Nam Chính Xuất Sắc Nhất
-
Chương 103: Hẹn Quay Phim
Editor: demcodon
Lục Dương nghe thấy Tông Chính Hưng muốn đầu tư vào một bộ phim còn chưa có phản ứng gì. Ngược lại là Tông Chính Hải dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Hắn im lặng liếc nhìn ba Hoành của mình, nhưng đối phương lại không đáp lại.
Vốn định để cho hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, Tông Chính Hoành chỉ nói với Lục Dương hai câu cuối cùng: "Nếu cháu đã chọn công việc này rồi vậy hãy cố lên. Nhưng nếu gặp được vấn đề thật sự không giải quyết được cũng đừng giấu trong lòng, nói ra mọi người cùng nhau giúp đỡ giải quyết."
Lục Dương cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tông Chính Hoành. Dường như không có nghiêm túc như trước đó nữa. Cậu nhanh chóng gật đầu: "Cháu nhất định sẽ cố gắng làm ra thành tích!"
Tông Chính Hoành xua tay để cho hai người rời đi: "Về phòng đi, đừng thức muộn quá. Sáng mai đừng bị trễ giờ lên máy bay."
"Dạ được!" Lục Dương nói chúc Tông Chính Hoành ngủ ngon rồi cùng Tông Chính Hải bước ra khỏi thư phòng của Tông Chính Hoành.
Còn chưa tới phòng mình, Lục Dương hơi hào hứng hỏi: "Dường như chú không có phản đối, tức là đồng ý chúng ta làm như vậy?"
Lúc này Tông Chính Hải đã hoàn toàn hiểu rõ. Đó là ba hay chú, mặc dù nói rất nghiêm trọng. Nhưng thật ra chỉ là thử thái độ và kiểm tra ý chí của bọn họ.
Nếu sau hai đợt tấn công bọn họ có chút ý định muốn rút lui, thì rõ ràng nói lên tình cảm của hai người chưa đủ sâu đậm đến mức hoàn toàn không thể tách ra. Sẵn sàng hy sinh vì đối phương. Mặc dù cũng không có nghĩa là có thể ở bên nhau mãi mãi. Nhưng nếu bây giờ không "xúc động" một chút thì càng không thể hy vọng tương lai xa vời.
Chính là vì hiểu rõ điều này, nên Tông Chính Hải cũng thong thả xử lý công việc hiện tại.
Nhưng hắn vẫn nói với Lục Dương: "Nếu ba không nói gì thêm, vậy chúng ta trước tiên cứ chuẩn bị như vậy. Nhưng không cần quá gấp, có thể từ từ tiến hành."
Dù sao thì Lục Dương sớm hay muộn gì cũng sẽ tiến quân vào Hollywood. Từ giờ trở đi phải làm một kế hoạch lâu dài, cũng không phải không có gì là không thể.
* * *
Khi Lục Dương trở lại đoàn phim và chuẩn bị tiếp tục tập trung làm việc thì cậu đột nhiên phát hiện dường như có điều gì khác lạ.
"Tại sao tớ cảm thấy tinh thần của mọi người đều rất hào hứng nhỉ?" Lục Dương kỳ lạ hỏi Chu Y ở bên cạnh: "Còn nữa, cơm hộp có chuyện gì vậy?"
Mặc dù phim trường vẫn luôn sôi động, nhưng Lục Dương vẫn nhận ra sự khác biệt rất nhỏ trong đó. Ví dụ như: vốn dĩ mất ngày trước đó không thấy nhà sản xuất thường xuyên có mặt ở hiện trường, có vẻ bận rộn hơn người giám sát. Loại tình huống này sẽ chỉ xuất hiện khi có nhân vật lớn trở lại phim trường.
Còn có mấy diễn viên phụ rõ ràng không có nhiều cảnh quay hoặc là cảnh quay rải rác. Khi không có cảnh quay hoàn toàn có thể về nhà hoặc là về khách sạn nghỉ ngơi. Nhưng lại ở đây cả ngày.
Còn có cơm hộp của phim trường cũng rõ ràng ngon hơn trước rất nhiều, chưa kể thỉnh thoảng có trà chiều hoặc là đồ uống, đồ ăn nhẹ gì đó. Đồ ăn cũng đột nhiên trở nên ngon hơn!
Lúc Lục Dương không ở Thân Thành cũng để cho Tiểu Tống về nghỉ ngơi. Cho nên quay lại cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi Chu Y.
Bình thường Chu Y đối với Lục Dương biết gì nói hết lại phá lệ bắt đầu ấp úng: "Tớ... tớ cũng không phải biết rõ..."
Lục Dương nghi ngờ nhìn Chu Y, luôn cảm thấy đối phương có chuyện gạt mình. Nhưng nếu Chu Y không muốn nói thì Lục Dương cũng không định miễn cưỡng đối phương. Vì thế đổi chủ đề nói: "Lúc tớ đến dường như nghe nhà sản xuất đã nói gì đó về bài hát chủ đề, có phải muốn tìm cậu hát bài hát chủ đề không?"
Khi Chu Y nghe Lục Dương nhắc tới chuyện này thì ánh mắt sáng lên. Nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống: "Đúng vậy... nhà sản xuất nói Phương Khoa và Tông Thiên đã thương lượng hy vọng diễn viên của mình có thể hát bài hát chủ đề."
Không chỉ là bài hát chủ đề, còn có nhạc đệm và một phần nhạc nền, cũng hy vọng y có thể tham gia và sáng tác... Về phần tại sao chọn y...
Chu Y rất sợ Lục Dương hỏi câu này. Y bỗng nhiên nhìn cửa phim trường, nhỏ giọng nói với Lục Dương: "Tớ còn đang suy nghĩ. Chị Tuyết Đình và tớ hơi do dự, không biết tớ có thể nhận công việc này hay không."
Càng quan trọng hơn là bọn họ đều không biết Chu Y dùng cái gì để trả giá để đổi lấy cơ hội tốt hiếm có này.
"Tất nhiên cậu có thể rồi!" Lục Dương nghe được giọng điệu muốn lùi bước của Chu Y. Bởi vì không biết được nguyên nhân thật sự, còn cho rằng y chỉ là lo lắng làm không tốt. Vì thế lập tức cổ vũ nói: "Lần trước cậu viết giai điệu, tớ nghe qua 1-2 lần đã có thể ngâm nga theo, thật sự rất êm tai! Cậu phải có lòng tin với bản thân!"
Lục Dương dùng cánh tay chạm vào cánh tay của Chu Y: "Chọn cậu hát bài hát chủ đề, tầm nhìn của Phương Khoa và Tông Thiên không tệ nha!"
"Cám ơn lời khen của cậu." Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trưởng thành vang lên sau lưng bọn họ, làm cho Lục Dương hoảng sợ, Chu Y càng sợ đến mức trốn sau người Lục Dương.
Lục Dương & Chu Y: "!!!"
Tổng giám đốc của Phương Khoa - Phương Lệnh Tây đang đứng phía sau bọn họ với nụ cười trên môi, còn tự tay đưa nước sô đa cho bọn họ: "Hai người quay phim vất vả, uống nước trước đi."
- -- ---
"Cái gì? Cậu nói bắt đầu từ khi tớ đi thủ đô, Phương tổng đã chạy đến phim trường liên tục ba ngày?!" Lục Dương rất bất ngờ trước tin tức mà Tiểu Tống nghe được.
"Đúng vậy, ngày đầu tiên anh ta đến thì thật ra không có nhà sản xuất. Phương tổng nói mấy ngày nay đi họp ở gần đây, đi ngang qua phim trường Nhạc Viên nên dứt khoát thuận đường vào xem tình hình phim trường. Sau đó tiếp tục đến đây hai ngày, từ ngày hôm qua nhà sản xuất bắt đầu canh ở phim trường. Những diễn viên phụ không có cảnh quay cũng liê tục quay lại. Bởi vì chưa sắp xếp phòng nên đều tự trả tiền thuê khách sạn."
Lúc Lục Dương đi thủ đô Tiểu Tống cũng nghỉ phép. Y là trực tiếp ra sân bay đón Lục Dương, trong thời gian đó cũng không quay lại phim trường Nhạc Viên.
Y rất thân với trợ lý của Chu Y. Nhưng lần này có tin tức "quan trọng" như vậy đối phương không có nói trước y biết. Tiểu Tống cảm thấy đối phương thật không yêu bạn bè!
May mà làm trợ lý của nam chính, Tiểu Tống ở phim trường vẫn rất xài được, một lúc sau đã hỏi ra "nguyên nhân xảy ra chuyện".
Lục Dương nghe xong những lời Tiểu Tống nói càng cảm thấy kỳ quái: "Bọn họ là ông chủ lớn, không phải nên bận rộn rất nhiều việc sao?" Nội thành cũng không gần phim trường Nhạc Viên!
"Đại khái là coi trọng bộ phim này thôi. Hải tổng của Tông Thiên cũng không phải lúc trước thường chạy đến phim trường sao?"
Lục Dương: "..."
Cậu không thể nói cho Tiểu Tống biết nguyên nhân thật sự Hải tổng thường xuyên chạy đến phim trường, chỉ có thể ngây ngô cười ha ha.
Tiểu Tống không có nhận thấy sự "khác thường" của Lục Dương. Y ngược lại rất chờ mong "kim chủ lớn" này đến thêm mấy lần. Bởi vì y nghe mấy trợ lý và nhân viên quen thuộc nói những đồ uống và món tráng miệng đều không phải loại bán trong cửa hàng tap hóa, mà là loại đặt riêng ở cửa hàng nổi tiếng.
Nếu muốn mời rất nhiều người ở phim trường ăn uống như vậy, còn liên tục mấy ngày thật sự cần có tiền và mối quan hệ mới đặt được.
"À đúng rồi, cậu có biết Phương tổng là fan của Chu Y không?" Tiểu Tống nghĩ tới điều gì đó bổ sung nói: "Đây là tin thật sự!"
Lục Dương lại ngạc nhiên: "Thật sao?"
Mặc dù Chu Y hát rất hay. Nhưng Phương Lệnh Tây nhìn thế nào cũng không giống như người nghe nhạc thịnh hành!
"Đó là sự thật!" Tiểu Tống nói đến chuyện phiếm rất hưng phấn: "Phương tổng cầm album của Chu Y đến xin cậu ấy ký tên. Hơn nữa cài nhạc chuông điện thoại chính là bài hát mới của Chu Y, thật nhiều người đã nghe được. Bọn họ đều có thể làm chứng!"
Mặc dù không biết loại chuyện này có gì tốt mà làm chứng. Nhưng Lục Dương vẫn gật đầu: "Hôm nay tớ còn khen ngợi Phương tổng có tầm nhìn nữa đấy!" Xem ra khẩu vị của đối phương thật sự không tệ!
"Cho nên Phương Khoa mới có thể thương lượng với Tông Thiên mời Chu Y đến hát bài hát chủ đề." Lục Dương nghĩ đến điều này cảm thấy rất vui mừng cho Chu Y.
Mặc dù bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh lớn không bằng bài hát chủ đề của phim truyền hình mỗi tập đều được phát. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là đoạn mở đầu và kết thúc không có bị lướt qua. Nhưng trọng lượng vàng lại rất cao, ca sĩ không có thực lực không thể kiểm soát được.
Bởi vì bất cẩn một chút sẽ xảy ra tình huống bài hát không khớp với bộ phim, hoặc là không đỉ chiều sâu.
Lục Dương tin tưởng bạn của mình. Cho nên cũng không lo lắng trình độ của Chu Y. Điều cậu lo lắng nhất là chuyện này dường như mang đến áp lực rất lớn cho Chu Y, làm cho y quá kiềm chế mình.
Lục Dương cũng phát hiện Chu Y rõ ràng đã im lặng rất nhiều khi Phương tổng ở đây hoặc là nhắc đến người này. Dưới cái nhìn của Lục Dương, dường như Chu Y cảm thấy áp lực.
Mặc dù cậu biết tại sao Chu Y không thường xuyên tiếp cận Phương Lệnh Tây như các diễn viên và nhân viên khác. Nhưng cậu cảm thấy hơi khó hiểu khi Chu Y trốn tránh đối phương.
Chẳng lẽ là bởi vì Phương Lệnh Tây là fan của Chu Y, nên Chu Y hơi ngại ngùng khi nhìn thấy y?
Sau khi Lục Dương trở lại phim trường, số lần Phương Lệnh Tây đến thăm cũng ít hơn. Nhưng một tuần cũng đến hai lần. Thậm chí có một lần mang theo một đầu bếp tráng miệng đến làm món bánh mì nướng mật ong ngay tại chỗ.
Mùi thơm ngọt ngào ngay lập tức làm say lòng tất cả những ai đã quay phim cả ngày. Lục Dương đều có thiện tốt về Phương Lệnh Tây.
Không đợi Lục Dương vui vẻ hai ngày, người nào đó nghe được tin tức đã không thể ngồi yên.
Vì thế ngày hôm sau, các diễn viên và nhân viên ở phim trường không chỉ nhận được bánh gato rừng đen (Black Forest cake) sô cô la do Phương tổng của Phương Khoa đặt, còn nhận được kem xoài và bánh quế do Hải tổng của Tông Thiên đặt!
Lục Dương & Chu Y: "..."
Bọn họ liếc nhau, Lục Dương xấu hổ khen: "Bánh sô cô la ăn rất ngon."
Chu Y đáp lại bằng một nụ cười ngốc nghếch: "Ha ha, tớ rất thích xoài."
* * *
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hai "kim chủ lớn", thời gian trôi qua nhanh như bay. Trông chớp mắt đã đến cuối tháng 10.
Ngay sau khi sinh nhật của Tông Chính Hải vừa qua, trong nhà lại bắt đầu thu xếp sinh nhật của Lục Dương.
Bởi vì năm nay Lục Dương đã tròn 20 tuổi. Vào thời cổ đại, con trai 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ, là nghi lễ đón tuổi trưởng thành của phái nam. Cho dù là Đế Cảnh Quận ở Thân Thành hay là Ngự Thành ở thủ đô đều rất coi trùng sinh nhật này của Lục Dương.
Tông Chính Hải đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Dương. Hắn cũng lén lút hỏi những người khác chuẩn bị quà gì. Nhưng làm cho hắn không thể ngờ là người đầu tiên vôi vàng tặng quà cho Lục Dương năm nay hóa ra lại là chú Hưng!
Bởi vì đối phương muốn cướp vị trí đầu tiên nên còn chưa tới sinh nhật của Lục Dương đã đưa "quà" đến cửa trước.
"Thử vai?" Lục Dương nhìn thư mời trong tay, đôi mắt không khỏi trợn tròn lên.
"Đúng vậy." Tông Chính Hưng đưa đồ cho Lục Dương, dường như rất hài lòng với phản ứng của cậu.
Tông Chính Hưng mở ra tiểu sử nhân vật và giới thiệu với Lục Dương: "Bộ phim lần này có tên là ."
Lục Dương nghe thấy Tông Chính Hưng muốn đầu tư vào một bộ phim còn chưa có phản ứng gì. Ngược lại là Tông Chính Hải dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Hắn im lặng liếc nhìn ba Hoành của mình, nhưng đối phương lại không đáp lại.
Vốn định để cho hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, Tông Chính Hoành chỉ nói với Lục Dương hai câu cuối cùng: "Nếu cháu đã chọn công việc này rồi vậy hãy cố lên. Nhưng nếu gặp được vấn đề thật sự không giải quyết được cũng đừng giấu trong lòng, nói ra mọi người cùng nhau giúp đỡ giải quyết."
Lục Dương cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tông Chính Hoành. Dường như không có nghiêm túc như trước đó nữa. Cậu nhanh chóng gật đầu: "Cháu nhất định sẽ cố gắng làm ra thành tích!"
Tông Chính Hoành xua tay để cho hai người rời đi: "Về phòng đi, đừng thức muộn quá. Sáng mai đừng bị trễ giờ lên máy bay."
"Dạ được!" Lục Dương nói chúc Tông Chính Hoành ngủ ngon rồi cùng Tông Chính Hải bước ra khỏi thư phòng của Tông Chính Hoành.
Còn chưa tới phòng mình, Lục Dương hơi hào hứng hỏi: "Dường như chú không có phản đối, tức là đồng ý chúng ta làm như vậy?"
Lúc này Tông Chính Hải đã hoàn toàn hiểu rõ. Đó là ba hay chú, mặc dù nói rất nghiêm trọng. Nhưng thật ra chỉ là thử thái độ và kiểm tra ý chí của bọn họ.
Nếu sau hai đợt tấn công bọn họ có chút ý định muốn rút lui, thì rõ ràng nói lên tình cảm của hai người chưa đủ sâu đậm đến mức hoàn toàn không thể tách ra. Sẵn sàng hy sinh vì đối phương. Mặc dù cũng không có nghĩa là có thể ở bên nhau mãi mãi. Nhưng nếu bây giờ không "xúc động" một chút thì càng không thể hy vọng tương lai xa vời.
Chính là vì hiểu rõ điều này, nên Tông Chính Hải cũng thong thả xử lý công việc hiện tại.
Nhưng hắn vẫn nói với Lục Dương: "Nếu ba không nói gì thêm, vậy chúng ta trước tiên cứ chuẩn bị như vậy. Nhưng không cần quá gấp, có thể từ từ tiến hành."
Dù sao thì Lục Dương sớm hay muộn gì cũng sẽ tiến quân vào Hollywood. Từ giờ trở đi phải làm một kế hoạch lâu dài, cũng không phải không có gì là không thể.
* * *
Khi Lục Dương trở lại đoàn phim và chuẩn bị tiếp tục tập trung làm việc thì cậu đột nhiên phát hiện dường như có điều gì khác lạ.
"Tại sao tớ cảm thấy tinh thần của mọi người đều rất hào hứng nhỉ?" Lục Dương kỳ lạ hỏi Chu Y ở bên cạnh: "Còn nữa, cơm hộp có chuyện gì vậy?"
Mặc dù phim trường vẫn luôn sôi động, nhưng Lục Dương vẫn nhận ra sự khác biệt rất nhỏ trong đó. Ví dụ như: vốn dĩ mất ngày trước đó không thấy nhà sản xuất thường xuyên có mặt ở hiện trường, có vẻ bận rộn hơn người giám sát. Loại tình huống này sẽ chỉ xuất hiện khi có nhân vật lớn trở lại phim trường.
Còn có mấy diễn viên phụ rõ ràng không có nhiều cảnh quay hoặc là cảnh quay rải rác. Khi không có cảnh quay hoàn toàn có thể về nhà hoặc là về khách sạn nghỉ ngơi. Nhưng lại ở đây cả ngày.
Còn có cơm hộp của phim trường cũng rõ ràng ngon hơn trước rất nhiều, chưa kể thỉnh thoảng có trà chiều hoặc là đồ uống, đồ ăn nhẹ gì đó. Đồ ăn cũng đột nhiên trở nên ngon hơn!
Lúc Lục Dương không ở Thân Thành cũng để cho Tiểu Tống về nghỉ ngơi. Cho nên quay lại cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi Chu Y.
Bình thường Chu Y đối với Lục Dương biết gì nói hết lại phá lệ bắt đầu ấp úng: "Tớ... tớ cũng không phải biết rõ..."
Lục Dương nghi ngờ nhìn Chu Y, luôn cảm thấy đối phương có chuyện gạt mình. Nhưng nếu Chu Y không muốn nói thì Lục Dương cũng không định miễn cưỡng đối phương. Vì thế đổi chủ đề nói: "Lúc tớ đến dường như nghe nhà sản xuất đã nói gì đó về bài hát chủ đề, có phải muốn tìm cậu hát bài hát chủ đề không?"
Khi Chu Y nghe Lục Dương nhắc tới chuyện này thì ánh mắt sáng lên. Nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống: "Đúng vậy... nhà sản xuất nói Phương Khoa và Tông Thiên đã thương lượng hy vọng diễn viên của mình có thể hát bài hát chủ đề."
Không chỉ là bài hát chủ đề, còn có nhạc đệm và một phần nhạc nền, cũng hy vọng y có thể tham gia và sáng tác... Về phần tại sao chọn y...
Chu Y rất sợ Lục Dương hỏi câu này. Y bỗng nhiên nhìn cửa phim trường, nhỏ giọng nói với Lục Dương: "Tớ còn đang suy nghĩ. Chị Tuyết Đình và tớ hơi do dự, không biết tớ có thể nhận công việc này hay không."
Càng quan trọng hơn là bọn họ đều không biết Chu Y dùng cái gì để trả giá để đổi lấy cơ hội tốt hiếm có này.
"Tất nhiên cậu có thể rồi!" Lục Dương nghe được giọng điệu muốn lùi bước của Chu Y. Bởi vì không biết được nguyên nhân thật sự, còn cho rằng y chỉ là lo lắng làm không tốt. Vì thế lập tức cổ vũ nói: "Lần trước cậu viết giai điệu, tớ nghe qua 1-2 lần đã có thể ngâm nga theo, thật sự rất êm tai! Cậu phải có lòng tin với bản thân!"
Lục Dương dùng cánh tay chạm vào cánh tay của Chu Y: "Chọn cậu hát bài hát chủ đề, tầm nhìn của Phương Khoa và Tông Thiên không tệ nha!"
"Cám ơn lời khen của cậu." Lúc này, giọng nói của một người đàn ông trưởng thành vang lên sau lưng bọn họ, làm cho Lục Dương hoảng sợ, Chu Y càng sợ đến mức trốn sau người Lục Dương.
Lục Dương & Chu Y: "!!!"
Tổng giám đốc của Phương Khoa - Phương Lệnh Tây đang đứng phía sau bọn họ với nụ cười trên môi, còn tự tay đưa nước sô đa cho bọn họ: "Hai người quay phim vất vả, uống nước trước đi."
- -- ---
"Cái gì? Cậu nói bắt đầu từ khi tớ đi thủ đô, Phương tổng đã chạy đến phim trường liên tục ba ngày?!" Lục Dương rất bất ngờ trước tin tức mà Tiểu Tống nghe được.
"Đúng vậy, ngày đầu tiên anh ta đến thì thật ra không có nhà sản xuất. Phương tổng nói mấy ngày nay đi họp ở gần đây, đi ngang qua phim trường Nhạc Viên nên dứt khoát thuận đường vào xem tình hình phim trường. Sau đó tiếp tục đến đây hai ngày, từ ngày hôm qua nhà sản xuất bắt đầu canh ở phim trường. Những diễn viên phụ không có cảnh quay cũng liê tục quay lại. Bởi vì chưa sắp xếp phòng nên đều tự trả tiền thuê khách sạn."
Lúc Lục Dương đi thủ đô Tiểu Tống cũng nghỉ phép. Y là trực tiếp ra sân bay đón Lục Dương, trong thời gian đó cũng không quay lại phim trường Nhạc Viên.
Y rất thân với trợ lý của Chu Y. Nhưng lần này có tin tức "quan trọng" như vậy đối phương không có nói trước y biết. Tiểu Tống cảm thấy đối phương thật không yêu bạn bè!
May mà làm trợ lý của nam chính, Tiểu Tống ở phim trường vẫn rất xài được, một lúc sau đã hỏi ra "nguyên nhân xảy ra chuyện".
Lục Dương nghe xong những lời Tiểu Tống nói càng cảm thấy kỳ quái: "Bọn họ là ông chủ lớn, không phải nên bận rộn rất nhiều việc sao?" Nội thành cũng không gần phim trường Nhạc Viên!
"Đại khái là coi trọng bộ phim này thôi. Hải tổng của Tông Thiên cũng không phải lúc trước thường chạy đến phim trường sao?"
Lục Dương: "..."
Cậu không thể nói cho Tiểu Tống biết nguyên nhân thật sự Hải tổng thường xuyên chạy đến phim trường, chỉ có thể ngây ngô cười ha ha.
Tiểu Tống không có nhận thấy sự "khác thường" của Lục Dương. Y ngược lại rất chờ mong "kim chủ lớn" này đến thêm mấy lần. Bởi vì y nghe mấy trợ lý và nhân viên quen thuộc nói những đồ uống và món tráng miệng đều không phải loại bán trong cửa hàng tap hóa, mà là loại đặt riêng ở cửa hàng nổi tiếng.
Nếu muốn mời rất nhiều người ở phim trường ăn uống như vậy, còn liên tục mấy ngày thật sự cần có tiền và mối quan hệ mới đặt được.
"À đúng rồi, cậu có biết Phương tổng là fan của Chu Y không?" Tiểu Tống nghĩ tới điều gì đó bổ sung nói: "Đây là tin thật sự!"
Lục Dương lại ngạc nhiên: "Thật sao?"
Mặc dù Chu Y hát rất hay. Nhưng Phương Lệnh Tây nhìn thế nào cũng không giống như người nghe nhạc thịnh hành!
"Đó là sự thật!" Tiểu Tống nói đến chuyện phiếm rất hưng phấn: "Phương tổng cầm album của Chu Y đến xin cậu ấy ký tên. Hơn nữa cài nhạc chuông điện thoại chính là bài hát mới của Chu Y, thật nhiều người đã nghe được. Bọn họ đều có thể làm chứng!"
Mặc dù không biết loại chuyện này có gì tốt mà làm chứng. Nhưng Lục Dương vẫn gật đầu: "Hôm nay tớ còn khen ngợi Phương tổng có tầm nhìn nữa đấy!" Xem ra khẩu vị của đối phương thật sự không tệ!
"Cho nên Phương Khoa mới có thể thương lượng với Tông Thiên mời Chu Y đến hát bài hát chủ đề." Lục Dương nghĩ đến điều này cảm thấy rất vui mừng cho Chu Y.
Mặc dù bài hát chủ đề của bộ phim điện ảnh lớn không bằng bài hát chủ đề của phim truyền hình mỗi tập đều được phát. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là đoạn mở đầu và kết thúc không có bị lướt qua. Nhưng trọng lượng vàng lại rất cao, ca sĩ không có thực lực không thể kiểm soát được.
Bởi vì bất cẩn một chút sẽ xảy ra tình huống bài hát không khớp với bộ phim, hoặc là không đỉ chiều sâu.
Lục Dương tin tưởng bạn của mình. Cho nên cũng không lo lắng trình độ của Chu Y. Điều cậu lo lắng nhất là chuyện này dường như mang đến áp lực rất lớn cho Chu Y, làm cho y quá kiềm chế mình.
Lục Dương cũng phát hiện Chu Y rõ ràng đã im lặng rất nhiều khi Phương tổng ở đây hoặc là nhắc đến người này. Dưới cái nhìn của Lục Dương, dường như Chu Y cảm thấy áp lực.
Mặc dù cậu biết tại sao Chu Y không thường xuyên tiếp cận Phương Lệnh Tây như các diễn viên và nhân viên khác. Nhưng cậu cảm thấy hơi khó hiểu khi Chu Y trốn tránh đối phương.
Chẳng lẽ là bởi vì Phương Lệnh Tây là fan của Chu Y, nên Chu Y hơi ngại ngùng khi nhìn thấy y?
Sau khi Lục Dương trở lại phim trường, số lần Phương Lệnh Tây đến thăm cũng ít hơn. Nhưng một tuần cũng đến hai lần. Thậm chí có một lần mang theo một đầu bếp tráng miệng đến làm món bánh mì nướng mật ong ngay tại chỗ.
Mùi thơm ngọt ngào ngay lập tức làm say lòng tất cả những ai đã quay phim cả ngày. Lục Dương đều có thiện tốt về Phương Lệnh Tây.
Không đợi Lục Dương vui vẻ hai ngày, người nào đó nghe được tin tức đã không thể ngồi yên.
Vì thế ngày hôm sau, các diễn viên và nhân viên ở phim trường không chỉ nhận được bánh gato rừng đen (Black Forest cake) sô cô la do Phương tổng của Phương Khoa đặt, còn nhận được kem xoài và bánh quế do Hải tổng của Tông Thiên đặt!
Lục Dương & Chu Y: "..."
Bọn họ liếc nhau, Lục Dương xấu hổ khen: "Bánh sô cô la ăn rất ngon."
Chu Y đáp lại bằng một nụ cười ngốc nghếch: "Ha ha, tớ rất thích xoài."
* * *
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hai "kim chủ lớn", thời gian trôi qua nhanh như bay. Trông chớp mắt đã đến cuối tháng 10.
Ngay sau khi sinh nhật của Tông Chính Hải vừa qua, trong nhà lại bắt đầu thu xếp sinh nhật của Lục Dương.
Bởi vì năm nay Lục Dương đã tròn 20 tuổi. Vào thời cổ đại, con trai 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ, là nghi lễ đón tuổi trưởng thành của phái nam. Cho dù là Đế Cảnh Quận ở Thân Thành hay là Ngự Thành ở thủ đô đều rất coi trùng sinh nhật này của Lục Dương.
Tông Chính Hải đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Dương. Hắn cũng lén lút hỏi những người khác chuẩn bị quà gì. Nhưng làm cho hắn không thể ngờ là người đầu tiên vôi vàng tặng quà cho Lục Dương năm nay hóa ra lại là chú Hưng!
Bởi vì đối phương muốn cướp vị trí đầu tiên nên còn chưa tới sinh nhật của Lục Dương đã đưa "quà" đến cửa trước.
"Thử vai?" Lục Dương nhìn thư mời trong tay, đôi mắt không khỏi trợn tròn lên.
"Đúng vậy." Tông Chính Hưng đưa đồ cho Lục Dương, dường như rất hài lòng với phản ứng của cậu.
Tông Chính Hưng mở ra tiểu sử nhân vật và giới thiệu với Lục Dương: "Bộ phim lần này có tên là ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook