Lạc Văn Xuyên hơi chống cằm, bắt đầu mặc niệm cuộc đời.
Cậu lập kế hoạch muốn rời xa nhóm nhân vật chính, rốt cuộc, mới có ngày đầu tiên đã hội tụ đủ luôn rồi, con mẹ nó quả là nghiệt duyên.
- Tiểu Diệp, anh đừng động tay chân, em muốn nói vài lời với Anh Xuyên, anh lùi ra sau một chút.
Diệp Lâm Anh nâng cằm Tô Thanh, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
- Em có gì muốn nói với cậu ta?
Tô Thanh cười gượng, cố trốn thoát khỏi cái tay đang nắm chặt cằm mình.
- Vài lời thôi mà, anh đừng lo lắng.
Tô Thanh tiến lên vài bước, như có như không mong chờ nhìn chòng chọc Lạc Văn Xuyên.
Ánh mắt cô ta quá mức rõ ràng, khiến cậu có cảm giác như cô ta đang nhìn xuyên qua cơ thể cậu vậy, Trần trụ đến kì lạ.
- Anh Xuyên, em không mong quan hệ của chúng ta bị phá vỡ chỉ vì hai chữ " đơn phương", mặc dù em không có khả năng đáp lại phần tình cảm của anh nhưng em thực sự xem anh là một người anh trai tốt của em.
Lạc Văn Xuyên nắm ly rượu chặt đến mức khớp ngón tay thon dài trắng bệch.
Cậu là đang hận nư chính làm sao lại có thể ngu người đến mệt mỏi như vậy.
Lạc Văn Xuyên đứng lên, khí thế áp bức khiến Tô Thanh phải lùi lại vài bước.
Diệp Lâm Anh phía sau thấy thế cũng tiến lên, đối mặt với Lạc Văn Xuyên, ánh mắt bắn ra tia lửa.
Cậu không nhìn Tô Thanh, chỉ chậm rãi đánh giá Diệp Lâm Anh, nam chính vừa lên sàn của câu truyện này.
Đây quả thực là hình ảnh đại tổng tài mặt than mà chính tay cậu đã dựng lên đó, quả thật là mãn nhãn người nhìn.
Khuôn mặt của Diệp Lâm Anh có thể liệt vào hàng đặc biệt, nhìn một lần có thể nhớ mãi không quên.
Từng đường nét trên khuôn mặt đều thu hút trọng tâm người nhìn, đẹp đến hút hồn.
Đặc biệt là đôi mắt tối màu kia, tròng mắt có thần hồn, mỗi cái liếc tay nhấc mắt đều có phong độ nhất định, không một động tác thừa.
Thân phận của Diệp Lâm Anh cũng không hề đơn giản.
Anh ta trước đây là con trai của bộ tư lệnh Trung Quốc, hết cấp 3 liền theo chú sang nước ngoài học tài chính, mở một chi nhánh giao thương bên nước ngoài, công ty của anh ta ngày càng phát đạt.
Sau này khi đã có đủ tài nguyên, Diệp Lâm Anh liền quay trở về Trung Quốc, từng bước đâm lủng các chi nhánh tài chính lớn trong cả nước, từng chút một đẩy lùi tập đoàn người ta, còn mình thì chễm chệ ngồi trên ngai vàng, thâu tóm thị trường Trung Quốc.
Lạc Văn Xuyên nheo mắt, đây là nhân vật anh bỏ công nhiều nhất trong cả cốt truyện đó, khó tránh khỏi chút sướng" Mẹ nó, đúng thật là đẹp trai nhỏ ra nước mà".
- Diệp tổng, không ngờ gặp được anh ở đây
Diệp Lâm Anh nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt, từng khớp rõ ràng, trên ngón giữa còn có một chiếc nhẫn khắc thủ công tinh xảo, hoàn hảo bao bọc lấy thân ngón, có chút làm dịu con mắt người nhìn.
Hắn đẩy Tô Thanh ra sau lưng mình, bắt lấy tay của Lạc Văn Xuyên.
- Cũng không ngờ có thể gặp được Lạc Tổng ở đây.
Lạc Văn Xuyên cười xã giao, mở miệng.
- Vâng, anh dẫn bạn gái đi ăn hả?
Tô Thanh có hơi giật mình, lú cái đầu nhỏ từ sau lưng Diệp Lâm Anh.
Cô ta cẩn thận nhìn Lạc Văn Xuyên, trên mặt anh hiện rõ 3 chữ:" Không biết gì", Hoài nghi hỏi nhỏ.
- Anh Xuyên,..
anh thật sự không nhớ hôm nay...!là ngày gì hả.
Lạc Văn Xuyên lười lôi ra cốt truyện suy ngẫm, lắc đầu.
- Là ngày gì cơ, cũng không phải quan trọng lắm, sao tôi phải nhớ chứ?
Tô THanh ngậm miệng.
Chính là sinh nhật...!sinh nhật của cô ta đó.
Vốn dĩ cô ta có chút thất vọng, năm trước vì để khiến cô ta vui, Lạc Văn Xuyên đã tổ chức cho cô ta một cái sinh nhật bất ngờ, còn tặng rất nhiều đồ độc đáo, vốn dĩ còn từng thâm tình nói rằng:" Tôi có thể quên sinh nhật của bản thân, nhưng còn em...!Vĩnh viễn khắc sâu" .( TÁC GIẢ: chị gái có hơi ảo tưởng :)))))))
- Chính là...!sinh nhật của em.
Lạc Văn Xuyên ngớ người, không khí cũng ngưng trọng lại vài ba giây, cậu hé miệng
- Ừ, chúc mừng sinh nhật nha.
Tô Thanh ngớ người, thâm tâm rối loạn.
Không hiểu cô ta nghĩ cái gì đó, liền mở miệng lên tiếng, người đàn bà này quả nhiên ngốc hoàn ngốc, lời nói luôn đi trước cái não.
- Hay hôm nay chúng ta cùng ăn sinh nhật chung đi.
Vừa hay có anh Xuyên, lại có bạn của anh ấy nữa, càng đông càng vui mà, được không anh.
Lạc Văn Xuyên giật giật khoé môi, không thể tin được nhìn người phụ nữ trước mặt, nội tâm gào thét:" Tổ tông của tôi, cô còn có thể ngốc hơn được nữa không vậy".
Lý Dịch nãy giờ im lìm xem kịch hay, nhìn thấy bạn thân bị kẹp giữa hai người trước mặt, cảm thấy chút thương xót.
Cậu ta chậm rãi đứng lên, khoác lấy vai Lạc Văn Xuyên.
- Văn Xuyên, tôi mới biết quán lẩu ngon lắm, đi ăn không?
Lạc Văn Xuyên sờ cằm, mở miệng.
- Hôm nay tôi không muốn ăn thịt, có lẩu chay không?
Lý Dịch méo mặt, cười khổ.
- Có có, ông muốn cái gì đều có hết.
Ta đi thôi.
Lạc Văn Xuyên quay lại ghế cầm áo khoác, bước đến trước mặt Tô THanh, lịch sự cuối người.
- Ngại quá, xin tránh đường.
Tô Thanh cắn môi, nước mắt chực chào ra ngoài.
- Anh Xuyên, anh thực ghét em đến thế hả.
Lạc Văn Xuyên rất muốn kêu trời, nhịn lại cảm xúc giận dữ, gật đầu.
- Ừ, ghét lắm.
Nên sau này cô gặp tôi đừng có chào hỏi, tôi thấy khó chịu lắm.
Nói xong, Lạc Văn Xuyên vắt áo khoác lên trên cánh tay, mạnh mẽ bước ra ngoài.
Đừng có trách cậu, thực ra đây cũng chính là muốn trả thù cho nhân vật trong truyện thôi.
Lúc Lạc Văn Xuyên viết cốt truyện máu chó này không có cảm giác gì hết, đến khi xuyên vào chính nhân vật trong truyện mới cảm thấy người này bị thiệt thòi biết bao.
Người ta là đơn phương, âm thầm bảo vệ đến tận 3 năm đó.
Nữ chính không chỉ không đáp lại mà còn lén lút qua lại với hai người khác, cuối cùng chỉ xem cậu như anh trai mà đối đãi, thử hỏi xem ai lại không thấy bực mình.
Lúc Lạc Văn Xuyên bước qua, Diệp Lâm Anh cũng không nói lời nào, hắn chỉ âm trầm nhìn theo bóng lưng cậu, khoé môi hơi nhếch:" Thú vị thật".
Diệp Lâm Anh bước lại gần Tô Thanh đang đứng như trời trồng, nâng nhẹ má cô ta.
- Còn muốn ăn nữa không?
Tô Thanh lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, một bộ dạng hoa Lê đái vũ
- Anh Xuyên triệt để ghét em mất rồi.
HÌnh như em cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Diệp Lâm Anh bất đặc dĩ lạnh mặt xuống, kéo tay cô ta.
- Đi.
Về nhà rồi nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook