nhìn lại có cảm giác ghê người.
Hồng y như lửa, cô ấy múa trên mặt hồ, dáng người uyển chuyển, đèn hoa sen trên hồ phát sáng, giống như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Chàng khen ta nhảy đẹp, vậy chờ sau khi chúng ta thành thân rồi, ngày nào ta cũng nhảy cho chàng xem, chỉ nhảy cho một mình chàng xem!"
"Cố Vân, chúng ta ở bên nhau đời đời kiếp kiếp có được không? Cho dù chết, cho dù chuyển thế, ta cũng sẽ đi tìm chàng, chàng cũng không thể quên ta."
"Cố Vân, Cố Vân..."
Người đàn ông trêu cầu đột nhiên ngây người, cô gái bên cạnh kéo tay anh ta: "Cố Vân, Cố Vân? Anh sao vậy?"
Cố Vân hồi thần, anh ta liếc mắt đảo quanh mặt hồ, nhưng không nhìn thấy gì cả, anh ta chỉ vào mặt hồ, sốt ruột hỏi người bên cạnh: "Em có nhìn thấy không, có người vừa múa trên mặt hồ."
Bạn gái kinh ngạc nhìn anh ta, hỏi: "Anh có điên không đấy, làm sao có người nhảy trên mặt hồ được?"
Cố Vân vẫn ngây ngốc, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi anh nhìn thấy rất rõ, có người nhảy múa ở đó."
Cô ấy múa động lòng người như vậy, xinh đẹp như vậy, ánh mắt cô ấy nhìn mình tràn ngập tình yêu cùng bi thương?
Sao cô lại nhìn tôi bi thương như vậy?
Cố Vân không hiểu.
"...!Này, sao anh lại thất thần rồi?" Bạn gái nhìn vẻ sợ sệt của anh ta, không khỏi dùng tay chọc lên ngực anh ta mấy cái.
Cố Vân cúi đầu nhìn, đột nhiên hỏi: "Em có biết múa không?"
"Múa? Em không biết, nhưng em biết đàn dương cầm, không phải anh biết cái này à?"
"Không biết múa à..." Cố Vân hơi thất vọng.
Nhưng mà người kia múa đẹp lắm!
Người kia?
Người kia là ai?
Cố Vân mê hoặc.
*
Bên hồ, Việt Khê nhìn nữ quỷ đang ghé vào mặt hồ, than thở nói: "Cậu nói tôi có nên an ủi cô ấy không, nhìn cô ấy giống như sắp khóc rồi."
Hàn Húc tùy ý liếc nhìn một cái, cũng không quan tâm cho lắm: "Không còn sớm nữa, nếu chúng ta không trở về thì bọn Tiểu Nhất sẽ lải nhải mãi đấy."
Việt Khê hồi thần, nói: "Đúng nha, chúng ta về thôi."
Đi hai bước, cô quay đầu lại nhìn nữ quỷ còn ở trên mặt hồ, vươn tay bắn ra một ít kim quang vào người nữ quỷ.
"Xem cô múa đẹp như vậy, tôi tặng cô món quà nhỏ này đó!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương