Nam Chính Yêu Kiều Đến Vậy
-
Chương 3
9.
Ban đêm, nằm trong phòng, tôi có hơi trằn trọc.
Thật ra chuyện tôi rung động với Úc Dã hoàn toàn không kỳ quặc. Dù gì một chàng thiếu niên đẹp trai luôn cư xử lạnh lùng với người khác, chỉ đối xử nhẹ nhàng dịu dàng với bạn, lại còn cực kỳ quan tâm đ ến bạn.
Sẽ vì bạn thích mà mỗi ngày đều đến tiệm đồ ngọt, mua bánh kem dâu cho bạn.
Sẽ vì ánh mắt của bạn mà như chú công xòe đuôi, thể hiện hết mình trên sân bóng, lại còn để lộ ra lúm đồng tiền để lấy lòng bạn, muốn bạn khen ngợi.
Sẽ vì một câu nói của bạn mà mỗi ngày đều dậy sớm để cùng bạn ngồi trên xe buýt, mặc dù khi đó anh ấy đang rất buồn ngủ…
So với nói là thích, thà nói rằng là lưu luyến, lưu luyến sự ấm áp mà Úc Dã đã mang lại.
Đối với tôi mà nói thì Úc Dã như mặt trời vậy, ấm áp và chói mắt. Từ sau khi ba mất năm tôi 12 tuổi, tôi đã không có được sự ấm áp như vậy nữa rồi.
Thế nhưng Úc Dã thích gì ở tôi chứ, tôi không biết được. Tôi chẳng có ưu điểm gì đặc biệt cả.
Mồm miệng vụng về, EQ cũng thấp. Ưu điểm duy nhất có thể đem ra là diện mạo, nhưng nó lại không phải là thứ thật sự thuộc về tôi.
Hơn nữa nói về diện mạo thì tôi cũng chẳng đẹp bằng Úc Dã.
Anh ấy thích gì ở tôi chứ?
Nằm trên giường, tôi nhấc tay lên nhìn, thật không thể hiểu nổi.
Chuyện duy nhất tôi có thể chắc chắn là mình không muốn bỏ lỡ Úc Dã, cho dù vẫn còn một biến số là nữ chính tồn tại.
Nhưng sự quấn quýt của tôi cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi vì biến cố phát sinh đột ngột khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến điều gì khác nữa.
10.
Trằn trọc rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Tuy nhiên, trong khi mơ màng, tôi chỉ cảm thấy nóng một cách dị thường, mắt làm thế nào cũng không mở ra nổi.
Tôi như chiếc bánh bao chờ hấp trong nồi, trở mình trằn trọc vô cùng khó chịu.
Đang mơ màng, dường như tôi đã nhìn thấy ba của mình.
Thật ra kiếp này, khi còn nhỏ tôi cũng đã được nuông chiều. Ba của tôi là ời cha tốt nhất trên thế giới, ông ấy chính trực và biết lo cho gia đình, yêu chiều vợ và con cái, là một tấm gương tốt đáng noi theo.
Từ khi gả cho bố tôi, đừng nói là việc nhà, mà ngay cả đến phòng bếp mẹ tôi cũng chưa từng phải vào.
Người biết bố tôi đều nói: “Không ngờ tới đó, vậy mà lão Nam lại bị hai cô gái nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay.”
Hai cô gái nhỏ, một người là tôi, một người là mẹ tôi.
Thói quen của bố tôi là một tay bế tôi, một tay ôm mẹ tôi, miệng không ngừng nói: “Aiyaya, cô bé ngoan nhà chúng ta gầy quá rồi, phải ăn nhiều nhiều thêm mới dễ thương nha.”
Tôi của khoảng thời gian đó thật sự là rất hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, bố mẹ thương yêu. Không giống như cuộc đời khốn khổ ở kiếp đầu tiên, khoảng thời gian đó có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Thế nhưng, dường như người tốt mệnh không dài.
Cái ngày đông năm 11 tuổi đó, ba của tôi bị chẩn đoán là u não, ác tính, giai đoạn cuối. Khi phát hiện cũng đã gần đến thời gian tận cùng của sinh mệnh ông ấy rồi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ sống dựa vào người khác, thời niên thiếu có ba mẹ cưng chiều, sau khi kết hôn thì được chồng thương yêu.
Khi ba tôi bệnh nặng nhưng còn chưa qua đời, một người chưa từng chịu khổ như mẹ tôi đã bắt đầu đi tìm người đàn ông mới rồi.
Rõ ràng vài tuần trước bà ấy còn cùng ba tôi đằm thắm ân ái, bàn bạc với nhau thay rèm cửa trong nhà thành màu ấm hơn. Thế nhưng gần như, không dựa vào người khác thì bà ấy không thể sống. Mà người ba bệnh nặng của tôi hiển nhiên không thể tiếp tục làm chỗ dựa cho bà.
Thế là vừa mới đầu xuân năm ấy, tôi không những mất đi người ba yêu thương tôi nhất, mà thật ra đến cả mẹ tôi cũng đã mất đi rồi.
Tôi không còn là bảo bối trong lòng mẹ, mà là “món hàng phải bù thêm tiền”, là “thứ gây trở ngại”.
Tôi mãi mãi nhớ đến dáng vẻ của ba tôi trước khi qua đời, rõ ràng vì đau đầu mà không ngồi dậy nổi, nhưng lại kiên trì không chịu nằm xuống.
Tôi biết ông ấy đang đợi mẹ tôi, tôi chỉ là đứa con ngoan được ba yêu chiều, còn mẹ tôi mới là bảo bối thật sự.
“Bé ngoan à, nếu mẹ con làm sai chuyện gì thì đừng trách bà ấy. Kiều Kiều chỉ là chưa từng chịu khổ, bản tính bà ấy không hề xấu. Ba sẽ biến thành ngôi sao trên trời, vĩnh viễn bảo vệ mẹ con con.”
Rõ ràng là đầu xuân, rõ ràng mùa đông đã qua rồi, nhưng tôi lại lạnh lẽo tột cùng, lạnh đến nỗi xương cốt cũng đau đớn
Ba yêu mẹ đến như thế, nhưng đến cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được bà ấy.
11.
“Ba ơi…” Tôi nằm trên giường, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khiến cho đầu óc tôi mơ hồ.
“Chị ơi, chị tình lại đi…” Giọng nói quen tai từ phía xa truyền đến, “Nam Sở, chị, tỉnh lại.”
Cuối cùng dùng sức mở hai mắt ra, tôi mới phát hiện không biết khi nào Úc Dã đã ngồi cạnh giường tôi.
Khuôn mặt anh ấy vẻ lo lắng, trên trán toàn là mồ hôi.
“Sao vậy?” Vừa mở miệng ra thì tôi mới phát hiện giọng mình hơi khản, cổ họng còn thấy hơi đau.
Duỗi tay sờ sờ, lạnh lạnh, trên mặt không biết từ bao giờ đã toàn nước mắt, bộ não thì mơ mơ hồ hồ như có một tầng ngăn cách vậy.
“Chị, chị sốt rồi.”
Sốt?
Đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của Úc Dã, tôi khó khăn xoay xoay cái đầu như là bột nhão của mình.
Ước chừng là thật sự sốt đến hồ đồ rồi, tôi hít hít mũi.
Khi vẫn còn chưa ý thức được, tay tôi đã duỗi ra, “Chẹp chẹp.” Đầu ngón trỏ vừa hay chạm vào lúm đồng tiền lộ ra vì mím môi của Úc Dã.
Điều thứ nhất nghĩ đến: Sờ rất thích.
Điều thứ hai nghĩ đến: Thêm một lần nữa.
Nhưng còn chưa kịp duỗi tay, tôi đã bị bao vây rồi.
Úc Dã dùng chăn bọc chặt tôi lại. “Chị ngoan một chút, đừng cử động, hửm?” Giọng nói Úc Dã thấp thấp, mềm mại giống như đang dỗ dành vậy.
“Bé ngoan.” Giọng nói của tôi thấp thấp.
“Hửm?” Dường như Úc Dã không nghe rõ nên lại sáp lại gần.
“Bé ngoan, chị là bé ngoan.” Tôi lặp lại, giọng nói lớn hơn một chút.
Úc Dã hơi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, sau đó thì mới nhìn cười: “Được rồi, bé ngoan, ngoan ngoãn ngồi và đừng động đậy nhé.”
Có được tên gọi mà mình muốn, tôi vô cùng hài lòng mà gật gật đầu, sau đó ôm chăn và bắt đầu ngồi ngây ngốc.
Rất nhanh Úc Dã đã trở về, trên tay là chiếc nhiệt kế và dụng cụ test covid.
Làm test xong thì nách kẹp nhiệt kế, tôi lại mơ mơ hồ hồ mà nhắm mắt lại.
12.
Cứu mạng!
Cảm nhận được sự ấm áp sau lưng và hơi thở nóng rực phả vào gáy, tôi cứng đờ trong nháy mắt.
Trán nóng bừng với toàn thân đau nhức một cách rõ ràng, điều này chứng tỏ có thể tôi đã dương tính rồi.
Nhất thời không biết, rốt cuộc tôi có nên buồn vì sau khi chính sách được nới lỏng, còn chưa đi tới đại kết cục thì toàn thân đã đau nhức. Hay là buồn vì đêm qua trong lúc mơ hồ, bản thân đã làm ra những việc điên rồ.
Đêm qua không những chọc mạnh vào lúm đồng tiền của Úc Dã, bảo anh ấy gọi tôi là bé ngoan, mà thậm chí khi còn nửa mơ nửa tỉnh, tôi còn như đứa ăn vạ mà kéo anh ấy lên giường của mình.
Trời muốn diệt tôi mà!
Hô hấp của người nằm ở phía sau có hơi chuyển biến, cánh tay vắt ở eo tôi cũng đã ôm tôi chặt hơn.
Tôi vô thức nhắm mắt giả vờ ngủ, thế nhưng hô hấp của tôi lại rất loạn.
Úc Dã cười nhẹ, còn tôi thì cam chịu mà chôn mình vào trong chăn.
“Còn khó chịu sao, bé ngoan?” Âm cuối mang theo ý cười, Úc Dã vừa hỏi vừa sờ lê cái trán còn nóng của tôi.
“Vẫn ổn, chắc vẫn còn sốt nhẹ, chỉ là cơ thể khó chịu xương cốt đau.” Đầu chôn vào gô, giọng tôi hơi nghẹt lại.
Mất mặt! Thật là quá mất mặt! Cái cách xưng hô này thật là…
Cơ thể khó chịu cũng không chống đỡ nổi sự xấu hổ trong lòng tôi. Ai cứu nổi tôi đây?
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, tôi ngẩng đầu lên, nhanh chóng lùi xa Úc Dã.
“Em, cách xa chị ra một chút, chị dương tính rồi đó!” Bịt chặt đôi môi khô khốc vì sốt, tôi thúc giục Úc Dã: “Mau đi đi.”
Chàng thiếu niên lại như không nghe thấy, chỉ để lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại, sau đó mạnh mẽ kéo tôi vào lòng. gõ tay tôi ra và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
“Không sao đâu bé ngoan, dù gì cũng đều dương tính rồi, nếu có lây thì cũng lây từ tối qua. Bây giờ để em chăm sóc chị, đợi chị khỏe rồi thì trong sóc em, được không?”
Đáng ghét, nhưng mà hiện tại đúng là có cách ly thì cũng muộn rồi.
Tôi từ bỏ việc giãy giụa, cái ôm của Úc Dã ấm ấm, rất dễ chịu.
Có lẽ sốt một đêm nên tôi ngốc rồi, thế nên tôi gần như không ý thức được khoảng cách giữa mình và Úc Dã quá gần, cực kỳ không hợp lẽ thường, thậm chí đến cả nụ hôn mềm ngọt nơi khóe môi cũng đã bị tôi quên mất.
Nhưng hai bên tình nguyện, ai có thể nói được chứ.
13.
Có lẽ là bị bệnh, có lẽ là biết chắc chắn có người thường mình, cho nên tôi bắt đầu “bánh bèo” hơn.
Đau họng ngạt mũi, ngày nào tôi cũng nằm trên giường mà r3n rỉ.
Nghỉ học cũng nghỉ rồi, giờ đến cả bài kiểm tra cuối kỳ cũng phải đẩy lùi sang kỳ sau.
Úc Dã lại cứ như mình đồng da sắt vậy.
Anh ấy bận lên bận xuống, thường xuyên đo nhiệt độ cho tôi, đôn thúc tôi uống nước, đưa tôi ra ngoài sân tắm nắng.
Tôi cứ cho rằng Úc Dã không có triệu chứng gì, dù sao anh ấy cũng ở chung với tôi lâu như thế, chắc chắn là dương tính rồi. Tôi đã héo như ngọn cỏ nhỏ, anh ấy thì vẫn cứ vui vẻ hoạt bát.
Nhưng đến ngày thứ ba, khi Úc Dã đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa trưa, tôi cũng xuống lầu vì khát nước nên mới phát hiện, anh ấy ở dưới bếp cứ liên tục ho không ngừng, cứ như phổi cũng sắp bị ho ra ngoài vậy.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn dần chuyển thành đỏ vì ho khan của Úc Dã, tôi vội vã đi đến vuốt lưng cho anh ấy đỡ ho.
Nói không đau lòng thì là giả, nhưng so với đau lòng thì tôi càng hoang mang mờ mịt hơn.
Dường như… Úc Dã còn thích tôi nhiều hơn so với những gì tôi nghĩ.
Làm sao đây ba, bé ngoan dường như có lòng tham rồi. Bé ngoan không những muốn được anh ấy thích, mà còn muốn được anh ấy yêu nữa.
Trong nhà đã biến thành phòng bệnh của hai người.
Hằng ngày, khi cháo trong nồi đã ấm, hai ời liền nằm trên chiếc ghế ở ngoài sân để tắm nắng.
Ánh nắng ngày đông rất ấm, dường như sưởi ấm đến tận con tim tôi.
Ban đêm, nằm trong phòng, tôi có hơi trằn trọc.
Thật ra chuyện tôi rung động với Úc Dã hoàn toàn không kỳ quặc. Dù gì một chàng thiếu niên đẹp trai luôn cư xử lạnh lùng với người khác, chỉ đối xử nhẹ nhàng dịu dàng với bạn, lại còn cực kỳ quan tâm đ ến bạn.
Sẽ vì bạn thích mà mỗi ngày đều đến tiệm đồ ngọt, mua bánh kem dâu cho bạn.
Sẽ vì ánh mắt của bạn mà như chú công xòe đuôi, thể hiện hết mình trên sân bóng, lại còn để lộ ra lúm đồng tiền để lấy lòng bạn, muốn bạn khen ngợi.
Sẽ vì một câu nói của bạn mà mỗi ngày đều dậy sớm để cùng bạn ngồi trên xe buýt, mặc dù khi đó anh ấy đang rất buồn ngủ…
So với nói là thích, thà nói rằng là lưu luyến, lưu luyến sự ấm áp mà Úc Dã đã mang lại.
Đối với tôi mà nói thì Úc Dã như mặt trời vậy, ấm áp và chói mắt. Từ sau khi ba mất năm tôi 12 tuổi, tôi đã không có được sự ấm áp như vậy nữa rồi.
Thế nhưng Úc Dã thích gì ở tôi chứ, tôi không biết được. Tôi chẳng có ưu điểm gì đặc biệt cả.
Mồm miệng vụng về, EQ cũng thấp. Ưu điểm duy nhất có thể đem ra là diện mạo, nhưng nó lại không phải là thứ thật sự thuộc về tôi.
Hơn nữa nói về diện mạo thì tôi cũng chẳng đẹp bằng Úc Dã.
Anh ấy thích gì ở tôi chứ?
Nằm trên giường, tôi nhấc tay lên nhìn, thật không thể hiểu nổi.
Chuyện duy nhất tôi có thể chắc chắn là mình không muốn bỏ lỡ Úc Dã, cho dù vẫn còn một biến số là nữ chính tồn tại.
Nhưng sự quấn quýt của tôi cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi vì biến cố phát sinh đột ngột khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến điều gì khác nữa.
10.
Trằn trọc rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Tuy nhiên, trong khi mơ màng, tôi chỉ cảm thấy nóng một cách dị thường, mắt làm thế nào cũng không mở ra nổi.
Tôi như chiếc bánh bao chờ hấp trong nồi, trở mình trằn trọc vô cùng khó chịu.
Đang mơ màng, dường như tôi đã nhìn thấy ba của mình.
Thật ra kiếp này, khi còn nhỏ tôi cũng đã được nuông chiều. Ba của tôi là ời cha tốt nhất trên thế giới, ông ấy chính trực và biết lo cho gia đình, yêu chiều vợ và con cái, là một tấm gương tốt đáng noi theo.
Từ khi gả cho bố tôi, đừng nói là việc nhà, mà ngay cả đến phòng bếp mẹ tôi cũng chưa từng phải vào.
Người biết bố tôi đều nói: “Không ngờ tới đó, vậy mà lão Nam lại bị hai cô gái nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay.”
Hai cô gái nhỏ, một người là tôi, một người là mẹ tôi.
Thói quen của bố tôi là một tay bế tôi, một tay ôm mẹ tôi, miệng không ngừng nói: “Aiyaya, cô bé ngoan nhà chúng ta gầy quá rồi, phải ăn nhiều nhiều thêm mới dễ thương nha.”
Tôi của khoảng thời gian đó thật sự là rất hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, bố mẹ thương yêu. Không giống như cuộc đời khốn khổ ở kiếp đầu tiên, khoảng thời gian đó có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Thế nhưng, dường như người tốt mệnh không dài.
Cái ngày đông năm 11 tuổi đó, ba của tôi bị chẩn đoán là u não, ác tính, giai đoạn cuối. Khi phát hiện cũng đã gần đến thời gian tận cùng của sinh mệnh ông ấy rồi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ sống dựa vào người khác, thời niên thiếu có ba mẹ cưng chiều, sau khi kết hôn thì được chồng thương yêu.
Khi ba tôi bệnh nặng nhưng còn chưa qua đời, một người chưa từng chịu khổ như mẹ tôi đã bắt đầu đi tìm người đàn ông mới rồi.
Rõ ràng vài tuần trước bà ấy còn cùng ba tôi đằm thắm ân ái, bàn bạc với nhau thay rèm cửa trong nhà thành màu ấm hơn. Thế nhưng gần như, không dựa vào người khác thì bà ấy không thể sống. Mà người ba bệnh nặng của tôi hiển nhiên không thể tiếp tục làm chỗ dựa cho bà.
Thế là vừa mới đầu xuân năm ấy, tôi không những mất đi người ba yêu thương tôi nhất, mà thật ra đến cả mẹ tôi cũng đã mất đi rồi.
Tôi không còn là bảo bối trong lòng mẹ, mà là “món hàng phải bù thêm tiền”, là “thứ gây trở ngại”.
Tôi mãi mãi nhớ đến dáng vẻ của ba tôi trước khi qua đời, rõ ràng vì đau đầu mà không ngồi dậy nổi, nhưng lại kiên trì không chịu nằm xuống.
Tôi biết ông ấy đang đợi mẹ tôi, tôi chỉ là đứa con ngoan được ba yêu chiều, còn mẹ tôi mới là bảo bối thật sự.
“Bé ngoan à, nếu mẹ con làm sai chuyện gì thì đừng trách bà ấy. Kiều Kiều chỉ là chưa từng chịu khổ, bản tính bà ấy không hề xấu. Ba sẽ biến thành ngôi sao trên trời, vĩnh viễn bảo vệ mẹ con con.”
Rõ ràng là đầu xuân, rõ ràng mùa đông đã qua rồi, nhưng tôi lại lạnh lẽo tột cùng, lạnh đến nỗi xương cốt cũng đau đớn
Ba yêu mẹ đến như thế, nhưng đến cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp được bà ấy.
11.
“Ba ơi…” Tôi nằm trên giường, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khiến cho đầu óc tôi mơ hồ.
“Chị ơi, chị tình lại đi…” Giọng nói quen tai từ phía xa truyền đến, “Nam Sở, chị, tỉnh lại.”
Cuối cùng dùng sức mở hai mắt ra, tôi mới phát hiện không biết khi nào Úc Dã đã ngồi cạnh giường tôi.
Khuôn mặt anh ấy vẻ lo lắng, trên trán toàn là mồ hôi.
“Sao vậy?” Vừa mở miệng ra thì tôi mới phát hiện giọng mình hơi khản, cổ họng còn thấy hơi đau.
Duỗi tay sờ sờ, lạnh lạnh, trên mặt không biết từ bao giờ đã toàn nước mắt, bộ não thì mơ mơ hồ hồ như có một tầng ngăn cách vậy.
“Chị, chị sốt rồi.”
Sốt?
Đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của Úc Dã, tôi khó khăn xoay xoay cái đầu như là bột nhão của mình.
Ước chừng là thật sự sốt đến hồ đồ rồi, tôi hít hít mũi.
Khi vẫn còn chưa ý thức được, tay tôi đã duỗi ra, “Chẹp chẹp.” Đầu ngón trỏ vừa hay chạm vào lúm đồng tiền lộ ra vì mím môi của Úc Dã.
Điều thứ nhất nghĩ đến: Sờ rất thích.
Điều thứ hai nghĩ đến: Thêm một lần nữa.
Nhưng còn chưa kịp duỗi tay, tôi đã bị bao vây rồi.
Úc Dã dùng chăn bọc chặt tôi lại. “Chị ngoan một chút, đừng cử động, hửm?” Giọng nói Úc Dã thấp thấp, mềm mại giống như đang dỗ dành vậy.
“Bé ngoan.” Giọng nói của tôi thấp thấp.
“Hửm?” Dường như Úc Dã không nghe rõ nên lại sáp lại gần.
“Bé ngoan, chị là bé ngoan.” Tôi lặp lại, giọng nói lớn hơn một chút.
Úc Dã hơi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, sau đó thì mới nhìn cười: “Được rồi, bé ngoan, ngoan ngoãn ngồi và đừng động đậy nhé.”
Có được tên gọi mà mình muốn, tôi vô cùng hài lòng mà gật gật đầu, sau đó ôm chăn và bắt đầu ngồi ngây ngốc.
Rất nhanh Úc Dã đã trở về, trên tay là chiếc nhiệt kế và dụng cụ test covid.
Làm test xong thì nách kẹp nhiệt kế, tôi lại mơ mơ hồ hồ mà nhắm mắt lại.
12.
Cứu mạng!
Cảm nhận được sự ấm áp sau lưng và hơi thở nóng rực phả vào gáy, tôi cứng đờ trong nháy mắt.
Trán nóng bừng với toàn thân đau nhức một cách rõ ràng, điều này chứng tỏ có thể tôi đã dương tính rồi.
Nhất thời không biết, rốt cuộc tôi có nên buồn vì sau khi chính sách được nới lỏng, còn chưa đi tới đại kết cục thì toàn thân đã đau nhức. Hay là buồn vì đêm qua trong lúc mơ hồ, bản thân đã làm ra những việc điên rồ.
Đêm qua không những chọc mạnh vào lúm đồng tiền của Úc Dã, bảo anh ấy gọi tôi là bé ngoan, mà thậm chí khi còn nửa mơ nửa tỉnh, tôi còn như đứa ăn vạ mà kéo anh ấy lên giường của mình.
Trời muốn diệt tôi mà!
Hô hấp của người nằm ở phía sau có hơi chuyển biến, cánh tay vắt ở eo tôi cũng đã ôm tôi chặt hơn.
Tôi vô thức nhắm mắt giả vờ ngủ, thế nhưng hô hấp của tôi lại rất loạn.
Úc Dã cười nhẹ, còn tôi thì cam chịu mà chôn mình vào trong chăn.
“Còn khó chịu sao, bé ngoan?” Âm cuối mang theo ý cười, Úc Dã vừa hỏi vừa sờ lê cái trán còn nóng của tôi.
“Vẫn ổn, chắc vẫn còn sốt nhẹ, chỉ là cơ thể khó chịu xương cốt đau.” Đầu chôn vào gô, giọng tôi hơi nghẹt lại.
Mất mặt! Thật là quá mất mặt! Cái cách xưng hô này thật là…
Cơ thể khó chịu cũng không chống đỡ nổi sự xấu hổ trong lòng tôi. Ai cứu nổi tôi đây?
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, tôi ngẩng đầu lên, nhanh chóng lùi xa Úc Dã.
“Em, cách xa chị ra một chút, chị dương tính rồi đó!” Bịt chặt đôi môi khô khốc vì sốt, tôi thúc giục Úc Dã: “Mau đi đi.”
Chàng thiếu niên lại như không nghe thấy, chỉ để lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại, sau đó mạnh mẽ kéo tôi vào lòng. gõ tay tôi ra và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
“Không sao đâu bé ngoan, dù gì cũng đều dương tính rồi, nếu có lây thì cũng lây từ tối qua. Bây giờ để em chăm sóc chị, đợi chị khỏe rồi thì trong sóc em, được không?”
Đáng ghét, nhưng mà hiện tại đúng là có cách ly thì cũng muộn rồi.
Tôi từ bỏ việc giãy giụa, cái ôm của Úc Dã ấm ấm, rất dễ chịu.
Có lẽ sốt một đêm nên tôi ngốc rồi, thế nên tôi gần như không ý thức được khoảng cách giữa mình và Úc Dã quá gần, cực kỳ không hợp lẽ thường, thậm chí đến cả nụ hôn mềm ngọt nơi khóe môi cũng đã bị tôi quên mất.
Nhưng hai bên tình nguyện, ai có thể nói được chứ.
13.
Có lẽ là bị bệnh, có lẽ là biết chắc chắn có người thường mình, cho nên tôi bắt đầu “bánh bèo” hơn.
Đau họng ngạt mũi, ngày nào tôi cũng nằm trên giường mà r3n rỉ.
Nghỉ học cũng nghỉ rồi, giờ đến cả bài kiểm tra cuối kỳ cũng phải đẩy lùi sang kỳ sau.
Úc Dã lại cứ như mình đồng da sắt vậy.
Anh ấy bận lên bận xuống, thường xuyên đo nhiệt độ cho tôi, đôn thúc tôi uống nước, đưa tôi ra ngoài sân tắm nắng.
Tôi cứ cho rằng Úc Dã không có triệu chứng gì, dù sao anh ấy cũng ở chung với tôi lâu như thế, chắc chắn là dương tính rồi. Tôi đã héo như ngọn cỏ nhỏ, anh ấy thì vẫn cứ vui vẻ hoạt bát.
Nhưng đến ngày thứ ba, khi Úc Dã đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa trưa, tôi cũng xuống lầu vì khát nước nên mới phát hiện, anh ấy ở dưới bếp cứ liên tục ho không ngừng, cứ như phổi cũng sắp bị ho ra ngoài vậy.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn dần chuyển thành đỏ vì ho khan của Úc Dã, tôi vội vã đi đến vuốt lưng cho anh ấy đỡ ho.
Nói không đau lòng thì là giả, nhưng so với đau lòng thì tôi càng hoang mang mờ mịt hơn.
Dường như… Úc Dã còn thích tôi nhiều hơn so với những gì tôi nghĩ.
Làm sao đây ba, bé ngoan dường như có lòng tham rồi. Bé ngoan không những muốn được anh ấy thích, mà còn muốn được anh ấy yêu nữa.
Trong nhà đã biến thành phòng bệnh của hai người.
Hằng ngày, khi cháo trong nồi đã ấm, hai ời liền nằm trên chiếc ghế ở ngoài sân để tắm nắng.
Ánh nắng ngày đông rất ấm, dường như sưởi ấm đến tận con tim tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook