Hai người băng quá khu sảnh, cuối cùng dừng lại trước cửa lớn, ở ngoài còn có một số nhân viên phục vụ bưng khay rượu đi lòng vòng để mời khách.

Không khí bên trong làm người khác cảm thấy cảm thấy khó chịu, Lạc Văn Xuyên cũng không muốn ở lâu.

Hai người đứng giữa tiểu khu rộng lớn, Lạc Văn Xuyên liền lôi thuốc ra hút, đưa qua cho Diệp Lâm Anh một điếu trong bao thuốc.
- Này, làm một điếu không.
Diệp Lâm Anh cầm lấy điếu thuốc nhìn ngắm một chút, sau lại vươn tay giựt lấy điếu thuốc trong tay cậu, ném xuống đất.
- Hút thuốc có hại cho sức khoẻ.
Giọng nói trầm đều của hắn vang lên, giống như hoà làm một với bóng đêm yên tĩnh.

Mặc dù xung quanh cũng có người nhưng hầu hết đều là phục vụ, chẳng ai lên tiếng nên không gian giống như bị ngưng trọng, giống như trên thế gian này chỉ có mỗi cậu và Diệp Lâm Anh.

Lạc Văn Xuyên thở dài nhìn hai điếu thuốc lăn lốc dưới đất, nheo mắt lại.
- Hầy, anh thật là, không hút thì thôi chứ, đó là hai điếu cuối của tôi đấy.

Diệp Lâm Anh đút hai tay vào túi quần, góc mặt nghiêng hoàn hảo.

.

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Không Nguyện Ý |||||
- Cậu có còn nhớ lần đầu tiên tôi đánh cậu hay không? Đánh vào đây!
Diệp Lâm Anh vừa nói vừa vỗ vào cánh tay phải của Lạc Văn Xuyên, giọng nói đĩnh đạc vang lên.

Cậu cẩn thận xuy xét lại kịch bản, quả nhiên, Diệp Lâm Anh đã từng đánh người này.

Nguyên thân của thân thể này dùng cánh tay phải của mình để nắm lấy tay của Tô Thanh, sau đó bị Diệp Lâm Anh nhìn thấy, hắn liền dùng một cây gậy gỗ 17 cm đánh vào cẳng tay phải của Lạc Văn xuyên.

Vì lúc đó không khống chế lực tay nên Diệp Lâm Anh đã trực tiếp làm tổn thương đến xương cánh tay của Lạc Văn Xuyên, ngày hôm đó nhân vật này đã phải vào chỉnh hình, bó bột 6 tháng.

Chi tiết này chỉ là chi tiết phụ để gia tăng khả năng ghen siêu cấp của nam chính, chỉ là không ngờ Diệp Lâm Anh đột nhiên hỏi cái này, Lạc Văn Xuyên lại lạnh toát hết mồ hôi.

Không lẽ hắn thấy lần trước đánh chưa phế nên tiếc hay sao?
- Không nhớ.
Lạc Văn Xuyên cố tình nói thế, nhưng ánh mắt sợ sệt của cậu đã tố cáo hết tất cả.

Diệp Lâm Anh nhìn bả vai của cậu run lên, tròng mắt tối lại.

Hắn đưa cánh tay phải của mình ra trước mặt cậu, ánh mắt hoà hoãn.
- Lần đó là tôi sai, nếu cậu giận, bây giờ cậu đánh trả.

Gãy xương cũng được, tôi sẽ không né đâu, đánh cho tới khi nào cậu hết giận.

Lạc Văn Xuyên ngạc nhiên xoay người lại, chiếu ánh mắt vào gương định tuấn tú của Diệp Lâm Anh, tay cậu khẽ run.
- Diệp tổng, tôi không nhớ mà, thật đó.


Diệp Lâm Anh tiến sát lại gần, kéo lấy gáy của Lạc Văn Xuyên,, hắn trầm giọng.

- Cậu không phải Lạc Văn xuyên, đúng không.

Câu hỏi của hắn khiến người cậu hoàn toàn đông cứng, cổ họng đóng băng không thể nói một lời.

Kế hoạch mà cậu giàn dựng, những lời nói dối hoàn hảo, sắp bị vạch đổ chỉ bằng một câu hỏi của Diệp Lâm Anh.

- Anh say rồi hả?
Lạc Văn Xuyên cười trừ, cố gắng tránh né khỏi vòng tay của hắn, nhưng lực đọa của Diệp Lâm Anh rất mạnh, chỉ cần hắn muốn, một tay cũng có thể bắt người trước mặt đứng im không thể di chuyển.

- Cậu không phải Lạc Văn Xuyên mà tôi quen, cậu là ai, mục đích của cậu là gì?
Lạc văn Xuyên đột nhiên nhận ra tất cả, mặc dù có hơi muộn.

Diệp Lâm Anh thông minh như vậy, giảo hoạt như vậy, làm sao lại không nhận ra.

Hắn chỉ là chờ đọi, kiên nhẫn tìm ra những sơ hở trong từng lời nói của Lạc Văn Xuyên, sau đó chờ đơi một dịp thích hợp để phơi bày tất cả.

- Diệp tổng, tôi không biết anh đang nói gì.

Diệp Lâm Anh nhìn người trước mắt, hắn cười khẽ, cuối người xuống đtajw ngang tầm mắt với cậu, khuôn mặt thon gọn đẹp trai trào phúng.

- Lạc Văn Xuyên mà tôi biết chưa bao giờ hút thuốc, Lạc Văn Xuyên mà tôi biết cũng chưa từng bình tĩnh nói chuyện với tôi như thế này.

Cậu hẳn nên biết hành động có quá nhiều sơ hở.

Lạc Văn Xuyên nghiêng đầu qua một bên, ánh nhìn của hắn lại rơi vào cổ của cậu.

Tên nhóc này vẫn không chịu khai thật.

Hắn chưa bao giờ nghe nói Lạc Văn Xuyên có anh em sinh đôi, ngay từ lần đầu ngỏ lời hợp tác với người này, hắn đã biết tỏng tên này chẳng phải Lạc Văn Xuyên mà hắn biết.

Lạc Văn Xuyên mà hắn quen biết rất nông nổi, hay nóng giận, mất bình tĩnh.
- Cậu nói thật đi, cậu là ai.
Diệp Lâm Anh vẫn không nhận được câu trả lời, Hắn mím môi, rồi đột nhiên nắm lấy gáy của Lạc Văn Xuyên kéo sát, lập tức đặt môi của mình ấn lên môi người kia, không có dịu dàng, cũng không hẳn là thô bạo, chỉ đơn giản là môi kề môi thôi.

Trong suốt quá trình Diệp Lâm Anh vẫn luôn mở mắt, dán tiêu cự vào khuôn mặt bất ngờ của cậu, ánh mắt lạnh lùng.

Lạc Văn Xuyên bị ép kiễng chân lên, vỗ bẹp bẹp vào vai hắn.
- Ưm… uông ôi a ( Buông tôi ra)
Lời nói của cậu bị cắt quãng, không rành mạch thành câu.Diệp Lâm Anh rời khỏi môi của người kia, dùng ngón cái quẹt nhẹ qua môi dưới của mình.

- Lạc Văn Xuyên, gọi tên của tôi.

Lạc Văn Xuyên ấm ức nhìn hắn, cậu đã dùng lực mạnh nhất để tách mình khỏi Diệp Lâm Anh nhưng vẫn không thành công.


Không còn cách nào, Lạc Văn Xuyên liền cắn răng mở miệng.

- Diệp Lâm Anh…
Giọng của cậu rất ấm, giống như rót mật vào tai người khác.

Không biết có phải trong họng còn vương lại một chút rượu hay không mà giọng của cậu đặc biệt êm ái.

Diệp Lâm Anh vừa nghe thấy liền kéo lấy eo của Lạc Văn Xuyên, ép cậu càng sát, giữa hai người không có kẻ hở.

Để xem, tên này sẽ còn nói dối được bao lâu.

Hắn không chần chừ liền lần nữa dán môi xuống, lần này thô bạo hơn lần trước, không có nhượng bộ, không có nhân từ.

Hắn giống như một con thú săn mồi đang gặm nhấm bữa ăn ngon lành, cánh tay còn bận bịu luồn vào trong áo sơ mi của Lạc Văn Xuyên.

Cậu giật mình một cái, không tự chủ cắn trúng môi của Diệp Lâm Anh, nhưng hắn giống như không có chuyện gì vẫn tiếp tục dây dưa, thậm chí máu chảy ra từ môi của hắn đã hoà tan trong miệng hai người, khoang miệng của Lạc Văn Xuyên tanh nồng mùi máu.

Cánh tay của Diệp Lâm Anh vẫn bận bịu chạm vào lưng của Lạc Văn Xuyên, vuốt dọc sống lưng của cậu, tựa như chẳng hề thấy thoả mãn.

Lạc Văn Xuyên sắp hết dưỡng khí, hắn mới chầm chậm buông ra.

- Bây giờ thì nói thật được chưa.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Lâm Anh vang lên trong không khí, lạnh lẽo âm độ.

Dĩ nhiên Lạc Văn Xuyên lúc này chọn phương án nói thật, cậu há miệng thở dốc, đưa hai tay chặn trước vai của Diệp Lâm Anh, ngăn hắn tiến thêm bước nữa.

- Tôi nói..

tôi nói, anh buông ra trước đã.

Hắn thả lỏng hai tay, nhưng về cơ bản vẫn là nhốt cậu trong lòng mình, không cho chạy trốn.

Lạc Văn Xuyên mĩm môi, gật đầu thừa nhận.

- Tôi không phải là Lạc Văn Xuyên mà anh đã từng biết, nhưng về cơ bản mà nói, tôi vẫn là Lạc Văn Xuyên.

Tôi đến từ một khoảng không gian khác, một thời gian khác.

Tôi đang nói đến là những thứ phi khoa học đấy, anh sẽ không hiểu được hết đâu.

Anh đừng hỏi tôi làm thế nào để đưa Lạc Văn Xuyên cũ trở lại, tôi không biết đâu.


Diệp Lâm Anh đã từng nghe những giả thuyết về thực tại khác, một thế giới song hành, nhưng những kiến thức chỉ là đề tài khoa học, chưa được kiểm thực hết.

- Cậu không nói dối?
Lạc Văn xuyên gật đầu.

Mặc dù trong câu trả lời của cậu 50/50 nhưng chắc cũng đủ để thuyết phục Diệp Lâm Anh, làm sao có thể cho hắn biết rằng ông đây chính bố đẻ của bối cảnh này, hắn chỉ là một nhân vật hư cấu được dàn dựng sẵn.

- Tôi không có nói dối.

Nhưng tôi cũng không chắc được Lạc văn Xuyên “kia”, một phiên bản khác của tôi sẽ trở về hay không, nếu một ngày nào đó cậu ấy trở về, tôi sẽ trả lại thân thể này cho cậu ấy.

Diệp Lâm Anh trước giờ không tin vào tâm linh, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy lời nói của Lạc Văn Xuyên rất thật lòng.

Hắn nheo mắt, trong bóng tối nâng cằm của Lạc Văn Xuyên.
- Được, tôi tin cậu.

Nhưng nếu tôi phát hiện cậu nói dối điều gì….

Kết quả sẽ khó lường đấy.

Chúng ta chưa xong ở đây đâu, tôi sẽ tiếp tục tra cứu thêm.

Hắn ghé sát vào tai của cậu khẽ thì thầm nói, hơi thở lạnh như băng.

Nói xong Diệp Lâm Anh lại xoay người đi về bãi đỗ xe, ném về phía sau một câu.
- Đứng chờ yên đó, tôi đi lấy xe.

Chờ đến khi bóng dáng của Diệp Lâm Anh khuất xa, cậu khẽ thở phào một hơi, lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Xong rồi… hắn đã biết rồi.

Nhưng Diệp Lâm Anh cũng không phải kiểu người sẽ đi tung tin đây đó, điều này khiến cậu yên lòng một chút.

Nhưng nghĩ sau này phải tiếp tục với hắn trong thân phận đã bại lộ, cậu càng nghĩ càng đau đầu.

Bỗng, tiếng “sột soạt” từ lùm cây phía sau đã thu hút sự chú ý của Lạc Văn Xuyên, cậu xoay người, đụng phải thân ảnh nhỏ bé của phụ nữ, ánh mắt Lạc Văn Xuyên lập tức đông cứng.

Là “ Tô Thanh”.

Cậu không hề hay biết Tô Thanh đã đứng đó bao lâu, nghe được những gì, liệu cô ta đã nghe được bao nhiêu phần trăm câu chuyện vừa rồi…
- Anh Xuyên, anh về sớm thế, ở lại thêm một chút đi anh.

Ánh mắt của Tô Thanh trong trẻo, ngây thơ vô tội.

- Cô đứng đó bao lâu rồi.
Lạc Văn Xuyên căng thẳng hỏi, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

- Em mới vừa ra thôi, em không thấy anh và Diệp Tổng nên ra đây tìm.

Hai anh chụp với vợ chồng em một bức rồi hẵng về nhé.

Thiết lập của nhân vật nữ chính ngây thơ yếu đuối, nên Lạc Văn Xuyên có thể dễ dàng nhận ra cô ta đang nói thật.


Cậu thở ra một hơi, xua tay.
- Không cần, tôi có hơi chóng mặt một chút, tôi về trước.

Lạc Văn Xuyên xoay người định đi nhưng cánh tay đã bị Tô Thanh chộp lấy, cô ta rơi nước gần như ngay lập tức, mím môi nhìn cậu.

- Anh Xuyên, chúng ta không thể trở về như ngày xưa được hay sao.

Anh cứ nhất quyết phải tránh mặt em như thế này à.

Lạc Văn Xuyên, em không có người nhà thân thích, anh là người đầu tiên đã cho em cảm giác có anh trai, em cảm thấy rất hạnh phúc.

Lạc Văn Xuyên nói cậu đau đầu không phải là nói đùa.

Đầu của cậu thật sự rất đau, nãy giờ mọi chuyện sảy ra quá dồn dập, não cậu không thể xử lí hết nổi lượng thông tin lớn như vậy.

- Tô Thanh, hiện giờ cô cũng không phải người bình thường, giữ hình tượng.

Tô Thanh nghe Lạc Văn Xuyên cự tuyệt lại càng đau lòng hơn, cô ta cố gắng níu lấy cánh tay của cậu, móng tay được mài dũa cẩn thận siết chặt cánh tay của Lạc Văn Xuyên có chút đau.

Cậu không thể kìm chế được nữa, nghiêng người né tránh cái níu của Tô Thanh.

Cứ như thế, hai bên giằng co không ai chịu nhường ai.

Đương lúc đó, bỗng nhiên từ sau lưng Lạc Văn Xuyên bị tác động một lực cực kì lớn, cậu hơi choáng váng sau người lại đằng sau, chưa kịp chống đỡ thì một nắm đấm đã ập tới, trực tiếp nhắm vào má của Lạc Văn Xuyên.

Lạc Văn Xuyên loạng choạng ngã xuống đất, ngước đầu nhìn lên.

Đứng ngược sáng với cậu, là bóng lưng của một người đàn ông, ánh sáng le lói chiếu vào một nữa sườn mặt điển trai của ánh ta, ánh mắt của người kia long sòng sọc, nhếch môi tàn ác.

- Mẹ kiếp, Lạc Văn Xuyên, tôi biết ngay mà.

Giọng nói trầm khàn của Sở Hạo vang lên trong đêm tối, giữa bãi cỏ rộng lớn, sát khí của anh ta lan tràn khiến bất kì ai nhìn thấy cũng hoảng sợ.

Anh không nhìn thấy Tô Thanh, Diệp Lâm Anh và Lạc Văn Xuyên cũng biến mất.

Vì lo lắng nên anh ta đã chạy như điên ra đây để tìm.

Kết quả vừa ra tới đã nhìn thấy cảnh này.

Vì Sở Hạo không hiểu được hết tình hình nên dưới cái nhìn của anh ta đã biến thành Lạc Văn Xuyên mới là người cố tình níu lấy Tô Thanh.

Không kịp suy nghĩ, anh ta đã đột kích từ lưng Lạc Văn Xuyên, tung ra những cú đánh chỉ mạng.

Sở Hạo học võ, nên mấy việc đánh đấm anh ta rất rành, chỗ nào chí mạng chết người cũng biết.

Bây giờ chỉ sợ ngay cả Tô Thanh cũng không thể kìm được cơn thịnh nộ của Sở Hạo.

Sở Hạo tì đè lên eo của Lạc Văn Xuyên, nghiến răng,
- Mẹ kiếp, Tôi đã sớm cảnh cáo cậu, Lạc Văn Xuyên….

Một bữa tiệc, tụ họp quá nhiều kẻ không đội trời chung, kết quả sẽ đều là không tốt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương