Nam Chính Và Phản Diện Đột Ngột Theo Dõi Tôi !!!
-
C90: Phiên ngoại 4
Y để người kia dựa vào lòng mình, rất nhẹ nhàng nâng đỡ cả cơ thể của cậu trên tay, một đường bước lên lầu. Đình Văn Ngạn dùng chân đá cửa phòng mình, lạnh lùng đặt người trên giường. Trên giường gối chăn gọn gàng, bị tác động lõm xuống một chút. Y vặn nhiệt độ phòng xuống, lôi cái chăn phủ lên trên cả người cậu. Nhìn vào không thể nghĩ ra trong đó có gì bất thường, nhưng rồi Y vươn tay gần đầu tủ, lấy ra một cái còng số 8 bóng loáng, xích cổ tay mảnh khảnh của Cẩm Lễ lại với thành giường.
Động tác dứt khoác, phi thường mạnh mẽ. Đình Văn Ngạn cuối xuống, bóng của y phủ trên tắm chăn đơn bạc, vươn tay kéo kéo cổ áo của người trước mặt. Dường như khuôn mặt người đó còn có thể làm y bình tĩnh hơn, Đình Văn Ngạn thở một hơi, cuối người dí sát môi vào cổ của người nọ, nhẹ nhàng day cắn. Rất nhanh trên cần cổ mảnh khảnh lưu lại một dấu răng đều hoàn chỉnh, Y mê muội nhìn.
- Ai cũng không thương tôi, cả anh cũng vậy!
Cẩm Lễ mơ một giấc mơ thật dài. Còn cảm thấy có ai đó không ngừng thì thầm bên tai mình, những lời nói vô nghĩa. Nhưng giọng nói lại rất ấm áp, khiến cậu không tự chủ được mà thả lỏng cơ thể, rơi vào một vùng êm ái.
Mười mấy năm trôi qua trước mắt của cậu, như một chiếc đèn kéo quân. Cậu mơ về lúc còn ở quê mẹ, lúc đó vẫn là một tỉnh nhỏ, buổi chiều chiều thường hay cùng em trai lên chợ chơi. Ở đó rất đông, tối đến người ta lại mở hội thả đèn. Người ta nói đèn khổng minh khi thả lên trời, bất kì điều ước gì thành tâm ước nguyện, sẽ đều được đáp ứng.
Đèn khổng minh đã thả, nhưng điều ước của cậu lại trở thành bi kịch. Trước thời gian cậu lên cao trung 3 tuần, ba của cậu đi tuần tra ở tỉnh xa, không may bị té xuống núi. Nghe người ta nói rằng một nửa mặt trái của ông hoàn toàn biến dạng. Đó là lần đầu tiên Cẩm lễ nhìn thấy trực thăng ở khoảng cách gần, nhưng cậu không hề thích thú, vì chiếc trực thăng đó là phương tiện duy nhất để tìm thi thể của ông.
Em trai còn quá nhỏ, Mẹ không cho em trai nhìn thấy thi thể của ba, nhưng cậu thì có thể. Sau này vài năm trôi qua, trong giấc mơ thi thoảng khuôn mặt đó vẫn còn bám riết lấy Cẩm lễ, hành hạ cậu đến chết đi sống lại. Tết thanh minh năm đó, Cẩm Lễ đến thăm mộ ba, cậu đặt một bó hoa hướng dương lên trên phần mộ của ông, ngồi ở đó rất lâu, thì thầm nói chuyện như một người mất trí. Trời mưa rất lớn, người ta vẫn luôn thấy một người thanh niên mặt mũi tuấn tú không ngừng ngồi đó nói chuyện. Lúc đó Cẩm lễ bị sụt cân đột ngột vì thiếu ngủ và ăn uống không điều độ, nhìn từ đằng sau, tấm lưng đơn bạc của người thanh niên khiến mọi người ai nấy đều tiếc thương.
Giấc mơ đưa Cẩm lễ quay trở về mọi sự kiện trọng đại trong đời của cậu, bất ngờ thay, trong đó còn có cả người mà cậu ghét nhất, Đình Văn Ngạn. Cẩm Lễ nhìn thấy Y đứng dưới cơn mua tầm tã, trên người Y mặc một bộ quần áo cao trung, phía trước là một gia đình êm ả hạnh phúc, chỉ có mình Y bị tuột lại phía sau. Đình Văn Ngạn dùng ánh mắt vô cảm nhìn gia đình hạnh phúc trước mặt, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cậu. Đình Văn Ngạn trong giấc mơ vươn tay, móc lấy một ngón tay của cậu, đôi mắt vô hồn kia đột nhiên loé lên một tia sáng.
- Có thể hay không? Có thể hay không? Nhìn về phía tôi một lần đi.
Đình Văn Ngạn còn nói nhiều lắm, nhưng cậu không nghe rõ, chìm vào màn đêm yên tĩnh, lạnh lùng đáng sợ.
——————————————————-
Ánh sáng bình minh lại chiếu sáng cả một vùng trời, báo hiệu một ngày mới đến. Rèm cửa tự động cảm biến nhiệt, chậm rãi nâng lên, để lộ một góc chăn và cả người đang nằm trên giường. Cẩm Lễ tỉnh lại từ trong giấc mơ kia, lưng đẫm mồ hôi, vầng trán trắng mịn tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng. Cậu khó chịu nheo mắt, cố nâng người dậy nhưng rồi lại bỏ cuộc nằm xuống trở lại. Giường đặc biệt rộng, trên đó còn vương mùi hương lạ, rất thơm, nhưng lạnh lẽo. Tóc đen của cậu xoã trên gối, bàn tay nắm chặt.
Cẩm Lễ cử động tay, đột nhiên cứng ngắc người, chậm rãi nhìn lên. Cổ tay của cậu không mong đợi bị xích vào đầu tủ, có vẻ vì không hoạt động cả đêm nên cả cánh tay giờ đang ê ẩm, bị cọ một mảng đỏ ửng. Da của cậu trắng, nên vết hằn để lại khá sâu.
Cẩm Lễ không mất bình tĩnh, quay đầu lục lọi xung quanh tìm chìa khoá, cố với tay mở tủ nhưng không tới. 5 phút loay hoay không có kết quả, cậu bỏ cuộc, ngồi dựa vào thành giường nhìn chằm chằm cửa, như đang chờ đợi phép màu gì đó sảy ra.
Chưa tới 10 giây sau, cánh cửa bật mở, người thanh niên tiến vào phòng, tuần tự đóng cửa, sẵn tiện chốt khoá, sau đó lại nhét chìa khoá vào túi quần.
- Mở ra.
Cậu hiện giờ cực kì lười nói, cũng không muốn tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng thả một câu
- Không thể
Đình Văn Ngạn cũng cộc lốc đáp lại, ngồi xuống cái ghế gần sát bên giường. Cẩm Lễ biết mình có nài nỉ qua lại thêm cũng vô dụng, liền hỏi một câu quan trọng.
- Mẹ của tao?
Đình Văn Ngạn thoáng gật đầu, sau đó lại móc trong túi quần ra một cái điện thoại màu đen, bấm bấm mấy cái rồi đưa cho cậu. Trên màn hình hiển thị đang gọi điện, cậu liền đưa máy áp lên lỗ tai. Tiếng tít tít không ngừng vang lên, sau đó từ bên kia truyền tới một giọng phụ nữ trầm ổn, ngọt ngào
- Alo, là cậu Đình sao?
Cẩm Lễ vốn khoé mắt khô cạn, giờ đang chậm rãi rơi xuống từng giọt nước mắt. Cậu cầm chặt điện thoại đến mức ngón tay trắng bệt.
- Mẹ ơi, là con.
Người phụ nữ dừng lại một chút, sau đó liền nghe tiếng bà nghẹn ngào gọi
- Con trai, tiểu Lễ à.
Cậu che miệng, đau đớn nắm lấy góc chăn. Lúc rời khỏi quê mẹ, Mạn Như, mẹ của cậu trước ngày cậu đi liền nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. Đó là lần đầu tiên bà bỏ một số tiền lớn để mua nào là heo quay, sủi cảo, tiền bao nhiêu thắt lưng buộc bụng đều đưa toàn bộ cho cậu. Cẩm lễ không nói nên lời, dúi lại phong bì tiền vào tay bà. Mẫn Như lặng lẽ cất tiền lại vào trong túi áo. Nhưng sáng ngày hôm sau khi cậu ngồi xe đến sân bay, mở ví tiền ra lại thấy cái phong bì dày cộm kia yên vị trong túi của mình. Mấy năm nay, người cậu nợ nhiều nhất, chính là Mạn Như, mẹ của cậu.
- Con trai à, mẹ đã về đến nhà rồi. Cái cậu Đình kia, là bạn của con phải không. Cậu ấy vừa mới sáng nay đã giúp mẹ và Cẩm Hành trở về lại Hồ Nam rồi. Mà người đó là ai vậy con? Bạn của con à?
Cẩm Lễ không biết giải thích làm sao, cuối thấp đầu
- Chuyện dài lắm, sau này con gặp sẽ kể cho mẹ nghe sau.
- Thế à? Cái cậu Đình đó….
Mẫn Như định nói thêm nhưng điện thoại đã tự động cắt. Hình như là cuộc gọi tính thời gian, khi đến giờ thì sẽ tự động ngắt máy.
Cẩm Lễ chớp chớp mắt, quăng cái điện thoại qua một bên.
- Mày muốn cái gì nữa?
Mắt vẫn còn ẩm ướt, nhưng giọng nói của cậu đã sớm hạ nhiệt, không mặn không nhạt nói chuyện với người trước mặt.
Đình Văn Ngạn nhếch môi, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ chân của cậu, kéo mạnh, cả người Cẩm Lễ lập tức vô lực nằm xuống giường. Lực của Y rất mạnh, như đang muốn bóp vụn xương cốt của cậu.
- Anh có gì muốn nói với tôi không?
Cẩm Lễ trào phúng cười, rút tay chưa bị còng ra khỏi chăn, giơ ngón giữa
- M* mày.
Đình Văn Ngạn cuối người, kẹp chặt thanh niên dưới thân.
- Anh hình như vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại thì phải?
Cẩm Lễ đột nhiên phát điên nhào tới, nhưng cổ tay còn bị còng nên mới vừa chạm tới vai của Đình Văn Ngạn đã nằm xuống trở lại. Cậu điên cuồng nắm lấy cổ áo Y, kéo sát
- Mẹ nó, mày muốn tao hiểu, hiểu cái gì? Tao đếch làm gì sai cả. Ừ đúng, tao thừa nhận mình là một thằng thất bại, tao đã sống đến tuổi này rồi, còn không đối phó được với loại cặn bã khốn nạn như mày, là lỗi của tao, có được chưa hả. 1 Năm, hơn 1 năm không có ngày nào tao yên giấc, mày còn muốn cái gì từ tao nữa. Còn chưa đủ sao? Tao còn không thể chống cự mày, dù chỉ là một chút, hơn 500 ngày đêm, không có một ngày nào đối với tao là dễ thở. Tao sống như vậy là vì cái gì, cho cái gì? Mày còn chưa biết nữa sao. Đệt!
Cẩm lễ thở dốc, tay buông thỏng khỏi cổ áo người nọ, cậu vô lực tựa đầu lên thành giường. Cảm giác nhìn thấy thi thể của ba mình, cái cảm giác khó thở ấy lại quay về một lần nữa. Xuất ngoại cũng không dễ dàng với cậu, ngày đầu tiên đi làm ở quán bị người ta khi dễ, khách hàng lại còn là người nước ngoài. Cậu lúc đó mù ngôn ngữ nên chỉ biết cuối đầu ậm ừ. Nhưng cậu không chấp nhặt, vì cái cảm giác túng thiếu quẫn tục đã đeo bám cậu gần như hơn nửa đời người, nên cậu biết đồng tiền quan trọng thế nào, cũng không dám đắc tội người ta.
Đình Văn Ngạn đưa tay chạm lên trán cậu, liếm đi giọt nước mắt của Cẩm Lễ.
- Anh hỏi tôi muốn gì? Tôi muốn anh. Anh có cho không?
Cẩm Lễ mở nhẹ mắt, khẽ nhếch môi.
- Muốn tao? Mẹ nó Đình Văn Ngạn, mày trơ trẽn thật đấy.
Y không quan tâm đến từ ngữ nặng nề của người kia, khống chế cánh tay còn lại của Cẩm Lễ.
- Linh hồn của anh, tâm trí của anh, thân thể của anh, …… đều muốn.
Cẩm Lễ chống người, bình tĩnh nhìn thật sâu vào mắt Y
- Được, như mày ước nguyện, bây giờ ngay tại đây, ngay lúc này. Làm đi. Tao cho mày làm thoả thích, sau đó chúng ta kết thúc chuyện này, đường ai nấy đi. Mày và Tao là khắc, không thể nào ở cùng một chỗ được, sẽ sinh ra tai hoạ. Thứ mày muốn, tao có thể cho, nhưng chỉ duy một lần.
Đình Văn Ngạn đột nhiên cứng người, tròng mắt Y tối sầm, cơn giận Y đang cố gắng đè xuống bùng lên mạnh mẽ. Y không muốn, cực kì không hề muốn làm tốn thương người này. Từ nhỏ Y không có ai thương, nỗ lực tự thương lấy mình. Nhưng vì cớ gì, từ người này đến người khác mạnh mẽ chà đạp tự tôn của Y. Đình Văn Ngạn ghét phải sống một cuộc đời thế này, đây không phải là Y. Y không phải là một kẻ máu lạnh thế này, Y không muốn trở thành một ác ma mà ai cũng tránh né.
Khi hai cái đầu nóng gặp nhau, thì tự khắc sẽ sinh tai hoạ. Cẩm Lễ đang bừng bừng lửa giận, Đình Văn Ngạn cũng đang tối sầm mặt mày, hai người không cùng chiến tuyến, như nước với lửa không thể dung hoà.
Y móc chìa khoá mở còng tay cho cậu, sau đó lật úp người kia lại, một tay khoá chặt người dưới thân, tay kia nắm lấy áo thun trực tiếp kéo cao, để lộ tấm lưng trần trơn mịn trắng nõn.
Đình Văn Ngạn cuối người, thả từng nụ hôn vụn vặt lên eo của cậu, khám phá từng chỗ. Y như đang bị tác dụng phụ của thuốc phiện tung hoành, đại não không ngừng cảnh báo Y phải dừng lại nhưng cơn giận đã vùi lấp tất cả. Cẩm Lễ nhắm chặt mắt, cố gắng không để bản thân phát ra bất cứ tiếng kêu nào, cắn môi đến bật cả máu. Cậu cảm giác như cái quần thun đang dần dần thong thả thoát ly khỏi người, sau đó một bàn tay không ngừng len lỏi đến tận cùng.
Nhưng đột nhiên không khí ngưng trọng lại, trong căn phòng chỉ còn tiếng điều hoà cùng tiếng thở nặng nề. Bàn tay kia đã rời khỏi người cậu, Cẩm Lễ nhất thời thắc mắc, cậu nâng người dậy, nhưng một bàn tay lại nắm lấy tay của cậu, đan mười ngón tay chặt chẽ. Y từ phía sau khẽ ôm lấy eo của cậu, áp người thật chặt, khuôn mặt tinh xảo vùi trong cổ của Cẩm Lễ
- Có thể… Đừng ghét em… có được không?
————————————————-
Động tác dứt khoác, phi thường mạnh mẽ. Đình Văn Ngạn cuối xuống, bóng của y phủ trên tắm chăn đơn bạc, vươn tay kéo kéo cổ áo của người trước mặt. Dường như khuôn mặt người đó còn có thể làm y bình tĩnh hơn, Đình Văn Ngạn thở một hơi, cuối người dí sát môi vào cổ của người nọ, nhẹ nhàng day cắn. Rất nhanh trên cần cổ mảnh khảnh lưu lại một dấu răng đều hoàn chỉnh, Y mê muội nhìn.
- Ai cũng không thương tôi, cả anh cũng vậy!
Cẩm Lễ mơ một giấc mơ thật dài. Còn cảm thấy có ai đó không ngừng thì thầm bên tai mình, những lời nói vô nghĩa. Nhưng giọng nói lại rất ấm áp, khiến cậu không tự chủ được mà thả lỏng cơ thể, rơi vào một vùng êm ái.
Mười mấy năm trôi qua trước mắt của cậu, như một chiếc đèn kéo quân. Cậu mơ về lúc còn ở quê mẹ, lúc đó vẫn là một tỉnh nhỏ, buổi chiều chiều thường hay cùng em trai lên chợ chơi. Ở đó rất đông, tối đến người ta lại mở hội thả đèn. Người ta nói đèn khổng minh khi thả lên trời, bất kì điều ước gì thành tâm ước nguyện, sẽ đều được đáp ứng.
Đèn khổng minh đã thả, nhưng điều ước của cậu lại trở thành bi kịch. Trước thời gian cậu lên cao trung 3 tuần, ba của cậu đi tuần tra ở tỉnh xa, không may bị té xuống núi. Nghe người ta nói rằng một nửa mặt trái của ông hoàn toàn biến dạng. Đó là lần đầu tiên Cẩm lễ nhìn thấy trực thăng ở khoảng cách gần, nhưng cậu không hề thích thú, vì chiếc trực thăng đó là phương tiện duy nhất để tìm thi thể của ông.
Em trai còn quá nhỏ, Mẹ không cho em trai nhìn thấy thi thể của ba, nhưng cậu thì có thể. Sau này vài năm trôi qua, trong giấc mơ thi thoảng khuôn mặt đó vẫn còn bám riết lấy Cẩm lễ, hành hạ cậu đến chết đi sống lại. Tết thanh minh năm đó, Cẩm Lễ đến thăm mộ ba, cậu đặt một bó hoa hướng dương lên trên phần mộ của ông, ngồi ở đó rất lâu, thì thầm nói chuyện như một người mất trí. Trời mưa rất lớn, người ta vẫn luôn thấy một người thanh niên mặt mũi tuấn tú không ngừng ngồi đó nói chuyện. Lúc đó Cẩm lễ bị sụt cân đột ngột vì thiếu ngủ và ăn uống không điều độ, nhìn từ đằng sau, tấm lưng đơn bạc của người thanh niên khiến mọi người ai nấy đều tiếc thương.
Giấc mơ đưa Cẩm lễ quay trở về mọi sự kiện trọng đại trong đời của cậu, bất ngờ thay, trong đó còn có cả người mà cậu ghét nhất, Đình Văn Ngạn. Cẩm Lễ nhìn thấy Y đứng dưới cơn mua tầm tã, trên người Y mặc một bộ quần áo cao trung, phía trước là một gia đình êm ả hạnh phúc, chỉ có mình Y bị tuột lại phía sau. Đình Văn Ngạn dùng ánh mắt vô cảm nhìn gia đình hạnh phúc trước mặt, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cậu. Đình Văn Ngạn trong giấc mơ vươn tay, móc lấy một ngón tay của cậu, đôi mắt vô hồn kia đột nhiên loé lên một tia sáng.
- Có thể hay không? Có thể hay không? Nhìn về phía tôi một lần đi.
Đình Văn Ngạn còn nói nhiều lắm, nhưng cậu không nghe rõ, chìm vào màn đêm yên tĩnh, lạnh lùng đáng sợ.
——————————————————-
Ánh sáng bình minh lại chiếu sáng cả một vùng trời, báo hiệu một ngày mới đến. Rèm cửa tự động cảm biến nhiệt, chậm rãi nâng lên, để lộ một góc chăn và cả người đang nằm trên giường. Cẩm Lễ tỉnh lại từ trong giấc mơ kia, lưng đẫm mồ hôi, vầng trán trắng mịn tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng. Cậu khó chịu nheo mắt, cố nâng người dậy nhưng rồi lại bỏ cuộc nằm xuống trở lại. Giường đặc biệt rộng, trên đó còn vương mùi hương lạ, rất thơm, nhưng lạnh lẽo. Tóc đen của cậu xoã trên gối, bàn tay nắm chặt.
Cẩm Lễ cử động tay, đột nhiên cứng ngắc người, chậm rãi nhìn lên. Cổ tay của cậu không mong đợi bị xích vào đầu tủ, có vẻ vì không hoạt động cả đêm nên cả cánh tay giờ đang ê ẩm, bị cọ một mảng đỏ ửng. Da của cậu trắng, nên vết hằn để lại khá sâu.
Cẩm Lễ không mất bình tĩnh, quay đầu lục lọi xung quanh tìm chìa khoá, cố với tay mở tủ nhưng không tới. 5 phút loay hoay không có kết quả, cậu bỏ cuộc, ngồi dựa vào thành giường nhìn chằm chằm cửa, như đang chờ đợi phép màu gì đó sảy ra.
Chưa tới 10 giây sau, cánh cửa bật mở, người thanh niên tiến vào phòng, tuần tự đóng cửa, sẵn tiện chốt khoá, sau đó lại nhét chìa khoá vào túi quần.
- Mở ra.
Cậu hiện giờ cực kì lười nói, cũng không muốn tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng thả một câu
- Không thể
Đình Văn Ngạn cũng cộc lốc đáp lại, ngồi xuống cái ghế gần sát bên giường. Cẩm Lễ biết mình có nài nỉ qua lại thêm cũng vô dụng, liền hỏi một câu quan trọng.
- Mẹ của tao?
Đình Văn Ngạn thoáng gật đầu, sau đó lại móc trong túi quần ra một cái điện thoại màu đen, bấm bấm mấy cái rồi đưa cho cậu. Trên màn hình hiển thị đang gọi điện, cậu liền đưa máy áp lên lỗ tai. Tiếng tít tít không ngừng vang lên, sau đó từ bên kia truyền tới một giọng phụ nữ trầm ổn, ngọt ngào
- Alo, là cậu Đình sao?
Cẩm Lễ vốn khoé mắt khô cạn, giờ đang chậm rãi rơi xuống từng giọt nước mắt. Cậu cầm chặt điện thoại đến mức ngón tay trắng bệt.
- Mẹ ơi, là con.
Người phụ nữ dừng lại một chút, sau đó liền nghe tiếng bà nghẹn ngào gọi
- Con trai, tiểu Lễ à.
Cậu che miệng, đau đớn nắm lấy góc chăn. Lúc rời khỏi quê mẹ, Mạn Như, mẹ của cậu trước ngày cậu đi liền nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. Đó là lần đầu tiên bà bỏ một số tiền lớn để mua nào là heo quay, sủi cảo, tiền bao nhiêu thắt lưng buộc bụng đều đưa toàn bộ cho cậu. Cẩm lễ không nói nên lời, dúi lại phong bì tiền vào tay bà. Mẫn Như lặng lẽ cất tiền lại vào trong túi áo. Nhưng sáng ngày hôm sau khi cậu ngồi xe đến sân bay, mở ví tiền ra lại thấy cái phong bì dày cộm kia yên vị trong túi của mình. Mấy năm nay, người cậu nợ nhiều nhất, chính là Mạn Như, mẹ của cậu.
- Con trai à, mẹ đã về đến nhà rồi. Cái cậu Đình kia, là bạn của con phải không. Cậu ấy vừa mới sáng nay đã giúp mẹ và Cẩm Hành trở về lại Hồ Nam rồi. Mà người đó là ai vậy con? Bạn của con à?
Cẩm Lễ không biết giải thích làm sao, cuối thấp đầu
- Chuyện dài lắm, sau này con gặp sẽ kể cho mẹ nghe sau.
- Thế à? Cái cậu Đình đó….
Mẫn Như định nói thêm nhưng điện thoại đã tự động cắt. Hình như là cuộc gọi tính thời gian, khi đến giờ thì sẽ tự động ngắt máy.
Cẩm Lễ chớp chớp mắt, quăng cái điện thoại qua một bên.
- Mày muốn cái gì nữa?
Mắt vẫn còn ẩm ướt, nhưng giọng nói của cậu đã sớm hạ nhiệt, không mặn không nhạt nói chuyện với người trước mặt.
Đình Văn Ngạn nhếch môi, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ chân của cậu, kéo mạnh, cả người Cẩm Lễ lập tức vô lực nằm xuống giường. Lực của Y rất mạnh, như đang muốn bóp vụn xương cốt của cậu.
- Anh có gì muốn nói với tôi không?
Cẩm Lễ trào phúng cười, rút tay chưa bị còng ra khỏi chăn, giơ ngón giữa
- M* mày.
Đình Văn Ngạn cuối người, kẹp chặt thanh niên dưới thân.
- Anh hình như vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại thì phải?
Cẩm Lễ đột nhiên phát điên nhào tới, nhưng cổ tay còn bị còng nên mới vừa chạm tới vai của Đình Văn Ngạn đã nằm xuống trở lại. Cậu điên cuồng nắm lấy cổ áo Y, kéo sát
- Mẹ nó, mày muốn tao hiểu, hiểu cái gì? Tao đếch làm gì sai cả. Ừ đúng, tao thừa nhận mình là một thằng thất bại, tao đã sống đến tuổi này rồi, còn không đối phó được với loại cặn bã khốn nạn như mày, là lỗi của tao, có được chưa hả. 1 Năm, hơn 1 năm không có ngày nào tao yên giấc, mày còn muốn cái gì từ tao nữa. Còn chưa đủ sao? Tao còn không thể chống cự mày, dù chỉ là một chút, hơn 500 ngày đêm, không có một ngày nào đối với tao là dễ thở. Tao sống như vậy là vì cái gì, cho cái gì? Mày còn chưa biết nữa sao. Đệt!
Cẩm lễ thở dốc, tay buông thỏng khỏi cổ áo người nọ, cậu vô lực tựa đầu lên thành giường. Cảm giác nhìn thấy thi thể của ba mình, cái cảm giác khó thở ấy lại quay về một lần nữa. Xuất ngoại cũng không dễ dàng với cậu, ngày đầu tiên đi làm ở quán bị người ta khi dễ, khách hàng lại còn là người nước ngoài. Cậu lúc đó mù ngôn ngữ nên chỉ biết cuối đầu ậm ừ. Nhưng cậu không chấp nhặt, vì cái cảm giác túng thiếu quẫn tục đã đeo bám cậu gần như hơn nửa đời người, nên cậu biết đồng tiền quan trọng thế nào, cũng không dám đắc tội người ta.
Đình Văn Ngạn đưa tay chạm lên trán cậu, liếm đi giọt nước mắt của Cẩm Lễ.
- Anh hỏi tôi muốn gì? Tôi muốn anh. Anh có cho không?
Cẩm Lễ mở nhẹ mắt, khẽ nhếch môi.
- Muốn tao? Mẹ nó Đình Văn Ngạn, mày trơ trẽn thật đấy.
Y không quan tâm đến từ ngữ nặng nề của người kia, khống chế cánh tay còn lại của Cẩm Lễ.
- Linh hồn của anh, tâm trí của anh, thân thể của anh, …… đều muốn.
Cẩm Lễ chống người, bình tĩnh nhìn thật sâu vào mắt Y
- Được, như mày ước nguyện, bây giờ ngay tại đây, ngay lúc này. Làm đi. Tao cho mày làm thoả thích, sau đó chúng ta kết thúc chuyện này, đường ai nấy đi. Mày và Tao là khắc, không thể nào ở cùng một chỗ được, sẽ sinh ra tai hoạ. Thứ mày muốn, tao có thể cho, nhưng chỉ duy một lần.
Đình Văn Ngạn đột nhiên cứng người, tròng mắt Y tối sầm, cơn giận Y đang cố gắng đè xuống bùng lên mạnh mẽ. Y không muốn, cực kì không hề muốn làm tốn thương người này. Từ nhỏ Y không có ai thương, nỗ lực tự thương lấy mình. Nhưng vì cớ gì, từ người này đến người khác mạnh mẽ chà đạp tự tôn của Y. Đình Văn Ngạn ghét phải sống một cuộc đời thế này, đây không phải là Y. Y không phải là một kẻ máu lạnh thế này, Y không muốn trở thành một ác ma mà ai cũng tránh né.
Khi hai cái đầu nóng gặp nhau, thì tự khắc sẽ sinh tai hoạ. Cẩm Lễ đang bừng bừng lửa giận, Đình Văn Ngạn cũng đang tối sầm mặt mày, hai người không cùng chiến tuyến, như nước với lửa không thể dung hoà.
Y móc chìa khoá mở còng tay cho cậu, sau đó lật úp người kia lại, một tay khoá chặt người dưới thân, tay kia nắm lấy áo thun trực tiếp kéo cao, để lộ tấm lưng trần trơn mịn trắng nõn.
Đình Văn Ngạn cuối người, thả từng nụ hôn vụn vặt lên eo của cậu, khám phá từng chỗ. Y như đang bị tác dụng phụ của thuốc phiện tung hoành, đại não không ngừng cảnh báo Y phải dừng lại nhưng cơn giận đã vùi lấp tất cả. Cẩm Lễ nhắm chặt mắt, cố gắng không để bản thân phát ra bất cứ tiếng kêu nào, cắn môi đến bật cả máu. Cậu cảm giác như cái quần thun đang dần dần thong thả thoát ly khỏi người, sau đó một bàn tay không ngừng len lỏi đến tận cùng.
Nhưng đột nhiên không khí ngưng trọng lại, trong căn phòng chỉ còn tiếng điều hoà cùng tiếng thở nặng nề. Bàn tay kia đã rời khỏi người cậu, Cẩm Lễ nhất thời thắc mắc, cậu nâng người dậy, nhưng một bàn tay lại nắm lấy tay của cậu, đan mười ngón tay chặt chẽ. Y từ phía sau khẽ ôm lấy eo của cậu, áp người thật chặt, khuôn mặt tinh xảo vùi trong cổ của Cẩm Lễ
- Có thể… Đừng ghét em… có được không?
————————————————-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook